Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6

Katsuki rút lại lời nói. Có một thứ mà cậu ghét hơn là việc phải nằm im trên giường hay chẳng làm gì.

Đó là bị nhốt trong xe với một thằng khốn, và chẳng làm gì cả.

Midoriya đã gọi cuộc phục kích thất bại với Toga và Dabi là hòa. Mặc dù họ không bắt được Toga để lấy thông tin gì hữu ích, nhưng ít nhất cô ta đã chết. Một chỉ huy nữa đã bị loại bỏ.

Katsuki chắc chắn không đồng ý. Đêm đó thật sự là một thảm họa. Họ không thu thập được bất cứ thông tin hữu ích nào, Dabi đã thoát, và giờ Shigaraki chắc chắn biết rằng Đội của cậu không chết và Katsuki đang hợp tác với kẻ thù lớn nhất của gã.

Cậu có thể nói là họ đang... cãi nhau về chuyện đó. Katsuki nghĩ là vậy, cậu chắc chắn là vậy.

Vì thế, giờ họ đang ở đây, quan sát một trong những nơi ẩn náu nổi tiếng của Shigaraki, hy vọng rằng Dabi không thể từ bỏ thói quen yêu thích của mình.

Midoriya im lặng bên ghế lái và thoải mái trong chiếc ghế, còn Katsuki thì nhìn ra ngoài cửa sổ qua kính viễn vọng. Thỉnh thoảng, hắn ngân nga một bài hát và nó đủ phiền để mắc lại trong đầu Katsuki.

Khi đến giờ thứ năm, Katsuki thở dài và ngả người về phía sau ghế. "Chán vãi."

Midoriya cười khúc khích. "Cậu không phải là xạ thủ à? Đợi chờ chẳng phải là việc của cậu sao?"

Katsuki giơ tay giữa. "Chúng ta cần bắt Dabi, nhưng hắn không có ở đây đâu. Shigaraki sẽ không để hắn thoát khỏi tầm tay."

"Nhìn này," Midoriya ngồi dậy, tựa tay lên tay lái. "Đó là chỗ tớ không đồng ý. Shigaraki không đánh giá cao các quân cờ của mình như vậy đâu. Cũng chẳng biết cách tạo ra lòng trung thành thật sự. Nếu Dabi muốn thỏa mãn cơn thèm của mình, hắn sẽ làm thế, bất chấp Shigaraki nói gì."

Katsuki cuối cùng cũng quay lại nhìn hắn, chú ý đến cái cách mà Midoriya đang nhìn thẳng về phía trước, dáng vẻ như đang cố gắng thư giãn. "Vậy rốt cuộc là sao với tụi mày? Mày cứ ám chỉ cái lịch sử chung giữa mày và gã."

Ánh mắt Midoriya lóe lên nhìn cậu. "Tớ nghĩ cậu sẽ thấy nó nhàm thôi."

"Đừng có nói tao cảm thấy gì, chỉ cần trả lời câu hỏi."

Khóe môi Midoriya nhếch lên. "Chẳng có gì đặc biệt để kể đâu. Shigaraki và tớ từng là hai thằng giao hàng dưới trướng All Might."

Katsuki không thể không ngạc nhiên, lông mày cậu nâng lên và miệng mở ra. "Mày... làm việc dưới trướng All Might? Cái ông Yukazu All Might mà điều khiển gần như toàn bộ Nhật Bản trong suốt mười năm?"

"Vậy là cậu đã nghe về hắn?"

"Chắc chắn là phải rồi. Nếu không thì tao đâu có trở thành tao bây giờ. Ông ta là người đã giúp tao vượt qua tất cả các buổi huấn luyện mà ba mẹ tao bắt làm." Dần dần, ý thức rằng cậu đang ngồi cạnh người từng gần gũi với All Might bắt đầu thấm vào. Cậu quay hẳn người lại nhìn hắn. "Mày được làm việc cùng ổng à? Ổng thế nào? Liệu có thật là ổng có thể giết hai mươi thằng chỉ bằng một cái nĩa không?"

Midoriya mỉm cười, không có chút gì là mỉa mai, chỉ là một nụ cười dịu dàng và có chút ngại ngùng. Hắn xoa tay qua tóc, cúi đầu một chút. Hắn bỗng chốc trông như một thằng con trai mới lớn.

Trái tim ngớ ngẩn của Katsuki đập thình thịch.

Cậu tự nhủ, "Câm miệng lại đi."

"Ừ, All Might thật sự rất tuyệt. Chú ấy đã giúp tớ lúc tớ gặp khó khăn trong việc tìm công việc để giúp mẹ. Và qua chú, tớ đã có thể tiến đến vị trí như hôm nay. Chú ấy là... tất cả của tớ." Nụ cười của Midoriya mờ đi. "Nhưng mà, cái mà ít người biết là All Might đã có một người bạn đồng hành trong suốt một khoảng thời gian dài giúp chú quản lý đế chế của mình."

Katsuki chưa từng nghe về điều này, cậu cứ tưởng mình đã đào bới hết mọi thứ về All Might rồi.

Rồi một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu. "All For One," cậu thì thầm.

Midoriya gật đầu. "Cùng là đồng phạm, nối tiếp truyền thống gia đình."

"Vậy chuyện gì đã xảy ra?"

Midoriya nhún vai. "Tớ cũng không rõ lắm. Không ai biết. All Might chưa bao giờ kể hết câu chuyện cho tớ, chỉ nói là họ cãi nhau về lãnh thổ và quyết định cho đến khi chia tay. All For One thì chọn con đường hợp pháp, tự gắn mình vào chính trị và kiểm soát lực lượng cảnh sát. Và cùng với ông ta là học trò của mình, Shigaraki."

"Vậy là tụi mày đang được nuôi dưỡng để cùng nhau kế thừa Đế chế trước khi chia tay à?"

"Đúng vậy. Nhưng ngay cả trước khi All Might và All For One chia tay, tớ đã biết điều đó không thể nào thành công. Shigaraki và tớ có những cách tiếp cận hoàn toàn khác biệt, cách của tớ với gã là cả một thế giới khác. Shigaraki nghĩ rằng sức mạnh sẽ mang đến cho gã tất cả những gì gã muốn. Nhưng lúc nào cũng sẽ có một con cá lớn hơn ngoài đại dương, mạnh mẽ hơn gã. Nếu tất cả người của cậu chỉ bị thu hút bởi sức mạnh, vậy thì cái gì sẽ ngăn họ rời đi khi con cá lớn đó bơi qua? Đó là lý do tại sao gã sẽ luôn thất bại." Midoriya hiện giờ đang siết chặt tay vào vô lăng, các ngón tay siết đến trắng bệch. "Người của tớ sẽ không bao giờ rời bỏ tớ, bất kể có bao nhiêu thử thách."

"Nghe như là mày đang có chút vấn đề về sở hữu vậy," Katsuki nói, chủ yếu là để đánh bay cái không khí nặng nề mà những lời nói của hắn đang tạo ra trong đầu mình. Cậu là sát thủ - hoặc là đã từng - cậu không để mình bị kiềm chế.

Và rồi Midoriya quay sang nhìn cậu, đôi mắt xanh đen của hắn như muốn nuốt chửng cậu vào trong. Lông tơ ở sau gáy Katsuki dựng đứng. Nhưng cậu không chịu lùi bước. Cậu nhìn thẳng vào đôi mắt xanh ấy, như muốn thách thức hắn nuốt chửng mình.

"Tớ rất chiếm hữu," Midoriya nói. Hắn có vẻ đang cúi gần lại. Katsuki vẫn đứng yên, lưng thẳng. "Cái gì là của tớ, sẽ luôn là của tớ."

"Mày không thể chắc chắn điều đó," Katsuki đáp, không hề chớp mắt. "Tương lai luôn là điều không thể đoán trước."

"Đó là lý do tớ phải làm cho chắc chắn," Midoriya nói, giọng thấp như một tiếng gầm. "Tớ kiểm soát tương lai của mình. Tớ làm cho những người xung quanh tớ muốn ở lại với tớ, để chúng ta trở nên gắn bó với nhau đến mức họ chẳng muốn rời đi."

Katsuki là người quay mắt đầu tiên. "Mày không thể thao túng mọi người như vậy."

"Thế thì có phải là thao túng không nếu họ cũng muốn giống như vậy?"

"Họ thực sự muốn thế, hay đó chỉ là thứ mày tự nói với chính mình?"

Ngón tay của Midoriya lướt qua cằm Katsuki, quay mặt cậu lại đối diện với hắn. Đôi mắt xanh vẫn chăm chú nhìn cậu. "Tớ luôn làm cho họ muốn như vậy."

Katsuki nhận ra là cậu không còn thở nữa. Cậu nhận ra là mình không thể thở.

Cậu nhận ra mình đang chờ đợi sự cho phép.

Rồi Midoriya lại lùi lại, quay về phía trước và bật lại động cơ xe. "Cậu nói đúng. Có lẽ tối nay không được gì. Chúng ta sẽ thử lại vào tối mai."

Katsuki ngả người về phía ghế, nhìn ra ngoài cửa sổ, và cố gắng không nghĩ về cảm giác ruột gan mình quặn lại với ham muốn.

~

"Mày có muốn ký hợp đồng nào mà bắt buộc phải làm hại tao không?"

Mina ngừng nhấp ngụm đồ uống. Hanta sặc. Hai người liếc nhìn nhau rồi đặt đồ ăn xuống.

"Hợp đồng kiểu gì?" Mina hỏi, nhướn mày.

Katsuki suy nghĩ về cách dùng từ. "Một hợp đồng nói rằng nếu một điều khoản nào đó được đáp ứng, mày sẽ phải giết tao."

Eijirou há hốc miệng. "Cái gì, không, cái quái gì vậy Katsuki?"

Katsuki phẩy tay về phía anh. "Tao biết mày sẽ không làm, nên tao không hỏi mày. Tao hỏi Mina và Hanta."

Eijirou vẫn tiếp tục hoang mang trong khi Mina cúi người về phía trước, khép tay lại rồi tựa cằm lên đó. Hanta ngả người về phía sau, khoanh tay. Cả hai đều im lặng suy nghĩ. "Điều khoản gì?"

"Tớ không thể tin là cậu lại nói về cái này," Eijirou lầm bầm. Kyouka vỗ tay lên tay anh trong khi vẫn tiếp tục lướt điện thoại. Katsuki biết cô ấy đang lắng nghe từng từ một.

"Nếu tao lỡ làm liều và mất trí, ví dụ như là... ngủ với Midoriya, tao muốn mày giết tao," Katsuki nói một cách điềm tĩnh như thể đang nói về bầu trời xanh.

Eijirou lại sặc.

Mina cười khúc khích và Hanta cũng nhếch mép. Denki có vẻ như đang mất hết lý trí trong khi Kyouka mỉm cười mặc dù vẫn giả vờ chăm chú vào điện thoại.

"Nhìn này, tao nói thật. Nếu tao ngủ với thằng khốn đó, tao muốn mày giết tao. Tao không muốn phải đối mặt với hậu quả sau đó."

Hanta nói: "Cậu có thể, tớ không biết, chỉ đơn giản là đừng ngủ với hắn."

Mina thì nói: "Ồ, chúng ta đều đã có những cuộc tình tệ hại rồi."

"Chúng ta có những cuộc tình tệ hại đến mức muốn tự tử không?" Denki hỏi.

Mina nhìn thẳng vào mắt cậu ta. "Cậu nói là cậu chưa từng à?"

Denki chỉ cười nhạt rồi lùi lại.

Katsuki thở hắt ra. "Thôi được rồi, ok. Tao không muốn ngủ với cái tên đó. Nhưng...hắn ấy... hắn cứ..."

"Hot à?" Mina hỏi, nhướng mày.

"Tự tin một cách ngông cuồng," Katsuki nói. Cậu suy nghĩ một lúc. "Và, ok, cũng hot."

"Vậy hắn đang thành công trong việc quyến rũ cậu à?" Hanta hỏi, nhướng mày.

"Không. Chưa đâu. Nhưng... chúng tao đã có một khoảnh khắc."

"Khoảnh khắc?" Kyouka hỏi, cuối cùng cũng ngẩng lên, giọng điệu chết lặng.

Katsuki giơ tay lên trời. "Ok, chúng tao đã có vài khoảnh khắc. Mày muốn tao nói gì? Thằng khốn đó luôn bắt cặp với tao rồi cứ làm tao nói ra mấy chuyện vớ vẩn và chúng tao có... những khoảnh khắc ấy."

"Ồhh," tất cả mọi người đồng thanh. Katsuki bắt đầu hối hận vì đã nói ra những điều này. Cậu giơ ngón giữa lên.

Eijirou nói. "Nghe như cậu thích hắn vậy."

Katsuki nhổm dậy. "Đéo nhé, không phải."

"Tớ nghĩ là cậu có cảm tình rồi," Eijirou vẫn tiếp tục cười còn Katsuki thì cứng họng. Eijirou giơ tay lên trước khi Katsuki kịp ném cái nĩa vào mặt anh. "Nhìn thế này, tớ nghĩ chuyện này cũng tốt cho cậu đấy chứ. Cậu sẽ không dễ dàng thế này với nhiều người đâu."

"Thằng đó là một tên mafia đấy," Katsuki nói. "Và đã thừa nhận với tao rằng hắn thao túng người khác để họ ở lại với hắn. Tao không chơi trò chơi của ai hết."

"Chắc chắn là không ai bảo cậu phải yêu hắn đâu," Denki nói. "Cậu chỉ cần ngủ với hắn thôi. Giải tỏa hết cái sự căng thẳng tình dục đi."

"Mày biết tao không làm mấy chuyện tình dục qua đường mà," Katsuki đáp lại.

"Vậy thì đừng làm nó qua đường. Làm cho nó trở thành, ừm," Cậu ta vỗ tay. "Một cuộc hợp tác làm ăn!" Denki cười toe toét.

Katsuki nhìn chằm chằm vào mắt nó rồi trả lời bằng giọng điệu lạnh lùng. "Hợp tác làm ăn?"

Denki chỉ nhún vai. "Sao không? Tớ nghĩ về nó như vậy khi tớ điều hành dịch vụ tiếp viên. Đó là một thỏa thuận mà cả hai bên đều có lợi. Tớ được trả tiền và họ được ngủ với tớ. Còn trong trường hợp của cậu, Midoriya sẽ giải quyết được cái khao khát rõ ràng của hắn với cậu, còn cậu thì có thể giải quyết những cảm giác của mình. Chỉ cần đặt hắn xuống và nói thẳng ra. Và dĩ nhiên, tuân theo nó."

Katsuki nhăn mặt, thực ra là cau có. Cậu ghét phải thừa nhận nhưng có vẻ Denki cũng có lý. Cậu không thể hiểu được chuyện tình dục qua đường, không hiểu sao ai đó có thể để người mà họ không biết rõ, không tin tưởng chạm vào mình.

Nhưng những thỏa thuận kinh doanh... Katsuki hiểu rất rõ những thỏa thuận kinh doanh. Cả đời cậu đã toàn gặp những cuộc họp kinh doanh.

"Vậy thì một đề nghị," Katsuki nói. "Chúng ta ngủ với nhau một lần rồi không nói gì về nó nữa."

"Chắc rồi," Hanta nói, nụ cười rộng mở dần trên mặt cậu ta. "Cũng chính là cái mà Denki nói đấy."

"Cậu đang muốn nói gì đó à, Sero?"

"Ồhh, cậu ấy đang bị gọi theo họ rồi," Mina nói, nghiêng người về phía Hanta và thì thầm giả vờ. "Cậu ấy gặp rắc rối rồi đấy."

"Tớ đang run lẩy bẩy đây," Hanta đáp, hôn vào má cô rồi quay lại với Katsuki. "Vậy thì sao, thêm một hợp đồng nữa đi?"

Katsuki híp mắt lại. "Điều kiện là gì?"

"Nếu cậu ngủ với Midoriya nhiều hơn một lần, bất kể là bất cứ hành động tình dục nào, kể cả thủ dâm hay dùng miệng, thì cậu phải trả tớ 50 đô."

Katsuki liếm môi, cố kiềm chế sự thách thức ngay lập tức. "Điều kiện khá chung chung đấy. Nghe như một hợp đồng tệ hại vậy."

"Sao các cậu không cược như người bình thường?" Denki nói nhỏ.

"Im đi," Hanta nói. "Tớ đang cố kiếm 50 đô đây." Cậu ta tựa vào bàn, nhìn thẳng vào mắt Katsuki. "Vậy thì làm sao nếu chúng ta làm rõ điều kiện. Chúng ta có thể đồng ý là thủ dâm và quan hệ bằng miệng cũng tính là hành động tình dục, đúng không?"

Katsuki tựa vào bàn, nhìn lại cậu ta. "Đúng, tuyệt đối đúng."

"Ok. Vậy nếu cậu sờ vào hắn, điều đó tính là tiếp xúc tình dục nhé?"

Katsuki híp mắt. "Tao sờ vào cái gì? Cái dương vật trần của hắn á? Tao không muốn mất 50 đô vì mày nghĩ tao vô tình chạm vào cái của hắn là tính luôn."

Hanta gật đầu. "Được rồi, công bằng. Và cũng thế với cậu. Nếu hắn sờ vào cái của cậu, thì cũng tính. Và vì chúng ta đang nói rõ ràng như vậy, nếu hắn sờ vào ngực cậu hoặc cậu sờ vào ngực hắn, thì cũng tính nhé. Dĩ nhiên là phải trần."

Katsuki giơ ngón giữa lên, không buồn cãi lại là cậu hoàn toàn không có ngực, và tập trung vào phần quan trọng. "Nhưng thế thì chúng ta lại gặp vấn đề giống vậy. Nếu hắn vừa tắm xong hay chạy quanh chỉ mặc đồ lót mà tao vô tình sờ phải, mày sẽ tính đúng không?"

"Vậy thì sao không thu hẹp lại chỉ là đầu vú. Nếu hai cậu sờ vào vú của nhau, thì đó là tiếp xúc tình dục."

Katsuki cắn môi dưới nhưng cuối cùng gật đầu. "Còn gì nữa không?"

Hanta suy nghĩ một lát. "Một điều khoản bổ sung. Một cuộc họp có thể được tổ chức để chúng ta thảo luận xem cái gì đó có được xem là hành động tình dục không."

"Mày muốn tổ chức một cuộc họp... về đời sống tình dục của tao à?"

"50 đô mà, đương nhiên tớ sẽ tổ chức cuộc họp rồi."

"Tao được trả hàng nghìn đô, mày là đồ đâm sau lưng."

Hanta cười, nhún vai. "Nhìn đi, 50 đô là 50 đô. Chúng ta có ký hợp đồng hay không?"

Katsuki suy nghĩ một lúc, khá chắc chắn là mình sẽ bị lừa. "Cứ vậy đi. Thỏa thuận."

"Tớ sẽ làm hợp đồng cho cậu," Denki nói, đã mở điện thoại lên.

"Không cần hợp đồng giấy tờ thật đâu," Katsuki càu nhàu, đi mang đĩa bẩn ra cửa.

"Ôi, chúng ta chắc chắn cần hợp đồng giấy tờ," Mina nói.

"Tụi mày quá quan tâm đến đời sống tình dục của tao rồi đấy."

"Xem xét thực tế là trước giờ cậu gần như chẳng có đời sống tình dục gì, tớ nghĩ dễ hiểu thôi mà," Kyouka nói.

Katsuki lẩm bẩm dưới miệng khi họ cười vào mặt cậu.

Cậu cảm thấy Eijirou đến gần sau lưng, giúp cậu xếp đĩa bẩn lên khay mà người hầu đã mang tới. "Cậu biết đấy, dù chúng tớ có trêu cậu thế nào, nếu hắn làm gì khiến cậu thật sự không thích, chúng tớ sẵn sàng giúp cậu giấu xác đấy. Cậu biết điều đó chứ?"

Katsuki cười, vỗ má Eijirou. "Tao biết. Và tao cảm ơn. Thành thật mà nói, tao nghĩ và hy vọng là mày nói đúng. Hy vọng đây chỉ là cái gì đó để tao giải tỏa thôi."

Eijirou vắt tay qua vai Katsuki, kéo cậu lại gần, hai hông chạm vào nhau. "Chắc chắn rồi, anh bạn. Chuyện này chỉ là để cậu thoát ra thôi."

~~

Cả tuần trời, Katsuki và Midoriya dành hầu hết các buổi tối trong một chiếc xe cũ của Midoriya, canh gác ngoài quán brothel. Midoriya quả quyết rằng Dabi sẽ xuất hiện. Hắn không chịu nói thêm gì ngoài việc đó chỉ là linh cảm của hắn.

Ban ngày, họ dành thời gian cố gắng đoán được động thái tiếp theo của Shigaraki. Họ vẫn chưa tìm ra Mr. Compress. Shigaraki đã im hơi lặng tiếng một cách kỳ lạ và biến mất dưới lòng đất.

Điều đó khiến Katsuki thấy bất an. Shigaraki không phải dạng người im lặng như thế. Gã ta sẽ nổi điên, đập phá đồ đạc nếu không đạt được kết quả như ý. Không thấy gã lao vào họ với súng ống hay phá hủy cả thành phố để tìm ra họ là...

Katsuki không thích chút nào.

Giữa chừng, cậu dành phần lớn thời gian bên đội. Hoặc... cố gắng vậy.

Nhưng băng nhóm của Midoriya cứ tách họ ra. Todoroki đưa Eijirou đi kiểm tra nguồn cung. Uraraka kéo Mina và Kyouka đi gặp khách và ký kết hợp đồng, mong muốn chứng minh kỹ năng đàm phán của mình và Yaoyorozu. Iida cứng nhắc nói với Hanta là có một vụ việc liên quan đến bà ngoại cần giải quyết, nên Hanta dành hầu hết thời gian tìm hiểu các chi tiết. Tsuyu treo móc công nghệ mới trước mặt Denki, và cậu ta lại biến mất.

Katsuki không ngu ngốc.

Midoriya đang tính toán cái gì đó, cái gì đó quái quỷ. Hắn đang cố tách cậu ra khỏi đám còn lại. Đang cố tách cậu ra một mình.

Cậu sẽ không để điều đó xảy ra.

~

...Nhưng rồi, cậu lại không thể nói không khi Midoriya đưa cậu đi mua súng.

Nói thật, cậu cứ tưởng họ sẽ lại đi canh gác.

Midoriya nở một nụ cười khi họ đỗ xe trước một nhà hàng. Nó trông giống như một quán mì, nằm giữa hai dãy nhà. Có mấy người đứng hút thuốc ngoài cửa, khói xộc thẳng vào mặt họ khi họ bước vào.

Midoriya đến quầy, lẩm bẩm lựa chọn món ăn, trong khi Katsuki đứng ngồi không yên. Cậu muốn hỏi xem họ đang làm gì ở đây nhưng Midoriya cứ nở nụ cười bí hiểm, khiến cậu không thể hỏi.

Nhưng kiên nhẫn của cậu không kéo dài lâu, và cuối cùng cậu đã nhéo vào hông Midoriya. Midoriya chỉ cười nhìn cậu, rồi mới ấn chuông gọi nhân viên.

Một ông lão bước tới, tay cầm giấy và bút.

"Cho tôi một món đặc biệt số 10, thêm mì trứng. Có thể đổi thịt bò sang tôm được không?"

Ông lão gật đầu, nhanh chóng làm món. Ánh mắt ông liếc về phía Katsuki. "Cậu muốn mì không gluten không?"

"Không, tôi thích gluten đấy, cứ làm đi," Midoriya cười nói, tự đùa với câu của mình.

Miệng ông lão khẽ mỉm cười. "Một lát sẽ có."

Ông ta quay lại và làm việc trong chảo, thịt và rau bay lượn trong không khí, vang lên tiếng xèo xèo. Sau một lúc, ông ta đưa Midoriya hai tô mì. Gật đầu về phía phòng bên. "Ăn món hôi của các cậu ở phòng kia để không làm phiền khách khác."

Katsuki làm bộ nhìn quanh quán vắng lặng, rồi quay lại nhìn ông lão, nhướng mày.

Ông lão lại cười.

Midoriya dẫn cậu vào một căn phòng riêng. Hắn đi đến một bức tường, gõ hai nhịp. Đợi một lúc, hắn gõ hai nhịp nữa.

Cả bức tường mở ra, lộ ra một cánh cửa. Người đứng bên trong, to lớn, tóc bạc bóng mượt và mi dài, cười với họ. Katsuki chú ý thấy chiếc răng vàng của hắn. "Deku! Lâu rồi không gặp."

"Tetsutetsu, vui gặp lại." Họ bắt tay nhau, Tetsutetsu kéo hắn vào một cú đấm ngực. "Tớ đến xem mấy món của cậu."

"Tớ hiểu rồi." Tetsutetsu nhìn Katsuki, nhướng mày. Anh ta lễ phép gật đầu. "..Bakugou."

"Mày đúng là thằng khốn, tao biết mày làm những chuyện bẩn thỉu mà," Katsuki nói, nhưng lại cười. Họ lại bắt tay và đấm ngực nhau.

Midoriya nhướn mày, nhìn qua lại giữa hai người. "Mấy người biết nhau à?"

"Thằng này sở hữu cái phòng gym mà Kirishima hay đi."

"Đội trưởng Shigaraki lúc nào cũng đổ xô đến tớ vì mấy cái lỗi vi phạm giao thông và các khoản tiền phạt," Tetsutetsu nói. "Chắc chắn gã biết tớ có làm mấy chuyện mờ ám và muốn dính vào. Tớ đã từ chối, đương nhiên."

Katsuki gật đầu. "Gã gửi tụi tao đến khu này, bảo canh chừng mày và Kendo. Nhưng Eijirou lúc nào cũng đi và bảo mọi chuyện ổn."

"Có vài lợi thế khi là ông chủ phòng gym thân thiện và quen biết với mọi người. Đừng lo, Eijirou không nhận hối lộ hay gì đâu. Cậu ấy chỉ nghĩ Shigaraki đang cố lừa một thằng ngốc khác vào một thỏa thuận tồi và đã cố bảo vệ tớ thôi."

Katsuki cười mỉa, miệng nhếch lên và lườm anh ta. "Tất nhiên rồi."

"Cậu ấy trung thành à?" Midoriya hỏi.

Katsuki quay phắt lại nhìn hắn. "Mày mà dám kéo cậu ấy vào trò chơi bệnh hoạn của mày, tao sẽ phá nát mày, đồ khốn."

"Cũng sẽ rất tiếc nếu một trong những khách hàng yêu thích của tớ bỗng dưng không tới phòng gym nữa," Tetsutetsu gầm gừ, cơ bắp căng lên.

Midoriya giơ hai tay lên, cười tươi. Trong nụ cười của hắn có điều gì đó quá tự mãn khiến Katsuki cảm thấy không thoải mái.

Tetsutetsu nhìn hắn một lúc, nhưng rồi gầm gừ bước sang một bên để nhường lối. Anh ta dẫn họ xuống một hành lang tối, ánh sáng mờ ảo đủ để soi sáng con đường. Tetsutetsu và Midoriya đi như thể đã thuộc lòng con đường này từ lâu. Katsuki theo sau.

Hành lang kết thúc trước một căn phòng lớn, đầy ắp súng, súng lục và dao găm treo trên giá. Đạn được chất thành đống lớn bên tường, chia thành từng loại và kích cỡ vỏ đạn khác nhau. Có vài cửa phòng khác dẫn ra các căn phòng riêng biệt.

Tetsutetsu đi đến đứng sau quầy ở cuối phòng, ngoái đầu chỉ về phía cửa bên phải. "Nếu cậu tìm thấy món nào thích, bên đó có khu bắn thử súng đấy."

"Hàng xóm chắc thích lắm nhỉ," Katsuki nói, mắt vẫn dán vào những món vũ khí xung quanh.

Tetsutetsu cười. "Công ty xây dựng của Kendo cách đây ba block. Nhiều người cứ nghĩ là chỉ mình cô ấy khi nghe thấy tiếng ồn kỳ lạ ở đây."

"Mày nghĩ kỹ đấy," Katsuki lầm bầm. Cậu đi đến nhìn dàn súng bắn tỉa, tay lướt qua chất liệu kim loại. "Chất lượng tốt đấy."

"Cậu ngạc nhiên đấy à?" Tetsutetsu hỏi.

"Tao thấy mày mặc đồ gì mỗi ngày, việc mày có gu thẩm mỹ cũng là điều đáng kinh ngạc nhất mà tao từng thấy."

"Cá nhân tớ thì thấy việc cậu vẫn còn cái miệng lanh lợi ấy mới là điều đáng ngạc nhiên nhất," Tetsutetsu nói.

"Có người thích cái miệng lanh lợi của cậu ấy," Midoriya nói.

Katsuki quay lại liếc nhìn hắn, và Midoriya chỉ mỉm cười. Tetsutetsu nhìn qua lại giữa hai người, rồi làm mặt nhăn nhó. "Ồ, vậy là có người phù hợp với mọi thứ nhỉ."

Katsuki giơ ngón giữa về phía anh ta. Cậu tiếp tục nhìn ngắm các khẩu súng bắn tỉa, thỉnh thoảng xem qua các khẩu súng lục hoặc dao găm.

Nhưng cậu luôn quay lại với súng.

Cậu nghe thấy tiếng Tetsutetsu và Midoriya trò chuyện thì thầm với nhau. Cậu cố gắng giữ im lặng, hy vọng sẽ cho họ không gian riêng tư để thực hiện thương vụ mà Midoriya đã đến đây để làm.

Cuối cùng, Midoriya đến, kéo cánh tay cậu. "Có thấy món nào thích không?"

Katsuki nhún vai. "Như tao đã nói, cậu ta có hàng chất lượng. Một trong những món này chắc chắn sẽ tốt để sở hữu. Tao có thể sẽ phải quay lại mua một món."

Midoriya nhướng một bên mày. "Sao không mua ngay bây giờ?"

"Tao đã tiêu tốn gần hết tiết kiệm trong lần điên cuồng vừa rồi," Katsuki nói. "Tao có thể lấy lại vị trí cũ. Nhưng mà sẽ không có chuyện tiêu xài hoang phí."

"Vậy thì may cho cậu vì tớ đã đặt cho cậu một khẩu súng bắn tỉa theo yêu cầu."

Katsuki từ từ quay sang nhìn hắn. "Không."

Midoriya cười, nụ cười rạng rỡ và tươi tắn, những nốt tàn nhang của hắn như đang sáng lên. "Có chứ!"

Katsuki nhìn hắn chằm chằm, rồi quay sang Tetsutetsu. "Hủy đơn đó đi."

"Kacchan!"

"Đừng gọi tao như vậy," Katsuki nói, giơ ngón tay lên chỉ vào hắn. Cậu xoay ngón tay về phía Tetsutetsu. "Hủy đơn đi, tao không chấp nhận."

Tetsutetsu giơ tay lên. "Tớ không thể làm vậy. Chỉ người đặt mới có thể hủy."

"Bảo nó là mày hủy đơn đi," Katsuki lại ra lệnh cho Midoriya.

Midoriya lắc đầu. "Không thể làm vậy. Tất cả giao dịch là cuối cùng rồi."

Katsuki nhìn Tetsutetsu lần nữa, người này chỉ nhếch miệng cười, giả vờ kéo khóa môi. "Không, tớ sẽ tránh xa chuyện này. Hai đứa cậu cứ tiếp tục cãi nhau đi."

"Chất lượng tốt đấy," Midoriya nói. "Cậu tự nói rồi mà, tất cả đều là hàng tốt. Và cậu cần một khẩu súng mới. Cái cậu đang dùng đã cũ và bị dập nát rồi." Hắn hơi nhíu mày. "Và Shigaraki là người đưa nó cho cậu."

Katsuki híp mắt, quay lại nhìn thẳng vào hắn. Cậu dịch chân, như thể sẵn sàng chiến đấu. "Tao không cần mày mua gì cho tao."

"Xem như là một món quà cảm ơn đi. Vì đã giúp tớ." Midoriya cũng dịch người, cơ thể vạm vỡ hơi nghiêng sang một bên, chân hơi khuỵu.

"Mày có thể chơi trò tâm lý với người khác, nhưng không phải với tao," Katsuki nói. "Tao không muốn mắc nợ mày, Deku."

Nụ cười của Midoriya càng lúc càng rộng ra, đôi mắt hắn mở to. "Nhưng Kacchan, tớ không yêu cầu cậu phải nợ tớ đâu."

"Mày không cần phải yêu cầu. Tao hiểu cách chơi mấy trò này mà."

Midoriya tiến thêm một bước. Katsuki lùi lại, giữ khoảng cách giữa hai người. Cậu liếc mắt xuống chân, sẵn sàng đối phó với bất kỳ đòn tấn công nào.

"Tớ sẽ không chơi đùa với cậu đâu," Midoriya nói.

"Đúng là mày sẽ chơi mà," Katsuki gầm gừ. "Tao tự mua vũ khí, đéo cần mày."

Midoriya bước thêm một bước nữa. Katsuki nhận ra mình đã bị dồn vào tường. Midoriya cúi người về phía cậu, một tay đặt trên cao, tay kia vươn xuống gần cậu. Katsuki co người lại nhưng Midoriya chỉ khẽ chà đầu ngón tay vào má cậu.

"Để tớ làm chuyện này cho cậu nhé," Midoriya thì thầm. "Lần cuối cùng ai đó tặng cậu một món quà là khi nào?"

"Đéo quan trọng," Katsuki thì thầm lại, giọng đầy giận dữ. "Tao chỉ không muốn món quà từ mày."

"Vậy thì..." Midoriya tiếp tục thì thầm, ánh mắt mờ dần khi nhìn xuống đôi môi Katsuki. "Nếu cậu muốn, cậu có thể trả lại cho tớ." Hắn nghiêng người về phía Katsuki, môi gần chạm vào môi cậu.

Katsuki đấm vào bụng hắn.

Midoriya gập người lại, thở hổn hển. Katsuki lướt qua hắn, mặt đỏ bừng. "Đừng có mà mua cái súng bắn tỉa cho tao."

~

Tất nhiên, Katsuki tìm thấy một chiếc hộp trên giường mình. Cậu không cần mở ra cũng biết bên trong là gì.

Cậu chỉ chịu được vài giờ trước khi đầu hàng và mở hộp ra.

"Chết tiệt," cậu thì thầm.

Nó đẹp quá. Toàn bộ là kim loại đen và nhựa, với những hình X màu cam trên phần đế uốn cong quanh nó. Cậu không nên động vào nó. Cậu nên đóng lại hộp, mang nó ra đốt ngay trước văn phòng của Midoriya.

Gửi một thông điệp.

...Nhưng cậu vẫn cầm lên. Cậu phải chạm vào nó. Phải cảm nhận nó.

Katsuki đặt nó lên vai, ngắm đường ngắm. Cậu dịch chuyển khẩu súng qua lại một chút rồi quỳ xuống. Cậu cuộn mình lại, đưa nó lên để ngắm tiếp.

Nó vừa vặn trong tay cậu.

Cậu ghét nó.

Cậu lại yêu nó.

Cậu đặt lại nó vào hộp.

Nhưng cậu không vứt nó đi.

~~

Họ lại quay về cái lỗ đen. Katsuki thở dài. Đã mấy tuần trôi qua rồi mà vẫn chẳng có gì.

Nhưng cậu không nói gì cả. Cậu bận rộn cố gắng làm ngơ trước sự hiện diện của hắn.

Rồi đột nhiên, Midoriya vỗ tay vào đùi cậu. Cậu giật mình, vội vàng đưa ống nhòm lên. Và rồi, từ cửa chính bước ra, lảo đảo và dựa vào một cô gái bán hoa, là dáng người gầy guộc của Dabi. Cô gái trông khó chịu, mặt nở nụ cười gượng gạo, nhưng vẫn giữ hắn ta đứng vững.

Cả hai đang đi về phía chiếc xe, một chiếc xe đen bóng. Katsuki hừ mũi khi thấy nó. "Hắn đã phá hỏng nó với cái lớp sơn đấy rồi."

Dọc theo thân xe là những vết sơn vẽ như những đường khâu, và những vết sẹo mà Katsuki nghĩ là được giả làm da chết đang bị khâu lại.

Midoriya cũng hừ mũi, liếc nhìn Katsuki với nụ cười chế nhạo. "Hắn lúc nào cũng có cái gu kinh tởm ấy mà."

Katsuki cười, lắc đầu. "Nói tao nghe. Mày có thấy cái áo khoác ngu ngốc mà hắn luôn mặc không?"

"Cái áo duster ấy hả? Ừ, hắn lúc nào cũng có cái gu của thằng con nhà giàu cảm xúc vì gia đình đó."

"Hoặc là một thằng học sinh điên, lúc nào cũng nói 'm'lady' mà không hiểu tại sao con gái tránh xa nó như bệnh dịch." Katsuki ngả người ra ghế, ngả lưng cho thoải mái.

"Ha," Midoriya cười lớn. Hắn bắt đầu cho xe chạy theo sau Dabi. Họ giữ khoảng cách hai chiếc xe, Katsuki thông báo mỗi lần Dabi rẽ trái rẽ phải.

Họ đi sâu vào trong thành phố, và đi qua nhiều con đường khác nhau. Dabi không có vẻ gì vội vã, cũng chẳng có dấu hiệu phòng ngừa nếu có ai đó đang theo dõi hắn ta.

Thỉnh thoảng hắn ta lái lệch qua làn đường khác, hoặc sượt ra khỏi lề đường.

"Chắc là hắn ta đang phê đến mức không biết gì nữa," Midoriya lầm bầm. "Cũng bình thường thôi."

Katsuki liếc nhìn hắn. "Cái này có vẻ hơi lạ nếu mày là người phản đối thuốc đấy."

Midoriya hừ một tiếng, lắc đầu. "Cậu nói đúng, tớ sẽ là kẻ đạo đức giả nếu tớ phản đối. Tớ không quan tâm... à thì, tớ thích mấy người thuộc nhóm của tớ luôn tỉnh táo và ở trong trạng thái tốt nhất để làm việc. Nhưng nếu thi thoảng họ dùng, tớ cũng không quan tâm. Chỉ là khi họ trở thành thằng như Dabi," hắn gật đầu về phía chiếc xe của Dabi, lần nữa phải chuyển làn để tránh tai nạn. "Những thằng phải dùng cocaine để có thể sống nổi thì tớ mới có vấn đề. Dabi có thể làm tốt công việc của hắn, nhưng tớ sẽ không bao giờ để hắn hành xử như Shigaraki. Đây chỉ là một ví dụ nữa về việc Shigaraki kém cỏi và không đủ khả năng để lãnh đạo ai, chứ đừng nói đến việc điều hành cái thế giới ngầm này."

"Đúng là mày không sai đâu," Katsuki nói. "Hắn lúc nào cũng làm thế, làm ngơ trước thói quen của Dabi hay việc uống rượu của Spinner, hay cái gì đó của Toga... Tuy nhiên, tất cả đều được trình bày như là cách để trừng phạt bọn tao — đội của tao. Sero đã từng đến làm với mùi cần sa dính trên áo từ tối hôm trước, và nó bị đày đi dọn dẹp trong hai tuần. Mọi thứ đều quá rõ ràng, gã chỉ muốn trừng phạt bọn tao bất cứ lúc nào có thể."

Midoriya gật đầu. "Shigaraki lúc nào cũng có vấn đề về kiểm soát. Gã sẽ làm bất cứ điều gì để chắc chắn rằng những người xung quanh gã đều hiểu rằng gã là người trên tất cả, là người mà họ phải xin phép."

"Cũng là một trong những thứ mà tao phải hỏi, mày có khác gì hắn không?"

"Và đây là một trong những điều mà tớ sẽ nói, rõ ràng là vậy," hắn nói. "Tớ biết tớ có thể kiểm soát được đám người của tớ trong hầu hết các tình huống. Tớ không cần phải thể hiện ra ngoài để chứng tỏ điều đó. Và thực tế, tớ nghĩ điều đó chỉ chứng minh rằng Shigaraki không có được sự kiểm soát mà gã muốn."

Katsuki đồng ý với điều đó nhưng... "Mày lúc nào cũng cố gắng thể hiện mình kiểm soát tao," cậu thách thức.

Hắn bật cười, ngả người ra sau và cười khúc khích. Cái cười này tràn đầy năng lượng một cách cười mạnh mẽ. Sau đó hắn mỉm cười, tay hắn đặt lên đùi Katsuki và siết chặt. "Đó là vì tớ nghĩ cậu thích thế."

Katsuki hít một hơi thật sâu. Cậu vỗ tay lên tay của hắn. Nhưng không thể phủ nhận hắn thật sự nóng bỏng. "Cút đi, tao không có thích đâu. Nếu tao không thích Shigaraki kiểm soát tao thì sao tao lại thích mày kiểm soát tao?"

"Chúng ta vẫn cứ bàn về việc tớ khác Shigaraki như thế nào, nên..." hắn nói, vẫn mỉm cười, thoải mái hơn rất nhiều so với những lần thảo luận trước đó. "Hơn nữa, cậu biết gì về BDSM không?"

Katsuki sững sờ. "Tao không biết phải bị xúc phạm vì cái gì hơn. Là mày nghĩ tao sống dưới tảng đá và không biết BDSM là cái gì, hay là mày nghĩ tao có hứng thú với nó?"

"Haha, câu trả lời của cậu thật sự rất thận trọng," hắn nhại lại. "Làm tớ nghĩ đến mấy thứ xấu xa về cậu đấy."

Katsuki nhíu mày. "Tao có cảm giác mày sẽ nghĩ vậy dù tao trả lời kiểu gì."

"Thật mà," hắn chế giễu. "Cậu vẫn chưa thực sự trả lời câu hỏi."

Katsuki thở hổn hển. "Đệt, tao tất nhiên là biết BDSM là cái quái gì rồi."

"Vậy thì tốt." Hắn vui vẻ nói, mỉm cười rộng. "Nhưng nhìn cậu, tớ thấy cậu giống một sub hơn là một dom, thế nên..."

"Được rồi, tao sẽ nhảy ra khỏi cái xe này ngay lập tức, cảm ơn mày rất nhiều."

"Thế thì cậu sẽ bỏ lỡ những gì đang xảy ra với Dabi đấy," hắn nói, chỉ tay về phía xe của Dabi rẽ ra khỏi cao tốc, đi vào một khu vực ít người hơn.

Katsuki suy nghĩ một chút rồi bỏ tay khỏi tay nắm cửa. Cậu hừ một tiếng và ngả người về phía ghế. "Nhắc tao nhớ là sẽ đá mông mày sau đấy."

"Chắc chắn rồi," hắn nói. "Tớ rất hứng thú với việc tiếp tục cuộc trò chuyện này. Nhưng trước tiên, xem thử thằng nghiện của chúng ta sẽ đi đâu nào."

Họ theo Dabi đến một công viên, đèn đường mờ và hầu hết bị hỏng, lối đi bê tông nứt nẻ và mọc đầy cỏ dại.

Họ nhìn Dabi đỗ xe bên lề và tắt hết đèn xe.

Hắn lái xe tiếp.

"Mày làm gì vậy?" Katsuki hỏi.

"Cái duy nhất mà chúng ta có thể nhận được từ đó là nhìn một con điếm chán nản khi hắn ta ngủ quên giữa cuộc mây mưa. Trừ khi cậu muốn xem chuyện đó?"

Katsuki hừ. "Tao thấy đó là cái sở thích của mày hơn."

"Nào," hắn nói. "Nhưng giờ thì chúng ta chắc chắn biết rằng Dabi đã quay lại với thói quen cũ. Nhưng về Dabi thì chúng ta biết gì?"

Katsuki cau mày suy nghĩ về những năm tháng đã biết thằng đó. "Thằng nghiện thuốc, một đứa con trai không trưởng thành, liều lĩnh, ích kỷ và khao khát sự chú ý."

Hắn búng tay. "Đúng rồi. Nó muốn phô trương tất cả những quyết định sai lầm mà nó đã tham gia. Nó muốn khoe khoang. Nó muốn giả vờ là mình lớn hơn thực tế. Và đó là lý do nó là thằng hoàn hảo để mắc sai lầm và dẫn chúng ta đến nơi mà Shigaraki đang ẩn náu."

Katsuki thở dài và chuẩn bị tinh thần cho nhiều đêm nữa bị kẹt trong cái xe này với thằng chó Midoriya.

~~

"Vậy, um, cậu định làm gì với cái này?"

"Quà tặng tán tỉnh à?" Mina chen vào.

"Một bữa tiệc hoa hồng kiểu thủ lĩnh băng đảng?" Denki nói.

"Một cái dấu hiệu kiểu 'hãy để tôi làm tình với cậu'?" Hanta thêm vào.

"Tớ định nói," Eijirou nhìn chằm chằm vào họ. "Cái súng bắn tỉa, vì tớ đã trưởng thành như vậy."

Mina đảo mắt. "Cậu không trưởng thành đâu, mà cũng chưa bao giờ như thế."

Họ nhìn nhau một lúc trước khi Eijirou thở dài. "Được rồi, thôi đi, tớ không phải như vậy. Tớ chỉ đang cố nghĩ ra cái gì để nói, mà các cậu đã lấy hết ý tưởng của tớ rồi."

"Biết ngay mà," Mina nói.

"Tụi mày là đồ khốn," Katsuki lẩm bẩm. "Tao cũng không biết, bọn mày nghĩ tao nên làm gì với nó?"

"Giữ lại đi," Mina và Denki đồng thanh.

"Cậu định trả lại quà miễn phí à?" Denki hỏi, giọng vang lên. "Nhất là món quà chắc chắn tốn mấy nghìn đô ấy? Cậu điên rồi."

"Nhưng giờ tao nợ hắn rồi," Katsuki nói. Cậu đang quấn băng tay, chuẩn bị cho vài giờ ở phòng gym. Eijirou và Mina đã mặc đồ thường, chuẩn bị ra ngoài với Todoroki để tìm kiếm manh mối.

Hanta đang ngồi chơi trên máy tính và lục lọi qua các tập tin, tìm kiếm bất cứ thứ gì mà băng nhóm của Midoriya bỏ sót. Denki ngó qua vai cậu ta và Katsuki nhìn xuống chiếc quần legging mà cậu ta đang mặc. "Mày mặc cái quần dâm đãng đó làm gì?"

Denki quay lại, thè lưỡi với Katsuki rồi lắc mông. "À, Midoriya đã hứa cho tớ chút đường, nên tớ đang đi câu đây."

Katsuki nhíu mày. "Mày nghĩ đó là ý hay à?"

Denki nhún vai. "Chưa có gì xảy ra cả, tớ chỉ đang tìm hiểu thôi. Dù sao thì bọn mình cũng phải làm việc với chúng, vậy thì kiếm chút lợi lộc và vui vẻ một chút cũng được."

Katsuki thở dài, vì thật sự, cậu không thể phản bác lại điều đó. "Cẩn thận đấy."

"Tớ lúc nào cũng-"

"Cẩn thận như tao, không phải kiểu của mày," Katsuki nói.

Denki làm mặt hờn. "Được rồi, mẹ ơi."

"Giả sử tao là mẹ mày, tao đã bóp cổ mày từ lâu rồi."

Denki giơ ngón giữa lên. "Thô lỗ." Sau đó cậu ta nhíu mày. "Nói về mấy đứa thô lỗ, Kyouka đâu rồi?"

Mina mở miệng rồi đóng lại, lại mở. "Tớ không biết. Tớ tưởng cậu ấy đi ăn trưa, mà đã hai tiếng rồi. Cậu ấy đâu rồi?"

"Cậu ấy sẽ không được phép rời khỏi tòa nhà mà không có người đi kèm," Eijirou nói. "Ai đã đến đón cậu ấy?"

"Yaoyorozu đấy," Hanta trả lời.

Tất cả mọi người dừng lại và nhìn nhau.

"Cậu nghĩ," Mina bắt đầu nói chậm rãi, "liệu bọn họ có giết nhau không?"

"Chắc là không đâu. Tớ nghĩ Kyouka không ghét Yaoyorozu đến mức đó. Tớ còn nghĩ bọn họ đang dần làm bạn lại nữa," Eijirou nói.

"Tớ không biết, cậu cũng biết Kyouka có thể giữ mối hận lâu lắm mà," Denki nói.

"Ừ, nhưng thường là với cậu đấy," Hanta nói. Cậu ta quay người lại. "Tớ có thể tìm cậu ấy trên máy theo dõi của mình."

"Cậu- đợi đã, cái gì cơ-"

Hanta ngắt lời Eijirou, quay lại, vai khẽ nhún lên. "Không đâu, dù cậu nghĩ gì thì tớ chắc chắn không có cái cậu đang nghĩ đâu. Mà thôi, nếu các cậu cho tớ vài phút, tớ có thể chỉ cho các cậu biết chính xác cậu ấy đang ở đâu."

"Hoặc," Mina nói, vừa vẫy vẫy chiếc điện thoại và nhìn Hanta. "Tớ chỉ cần nhắn tin cho cậu ấy thôi. Như một người bình thường."

"Ai ở đây là bình thường?" Hanta lẩm bẩm.

"Tớ nghĩ chúng ta nên quay lại với cái máy theo dõi," Eijirou nói, nhìn qua lại giữa họ. "Chẳng ai lo lắng về chuyện đó à?"

"Ồ, cưng à," Mina nói, vỗ vai cậu ta. "Cậu không biết à?"

Eijirou nhìn cô ấy như thể cô ấy vừa đá con cún của anh ta. Hoặc như thể cô ấy vừa đá chân anh ta. Thật ra cũng không khác gì.

Denki tiến lại vỗ vai Eijirou. "Đừng lo, bạn ơi, tớ cũng không biết đâu."

Katsuki cũng không biết Hanta đã theo dõi bọn họ, nhưng cậu không nói điều đó ra ngoài.

Điện thoại Mina reo lên. "À, cậu ấy đây rồi." Cô mở tin nhắn ra, đọc nhanh.

Rồi đọc lại lần nữa.

Tất cả mọi người đều nhìn cô ấy, mắt cô ấy mở to dần, miệng khẽ há ra.

Katsuki cảm nhận được sự căng thẳng dần dần lan xuống sống lưng, khiến ngón tay cậu run lên. Cậu nghĩ đến cây súng bắn tỉa mới và tự hỏi liệu có nên thử ngay không.

"Cậu ấy nói gì vậy?" Denki hỏi vội.

Mina ngước lên nhìn họ, nháy mắt. "Kyouka đang ở với Yaoyorozu. Trong phòng của cô ấy."

Tất cả họ thở phào nhẹ nhõm. Rồi câu nói của Mina lại vang lên. "Khoan đã, gì cơ?"

Họ đều chen lại gần điện thoại của cô. Và đúng là, trên màn hình điện thoại có tin nhắn từ Kyouka nói rằng cô ấy đang dành thời gian với Momo-

"Cô ấy gọi Momo là Momo. Cô ấy gọi Momo là Momo!" Denki kêu lên, lắc lắc người Hanta.

Và chắc là sẽ ở đó cả ngày, nên đừng lo lắng.

Và đừng làm phiền cô ấy.

"Cái đó... có nghĩa là... cậu, Denki," Denki đọc chậm ra ngoài. "Cái quái gì vậy?"

"Tớ nghĩ là tất cả bọn mình đều hiểu rồi," Hanta nói, vỗ vỗ đầu Denki.

"Vậy," Mina nói, nụ cười của cô ấy càng rộng ra. "Ai muốn cược là bọn họ đang làm tình?"

"Tao không cược đâu," Katsuki nói. Cậu duỗi tay với băng tay đã quấn, mặc chiếc quần thể thao yêu thích. "Dù sao thì, tao sẽ ra phòng gym. Tao sẽ ở đó vài tiếng."

Cậu liếc mắt về phía Hanta. "Vậy không cần phải đi tìm nữa đâu."

"Chết tiệt, tớ đã thực sự hy vọng giấu cái đó lâu hơn chút," Hanta lẩm bẩm với bản thân.

"Tớ vẫn nghĩ chúng ta nên nói về cái đó," Eijirou nhắc lại.

"Ừ... nhưng để sau đi." Katsuki giơ tay lên, vẫy qua vai.

Hình như Midoriya tin tưởng bọn họ đến mức giờ không cần phải có vệ sĩ đi theo nữa. Nhưng Katsuki không ngu đến mức tin rằng ông trùm mafia không có tai mắt quanh đây.

Cậu gần như chắc chắn rằng trực giác của mình đúng khi, sau 30 phút tập luyện, Uraraka bước vào. Cả hai nhìn nhau và Uraraka vẫy tay nhỏ với cậu trước khi đi về phía các bao cát.

Katsuki gật đầu lại với cô trước khi tiếp tục với bài kéo xà. Nhưng cậu vẫn để mắt đến cô.

Cả hai tiếp tục tập trong im lặng thêm một vài phút trước khi Katsuki phải dừng lại. Cậu uống nước và nhìn cô.

Cô ấy nhanh nhẹn và mạnh mẽ khi đánh vào bao cát. Những cú đấm nhanh trước khi cô lùi lại và đá mạnh vào hông bao cát.

Cả bao cát rung lên dữ dội.

Katsuki nhìn cô ấy, hỏi, "Đang nghĩ về ai à?" làm Uraraka giật mình. Cậu hất mặt về phía bao đấm vẫn đang đung đưa khi cô ấy quay lại nhìn cậu với ánh mắt thắc mắc. "Cú đá vừa rồi mạnh đấy."

Uraraka vén tóc ra sau tai và nhếch miệng cười. "Có thể là đang nghĩ về một trận tái đấu đấy."

Katsuki nhìn chằm chằm cô. Cô ấy cũng không chịu thua mà nhìn lại cậu. Cậu nhún vai. "Vậy thì có một sàn đấu boxing ở kia. Nếu mày nghĩ mình đủ sức tái đấu thì cứ thử đi."

Cô ấy đứng thẳng dậy và lắc lắc tay. "Nghe như một lời thách đấu."

"Đúng vậy, vì đó chính là một lời thách đấu."

"Được thôi."

~

Katsuki chốt cô ấy hai lần và nhận lại một cái má sưng và vài cái xương sườn bầm tím. Cậu lau máu ở mũi nhưng không thể nào xóa được nụ cười trên mặt mình.

Khi họ rời khỏi sàn đấu, cả hai đều ướt đẫm mồ hôi và Katsuki chỉ cho cô ấy một vài mẹo. "Mày đã suýt hạ gục tao với cú lật đấy, nhưng mày không thể lật được tất cả mọi người đâu. Chỉ vì tao gần với kích thước của mày mà cú đó mới hiệu quả thôi."

Uraraka gật đầu. "Vậy cậu sẽ dạy tớ thêm vài chiêu ném nữa chứ?"

"Được, nhưng trước tiên chúng ta phải xem lại lịch tập nâng tạ của mày. Khi nào mày rảnh?"

"Cậu biết không, thật ra tớ rảnh cuối tuần này," một giọng nói mới cất lên. Cả hai nhìn lên và thấy Midoriya dựa vào cửa. "Thật vui khi thấy hai người hòa hợp như vậy."

Katsuki nhăn mặt với hắn và Uraraka thì đỏ bừng mặt, ngón tay luồn vào nhau. "Cậu ấy thật sự hữu ích," Uraraka nói.

"Quả thật như vậy," mắt Midoriya tìm và giữ ánh mắt của Katsuki. Sau đó, ánh mắt hắn lại lướt về phía Uraraka. "Iida nhận được cuộc gọi từ một khách hàng, từ băng Shiketsu. Tớ muốn cậu đi và... có thể thuyết phục Inasa cung cấp thêm thông tin cho chúng ta."

Uraraka gật đầu. "Tớ sẽ sẵn sàng trong 15 phút, Boss. Iida vẫn ở văn phòng à?"

"Hẳn rồi."

Uraraka rời đi và chỉ còn lại hai người họ.

Midoriya bước vào phòng, đóng cửa lại sau lưng. Âm thanh cánh cửa đóng lại khẽ vang lên, vọng lại trong căn phòng.

Vọng lại với nhịp đập mạnh mẽ của trái tim hắn.

Midoriya tiếp tục tiến đến gần. Mắt hắn sâu thẳm như hồ nước xanh lá, lóe lên tia sét khi hắn chặn Katsuki lại ngay tại chỗ.

Katsuki thậm chí còn không kịp lùi bước trước khi Midoriya lao vào, cúi người về phía cậu. "Tớ tổn thương quá, Kacchan," hắn bắt đầu, giọng nói nghịch ngợm như một đứa trẻ. "Tớ tưởng đánh nhau là chuyện của chúng ta cơ mà."

"Ghen à?" Katsuki khinh bỉ hỏi, cố gắng che giấu cảm giác giọng mình có vẻ yếu đi.

Một tay của Midoriya chạm vào hông cậu, giúp giữ vững Katsuki khi hắn nghiêng người về phía trước.

"Rất ghen," Midoriya nói, giọng hạ thấp. Katsuki thề là có thể cảm thấy từng nhịp rung trong xương mình. "Tớ chỉ muốn xịt máu mũi khi xem cậu đánh nhau."

"Khinh đấy," Katsuki đẩy ra ra. "Câm miệng lại và đừng nói những thứ bẩn thỉu đó."

"Sao vậy? Tớ nghĩ cậu sẽ thích biết điều đó đấy, Kacchan." Hắn tiến gần hơn, tay còn lại vòng quanh gáy Katsuki. Cậu bị bao vây, không có đường thoát. "Tớ nghĩ cậu muốn thấy cậu làm gì với tớ," Midoriya thở ra.

Đôi môi hắn chạm vào cổ Katsuki. Cậu rùng mình, cố nén tiếng rên muốn thoát ra khỏi cổ họng xuống. Cậu hít một hơi sâu. "Mày cứ nói với tao mãi về việc mày hứng thú với tao và muốn có tao. Vậy thì sao mày không tự xem thử đi?"

Ngón cái của Midoriya lướt qua gáy cậu. Đôi môi hắn chỉ cách Katsuki một hơi thở. "Nhưng có sự khác biệt giữa hành động và lời nói, phải không Kacchan? Và cậu thì luôn thích hành động, đúng không?"

Katsuki thậm chí không thể liếm môi khô của mình, Midoriya quá gần. "Tao đã thấy hành động của mày rồi, nhưng nó chưa đủ. Và tao sẽ nghe lời mày, vì mày đã gọi tao là con chó. Mày nghĩ tao trung thành. Những lời đó kêu to lắm."

Mắt Midoriya trở nên nửa khép. "Cậu nói vậy, thế nhưng... cậu đã vứt cái súng bắn tỉa tớ mua cho cậu chưa?"

Katsuki không trả lời.

Midoriya nắm tay cậu, nhẹ nhàng thôi, nhưng đủ để khiến nhịp thở của Katsuki ngừng lại một chút. "Đúng như tớ nghĩ. Ôi Kacchan, Kacchan của tớ, để tớ làm rõ một điều." Hắn hôn lên khóe miệng Katsuki. "Khi tớ nói là chó, khi tớ nói trung thành, đó là những lời khen cao nhất mà tớ có thể dành cho cậu."

Midoriya nhìn xuống cậu, ánh mắt hắn nóng bỏng và đầy khao khát. Katsuki phải dùng tất cả sức lực để đối diện với hắn. "Đó không phải là lời khen."

"Với tớ thì có. Đối với tớ, đó là những gì tớ muốn. Tớ muốn cậu, và tớ muốn cậu trung thành với tớ. Sẵn sàng chết vì tớ. Vì tớ cũng sẽ làm điều đó vì cậu."

"Không đời nào," Katsuki phủ nhận.

Midoriya áp sát hơn, gần đến mức cơ thể cả hai như dính chặt vào nhau. "Nhưng tớ sẽ làm, Kacchan. Cái gì có thể khiến cho cậu tin tớ?"

Katsuki nuốt khan, mặc kệ ánh mắt nóng bỏng của Midoriya đang dõi theo, cuối cùng cũng ép lại, tay đẩy lên ngực rộng của hắn. "Mày muốn tao tin lời mày? Mày muốn tao tin vào hành động của mày?" Cậu nghiêng người lên, đôi môi chỉ còn cách đôi môi hắn một chút. "Mày muốn chết vì tao? Vậy thì biến đi."

Nói xong, cậu rút khỏi vòng tay của Midoriya, bước ra khỏi phòng tập, cảm nhận ánh mắt cháy bỏng của hắn dõi theo mình cho đến khi cậu ra ngoài.

Lần đầu tiên, cậu cảm thấy như mình thực sự thắng được một hiệp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro