Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 15

Truyện được dịch và chỉ đăng tại wattpad @twaalf_twel
Vui lòng không chuyển ver và không đăng lại (reup) ở bất kỳ đâu.
------------------------------------

Nói thật, Bakugou cảm thấy nằm lì ở bệnh viện so với về nhà nhẹ nhõm thoải mái hơn nhiều.

Bởi vì ít nhất cậu không cần mỗi ngày trông thấy Deku, cũng không cần ngủ cùng hắn trên một cái giường. Lúc này cậu lại cảm nhận được chính mình đã thả lỏng rất nhiều, hơn nữa những người kia cũng rất hiểu chuyện, ngoại trừ mỗi ngày đem ba bữa cơm cùng kiểm tra bắt buộc thì sẽ không tới quấy rầy. Mỗi ngày Bakugou nằm trên giường cái gì cũng không cần làm, rất thoải mái.

Việc cậu nằm viện bị bọn họ đè ép xuống, cuối cùng nói với bên ngoài là gần đây mệt nhọc quá độ, cho nên lúc đó hôn mê bất tỉnh.

Nghe được tin tức này, bạn bè cùng lớp trước kia với ba mẹ định tới thăm, nhưng đều bị Bakugou từ chối, nói đợi bọn họ tới cậu đã xuất viện mất rồi, đừng phí này thời gian làm gì.

Ở trong bệnh viện ngây ngốc vài ngày như vậy, Bakugou đối với chuyện bác sĩ nói cũng không có nghĩ gì nhiều. Thậm chí cậu không có ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, cho dù bây giờ nói đã không còn nữa, cậu cũng cảm thấy không có chuyện gì quá lớn. Cho nên nghe được tin sảy thai trong một khoảnh khắc này, bản thân cậu cũng không có bi thương. Ngược lại là nhớ tới BakuBaku trong nhà, nhớ tới hai con mèo nhỏ qua đời, vừa sinh ra nên so với con chuột hơn rất nhiều, đến con mắt cũng không có mở ra, trên người còn dính đầy máu được quấn khăn mặt đem đi chôn...

Do bệnh viện lo lắng cho tâm lý của cậu, còn đặc biệt mời vài bác sĩ tâm lý tới hỗ trợ cậu điều chỉnh tâm trạng. Lúc đầu Bakugou coi như phối hợp, sau thời gian dài thấy quá chán, trông thấy bọn họ đã nói chính mình không có việc gì nên nói bọn họ đừng đến nữa. Mấy bác sĩ kia cũng rất ngại, tuy Bakushinchi nhìn sơ qua quả thật khuôn mặt tiều tụy, nhưng nếu như chính cậu đã nói như vậy, cũng đành phải nghe. Sau đó họ để lại một số thuốc an thần, dặn dò mỗi ngày uống đúng giờ, đừng đặt áp lực quá nhiều cho bản thân, có rảnh thì ra ngoài dạo chơi, ngắm cảnh, thư giãn nhiều một chút.

Mỗi ngày Midoriya đều đến thăm cậu, Bakugou có nói không cần phải vậy, thế nhưng vô dụng, đuổi cũng không đi. Tựa như chó bị người ta vứt bỏ, mỗi ngày đều trông coi chủ nhân của mình.

Có chút bất đắc dĩ nhìn tin tức trong điện thoại, trong lòng Bakugou buồn bực. Thiệt là, rõ ràng đã nói không cần tới, hà tất vẽ vời thêm nhiều chuyện ra...

Lúc 6h30 trời cũng vừa tối, Deku sẽ đúng giờ xuất hiện trong phòng bệnh của cậu.

"Mèo trong nhà cho ăn... chưa?" Bakugou nhìn Deku vừa mới mở cửa, thuận miệng hỏi.

"Đã cho ăn rồi... mới tới đây, cậu đói bụng sao?" Midoriya đem hộp cơm đặt ở trước mặt cậu.

"Mày không cần mang làm gì, trong bệnh viện cũng chả khác mấy..."

"Nhưng tớ lo lắng cho thân thể của cậu mà, nghe lời tớ, lát nữa ăn hết mấy cái này đi."

Ngoại trừ đồ ăn bên ngoài, Bakugou còn chứng kiến bác sĩ cho đủ loại thuốc nhiều màu sắc, cậu bất đắc dĩ liếc mắt. Tuy nói ở trong bệnh viện cái gì đều không cần làm, thế nhưng cậu rảnh rỗi đến phát sợ. Bất quá vừa nghĩ phải về nhà, cậu lại có chút phiền muộn. Thế nhưng cho dù không nguyện ý, lúc cậu ở gần 10 ngày thì vẫn bị Midoriya đón về.

Dù sao cậu vẫn ổn cần chi ở đó miết? Trong nhà còn có mèo phải chăm sóc nữa. Nghĩ như vậy Bakugou vẫn có chút chờ mong, hơn nữa mùi bệnh viện làm cậu thật sự chán ghét.

Trở về nhà, BakuBaku liền chạy tới quấn quýt dưới chân cậu, cái đuôi to quẩy tới quẩy lui, khiến cho cậu có chút ngứa. Bakugou đem nó bế lên sờ bộ lông trên người nó, lại nhìn hai bé mèo nhỏ trong ổ. Lúc cậu không có ở nhà, sao cảm giác nó to thêm một vòng thế nhỉ? Bakugou ôm lấy lại ngắm nhìn bốn phía trong nhà.

"Cái tên này, mày kêu người tới quét dọn à?" Bakugou vừa nhìn liền biết. Trong nhà sạch sẽ như vậy, cậu không dám tin.

"Ha ha..."

"Tớ xin nghỉ dùm cậu mấy ngày rồi, tạm thời cậu không cần quan tâm những việc kia."

Bakugou vuốt ve mèo không nói gì.

"Thân thể còn khó chịu không?" Midoriya cẩn thận từng li từng tí mà nhìn cậu.

"Mịa, tao cũng không phải con gái, đâu có dễ chết vậy? Mày không có chuyện gì làm thì đem đồ đi giặt sạch đi!" Bakugou thật sự có chút chịu không được bộ dáng hắn khúm núm.

"Kacchan... Tớ không phải là lo lắng cho cậu sao..."

Midoriya sáp lại, cách lớp áo đem một tay sờ lên bụng cậu, nhẹ nhàng xoa qua xoa lại.

"Chuyện lúc trước đều là do tớ không tốt, tớ quả thật không có chú ý tới... Nhất định khiến cậu rất khó chịu..."

"Sau này tớ sẽ về sớm một chút, không để cậu mệt mỏi như vậy." trong lời nói của Midoriya thấp thoáng có chút thương tiếc.

"Nói nhiều vậy phiền không? Tao đi tắm, trên người toàn mùi bệnh viện." Nói xong Bakugou liền lập tức đứng dậy đi vào phòng ngủ.

Tuy Kacchan không nói gì, nhưng Midoriya cũng nhìn ra được thật sự cậu vẫn còn có chút khúc mắc. Thế nhưng lúc này hắn cũng không nói thêm gì nữa, chỉ có thể hi vọng dùng thời gian đem chuyện này chậm rãi phai nhòa.

Rốt cuộc thì qua vài tháng nữa sẽ đến sinh nhật Kacchan.

Bakugou cầm quần áo vào phòng tắm, đem đồ dơ để sang một bên, quay người lại liền thấy được nửa người trên của mình trần trụi đối diện trong gương.

Dưới ánh sáng ấm áp từ ánh đèn, làn da của cậu vốn có chút nhợt nhạt cũng nhiễm lên một màu nhẹ nhàng ấm áp, ngay cả biểu cảm cáu gắt cũng nhu hòa hơn nhiều.

Gầy vãi... Bakugou trừng mắt nhìn.

Tuy biết mình gần đây có hơi mệt chút, cộng thêm ăn uống cũng không quá để ý, còn xảy ra chuyện kia, cậu cảm giác cơ thể mình so với trước kia yếu ớt hơn một chút, thế nhưng hôm nay nhìn mới biết được mình gầy dữ vậy, hơn nữa ở bệnh viện lâu như thế sắc mặt vẫn còn tệ thế này, không thể tưởng tượng nổi lúc trước còn tệ thế nào...

Bakugou lại nhìn bụng mình, phía trên cơ bụng rõ ràng như vậy... không nghĩ tới, nơi này đã từng có...

Lắc đầu, cậu không muốn suy nghĩ đến những việc này. Bất quá mơ hồ lại có chút hối hận chính mình không có ăn cơm đầy đủ, không có chăm chỉ đi tập gym rèn luyện thân thể.

Haizz, có lẽ qua một thời gian sẽ khá hơn.

Nghĩ như vậy Bakugou không để tâm nữa, đem mình tắm rửa sạch sẽ, sau đó tiến vào bồn tắm rộng lớn, nhắm mắt lại tùy ý cho nước ấm bao trùm cơ thể mình.

Lâu rồi cậu mới có khoảng thời gian thư thái trong bồn tắm như vậy, để tinh thần và thể xác đều thả lỏng, bất tri bất giác nằm bên trong một hồi lâu.

Một lát sau, Bakugou đã nghe được tiếng cửa khe khẽ mở ra. Cậu biết là ai, mắt nhắm cũng lười mở ra.

Người kia đi tới cũng không nói, chỉ đứng bên cạnh bồn tắm lẳng lặng nhìn cậu. Bakugou không quá thích cảm giác bị người nhìn chằm chằm như vậy liền mở mắt ra, đối mặt với ánh mắt lo lắng của người kia.

"Ở bên trong ngâm lâu quá không tốt đâu, tớ ôm Kacchan ra ngoài nhé?" Nói xong Midoriya cầm một cái khăn tắm lớn.

Đúng là có hơi lâu rồi, lâu đến mức lúc Bakugou đứng lên đầu thấy hơi choáng. Midoriya nhìn người lung la lung lay rất nhanh một phát tiến lên dùng khăn tắm đem cậu ôm chặt lại, sau đó bế ngang người đi vào phòng ngủ. (Bế kiểu công chúa ý :3 )

Tới phòng ngủ, Midoriya đem người nhẹ nhàng đặt lên giường để cậu lau khô cơ thể còn đang ẩm ướt. Chờ Bakugou mặc quần áo xong hắn lại bắt đầu từ từ lau khô tóc cậu.

"Tao tự mình làm được rồi, mày còn có báo cáo phải viết mà..." Có chút chịu không được đối phương như vậy quá ôn nhu lấy lòng, Bakugou đẩy hắn ra tay, biểu thị tự mình làm được rồi.

"Tớ sắp xong rồi, " Midoriya sờ lên tóc còn hơi ẩm ướt của cậu, "tóc Kacchan hơi dài rồi nhỉ..."

"Ờ..." Bakugou nhìn mái tóc rũ trước mắt mình, quả thật hơi dài, để mấy ngày nữa đi cắt bớt.

"Mấy ngày tới Kacchan ở nhà nghỉ ngơi một chút đi, " Midoriya ngồi trên giường, một bên giường bị lún xuống, "Thời gian này tớ kêu người đến nấu cơm với quét dọn vệ sinh rồi, cậu đừng vì mấy việc này mà mệt nhọc, cứ trong nhà nằm vài ngày đi."

Mặc dù giọng mang tính thương lượng, thế nhưng cái gì cũng đều sắp xếp xong xuôi, nghĩ một chút thì Bakugou thấy mình cũng không có lý do gì từ chối. Vừa vặn mấy ngày này cái gì cậu cũng không muốn làm, chỉ muốn ở yên một chỗ trong nhà. Với Deku mà nói cậu hiếm khi không có phản đối gì, hừ hừ hai tiếng biểu thị mình đã biết.

Buổi tối lúc ngủ Deku giống như là sợ cậu chạy đi mất mà ôm thật chặt không buông tay. Chưa kể hơi thở đối phương cứ phả vào tai cùng gáy cậu, để cho hai má Bakugou đỏ lên, toàn thân đều cứng ngắc.

Có thể lo ngủ đi được không!

May mà cũng không lâu lắm, rốt cục cũng do đồng hồ sinh học chuẩn xác của chính mình mà chậm rãi nhắm mắt lại.

Bất kể thế nào, giường trong nhà luôn luôn thoải mái nhất.

Ngày hôm sau đợi Bakugou tỉnh dậy thì người bên cạnh đã đi từ sớm. Cậu đứng lên, đi tới phòng khách xem mèo, rồi cho nó ăn một chút nước cùng đồ ăn, tiếp đó thì nghe được tiếng chuông cửa.

Chắc là người giúp việc ngày hôm qua có nói.

Mở cửa, người kia vừa nhìn thấy Bakugou trước tiên sửng sốt một chút, sau đó mới kịp phản ứng.

"Ngài khỏe chứ, ngài Bakushinchi! Tôi là Hananako, do ngài Deku gọi đến..."

Không nghĩ tới là một cô gái tuổi tác không lớn, Bakugou chớp mắt nhìn rồi né sang một bên cho người ta vào.

"Gọi tôi là Bakugou được rồi, đồ ăn lúc trước cũng là do cô làm?" Bakugou nhìn cô giúp việc quen thuộc lấy dép lê trong tủ giày ra, thuận miệng hỏi.

"Đúng vậy, lúc ấy khi tôi tới trong nhà rất hỗn loạn, quần áo lộn xộn khắp nơi với mấy chai rượu tứ tung trên mặt đất, lúc ấy thật sự phải dọn một hồi lâu..." Hananako đem đồ mình mang tới bỏ xuống, ngẩng đầu quan sát Bakugou.

"Tên đó..." Nghe Hannanko nói như vậy, Bakugou cũng có thể tưởng tượng ra được hình ảnh lúc đó, cho dù một mình hắn cũng có thể làm cho nhà nhà bừa bãi lộn xộn.

Hắn thật sự dư sức làm vậy.

Lúc Bakugou nghĩ đến chuyện xấu Deku làm, Hananako cũng tinh tế quan sát đối phương.

Cảm giác so với trước kia ôn nhu rất nhiều... Hananako nghĩ, hơn nữa người cũng thay đổi không ít... So với lúc trước thấy trên TV hoàn toàn khác nhau...

"Bakugou ngài đói bụng ạ? Tôi nghe nói gần đây thân thể ngài không tốt, mấy ngày hôm trước còn nhập viện, ngài Deku còn đặc biệt dặn dò tôi không được làm những món ăn quá cay."

"Tùy cô." Bakugou đối với mấy cái này đều không có ý kiến gì.

"Ngài có cái gì không thích ăn không ạ?"

"Không có."

"Dạ, vậy lát nữa tôi gọi ngài!" Nói xong Hananako liền đi tới nhà bếp.

Bakugou trở về phòng ngủ nằm tiếp trên giường, tiện tay trả lời mấy cái tin nhắn quan tâm mình, đều là từ bạn bè cấp ba với mấy người đồng nghiệp ở Văn phòng. Rồi lại cùng cha mẹ nói chuyện một hồi, rồi lướt tin tức, tin tức mình xuất hiện vẫn còn đang hot search.

Tin tức khá mơ hồ, hình như đã có người chặn hết. Nếu như trong tin tức không nói người ra viện người là cậu, Bakugou cũng không nhận ra được người kia chính là mình.

Cậu chơi được một lúc Hananako đã làm xong cơm, chờ cậu ra ngoài ngồi ở trên bàn cơm, Bakugou mặt mày nhíu lại.

Thức ăn thanh đạm quá rồi? So với lúc cậu trong bệnh viện chả khác gì nhau.

Có lẽ nhận ra bất mãn của cậu, Hananako vội vàng giải thích nói cũng vì để thân thể cậu tốt hơn, cho dù không thích cũng nhất định phải ăn nhiều một chút.

"Được rồi, tôi biết, cô làm việc tiếp đi."

Sau khi nói xong, Bakugou nếm thử một muỗng cháo, mùi vị thật sự không tệ, thịt và rau hòa tan trong miệng, ăn vào cảm giác ấm ấm, dạ dày cũng thoải mái nhiều.

Rồi Bakugou lại thử một một vài món ăn khác, mùi vị cũng được, ngoại trừ không cay. Bất quá tình trạng thân thể cậu bây giờ bác sĩ cũng nghiêm khắc cấm cậu ăn những đồ ăn cay, hơn nữa trước lúc đi làm Deku còn liên tục nhắc nhở cậu để ý bản thân.

Xem ra vẫn phải nhịn một thời gian... Bakugou cầm muỗng đâm đâm vào chén cháo tròng lòng lặng lẽ nghĩ.

Lúc chiều Hananako đem quần áo ngày hôm qua của Bakugou mang về giặt sạch, sau đó cẩn thận đem đi phơi, làm xong những việc này còn gọt trái cây cho Bakugou.

Rất nhanh tới buổi tối, đồ ăn đã làm xong từ lâu, được bọc màng bảo vệ đặt trên mặt bàn, lúc này Hananako mới rời đi.

Được chăm sóc vài ngày, Bakugou cảm thấy mình đã ổn, sau đó nói với Deku không cần để cho người khác ngày nào cũng đến, sau này một tuần tới quét dọn vệ sinh là được, ba bữa cơm cứ để cậu nấu.

Cô gái giúp việc kia chỉ làm đồ ăn thanh đạm, cậu đã không chờ được mình xuống bếp nấu ăn.

Tiếp tục qua hai ngày, Bakugou mang theo mèo mẹ đi bệnh viện triệt sản, nhân tiện đi cắt tóc. Giải phẫu xong, nhìn bé mèo kia há miệng lộ ra hàm răng nhỏ, cùng đầu lưỡi hồng nhạt, mắt vẫn vậy, điều này làm cho Bakugou không khỏi cười cười.

Nhìn mày ngu vãi.

Mang theo mèo mẹ ngu ngốc về nhà, Bakugou hiếm khi thấy được giày Deku ở trước cửa.

Không nghĩ tới hắn có thể về sớm hơn cậu, Bakugou cảm thấy có chút kỳ lạ, lập tức đi vào phòng khách, liền thấy được hắn đang mặc tạp dề đứng trong nhà bếp.

"Mày đang làm gì đó?" Bakugou đem lồng mèo đặt xuống, ôm mèo ra, quay người đi tới bếp.

"Hì, do hiếm khi được về sớm mà? Tớ nghĩ làm một chút cơm..." Midoriya sờ mũi, nhìn trước mặt bày ra rau củ cùng thịt, xấu hổ cười.

"Mày nấu cơm?" Bakugou cười ra tiếng, "Hồi xưa mày đòi nấu cơm xong sau đó làm nhà bếp khói bay mù mịt đấy thôi? Hại tao phải dọn dẹp."

"Gần đây tớ có học mà!" Midoriya vội vàng nói, "Hơn nữa tớ còn hỏi mấy người biết nấu cơm trong Văn phòng, bọn họ còn nói kỹ thứ tự cho tớ."

Bakugou nhíu mày, "Vậy mày xem xong sẽ biết làm hả? Lúc trước không phải mày cũng xem rồi làm à? Kết quả thế nào?"

"Cái này... Lần này tớ nghĩ là không như thế đâu a ha ha ha..."

Nhìn bộ dạng ngu ngốc của Deku, Bakugou không nói thêm gì, quay người đi vào phòng ngủ.

"Đầu tiên đem rau rửa sạch, lát nữa tao tới xem."

"Được!!"

Kết quả bữa cơm này về cơ bản là do Bakugou làm, Deku ở bên cạnh rửa rồi lặt, làm một hồi Bakugou thật sự nhìn không nổi mấy cái thao tác vụng về của hắn. Thừa dịp hắn chưa đem nguyên liệu nấu ăn phá hư hết liền ngăn động tác kế tiếp của hắn lại, sau đó để hắn bỏ tạp dề ra, đứng sang một bên.

"Mày đứng yên một bên nhìn được rồi." Bakugou nhìn bộ dạng ngu ngốc của hắn không còn lời để nói.

"..."

Midoriya tự biết đuối lý, cũng không dám nói gì, lui lại phía sau giúp cậu đeo tạp dề, còn đem hai sợi dây phía sau cột lại thành một cái nơ bướm xinh đẹp.

Dù không có tác dụng gì, hơn nữa Bakugou cũng không nhìn thấy.

Qua một tiếng, hai người đem thức ăn bưng lên bàn, Bakugou cởi tạp dề, đi tới chỗ mèo cho nó một chút nước và đồ ăn, rồi mới ngồi lại trên bàn.

"Sao Kacchan lại làm đồ cay?" Midoriya thấy được một bàn đồ ăn trước mặt, có chút bất đắc dĩ.

Hắn vốn muốn làm cho Kacchan chút đồ ăn thanh đạm, không muốn để cậu ăn những món ăn kích thích thế này. Không nghĩ rằng cuối cùng vẫn bị cậu...

"Cũng đã lâu rồi mà? Sao tao không ăn được?"

"Cũng không phải không thể... Chỉ là tớ cảm thấy..."

"Tao không muốn mày cảm thấy, tao muốn tao cảm thấy, tao nói được là được." Bakugou đứng thẳng lưng lên, nói một cái lý lẽ hào hùng.

Nhìn người yêu quật cường như vậy, Midoriya cũng không còn lời để nói.

"Cũng được, nhưng không thể ăn nhiều, chỉ được ăn một chút thôi."

Hai người nói chuyện một chút, lề mề ăn trong một tiếng, cuối cùng vẫn xem như bàn ăn Bakugou ăn xong kia là chiến thắng.

Nhưng mà ngày hôm sau Midoriya liền mang theo cậu đi bệnh viện làm kiểm tra, mọi thứ đều tốt, tất cả đều bình thường. Điều này làm Midoriya rốt cục cũng yên tâm, sau khi về nhà liền đem người ôm vào trong lồng ngực một hồi lâu.

"Mày nghĩ tao là mèo à???" Bakugou ngồi ở trên ghế sofa có chút im lặng, "Mày cúi đầu nhìn xem nhóc con bên cạnh kìa, có ba đứa rồi đó!"

"Kacchan là tốt nhất..." Nói xong Midoriya cúi xuống rồi ngửi ngửi cổ của cậu, sau gáy Kacchan lúc nào cũng có hương thơm mềm mại ngọt ngào, để cho Midoriya lúc nào cũng cảm thấy thư thái.

(Đại khái là Deku đưa mặt vào người Kacchan, giống như người đưa mặt vào người mấy bé mèo á)

"Phiền chết tao, thằng chết bầm..."

"Kacchan này..." Deku dựa sát vào hỏi, "Gần tới sinh nhật cậu rồi, cũng đã lâu tụi mình không cùng bạn bè cùng lớp tụ họp, không bằng nhân cơ hội này gọi mọi người cùng nhau tụ họp?"

"Không thích!" Bakugou lập tức cự tuyệt, "Họp lớp thì họp lớp, còn nhân sinh nhật tao làm gì? Kỳ cục vừa thôi..."

"Thế nhưng lúc trước mọi người cũng có hỏi tớ về tình trạng của cậu, bọn họ vẫn rất lo lắng cậu."

"Có gì phải lo lắng? Tao không phải rất tốt à?" Bakugou nhìn hắn ở rất gần, thừa cơ vò loạn tóc hắn.

"Thế nhưng tớ..." Midoriya nhìn sắc mặt cậu, "Tớ đã hỏi qua mọi người trong lớp, phần lớn bọn họ đều nói sẽ đi."

"??? Lúc nào??" Nghe được hắn nói như vậy, Bakugou cầm lấy điện thoại lên, mở xem nhóm chat của bạn học cấp 3 mà nghìn năm cậu cũng không xem tới.

"Cách đây vài ngày? Vài người thì hỏi trong nhóm, vài người thì trực tiếp hỏi tớ. Tớ nghĩ nếu như mọi người đều lo lắng cho cậu như vậy, không bằng hẹn nhau ra ngoài gặp mặt luôn." Midoriya nhìn Kacchan cúi đầu xem điện thoại, cầm chặt tay cậu.

"Tất cả mọi người đều rất lâu không gặp, ngẫu nhiên tụ họp cũng được mà?"

Deku đã nói như vậy Bakugou đành bất đắc dĩ. Hơn nữa cậu nhìn tin nhắn trong nhóm chat, hầu hết tất cả mọi người đều nói sẽ đi, lúc này cậu quỵt cũng không tốt lắm, chỉ có thể tức giận đồng ý.

"Vậy đến lúc đó tớ xem chỗ nào phù hợp, rồi liên lạc với bọn họ. Cậu muốn ăn ở nhà hàng nào không Kacchan?" Midoriya cầm điện thoại của mình lên, định xem có gì để lựa chọn.

"Ăn chết mày đi, tự mà chọn!" Nói xong, Bakugou liền đẩy hắn ra, thuận tiện ném gối ôm mềm mại trong lòng mình ném vào mặt hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro