15_18
Đêm thứ 3(15) Là nam nhân, đọc loại sách này là chuyện hết sức bình thường
Hoa Tỷ Thân ngồi bất động như núi, nói: “Ta nói này, Khuynh Mặc không cần phải kiêng nể gì ta, hai người chúng ta ngồi chung một cái ghế đúng là có hơi chật một chút xíu, nhưng mà chúng ta là nam tử hán đại trượng phu lại xấu hổ chuyện này thì có khác gì là nữ nhân đâu chứ! Không phải chỉ cùng nhau xem một cuốn sách thôi sao, hai người cùng nhau ngồi trên một cái ghế cũng đâu co sao. Chậc, cánh tay của tôi đặt ở giữa thật sự khá khó chịu cho tôi vịn vào thành ghế bên cậu một lát!”
///truyện được edit & đăng tại Yeungontinh.vn///
Hoa Tỷ Thần duỗi dài cánh tay ra, cánh tay vòng lên bờ vai Thư Khuynh Mặc rồi đặt lên tay vịn bên kia, hai người bọn họ, một cao lớn một gầy yếu, tư thế ngồi lại mờ ám như vậy, nhìn thân thiết như Hoa Tỷ Thần đang ôm Thư Khuynh Mặc vào lồng ngực vậy.
Thư Khuynh Mặc cảm thấy không được thoải mái, nàng khẽ nhích thân hình của mình lui ra nhằm tránh việc tiếp xúc quá gần gũi với cơ thể đối phương, bàn tay nhỏ bé vỗ mạnh vào cánh tay người nam nhân đang khoác lên vai nàng: “Này, huynh nói ai là nữ nhân, ta rõ ràng là một nam tử hán, còn có. . .Huynh đã đồng ý không tiếp xúc gần với ta, nhanh như vậy đã quên rồi, ta đánh chết huynh!”
“Ta đâu có, ta không có quên, sao câu nói của huynh lại giống như ta đang sờ mó vai huynh vậy, ta chỉ là muốn dựa vào tay vịn của ghế thôi!” Hoa Tỷ Thần không đánh trả Thư Khuynh Mặc, hắn cũng không giận dữ, mặt khác một bàn tay còn lại liền mở cuốn sách được bán lẻ kia ra, cố ý hướng về phía Thư Khuynh Mặc, đẩy vai nàng nói: “Đừng có làm loạn, đọc sách, đọc sách, quyển này chắc chắn Thư Khuynh Mặc huynh chưa từng xem qua, đảm bảo sẽ cung cấp cho huynh vô vàn kiến thức!”
“Ta chưa từng thấy một cuốn sách hay nào lại bán đơn lẻ cả, huynh cũng đừng vội khinh thường ta, biết đâu ta đã đọc cuốn này rồi!” Thư Khuynh Mặc thấy không lay chuyển được tính tình ngang ngược của Hoa Tỷ Thần, đành phải cúi đầu đọc tác phẩm, kết quả vừa nhìn đã biết đây là chuyện khiêu dâm, trang thứ nhất là một bức tranh, trong bức tranh là hình ảnh một người nam nhân cùng một nữ nhân đang trần trụi, này, cái này là một quyển sách dung tục, nàng vội nhắm chặt mắt lại: “Trời ạ, sao huynh lại cho ta xem. . .Này, cái này không phải là. .. . Huynh không biết xấu hổ! Đồ không biết xấu hổ!”
“Khuynh Mặc, phản ứng thẹn thùng của huynh sao giống với nữ nhân vậy, chúng ta là nam nhân, xem loại sách này cũng là hết sức bình thường, phải không? Đây chính là sách do một nhà thi họa nổi tiếng viết ra, cả kinh thành này cũng chỉ còn có một quyển, sao huynh lại kích động đến mức không dám nhìn chứ!” Hoa Tỷ Thần cố nén cười, lặng lẽ nhìn khuôn mặt thẹn thùng đến mức ửng đỏ của Thư Khuynh Mặc, hắn đã đoán trước được biểu cảm hiện tại của nàng, hắn đưa tay cầm lấy bàn tay nhỏ bé đang che mắt của nàng.
Hắn tận tình khuyên nhủ, hướng dẫn nàng từng bước: “Ta vừa nhìn liền biết Khuynh Mặc đệ là người thật thà, khẳng định chưa nhìn thấy những thứ như thế này, ta nói cho đệ nghe, nam nhân coi trọng thê tử tương lai của mình không có gì là sai trái cả, nhưng cũng không nhất thiết phải giữ thân như ngọc thế, chẳng lẽ sau khi cưới, thê tử của đệ nằm trên giường, lại không biết phải làm gì sao, đệ chẳng lẽ không nghĩ đến chuyện động phòng hoa chúc à, chẳng lẽ cả đêm hai phu thê nằm đắp chăn nói chuyện phiếm rồi đi ngủ, chẳng lẽ không muốn để lại người nối dõi hương khói sao! Đệ đúng là một thiếu niên ngây thơ, cả người lẫn mặt mũi đều đỏ hết lên, đệ cũng đâu phải là nữ nhân!”
“Nói linh ta linh tinh, huynh mới là người nữ nhân ấy, tuy rằng ta yếu ớt một chút, nhưng thân thể là một nam nhân!” Thư Khuynh Mặc vừa nghe thấy những lời hoài nghi bản thân là nữ nhi của Hoa Tỷ Thần liền phản ứng lại, cố trấn tĩnh bản thân, nàng cúi đầu nhìn lại bản thân với ánh mắt như đang nghiên cứu dáng vẻ của chính mình, sau đó lại liếc sang quyển sách, nói: ”Cũng chỉ là một quyển sách khiêu dâm thôi mà, huynh nói rất đúng, ai mà chả giống nhau, khụ khụ. . .Lời huynh nói đúng là thật, bức tranh này đúng là một kiệt tác, nét vẽ cùng kỹ năng hội họa đều rất tốt, hình ảnh vô cùng sinh động, chỉ vài nét bút ít ỏi đã khắc họa rõ ràng hình ảnh thân mật của hai bên. . .”
Hoa Tỷ Thần cười: “Khuynh Mặc đệ xem cái này cho có kiến thức, để xem xem nam nhân với nữ nhân làm loại chuyện đó sẽ như thế nào, họa sĩ vẽ ra bức tranh như thế này, chắc chắn sẽ khiến đệ mê mẫn! Để ta nói trước, ta thấy dáng người phụ nữ này cũng không được chuẩn cho lắm. . .”
Thư Khuynh Mặc nghe hắn nói liền chăm chú nhìn vào quyển sách, thấy trang thứ nhất không có cái khó coi kia trực tiếp tiến vào, cảm giác bức tranh này chỉ là giới thiệu, nhưng đập vào mắt lại vô cùng dung tục.
Chỉ thấy bức tranh vẽ một người phụ nữ lõa thể đang ngồi trong đình viện.
///truyện được edit & đăng tại Yeungontinh.vn///
Trên mặt ghế đá, một mảnh voan mỏng bao trọn lấy thân thể yểu điệu hấp dẫn của nàng. Miếng voan này vừa nhẹ vừa xuyên thấu, có mặc hay không cũng không khác gì nhau, đều không che được cái gì cả.
Bên dưới lớp yếm voan mỏng manh có cái gì đều có thể thấy rõ mồn một. Thậm chí, cái yếm nho nhỏ có thêu một đôi uyên ương đang quấn quýt với nhau hoàn toàn không bao bọc được bầu vú căng phồng của nàng. Giữa hai vú là khe núi hoắm sâu càng thu hút ánh nhìn của người ta. Khiến người ta suýt nữa không để ý nữ tử còn cầm một tấm khăn lụa che nửa khuôn mặt lại, hệt như đang cầm khăn lau giọt lệ bên mắt. Khuôn mặt bị khăn lụa che lại, nước mắt lấp đầy, tay vẫn ôm một chiếc tỳ bà, lộ ra bộ dáng thùy mị, thướt tha.
Cách phía sau nàng không xa là một người đàn ông đang đứng. Người đàn ông có tướng mạo xấu xí, vạt áo ngắn cũn mở ra, lộ ra thân trên trần trụi. Lồng ngực là cơ bắp xúm xít, nhìn qua cực kỳ mạnh mẽ. Mà nửa người dưới chỉ độc mỗi một cái khố màu trắng, càng lồ lộ hơn là cái này như sắp chuẩn bị xông ra ngoài. Cái khố phình lên một vật khổng lồ, bên trong có một vật cộm dài đang vểnh lên…
Thư Khuynh Mặc vội vàng dời mắt đi, đặt tầm nhìn lên người phụ nữ kia: “Ta cảm thấy dáng người của cô gái này rất đẹp. Ngực đầy đặn, eo nhỏ. Vừa nhìn là biết đó là mỹ nhân. Vì cái gì mà huynh lại nói dáng người của nàng ấy không đẹp!”
Đêm thứ ba (16) Câu chuyện của thiếu phụ cô đơn lạnh lẽo và hán tử thô bỉ.
“Đúng hơn là tư thế của nữ nhân này không ổn cho lắm. Chúng ta bàn luận một chút, người trong lòng ta… khụ, ta đã thấy, so với người này… khụ, bộ ngực còn to hơn, mông còn vểnh hơn, eo càng nhỏ hơn. Hơn nữa khuôn mặt cũng đẹp hơn của nàng ta nhiều. Nữ tử trong tranh này còn không bằng một đầu ngón tay của nàng ấy….” Lời nói của Hoa Tỷ Thần có hàm ý bên trong, cố ý nói vài câu mờ ám khiêu khích Thư Khuynh Mặc.
Hắn còn cẩn thận lắc lắc bàn tay, giọng điệu khoe khoang: “Đệ xem, tay của ta cũng khá là lớn nhưng mà bầu vú của nàng ấy vừa trắng vừa mềm lại vừa to, một tay của ta không thể bao trùm hết được. Còn cả cái eo của nàng ấy nữa, thật sự quá mềm dẻo, hai cánh tay có thể ôm trọn… Đó mới gọi là thướt tha phóng đãng. Vóc người của người phụ nữ trong sách giống như… cái này gọi là người từng trải rất khó bị bắt chẹt, nếu không phải Vu Sơn thì đều là mây bay!”
///truyện được edit & đăng tại Yeungontinh.vn///
Thư Khuynh Mặc không nghe nổi nữa. Cái người mà hắn nói là đẹp hơn nữ tử này chính là nàng còn gì, nhưng cái kiểu khích lệ này càng nghe càng khiến người khác không được tự nhiên. Còn vô cùng xấu hổ. Nàng không được tự nhiên nghiêng đầu: “Huynh đừng nói nữa, lộn xộn cái gì, cả miệng chỉ toàn là… Cái gì mà ngực, mà mông, huynh còn nói ra khỏi miệng được! Chúng ta là người có học thức, lời nên nói… Còn nữa, ta không ngờ là Tỷ Thần huynh có kinh nghiệm phong phú đấy. Không biết đã được chứng kiến bao nhiêu thiếu nữ thướt tha, đã sờ bao nhiêu bộ ngực và eo đây…”
Hoa Tỷ Thần nghe thấy câu cuối cùng nồng đậm mùi ghen tuông, vội vàng bày tỏ lòng thành: “Chúng ta là người có học nhưng cũng là nam nhân! Những lời này nói riêng tư với nhau đâu có sao! Huynh đệ chúng ta đều là người một nhà, ta cũng đâu ba hoa với đệ là đã từng trải với bao nhiêu phụ nữ đâu. Nói chắc đệ cũng không tin, sự thật là, ta mới chỉ gặp một người mà thôi. Không gạt đệ đâu, thật ra đó cũng chính là người mà ta thầm mến. Nàng vượt xa mấy thứ tầm thường xoàng xĩnh kia. Dù ta mới chỉ gặp nàng có một lần, nhưng đệ không biết nàng…”
Nói một nửa hắn liền im bặt. Hoa Tỷ Thần mang bộ dáng giả vờ nghiên cứu sách, hơi nghiêng đầu lại gần Thư Khuynh Mặc, ra vẻ bí ẩn: “Được rồi, không nói nữa. Kiểu chim non như Khuynh Mặc đệ sẽ không hiểu thế nào là cá nước thân mật đâu… Mau đến đây học hỏi một chút, miễn cho sau này đệ gặp được nữ tử mến mộ không bị luống cuống khi lên giường. Theo ta thấy, quyển sách này đang viết câu chuyện về một thiếu phụ vườn không nhà trống, lại gặp được một đại hán thô kệch. Nam nhân phía sau này chắc chắn không phải tướng công của nữ nhân kia…”
Thư Khuynh Mặc đang bị bức tranh trắng trợn kia và đánh giá của Hoa Tỷ Thần với mình làm mặt đỏ tới tận mang tai. Lúc này Hoa Tỷ Thần còn cố tình dựa sát vào nàng để đọc sách. Lúc nói chuyện hắn còn đè thấp âm thanh lôi cuốn lành lạnh, hô hấp nóng bỏng phun lên mặt nàng, khiến cả người nàng không thoải mái…
Nàng sờ lên khuôn mặt hơi nóng của mình. Vốn định mượn cớ rời đi, lúc này nghe thấy Hoa Tỷ Thần khẳng định hướng phát triển của câu chuyện như vậy. Nàng lại không vừa mắt cái bộ dáng kiêu ngạo của hắn, bĩu môi muốn đối nghịch với hắn: “Vì sao chứ? Không phải là huynh vừa nói chưa xem sao? Sao có thể khẳng định nữ từ này là một thiếu phụ mà không phải là tiểu thư chưa xuất giá chứ? Và tại sao nam nhân kia không phải chồng của nàng…”
“Hồi sau là đệ sẽ biết nguyên nhân. Không tin đệ đọc tiếp đi, chắc chắn như ta đã nói… Có muốn đánh cược không?” Hoa Tỷ Thần âm thầm đắc ý vì quỷ kế của mình được thực hiện. Vốn định dùng lời nói kích tiểu cô nương này xấu hổ, hắn đã sớm đoán được nàng sẽ kiếm cớ không nhìn nữa. Lúc này nàng bi khơi dậy tinh thần thắng bại, chắc chắn sẽ xem tiếp với hắn.
“Cược thì cược, ta không tin chỉ bằng một tờ mà huynh có thể đoán được thân phận của bọn họ.” Quả nhiên Thư Khuynh Mặc bị mắc lừa, nàng còn chủ động thò tay lật một tờ.
Lúc này, lật một tờ qua thì có hai mặt. Mặt bên phải vẽ người đàn ông cởi áo khoác, toàn thân chỉ còn một cái khố trắng. Hắn ôm lấy nữ tử từ phía sau. Bàn tay to lớn còn kéo một nửa mảnh voan mỏng trên người người phụ nữ xuống. Người phụ nữ bị dọa đến hoa dung thất sắc, khuôn mặt tràn đầy hoảng sợ, miệng hơi nhếch lên như đang muốn cầu cứu.
Cái yếm vốn đang bao lấy đầu vú của nàng cũng không chịu nổi mà lung lay sắp rơi. Bộ vú lộ ra một mảng da trắng tuyết. Đằng sau lớp yếm đỏ là quần lụa mỏng màu tuyết, che đi bộ phận ở bẹn của nàng, như ẩn như hiện. Mà cái vật cứng rắn dưới bụng người đàn ông đang chọc vào thắt lưng của người phụ nữ.
Nội dung của bức tranh bên trái đã phát triển nhanh chóng. Cái miệng rộng của người đàn ông xấu xí đã gặm lên cặp môi đỏ mọng của người phụ nữ. Tay trái còn nhanh nhẹn vói vào trong cái yếm đỏ tươi, cái yếm bên ngực trái bị kéo căng, nhô lên cao hơn ngực phải. Bàn tay to lớn khác của hắn cũng không nhàn rỗi, nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của nữ tử, cưỡng ép người phụ nữ mềm mại lại gần hạ thân đang phồng lên khổng lồ dưới lớp khố…
“Đệ nhìn đi, ta đã nói nam nhân này không phải chồng của nữ nhân này rồi mà. Khuôn mặt nàng ấy tràn ngập biểu cảm không tình nguyện!” Hoa Tỷ Thần vừa nói vừa nhanh tay lật sang một tờ khác. Thư Khuynh Mặc không ngăn kịp, hai bức tranh trái phải cực kỳ sống động đã hiện lên trước mắt.
Trên mặt người phụ nữ vẫn còn mang theo vệt nước mắt thê lương. Cả cơ thể bị nam nhân đặt trên bàn đá trong đình viện. Tấm khăn vốn để lau nước mắt trong tay nàng nay đã bị nhét vào trong cái miệng nhỏ nhắn.
Nửa thân thể của nàng trần truồng, váy dài bị xé rách một đường bên cạnh. Vết rách kéo dài lên đến đùi bẹn. Nút buộc của cái yếm trên ngực bị cắt đứt, cái yếm chảy xuống hơn nửa. Nửa bầu vú tuyết trắng đều lộ ra bên ngoài.
///truyện được edit & đăng tại Yeungontinh.vn///
Người đàn ông kia đứng bên cạnh bàn đá, khom lưng nằm lên ngực người phụ nữ. Miệng rộng còn ngậm quả anh đào đỏ tươi trên bầu vú tuyết trắng. Khiến bầu vú trắng như tuyết kia bị nắn bóp biến đổi hình dáng. Một bên to lớn khác cũng bị bàn tay lớn màu đồng cổ của nam nhân vuốt ve. Từ giữa kẽ tay hắn còn lộ ra không ít da thịt trắng nõn. Đầu vú màu đỏ vểnh lên bị chen lấn chỉ có thể lặng lẽ vùi vào trong gan bàn tay to lớn, cực kỳ đáng thương!
Cái khố dưới hạ thân của nam nhân cũng bị ném xuống đất, bị vò thành một cục với miếng áo voan mỏng bên ngoài, chen chúc với nhau. Cái cây dài cứng đen tím dưới háng của hắn đã không còn vật nào che đậy. Cao cao vểnh lên tràn đầy sinh lực chĩa vào giữa chân nữ tử. Váy dài bị kéo qua một bên, cái vật màu đen tím kia không gặp một chướng ngại nào cắm thẳng vào hai chân nàng…
Đêm thứ ba (17) Tên khốn khiếp chỗ nào cũng có thể động dục.
“A…” Thư Khuynh Mặc sợ tới mức giật nảy mình. Không chỉ có người đàn ông hạ lưu được vẽ bên trong là dung tục, cái đồ vật cứng rắn màu đen tím dưới háng gắn kết sít sao vào người phụ nữ mà người đàn ông bên cạnh nàng, hình như cũng… cứng. Hình dáng của một côn thịt dài, nhiệt độ nóng hổi bốc lên đạp vào cạnh eo nàng. Cách quần áo nàng cũng có thể cảm nhận được cái bộ phận nóng rực đó. Nàng như bị điện giật ngay lập tức ưỡn thẳng lưng: “Hoa Tỷ Thần, huynh làm cái gì vậy!”
Trong một thoáng, Thư Khuynh Mặc nhớ lại đêm hôm ấy, Hoa Tỷ Thần đã dùng cây gậy lớn này chọc vào nụ hoa bí mật thầm kín giữa chân nàng. Cái kia nhét vào bên trong trương lên chua xót… Nàng không nhịn được kẹp chặt hai chân như âm ỉ rỉ nước. Cơ thể khẩn trương căng thẳng, thở cũng không dám thở mạnh.
Cái tên khốn kiếp này mới nghiêm chỉnh được có mấy ngày, sao đột nhiên lại lộ nguyên hình rồi. Lúc này mình vẫn mang thân phận của đàn ông, sao hắn có thể… cứng lên với nàng…
Chẳng lẽ hắn đã phát hiện mình… Không có khả năng, chắc chắn hắn vì nhìn thấy tranh kia mới vậy. Khốn khiếp, đúng là tên khốn khiếp chỗ nào cũng động dục được! Tên bỉ ổi vô liêm sỉ!
///truyện được edit & đăng tại Yeungontinh.vn///
“Khuynh Mặc đệ nhặng xị lên cái gì, mọi người đều là đàn ông… Đệ đừng tức giận, đừng bảo đệ biến thành đàn bà rồi nhé, nhìn bức tranh hoạt sắc sinh hương này mà không có phản ứng” Hoa Tỷ Thần nén cười bày ra bộ dáng chính nhân quân tử. Quyển sách này chỉ là vài bức tranh vẽ, sao mà so được với người thật đang ở bên cạnh mình chứ.
Hắn nảy sinh phản ứng không phải vì bức họa, dáng người của nữ nhân bên trong thường thường phổ thông, chỗ kia của nam nhân lại nhỏ ngắn không chịu nổi. Nếu không vì tiếp xúc thân mật với gian nhân bên cạnh, hắn còn lâu mới dùng cái thứ dung tục ngắn cũn này làm bẩn mắt nàng! Đôi đồng tử ngập nước mở ảo kia của nàng chỉ có thể nhìn thấy vật thô cứng của hắn mà thôi!
Hắn cứng là vì giai nhân đang ở bên. Khuôn mặt đỏ bừng mềm mại ấm áp, còn có một mùi thơm ngào ngạt vây quanh. Hắn mà không cứng thì còn gì là nam tử hán thân thể khỏe mạnh chứ?
Hắn hồi hộp căng thẳng nhìn eo của Thư Khuynh Mặc, lại cố ý ghé sát cơ thể vào, hồn nhiên đâm cây gậy lớn dưới bụng lên. Hắn làm bộ lườm vào chỗ giữa hai chân của Thư Khuynh Mặc.
Động tác này làm Thư Khuynh Mặc sợ tới mức run lên, bất chấp cái thứ nóng hổi đang chạm vào eo nàng, vội vàng dùng tay che lại phần giữa chân, sợ tới mức nói năng lắp bắp: “Huynh huynh nhìn, cái gì…”
Hoa Tỷ Thần đương nhiên nói: “Chúng ta là đàn ông, nhìn mấy cái không thích đáng thì cứng lên, ta không cởi quần vùng lên đã là tự chủ tốt lắm rồi. Ta thấy Khuynh Mặc đệ có phản ứng lớn với việc ta cứng như vậy nên muốn xem đệ có phản ứng như nào. Chẳng lẽ Khuynh Mặc đệ sau khi xem xong thứ trong đũng quần mềm oặt. Không lẽ Khuynh Mặc đệ… bất lực. Hay là cái đồ chơi kia vừa ngắn lại nhỏ…”
Hoa Tỷ Thần tự nhận hắn là người rất có tính tự chủ. Mỹ nhân bên cạnh xấu hổ mang theo bộ dáng e sợ mê người. Dù là lớp da màu vàng đen kia cũng làm hắn ngứa ngáy khó nhịn, dục hỏa tăng vọt. Lúc này hai người dính chặt vào nhau, hương thơm thiếu nữ từ dưới cổ áo nàng xông vào mũi, bản thân hắn là một người đàn ông chân chính mà không giải quyết mỹ nhân ngay tại chỗ. Thật đúng là nhờ vào nhiều năm tập võ của hắn, kết quả là sự nhẫn nại đáng kinh ngạc.
“Ta đường đường là nam tử hán sao bất lực được? Ta đọc thứ này đương nhiên… đương nhiên sẽ cứng… Không gạt huynh, trong… trong đũng quần của ta rất cứng rồi… vừa to vừa dài…” Thư Khuynh Mặc càng nói càng xấu hổ., càng nói càng không có tự tin. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn là rặng mây đỏ chói xán lạn. Cái thứ màu vàng đen bôi lên da cũng không che được màu đỏ kiều diễm trên gò má.
Nàng vì che giấu mà sửa sang lại quần áo ở hạ thân, hai chân càng kẹp chặt hơn. Hệt như đang giấu một vật thô cứng vô hình ở giữa hai chân.
Vì không để Hoa Tỷ Thần tiếp tục đề tài này, nàng chủ động vươn tay lật một tờ qua vẫn không quên bày ra vẻ trấn định cười nhạo Hoa Tỷ Thần: “Lúc này vẫn chưa đi vào nội dung cốt truyện, đến trình độ cởi quần áo thì… ta chỉ có một chút phản ứng mà thôi! Cũng đâu phải có một giai nhân tuyệt sắc đang thật sự khỏa thân trước mặt ta, đâu như huynh…”
“Như ta, như ta làm sao? Ta đâu phải cố ý có phản ứng lớn như vậy. Chúng ta phải nói cho rõ ràng, cái này liên quan đến tôn nghiêm đàn ông của ta!” Hoa Tỷ Thần không hề muốn bỏ qua đề tài này dễ dàng như vậy. Hắn hơi kéo quần mình lên, cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Thư Khuynh Mặc thả vào lưng quần của mình.
///truyện được edit & đăng tại Yeungontinh.vn///
Mặt còn có vẻ không phục: “Thư Khuynh Mặc đệ đừng mạnh miệng. Còn tự khen đồ của mình vừa to vừa dài, ai chưa thấy thì không đúng! Ta cũng giống đệ chỉ mới có một chút phản ứng mà thôi. Làm gì có ai có thiên phú dị bẩm, làm gia đây tùy tiện cứng lên chứ. Không tin đệ sờ thử đi, đây mới là thứ thiệt!”
Thư Khuynh Mặc nhìn vào cái bao căng phồng lên sau khố trắng, so ra có thể coi là lớn hơn của nam nhân kia. Thấy Hoa Tỷ Thần đã kéo bàn tay nhỏ bé của nàng lại gần trong lưng quần của hắn rồi, nàng sợ tới mức vội vàng đứng lên né ra.
“Ha ha ha, dọa đệ đó, dù đệ có muốn sờ cũng không cho đệ sờ đâu! Ta còn sợ đệ là đoạn tụ thích ta đây này, nói rõ trước mà ta phải thủ thân như ngọc cho người mà ta mến mộ đấy. Cái thứ này của ta chỉ có một mình nàng ấy được nhìn thôi, một mình nàng ấy được sờ!” Hoa Tỷ Thần dừng lại đúng lúc, cũng không dám thật sự dọa người ta. Đùa giỡn này phải có chừng có mực. Hắn vỗ vào ót Thư Khuynh Mặc, mở sách lại gần: “Được rồi, tiếp tục đọc sách, đọc sách!”
Hình ảnh ở một trang này đã đi vào nội dung chính. Chiếc yếm đỏ tươi của nữ nhân không bị nam nhân giật xuống, nhưng bầu vú sữa vốn trắng nõn đầy đặn bị móng vuốt sói kia tàn phá hằn đậm dấu răng cùng dấu tay, còn cả vệt nước bọt óng ánh. Núm vú đỏ tươi tức thì dựng đứng lên, còn lớn hơn một vòng so với trước, cực kỳ đẹp đẽ.
Mà bàn tay thô to của nam nhân đang lơ lửng giữa không trung, hình như đang muốn đánh vào cặp mông non mềm của nữ tử. Cái thứ màu đen tím kia đã chui hoàn toàn vào chỗ kia của nữ tử, lúc này hai người đã hòa thành một thể…
Hình ảnh lồ lộ này còn miêu tả tỉ mẩn chỗ hai người giao hợp. Gần như có thể thấy được rõ bộ lông màu đen ở nơi riêng tư. Nét vẽ rất thật làm Thư Khuynh Mặc khó nén được mà động tình. Giữa hai chân nàng nóng lên, giống như có cái gì muốn chảy ra.
Thư Khuynh Mặc bị cái ấm áp ẩm ướt đó làm khó chịu hết sức, mông nhỏ trên ghế cũng không nhịn được cọ xát.
Hoa Tỷ Thần bên cạnh thừa cơ kiềm chặt cánh tay đang khoác lên tay vịn của mình, ý xấu ôm giai nhân vào trong ngực mình…
Thấy vành tai như chân trâu của Thư Khuynh Mặc đỏ lên, hắn âm thầm nghĩ đừng bảo tiểu tử này bị bức tranh đông cung thấp kém còn sai sót này làm động tình rồi chứ! Nghĩ tới khả năng này, hắn chỉ cảm thấy hạ thân càng căng phồng xung huyết. Yên lặng nuốt ngụm nước bọt…
Một tay trống không của hắn dỗi ra lật qua một tờ, cũng không biết hắn cố ý hay vô tình mà cọ vào bộ ngực bằng phẳng của Thư Khuynh Mặc bên cạnh.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, chỉ đụng một cái là thu hồi. Nhưng dù vậy cũng đủ làm Thư Khuynh Mặc ít kinh nghiệm miệng đắng lưỡi khô đứng dậy. Nàng chỉ cảm thấy lồng ngực của mình nhảy bang bang, hệt như có một đàn hươu chạy loạn. Còn cả miếng vải thít chặt vào ngực, hai bầu sữa càng khó chịu hơn.
Đên thứ ba (18) Không nên không nên, ta không thể xem lại.
Còn giống như có cả một trận khô nóng không rõ từ đâu chậm rãi lan tỏa ra khắp tứ chi. Nàng không tự chủ kẹp chặt hai chân lại. Chỗ khó xử phía dưới hoàn toàn không nghe lời, không chịu thua kém càng chảy càng nhiều. Hệt như quần lót đã bị thấm ướt đẫm, cảm giác dinh dính làm càng khiến nàng không thoải mái…
Thư Khuynh Mặc cảm giác mặt mình nóng bừng lên, nàng vội vàng cúi đầu nhìn vào cái trang nhiễm đầy tình sắc kia. Thật ra nàng cũng muốn biết chuyện gì tiếp theo.
Kết quả, phong cách đột ngột biến đổi. Nữ tử không còn bộ dáng hoảng sợ kháng cự nữa. Đôi mắt nàng ấy khép hờ, môi anh đào khẽ mở, mặt mũi tràn đầy xuân sắc hưởng thụ khoan khoái dễ chịu. Bàn tay nhỏ của nàng ôm chặt lên cổ nam nhân, hai chân như một người lão luyện kẹo lấy phần eo thô kệch của hắn ta. Làn da trắng tuyết phối với làn da màu đồng cổ quấn chặt gần kề, triền miên.
Mà chỗ hai người giao hợp lại càng được chăm chút tỉ mỉ hơn trước. Thứ to dài màu đen tím của nam nhân lộ một nửa ngoài, một nửa cắm vào giữa hai chân nữ tử. Bẹn đùi của hai người còn dính đầy vệt nước mập mờ. Trên thân người đàn ông chảy mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu xuống, có thể thấy cực kỳ tập trung…
Mà bức họa lúc này, đôi nam nữ đã đổi sang tư thế mới. Nam tử xấu xí ngôi trên mặt ghế đá, hai đùi mở ra, nữ tử quỳ gối giữa hai chân của hắn.
Trên tấm hình, nữ tử lộ ra bóng lưng trần trơn nhắn, mảnh mai.
///truyện được edit & đăng tại Yeungontinh.vn///
Dây đai màu đỏ của chiếc yếm mềm mại vòng qua vòng eo hết sức thon thả, cái mông nhỏ của nàng hẩy lên cao, bên trên hai bờ mông trắng nõn còn in dấu bàn tay dài rộng của nam nhân.
Dĩ nhiên tóc mai của nữ tử đã rối lên rồi, như đám mây lụa màu xanh lam đổ xuống người nam nhân ôn nhu, xõa tung trên bắp đùi của nam nhân, bàn tay nhỏ bé của nàng đang vịn lấy đùi người nam nhân, đầu của nàng vùi ở dưới bụng dưới của nam nhân, và chiếc lưỡi thơm tho trong miệng anh đào nửa thè ra, liếm láp những đường gân xanh bên trên thân trụ dài dài màu tím đen và những vết nước trên đầu nấm màu nhạt của đỉnh trụ dài, hẳn là liếm vòng xung quanh vật kia từ trên xuống dưới…
Nhìn hình ảnh kia khiêu dâm thực sự, Hoa Tỷ Thần ở bên cạnh lại đặc biệt ở rất gần, khí chất nam tính và bốc lửa trên người hắn bao trùm kín lấy nàng không một kẽ hở, nàng cảm thấy hai gò má mình nóng bừng, toàn thân đổ mồ hôi, trong người cũng có chút triền miên không có sức lực. Đặc biệt là nơi xấu hổ nhất kia, dường như đều tràn nước thành lụt, lầy lội không chịu nổi, không thể được, còn nhìn nữa thì sợ là ở thân dưới mẫn cảm của nàng, nước chảy ròng ròng sợ rằng áo bên ngoài sẽ bị thấm ướt đẫm!
“Tỷ Thần huynh, ta không xem đâu… Ta, ta… Ta…” Thư Khuynh Mặc liên tục nói mấy từ ta, cũng không biết rốt cuộc nên giải thích ra sao, dùng hết sức lực toàn thân để đứng dậy đi nhanh về phía phòng ngủ. “Thời gian cũng không còn sớm nữa, ta đi trước… Ngủ…”
“Khuynh Mặc… Này, vậy được rồi, đệ đi nghỉ ngơi đi, hiện tại ta cũng muốn đi ra sân sau của học viện để tắm rửa… đệ cần phải đi cùng, nói tới mới nhớ huynh đệ chúng ta còn chưa cùng nhau tắm đâu!” Hoa Tỷ Thần nhìn thấy giai nhân rời đi, vội vã bước tạo ra làn gió nhẹ phía dưới, bộ quần áo rộng thùng thình kia quấn lấy đường cong lả lướt của nàng, nhìn một cái không sót gì nụ cười động lòng người kia, eo dương liễu thon nhỏ thướt tha, mông trắng khẽ ngạo nghễ mà cong lên rất hấp dẫn. Hoa Tỷ Thần cảm thấy đều là mình tự làm tự chịu, vốn dĩ hắn chỉ muốn dùng tập tranh Xuân Cung này để trêu chọc giai nhân một chút, nhưng mà kết quả… Nhìn tiểu huynh đệ đang dựng đứng lên trong đũng quần kia, hắn cảm thấy hơi đau cứng. Mà thôi, vẫn là nên đợi lát nữa đi tắm nước lạnh, cũng không biết tẩy rửa quá nhiều rồi có ảnh hưởng đến sức chiến đấu dũng mãnh của mình hay không!
“Tự huynh đi đi! Ta thực sự rất mệt mỏi, huynh biết mà… Ta cũng có việc phải làm. Tốt hơn hết là tự mình làm việc này. Ta đang ở trước mặt người khác… Lột… Không được…” Thư Khuynh Mặc quả thật là nghiến răng nghiến lợi nói ra từ lột này, nàng rất xấu hổ, cố hết sức tỏ ra rằng bản thân chỉ bỏ chạy trối chết vì nàng có một phản ứng sinh lý cần phải giải quyết bằng tay. Từ khi đi học cùng Hoa Tỷ Thần, nàng luôn phải nghe hắn nói nhảm những chuyện lộn xộn, khiến cho nàng hiểu thêm không ít kiến thức về nam nhân…
Chết tiệt, nàng vốn là hoàng hoa đại khuê nữ ngây thơ, kết quả nàng lại gặp được Hoa Tỷ Thần vào đêm đó… Hắn thật sự là số kiếp của cả đời nàng, kiếp này nàng có lẽ phải chạy trốn kiếp nạn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro