Vinh quang
---
Gió lạnh thổi qua cánh đồng hoang tàn nơi từng là vùng đất phồn hoa. Khói bụi chiến tranh chưa kịp tan, mùi máu và sắt thép hòa vào không khí như nhắc nhở về sự khốc liệt của những cuộc giao tranh không hồi kết.
Bijan—Kình Thiên Long Kỵ, với mái tóc bạch kim ánh đỏ, ánh mắt sáng như bầu trời quang đãng sau cơn giông tố, cưỡi trên lưng hỏa long, dẫn đầu đội kỵ binh phá tan phòng tuyến địch. Cậu là vương tử của một tộc long huyết hùng mạnh, mang trong mình sự dũng cảm và kiêu hãnh từ khi còn rất trẻ. Dù chỉ mới mười chín, Bijan đã trở thành biểu tượng bất bại, là niềm tin của binh lính và nỗi sợ hãi của kẻ thù.
Đối diện với cậu trên chiến trường là Trấn Thiên Phi Hồ—Elsu. Vương tử của một tộc hồ ly cổ xưa, nổi tiếng với sự lạnh lùng và chiến thuật sắc bén. Đôi mắt đỏ sắc lạnh như máu tươi, mái tóc xanh dương hòa cùng bộ giáp đen bạc tạo nên vẻ ngoài vừa u tối vừa mê hoặc. Khẩu súng bắn tỉa trong tay Elsu không chỉ là vũ khí mà còn là biểu tượng cho sự chuẩn xác chết người, mỗi phát bắn đều lấy đi một sinh mạng trên chiến trường mà không hề do dự.
Hai con người, hai biểu tượng của hai thế lực đối đầu, lại có một mối liên kết không ai ngờ tới: họ từng là bạn thân khi còn nhỏ. Thời thơ ấu đó giờ chỉ còn là ký ức mờ nhạt, bị vùi lấp dưới lớp bụi của danh vọng, nghĩa vụ và máu.
Những trận chiến kéo dài không chỉ làm hao mòn thể xác mà còn bào mòn tâm hồn. Dù lạnh lùng và xa cách, Elsu không thể phủ nhận cảm giác kỳ lạ mỗi lần ánh mắt mình vô tình chạm vào Bijan trên chiến trường. Đó không phải là sự thù hận, cũng không phải lòng khinh miệt, mà là một cảm xúc khó gọi tên—một thứ gì đó xen giữa nỗi nhớ và sự bối rối. Nhưng Elsu quá quen với việc chôn giấu cảm xúc, chỉ coi đó là sự yếu đuối không đáng để bận tâm.
Bijan thì khác. Dù là kẻ đứng trên đỉnh cao chiến thắng, cậu vẫn giữ được nét ngây thơ trong lòng. Đôi khi, giữa âm thanh vang vọng của chiến trận, cậu thoáng nhớ đến những ngày hai đứa cùng trèo cây, cười đùa không lo nghĩ. Cậu không hiểu vì sao mình lại muốn tìm ánh mắt Elsu giữa biển người, không rõ cảm giác đó là gì—chỉ biết nó khiến tim cậu đập nhanh hơn.
Một đêm nọ, giữa vùng đất trung lập bị bỏ hoang sau một trận chiến đẫm máu, số phận kéo họ lại gần nhau hơn bao giờ hết. Bijan bị phục kích, dù chiến đấu kiên cường nhưng vẫn bị thương nặng. Khi cậu tưởng chừng đã gục ngã, Elsu xuất hiện. Không phải với tư cách một kẻ thù, mà là một con người—một Elsu mà Bijan từng biết.
Elsu không hiểu vì sao mình lại cứu Bijan. Lý trí hét lên rằng đó là một sai lầm, nhưng đôi tay hắn vẫn không do dự khi kéo cậu ra khỏi đống đổ nát, băng bó vết thương bằng chính dải khăn của mình.
Trong căn lều tạm giữa rừng, ánh lửa bập bùng phản chiếu lên đôi mắt xanh sắc lạnh giờ đây trở nên mơ hồ. Bijan nhìn Elsu, nụ cười yếu ớt nhưng vẫn rạng rỡ như mặt trời sau cơn bão.
"Ta luôn biết… ngươi sẽ không để ta chết đâu."
Elsu không đáp, chỉ siết chặt khẩu súng trong tay như muốn che giấu cảm xúc đang trào dâng. Hắn không biết nên giận dữ, thờ ơ hay… thừa nhận rằng trái tim mình vừa lệch nhịp.
Chiến tranh vẫn tiếp diễn, nhưng từ khoảnh khắc đó, ranh giới giữa bạn và thù, giữa ký ức và hiện thực, giữa lý trí và cảm xúc… bắt đầu nhòe đi.
.
Chiến trường nhuốm màu đỏ của ánh hoàng hôn, gió thổi qua tàn tích của những trận chiến khốc liệt. Tiếng vó ngựa xa dần, chỉ còn lại sự im lặng đáng sợ của mặt đất đã thấm đẫm máu.
Bijan đứng trên một đỉnh đồi nhỏ, áo giáp bạc ánh lên sắc cam nhàn nhạt của mặt trời lặn. Ánh mắt cậu, sáng và kiên định, dõi theo từng chuyển động của doanh trại địch phía xa. Từ sau lưng cậu, một bóng dáng quen thuộc bước tới, tiếng giày dẫm lên lớp đất khô vang lên trầm đục.
Elsu xuất hiện, đôi mắt đỏ sẫm như phản chiếu ánh lửa chiến tranh, lạnh lùng nhưng sắc bén. Mái tóc xanh dương rối nhẹ vì gió, lấp lánh dưới ánh tà dương như từng gợn sóng nơi biển sâu. Hắn không nói lời nào, chỉ lặng lẽ đứng cạnh Bijan, khẩu súng quen thuộc vắt ngang vai.
"Ngày mai sẽ là trận quyết định." Bijan cất giọng, không quay đầu lại, nhưng trong đôi mắt vàng kim đó là sự pha trộn của lo lắng và trách nhiệm.
Elsu khẽ gật đầu, ánh mắt không rời khỏi chiến trường trước mặt. "Phải. Kết thúc tất cả hoặc bắt đầu một cơn ác mộng mới."
Sự im lặng kéo dài giữa họ không phải là sự khó xử mà là thói quen đã hình thành sau nhiều tháng sát cánh bên nhau. Dù lời nói ít ỏi, Bijan vẫn cảm nhận được sự hiện diện của Elsu như một phần không thể thiếu—lạnh lùng nhưng vững chãi.
Đêm đó, trại quân yên ắng hơn thường lệ. Bijan không ngủ được. Cậu bước ra khỏi lều, đôi chân đưa cậu đến nơi quen thuộc—góc đồi nơi cậu và Elsu thường bàn bạc chiến thuật. Elsu đã ở đó từ bao giờ, ánh mắt đỏ rực dưới ánh trăng bạc, phản chiếu nỗi cô đơn mà chính hắn cũng không nhận ra.
"Ngươi không ngủ được à?" Bijan lên tiếng trước, phá vỡ sự tĩnh lặng.
Elsu không đáp, chỉ liếc nhìn Bijan một chút rồi lại quay đi.
"Ta sợ ngày mai," Bijan thú nhận, một cách thành thật hiếm có. "Không phải vì cái chết, mà là vì ta không muốn đánh mất... thứ gì đó."
Elsu quay lại nhìn cậu, ánh mắt lóe lên một tia cảm xúc mơ hồ. Hắn không biết nên nói gì. Suốt bao năm sống trong bóng tối của chiến tranh và trách nhiệm, hắn chưa từng bận tâm đến những cảm xúc mơ hồ như vậy. Nhưng Bijan... Bijan luôn là ngoại lệ.
Họ không cần nói thêm lời nào nữa. Cái chạm vai nhẹ nhàng trong bóng đêm ấy là sự kết nối duy nhất họ cần.
Ngày mai, dù kết cục ra sao, họ chỉ mong người kia vẫn còn bên cạnh mà thôi... Nhưng chớ trêu thay, ông trời lại không chiếu rọi cho mong muốn nhỏ bé của họ.
.
Tiếng trống trận vang lên như lời tuyên bố cho một hồi kết không thể tránh khỏi. Bầu trời u ám, vần vũ những đám mây đen nặng trĩu như đang than khóc cho số phận của những kẻ chiến binh.
Bijan đứng giữa chiến trường, bộ giáp bạc ánh lên sắc đỏ của máu khô. Đôi mắt vàng rực không còn sự ngây thơ ngày nào, chỉ còn lại sự cương nghị của một vương tử dẫn đầu, không cho phép bản thân yếu đuối. Ngọn giáo trong tay cậu nhuộm đỏ, không biết là máu của kẻ thù hay của chính mình.
Từ xa, Elsu đứng trên ngọn đồi cao, khẩu súng trường lạnh lẽo áp sát vai, đôi mắt đỏ rực khóa chặt vào bóng lưng quen thuộc ấy. Hắn chưa từng rời mắt khỏi Bijan, từ những ngày đầu ngây thơ cho đến giờ đây—khi Bijan trở thành biểu tượng cho ánh sáng mà hắn không bao giờ chạm tới.
Elsu không nói gì, không hét gọi tên Bijan. Hắn chỉ lặng im, ngón tay siết chặt cò súng, từng viên đạn lao vút đi, xé toạc không khí, bắn hạ kẻ thù vây quanh Bijan. Đó là cách duy nhất hắn có thể bảo vệ cậu—từ xa, trong im lặng
Nhưng định mệnh tàn nhẫn hơn cả súng đạn.
Một mũi tên sắc lạnh, nhanh hơn cả phản xạ của Elsu, xuyên qua lớp giáp dày và cắm thẳng vào ngực Bijan. Cậu khựng lại giữa làn mưa máu, ánh mắt vàng nhòe đi, đôi môi mấp máy điều gì đó không thành lời. Bijan ngã xuống, ngọn giáo rơi khỏi tay, âm thanh va chạm với mặt đất khô cằn nghe chát chúa đến nghẹn lòng.
Elsu không thể rời khỏi vị trí của mình. Hắn biết rõ nếu lao xuống, hắn sẽ chết ngay lập tức giữa vòng vây của kẻ thù. Nhưng điều đó còn đáng sợ hơn cả cái chết—bởi hắn không thể làm gì, không thể giữ Bijan lại, không thể ôm lấy cậu dù chỉ là lần cuối.
Hắn chỉ có thể đứng đó, nhìn Bijan nằm bất động giữa chiến trường mênh mông, như một ngọn lửa bị dập tắt giữa cơn bão. Không tiếng thét gào, không lời tiễn biệt. Chỉ là sự im lặng đến nghẹt thở
Chiến tranh kết thúc bằng cái chết của một người. Không phải một vị tướng huyền thoại, không phải một vị vua quyền uy, mà là một vương tử—một chàng trai với đôi mắt vàng từng bừng sáng như ánh dương, giờ đây đã tắt lịm giữa chiến trường hoang tàn.
Bijan, Kình Thiên Long Kỵ, người kế vị của tộc long huyết hùng mạnh, ngã xuống mà không một lời trăn trối, không một lời giã biệt. Cậu ra đi như cách cậu đã sống—dũng cảm, kiên cường, và lặng lẽ.
Người đời ca tụng Bijan là hóa thân của một vị thần, kẻ đã mang trong mình ánh sáng của hy vọng và niềm tin không thể khuất phục. Họ thêu dệt những câu chuyện về cậu, kể rằng Bijan đã đánh đổi mạng sống của mình để đổi lấy hòa bình cho thế giới, rằng cậu là ngọn lửa bất diệt dẫn lối cho những linh hồn lạc lối giữa bóng tối.
Nhưng không ai biết sự thật phía sau ánh hào quang ấy—sự thật chỉ có một người hiểu rõ.
Elsu, Trấn Thiên Phi Hồ, kẻ từng đứng cùng Bijan trên chiến trường, kẻ từng nghĩ rằng bản thân đủ mạnh để bảo vệ cậu. Hắn không khóc trong ngày hòa bình được tuyên bố. Hắn cũng không hiện diện trong bất kỳ buổi lễ vinh danh nào dành cho Bijan. Thay vào đó, Elsu biến mất sau chiến thắng, để lại phía sau một huyền thoại và một trái tim chưa từng kịp thổ lộ.
Không ai biết rằng, đằng sau ánh mắt đỏ lạnh lùng ấy là một nỗi đau không thể xóa nhòa. Elsu không tin Bijan là thần. Bởi nếu cậu thực sự là thần, cậu đã không ngã xuống như một con người tầm thường, không để lại khoảng trống trống rỗng đến nghẹt thở trong lòng hắn như thế này.
Hắn từng nghĩ, chỉ cần đủ mạnh, hắn sẽ giữ Bijan bên mình mãi mãi. Nhưng hóa ra, sức mạnh của hắn chẳng là gì khi đối mặt với định mệnh.
Nhiều năm sau, khi những câu chuyện về Bijan đã trở thành truyền thuyết, có kẻ lang thang khắp các vùng đất, đi qua những chiến trường cũ kỹ, đứng lặng trước những tàn tích còn vương mùi máu khô. Hắn không bao giờ dừng lại quá lâu, không bao giờ để ai chạm vào nỗi đau trong lòng mình.
Bởi Elsu biết rõ—hắn có thể chinh phục cả thế giới, nhưng sẽ không bao giờ có thể chạm đến một người đã rời xa mình mãi mãi.
Bijan mang lại hòa bình cho thế giới. Nhưng để lại trong Elsu một cuộc chiến chưa từng có hồi kết.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro