Chương 8: Ngày nhạt nắng chốn mây mù
Tia nắng chiếu qua cửa sổ, lộ ra khung cảnh hỗn loạn bên trong nhà tắm. Gương cũng đã vỡ tan, quá khứ kia dù có đau lòng đến mấy cũng chẳng tài nào thay đổi được. Mảnh gương vụn dưới đất nằm lặng im sau khi tặng cho Marilyn một vết cứa nhỏ bên má. Sau khi băng bó cũng như sát trùng cho Marilyn xong, Joie nhẹ nhàng dìu cô lên giường.
"Chờ chút, để tớ lấy súp nóng cho cậu. Ăn xong nhớ nghỉ ngơi, đừng có buồn nữa đó.
Marilyn gật đầu, dù là vậy nhưng những ký ức tồi tệ kia không phải chỉ một hai ngày là có thể quên được. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh sáng chiếu rọi cả khu rừng già. Tiếng chim hót, tiếng nói cười của mọi người làm Marilyn cũng cảm thấy yên bình phần nào trong lòng.
Joie lén làm gì đó, cô lấy lọ thủy tinh nhỏ tranh thủ cho vào súp. Mãi một lúc khuấy đều hết, Joie mới gật gù hài lòng mang vào cho Marilyn.
"Đây, đây, súp gà nấm nóng hổi tớ tốn công nấu dữ lắm đó. Cậu không ăn là tớ buồn, nên để tớ đút cậu ăn."
Tuy vậy, nhưng việc tin tưởng ăn món súp của người chưa bao giờ thấy vào bếp có chút mạo hiểm. Marilyn có lẽ có chút sợ lẫn hoài nghi. Nhưng muộn rồi, gương mặt tươi cười kia khó mà từ chối.
"Thôi, để tớ tự ăn."
Marilyn cầm thìa gỗ múc đầy, nhưng thật ra cô đang nhắm mắt cầu trời. Mùi súp lạ lắm, nhẹ thì nằm ba ngày, nặng người khiêng.
"Con lạy Ngài Tối Cao, mong cho con qua khỏi tô súp này."- Cô thầm cầu nguyện.
"Coi chừng nóng, tâm huyết của người ta nấu đó. Cá chắc với cậu là không món nào bằng."
Trước sự tự hào kia, Marilyn đành ăn thử một thìa, và nó cũng không tệ. Chỉ khá giống ngũ cốc nhưng nấu lỏng hơn thôi, ít nhất cô vẫn còn sống sau khi nuốt vào bụng.
"Ai chỉ thế? Nói thật đi, cậu nhờ ai nấu hộ à? Chứ Joie nào nấu được món này"
Thấy Marilyn ăn ngon miệng, Joie bắt đầu bày ra vẻ đầy tự hào.
"Nuh uh, đây là món cháo siêu cấp đặc biệt mà tớ nấu riêng cho cậu thôi. Jonathan còn chưa bao giờ được thử mà."
Trước mặt, Marilyn gắng húp hết bát súp. Nhưng trong bụng, cô cảm giác Jonathan thật may mắn khi không phải thử thứ này.
"Hehe, cậu ấy đã uống hết rồi. Chuẩn bị mơ đẹp nhé cưng, khỏi buồn nữa."
Joie mừng thầm vì Marilyn đã ăn hết bát súp, khi cô còn đang tự đắc thì Marilyn đột nhiên hỏi làm Joie giật thót.
"Gì đấy? Bộ trong súp có gì à, sao nhìn mặt gian thế?
Joie bày ra vẻ mặt vô tội chối bay chối biến, nhưng chỉ cô mới biết. Ban nãy đã lén bỏ lọ thuốc an thần vào, may mà Marilyn không thấy. Joie mong rằng, chỉ cần Marilyn ngủ là sẽ thoải mái tinh thần trở lại. Thật sự, cô không nỡ nhìn bạn mình cứ sầu muộn như vậy.
"Cậu nghỉ ngơi đi, để tớ mang này ra cho."
"Vậy nhờ nhé, cảm ơn cậu, Joie."
Khi Joie định xoay người đi ra ngoài, bỗng Marilyn cảm thấy gì đó lạ lẫm. Cảm giác đầu óc bắt đầu bay bổng, lâng lâng. Sắp không kiểm soát được nữa rồi, có gì đó như tuôn trào. Sự hưng phấn sao?
"Ê, Joie..."
"Sao?"
"Cầu vồng đâu ra mà kéo quanh người cậu nhiều vậy?"
"Hả?"
Câu hỏi của Marilyn làm Joie giật mình, cô khựng lại xoay người nhìn Marilyn. Lúc này, nhìn Marilyn hình như mắt đang lờ đờ, cười khờ khờ. Chắc bắt đầu tê tê rồi.
"Sao đầu cậu lớn quá vậy Joie, chỉ tớ với."
Tình hình không ổn tí nào, Joie bắt đầu lục lọi trong túi xem nãy bỏ lọ nào vào. Sao lọ an thần còn nguyên mà lọ thuốc kia lại trống không vậy? Chết tiệt, lẽ ra nên bỏ lọ ghi chữ Fabaceae chứ không phải Fungi. Nhầm lọ an thần thành lọ ảo giác rồi.
"Toi rồi, nãy không nhìn nhãn. Bỏ lộn rồi. Không ngờ tác dụng nhanh vậy."
"Hơ hơ hơ, sao Joie không phải là Joie mà lại là Joie? Tớ muốn một con kỳ lân, không phải Joie!"-Marilyn đưa hai ngón trỏ lên trán, để sát nhau hướng lên trời giả làm kỳ lân.
Trước tình huống này, Joie bó tay khi cô còn không biết giải loại thuốc này sao. Sáng cô lỡ lấy trộm trên kệ của Jessica, còn để lộn với mấy lọ thuốc nhỏ. Giờ để vậy cũng không được, Hiver hay Jessi mà phát hiện là cô toi đời. Phân vân mãi, nhưng nhìn Marilyn càng ngày càng khờ. Nếu giờ mà không có thuốc giải, chắc chỉ chừng vài canh giờ tới là hình ảnh Marilyn đu cây không còn xa.
"Được rồi, tớ phải dẫn cậu tới chỗ chị Jessi. Cầu trời, chị ấy không phạt tớ."
Đang định đỡ Marilyn dậy thì cô ngăn lại.
"Khoan..."
Joie ngạc nhiên nhìn, dù biết Marilyn không tỉnh táo có khi sẽ khá bướng bỉnh. Nhưng giờ mà để thuốc kia ngấm thêm là còn tệ hơn nữa.
"Sao vậy?"
"Hơ hơ, xem bàn tay tớ bắt đầu nở ra mấy chục ngón nữa này."
"Rồi, rồi, đứng dậy theo tớ này."
"Tớ muốn bay, tớ muốn bay."
Joie gật gù như chiều theo ý của cô. Dù bây giờ mồ hôi bắt đầu lấm tấm trên trán, Joie đã suy diễn ra viễn cảnh tồi tệ nhất khi bị mọi người phát hiện. Cô vừa lôi Marilyn vừa thở dài.
"Ngoan, đi theo tớ. Để tớ dẫn cậu bay. Haiz!"
Nhưng tại khu chỉ huy trong căn cứ, mọi thứ có vẻ trầm lặng hơn nhiều. Căn phòng họp chỉ huy như lửa đốt âm ỉ. Ban nãy vừa kết thúc cuộc họp, mọi người đã ra ngoài, chỉ còn lại Hiver ngồi im lặng đối diện Vissa, cố vấn cấp cao của quân Cách Mạng. Cô vừa đọc xấp báo cáo tình hình, xong ngước lên nhìn anh.
"Hồi nãy cậu cũng nghe rồi phải không? Có đọc sơ qua chiến lược của Micheal chưa?"
Hiver trầm ngâm một lúc, anh đã đọc qua nhưng vẫn thấy có gì đó không ổn. Có lẽ chiến lược này quá mạo hiểm như việc đốt cháy giai đoạn vậy.
" Em đã đọc qua rồi. Nhưng chị có nghĩ, mọi chuyện sẽ ổn chứ? Em cảm thấy có lẽ chúng ta hơi vội rồi..."
Cô chỉ lắc đầu nhẹ, nhún vai rồi trả lời:
"Làm gì có chuyện hoàn hảo như dự tính? Chỉ là có lẽ sẽ có biến số, nhưng xác suất không cao thì triển khai thôi."
"Hả? Ngài Micheal duyệt chiến lược lần này? Không thể nào..."-Gương mặt Hiver lộ ra vẻ kinh ngạc, anh siết chặt tay mình lại không thể tin lời đó.
Nó quá mạo hiểm, tên Vague thâm hiểm, và quan trọng là hắn mạnh hơn hẳn ba tên còn lại. Sao không chọn Veil hay tên Lavier và thậm chí là Terier, cả ba tên đó còn dễ đối phó hơn con cáo già kia.
Hiver dường như không tin những gì nghe được, một chiến lược mang tính sống còn như vậy. Cược sao? Ván cược này quá mạo hiểm. Hàng loạt câu hỏi xen lẫn sự nghi hoặc về tính toàn vẹn của nó ngày càng lớn.
"Vậy cậu biết tin Hoàng Đế, đang cho tên Vague tìm tấm bản đồ đó chứ? Dạo này cũng có tin tình báo, thuế muối dạo này tăng cao nên cảng của thành phố Angelic đang đóng cửa vì bạo loạn."
Những lời nói của cô làm Hiver suy nghĩ. Anh có nghe tin tình báo đó, cũng từng nghĩ liệu có nên mượn thời tiến tới. Nhưng nghĩ tới việc còn Đại đội trưởng, Hiver không dám làm bừa. Xem ra, mọi thứ đều có lý do của nó.
Việc Lâu Đài Bạc không còn tên Luka, cộng thêm việc thuế muối tăng cao. Bạo loạn cũng là điều không sớm thì muộn cũng sẽ xảy ra thôi. Tên Vague không thích phải tự thân cai trị nên lúc nào cũng để cấp dưới làm. Mặc cho bọn chúng làm xằng bậy, hắn cũng chẳng màng quan tâm.
"Em hiểu rồi, vậy khi nào chúng ta bắt đầu?"
"Chỉ cần tin tình báo tới một lần nữa, chiếc dịch lần này của chúng ta sẽ bắt đâu."
Xem ra, kỳ này Đại đội trưởng đã quyết tâm rồi. Chưa kịp đứng dậy để chào Vissa, thì cô hỏi anh:
"À, còn một chuyện nữa. Vụ của Luka đó, em có manh mối gì chưa?"
Hiver lấc đầu, mọi thứ cứ như sương mù dày đặc. Người chứng kiến đêm đó cũng chẳng còn, duy nhất mỗi anh thì bất tỉnh nốt. Thứ duy nhất đội phó kiếm được hôm trước, là chiếc huy hiệu bằng đồng của quân cách mạng, cháy đến mức chẳng còn nhìn rõ hình thù.
"Chỉ có chiếc huy hiệu này lẫn trong đống tro đó. Nhưng nó đã cháy đen, nên em không tìm được là của ai."
Vissa cầm chiếc huy hiệu đen ngòm lên ngắm nghía một lúc lâu.
"Không phải hôm đó cũng có người đi theo em sao? Có khi nào của người đó không"
Hiver liền bác bỏ quả quyết, không thể nào là Marilyn được. Anh đã nghĩ đến chuyện đó, nhưng chính Raphael đã bảo Marilyn không có strein. Thì chuyện kia do cô làm cũng chỉ là suy diễn.
"Đúng là em có dẫn Marilyn theo. Nhưng cô ấy cũng bị thương bởi kẻ đó, nên chắc chắn với chị không phải do Marilyn làm. Và em thấy huy hiệu vẫn còn trong túi cô ấy."
"Vậy sao? Được rồi cứ điều tra thêm, có gì nhớ báo cho chị."
Tuy bên ngoài Vissa tỏ vẻ mặt không quan tâm. Nhưng cô lại không dễ tin như vậy. Nếu kẻ đó là quân cách mạng, liệu mục đích của hắn là gì? Suy nghĩ một hồi lâu, Vissa đột nhiên nghĩ đến một tình huống tệ nhất có thể diễn ra. Cô đặt chiếc huy hiệu xuống bàn, tựa lưng vào ghế da, suy tư nhấp một ngụm trà.
"Nếu cô ta tự làm mình bị thương...Rồi ném chiếc huy hiệu tung hỏa mù thì sao nhỉ? Nếu vậy mục đích của cô ta là gì? Hừm...Tình huống này, thú vị đấy."
(Còn tiếp)
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
+ Fabaceae: Một giống cây họ đậu với tên đầy đủ là Erythrina variegata L, hoặc gọi đơn giản là cây vông nem. Thường dùng làm thuốc an thần, giảm stress
+ Fungi: Một loại nấm gây ảo giác phổ biến với tên đầy đủ là Psilocybe pelliculosa, hay còn gọi là nấm thần kỳ. Gây ảo giác nhưng không nghiện:)))))
Tên Fungi là giới của nó, không phải là họ như Fabaceae. Nhưng mà cùng chữ F nên quăng vào:))))
Chạy kpi 1 tuần 2 chap. Chap này im quá mấy bro, nên là từ mấy chap sau...
cre: Skybook
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro