Chương 1: Khởi đầu hành trình xa lạ
Bên bãi biển sóng vỗ rì rào, thị trấn nhỏ yên bình hiện ra. Ngôi nhà gỗ xinh xắn với mái ngói đỏ vững chắc bảo vệ khỏi nắng mưa và gió lạnh. Những ô cửa sổ trên mái như đôi mắt hướng ra biển cả mênh mông.
Khu vườn quanh nhà đầy hoa cỏ nở rộ, tạo nên một khung cảnh sống động. Dưới mái hiên, hai bóng người hòa mình vào không gian tĩnh lặng. Giọng nói trong trẻo của cậu bé Gacia vang lên như tiếng thiên thần, kể cho Marilyn nghe về lịch sử lục địa. Đôi mắt xanh biếc của Gacia nhìn Marilyn rồi tò mò hỏi:
- Chị Marilyn ơi! Mấy con chim hải âu đó bay cao với xa như vậy thì nhà chúng ở đâu?
Marilyn nghiêng đầu, đôi mắt trầm ngâm nhìn ra biển. Cô lặng lẽ ngắm đàn hải âu bay lượn, rồi nhẹ nhàng trả lời:
- Ai biết được chứ? Em hỏi nó thử xem. Nhưng ít nhất nó có nhà, còn chị thì không.
Nghe câu trả lời của Marilyn làm cậu có vẻ không hài lòng lắm, trong đôi mắt trẻ thơ của Gacia đã luôn coi Marilyn là người thân. Thằng nhóc vừa đưa ngón trỏ qua lại, vừa lên giọng:
- Nè, chị nói sai rồi, đây là nhà chị mà. Gacia quý chị nhất nhà. Và Marilyn chính là chị gái của Gacia và duy nhất thôi.
Nghe lý luận như ông cụ non của thằng nhỏ, Marilyn cũng phì cười chịu thua:
- Rồi, rồi, thua em luôn đó.
Bỗng thằng bé lấy gì đó từ sau lưng, à là tờ báo, nhỏ lém lỉnh hỏi:
- Này em mới lấy được của bố hồi sáng. Chị có muốn nghe em đọc không?
- Ê, em cầm ngược kìa.
Thằng nhóc ngượng chín mặt, lật đật xoay tờ báo lại, rồi làm như chưa có chuyện gì hỏi lần nữa:
- Vậy chị có muốn nghe hem? Bảo đảm hay.
Cô gật đầu chiều theo ý thằng nhỏ. Giọng Gacia trầm bổng vang lên đọc từng chữ trên báo:
- Những cuộc tấn công nhỏ lẻ của quân Cách Mạng làm hao tổn không ít quân lực của Hoàng đế.
Tin đó xuất hiện trên báo cũng chẳng lạ gì. Mấy năm gần đây, việc thống trị của hoàng đế càng trở nên cực đoan và tàn bạo. Đồng tiền Luxia mất giá, thuế tăng chóng mặt, đất đai đều chia cho đại tướng quân và giới quý tộc, nhân dân ngày càng khốn khổ. Quân Cách Mạng ra đời, dẫn đầu là Đại đội trưởng Micheal, đối đầu trực tiếp với quân đội Hoàng Đế...
Vừa nghe thằng nhỏ đọc, Marilyn cảm giác những cái tên này rất quen thuộc. Sao cảm giác này lại quen đến lạ như thế. Nhưng quá khứ kia vẫn còn là ẩn số. Với cái thời thế loạn lạc thế này, Marilyn đành thở dài. Vì cô biết rằng việc tìm lại ký ức sẽ khó khắn đây.
Trong lúc Gacia đang thao thao bất tuyệt đọc báo. Một giọng nói trầm ấm vang lên từ trong nhà, cắt ngang câu chuyện:
- Gacia Bene, Marilyn vừa mới khỏe lại, đừng làm phiền chị nhiều. - Mẹ của Gacia, bà Fiore, bước ra với nụ cười hiền hậu.
Nhìn thấy mẹ bước ra, thằng nhỏ bỏ tờ báo xuống mà chạy lại nài nỉ mẹ. Nó ôm vạt váy bà với hai mắt lấp lánh:
- Có phiền đâu mẹ, chị Marilyn còn muốn nghe con đọc báo nữa mà.
Nhìn Marilyn gật gù cười như thầm xác nhận. Bà Fiore dịu dàng xoa đầu đứa trẻ:
- Mẹ biết chứ, nhưng nếu chị Marilyn không được nghỉ ngơi thì làm sao còn đủ sức để nghe đọc báo được. Nhưng mà hình như mẹ thấy, mấy bạn con đang tụ lại ngoài kia chơi cái gì vui lắm kìa
Nghe đến việc đi chơi, Gacia vui vẻ trở lại. Nó liền đổi chủ đề:
- Vậy con đi chơi được không mẹ?
- Được, nhưng nhớ đừng đi xa và về sớm nhé.
Như chim non sổ lồng, Gacia chạy đi, nhưng vẫn quay lại vẫy tay với Marilyn:
- Chị Marilyn, tối đến em kể mấy chuyện của Lục Địa cho chị nghe nữa nhé!
- Rồi, hứa rồi nha. Tối về nhớ kể đó.
Nhìn thấy hai đứa chỉ mới mấy ngày mà đã thân thiết như chị em. Fiore mỉm cười nhìn Marilyn:
- Thằng nhỏ thích cháu lắm đó, Marilyn. Mà cô hỏi cái này, từ hôm đó đến giờ, cháu có nhớ chút gì không?
Nghe câu hỏi, Marilyn cũng cố gắng lục lọi tâm trí xem, cô có nhớ được gì không. Nhưng không, nó hoàn toàn trống rỗng. Cô chỉ lắc đầu nhẹ, rồi thở dài:
- Dạ chắc là không, cứ như cháu lạc mất thứ gì đó. Nhưng lại không thể tìm được.
Giọng Marilyn tràn đầy sự sầu não. Làm bà nhìn cô với ánh mắt thương cảm:
- Không sao đâu, đừng lo lắng quá. Gì cũng cần thời gian mà, rồi cháu sẽ nhớ lại thôi. Trong lúc đó, nhà cô sẵn sàng chào đón cháu.
Ngày hôm đó, Paul Bene đã vớt được Marilyn khi cô trôi dạt vào bờ. Trong khoảng khắc đó là ông bối rối không ít, vì trong những thứ ông vớt được chỉ có chiếc phù hiệu khắc tên Marilyn Loseil và cô gái vô danh kia. Không nhà, không thân phận và không một ai quen biết. Thương cảm vì nhỏ trôi dạt từ đại dương, nên ông Paul mang về nhà chăm sóc. Nhà Bene coi cô như con gái của mình, và lấy phù hiệu đó đặt tên cho cô.
Trong ánh chiều tà, khi Mặt Trời dần nhường chỗ cho màn đêm. Gacia vui vẻ chạy về nhà, cũng vừa lúc bữa ăn được bắt đầu. Họ cầu nguyện thầm biết ơn những gì thần linh ban tặng.
Đồ ăn vùng biển có vẻ không tệ, nhưng nó chẳng thể khiến tâm trạng cô tốt hơn. Marilyn cứ cảm giác rằng, mình đã quên đi một điều quan trọng. Liệu cô sẽ ở đây, sống một cuộc sống bình dị bên những con người thân thương này sao. Nhìn thấy Marilyn có vẻ đầy tâm sự, nên Paul đã vui vẻ hỏi cô:
- Đồ ăn hôm nay ngon chứ, Marilyn?
Marilyn gật gù, đúng đồ ăn ngon trong không khí gia đình ấm cúng, nhưng nó vẫn còn thiếu gì đó. Cô vẫn tươi cười trả lời:
- Dạ, ngon lắm ạ. Cháu thấy cô đúng là đầu bếp đỉnh nhất trong thị trấn này!
Thằng nhóc Gacia vừa ngoặm một miếng cá ngừ, rồi nhồm nhoằm tiếp lời:
- Tại chị chưa ăn nhiều thôi, chứ em thấy bình thường.
- Thằng nhóc này, mai mẹ nấu toàn rau chân vịt. Xem con còn ỏng eo nữa không?
Nghe tiếng nói, tiếng cười làm cô cảm giác thật ấm cúng. Dù thời gian bên gia đình này chắc tầm chưa đến một tuần, nhưng Marilyn vẫn mong khoảnh khắc bên họ là mãi mãi.
Khi kết thúc phần ăn của mình, Marilyn đứng dậy, cô xin phép mọi người đi dạo biển một chút. Có lẽ cô cầm một nơi yên tĩnh để suy ngẫm nên làm gì. Giọng Marilyn nhẹ nhàng vang lên:
- Cho cháu xin đi dạo một chút ạ.
Paul gật gù đồng ý, nhưng thằng nhóc Gacia cứ nằng nặc đòi theo. Làm Fiore phải cản thằng nhỏ lại, đến khi Marilyn bước ra cửa, chào mọi người, ông mới lên tiếng:
- Đi cẩn thận nhé! Nhớ về sớm nha cháu, mong thần linh phù hộ.
Đường trong thị trấn ra bãi biển thật yên tĩnh làm sao, những ngọn đèn đường cháy nhè nhẹ in bóng dài trên mặt đất. Đêm nay vắng quá, khi mọi người trở về nhà sau một ngày kéo lưới, buôn bán vất vả.
Bước đi dưới ánh trăng rõ vành vạnh, nhưng ký ức vẫn mãi là ẩn số. Những lo lắng, ưu tư tràn về trong tâm trí Marilyn. Cũng phải thôi, cô không còn nhớ được bản thân mình là ai cơ mà. Cô lo lắng liệu tương lai, cô sẽ tìm lại được ký ức trong thế giới xa lạ này chứ.
Bất ngờ, một mũi giáo sắc lẹm xé toạc bầu không khí yên bình, suýt chút nữa đã cướp đi sinh mạng của Marilyn. Cô giật mình, mắt mở to nhìn về phía con hẻm tối, nơi tiếng bước chân dồn dập đang tiến đến. Một cô bé nhỏ, thân hình chi chít vết thương, lao ra và ôm chặt chân Marilyn trước khi ngất lịm. Từ bóng tối, tiếng gầm giận dữ vọng lại:
- Bỏ con bé xuống hoặc ta sẽ lấy mạng ngươi!
Một gã đàn ông to lớn, đầu trọc và một mắt bị chột, lao ra từ hẻm như thú hoang. Ánh mắt sắc lạnh của hắn khiến Marilyn cảm nhận rõ lằn ranh giữa sự sống và cái chết. Bây giờ cô nên làm gì, mặc kệ con bé hay cứu nó. Hơi thở gấp gáp theo từng bước chân của tên kia.
Trong khoảnh khắc quyết định, Marilyn ôm chặt cô bé và lao vào bóng đêm, chạy thục mạng. Hắn gầm lên giận dữ:
- Dây gai tấn công!
Mặt đất rung chuyển, những dây gai đen nhánh trồi lên, đuổi theo cô. Marilyn không hiểu sao lại đưa ra cái quyết định oái ăm này "Chết rồi, sao mình lại chọn cứu con bé cơ chứ. Lỡ rồi, chạy trước tính sau."
Trong lúc vừa chạy điên cuồng, vừa suy nghĩ nên làm gì. Một cây giáo sượt qua chân, khiến Marilyn đau đớn ngã xuống. Dây gai trồi lên quấn chặt lấy cô, máu tuôn rơi, nhưng cô vẫn kiên cường không buông cô bé. Gã đàn ông bước đến gần, giọng lạnh lùng:
- Khôn hồn giao con nhỏ này cho ta, và ngươi sẽ được sống!
Trong lúc này, dường như cô chẳng còn cảm giác sợ hãi nữa. Lạ nhỉ? Lẽ ra cô phải hèn nhát cầu xin tên kia, nhưng Marilyn lại ngước nhìn hắn, đôi mắt lấp lánh quyết tâm:
- Không, ta sẽ không buông con bé ra đâu!
Nghe những lời kia làm gã đàn ông nổi điên, gào thét:
- Được thôi. Vậy ta sẽ tiễn cả hai ngươi đi gặp Hades!
Hắn điều khiển dây gai biến thành ngọn giáo, chuẩn bị đâm xuống:
- Chết đi!
Marilyn đã nhắm đôi mắt lại, chờ đợi cái chết đến gần. Đột nhiên, từ xa vọng lại giọng nói mạnh mẽ:
- Này! Đừng nói thuộc hạ của tên đó, đều thô lỗ như ngươi à?
Nghe giọng nói lạ lẫm từ phía sau. Gã đàn ông khựng lại, quay đầu lại với ánh mắt đầy sát khí:
- Cút ra chỗ khác chơi, thằng nhóc!
Nhìn gương mặt hung tợn kia mà anh ta chỉ nhún vai, cười khẩy:
- Không thì sao? Làm gì nhau?
Anh ta là ai? Tại sao lại có ý tốt cứu cô hay còn âm mưu nào khác? Liệu anh ta sẽ cứu được Marilyn hay số phận chưa bắt đầu đã đến hồi kết?
(Còn tiếp)
# Nè nếu bây giờ là 22h hoặc hơn, thì tốt nhất bồ nên đi ngủ đi. Nè he, tắt điện thoại đi, đừng thức khuya nha. T nói he, đau dạ dày, suy thận là nguy hiểm đó. Đừng đọc tiếp, để sáng mai đọc. Truyện vẫn còn đó, nhưng sức khỏe mất đi là không tìm lại được đâu. Cảm ơn bồ đã đọc đến đây, giờ tắt cái điện thoại hoặc t chui ra từ gầm giường nghe chưa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro