Chương 17
Truyện được dịch và chỉ được đăng tại wattpad @twaalf_twel
Vui lòng không chuyển ver và không đăng lại (reup) ở bất kỳ đâu.
------------------------------
Chương này siêu dài TvT
Kết thúc một ngày sinh nhật của Deku.
-------------------------------------
Khi Bakugou tỉnh dậy thì mới phát hiện giờ đã là giữa trưa.
Thế nhưng cả người thật sự khó chịu, không chỉ cảm thấy chóng mặt, mà ngay cả trên người cũng thấy khó chịu...
Cậu cảm giác cơ thể mình như sắp chết, cả người bủn rủn vô cùng, uống có một chút rượu mà cả người khó chịu thế này.
Bakugou còn nằm trên giường nghỉ thêm một lúc mới cầm điện thoại xem tin nhắn. Deku nhắn hắn đã để thuốc trên bàn, chút xíu nữa cậu ăn xong nhớ uống thuốc, hắn sẽ về nhà sớm.
Lúc cậu vừa đọc xong tin nhắn, ngoài cửa có tiếng chuông vang lên. Bakugou thoáng suy nghĩ một chút, hôm nay là ngày nghỉ, chắc là cô gái giúp việc kia tới quét dọn vệ sinh?
Nghĩ rồi Bakugou xốc chăn lên, định đi mở cửa. Kết quả lúc bước xuống, do chân mềm nhũn mà suýt chút nữa té xuống đất.
"Mịa..."
Bước ra khỏi phòng mở cửa, vẻ mặt đang vui vẻ của Hananako thay đổi trong một giây.
Cái éo gì thế??? Mặt cậu bị gì à? Bakugou ngờ vực.
"Cái... Cái đó..." Gương mặt Hananako liền đỏ lên, nói chuyện cũng lắp bắp.
"Có gì thì nói lẹ đi!" Lúc mở miệng nói thêm vài câu, lúc này Bakugou mới phát hiện cổ họng của mình cứ khàn khàn.
"Áo... Cổ áo..."
??? Cậu chưa kịp thay đồ, nhìn thấy người trước mặt kỳ quái như vậy, Bakugou quay người đi tới phòng tắm, bây giờ cậu mới nhìn thấy bộ dạng chính mình trong gương.
"?? Đệch mẹ nó!!!" Bakugou trong lòng hung dữ mắng chửi thằng chó tóc xanh!!!
Do vừa mới tỉnh dậy nên quần áo không ngay ngắn, cổ áo mở rộng, phía dưới còn có thể thấy được cái cổ cùng xương quai xanh toàn là dấu hôn màu hồng hồng, ngay cả miệng của cậu cũng hơi sưng lên.
Bakugou kéo quần ra xem, không chỉ nửa người trên, mà ngay cả đùi cùng bắp chân cũng có... Trách không được cậu cảm giác người mình muốn rã rời ra từng mảnh, chỗ này đau nhức, chỗ kia cũng đau nhức...
Còn là con người à???
Ngâm mình trong bồn tắm, Bakugou buồn bực nghĩ, còn hung hăng bóp con vịt cao su màu vàng đang trôi lôi lưng bên cạnh, đến khi con vịt bị bóp xẹp lép mới buông tay.
Khi cậu bước ra còn cẩn thận gài nút áo cao nhất, rồi còn ở trong phòng tắm lề mề hơn nửa ngày mới đi ra ngoài.
Quá sức ngượng.
Tiếp đó, trước tiên là Bakugou đi tới phòng khách, chơi đùa với mèo một lúc lâu. Hiện tại hai bé mèo con cũng lớn hơn một chút, khi Bakugou sờ, chúng còn tự mình mà liếm liếm bản thân. Lúc trước Bakugou nhìn hai bé mèo con này cảm thấy một đực một cái đều rất dễ thương.
Cậu cũng đã đặt tên để phân biệt hai mèo con, mèo đực gọi là Iki, mèo cái gọi là Fuchi. (Tên gốc của bé mèo đực là Tử Tử (nghĩa là con trai), nhưng mình không biết đổi sang tiếng Nhật thế nào, nên để lấy Kanji đồng nghĩa trong tiếng Nhật là Iki ha, còn bé mèo cái là Duyên Duyên/Duyến Duyến, tui tìm thấy có cách đọc là Fuchi nên để Fuchi luôn nè mà kanji của chữ Fuchi cũng đồng nghĩa với nghĩa tiếng Trung á.)
"Ngài Bakugou muốn ăn cơm không ạ? Ngài sáng giờ chắc chưa ăn gì đúng không ạ?" Hananako đứng sau lưng cậu hỏi, "Tôi nghe nói hôm qua ngài còn uống rượu, ngài cũng nên ăn thêm chút gì đi ạ."
Dạ dày trống rỗng quả thật khá khó chịu, Bakugou liền đặt mèo xuống đi rửa tay ăn cơm. Ăn xong thì cậu mở những món quà nhận được tối qua, xem xong cậu cẩn thận cất vào từng món một.
Quả thật Deku về nhà rất sớm, đến mức Hananako chưa quét dọn xong hắn đã về.
"Cái gì đây?" Bakugou nhìn cái túi nhỏ nhỏ được gói rất cẩn tỉ mỉ trong tay hắn có chút tò mò.
"Là bánh ngọt cổ điển đó." Midoriya đem điểm tâm đặt trên mặt bàn, "Ngày hôm quá thấy cậu ăn trông rất ngon miệng, nên mua thêm mang về." Nói xong hắn còn sờ đầu mình.
Nghĩ đến chính mình ngày hôm qua, Bakugou chép miệng. Không đợi cậu nói, Hananako ở gần đó đã mở miệng.
"Hai người nhìn hạnh phúc quá." Hananako nhìn hình ảnh ấm ấp của bọn họ trong lòng không khỏi cảm thán.
Khi bỏ qua nghề nghiệp anh hùng, thì bọn họ có hạnh phúc giản dị như bao người khác.
"... Bớt lo chuyện người khác đi..." Bakugou nhìn lại, biểu cảm không được tự nhiên.
Sau khi Hananako quét dọn xong và đóng cửa về nhà, Midoriya mới ngồi xuống bên cạnh cậu.
Hắn biết Kacchan lại tức giận.
"Ăn bánh ngọt nha? Nghe nói nhà bọn họ chỉ bán trong ngày." Midoriya đem bánh ngọt để ra đĩa.
"Ăn cái đầu mày!" Bakugou nghĩ tới ngày hôm qua hắn làm chuyện chó má kia, chưa kể hôm nay lại còn bị một cô gái trẻ nhìn thấy được, trong lòng tức giận gần chết.
Bakushinchi cậu không cần mặt mũi à???
"Kacchan tớ sai rồi!" Nhìn đối phương giận thật, Midoriya lập tức chắp tay trước ngực chịu thua, "Ngày hôm qua không kìm lòng được... Hơn nữa tớ có hỏi cậu mà, ai ngờ Kacchan đã ngủ rồi... Cho nên..."
"Cho nên mày không thèm quan tâm tao có đồng ý hay không, bắt đầu cởi luôn quần áo của tao???"
"Kacchan..." Midoriya dùng tay mình kéo tay cậu lại, vẻ mặt chân thành "Đều do tớ không tốt, thế nhưng chúng ta thật sự lâu rồi cũng không có... Kacchan thông cảm cho tớ một chút được không... Tớ biết sai rồi! Thật đó!"
"Đừng dính tao!" Bakugou nhìn hắn ôm mình gắt gao ôm lại mang bộ mặt ngu ngốc kia bất đắc dĩ nói.
Mày bao nhiêu tuổi rồi hả! Sao cứ như con nít vậy??!!!
"Biết rồi mà, Kacchan đừng giận nữa, ăn miếng bánh ngọt nè." Midoriya biết cậu cũng không có thật sự tức giận, chỉ là do ngoài miệng không phục chịu thua. Cho nên vội vàng múc cho cậu một muỗng bánh ngọt thật to, đôi mắt - mong chờ cậu ăn hết.
Bakugou liếc hắn, nhìn muỗng bánh ngọt trước mặt mình, lại nhớ tới mùi vị tối hôm qua, cuối cùng vẫn miễng cưỡng mở miệng ra ăn thử.
"Thế nào?" Nhìn Kacchan nuốt xuống, Midoriya liền vội vàng hỏi.
"Cũng không tệ..."
"Vậy thì tốt rồi, tớ nghe nói tiệm này còn rất nổi tiếng, hôm nay đặc biệt đi mua á." Midoriya nhìn cậu ăn xong lại múc cho cậu thêm một muỗng, "Ăn thêm đi?"
"Không thích mày đút, tao tự ăn!"
Cũng không phải con nít, cần gì để đút ăn, kỳ cục. Bakugou tự mình cầm nĩa ghim vào miếng đào lớn nhất, sau đó bỏ vào miệng.
"Thân thể còn khó chịu không? Buổi tối tớ mát xa cho cậu nhé?" Nhìn Bakugou đã bớt giận, Midoriya lại hỏi tiếp.
"Không cần, mày cách xa tao một chút là được." Bakugou liếm nĩa, nói.
"Vậy Kacchan cho tớ ăn một miếng được không?"
"Không cho, muốn ăn thì tự đi mua!"
"Kacchan..."
Cũng tốt, dù sao Kacchan cũng không phải thật sự tức giận. Midoriya dỗ dành một chút, buổi tối còn mát xa cho cậu một chút nữa, cuối cùng cũng xem như không có chuyện gì.
Tuy nói cậu ở nhà nghỉ ngơi vài ngày, nhưng cậu vẫn chỉ đạo qua máy tính. Rốt cuộc thì cái án tử lớn sắp tới vẫn do cậu chỉ đạo mới được, đám người ở Văn phòng kia không có đủ tư cách.
Lúc cảm giác mình khôi phục hoàn toàn, Bakugou ngay lập tức trở lại Văn phòng, bận rộn tăng ca để những việc cậu đã phải dừng khi mình nghỉ,
May mà lần này hết thảy cũng còn tính thuận lợi.
Rốt cuộc không có chuyện gì mà cậu không làm được.
Thời gian dần dần đến tháng năm, thời tiết cũng chầm chậm nóng lên, người trên đường đều mặc áo ngắn tay, lúc này Bakugou còn trở về quê một chuyến. Lần này đi, lại cầm thêm không ít đồ trở về. Hơn nữa bởi vì thời gian trước nằm viện mà bị mẹ mắng không ít, nói bản thân cậu không quan tâm thân thể, tiếp tục như vậy nữa một ngày nào đó chắc chết trẻ.
"Có bà mẹ nào nguyền rủa con trai mình thế không???? Không mẹ con gì nữa hết!"
Sau khi trở về Bakugou một bên bực tức ăn cơm, một bên bị bà già nhà mình oán trách. Midoriya sợ cậu nghẹn, còn rót cho cậu một ly nước đầy.
"Mẹ nói cũng không sai, Kacchan phải chú ý thân thể một chút, tớ nghĩ là..." Midoriya nhìn điện thoại một chút, "Sau này mỗi tháng đi kiểm tra một lần đi, phòng ngừa lỡ đâu."
"Dựa vào cái gì?? Tao không đi! Mày muốn đi thì tự mà đi, mày mới là đứa nên để ý tay mình nhiều hơn thì có? " Bakugou cười nhạo nói, "Nói không chừng ngày nào đó sẽ phế đó ~"
"Kacchan..." Midoriya không biết nói gì. Miệng Kacchan thật sự là không buông tha ai, hắn thật sự không thể nói rằng cậu ổn...
Mà nói gì thì nói, sau đó Bakugou vẫn bị kéo đi làm kiểm tra sức khỏe toàn thân. May mà các chỉ số đều rất bình thường, dù sao cũng là anh hùng, cơ thể tự nhiên so với người bình thường tốt hơn nhiều.
"Nhưng mà vẫn phải chú ý một chút, người trẻ tuổi các cậu đều luôn không biết thương tiếc cơ thể." Bác sĩ già ngăn bọn họ lại, "Đặc biệt là cậu!" ông chỉ vào Bakugou.
"Lúc trước mang thai hai lần chính cậu cũng không phát hiện, lớn rồi mà sao kỳ vậy?"
Bakugou nghe xong, lại đang có chút tức giận nhất thời mặt liền đơ ra, cúi đầu trong lòng không biết đảo mắt bao nhiêu lần...
Midoriya kéo tay của cậu, rồi nhìn bác sĩ nói: "Chuyện này đúng là do chúng tôi khinh thường, bình thường đều rất bận, cũng không có chú ý tới... Thật sự xin lỗi..."
"Cậu như vậy, còn biết mình có sai đâu à? Bình thường dù bận cũng không thể nào không thèm quan tâm người bên cạnh nhiều hơn một chút à?"
"Thật xin lỗi..."
"Nói với lão già này làm được gì, cũng không phải cơ thể của lão..."
Lại bị dạy dỗ thêm một lúc, bác sĩ rốt cục cũng buông tha cho hai người bọn họ, giọng nói mang vẻ thấm thía nói với bọn họ: "Thân thể là của chính các cậu, cũng chỉ có chính các cậu mới yêu quý." Lại nói với Bakugou: "Bệnh án của cậu lão đã xem rồi, sau này cậu phải cẩn thận nhiều, bây giờ thân thể vốn không tốt lắm, bình thường đừng vất vả quá, những nhiệm vụ nguy hiểm kia cũng không nên tham gia, trừ phi sau này cậu không muốn có con!"
"Ah..." Không biết Bakugou có nghe lọt không, âm thanh yểu xìu. Trong lòng Midoriya chỉ có thể thở dài, nghĩ đến về nhà lại làm công tác tư tưởng cho cậu một chút.
Chờ hai người ra khỏi bệnh viện, Bakugou ngồi vào trong xe bắt đầu mở miệng phàn nàn.
"Móa, tao là con nít à? Mẹ tao cũng không giáo huấn tao kiểu đó!! Lão già kia dựa vào cái gì???"
Mẹ Mitsuki rõ ràng so với bác sĩ này còn hơn... Trong lòng Midoriya âm thầm nói.
"Được rồi, bác sĩ cũng là vì muốn tốt cho chúng ta, không phải sao?"
"Hừ!"
Midoriya nhìn cậu nhất thời không thể nào hết bực tức, đành xoay người qua giúp cậu thắt dây an toàn, "Tớ thấy giờ cũng không còn sớm, hôm nay ra ngoài ăn được không?"
"Sao cũng được!"
"Lúc trước tớ với mấy người trong Văn phòng có ăn ở một tiệm cơm Tây, chỗ đó cũng không tệ lắm, giờ đi ha."
Buổi tối hai người ăn một bữa ở bên ngoài, lúc về đã không còn sớm. Vừa mới bước vào cửa nhà đã thấy mấy bé mèo chạy nhanh tới, đôi mắt - mong chờ nhìn bọn họ, trong miệng còn kêu meo meo, âm thanh cũng rất lớn. Bakugou nhìn bọn nó dáng vẻ đói bụng lắm rồi, vội vàng cởi giầy, cho mấy bé mèo ăn.
Trong nhà bởi vì có thêm hai em mèo con, thức ăn cho mèo bình thường Bakugou cũng hết rất nhanh, luôn luôn phải nhớ mua cho chúng. Ngoài ra còn có thức ăn đóng hộp cho mèo, đồ chơi cho mèo..., vì thế khắp nơi trong nhà đều có thể thấy được đủ loại màu sắc.
"Hai bé mèo này cậu muốn nuôi luôn hả?" Midoriya sờ một cái đầu đang nhô lên, trong đó còn có một cái trong đầu buồn bực ăn.
"Thì cứ nuôi thôi? Dù sao cũng có ảnh hưởng gì đâu." Bakugou nhìn chúng ăn một lúc, rồi thuận tiện dọn dè phân mèo trong thùng cát.
"Cũng không sao, chỉ là ghế sofa..." Midoriya nhìn một bên da bọc ghế sofa, cảm thán một câu.
Ay, thật sự...
"Mày không nói tao suýt quên, BakuBaku! Qua đây!" Bakugou dọn dẹp xong rồi ngồi trên ghế sofa, nhìn về phía mèo mẹ vỗ vỗ gọi hai tiếng, cơm nước xong xuôi BakuBaku liền hấp tấp chạy tới. Nhẹ nhàng nhảy lên đùi vào chủ nhân, ngoan ngoãn mà nhìn cậu.
Bakugou ôm mèo lớn vuốt ve, lại sờ sờ bộ lông, "Nhắc mới nhớ, lâu rồi chưa cho mày tắm, cũng sắp tới mùa hè, bữa nào mang mày đi tắm, mà móng vuốt của mày..." Bakugou nhìn phần thịt núc ních, rồi nhìn tới móng vuốt, "Tao thấy cũng nên cắt rồi."
"Con mèo này hình như hiểu được, vừa nghe đến tắm rửa với cắt móng tay liền nhanh chóng lẻn xuống, tìm chỗ xa xa núp vào."
"Này thằng nhãi con, thông minh đó." Bakugou cảm thán hai câu.
"Cũng đúng mà, dù sao cũng mang tên cậu..."
"Cũng đúng..."
Mặc dù bé mèo trốn rất xa, thế nhưng không tới hai ngày lúc không chú ý vẫn bị Bakugou bắt gọn, sau đó bỏ lồng cho mèo mang đến spa cho thú cưng, làm đẹp toàn thân. Hai bé mèo con cũng bị cậu mang đến bệnh viện kiểm tra rồi chích vắc-xin phòng bệnh.
Chờ bệnh viện làm xong gọi điện thoại cho cậu, Bakugou gặp lại cái đuôi to to của mèo nhà mình, Bakugou hiếm khi khen vài câu.
"Hai giờ không gặp, đúng là đẹp lên trông thấy~"
Nhưng mà BakuBaku rõ ràng không mấy vui vẻ, vũ khí không còn, lông trên người cũng bị cắt tỉa. Nhỏ giọng meo meo kêu hai câu, lại cọ xát đầu chủ nhân, biểu hiện chính mình rất ủy khuất.
"Mày xem mặt mày kìa, ha ha ha ha ha..." Bakugou nhìn BakuBaku vẻ mặt không quyến luyến gì cuộc đời nữa, cười ra tiếng.
Mà lúc đón về, cậu đặc biệt mở hộp đồ ăn mới cho BakuBaku xem như phần thưởng.
Mấy tháng gần đây thời tiết cũng ấm áp, Bakugou bắt đầu dồn hết tâm sức đi tập gym. Cậu cảm thấy lâu rồi mình đã không có đi, không tập lại thì chắc không đi được nữa.
Sự thật chứng minh, cảm giác của cậu là rất đúng.
Cậu nhất định phải hoạt động nhiều hơn. Lúc tập gym, Bakugou còn nhớ hồi sinh nhật cậu, Kirishima có tặng cho một đống thuốc bổ dinh dưỡng, rồi cái gì mà thức ăn từ lòng trắng trứng..., lát về uống hết rồi nói sau, cậu thấy vị dâu kia cũng không tính rất khó uống.
Nếu khó uống, cậu sẽ gửi tin nhắn mắng tên tóc shit kia!
Cứ như vậy từ từ qua một tháng sau, Bakugou có thể cảm thấy cơ bắp của mình so với trước kia rõ ràng rắn chắc nhiều hơn, ăn uống cũng tốt hơn nhiều. Lúc đi bệnh viện kiểm tra lại, vừa hay lại la bác sĩ lần trước. Nhìn trạng thái của cậu, cũng không có phê bình cậu, còn nói để cậu cứ tiếp tục giữ vững như vậy.
"Dù sao vẫn là người trẻ tuổi, khôi phục rất nhanh." Bác sĩ nói như vậy.
Được được được, ông nói cái gì cũng đúng. Bakugou trong lòng lặng lẽ nói.
Tóm lại tất cả đều xem như phát triển rất tốt.
Mỗi tội gần đây Bakugou có một việc khiến cậu phiền não. Cậu vì chuyện này này mà thừa dịp đi công tác vụng trộm một chút thời gian lén ra ngoài, đi đến quán cafe dưới lầu chọn một ly trà nguội, sau đó lại vụng trộm nhìn điện thoại.
Tên khốn khiếp Deku kia còn nghiêm lệnh cấm cậu ăn đồ lạnh, còn vì chuyện này đi chào hỏi hết đồng nghiệp của cậu, còn dặn nếu trông thấy cậu lén uống nhất định phải nói cho hắn. Hại Bakugou phải tìm một chỗ, sợ bị người khác nhìn thấy.
Nhìn xem, đây còn là con người à??? Bakugou không nói nên lời, hơn nữa rất nhanh sẽ tới tháng 7, cậu vừa nhìn xuống, váy của mấy cô gái xinh đẹp trên đường phố có khi còn ngắn hơn quần lót của cậu.
Đúng rồi, thời tiết càng nóng cậu lại càng phiền, bởi vì rất nhanh sẽ tới tháng 7, sinh nhật Deku cũng sắp đến rồi.
Cậu đối với chuyện tặng quà này của không quá hiểu rõ, năm đầu tiên xác định quan hệ cậu cũng không tặng hắn cái gì. Lúc đó cậu còn cảm thấy không có gì lớn, nói sinh nhật vui vẻ là được rồi. Nhưng cũng do quyết định sai lầm đó dẫn đến năm đó Deku trực tiếp ôm cậu lên giường dùng hẳn một ngày phục vụ. Sau đó cậu liền nhớ rõ, mặc kệ tặng gì, cứ tặng trước rồi tính sau.
Thế nhưng tặng cái gì giờ? Bakugou đã xem được vài trang, mấy năm qua cái gì cậu cũng đã tặng, cậu còn có thể tặng cái gì?? Lúc trước ở trong nhà cậu lướt lướt mấy cái websites, sau đó suýt chút nữa bị Deku phát hiện. Bất đắc dĩ chỉ có thể sau lưng vụng trộm xem.
Sinh nhật cậu lúc trước, Deku tặng cho cậu một đôi lapel pin (ghim cài áo), phía trên có hai viên Ngọc Lục Bảo cực đẹp, trong suốt, còn phát ra ánh sáng xanh xanh, xung quanh còn đính thêm cương, vừa nhìn liền biết là đồ xa xỉ. Bakugou lapel pin tinh xảo kia, cảm thấy không giống như ghim cài áo, mà giống vòng cổ hoặc là bông tai hơn.
Thứ này bình thường cậu cũng không cài đi ra ngoài... Ngày đó Bakugou nhìn mấy lần rồi đem bỏ vào trong ngăn bàn, trước tiên để đó.
Mà hắn thích cái gì...
Phải nói rằng đến bây giờ cậu cũng không biết làm thế nào đối mặt với Deku.
Nói hận cũng có, nói yêu cũng có. Cảm xúc phức tạp như vậy hòa lẫn với nhau, để cho cậu không biết nên làm sao.
Ngẫm lại thì từ nhỏ bọn họ lớn lên ở cùng một chỗ, trải qua nhiều chuyện như vậy, đã bao nhiều lần đánh nhau. Hiện tại suy nghĩ một chút, thời gian vui vẻ quả thực rất ít, rất hay biến mất trong chớp mắt. Vì an toàn xã hội và để người dân an cư lạc nghiệp, bọn họ thường xuyên đứng ở tuyến đầu dũng cảm chiến đấu. Thế nhưng tai hại rất nhanh liền xuất hiện, trong nhà luôn luôn không có ai, dù cho cả hai sống chung một mái nhà, mà một tháng cũng không gặp được mấy lần. Không phải là hắn đi công tác thì chính là cậu tăng ca, thật vất vả hai người mới gặp nhau nhưng cũng nói không được mấy câu, thường xuyên do mệt mỏi mà về nhà ngã đầu một cái là ngủ. Chờ lúc tỉnh dậy, thì người kế bên lại không biết đi nơi nào.
Vì thế bọn họ không biết nhao nhao qua bao nhiêu lần.
Có đôi khi nhao nhao đến phiền, Bakugou cũng trực tiếp lạnh lùng nói không được thì tách ra. Thế nhưng lúc cậu cầm quần áo định đi thì vẫn bị Deku ngăn cản. Rõ ràng cậu mới nói mấy câu mà thôi, không hiểu sao người kia giống như bị khi dễ, khóc sướt mướt như đứa con nít, ôm cậu thật chặt không chịu buông tay, trong miệng còn không ngừng nói xin lỗi nói để cậu đừng đi...
Không hiểu sao làm cậu cảm giác mình giống như cặn bã??
Midoriya đã sớm không còn là thằng nhóc năm đó, không còn là thằng nhóc vừa hèn nhát vừa yếu ớt bất lực suốt ngày ở sau lưng cậu. Bakugou đuổi hắn không được, chỉ có thể bất đắc dĩ để mặc hắn quấn quít lấy mình, cuối cùng chính cậu ngược lại còn phải an ủi hắn, để hắn đừng có tiếp tục khóc.
Cậu biết Midoriya thích mình, hơn nữa chấp niệm rất lớn. Loại cảm giác này từ nhỏ cậu có thể mơ hồ cảm nhận được... Nhưng khi lên cấp 3 cậu mới hoàn toàn hiểu rõ đối phương ôm tâm tư gì với cậu. Chờ cậu định làm mấy việc gì đó thì đã trễ.
Cậu đã bị đối phương bắt lấy, giống như chim bị bắt vào lồng.
Lâu như vậy, đến giờ nói chán ghét cũng thật sự chán ghét, nhưng muốn nói thích... Dường như cũng không phải không có chút gì. Bakugou cũng phát hiện, cậu đôi khi sẽ theo bản năng tìm sự xuất hiện hắn, cũng sẽ để ý đối phương mạnh lên thế nào. Mấy lần còn bị mặt đụt đùa cợt nói chắc cậu yêu rồi chứ gì.
Mẹ, thật sự bị tên mặt đụt nói đúng...
Lúc đó vừa đúng lúc, Deku cũng không phế, thậm chí còn có xu hướng vượt qua cậu. Lúc đó hắn làm một bước đầu tiên, sau đó hai người cứ như vậy, hợp lẽ mà khập khiễng đi tới hôm nay.
Nhưng chuyện giữa hai người vẫn còn rất hỗn loạn, chuyện này không thể không có kết quả như vậy, phải ra quyết định. Hắn là người được AM chỉ định thừa kế, hiện là Hero No.1, ai là người hy sinh quả thật rất rõ ràng.
Bakugou đã nhiều lần suy tư về chuyện này, miễn cưỡng đáp ứng, thế nhưng cho dù cậu lui một bước, thỉnh thoảng hai người vẫn có tranh chấp, chỉ là bây giờ bọn họ đã là người trưởng thành rồi, hơn nữa đã thành vợ chồng hợp pháp. Cho nên có đôi khi nhao nhao như vậy không hiểu tại sao lại thành nhao nhao đến trên giường, có trời mới biết trong đầu Midoriya đang nghĩ gì, chung quy hắn sẽ đem những phẫn nộ chuyển thành ham muốn làm tình sau đó phát tiết trên người cậu.
Hơn nữa, Deku càng làm càng hăng say, một chút ôn nhu cũng không có. Đem cậu đè lại rồi sau đó giống như là chó gặm cắn lấy da thịt cậu, lưu lại vết thương có đôi khi vài ngày cũng không hết. Đôi khi còn hứng lên còn trực tiếp dùng Black Whip trói cậu lại làm ra những động tác mà Bakugou khó mở miệng nói, để cho cậu không ngừng kêu rên.
Mẹ... Đánh thì đánh không lại, muốn chạy thì chạy không thoát...
Đến tột cùng là kiếp trước cậu gây ra tội nghiệt gì mới có thể cùng một người như vậy dây dưa cùng một chỗ...
Bakugou cúi đầu uống một ngụm trà liền nghĩ tới chuyện năm trước, tuy giờ đã là mùa hè nhưng lông tơ không tự chủ mà dựng lên.
Không thể nào, nhớ tới vẻ mặt và thái độ Deku ngày đó sẽ biết.
Nhất định,
sẽ không để cho cậu rời đi.
Bakugou liền nghĩ tới biểu hiện gần đây của Deku, đối với cậu đã vượt qua hình mẫu người chồng tốt.
Người bên ngoài xem hắn là một anh hùng rất được lòng người dân, là trụ cột của mọi người. Theo quan điểm cá nhân, một người chồng dịu dàng, hiền lành, tốt bụng lại cẩn thận, ngay cả mẹ vợ cũng hướng về phía Deku!!
Thật sự quá tuyệt.
Dù hiện tại đã tới mùa hè, dù Bakugou mặc áo phông và quần dài, nhưng cậu vẫn cảm thấy có chút lạnh.
Là trời lạnh quá à? Hay là do ly trà này đã nguội lạnh? Bakugou nhìn ly kia rồi uống hết trà, đem đá trong ly cũng uống vào miệng, Mmm... Mmm... (tiếng nhai đá) Nhai viên đá đến khi biến thành nước rồi nuốt vào trong cổ họng, sau đó mới đứng dậy chậm rãi đi về phòng làm việc của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro