Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Xa lạ

Tôi như chìm vào giấc ngủ , cơn đau vừa rồi dịu đi đôi chút . Hoá ra , cái chết cũng chỉ vậy !

"Bác sĩ ! mae ơi gọi bác sĩ ! chị ấy tỉnh rồi "

"Mae !! mae ! tay chị vừa động đậy"

Giọng một thiếu niên vang lên bên tai tôi , là gì thế? giọng đó là của ai ? Một bàn tay âm ấm nắm lấy tay , rồi có giọt nước rơi xuống mu bàn tay . Giọng nức nở của người đàn bà trung niên vang bên tai : "Pjin , sao con dại vậy hả con?"
Là ai? người này không phải mẹ tôi , mà giọng nói lại vừa lạ vừa thân quen . Tôi bất giác nhíu mày , từ từ mở mắt .
Tôi chưa chết???? Nhưng đây là đâu , chói , thật chói . Đưa tay lên che mắt , có cảm giác đầu tôi  đau đến lạ .
"Bác sĩ , chị tôi bị sao vậy?" Người thiếu niên trước mặt hình như rất lo lắng cho tôi , cậu ấy dồn dập hỏi ông già mặc áo bác sĩ kia. - "Người nhà bình tĩnh , bệnh nhân chỉ là mất máu nhiều , hiện tại đã ổn rồi . Ở lại theo dõi thêm một thời gian là được"

"K-khoan đã ! cái gì vậy? không phải ??? đã chết rồi sao" Tôi ôm đầu cất tiếng - "Rồi đâu đây?"
Người đàn bà trung niên với khuôn mặt nhẹ nhàng , đôi mắt ửng đỏ bật khóc mà ôm tôi "Con nói gì vậy ? Pjin!!!  Con có nghĩ đến gia đình mình không hả? Con có biết nhà mình lo lắm không hả"
Tôi ôm chiếc đâu ong ong nhìn lên , nhưng thứ thu hút mọi sự chú ý của tôi , lại là người đàn ông cao cao đang đứng trước nắng đó , sơ mi trắng , quần đen , da hơi ngăm , anh đứng nhìn tôi với vẻ mặt bất lực khó nói .
Mọi thứ xung quanh như biến mất , để lại mỗi tôi và anh . Tôi điên rồi , không thể nào !!!
Đôi mắt trợn tròn , hoang mang cực độ "O...Ohm..Ohm Pawat?????" Tôi đưa tay chỉ thẳng mặt anh , ngạc nhiên mà nói .
Từ từ ???? Đây là đâu??? không phải tôi mới bị tông sao??? Kể cả may mắn được cứu , nhưng đây là đâu???
Tôi vùng ra khỏi người đàn bà kia , lao vào phòng vệ sinh . Đập vào mắt tôi , người thiếu nữ xa lạ , tóc nâu hạt , đầu quấn băng chi chít .
????? Đầu tôi ong ong một ngàn dấu hỏi chấm , xung quanh lạ lẫm đến đáng sợ , rốt cuộc , tôi bị làm sao vậy????
"Pjin? mở cửa " -Giọng nói ấm áp quen thuộc vang lên , giọng nói mà ngày đêm tôi nhung nhớ . Bias của tôi , Ohm Pawat !
Từ từ mở cửa , tôi đảo mắt nhìn xung quanh , căn phòng bệnh đơn , sạch sẽ , người đàn bà tóc xoăn , người thiếu niên cao cao đẹp đẹp , bác sĩ , y tá và... Ohm Pawat?
Tất cả mọi người đều hốt hoảng nhìn tôi , liên tục hỏi sao vậy , sao thế !!!
"Sao cái gì mà sao??" tôi bực dọc ôm đầu -"Sao mà tôi biết làm sao???? Đây là đâu? mấy người là ai???"
"Pjin !!! Con ơi" Người đàn bà ấy lại ôm tôi khóc thảm thương.
Tôi đưa tay , từ từ đẩy bác ấy ra "Bác ơi , hình như , chúng mình có hiểu lầm" Câu nói ấy của tôi không xoa dịu được bác ấy , mà khiến bác khóc kinh hơn .
Được dìu vào giường , bác sĩ làm một loạt thao tác , rồi chẩn đoán . Tôi , bị mất trí nhớ tạm thời?????
Cái khỉ gió ?? chả lẽ là mơ??? mơ hả???
Tôi nhìn một hồi , nghĩ bụng nếu mà mơ , thì tội gì???
"Úi , Pjin , em sao vậy" Ohm hoang mang thốt lên khi tôi bất ngờ vòng tay ôm lấy người anh.

Mơ thì mơ , sợ chắc , tôi ôm Bias của mình . Cự li gần , nếu mà tỉnh dậy được . Đem làm content thì thú vị phải biết !!!

Ôm chán chê , Pawat dỗ dành tôi nói tạm thời buông ra , để anh đi mua cháo cho tôi . Trời ơi còn gì hạnh phúc hơn? Tôi đầu thai được rồi !!!!
Tôi nhấc người xuống giường , bác gái đó vẫn ngồi cạch nhìn tôi âu yếm , người thiếu niên kia cũng khó hiểu nhìn tôi , như một sinh vật lạ .
Tôi chả quan tâm , đã là mơ , quan tâm chi nhọc lòng? Tôi quyết định chùm chăn , đi ngủ .

Đến lúc phải tỉnh dậy rồi!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro