Chương 11
Có đến một ngàn lý do để người ta có thể biện minh cho những điều mình không muốn làm, hoặc nhẽ ra đã không làm, và rồi vẫn làm. Cũng không cần phải dài dòng về những lý do ấy, những phân bua hoàn cảnh này nọ ấy. Ai cũng sẽ hiểu. Người ta có lẽ sẽ kinh ngạc hơn nếu như thật sự sau ngày hôm ấy, An ném xấp tiền xuống trước mặt Thành rồi bỏ đi, bỏ về nhà, với cuộc sống nhạt nhòa cũ kĩ.
Mà, đời thì vẫn vậy. Chỉ sau hôm đầu tiên, Trường đưa cho An 10 triệu. Trả nợ, cùng Thành đi mua sắm, đi cắt tóc, làm đẹp, nó vẫn còn tiền, thậm chí số tiền còn lại trong cái ví da đắt tiền mới sắm của nó còn nhiều hơn bất cứ số tiền nào nó từng có trong đời.
- Tức là lão ta mê mệt chú em rồi đấy - Thành đưa cho nó bao thuốc, cười thích chí - Sao? Chú em thấy thế nào? Đời dễ sống chứ? Không giấu gì chú, cả ngôi nhà này là lão Long mua tặng anh đấy. Chú em cứ chiều lão Trường cho tốt rồi sớm muộn lão cũng sắm cho chú em đủ cả.
Trường thích nó. Thái độ của ông ta rõ mồn một. Dù ngày đầu tiên nó chỉ khẩu dâm với ông ta. Ông ta không nói gì nhiều, chỉ bảo lại với nó là cứ ở chỗ của Thành, khi nào qua ông ta sẽ liên lạc.
Nó hút một hơi, vị thuốc lá làm nó lâng, say, cực kì dễ chịu. Nó lim dim mắt, ngả mình xuống ghế, thấy cả cơ thể mình đã trùng xuống, nghỉ ngơi trong làn khói thuốc dìu dịu. Nó đang trải qua những ngày sung sướng nhất trong đời.
Không đòn roi, không mắng nhiếc, không những ánh mắt xua đuổi, xa lánh, thù ghét, không mặc cảm, không âu lo, không phải nghĩ về tương lai, tiền bạc.
Chỉ cần thế này, nó lại đưa điếu thuốc lên miệng, để khói thuốc ngấm vào phổi, vào máu, như tan đi trong người, như xua hết đi mọi điều lẩn khuất trong đầu, chỉ còn lại một cảm giác khỏe khoắn, khoan khoái, đầy lạc cảm.
- Đêm nay. Đập đá nhé?
An chẳng cần biết. Nó thấy riu riu buồn ngủ. Mẹ, dượng, dì, những hình bóng thân quen đều lướt đi hư ảo trong tâm trí nó. Chỉ còn lại anh, với đôi mắt vẫn nhíu mày nhìn nó, vừa thương, vừa giận.
"Sao anh lại giận em? - Nó nói với anh - Anh rồi cũng lấy vợ. Cuộc đời anh là thế, không hề có em. Những đứa con của anh sẽ tự hào về bố nó, về gia đình nó. Nó sẽ không phải cô đơn như em."
Anh đứng ở đó, cách xa nó, mím môi không đáp.
"Anh việc gì phải thương em? Hãy nhìn em bây giờ đây, em sẽ còn sa ngã nữa. Vì hóa ra em chưa từng biết sung sướng là thế nào. Anh định nói gì với em? Về cái giá phải trả hay sao? Cùng lắm là chết. Em sẽ lại lao vào đường tàu, tan xương nát thịt. "
"Nhưng. Còn hơn là phải sống cả đời bế tắc, còn hơn là phải sống trong mãi mãi ghẻ lạnh. Em cũng là một con người. Em đâu phải súc sinh, đâu phải cầm thú. Em mưu cầu là sai trái hay sao?"
Anh vẫn im lặng, nhìn nó bất nhẫn rồi quay đầu, bước đi. An nhìn theo anh, rơi nước mắt.
Nó mơ màng mở mắt, lại ngoái sang với lấy bao thuốc, lại bấm chiếc bật lửa và để mặc khói thuốc, phủ mờ lên tất cả.
---
Nó nhớ mang máng về những luồng sáng chập chờn, điên đảo, những tiếng nhạc chát chúa, xập xình, nhớ mình lại cúi đầu xuống bẹn của một ai đó. Và rồi, im ắng. Ai đó cởi áo, cởi quần của nó, dạng hai chân của nó và, thúc mạnh vào người nó.
An không nhớ nữa. Nó tỉnh dậy, đau đớn khủng khiếp, người vẫn trần truồng. Khi nó kéo cái đầu gối của mình lên, nó đờ cả người, há hốc miệng, không kêu rên lên nổi. Nó thở muốn hụt hơi khi đưa tay đến háng, cơn đau như giật cả lên ngực.
An không ngồi lên được, không đứng dậy được, cơn đau này là ác mộng khủng khiếp nhất cuộc đời nó. Khi Thành vào phòng, hớn hở đắc ý, nó quát thét:
- Đ.t mẹ! Anh làm cái gì với tôi!
- Đ.éo phải anh - Anh ta vỗ đùi cười - Trường đấy. Đại gia Trường đấy. Ông ta còn để thêm tiền cho chú em kìa.
Rồi tiến tới xoa đầu và bị nó gạt phắt tay đi, anh ta tiếp tục cười.
- Gớm. Đau tí thôi. Mấy ngày là hết. Biết bao thằng đàn ông con đàn bà anal sex mỗi ngày mà còn đ.éo làm sao, mày chưa gì đã phải xù lông nhím với anh? Không sao đâu. Mấy lần là nó rão , đỡ đau hơn, mà còn sướng ra ấy chứ.
- Tôi không bao giờ làm nữa! Nó gằn lên.
- Ơ đấy tùy mày - Anh ta nhún vai - Anh thì đã nói rồi, mày trả tiền xong, anh không ép buộc gì mày nữa. Giờ tiền anh Trường bao đấy, mày cứ cầm, đi đâu làm gì anh chẳng can thiệp.
Khó khăn lắm nó mới đứng dậy được, mỗi bước đi đều muốn tái cả người. Nó mặc quần áo, cầm phong bì tiền, bỏ đi khỏi căn nhà.
Nó gọi taxi, thuê một phòng khách sạn, ước muốn đầu tiên là được nằm xuống để cơn đau dịu đi. Nó nằm đệm nhưng hễ cứ chuyển mình cơn đau như rách ruột lại nhói lên. Nó cũng không sao ngủ được. Đau, bứt rứt, nhức nhối, những cảm giác xuất hiện như châm kim trong người. Nó đánh trống ngực, vã mồ hôi, miệng khô không khốc.
Nó thèm thuốc.
Nó gọi xuống lễ tân khách sạn, bảo đem lên một bao Marlboro, loại nó và Thành vẫn hay dùng. Nhưng nó đã hút hết một bao nhẵn, những cảm giác ấy vẫn chưa hề biến mất, thậm chí càng lúc càng day dứt hơn, rối loạn hơn.
Nó cười thành tiếng, đặt tay lên trán mà bật cười. Cười thành tràng, cười thật lớn. Cười rồi nhòe nước mắt.
Nó ngỡ chút bất cẩn của nó để bị keylog cái acc game đã là điều ngớ ngẩn nhất. Và nó đổ lỗi cho hai tháng ròng chôn chân trong hàng game.
Nhưng giờ nó sẽ đổ tại cho điều gì? Cho hai mươi năm sống của nó hay sao? Cho số phận mà nhẽ ra nếu mẹ nó thật lòng yêu thương nó, thì hãy ôm nó mà nhảy xuống chặn đầu tàu hay sao?
Thôi cuộc đời thế là chấm hết. Nó đã đâm lao. Giờ nó phải theo lao. Cuộc đời này vốn là vũ bão. Và cái tâm bão nhỏ nhoi, ngắn ngủi đã trôi qua rồi. Chỉ có cuồng phong và sóng dữ đang chờ đợi nó.
Nó quên đi hẳn cái cơn đau cứng ở dưới thân mình, ôm cái ngực đang ngứa rát, cái họng khô khát và cái đầu cuồng loạn vì những hành hạ thể xác đang đâm tua tủa từ chính dòng máu mình, trở về ngôi nhà bốn tầng hiện đại, thơm tho, sạch sẽ.
Thành cười rú lên. Còn nó không khóc được thành tiếng.
Anh ta quăng cho nó bao thuốc và bày lên bàn một gói nhỏ, thứ bột trắng duy nhất chấm dứt mọi dằn vặt thể xác và tinh thần nó.
Khói thuốc lại bay lượn, phủ mờ, tan đi. Nó lại quên hết mọi ưu phiền, đờ đẫn chìm vào ảo mộng. Nó đi trên những con đường tối mịt mù, hướng đến những cái đích vô mục đích. Nó hình như tỉnh lại một cái đêm đông gió mùa đập vào những cánh cửa, nó nằm trên một cái giường đơn trong căn phòng bé tí tẹo, và bàn tay anh, nắm lấy nó, ấm nóng, yên lành.
Bóng người đàn ông cao lớn, lực lưỡng lại che kín mắt nó. Nó lại cúi đầu xuống, làm công việc của mình như một thói quen rồi cứ để ông ta vần vò ngực mình, hai mạn sườn mình, nhét vào người mình và kệ mặc những cơn đau đến cứng lưỡi mà nếu nó tỉnh táo, chắc chắn nó đã khóc.
Ban ngày, Thành đưa nó đi chơi. Đầu hạ, trời đã hết nồm, chuyển nắng. Những con phố vẫn đông đúc như thế, với những gương mặt vô sự như thế. Hà Nội đã quá lớn. Còn nó thì quá nhỏ.
Đến giờ phút này, nó chợt nhận ra, mình đáng lẽ cứ nên vô hình mới phải. Cứ mãi như một cái nickname trên mạng, hoàn toàn ảo ảnh. Nó chẳng cần thế gian này có người biết đến nó, nó chỉ cần một người, trong con số bảy tỉ khổng lồ, có thể thấu hiểu tâm tư nó, là đủ.
Nó vẫn viết những điều lan man, mộng mị, rồi gạch bỏ, xóa đi. Nhưng hiện thực vẫn sờ sờ ở đó, như thực mà không thực, như hư mà không hư. Mỗi cuộc đời chỉ như một câu chuyện ngắn ngủi, một ngày cái kết sẽ đến mà chẳng ai buồn hay biết.
An nhìn những con đường trôi qua mắt mình, vô cảm. Nó chỉ một thoáng giật mình khi nhìn sang những hàng cây bằng lăng lún phún bên vệ đường, với một đôi nam nữ đang tản bộ, trò chuyện.
Nó nhận ra anh, vẫn mộc mạc chân thành như thế. Tại sao cứ mộc mạc chân thành đến thế? Nếu không nó đã được quy chụp cả nhân gian bảy tỉ người này, toàn những kẻ tham lam, ích kỉ, tàn ác, để nó có thể khóc hận mà không ăn năn, giận dữ mà không hối tiếc.
Nó lại rút bao thuốc của Thành, vội vã châm lửa. Không được khóc nữa. Nó đã tự dằn mình như thế. Câu chuyện này, cuộc đời này là của riêng mình nó. Nó đã trơ lì, chai cứng hai mươi năm, nó sẽ tiếp tục cho đến phút cuối cùng, dấu chấm cuối cùng.
Cho đến khi, nó chỉ còn là hòn đá cuội bên đường.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro