Đêm thứ 5 (1_6)
Đêm thứ năm 1
Thịnh Kinh gần đây sắp có một chuyện vui.
Nghe nói ái nữ Thư Khuynh Mặc của Kiêu Kỵ đại Tướng quân đã chỉ phúc vi thân* với công tử Hoa Tỷ Thần của nhà Thừa tướng, năm đó Thư tướng quân và Hoa Thừa tướng đã trao đổi tín vật đính hôn với nhau, bây giờ con cái hai nhà đã lớn, một bên thì sắp hai mươi tuổi, một bên thì đã qua lễ cập kê một năm, nên chỉ còn đợi chọn ngày lành tháng tốt để đến đưa sính lễ, năm sau chờ tiểu thư Thư gia cập kê xong liền mời Khâm Thiên Giám giúp chọn ngày lành tháng tốt.
*Chỉ phúc vi thân: có nghĩa là một loại hôn nhân sắp đặt. Hai bên từ lúc còn trong bụng mẹ đã được cha mẹ hai bên hẹn nếu là một nam một nữ thì sẽ cho chúng kết hôn với nhau.
///Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn///
Người người trên các con đường ngõ hẻm đều bàn tán xôn xao chuyện hôn nhân của hai đại thế gia, một bên là văn một bên là võ, có thể nói là một đoạn giai thoại, hơn nữa đôi này nam thì là công tử tuấn tú văn nhã, nữ thì là tiểu thư khuê các xinh đẹp dịu dàng, đúng là trai tài gái sắc xứng đôi vừa lứa, giai ngẫu thiên thành cẩm tú lương duyên.
Nhưng bản thân Thư Khuynh Mặc khi nghe thấy lời đồn tiểu thư Thư gia xinh đẹp dịu dàng lại không hề cảm thấy mình dịu dàng chút nào, thậm chí còn không cảm thấy hôn sự này là cẩm tú lương duyên…
Nàng là con gái của tướng quân, từ nhỏ nàng đã không thích vũ văn lộng mặc*, chỉ thích vũ đao lộng thương**…
*Vũ đao lộng mặc: là thành ngữ TQ, có nghĩa là cố ý chơi với chữ viết.
**Vũ đao lộng thương: chơi dao và kiếm
Mặc dù phụ thân đại nhân không thích con gái nhà mình suốt ngày tay chân đấm đá, luôn bảo nàng ở trong khuê phòng thêu hoa lá cây cỏ luyện đàn và vân vân, nhưng nàng vẫn lén học võ công của tổ tiên Thư gia. Mặc dù phụ thân cười nhạo nói nàng đây chẳng qua chỉ là khoa chân múa tay công phu mèo ba chân, nhưng nàng vẫn cảm thấy mình ít nhiều cũng là nữ hiệp biết chút võ công, nàng không có một chút hứng thú nào với vị thiếu gia mọt sách tay trói gà không chặt kia!
Nàng đã quen với việc mong chờ những kiểu đại hiệp giang hồ có râu quai nón, hào sảng và không bị gò bó được mô tả trong thoại bản/tiểu thuyết. Đối với việc lựa chọn phu quân tương lai, Thư Khuynh Mặc cảm thấy rằng mình vẫn thích một người nam nhân mét chín cao to lực lưỡng mạnh mẽ như trâu và có râu quai nón, có thể uống bát rượu lớn, ăn cả một miếng thịt to, cơ thể cường tráng giống như phụ thân, có nhiều khí phách nam nhi!
Sao bây giờ lại nhảy ra một cái chỉ phúc vi hôn*, nàng cũng có ấn tượng với tiểu công tử Hoa Tỷ Thần nhà Thừa tướng, khi còn bé hai người là thanh mai trúc mã cùng nhau làm tiểu thư đồng phụng bồi hoàng tử công chúa đọc sách trong hoàng cung, nàng nhớ tiểu tử này suốt ngày ốm yếu, khuôn mặt trắng bệch yếu ớt chỉ biết cầm sách đọc chi hồ giả dã**, đúng là một người mọt sách chỉ biết đi theo Thái phó hỏi cái này cái kia, nàng đường đường là nữ hiệp một giới sao có thể gả cho hắn chứ!
*Chỉ phúc vi hôn: Đính hôn từ trong bụng mẹ.
**Chi hồ giả dã: Là thành ngữ TQ. Có nghĩa là những người nói trào phúng thích nói theo nghĩa đen
Nhưng phụ thân đã trao đổi tín vật và định ra hôn sự, đúng là phiền não đến cùng cực, còn không hỏi xem nàng có đồng ý hay không, Thư Khuynh Mặc nhìn vào trong chiếc hộp gấm trên bàn trang điểm của nàng và cảm thấy bực mình, ngọc bội được chạm khắc rồng đen bên trong chính là tín vật đính hôn, khi còn nhỏ nàng vẫn rất thích nghịch ngọc bội tinh xảo quý giá này, nhưng bây giờ nhìn thì lại thấy quá chói mắt, càng nhìn viên đá vỡ đen đen này càng cảm thấy xấu vô cùng, thực sự muốn ném tín vật đính hôn này đi…
Chờ đã, nếu ném tín vật…
Nếu không có tín vật, hôn sự này sẽ không thành phải không…
Thư Khuynh Mặc nổi lên ý xấu, không cần ném ngọc bội này đi, chỉ cần lén giấu nó đi và giả vờ không tìm thấy, nếu không có tín vật đính hôn, thì chuyện hôn sự này sẽ không được tính! Mặc dù phía nàng không có tín vật, nhưng tên Hoa mọt sách kia cũng có dạ minh châu gia truyền nhà nàng, vẫn không được…
Trừ khi hắn cũng không tìm được dạ minh châu, nhưng thứ quý giá như vậy chắc chắn sẽ được cất cẩn thận, nếu có kẻ trộm đi trộm dạ minh châu đó của hắn thì tốt quá, Thư Khuynh Mặc nghĩ nghĩ, cảm giác như giác ngộ ra được một điều thiêng liêng gì đó, tên trộm, không phải ở đây có sẵn một tên trộm sao, khinh công tốt, giỏi võ, luôn muốn cướp của nhà giàu chia nhà nghèo, nữ hiệp thỉnh thoảng trở thành một tên trộm nhỏ cũng không sao cả…
Nói làm là làm, Thư Khuynh Mặc bày mưu tính kế mấy ngày, lặng lẽ đi ra ngoài mua y phục dạ hành với danh nghĩa là đi mua của hồi môn, mua chuộc hạ nhân của Hoa phủ hỏi về cách bố trí phòng ốc ở hậu viện của Hoa phủ, còn mua một loại thuốc mê có tên gọi kỳ lạ là “Mê hồn đoạt phách” từ một tên lang băm bán hàng rong trên phố, tên thuốc này nghe rất cao siêu, nếu ném ra chắc chắn sẽ làm cho người ta hôn mê bất tỉnh…
Chuẩn bị xong mọi thứ, đã đến lúc hành động để trộm dạ minh châu!
Màn đêm thăm thẳm, chỉ có một vầng trăng lưỡi liềm yếu ớt treo lơ lửng trên bầu trời, còn bị che khuất bởi những đám mây màu đen thỉnh thoảng bay qua bầu trời, cùng lắm chỉ có thể soi sáng được những cái bóng thưa thớt của cái cây, nhìn là biết là thời điểm tốt nhất để những tên trộm ra ngoài ăn trộm.
Muốn đi ăn trộm, à không, cướp của người giàu chia người nghèo, nữ hiệp Thư Khuynh Mặc khoác lên mình bộ y phục dạ hành đã chuẩn bị từ trước, Thư Khuynh Mặc nhìn mình ở trong gương, mặc bộ quần áo này vào nhìn qua rất có dáng dấp của một kẻ trộm, nhưng… Nàng nhìn vào gương, nhíu lại đôi lông mày thanh tú, người ở trong gương có một bộ ngực đẫy đà cao vút, cái eo mềm mại uyển chuyển như cây liễu, còn có một cái mông căng tròn, này… hình như có vẻ hơi quá chật và ôm sát cơ thể, nhưng y phục dạ hành bó vào người một chút thì mới dễ hành động, như vậy thì mới có thể linh hoạt phát huy tài năng được!
Thư Khuynh Mặc sử dụng khinh công gia truyền, một cái bóng lắc lư và nhảy ra khỏi khuê phòng của nàng, mặc cả bộ quần áo màu đen khiến nàng trở nên xinh đẹp hơn, dáng người mảnh mai lả lướt ẩn hiện trong màn đêm tối đen.
///Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn///
Chỉ mất thời gian hai chén trà*, nàng đã đến được phủ Thừa tướng, nàng thoắt một cái nhẹ nhàng nhảy lên cây liễu to rậm rạp bên ngoài bức tường của phủ Thừa tướng, từ xa có thể nhìn thấy bố cục của đình viện, còn có thể loáng thoáng thấy người hầu cầm đèn lồng đi tuần tra, năm bước một người bảy bước lại có một người, có nhiều người hầu nô tỳ như vậy chứng tỏ là kẻ tri thức lười nhác, nhiều lễ nghi phiền phức nhưng vẫn rất hiểu hưởng thụ. Như nhà bọn họ, luôn tôn sùng tính tự lập chịu thương chịu khó cần cù, dù thời tiết nóng hay lạnh cũng vẫn chăm chỉ rèn luyện thân thể, nhiều việc phải tự mình làm, đâu có nhiều người hầu phục vụ như vậy!
*Thời gian hai chén trà: khoảng 20 phút
Nàng đường đường là tiểu thư nhà Tướng quân, vậy mà cũng chỉ có hai tỳ nữ mà thôi!
Tác giả có lời muốn nói:
Tôi tin rằng những độc giả cũ nhìn sơ qua là biết truyện này được chỉnh sửa từ truyện “quyến rũ là công lý”, truyện này được chỉnh sửa khá nhiều, sẽ thêm nhiều tình tiết mới, hy vọng mọi người ủng hộ tôi nhiều hơn! Yêu yêu!
Đêm thứ năm (2)
Thư Khuynh Mặc quan sát một lúc để xác định quy luật đi lại của binh lính tuần tra, sau đó lấy bản đồ đình viện của phủ Thừa tướng ra, tìm thấy Nghiễn Mặc Cư mà Hoa Tỷ Thần ở ở góc đông bắc sân sau, cái gọi là biết mình biết địch trăm trận trăm thắng, dù sao thì nàng cũng là con gái của đại tướng quân, cũng học được một chút sách lược chiến đấu, mặc dù không thể ra chiến trường chỉ huy hàng vạn quân mã, nhưng muốn vào phủ Thừa tướng nhỏ bé này mà trộm đồ thì đúng là dùng dao mổ trâu để giết gà…
///Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn///
Nàng biết tầm quan trọng của việc khảo sát địa hình, sau khi xác định được địa hình và quân số, nàng di chuyển cơ thể, một cái bóng đen leo lên tường và đi vào, sau đó đi qua một số trạm kiểm soát do binh lính của phủ Thừa tướng trấn giữ, có mấy lần còn lặng lẽ theo đuôi binh lính tuần tra, sau đó nhảy qua khi họ không để ý.
Bọn thị vệ chỉ cảm thấy có một trận gió nhàn nhạt thổi ngang qua góc áo, trong đó có một binh lính có cái mũi nhạy cảm hơn, cảm thấy chóp mũi quanh quẩn một mùi thơm ngát, hắn hít mũi ngửi một cái, nói với hai người bên cạnh với vẻ mặt say mê: “Ngươi
Không ngửi thấy một mùi hương rất rất thơm…, nó rất giống với mùi trên thân thể mà nữ nhân xinh đẹp kia mang trên người, mùi hương đặc biệt dễ chịu, có lẽ mỹ nhân tuyệt sắc cũng có mùi hương thế này… Ta nói cho ngươi biết, lần trước ta đi Hoa Lầu có may mắn được gặp một nương tử hoa khôi nổi tiếng tên là Hàm Hương cô nương, ta có thể ngửi thấy mùi thơm dễ chịu trên người của nàng ấy từ đằng xa, nhưng so với mùi hương trong không khí bây giờ, Hàm Hương cô nương có kỳ hương nổi tiếng Thịnh Kinh kia cũng không bằng…”
Đồng bạn liếc mắt một cách buồn cười nói về vị trí đũng quần của người thị vệ: “Tiểu tử chết tiệt này của ngươi là muốn nữ nhân trong Hoa Lầu chứ gì, còn cái gì mà mùi hương trên thân thể của mỹ nhân tuyệt sắc là thế nào? Làm sao có thể thần kỳ như ngươi nói, chẳng qua nó chính là hương vị phấn son bình thường… Nói về điều này, tất cả phu nhân và tiểu thư đều sống ở Tây Uyển bên kia. Chúng ta đang tuần tra và canh gác trên con đường lạnh giá ở Đông Uyển. Chỉ có công tử gia sống ở đây. Ngay cả khi công tử gia nạp thiếp, ở bên ngoài viện này thì chúng ta có thể ngửi được cái mùi hương gì…”
Vừa nói xong, hắn cũng ngửi theo cử động của mũi: “Tuy nhiên, ta dường như cũng có thể ngửi được một chút hương thơm lưu luyến. Quả thực là có mùi thơm xộc vào mũi. Ta đoán đó là mùi của kỳ hoa dị thảo mà công tử gia đang chăm sóc trong vườn hoa. Ngẫu nhiên có vài đợt hương kỳ hoa thổi ra xa cả mười dặm cũng không hiếm lạ, thật sự là thấm vào lòng người…”
Trong lúc thị vệ đang nói chuyện, tiểu tặc Thư Khuynh Mặc đột nhập vào đã lặng lẽ tiến đến mục tiêu trong viện của Hoa Tỷ Thần, nhìn một mảnh đen kịt trong tiểu lầu, nàng tự hỏi có phải tên mọt sách ngốc nghếch này cũng đã ngủ quá sớm không, nàng ước tính số tiền lớn trên thắt lưng mà nàng đã dùng mua “Mê Hồn Đoạt Phách” dường như là không có đất dụng võ, vốn dĩ muốn mê hoặc ngược lại tên Hoa mọt sách này rồi đi kiếm dạ minh châu, nhưng giờ xem ra đã tiết kiệm được thời gian rồi.
Nàng nín thở và kiễng chân lên, cẩn thận đi qua mảng lớn trúc xanh được trồng ở góc đình viện của Hoa Tỷ Thần, xung quanh lại là các loại hoa và cây cỏ trong vườn hoa. Thư Khuynh Mặc lắng nghe tiếng lá trúc bay vù vù trong gió. Nhìn thấy những cỏ cây hoa lá sinh trưởng tốt này, lòng nàng càng thêm quyết tâm muốn từ hôn.
Sao tên mọt sách thối ngốc nghếch này càng ngày càng giống một tiểu thư vậy. Trước đây chỉ biết đọc sách cũng không quá đáng, bây giờ lớn lên vẫn còn nghịch hoa cỏ với cây cỏ trong sân nhà, cái này như câu nói gì mà nam tử hán đại trượng phu nên cùng phụ thân múa đao diễn thương mà học một ít công phu quyền cước, đồng thời chinh chiến sa trường bảo vệ triều đình mới phải.
Thư Khuynh Mặc chỉ duỗi tay ra, lặng yên không một tiếng động mà đẩy một cánh cửa sổ có gờ của gian phòng ra, liếc nhìn trộm vào bên trong. Ánh trăng mờ nhạt chiếu qua đây, nàng nhanh chóng quan sát đồ đạc chung chung trong phòng, sau đó mới mau đặt bàn tay nhỏ bé của mình lên bệ cửa sổ, diều hâu xoay người một cái và liền linh hoạt trèo vào từ cửa sổ chạm khắc hoa nửa mở.
Nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy một cái bình hoa suýt chút nữa bị nàng hất đổ, Thư Khuynh Mặc chưa hết kinh hoàng nhanh chóng vỗ ngực một cái cho đỡ sợ, sau khi đứng lên, nàng đeo khăn che mặt sắp rơi lại lên tai xong, lúc này mới lẳng lặng nhìn đồ bày biện xung quanh căn phòng. Theo như nàng thấy, căn phòng thật rất lớn và chứa đầy sách. Nó hẳn phải là thư phòng của Hoa mọt sách ngốc.
Thư Khuynh Mặc sờ sờ cái mũi nhỏ của mình dưới khăn che mặt, chẳng qua đây chỉ là một cái thư phòng mà thôi, mà nhìn bề ngoài cũng được trang trí rất trang nhã và có phẩm vị, tên Hoa mọt sách này cũng cực biết hưởng thụ đấy…
Những chiếc kệ gỗ Hoàng Hoa Lê dựa cạnh bức tường hai bên thư phòng đầy sách cổ, giấy tơ lụa, và những tấm thẻ tre, được phân loại xếp theo thứ tự trên kệ. Mặt sàn cũng được trải kín thảm da hươu mềm mại, khi chân dẫm lên căn bản sẽ không có một âm thanh nào phát ra, và cũng có thể cảm nhận được sự mềm mại của da hươu dù qua đế giày. Trước mặt Thư Khuynh Mặc có kê một cái bàn to bằng gỗ tử đàn chạm khắc hoa lá trúc, và trên bàn có bày trí một cái tiểu đỉnh màu xanh biếc chạm rỗng con nghê bằng đồng. Nó hẳn phải là một thứ dùng để đốt hương liệu giúp xoa dịu tâm trí và an thần khi viết lách, chỉ là bây giờ bên trong nó trống rỗng không có gì.
Trong góc bàn có bày đủ loại bút mực, giấy, bảng chữ mẫu của danh gia, hàng chục nghiên mực Đấu Thái có hoa văn quý giá, và đặc biệt là ống đựng bút bằng ngọc thạch chạm trổ hoa và cây cỏ. Những chiếc bút cắm vào trong ống như cây nhỏ, có kích thước khác nhau và phẩm chất không đồng đều. Một bên có bày trí một cái túi đựng bằng vàng chạm khắc hoa rỗng, bên trong đựng đầy tranh cuộn và bản thư pháp đẹp. Trên vách tường bên cạnh giá sách treo bức tranh lớn Mặc Long Thải Phượng rực rỡ màu mực, nhưng lại có khí thế uy nghiêm khó tả, phía sau là chiếc ghế gập lớn bằng gỗ lim có chỗ đệm lưng tựa một con mãng xà vàng bằng mực phủ lên.
Nàng quay người lại nhìn về phía cửa sổ, nơi đặt một đôi bàn kiểu nước sơn mài phong cách nước ngoài nhỏ bằng lá trúc. Lúc đầu khi nàng bước vào, suýt chút nữa đã làm đổ chiếc bình sứ Bích Ngọc Thất Bảo có hoa văn Như Ý bên trái, bên phải có một chiếc bình cổ cao đẹp như Tứ Hỉ Mỹ Nhân trên mây, bên trong cắm những bông hoa tươi theo mùa. Nàng lại quay đầu nhìn tấm màn sa thanh nhã màu xanh ngọc ở bên phải, bên cạnh tấm màn sa có một dãy bốn chiếc ghế, tất cả đều được bày biện với đệm ghế bằng gấm theo tám sắc thái khác nhau từ đậm đến nhạt phối với mực mây. Đệm tựa được bày ra đều là những bức thêu tinh xảo của Tô Châu.
Bây giờ Thư Khuynh Mặc cũng không vội đi tìm dạ minh châu, nàng rất là tò mò muốn vén tầng tầng của bức màn che lên, nàng thực sự tự hỏi trong căn phòng của tên mọt sách ngốc nữ tính này rốt cuộc trông như thế nào. Phòng của tên mọt sách này gần như tinh tế và hoành tráng hơn so với khuê phòng của nàng, chậc chậc chậc…
///Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn///
Phía sau tấm rèm vải gấm là một chiếc giường bằng gỗ Hoàng Hoa Lê được chạm rỗng khắc hoa lung linh tinh xảo. Toàn thân giường được làm bằng gỗ mun đen chạm khắc hoa văn Như Ý Tường Vân. Phía trên phủ một tấm đệm ngồi lớn bằng gấm trúc sẫm màu. Trên chiếc giường êm ái kê gối mềm với hoa văn ánh trăng bằng gấm thổ cẩm Vân Nam, chỗ tựa lưng màu xanh lá có dệt hoa văn cây tử đằng xanh ngọc bích và lá tre tố cẩm màu xanh biếc, bên cạnh giường còn có một chiếc bàn nhỏ Như Ý Tường Vân bằng gỗ mun, trên đó để một hộp sơn mài chạm hình chim nhỏ ngậm ngọc hoa lồng hoa và một đôi long phượng. Có sẵn đầy đủ điểm tâm mứt hoa quả và dụng cụ uống trà bên trong.
Thư Khuynh Mặc vừa nhìn một chút đã cảm thấy chiếc giường êm ái này đặc biệt vừa ý mình, tên Hoa gia mọt sách ngốc nghếch này tuy không có một chút khí khái của nam tử hán nào, thế nhưng gu thẩm mỹ của hắn lại rất tao nhã, nếu được nằm xuống cái giường êm ái này mà thư giãn gân cốt một lần thì không biết hưởng thụ sẽ mãn nguyện và thoải mái dễ chịu bao nhiêu…
Thư Khuynh Mặc thực sự đúng là vô cùng không khách khí, hoàn toàn không nghĩ đây là chỗ của người khác, chân nàng chưa cởi giày gác lên thứ thêu hoa văn thổ cẩm màu xanh sẫm, cứ như vậy mà nằm vào chiếc giường êm ái, chân bó gác lên hoa văn chạm trổ bên giường, đầu dựa vào chỗ tựa lưng, tay còn ôm gối lá trúc vào ngực mình, không chút nào coi mình như người ngoài mà thò tay lên chiếc bàn nhỏ lấy mứt trái cây tung lên không trung, sau đó mở miệng hứng lấy, nếu không phải hiện tại đang mặc bộ cẩm y dạ hành màu đen, trông nàng thật đúng là giống chủ nhân danh chính ngôn thuận của phòng này.
Đêm thứ năm (3)
Thư Khuynh Mặc nằm rất là thoải mái thong dong, nàng cực kỳ thích loại trạng thái lười biếng dễ chịu này, thậm chí còn không thể không nhắm mắt lại, chuẩn bị chợp mắt một chút rồi đi tìm dạ minh châu đó cũng không muộn, chỉ cần là ở trong cái tiểu viện một mẫu ba phân này, chẳng mất bao nhiêu thời gian để tìm một viên châu nhỏ, ngồi mài đao cũng không làm mất kỹ thuật đốn củi. Nàng nghỉ chân một chút trước cái đã, rồi chốc nữa lại đi tìm sau cũng chưa muộn!
Hơn nữa nàng nhắm mắt nghỉ ngơi, nhân tiện còn có thể suy nghĩ đến việc cái tên Hoa mọt sách sẽ đem đặt cái gọi là tín vật định thân này ở đâu! Một người nữ nhi gia như nàng sẽ đặt ngọc bội trên bàn trang điểm, còn Hoa mọt sách ngốc kia thì sao… Hắn thường thích đọc sách, rất thích ở trong thư phòng, vậy thì xem chừng dạ minh châu này rất có thể đã được để trong thư phòng này!
///Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn///
Khi Thư Khuynh Mặc còn đang mải mê suy đoán xem rốt cuộc dạ minh châu sẽ được đặt trên bàn hay trên kệ sách, tựa hồ sau lưng nàng đột nhiên có chút cảm giác hoảng hốt, nàng sốt ruột lấy ra chiếc hộp gỗ nhỏ dài gần tới thắt lưng mình, tiện tay nhấc chiếc hộp lên liền cảm thấy có một luồng sáng mờ nhạt lưu chuyển trong chỗ khe hở, nàng đưa tay mở chiếc hộp ra một nửa, ánh sáng đột nhiên bùng lên như ban ngày, khiến nàng sợ hãi tới mức vội vàng che cái hộp lại. Cái này… Không phải là dạ minh châu ư, một viên lớn và sáng như vậy, nhà nàng đưa tín vật định thân chính là đáng tin cậy đến mức không thể bỏ chạy. Thực sự là quá may mắn rồi khi có được mà không cần nỗ lực…!
Thư Khuynh Mặc kích động không thôi vừa muốn đem hộp gỗ ôm vào trong lòng rồi sau đó chuồn mất, thì lại chợt nghe thấy một thanh âm có từ tính như sấm dậy đất bằng, nàng kinh hãi ngồi bật dậy: “Đêm khuya các hạ đến thăm hàn xá, không biết là có gì muốn chỉ giáo…”
Giọng nói này trầm thấp và êm dịu cũng xem như là rất dễ nghe, nếu như Thư Khuynh Mặc so sánh theo cách khác mà nói, nàng nghĩ rằng giọng này rất giống
Rất giống loại rượu đã chôn dưới đất hơn chục năm, không cần phải uống, chỉ cần ngửi một chút dư vị của rượu nguyên chất đã hơi say say, giọng nói này chỉ nói vài câu, đã khiến nàng có cảm giác say mèm…
Thư Khuynh Mặc đã ngà ngà say, trước khi nàng kịp phản ứng, một cây nến đỏ với hai bông hoa và cành lá quấn vào nhau có sẵn trên giá nến được đốt lên, ngôi nhà đã bị bao phủ trong bóng tối lâu ngày nay đã được đón ánh sáng, ánh nến chập chờn một lúc sau đó ánh sáng lan tỏa khắp gian nhà.
Không hay rồi, bị phát hiện rồi!
Thư Khuynh Mặc hét to trong lòng, lúc ngọn nến được thắp sáng, nàng liền giấu hộp gỗ trong tay về phía sau, đồng thời đưa tay ra che đôi mắt bị ánh sáng đột ngột kích thích, trong đầu nàng hiện nên trăm nghìn ý nghĩ nhưng cuối cùng vẫn quyết định án binh bất động. Nếu bây giờ chạy trốn, người nam nhân này sẽ hét lên để gọi thị vệ trong phủ đến, một người với một người còn dễ, một đống người đến thì nàng không thể đánh bại được!
Thư Khuynh Mặc rất tự ý thức được rằng kẻ địch không động thì mình sẽ không động, vì thế nàng thả lỏng người, trở lại dáng vẻ thư thái trước đây: “Không dám chỉ giáo, tiểu nữ tử chẳng qua chỉ là một người ở dưới quê lên Thịnh Kinh, muốn đến phủ Thừa tướng to lớn này làm khách một chút, nhân tiện nhìn xem trong phủ tráng lệ nguy nga đến cỡ nào, để người nhà quê này được mở rộng tầm mắt!”
Trong khi nói chuyện, chân nàng vẫn rảnh rỗi khoát lên mép điêu lung tháp*, giữ thẳng lưng trong khi ngồi nửa người, cầm cái gối tựa sau đầu ra đằng trước và ôm lấy nó, những ngón tay mảnh khảnh gõ nhẹ vào họa tiết hình lá trúc trên gối, cái tay còn lại nhanh chóng cầm hộp sơn mài đựng mứt hoa quả lên, lặng lẽ lấy một miếng nhét từ dưới khăn che mặt lên cho vào miệng.
*điêu lung tháp: giường lồng chạm khắc, kiểu giường như cái trường kỉ nhưng to hơn.
Nếu không phải không đúng lúc, nàng rất muốn hỏi Hoa mọt sách mua mứt hoa quả này ở đâu, ăn vào, để lại một mùi thơm ở môi và răng, những thứ ăn ngon đều bị rơi vụn!
Khoan đã, thiếu niên anh tuấn phong lưu vừa ra khỏi nhà tắm chính là con mọt sách ốm yêu năm đó á? Không thể nào, nhìn khuôn mặt có hơi chút giống hồi bé, trời ơi, đúng là nam nhân đến mười tám tuổi đều thay đổi…
Người này chính là Hoa Tỷ Thần, vị hôn phu của Thư Khuynh Mặc.
Hai bên thái dương của hắn vẫn còn ướt nhẹp, trên người chỉ mới mặc một bộ đồ ngủ lỏng lẻo bằng gấm màu trắng, dường như là vội vã ra khỏi bồn tắm vì bị quấy rầy. Hắn nghe vậy mỉm cười: “Quần áo cô nương mặc không đúng lắm, không giống muốn làm khách, ngược lại hơi giống lương thượng quân tử*!
*Lương thượng quân tử: có nghĩa là một quý ông ẩn mình trên xà nhà, đồng nghĩa với tên trộm, ẩn dụ cho kẻ trộm.
Khuôn mặt này đúng là đẹp đẽ thuần khiết, phong trần tuấn tú, cười rộ lên càng khiến lòng người xao động, suýt chút nữa bị nụ cười của hắn lấy đi hồn phách, lông mày của hắn thẳng tắm đen nháy, đôi mắt như ngôi sao đang tỏa sáng, trong đôi mắt sáng ngời đó là con ngươi lạnh lẽo và cô đơn như băng tuyết, như phản chiếu của vầng trăng lạnh lẽo trên bầu trời đêm trong vực sâu vắng lặng, không một chút gợn sóng nhưng lại khiến người ta mê mẩn. Và khí chất thư hương* ở khắp cơ thể biến sự lạnh lùng trong mắt hắn thành một bầu không khí im lặng như tờ, quân tử đoan chính ấm áp và mát lạnh như ngọc.
*Thư hương: Nhà dòng dõi có truyền thống học tập
Lúc này, hắn một tay cầm chân đèn có cành lá đen xen, một tay để sau lưng, dáng người thon dài, khôi ngô tuấn tú, đúng là trọc thế phiên phiên giai công tử*, Thư Khuynh Mặc luôn thích kiểu nam nhân mạnh mẽ, thô lỗ, cao lớn và vạm vỡ, nhưng cũng phải thừa nhận rằng bị nam sắc trước mặt mê hoặc, nàng suýt chút nữa đưa tay ra để kéo chiếc áo lỏng lẻo xuống, xem bên trong có cơ bắp cuồn cuộn hay không…
*Trọc thế phiên phiên giai công tử: Trọc thế: thời đại hỗn loạn; Phiên phiên giai công tử: người đàn ông đẹp trai và có nhân cách. Từ “trọc thế” được thêm vào trước để làm cho ngưi đàn ông trở nên phi thường hơn, dường như nổi bật trong thiên hạ…
Nhưng hắn vừa nói nàng hơi giống tên trộm, lời này đúng là nghe rất chói tai, Thư Khuynh Mặc cau mày và không vui vẻ nói: “Ta không phải kẻ trộm, nói kẻ trộm rất khó nghe, đường đường là một trạng nguyên lang nói ra câu như vậy rất khó nghe… Thư… Ta là Lâm nữ hiệp thích cướp của nhà giàu chia nhà nghèo!”
///Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn///
Trong lúc Thư Khuynh mặc ngây người, Hoa Tỷ Thần bình tĩnh đánh giá vị khách đêm khuya không mời mà đến này, nhìn dáng vẻ và nghe giọng nói thì là tiểu cô nương của nhà nào đó.
Nàng mặc một bộ y phục dạ hành màu đen, khăn che mặt màu đen che nửa khuôn mặt nàng, chỉ có thể nhìn thấy một đôi lông mày xinh đẹp dường như đã nhìn thấy ở đâu…
Đôi lông mày sẽ gợi cho người ta nhớ đến những bông hoa sơn chi đầu tiên, đôi lông mày lá liễu mảnh mai của nàng giống như cành cây sơn chi mảnh mai trong sân, và đôi mắt trong vắt long lanh như cánh hoa còn đọng sương tinh khiết, khiến người ta muốn che chở, yêu thương.
Hắn không nhìn kỹ vào đôi mắt khiến hắn lung lay nữa, mà liếc mắt xuống, cô nương này dường như để tiện đi lại trong đêm tối nên đã mặc một bộ y phục dạ hành, nhưng y phục hơi bó sát này đã làm tôn lên ngọn núi cao vút và vòng eo thon thả của nàng, khéo léo phác họa thân hình yểu điệu, mềm mại lả lướt, khiến người ta chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhận ra ngay thân phận của nàng…
Chiếc áo màu đen bó sát nhấn vào phần thân trên khiến người ta dễ dàng nhận thấy bờ vai tròn trịa và phẳng lặng của nàng như dải lụa mượt mà, bởi vì tư thế nằm nhàn nhã, đường cong cao ngất của khuôn ngực của nàng càng thêm săn chắc và đẫy đà, vùng bụng phẳng mịn không có một chút mỡ thừa, còn có vòng eo nhỏ nhắn mảnh khảnh như cây liễu, dường như chỉ cần véo một cái là cũng có thể gãy, còn có một đôi chân dài thon dài thẳng tắp đong đưa…
Đêm thứ năm (4)
Hoa Tỷ Thần rất có phong độ mà dời mắt sang chỗ khác: “Cô nương có chí nguyện to lớn ở bốn phương, muốn một mình giúp đỡ người trong thiên hạ, tại hạ cũng rất ngưỡng mộ việc cứu giúp dân nghèo… Nhưng mười lăm hàng tháng Hoa phủ đều sẽ phát cháo và thức ăn cho dân nghèo, cha ta còn xin thánh thượng xây dựng thủy lợi kênh rạch và mời dân chúng về làm ăn sinh sống… Tại hạ có thắc mắc, mong cô nương giải thích, bây giờ thiên hạ thái bình lại không có dân lưu lạc, không biết cô nương muốn cướp của Hoa phủ ta để đi giúp đỡ chỗ khó khăn nào?”
Lời nói dứt khoát đúng mực lại nho nhã khiến Thư Khuynh Mặc cảm thấy rất bực, mười năm không gặp, hồi nhỏ thằng nhỏ này còn ỷ vào đọc sách mà đọc mà nói không ngừng một loạt đạo lý lớn, văn nhân* đúng là nhạt nhẽo không thú vị, lúc nào cũng tranh luận thắng thua, nghe đến mức cái lỗ tai cũng mọc kén. Đúng là học võ công tốt hơn, không thuận thì động thủ xuất kiếm là được, đánh ngươi chết ta sống, đúng là vô cùng dễ chịu!
*văn nhân: người có học thức
///Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn///
Bây giờ nàng cảm thấy mứt trái cây không còn ngon miệng nữa, vô thức lấy tay che tai lại không muốn nghe những lời không ngớt của tên mọt sách này.
Sau đó lại nghĩ dù có thua cũng không được thua, dù có bị hắn nói cho không có gì để nói, nhưng nàng cũng đã quen với những lời lẽ mạnh miệng.
Nàng rướn cổ lên ngẩng đầu ưỡn ngực, rất tự tin: “Cướp của cải nhà ngươi, giúp đỡ nhà nghèo của ta không được à? Ta nghèo thì không thể giúp được thiên hạ, ta nghèo thì đương nhiên chỉ có thể lo cho thân mình, ta còn không có cơm ăn… Cho nên đó là điều bình thường đúng không…”
Hoa Tỷ Thần sững sờ khi thấy động tác nhỏ của nàng là bịt tai lại rồi cứng cổ ngẩng mặt lên phản bác, nhìn chằm chằm vào đôi mắt quen thuộc dường như biết nói, trong lòng lại sóng dâng trào, ngón tay cầm siết chặt giá để nến, ngay cả vảy nến nóng bỏng rơi chảy xuống tay cũng không cảm giác gì.
“Đại Thừa tướng một lòng vì dân, một tiểu dân nhỏ bé như ta đây phải chết đói, nên đến nhà Thừa tướng ăn chút đồ, cầm chút đồ dùng bằng vàng bạc đi đổi lấy tiền ăn a…” Thư Khuynh Mặc vắt óc suy nghĩ lý do, nhưng càng nói, giọng nói của nàng càng thấp, Thư Khuynh Mặc cũng cảm thấy những gì nàng nói là vô lý, người nghèo không có cơm ăn, có tay có chân không tự đi làm mà lại đi làm kẻ trộm đi trộm đồ!
Thôi quên đi, từ bé cho đến giờ nàng chưa bao giờ cãi thắng nổi tên mọt sách này…
Nàng nổi giận nói chọc tức hắn nhưng hắn vẫn rành mạch phân minh nói đạo lý, nàng không nói lại hắn, nhưng nàng có thể đánh thắng được tên mọt sách này đúng không?
Khi còn nhỏ, mỗi lần hai người cãi nhau, cuối cùng nàng tức giận đến mức tự mình ra tay dạy dỗ tên mọt sách một trận, lúc ra tay đánh còn phải tiết chế đúng mực, sợ ra tay quá nặng làm tên mọt sách yếu ớt nhiều bệnh này bị thương nặng, cứ như vậy cuối cùng nàng cũng không thành công, Thái phó cũng nhiều lần nói nàng cứng đầu và muốn phạt cô chép sách, tên mọt sách oan gia này đúng là phiền muốn chết!
Nhưng bây giờ ở trên địa bàn của người ta cũng không tiện ra tay chỉnh đốn hắn, Thư Khuynh Mặc nàng không thể trêu vào cũng không thể trốn thoát sao?
Ba mươi sáu kế chạy là thượng sách, dù sao thì cũng đã lấy được dạ minh châu, nàng lặng lẽ cầm hộp gỗ sau lưng lên và muốn chạy đi: “Chuyến đi lần này của ta đây cũng có quy tắc, nếu bị chủ nhân phát hiện, thì không cướp của nhà họ nữa là được, thanh niên đói một bữa cũng không sao cả, ta nghĩ mọt sách… Huynh đài là người có đạo đức tốt, chắc chắn sẽ không gọi người đến bắt ta một tên trộm nhỏ nhoi đáng thương không có cơm ăn này đâu, cảm ơn huynh đài bao dung, tại hạ xin cáo từ!”
Nói quá trôi chảy, suýt chút nữa Thư Khuynh Mặc thốt ra câu “con mọt sách”, nàng nói lời cáo từ xong liền nhảy từ trên nhuyễn tháp* xuống, đầu ngón chân chạm nhẹ vào bàn đạp gỗ màu vàng dưới nhuyễn tháp liền trở mình bỏ chạy theo hướng cửa sổ lúc đi vào, trong lòng thầm cảm thấy may mắn vì lúc nãy lười biếng không cởi giày, nếu không thì phải đi chân trần chạy trốn, như vậy chẳng phải sẽ rất xấu hổ!?
*nhuyễn tháp: kiểu giường như kiểu ghế trường kỉ, nhưng to hơn.
Từ “mọt sách” kia được nói ra nhưng nhanh chóng bị nuốt lại, dù vậy Hoa Tỷ Thần vẫn đã đoán ra được bảy phần, hiện tại nhìn thấy thân ảnh của người kia chuyển động, muốn đi ra hướng cửa sổ chạy trốn, hắn liền phản xạ có điều kiện mà thoắt mình một cái, vươn đôi tay dài ra, bàn tay không cầm đế để nến nữa mà nắm lấy phần vải phía sau lưng y phục của đối phương: “Phủ Thừa tướng này cô nương muốn đến thì đến, nhưng muốn đi thì không dễ dàng như vậy… Tại hạ có thể có đạo đức tốt nghe theo lời cô nương không gọi hạ nhân đến bắt cô nương, nhưng không nói mình sẽ không ra tay!”
Ngón tay của Thư Khuynh Mặc gần như đã chạm vào song cửa sổ, nhưng phát hiện ra cái bóng lủng lẳng trên tường của người nam nhân đang tiến lại gần và phóng to, thân hình Hoa Tỷ Thần như chớp một cái liền bước đến phía sau mình, ngay cả phần vải phía sau y phục dạ hành cũng bị hắn nắm chặt, Thư Khuynh Mặc cố gắng giãy giụa một chút, nhưng phát hiện ra là tốn công vô ích, căn bản là không thoát được, nàng suýt nữa thì chửi mẹ nó ở trong lòng: “Ngươi có công phu! Ngươi thế mà lại biết công phu! Làm sao ngươi học được công phu vậy…”
Con mọt sách này không phải chỉ thích đọc sách sao, sao lại học công phu lúc nào vậy, có thể đoán được là có khinh công ngang bằng với nàng, hừ, không tin hắn cũng giỏi đánh đấm, tốt xấu gì thì nàng cũng xuất thân Giang Môn, từ nhỏ đã học công phu mà không thể đánh lại công phu mèo ba chân học nửa chừng của hắn ư!
Cúi người xuống, trong nháy mắt chân dài liền đá về phía sau, Hoa Tỷ Thần dùng tay cầm một chiếc đế để để nến có sừng đỡ lấy bàn chân đá về phía hắn, Thư Khuynh Mặc không tập kích thành công. Bàn tay to cầm phần áo phía sau lưng của nàng vẫn không di chuyển, bây giờ Hoa Tỷ Thần đã đoán được tám chín phần người này là ai, hắn nhìn thấy hộp gỗ trong tay nàng thần sắc liền hơi biến đổi, hắn nói: “Tại sao ta không thể biết công phu, có người nói công tử của phủ Thừa tướng không biết võ công sao? Còn cô nương tự xưng nữ hiệp, dù có trộm cũng tuân thủ chữ tín, nói không trộm nữa, vậy sao vẫn tiện tay dắt trộm dê lấy bảo bối của ta!”
Thư Khuynh Mặc vội vàng nhét chiếc hộp gỗ chứa dạ minh châu vào trong vạt áo, sau đó vòng người qua dưới cánh tay của Hoa Tỷ Thần, xoay người trở lại, sau khi hai người mặt đối mặt với nhau liền ra chiêu phiêu vân mặc tuyết* đánh về phía cánh tay đang giữ áo nàng lại, và giả vờ không biết gì: “Bảo bối gì, ta không biết… Ngươi không nên tùy tiện đổ oan cho người khác, ta không lấy gì của người cả!”
*phiêu vân mặc tuyết: mây trôi qua tuyết
Đùa gì vậy, đó là dạ minh châu của nhà nàng, từ lúc nào trở thành bảo bối của hắn Hoa mọt sách vậy, nàng chỉ là lấy lại đồ trả lại cho nguyên chủ mà thôi, nhưng không ngờ tên mọt sách này lại có thiên phú học võ như vậy, thâm tàng bất lộ*, vậy mà có thể bất phân thắng bại với nàng…
*thâm tàng bất lộ: giấu tài, không để lộ tài năng.
Hoa Tỷ Thần cầm đế để nến lắc lư trái phải, nhưng tay cầm áo nàng vẫn chưa chịu buông ra: “Cô nương đúng là không thành thật, ngươi trả bảo bối của ta lại cho ta, ta sẽ thả ngươi đi…”
Thư Khuynh Mặc cảm giác mình như một con chuột bạch nhỏ bị một con mèo xảo trá ngậm trong miệng, dù có cố gắng thế nào cũng không thoát ra được, trước khi bị ăn thịt còn bị lão miêu đùa bỡn, đúng là phiền phức. Cái gì mà nói thả nàng đi, nói như kiểu nàng yếu ớt như con gà không thể đánh lại một tên mọt sách học võ nửa chừng, sao có khả năng!
Hơn nữa, không có lý do gì để con vịt bay đi khi vừa tới miệng, nếu nàng trả lại dạ minh châu thì không phải là nàng phải thành thân với tên mọt sách này sao, Thư Khuynh Mặc nói cực kỳ ngang, liều chết không thừa nhận: “Vật gì vậy, ta không lấy, không lấy, không hề lấy gì cả!”
Mặc dù nàng tấn công rất dữ dội, nhưng Hoa Tỷ Thần chỉ phòng thủ chứ không tấn công, thoạt nhìn có vẻ như hai người ngang tài ngang sức nhưng thật ra là Thư Khuynh Mặc lại ở thế hạ phong, nàng càng trở nên nóng nảy, các đòn tấn công trở nên dữ dội hơn, tay phải trực tiếp đánh vào ngực Hoa Tỷ Thần, tay còn lại hướng về phía tay đang nắm lấy áo của mình, đồng thời dưới chân cũng không ngừng tấn công, thậm chí chuẩn bị dùng tới chiêu bẩn thỉu nhất là đánh đũng quần, dùng cả tay và chân như thế này xem tên mọt sách xấu xa này trốn thế nào được!
///Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn///
Thư Khuynh Mặc dương dương đắc ý, nhưng không ngờ rằng Hoa Tỷ Thần sẽ không trốn tránh mà ngoan cố chống lại một chưởng của cô, đồng thời tay đang cầm đế cắm nến liền ném đế cắm nến lên không trung, Thư Khuynh Mặc không khỏi đưa mắt nhìn theo đế cắm nến, nhìn nó đi một đường vòng cung sau đó đáp thẳng xuống bên cạnh chiếc bàn nhỏ bằng gỗ mun ở bên cạnh chiếc nhuyễn tháp, không hề có một chút sai lệch nào.
Sau khi Thư Khuynh Mặc rời lực chú ý, Hoa Tỷ Thần liền dùng bàn tay to nắm lấy hai bàn tay nhỏ mà cô vừa đánh tới với tốc độ cực nhanh, chân Thư Khuynh Mặc còn chưa đá vào vị trí chính xác, chân dài của hắn đã thuận thế quấn lấy và dễ dàng hóa giải.
Hai cổ tay của Thư Khuynh Mặc bị Hoa Tỷ Thần cầm siết chặt đến mức nàng không thể giãy giụa, lúc này nàng mới bất giác nhận ra khoảng cách giữa hai người đã trở nên gần hơn rất nhiều so với trước đó, sau khi Hoa Tỷ Thần nắm lấy nàng, lòng bàn tay to lớn nắm lấy hai cổ tay nàng, chúng cứng rắn như đá, khiến nàng không thể động đậy, cứ như vậy vô hình nàng giống như con chim nhỏ nép vào trong vòng tay Hoa Tỷ Thần, còn Hoa Tỷ Thần cũng giống như đang ôm cô bằng một tay, như kiếu bất luận sống chết thế nào cũng không buông ra.
Thư Khuynh Mặc tức đến muốn hộc máu, nàng ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú điềm tĩnh của Hoa Tỷ Thần, cảm giác ngửa cổ hơi đau, sao bây giờ hắn cao lớn được như này nhỉ, trước đây gương mặt đã tuấn tú nay lại càng khiến người ta phát hờn khi nhìn vào, muốn đấm cho hắn đen cả mắt rồi mặt mũi bầm dập, xem hắn còn đẹp được nữa không…
Đêm thứ năm (5)
Thư Khuynh Mặc không chỉ cảm nhận được áp lực to lớn về chiều cao của hắn, mà còn cảm thấy cả người bị bao trùm trong hơi thở nóng bỏng của Hoa Tỷ Thần, dường như còn có thể ngửi được thoang thoảng mùi thơm ngát của cây cỏ ở trên người hắn sau khi tắm xong, Thư Khuynh Mặc không khỏi có chút đỏ mặt và nóng ran, còn hơi xấu hổ một lúc, nhưng sau đó nàng đã tìm được cách để cho con mọt sách xấu xa này buông tay.
Nàng hắng giọng ngẩng đầu lên, giọng nói từ từ: “Trạng nguyên lang sinh ra trong một gia đình thư hương, có lễ giáo nghiêm khắc, được học thật kỹ Tứ Thư Ngũ Kinh của Khổng Tử và Mạnh Tử, cuốn sách đó dạy nam nữ thụ thụ bất thân, vậy mà trạng nguyên lang mặc dù bề ngoài tuấn tú lịch sự, nhưng lại là người vô sỉ lưu manh hạ lưu, thích ôm cơ thể cô nương nhà người ta, lại còn thích sờ tay cô nương nhà người ta!”
///Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn///
Sau khi nói xong nàng định trừng mắt thị uy với Hoa Tỷ Thần, nhưng không ngờ lại đụng phải đôi mắt trong veo và lạnh lùng như hồ nước mùa thu, hai đôi mắt như những vì sao trên trời, ánh mắt sáng quắc và vẻ mặt chuyên chú của hắn làm Thư Khuynh Mặc có một ảo giác, dường như trong con ngươi đen kịt kia của hắn chỉ có một mình nàng, tình cảm thâm tình như vậy chân thành như vậy dường như nhìn mãi mà không thấy đủ, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nóng bỏng của nàng, dường như trong lòng có một con nai đang xiêu vẹo muốn tung tăng đi lại…
Thư Khuynh Mặc không khỏi khẽ chớp mi một cái, định thần lại. Trong lòng không khỏi oán giận tên mọt sách xấu xa, một người nam nhân như hắn mà lại có một đôi mắt ẩn chứa tình thâm tự tiếu phi tiếu tự hỉ phi hỉ, khiến người nhìn vào tưởng hắn rằng có ý với mình, dáng vẻ đào hoa này không biết đã âm thầm quyến rũ bao nhiêu tiểu thư khuê các, đúng là không nên gả không nên gả cho loại người như này!
Hoa Tỷ Thần lắng nghe giọng nói ngọt ngào yêu kiều của nàng, cảm giác dường như ngọt ngào đến tận đáy lòng, những gì nàng vừa nói đi vào tai trái của hắn rồi lại chạy ra từ tai phải, hắn nhìn con ngươi giảo hoạt ranh mãnh không thể bị che giấu bởi cái khăn che mặt, ngửi thấy hương thơm quen thuộc thoang thoảng tỏa ra từ cơ thể nàng,
Năm mùi thơm này càng ngào ngạt thơm nồng hơn nữa…
Còn nhớ trước đây khi còn nhỏ đã từng hỏi nàng: “Thư Thư, trên người nàng xông hương liệu gì vậy, mua ở cửa hàng hương liệu nào thế, ta cũng muốn mua một chút quay về làm hương thơm dễ ngủ, cảm thấy ngửi mùi hương này vào ban đêm chắc chắn sẽ ngủ rất ngon…”
Lúc đó Thư Thư còn rất đắc ý nghênh ngang ngẩng đầu: “Mọt sách, ta nói cho huynh biết loại hương liệu này nghìn vàng khó mua… Nhưng ta không thích thứ như hương xông, mùi thơm gì chứ, cơ bản là mùi hương có sẵn trên người ta thôi, huynh còn đòi làm hương thơm dễ ngủ để ngửi lúc ngủ, có phải muốn ban đêm ôm người ta ngủ không hả… Mọt sách xấu xa, huynh đỏ mặt, ngay cả tai cũng đỏ! Huynh đừng có suy nghĩ linh tinh, huynh nghĩ hay lắm, còn lâu ta mới thèm ôm huynh ngủ chung…”
Hương thơm này là hương thơm của cô gái mà hắn yêu thích, cả đời này hắn đều sẽ ghi nhớ.
Là nàng, thật sự là nàng…
Hắn thật hồ đồ, tại sao lại không thể nhận ra Thư Thư của hắn ngay từ ánh mắt đầu tiên chứ.
Là Thư Thư khi còn nhỏ làm bạn thuở ấu thơ cùng đi học với hắn, là Thư Thư cả ngày đánh hắn quấy rầy hắn nghịch ngợm gây sự, là Thư Thư mà hắn đã đặt trong lòng yêu thích vô cùng, là Thư Thư đã có ước định kết hôn với hắn, hắn phải cưới về nhà yêu thương che chở bảo vệ nàng đến lúc đầu bạc răng long đằm thắm cả đời…
Bây giờ nàng đang yên ổn nằm trong lòng hắn, hắn cúi đầu xuống là có thể ngửi được hương thơm ngọt ngào mà lại trong trẻo mê người trên người nàng, không giống bất kỳ hương thơm nồng đậm của đóa hoa nào, cũng không nhạt nhẽo thanh mát như trái cây, là loại thơm dịu say lòng giống như hương hoa và hương trái cây hòa trộn lại với nhau, ngửi được sẽ nghiện…
Cho nên trước đây hắn vẫn luôn tìm cơ hội cãi nhau với nàng, chọc nàng tức đến nghiến răng, sau đó lại đè hắn xuống đất đánh cho một trận, tuy rằng thỉnh thoảng hắn lại bị cô bé đánh cho sưng hết mặt mũi, nhưng mà nàng có thể nhào vào lòng mình, tiếp xúc thân mật với mình, hắn có thể tranh thủ ngửi được hương thơm dễ chịu trên người nàng, thỉnh thoảng còn có thể giả vờ như vô tình ôm eo nàng hôn lên má nàng…
Mười năm không thay đổi, nàng thật sự không thay đổi gì, cho dù chỉ nhìn thấy lông mày đôi mắt, cũng biết Thư Thư của hắn càng lớn càng đẹp, đẹp kiểu đứng đầu trên thế gian này…
Đôi mắt nàng vẫn luôn có màu như cây sơn chi tươi đẹp nhất đầu mùa hè, dáng vẻ nguy nga như lộ ra hương thơm, nhụy hoa mềm mại, cánh hoa sáng lóa, giống như do không khí biến thành. Vốn tưởng rằng phải đợi đến đêm tân hôn mới có thể được gặp lại nàng, nhưng không ngờ hôm nay lại gặp được rồi.
Hắn nhìn nàng không được tự nhiên chớp chớp mắt, đôi mi dày và dài giống như cánh hoa trên bông sơn chi lười biếng muốn rũ xuống, lại giống như tơ lụa lông chim chồng chất nhẹ nhàng bập bềnh, nàng bình tĩnh nhìn hắn, khiến hắn cảm thấy giống như có từng khóm từng khóm hoa nở rộ dưới ánh mặt trời rực rỡ đang dữ dội mãnh liệt bừng nở giữa bầu trời bao la trong tâm hồn hắn, mặc sức lan tràn. Chợt có mấy ánh vàng rực rỡ bỏ qua khe hở chạc cây trong lòng, ném xuống nơi sâu nhất trong lòng bóng vỡ loang lổ cuối cùng cũng không tan đi không xóa được.
Biển xanh biến đổi, nương dâu chuyển dời, hắn lại chỉ muốn cứ nhìn nàng ôm nàng như vậy vĩnh viễn…
Nàng vừa nói gì, hắn vô liêm sỉ đê tiện là một kẻ xấu xa, còn thích ôm thân thể của con gái, sờ tay con gái…
Hắn cũng vô liêm sỉ cũng đê tiện, muốn cứ ôm mãi thân thể cô gái này trong lòng, muốn sờ tay cô gái này mãi, từ trước đến nay nàng vẫn luôn hoạt bát lanh lợi chạy quá nhanh hắn ốm yếu hoàn toàn không đuổi kịp, cho nên sau khi hắn trưởng thành đã cầu xin cha mình tìm cao thủ võ lâm ở khắp nơi dạy mình võ công, sức khỏe hắn yếu ớt cũng không tính là có thiên phú cao, còn không phải luyện tập từ nhỏ, khiến cho hắn phải chịu rất nhiều khổ sở mới có võ nghệ ngày hôm nay…
Bây giờ cuối cùng hắn cũng có thể bắt được nàng không ngừng bỏ chạy, bắt kịp nàng ôm nàng vào lòng, cả đời cũng không muốn buông tay…
Nhưng mà bây giờ làm sao hắn có thể nói ra thành lời những lời này được chứ, nghĩ đến Thư Thư mặc đồ này vào phòng hắn, dường như còn muốn mang đi hộp gỗ chứa vật làm tin đính hôn dạ minh châu mà hắn thưởng thức ngày qua ngày, tuy rằng Thư Thư ham chơi cũng sẽ không vô duyên vô cớ đi làm trộm, trong lòng đột nhiên dâng lên một khả năng khiến lòng tràn đầy vui sướng khi nhìn thấy Thư Thư của hắn đột nhiên phai nhạt đi…
///Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn///
Hoa Tỷ Thần cố gắng giả vờ bình tĩnh, nắm chặt cổ tay trắng nõn như sương tuyết hơi run lên: “Tại hạ chưa bao giờ thích ôm thân thể của cô gái, cũng không thích sờ tay của con gái…” Ta chỉ thích ôm thân thể của cô gái là nàng, sờ tay cô gái là nàng, còn muốn hôn lên gương mặt nàng, ôm nàng ngủ nữa…
Hắn bình tĩnh lại, dùng ánh mắt ra hiệu hộp gỗ nàng đang giấu trong ngực: “Nhưng cô nương cầm báu vật của ta không trả, nếu tại hạ buông tay, nàng lại cầm báu vật của ta chạy mất…” Nếu ta lỏng tay ra, không những báu vật dạ minh châu không còn, cô gái quý giá trong lòng hắn cũng sẽ đi mất, hắn làm thế nào cam lòng buông tay được chứ…
Rũ mắt xuống lại đột nhiên phát hiện cô gái trong lòng mình lúc này, vạt áo trước đã lộn xộn không chịu nổi, vì mình vẫn luôn nắm chặt quần áo sau lưng nàng, nàng lại không ngừng giãy giụa cử động, vạt áo nàng đã bị kéo đến mức hơi lộ ra.
Hắn vừa rũ mắt xuống đã nhìn thấy cổ nàng, có độ cong dịu dàng như cọng hoa, lại có da thịt tuyết ngọc trắng mềm như đám mây, ánh lên vạt áo gấm màu đen có thêu hoa văn hoa nhỏ tối màu trên người cũng có vẻ quyến rũ mà kín đáo đặc biệt.
Càng nổi bật hơn nữa là dây mảnh đỏ tươi trên cần cổ nàng, cực kỳ xinh đẹp chói mắt, hút lấy ánh mắt hắn đi theo đường cong đỏ chói này uốn lượn xuống bên dưới, dây mảnh màu đỏ lượn theo xương quai xanh bươm bướm gắng gượng tràn xuống đến tận khi được cổ áo gồ lên ở hai bầu ngực cao ngất…
Đêm thứ năm (6) Lái buôn lòng dạ độc ác, thuốc giả hại người
Hoa Tỷ Thần chỉ liếc mắt một cái trong lòng đã giật mình, nhưng cũng không dám nhìn kỹ hơn, tuy rằng sắc mặt không lộ ra chút nào, tai đột nhiên lại nóng lên, vành tai cũng không tự giác được đỏ lên. Tuy rằng sắc mặt không lộ ra chút nào, nhưng ánh mắt lại mơ hồ một chút, sức lực trên tay cũng mạnh hơn một chút.
“Này, huynh làm ta đau rồi… Nhẹ chút… Vậy ta không đi nữa, ta trả lại huynh là được rồi, chẳng qua cũng chỉ là một chiếc hộp gỗ cũ nát thôi, chẳng qua ta thấy nó điêu khắc tinh xảo đẹp đẽ, mới định thuận tay lấy đi, được rồi, trả lại huynh trả lại huynh, trước tiên huynh buông tay ra đã, ta trả cho huynh là được…” Thư Khuynh Mặc không nhận ra ánh mắt Hoa Tỷ Thần mất tập trung, trên mặt nàng giả vờ dáng vẻ như bị đau nhíu mày lại.
///Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn///
Có điều trong lòng tràn đầy suy xét âm mưu lòng dạ gian xảo, trong đôi mắt lại nhẹ nhàng dâng lên hơi nước mờ mịt đáng thương, khi nói chuyện giả vờ đáng thương cũng đang suy nghĩ đến âm mưu tiếp theo.
Hoa Tỷ Thần nhìn cô gái mình luôn mong nhớ hơi nhíu đôi mi thanh tú gương mặt tràn đầy sương mù, trong lòng lập tức mềm nhũn, lúc này tay không tự chủ được buông lỏng, đã thấy trên cổ tay trắng nõn như sương tuyết của nàng thật sự đã đỏ bừng, còn có phần đau lòng, hận không thể cầm bàn tay nhỏ bé của nàng lên giúp nàng thổi vết đỏ kia ngay lập tức… Thư Khuynh Mặc làm ra vẻ đành chịu rút tay vào lòng, có điều bàn tay nhỏ cũng đang cầm hộp gỗ… Bên cạnh là gói giấy nhỏ đựng thuốc mê cao cấp “Mê hồn đoạt phác”, thuốc mê mà nàng đã bỏ ra nhiều tiền mua về, cuối cùng cũng có chỗ sử dụng rồi.
“Cẩn thận ám khí…” Nói xong trong nháy mắt đã lui về sau một bước vẩy bột màu trắng trong gói giấy về phía Hoa Tỷ Thần, cho dù lần này không trốn thoát được, cũng phải làm cho hắn hôn mê.
Nàng vốn định thừa dịp Hoa Tỷ Thần vẫy tay đón thứ được gọi là ám khí kia, sẽ lập tức nín thở lui về phía sau định lao qua song cửa sổ chạy trốn, nhưng không ngờ được Hoa Tỷ Thần hoàn hoàn không vươn tay ra ngăn lại, ngược lại còn vươn tay muốn kéo chiếc khăn tam giác màu đen đang che mặt nàng xuống, nàng sợ đến mức quên nín thở, đã ngửi được làn hương ngào ngạt vẫn còn sót lại một ít trong không khí… Trong lòng nàng còn đang suy nghĩ có khi nào mình mua nhầm thuốc hay không, vừa ngửi thấy đã biết là mùi son phấn thanh lịch rồi… Có điều nàng cũng không kịp nghi ngờ tính chân thực của thuốc mê này, chỉ có thể lấy tay che mũi, tiếp theo phản xạ có điều kiện ngửa về phía sau, để trốn bàn tay đang định giật khăn che mặt của nàng xuống.
Nói đùa gì thế, nếu bị nhìn thấy gương mặt thật, sau này khi từ hôn nhìn thấy mọt sách làm sao còn giả vờ vô tội được nữa… Thư Khuynh Mặc mềm mại, vòng eo cực kỳ co dãn, giống như cành liễu lay động trong gió vừa tươi non vừa nhẹ nhàng, Hoa Tỷ Thần cũng thật sự không quan tâm đến thứ gọi là ám khí kia, hắn biết tính cách Thư Thư ngoan cường, nhưng tuyệt đối sẽ không tổn thương người khác, bột màu trắng thơm ngào ngạt này chắc chắn chẳng có bao nhiêu lực sát thương, cùng lắm là thuốc mê gì đó thôi.
Cho nên hắn cũng chẳng thèm trốn, đã nghĩ trước khi mình bị hôn mê cứ làm chuyện mà mình muốn làm từ lâu rồi, thật ra ngay từ lúc hắn biết đây là Thư Thư đã muốn giật khăn che mặt nàng xuống, xem cô gái trong lòng hắn bây giờ đã có dáng vẻ thế nào rồi… Thư Khuynh Mặc ngả eo sắp đến mức tận cùng nhìn bàn tay của mọt sách sắp chạm đến mép khăn che mặt của nàng, chỉ có thể đụng một cái, một chân lập tức đá lên cánh tay đang vươn về phía mình, sau đó trong nháy mắt thân thể co rụt, một chân nhỏ khác đang giữ thăng bằng cho nàng cũng xoay theo, toàn thân lật nhào cuộn tròn giữa không trung làm một động tác có độ khó cực kỳ cao.
Hoàn toàn không ngờ được Thư Khuynh Mặc hoàn thành xong động tác này còn chưa kịp đắc ý, Thư Khuynh Mặc cuối cùng rơi xuống đất lại vui quá hóa buồn một chân không đứng vững nghiêng ngả, toàn thân mất thăng bằng sắp ngã xuống, sao Hoa Tỷ Thần có thể trơ mắt nhìn Thư Khuynh Mặc ngã được, vội vàng bước lên một bước vươn tay định bắt lấy eo Thư Khuynh Mặc.
Thư Khuynh Mặc thấy Hoa Tỷ Thần vươn tay đến đỡ, đương nhiên vươn tay nắm chặt đai lưng của cây cỏ cứu mạng này mượn lực dùng sức đứng vững thân thể, có điều Thư Khuynh Mặc tràn đầy ý đồ xấu xa tuyệt đối không thèm nhận ơn huệ của Hoa Tỷ Thần, nàng còn chưa đứng vững đã vươn tay đi đẩy chân của mọt sách, sau đó thuận tay đánh lên ngực Hoa Tỷ Thần, khiến thân thể hắn ngã ra đằng sau.
Hoa Tỷ Thần ngã xong cũng theo phản xạ vươn tay kéo Thư Khuynh Mặc lại, khiến nàng bị ảnh hưởng, nhưng cũng không đành lòng để cô gái của mình bị ngã, hoàn toàn trở thành chiếc đệm thịt trọn vẹn của nàng.
Ngay cả ngã xuống mặt thảm da hươi mềm mại trên mặt đất, nhưng trên người vẫn bị sức nặng của một người mạnh mẽ đè lên, Hoa Tỷ Thần không nhịn được bị đau rên khẽ, nhưng khóe miệng vẫn không kiềm được lộ ra nụ cười, Thư Thư vẫn như lúc còn nhỏ: “Cô gái này sao lại lấy oán báo ơn như vậy…”. “Ta là trộm huynh là chủ… Huynh muốn bắt ta, chẳng lẽ ta còn phải cảm ơn huynh sao?” Thư Khuynh Mặc oán giận chống nửa cánh tay lên, đang định bò dậy khỏi người Hoa Tỷ Thần, tại sao toàn thân mọt sách này lại đầy cơ thịt như vậy, ngã lên người hắn cũng chỉ có thể cảm giác được lồng ngực cứng rắn, rõ ràng là một thư sinh yếu đuối, cũng không giống người cao to cơ bắp mà… Hoa Tỷ Thần lại có cảm nhận hoàn toàn khác biệt với nàng, ngọc mềm hơi ấm trong lòng vừa mềm vừa thơm, khi hắn ôm đã nghĩ vĩnh viễn sẽ không buông tay.
Hơn nữa với thị giác bây giờ của hắn, chỉ cần hơi nhấc mắt, ánh mắt có thể nhìn thấy được cổ áo lộn xộn của người đẹp, tiếp theo là vẻ kiều diễm như có như không, không biết tại sao hắn cảm thấy máu toàn thần giống như đang tập trung ở nơi nào đó trên thân thể, hơn nữa hắn cảm thấy càng ngày càng nóng, ngay cả hơi thở cũng trở nên ngày càng dồn dập không kiềm chế được.
Đặc biệt bây giờ Thư Khuynh Mặc một cánh tay chống đỡ thân thể, xuyên quá cổ áo màu đen rộng rãi nới lỏng, trước mắt hắn là nơi đầy đặn cao ngất được bọc quanh dưới yếm tươi đẹp tao nhã, trắng mịn nõn nà lóa mắt như tuyết, ngọc mềm hơi ấm như hoa đào, mềm xốp tuyết, giống như quả đào mất tươi non mọng nước vừa chín tới, no đủ vểnh cao, khe sâu lõm xuống ở giữa nhìn thấy mà giật mình.
Hoa Tỷ Thần miệng đắng lưỡi khô chẳng qua chỉ nhìn thoáng qua đã giống như bị điện giật vội vàng nhìn sang hướng khác, nhưng không bị đánh vào thị giác qua đôi mắt, kích thích ở những giác quan khác lại càng được phóng đại hơn, chỉ có thể cảm giấc được hơi thở của nàng ngọt ngào thơm ngát phun lên cổ mình, có cảm giác mâu thuẫn hơi ngứa mà lại ngọt ngào, mà nơi căng phồng cao ngất tròn trịa của nàng lại kề sát trên ngực mình như vậy, vừa mềm… lại vừa nhọn… Thư Khuynh Mặc ở gần như thế này, đương nhiên nhìn thấy ánh mắt Hoa Tỷ Thần lấp lóe và vành tai đang đỏ ứng, theo ánh mắt hắn vừa nãy lập tức nhìn thấy cảnh xuân lồ lộ trước ngực mình, sốt ruột vội vàng vươn tay kéo vạt áo: “Này, đồ háo sắc, huynh đê tiện, vừa nãy nhìn đi đâu đấy…”
///Truyện được Edit & đăng tại Yeungontinh.vn///
Thư Khuynh Mặc cũng xấu hổ đỏ mặt, nàng đang định bò dậy khỏi người mọt sách háo sắc này, lại không ngờ cánh tay vừa chống lên đã đột nhiên mềm nhũn hoàn toàn không còn chút sức lực nào, vừa mới chống đỡ được thân thể lên đã nặng nề ngã xuống người Hoa Tỷ Thần, nàng mở to mắt, đáng chết, không phải là thứ gọi là thuốc mê kia lại có tác dụng vào lúc này đấy chứ, rõ ràng là mọt sách xấu xa này ngửi được nhiều hơn mà, tại sao hắn còn chưa ngất chứ!
Nghĩ đến đó nàng lại liếc mắt nhìn mọt sách xấu xa này, ánh mắt hắn vừa đen vừa sáng, giống như nước hồ sâu thẳm dưới bóng đêm có thể dìm chết người, rõ ràng là cực kỳ tỉnh táo, hoàn toàn không có chút cảm giác buồn ngủ nào cả… Hơn nữa, lại nói thứ thuốc mê cao cấp này, tại sao lại có cảm giác kỳ lạ như vậy?
Thuốc mê sẽ khiến người ta toàn thân mệt mỏi mềm nhũn cũng không sai, có điều tại sao lại tuyệt đối không buồn ngủ chút nào, ngược lại cảm thấy toàn thân khô nóng không yên, trong người giống như có ngọn lửa đang bụng lên nhảy nhót ra ngoài, toàn thân rất nóng rất nóng, cảm thấy đỉnh đầu cũng như sắp bốc khói vậy… Bây giờ nàng đã muốn cởi hết quần áo trói buộc trên người xuống, sau đó… Sau đó lại lột sạch quần áo trên người mọt sách, sờ lên cơ bụng hắn, đếm xem có mấy múi mấy múi… Thư Khuynh Mặc vô cùng khó chịu cọ xát mấy cái, nơi bẹn đùi giống như có thứ gì đó cứng rắn chọc vào nàng khó chịu đến phát sợ, đó là cái gì vậy, vừa nóng vừa thô… Bây giờ nàng cảm thấy đầu óc cũng hỗn loạn rồi, chẳng lẽ nàng bỏ ra số tiền lớn như vậy, lại mua nhầm thuốc giả sao? Cái gọi là thuốc mê cao cấp, mê hồn, đoạt phách, rõ ràng không phải là thuốc mê như chữ viết, vậy đây là thuốc gì… A, chắc chắn là thuốc giả! Thuốc giả!
Con buôn lòng dạ đen tối, thuốc giả hại người!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro