Chương 13
Truyện được dịch và chỉ đăng tại wattpad @twaalf_twel
Vui lòng không chuyển ver và không đăng lại (reup) ở bất kỳ đâu.
-------------------------------------
Có sao nói vậy, từ khi có bé mèo này, Midoriya phát hiện tâm tình của Kacchan thật sự đã khá hơn nhiều. Đương nhiên cũng có thể là do cậu trở lại Văn phòng làm việc.
Nói tóm lại, xem như đã khôi phục trạng thái trước kia.
Chuyện đánh nhau ngày đó hai người rất ăn ý mà không nhắc lại, ngay cả chuyện ly hôn Bakugou cũng không nói thêm nữa, tựa như một con gió cứ như vậy thổi đến rồi biến mất, không lưu lại một dấu vết nào.
Chiếc nhẫn kim cương trước kia cũng được Midoriya mang đến cửa hàng, tìm một chiếc vòng cổ phù hợp. Lúc về hắn cho Kacchan đeo lên cổ, cậu cũng không phản đối, chỉ cầm lấy chiếc nhẫn nhìn một hồi lâu.
"Kacchan không thích kiểu này sao? Nếu không bữa nào tụi mình đi mua nhẫn khác nhé?"
Midoriya ngơ ngơ nhìn thẳng vào người thương nhỏ nhà mình (gốc là người vợ nhỏ… nhưng tui cứ thấy hơi kỳ…), đoán không ra trong lòng của cậu suy nghĩ cái gì.
"Mày bị ngu à? Lúc đó lại phải tìm người thiết kế đặc biệt làm riêng (*hàng đặt theo yêu cầu) à? Mày không chê thì tao chê làm gì, giờ lại đòi đổi? ?" Nghe được hắn nói vậy, Bakugou quay đầu không thèm nhìn hắn.
"Vậy thì tốt quá, cám ơn Kacchan không chê!" Nói xong, Bakugou bị một con chó lớn ôm lấy.
"Muốn đè chết tao à, không thấy mèo đang trên đùi tao hả!? Mày cút sang một bên!" Bakugou đẩy mặt hắn ra để hắn tránh sang một bên.
"Ay, thế nhưng lâu rồi tớ không cùng Kacchan..."
Nói xong âm thanh càng ngày càng nhỏ, Midoriya cúi đầu nhẹ nhàng hôn gương mặt mềm mại của người kia, sau đó thuận tay đem con mèo nhỏ lùa xuống.
"... Này..." Không khí xung quanh càng ngày càng ái muội, Bakugou định trấn an bé mèo nhỏ một chút, sợ nó bị tổn thương, thế nhưng cậu không thoát được.
"Đã qua một tháng rồi... Có thể chứ? Kacchan..."
"... Mày phiền quá à, đừng có sờ, con mẹ nó!..."
Tuy ngoài miệng nói không muốn, thế nhưng bản thân cậu nhìn không có chống cự như vậy. Không có một hồi Midoriya liền đem bàn tay tiến vào, sờ lên da thịt trắng nõn mềm mại của đối phương.
Cứ như vậy triền miên một lúc lâu, Midoriya một phát bế cậu lên, rồi đi vào phòng ngủ. Để lại mèo con vẻ mặt tức giận, buồn bực nằm trên mặt đất không hiểu chuyện gì xảy ra.
Thời gian dần dần đã đến cuối năm, vì thế năm nay được coi như một năm hòa bình, không có sóng gió gì quá lớn. Midoriya đã cho người trong Văn phòng nghỉ sớm để bọn họ về nhà nghỉ ngơi, hắn cũng về nhà cùng bé mèo Kacchan trong phòng vài ngày.
Sau đó hai người trở về quê, rồi đến ở với hai mẹ và ngày, thuận tiện đem mèo mang về.
"Hai người các con một năm rồi mới thấy." Mitsuki nhìn hai đứa con mình từ nhỏ lớn lên vẫn còn có chút cảm thán.
Tựa như có gì thay đổi nhưng lại không thay đổi.
"Bà không phải vẫn thấy tụi tôi trên TV à?" Bakugou ở một bên không thèm để ý gì nói.
"Thằng nhóc con này! Mày cút đi nấu cơm đi!!" Nói xong Mitsuki liền giả bộ đạp con trai mình một nước.
"Mịa... Tại sao lại là tôi? Bình thường nấu cơm chính là tôi, giờ về đây cũng là tôi..."
Tuy ngoài miệng phàn nàn như vậy, Bakugou thả bé mèo trong tay xuống, quay người đi vào nhà bếp.
"Năm mới lại làm phiền con rồi, Izuku." Nhìn con trai trong nhà bếp bận rộn nấu ăn, Mitsuki xoay đầu lại nhìn đứa con trai thứ hai của mình.
"Là làm phiền mẹ mới đúng, cám ơn mẹ luôn chăm sóc, quan tâm cậu ấy." Midoriya cười cười.
"Mà, Katsuki gần đây bận rộn nhiều việc lắm hả? Lần trước trở về tham dự tiệc kết hôn, lần này trở về chơi, mẹ đều có cảm giác nó gầy đi rất nhiều? Hai người các con có phải không chăm sóc tốt bản thân không? Đã vậy còn nuôi thêm mèo?" Nói xong bà còn nhìn thoáng qua bé mèo ghé vào trên ghế sofa. Bé mèo ngược lại được chăm sóc rất tốt, bộ lông bóng mượt, mềm mại, cả người múp múp nhìn rất dễ thương.
"Haha... Cũng hơi bận ạ, thế nhưng cũng xong hết rồi, gần đây không có bận việc gì." Midoriya nghe mẹ mình nói như vậy lúng túng sờ lên cái mũi.
"Nhắc mới nhớ, chuyện mà gần đây mẹ nói với Katsuki, thằng nhóc đó không nói với con à?"
"Dạ?"
Nhìn Midoriya vẻ mặt thắc mắc, Mitsuki liền hiểu.
Không hổ là con trai mình, bà biết ngay mà.
"Lúc trước mẹ có ý định thế này, mẹ đã nói chuyện cùng với mẹ con rồi, hai người mẹ chúng ta đều có chung một ý nghĩ."
"Dạ?" Midoriya hoang mang.
"Tới giờ được năm năm rồi, các con đã sống cùng nhau năm thứ năm, không cân nhắc... sinh một đứa bé sao?"
Nghe những lời này thốt ra, nụ cười trên mặt Midoriya nụ cười ngưng đọng lại. Vẻ mặt của bà vô cùng nghiêm túc nói tiếp "Mẹ biết tụi con đều bận nhiều việc, đều có sự nghiệp của mình. Thế nhưng các con không có vì tương lai mà cân nhắc qua à? Đều đã lớn hết rồi cũng nên ngẫm nghĩ lại..."
"Ách... Việc này... Con cùng Kacchan..."
"Chẳng lẽ lại các con không muốn?"
"Không, không phải, con rất thích con nít." Midoriya vội vàng nói.
"A, thế là do Katsuki không đồng ý? Thằng nhóc kia thiệt là, cứ coi trọng sự nghiệp thế à?"
Có đôi khi mẹ Mitsuki đột nhiên hung hăng làm cho Midoriya cảm thấy không biết làm thế nào. Thế nhưng cho dù hắn muốn, Kacchan bây giờ cũng chưa chắc...
"Con có cân nhắc qua vấn đề này, đợi sau này con cùng Kacchan sẽ nói lại." Cúi đầu nghĩ một lát, Midoriya rất nghiêm túc nhìn mẹ Mitsuki.
"Con sẽ cùng Kacchan suy nghĩ thật kỹ chuyện này!"
Buổi tối ăn cơm xong, hai người ở phòng khách ngồi một hồi, rồi đi tắm rửa, xong xuôi thì chen lấn trên giường cũ Kacchan. Bình thường một mình Bakugou ngủ thì rất thoải mái, đột nhiên có thêm một người so với cậu không kém có khi còn cao to hơn, cái giường nhất thời liền nhỏ đi không ít.
"Rõ ràng có phòng cho khách, mày cứ thích cùng tao chen lấn... Trong đầu mày có phải không có não??" Bakugou không nể nang gì gõ vào đầu hắn.
"Đừng giơ tay ra, lạnh..." Midoriya cầm lấy tay cậu nhét lại vào trong chăn. Bởi vì sợ cậu cảm lạnh còn đặc biệt đặt trên bụng mình.
"Mày có cơ bụng tám múi thì ngon à! Bố mày cũng có sáu múi!"
"Dạ dạ dạ Kacchan giỏi nhất..." Midoriya cười ha hả đem người ôm vào trong lòng.
Hai người nằm một chỗ, ngủ trên cái giường nhỏ hẹp, Bakugou có thể nghe rõ được tiếng tim đập của đối phương. Âm thanh nhẹ nhàng nhưng mạnh mẽ, làm cho lòng người an tâm, để cho cậu không tự chủ được ôm chặt đối phương.
"Kacchan..." Kacchan hiếm khi chủ động, Midoriya ngược lại không biết nên làm sao.
"Câm miệng, có muốn ngủ hay không?"
Kacchan từ từ nhắm hai mắt tựa vào lồng ngực hắn, giống như một bé mèo lớn nằm sấp trên người hắn. Ban đầu Midoriya nghĩ tới chuyện hôm nay mẹ nói cũng định hơi hơi hỏi ý của Kacchan một chút, nhưng nhìn bộ dáng của cậu, lời muốn nói đều bị ép trở vào.
Chuyện này trở về rồi nói sau vậy.
Hai người ở nhà hai mẹ mấy ngày, thấy kỳ nghỉ đông cũng sắp hết cả hai liền sửa soạn hành lý chuẩn bị về nhà. Lúc đi, mẹ Mitsuki còn đặc biệt dặn dò hắn vài câu, để cho hắn trở về giảng giải cho Katsuki một chút, Midoriya chỉ có thể miệng nói dạ dạ dạ xem như đồng ý.
Nhưng thực tế thế nào, hắn có thể làm thế sao? Hay là chỉ có thể nhìn thái độ của Kacchan.
Đúng như dự đoán, không đợi hắn tìm được thời gian thích hợp nói, Kacchan sau khi trở về liền đem tâm tư một lòng nhào tới công việc. Công việc chồng chất trong năm mới quá nhiều khiến cho nhất thời ai cũng bận rộn. Trùng hợp thế nào, có một số người vẫn còn trong đang kỳ nghỉ, cho nên hiệu suất làm việc cực kỳ thấp, thức đêm tăng ca là chuyện bình thường.
Nhưng dù nói thế nào, Kacchan quả nhiên là Kacchan. Cho dù về cơ bản xem như đã lui về hậu phương, thế nhưng năng lực như cũ vẫn rất mạnh, ở Văn phòng không ai dám chống đối cậu, chỉ có cậu dám la mắng người khác. Đây cũng không phải là lần đầu tiên sau khi tan làm Midoriya tới đón cậu thì nhìn thấy cậu trong phòng họp dạy bảo những cấp dưới.
"Tôi nói cậu rồi! Bảng báo cáo (*cho sếp) này có mấy dòng mà thế quái nào cậu kéo dài lâu thế?! Máy tính bị trộm hả? Còn cậu! Lúc kiểm tra báo cáo cậu không phát hiện chỗ này bị sai số liệu à? Có não không vậy??!"
Kỳ thật nhìn Kacchan ở bên ngoài mạnh mẽ, hùng hổ như vậy ngược lại để cho hắn thấy an tâm. Những lúc ở nhà, cậu rất ít cãi lộn với hắn như vậy. Bây giờ nhìn Kacchan có sức sống vô cùng, để cho hắn nhớ tới lúc hắn ở trường cấp 3.
Tựa như một viên đá quý chiếu sáng rực rỡ, làm cho người ta không dời mắt được.
Chờ những người kia đi ra khỏi phòng họp, Midoriya mới đi vào.
Lúc này Bakugou vẫn còn đang nổi nóng, sắc mắc cũng không tốt mấy mà nhìn hắn.
"Mày tới đây làm gì vậy?" Bakugou vừa dọn dẹp lấy tài liệu vừa nhìn hắn.
"Cậu lại thời gian đi, đã tan làm rồi, tớ tới đón cậu."
"Hiếm nhỉ, Đại Anh hùng bên kia không vội sao? Hay là nên nói mày tự ý rời cương vị công tác không?"
"Kacchan..."
Miệng Kacchan vẫn như cũ, sẽ nói móc người khác...
"Được rồi, chúng ta về nhà nhanh thôi, Bakubaku cũng nhất định đói bụng rồi ~ "
Vừa nói đến mèo Bakugou thật sự nhìn đồng hồ, gần đây cậu yêu thương bé mèo nhỏ cực kỳ, mỗi ngày về nhà đều phải sờ bộ lông nó. Mà bé mèo kia cũng rất hiểu chuyện, nhu thuận nghe lời. Thậm chí trong lúc nhất thời nhìn bọn họ một người một mèo quá hài hòa đến mức làm cho Midoriya cảm giác mình mới là người dư thừa trong cái nhà này.
Ai da... Con mèo này cũng làm cho người ta lo ngại...
Con mèo nhỏ này lúc Midoriya lấy về nuôi chưa tới hai tháng sau liền bắt đầu động dục. Lúc ấy Bakugou cũng không biết, cho rằng nó chỉ đơn thuần thích dính mình. Thế nhưng lần này bé mèo âm thanh càng ngày càng lớn, so với trước kia hoàn toàn khác nhau, nhất là lúc nửa đêm, Bakugou còn bị làm cho tỉnh lại.
Đặc biệt còn hiếm khi mà đi vòng quanh Deku mấy lần, còn lật cái bụng nằm bên cạnh hắn, sau đó Bakugou mới biết: Nó động dục.
Mang đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ đề nghị khi qua kỳ động dục có thể triệt sản.
Buổi tối hôm đó Bakugou ngồi trên ghế sofa khó chịu mà vuốt ve BakuBaku, trong lòng có hơi do dự.
"Làm sao vậy? Vẫn còn lo lắng hả? Qua kỳ liền mang nó đi triệt sản mà." Midoriya đã đi tới sờ lên bé mèo Kitty đáng thương, Bakubaku nhìn hắn ai oán.
"Tao chỉ là đang nghĩ... Có nên để nó làm mẹ một lần rồi đi triệt sản? Rốt cuộc thì nó cũng đâu có sinh con bao giờ..." Bakugou vuốt vuốt lông nó, do dự.
"Meow ~~ meo meo..." Bakubaku trở mình để cho Bakugou có thể vuốt ve dễ hơn, cái đuôi cũng đung đa đung đưa.
"Ừ... Vậy cũng được, nếu cậu cảm thấy như vậy tốt hơn."
"Ừ... Lần sau động dục rồi nói..."
"Mèo thì làm như thế, vậy còn cậu?"
"Tao thì sao?" Bakugou khó hiểu hỏi lại.
"Lúc nào Kacchan sẽ suy nghĩ một chút về con của chúng ta?"
Trong lúc lơ đãng nhắc đến đề tài này. Midoriya đứng bên ghế sofa đánh giá sắc mặt Kacchan, đáng tiếc hắn nhìn không nhìn thấy gương mặt hoàn chỉnh của đối phương.
"Lúc trước mẹ có tìm tớ nói qua, nói chúng ta suy nghĩ thật kỹ chuyện này..."
"... Sau này rồi tính.. Tạm thời tao không có suy nghĩ đó..."
Nhìn một bên mặt đối phương, Midoriya cũng không muốn hỏi nhiều. Thật ra hắn đã sớm đoán được đáp án của cậu. Nếu có con, đó sẽ là một cái xiềng xích, sẽ tiến thêm một bước khóa chặt lấy đôi cánh của cậu.
Cậu từng muốn bay thật cao trên bầu trời xanh thẳm xinh đẹp kia
Là hắn, là chính tay hắn làm cho...
Chưa kể… lúc trước hắn đối với Kacchan làm việc kia, đối với hai người đã tạo thành một vết thương không nhỏ. Mặc dù đang từ từ thu nhỏ lại, thế nhưng cuối cùng cũng sẽ không lành hẳn. Giống như là một sẹo sâu, vĩnh viễn khắc vào trong lòng của bọn họ.
Là hắn làm quá mức sao... Thế nhưng Midoriya cảm thấy, nếu như còn để cho Kacchan mỗi ngày cắm mặt ở bên ngoài chạy như vậy, cảm giác sẽ có một ngày Kacchan sẽ rời khỏi hắn... Cho nên thay vì để cho sự việc như thế xảy ra, không bằng để cho hắn trực tiếp cắt đứt tất cả nguyên nhân có thể xảy ra.
Nghĩ đến đây, Midoriya thật sự đau đầu.
Chờ một chút nữa, qua một thời gian rồi nói sau...
Lại qua một thời gian, bé mèo lại động dục. Suy nghĩ nhiều lần, Bakugou quyết định để cho nàng làm một lần mẹ trước khi triệt sản. Vì vậy Bakugou mang theo nó đến nơi đã liên hệ trước đó, đem đi giao phối.
Nhưng lúc nhìn hai bé mèo lúc giao phối, tiếng Bakubaku kêu thảm thiết cứ vang lên bên tai Bakugou, làm cho cậu đối với quyết định của mình cảm thấy hối hận. May mà quá trình này rất nhanh liền kết thúc, giao phối xong mèo nhỏ không ngừng trên mặt đất lăn lộn, tự làm gia tăng tỉ lệ thụ thai của mình.
Cũng không lâu lắm bé mèo nhỏ có thai.
Đang phải chăm sóc mèo mang thai, bản thân cậu cũng có hơi lao tâm lao lực quá độ. Không chỉ bận rộn chuyện ở Văn phòng mà về nhà còn phải quét dọn, nấu cơm..., đương nhiên còn phải chăm sóc rồi cho mèo ăn thêm đồ ăn dinh dưỡng.
Nhưng đôi khi thật sự làm cho cậu cảm thấy không thở nổi. Thật vất vả mới có thời gian nghỉ ngơi, cậu ngủ ở nhà một giấc đến giữa trưa, thậm chí bé mèo còn đói bụng đến mức phải bò lên giường cậu kêu meo meo gọi dậy.
Midoriya nhìn thấy rất đau lòng thế nhưng nếu hắn nói cậu buông xuống công việc nghỉ ngơi, Kacchan nhất định sẽ mặc kệ. Cũng không phải hắn không có hỏi cậu tìm người giúp việc phụ giúp được không, nhưng bị cậu từ chối không thương tiếc.
"Rõ ràng là mấy việc nhỏ nhặt lại muốn nhờ người khác tới giúp? Tao không muốn người lạ ở trong nhà lục lọi..." Bị phản bác như vậy, chính Midoriya đành bất đắc dĩ.
Lúc mèo mang thai được một tháng, có thể thấy rõ bụng nó so với trước kia to lên rất nhiều, dù nó muốn ăn thêm nhưng Bakugou cũng không cho nó thêm đồ ăn. Lúc nó nghỉ ngơi, Bakugou cũng vì tò mò mà vụng trộm sờ qua bụng Bakubaku mấy phát.
Béo béo nhiều thịt. Bakugou nhìn mèo mẹ gục ở chỗ này vẻ mặt hưởng thụ mà nhìn cậu, vẻ mặt nó hạnh phúc, Bakugou khóe miệng cong lên, lại xoa xoa đầu nó cùng cái cổ, sau đó nghe được vài tiếng kêu.
May mà hai tháng sau, mèo con ra đời. Đáng tiếc là lần này Bakubaku sinh ra 4 đứa thế nhưng có một đứa chết từ khi còn trong bụng, còn một đứa sinh ra không lâu lắm thì chết. Bác sĩ xem qua rồi nói nếu sau này không chăm sóc tốt mèo cái này thì thân thể sẽ có tổn thương.
Bakugou vừa nghe bác sĩ nói vừa tự trách.
Có phải không sinh sẽ tốt hơn? Là do cậu chăm sóc không chu đáo sao?... Nhưng nhìn những con mèo nhỏ mềm mềm nằm sấp nằm sấp vây quanh mèo mẹ bú sữa làm cho Bakugou xúc động.
Một nhà ba người nhìn rất hạnh phúc.
Mấy ngày nay Bakugou xin nghỉ để đặc biệt chăm sóc mèo mẹ cùng mèo con, trong nhà lại có thêm hai bé mèo con, tụi nó hai mắt nhắm tịt, cái miệng nhỏ nhỏ mở ra trông rất đáng yêu. Bakugou nhìn nhìn rồi chụp vài tấm ảnh, thuận tay đăng lên mạng.
"A a a a a a a, mèo con kìa!!"
"BakuBaku sinh con rồi mà tui còn chưa có bạn trai... Ai da..."
"Chậc chậc chậc, mèo nhà các anh sinh con rồi á??? @Bakushinchi @Bakushinchi??"
"@ nhầm người rồi, phải là @Deku @Deku @Deku ~~ "
"yooooooooooo~~~~~~ "
Bakugou đọc những bình luận phía dưới, trong lòng nghĩ muốn giết chết hết đám người kia, nhưng đáng tiếc anh hùng dù lợi hại thế nào thì cũng không thể đánh bọn họ qua mạng được. Bakugou cũng chỉ có thể mắt nhắm mắt mở mà đọc bình luận, rồi chuyên tâm chăm sóc mèo mẹ cùng những bé mèo con.
Được cái mèo mẹ và những bé mèo con được chăm sóc rất tốt, ngày càng mập mạp, Không hiểu sao Bakugou cũng có cảm giác thành tựu.
Hơn nữa cũng sắp tới mùa xuân, thời tiết hình như cũng tốt hơn nhiều. Tuyết ven đường cũng tan gần hết, Bakugou cũng cảm giác cơ thể mình không còn quá mệt mỏi như trước kia.
Nhưng cũng phải nói, lúc mèo nhà mình mang thai cậu cảm giác cơ thể mình không được tốt lắm. Cả người cũng thường xuyên không có tinh thần gì, cảm thấy chán nản, lúc họp cảm giác đầu óc cứ như trên mây. Cậu cứ thế đem hết tâm tư dồn vào mèo nhà mình, vì chăm sóc nó sinh mèo con, quả thật bỏ ra một ít thời gian cùng công sức.
Lúc cậu chuẩn bị thịt tươi cho mèo, không hiểu sao cảm thấy khó chịu muốn ói. Rõ ràng mua loại thịt ngon nhất, không hiểu thế nào mà vẫn ngửi thấy mùi tanh... Bakugou cau mày suy nghĩ. Nhưng mà nhìn thấy bé mèo rất vui vẻ, cậu cũng không suy nghĩ thêm gì.
May mà sau này cơ thể BakuBaku rất khỏe mạnh, hai thằng nhóc con kia cũng rất nghe lời, không quậy phá. Hiện tại mỗi ngày Bakugou về nhà chuyện đầu tiên chính là đi nhìn xem đám nhóc này, thuận tiện thêm nước, thêm thức ăn rồi dọn dẹp cát cho mèo.
Phải nói rằng những bé mèo này tốn không ít thời gian của cậu, nhưng may mà giờ cậu đã điều chỉnh lại, trọng tâm bây giờ đã chuyển qua công việc. Chỉ là Bakugou không nghĩ tới, cuối cùng sẽ có chuyện đánh vỡ cuộc sống yên bình của cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro