Chương 9
Truyện được dịch và chỉ đăng tại wattpad @twaalf_twel
Vui lòng không chuyển ver và không đăng lại (reup) ở bất kỳ đâu.
--------------------------------------------
"Chúng ta ly hôn đi."
Bakugou nhìn hắn một cái, nghĩ nghĩ rồi nói tiếp.
"Tao cảm thấy cuộc sống bây giờ không phải như tao mong muốn, chúng ta vẫn nên nói chuyện một chút. Có thể mày chưa chấp nhận được, thế nhưng chúng ta đầu tiên có thể thử thảo luận xem sao. Đương nhiên chuyện này tao sẽ không nói với bất kỳ ai, vì thế hai người chúng ta có thể lén..."
"Kacchan... Cậu nghiêm túc sao?" Midoriya nháy mắt nhìn nhìn cậu, chớp mắt một cái liền thấy con mắt đó đã đỏ lên, nhìn như ánh mắt của chú thỏ đáng thương – mong chờ nhìn cậu.
"Tao rất nghiêm túc, cho nên... Chúng ta nói chuyện đàng hoàng đi." Bakugou nhìn hắn như vậy cảm thấy không đành lòng, nhưng trong lòng đã hạ quyết tâm.
"Vì cái gì..." Midoriya cầm lấy hai tờ giấy mỏng dính kia, trong lòng cảm thấy nặng nề.
"Không vì cái gì cả, làm thế với cả hai bên đều tốt."
"Tớ không muốn..."
"Mày cũng đã lớn rồi..."
"Tớ không muốn!” Midoriya đột nhiên cắt lời, "Đủ rồi, Kacchan."
"Mày hỏi thì cũng đã hỏi rồi, chúng ta thảo luận nghiêm túc chuyện này một chút không tốt sao?"
"Không có gì phải nghiêm túc thảo luận hết, tờ giấy này... Tớ không đồng ý."
"Ly hôn gì đó, vĩnh viễn không thể nào, cho nên Kacchan cậu đừng suy nghĩ nữa."
Midoriya nói xong, cúi đầu đem kia hai tờ giấy ngay trước mặt cậu từng chút xé rách, cuối cùng toàn bộ đều biến thành mảnh giấy nhỏ vụn rồi bị hắn ném xuống đất.
"Mày cái tên này... Cho nên tao mới nói chúng ta nghiêm túc nói chuyện mà!!" Bakugou nhìn những mảnh giấy bay tán loạn trên mặt đất, nhất thời không biết nên tức giận hay là ảo não. Bình thường mái tóc lúc nào cũng đàng hoàng nhưng lúc này cũng bởi vì phản ứng của hắn mà cảm giác có chút ảm đạm, tối tăm.
Lúc nghe âm thanh tờ giấy bị xé, trong lòng của cậu không hiểu sao cảm thấy có chút khó chịu. Thế nhưng... ngẫm lại... từ đầu cũng đã biết hắn sẽ không đồng ý...
"Tớ nói rồi, chuyện này, là không thể nào..." Midoriya hít mũi một cái, để bản thân mình nhanh chóng bình tĩnh lại. Bây giờ giọng hắn nghe vô cùng bình tĩnh, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm người trước mặt, không cử động.
"Tao biết mày nhất thời không biết chấp nhận thế nào, thế nhưng có thể bàn lại.” Bakugou nhìn cái dạng này của hắn, không hiểu sao cảm thấy hơi chột dạ. Một bên nói, một bên chậm rãi lùi về phía sau.
Midoriya không nói tiếp mà đi thẳng về phía cậu.
"Thôi, nếu mày đã không đồng ý, vậy chúng ta ngày khác bàn lại, hai bên trước tiên bình tĩnh một chút, khoảng thời gian này tao muốn chuyển ra ngoài..."
Bakugou nói xong liền đi nhanh hơn, định đi ra cửa. Nhưng mà không đợi cậu đi tới cửa, mới đi vài bước đã bị Midoriya bắt lấy cổ tay.
Đối phương dùng sức mạnh đến dọa người, thậm chí Bakugou cảm giác một giây sau xương cổ tay sẽ bị hắn bóp nát.
"Đợi một chút… Mày buông ra trước! Tao nói mày buông ra nhanh thằng khốn!!" Bakugou nắm tay của hắn, thế nhưng Deku căn bản không có nghe lời của cậu, thậm chí ngay cả cái tay còn lại hắn cũng định bắt lấy.
"Cậu không được đi đâu hết." Midoriya nhìn cậu không chớp mắt, "Cậu chỉ có thể ở lại chỗ này."
"Mẹ nó! Mày điên rồi! Tao nói mày buông tay ra!! Mày làm tao đau..." Bakugou nhìn tay mình bị bóp chặt, trên mặt cũng có tý tức giận.
Cậu sớm nên biết, chuyện này không có khả năng đơn giản như vậy hắn liền đồng ý.
Hai bên tiếp tục giằng co, Bakugou phát hiện mình đã bị kéo trở về. Cậu thật sự sốt ruột, trở một tay dùng quirk.
Hiển nhiên Midoriya không nghĩ tới Kacchan sẽ nổ hắn, cũng chưa kịp phòng bị, miễn cưỡng nghiêng đầu tránh được cú nổ, thế nhưng tóc cùng một phần da nhỏ vẫn bị trúng.
Ngửi mùi khét còn vương lại, Midoriya dừng lại, hắn sờ lên mặt của mình, không dám tin.
Nếu vừa mới bản thân hắn không né...
Kacchan thật sự rất nghiêm túc...
"Đã nói mày bỏ ra mà..." Bakugou rõ ràng cảm thấy không tự tin.
"Lâu lắm rồi chúng ta chưa đánh nhau vì tranh cãi nhỉ, nếu như chỉ có thể dùng cách này mới khiến cho Kacchan bỏ đi những ý nghĩ kia thì..."
Bakugou mở to hai mắt, cậu nhìn thấy cánh tay Deku bởi vì dùng sức mà gân xanh nổi lên dữ tợn cùng ánh sáng xanh lóe lên trong mắt hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro