Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

3


Fourth không nhớ mình đã đi bộ bao lâu, không nhớ mình đã lang thang qua bao nhiêu con phố tấp nập của thành phố. Cơn mưa bắt đầu rơi lúc nào không hay, làm ướt đẫm cơ thể mỏng manh của cậu. Nhưng cậu không bận tâm. Cơn mưa lạnh lẽo như muốn xóa đi tất cả những gì cậu vừa phải đối mặt.

Cảm giác tuyệt vọng trào dâng trong tim. Cậu không ngờ rằng Gemini lại có thể tàn nhẫn đến mức đó. Cậu đã không mong hắn sẽ làm gì, nhưng ít nhất, cậu tưởng hắn sẽ có chút trách nhiệm. Thế nhưng, tất cả chỉ là một sự khinh miệt vô hình, một cách để hắn dập tắt hy vọng của cậu.

Khi cậu về đến phòng trọ, đã gần nửa đêm. Cửa căn phòng nhỏ khép chặt, không một tiếng động. Cậu mở cửa bước vào, lấy khăn lau sạch tóc, vứt vội bộ quần áo ướt vào góc phòng. Trái tim cậu nặng trĩu, nhưng giờ đây, cậu không còn khóc nữa. Dường như cậu đã hết nước mắt, hoặc có thể là những giọt nước mắt đó đã biến thành những tia lửa uất ức và đau khổ đang rỉ ra trong từng tế bào cơ thể.

Cậu ngồi xuống giường, cố gắng không nghĩ đến sự tàn nhẫn của Gemini, nhưng không thể. Cảm giác ấy vẫn còn vương lại trong từng hơi thở, trong từng cơn đau xâm chiếm cơ thể cậu. Cậu không thể nào quên được khoảnh khắc hắn đã cười nhạo cậu, không thể nào quên được sự lạnh lùng trong ánh mắt đó.

Nhưng sự thật không thể phủ nhận: đứa bé trong bụng cậu là con của hắn. Mà điều đó, cậu không thể tự mình thay đổi được.

Cũng vào đêm đó, một tin nhắn không ngờ gửi đến điện thoại của Fourth. Là một số điện thoại không lưu, nhưng dòng chữ bên trong lại khiến tim cậu đập thình thịch.

"Tôi biết mọi chuyện. Chúng ta cần gặp nhau. Hãy đến nhà tôi vào sáng mai. Gemini."

Fourth đọc đi đọc lại tin nhắn đó. Đôi tay cậu run rẩy, và cậu không biết liệu đó là một trò đùa hay một sự thật. Nhưng trong lòng, cậu hiểu rằng chuyện này không thể tránh khỏi. Đêm qua, cậu đã nhìn vào ánh mắt lạnh lùng của Gemini và biết rằng hắn sẽ không để mọi chuyện yên ổn như vậy.

• "Hắn muốn gặp mình sao?" Fourth tự hỏi, giọng nói khe khẽ, như một câu hỏi dành cho chính mình.

Cậu không biết phải làm gì. Nhưng một phần trong lòng cậu mách bảo rằng, dù có cố gắng tránh né, sự thật rồi cũng sẽ tìm đến. Và cuối cùng, cậu cũng không thể sống trong sự trốn chạy mãi mãi.

Sáng hôm sau, Fourth đánh thức mình dậy khi ánh sáng mặt trời chiếu qua khe cửa sổ. Cảm giác uể oải và mệt mỏi vẫn còn hiện diện trong cơ thể cậu, nhưng cậu biết, cậu không thể trốn tránh thêm nữa.

Với tâm trạng nặng nề, Fourth chỉnh lại quần áo, sửa soạn nhanh chóng rồi đi đến địa chỉ được ghi trong tin nhắn. Cậu không thể đợi lâu nữa. Và khi cậu đến được khu biệt thự của Gemini, trái tim cậu như bị bóp nghẹt. Những ngôi nhà sang trọng xung quanh khiến cậu càng cảm thấy mình nhỏ bé và yếu đuối hơn.

Dù đã chuẩn bị tinh thần, khi đứng trước cửa biệt thự của Gemini, cậu vẫn cảm thấy tim mình đập nhanh hơn.

Khi cánh cửa mở ra, một người quản gia đứng trước mặt cậu, gương mặt lạnh lùng, hỏi:
• "Cậu là ai? Có hẹn trước với cậu chủ không?"
• "Tôi... tôi có hẹn với Gemini Norawit," Fourth nói, giọng nghẹn lại, nhưng vẫn đủ rõ ràng.

Người quản gia nhìn cậu một lúc, rồi gật đầu, ra hiệu cho cậu vào. Cả không gian bên trong biệt thự càng khiến cậu cảm thấy mình lạc lõng và nhỏ bé. Những đồ nội thất xa hoa, những bức tranh đắt tiền, tất cả đều chứng tỏ sự giàu có và quyền lực của gia đình Norawit.

Sau khi đi qua một hành lang dài, quản gia dẫn cậu đến một căn phòng rộng lớn, nơi Gemini đang ngồi ở chiếc bàn lớn, ánh sáng chiếu vào gương mặt hắn khiến vẻ lạnh lùng của hắn càng thêm sắc sảo.

• "Ngồi đi," Gemini nói, giọng khàn đục nhưng vẫn đầy quyền lực. Hắn nhìn cậu với ánh mắt sắc lạnh, không chút cảm xúc.

Fourth không nói gì, chỉ khẽ ngồi xuống chiếc ghế đối diện hắn, lòng thắt lại. Cậu cảm nhận rõ ràng sự căng thẳng trong không khí, như thể mỗi từ ngữ đều là một trận chiến không hồi kết.

• "Cậu đã biết mình đang mang thai từ lâu, đúng không?" Gemini lên tiếng, ánh mắt đầy thách thức.
• "Vâng," Fourth đáp, không thể nhìn thẳng vào mắt hắn.
• "Cậu nghĩ tôi sẽ làm gì?" Gemini tiếp tục, giọng điềm tĩnh như thể hắn đang hỏi về một vấn đề không quan trọng.
• "Tôi... tôi chỉ muốn biết liệu anh có thể giúp tôi không. Tôi không cần anh phải nhận trách nhiệm hay làm gì quá lớn lao. Tôi chỉ cần một chút giúp đỡ... về mặt tài chính hoặc... y tế."

Gemini cười nhạt, ánh mắt của hắn không hề thay đổi.
• "Giúp đỡ? Cậu tưởng tôi sẽ giúp một Omega như cậu sao? Cậu nghĩ mình có giá trị gì ngoài việc mang thai con của tôi?"

Lời nói của Gemini như một cú tát thẳng vào mặt Fourth. Cậu không nói gì, chỉ im lặng cúi đầu. Hắn không chỉ từ chối sự giúp đỡ, mà còn phủ nhận hoàn toàn sự tồn tại của cậu ngoài một vai trò duy nhất.

• "Cậu không phải là người đầu tiên mang thai con tôi. Nhưng tôi không có trách nhiệm với cậu," Gemini nói, giọng điềm đạm nhưng tàn nhẫn.

Fourth siết chặt tay, cố kìm nén cơn giận đang dâng lên trong lòng. Nhưng cậu không thể để mình mất kiểm soát. Cậu phải kiên cường, dù chỉ còn một mình.

• "Vậy... tôi sẽ tự lo liệu," Fourth nói, giọng bình tĩnh, nhưng trong lòng cậu là sự tuyệt vọng không thể tả.

Gemini không đáp, chỉ nhìn cậu một lúc lâu, như thể đang cân nhắc điều gì đó. Cuối cùng, hắn đứng dậy và tiến đến cửa sổ, nhìn ra ngoài như thể không còn quan tâm đến cậu nữa.

• "Đi đi. Cậu không cần phải làm phiền tôi thêm nữa," Gemini nói, không một chút thay đổi trong giọng điệu.

Fourth đứng dậy, quay lưng rời khỏi căn phòng. Nhưng trước khi ra khỏi cửa, cậu quay lại nhìn Gemini lần cuối. Đôi mắt hắn lạnh lùng, không có lấy một chút hối hận. Và trong khoảnh khắc đó, Fourth nhận ra rằng cuộc sống của cậu sẽ không bao giờ giống trước nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro