Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Hư Thành - Quyển 1 - Chương 3: May mắn gặp được cậu

Hư Thành – Quyển 1 – Chương 3: May mắn gặp được cậu

Editor: Phương Vũ LustLeviathan

Sô pha ngoài phòng khách chỉ cần hạ lưng ghế xuống là biến thành giường, Cố Dư lấy từ trong tủ quần áo ra một bộ chăn đệm, đêm nay cho Cận Phong ngủ tạm trên sô pha.

Mệt mỏi một ngày một đêm, hơn nữa còn bị thương nặng cho nên Cận Phong ngủ rất trầm, buổi sáng ngày hôm sau có người gọi hắn mới tỉnh lại.

Cận Phong chậm rãi ngồi dậy xoa xoa mái tóc rối bù, đôi mắt nhập nhèm nhìn đồng hồ treo trên tường.

Hơn chín giờ sáng. . . .

Trên bàn trà cạnh sô pha có một tờ giấy kẹp phía dưới chiếc ly thủy tinh, nét chữ thanh tú tinh tế đem lại cho người khác cảm giác nhã nhặn, khiến Cận Phong nhớ đến khuôn mặt xinh đẹp kia.

Tôi đi làm đây, trong bếp có đồ ăn sáng tôi nấu, trước khi đi tôi đã khóa cửa từ bên trong rồi, đóng cửa từ bên ngoài sẽ tự động khóa. Còn nữa, rất vui được quen biết anh. À đúng rồi, khi nào đi đừng quên mang theo thuốc.

Dưới cùng là Cố Dư kí tên.

Cận Phong đọc xong tờ giấy nhắn, khóe miệng hiện lên nụ cười tà.

Giống như một con sói nham hiểm đánh bậy đánh bạ lạc vào ổ thỏ trắng, kết quả con thỏ kia coi nó như đồng loại.

Trong phòng bếp có đồ ăn sáng Cố Dư để lại, Cận Phong mỹ mãn ngồi ăn. Sống hai mươi ba năm, đây là lần đầu tiên Cận nhị thiếu gia cảm thấy hào hứng đối với một bát cơm trứng chiên, nghĩ đến cảnh Cố Dư mặc tạp dề bận rộn trong bếp vì bát cơm này, trong lòng Cận Phong càng thoải mái.

Ăn xong bữa sáng, Cận Phong tìm được một chiếc mũ lưỡi trai đội lên đầu, lấy tạm cặp kính râm của bạn Cố Dư đeo vào rồi vội vàng rời khỏi chung cư, đương nhiên hắn không đóng cửa như lời Cố Dư dạy mà chỉ khép hờ sau đó nhanh chóng chạy xuống gọi điện thoại ở buồng điện thoại công cộng.

Hắn chưa muốn rời khỏi đây nhanh như vậy. . . .

Cận Phong gọi điện thoại cho người quản gia đã chăm sóc hắn từ nhỏ đến lớn, quản gia Trương hiện đang làm việc ở trang viên nhà họ Cận, là một người đôn hậu hòa ái, vẫn luôn coi hai anh em họ Cận như con đẻ.

Và đương nhiên, ông không biết cũng như không hiểu cuộc đối đầu giữa hai anh em họ.

Trước mắt, ông là người duy nhất Cận Phong có thể tin tưởng.

Cận Phong từ chỗ quản gia biết được mấy ngày nay hắn rời khỏi thành phố R, anh trai Cận Dương của hắn đã toàn quyền tiếp nhận việc làm ăn của nhà họ Cận, hiện tại anh ta chính là người đứng đầu nhà họ Cận, ở thành phố R, địa vị của Cận Dương vững chắc đến mức không thể nào lay chuyển.

Đồng thời Cận Dương thông báo với tất cả mọi người rằng Cận Phong ra nước ngoài bàn chuyện làm ăn cho nên không một ai cảm thấy nghi ngờ về việc hắn biến mất.

Cận Phong nghĩ hiện tại ở thành phố R chắc không một ai dám nghi ngờ lời Cận Dương nói.

Vốn dĩ ngàn dặm xa xôi chạy tới tìm Tôn Yêu xin giúp đỡ là bí quá hóa liều, bây giờ cọng rơm cứu mạng Tôn Yêu này không còn nữa, Cận Dương lại hành động nhanh đến mức không cho hắn cơ hội xoay chuyển tình thế, muốn hắn quay về nhà họ Cận ganh đua cao thấp với Cận Dương là không có khả năng.

Bây giờ mà trở về chính là chui đầu vào rọ. . . .

Cận Phong trở lại chung cư, ngồi trong phòng khách ảo não một hồi. . .

Cận Phong đột nhiên nhớ tới ông ngoại hắn đang định cư ở Châu Âu, nhưng khi khuôn mặt già nua đáng khinh của ông ta hiện lên trong đầu, Cận Phong thoáng rùng mình theo phản xạ, vẻ mặt đầy chán ghét.

Hắn thà bị Cận Dương bắt về tra tấn đến hết cũng không muốn cầu xin lão biến thái kia. . . .

Phải làm sao đây?

Cận Phong không cam lòng nghĩ. . .

Hắn là thiếu gia nhà giàu tiếng tăm lẫy lừng, con vàng con bạc của thành phố R, sao có thể cam chịu làm người bình thường cả đời. . .

***

Mười hai giờ trưa, Cố Dư về nhà, vừa mở cửa đã giật bắn mình, bởi sau cánh cửa là khuôn mặt tươi cười lấy lòng của Cận Phong.

Tư thế chào đón nồng nhiệt như thể hắn mới là chủ nhà. . .

Trong nháy mắt Cố Dư thiếu chút nữa cho rằng chàng trai này là con chó nhỏ lông vàng trong nhà biến thành.

“Anh. . . Anh còn chưa đi à?” Cố Dư ngơ ngẩn hỏi, “Tôi tưởng anh đi lâu rồi.”

Cận Phong thật cẩn thận đáp, “Cậu đã đồng ý cho tôi ở lại đây mấy ngày mà.”

“Tôi. . . “

“Cho tôi ở lại nửa tháng thôi được không?” Cận Phong vội vàng xen ngang, “Nếu cậu đuổi tôi đi tôi sẽ chết mất.”

Cận Phong còn cố rặn ra vẻ mặt vô tội đáng thương, nhưng đáng tiếc tướng mạo hắn sắc bén lạnh lùng trời sinh thành ra trông rất buồn cười.

“Chỉ là. . . tôi rất bận rộn.” Cố Dư khó xử, nhưng vẫn ôn hòa uyển chuyển nói, “Tôi phải kiếm tiền đóng học phí, chỉ sợ không nuôi nổi hai người chúng ta, hơn nữa đây là nhà bạn tôi, chưa được cậu ấy đồng ý nên không thể. . . “

Cố Dư còn chưa nói dứt câu Cận Phong đột nhiên nắm lấy tay cậu, Cố Dư cả kinh muốn rút tay lại chợt nghe Cận Phong vội nói, “Tôi thực sự cùng đường rồi, Cố Dư cậu giúp tôi thêm một lần nữa thôi được không, tôi. . . tôi có thể giúp cậu làm nhiều thứ, thật đó, tôi có thể kể chuyện cho cậu đỡ buồn, cậu nói sống một mình rất nhàm chán mà, cậu đi làm về mệt mỏi, tôi sẽ thay cậu chăm lo việc nhà. À. . . đúng rồi, tôi không kén chọn, nuôi tôi nửa tháng không tốn bao nhiêu đâu. . . Cố Dư, hãy tin tôi, sau này tôi nhất định sẽ báo đáp cậu ngàn vạn lần. . . “

Cận Phong thao thao bất tuyệt nói một đống, nói đến mức chính hắn cũng thấy rất chi là cảm động, từ nhỏ đến lớn hắn chưa bao giờ phải cầu xin ai cả, kiêu ngạo hơn hai mươi năm, đây là lần đầu tiên hắn yếu thế như vậy.

Và chắc chắn, chắc chắn là lần cuối cùng. . .

Đầu gối của Cận nhị thiếu gia không phải ai cũng nhận được đâu đó. . .

Tuy lúc này khom lưng uốn gối, nhưng thực ra Cận Phong không hề cảm thấy lòng tự trọng của hắn bị hao tổn, cho dù từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ ăn nói khép nép như vậy, thì lúc này đây hắn không thấy có gì mất tự nhiên.

Cận Phong cảm thấy, có lẽ là vì hắn không coi Cố Dư là người ngoài. . .

Cố Dư không biết hắn xảy ra chuyện gì nên cũng không có ý kiến.

“Anh. . . cái này. . . ” Cố Dư rối rắm, “Để tôi suy nghĩ đã. . . “

“Lại đây lại đây, ngồi xuống ghế đi, cứ từ từ mà nghĩ.”

Cận Phong đỡ Cố Dư ngồi xuống sô pha, sau đó nhanh nhẹn chân tay chạy đi rót nước cho cậu.

Cố Dư khá bất ngờ đối với sự thay đổi của hắn, “Cảm. . . cảm ơn.”

“Khách khí làm gì, lại đây nào, chìa tay ra tôi xoa bóp cho.”

Nói xong, tên vô lại Cận Phong túm lấy hai tay Cố Dư.

Ngoài dự đoán của Cận Phong, Cố Dư tuy mảnh khảnh văn nhược nhưng bắp tay vẫn rất rõ ràng.

Hơi giống. . .

“Không cần làm vậy đâu.” Cố Dư nhanh chóng đẩy tay Cận Phong, xấu hổ cười hai tiếng, ” Anh không cần phải làm thế. Tôi đồng ý cho anh ở lại đây nửa tháng, nhưng nói trước, nếu nửa tháng sau người nhà của anh còn chưa tới đón anh thì anh phải tự tìm cho mình một việc làm.”

Cận Phong kích động không thôi, liên tục gật đầu, “Tất nhiên rồi, Cố Dư, gặp được cậu là may mắn của tôi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro