Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 1: Stockholm

Stockholm là thuật ngữ đề cập đến tâm lý của các nạn nhân trong các cuộc bắt cóc, giam giữ, cưỡng hiếp, hoặc là... Bị giết chết, họ có những tình trạng rối loạn nhận thức cảm xúc, khiến họ thay vì sợ hãi, giận dữ, căm thù,... thủ phạm, ngược lại là những cảm xúc gần gũi, thân thuộc như đồng cảm, yêu quý, tôn thờ kẻ bắt cóc. Thật đáng sợ khi phải yêu lấy kẻ thù, song đấy lại chính là cách não bộ đang tự bảo vệ cơ thể, bằng cách đánh lừa cơ thể rằng chỉ có thủ phạm mới là người đáng tin cậy. Một cơ chế đáng ghét mà đáng ra không nên có ở nạn nhân.

Nhưng còn đối với Bakugou, cậu từng là kẻ bắt nạt, từng bạo lực thằng bạn nối khố đến độ chỉ lên cấp ba do khác trường tên đó mới thoát khỏi bàn tay cậu, thì Stockholm lại là một thứ gì đó có phần hư cấu, hơi hoang đường, chẳng có một ai lại đi yêu thằng bắt cóc mình cả... Đấy là cho đến thời khắc này.



Trở về khoảng thời gian gần một năm trước.

Cậu đang trên đường về nhà mình. Vừa đi cậu vừa suy nghĩ về những chuyện ban sáng. Lúc tập luyện cậu đã bất cẩn bị thương ở cánh tay phải khi va chạm với Kirishima, hiện tại vết thương chưa lành cứ đau âm ỉ.

/Steps/ (tiếng bước chân)

Cậu cảm nhận rõ có người đang theo dõi mình phía sau, trực giác mách bảo cậu đây chắc chắn không phải người có thể đối phó dễ dàng.

Bỗng! Có tiếng động phát ra bên trong con hẻm nhỏ giữa hai ngôi nhà xập xệ. Cảnh giác, cậu liền lách vào dòng người đông đúc, hi vọng không có chuyện gì xảy ra. Dù có thể bình thường cậu sẽ không sợ bố con thằng nào mà đập bọn chúng ra bã, nhưng tình hình này thì cậu không chắc, vết thương thì khiến cậu nhăn mặt, dòng người quá đông đúc, bên trong khu dân cư này thì xác định khỏi có dùng quirk được luôn nha.

"Em đi đâu mà gấp vậy~" Một giọng nam trầm hơi phần quen thuộc khiến cậu bất giác rùng mình. Vừa định quay lại phía âm thanh ấy.

"Kacchan?..." Cơn đau ập tới từ sau gáy, đôi mắt cậu lắp đầy bởi màu đen nghịt, ý thức cậu vụt bay theo gió, tới lúc tỉnh dậy cậu đã nhìn thấy mình bị trói trên một chiếc ghế gỗ, miệng và tay bị khống chế bởi thiết bị chuyên dụng mà người bị sử dụng sẽ bị tước đoạt khả năng sử dụng quirk vốn dĩ... Và còn, cậu thấy mình không mảnh vải che thân, trong căn phòng trắng toát hệt khu vực dành cho những bệnh nhân tâm thần điều trị.

"Kacchan đói chưa?" Một tên đàn ông cao tầm mét tám, cơ bắp cứ cuồn cuộn cả lên, mái đầu hắn màu xanh rêu và khuôn mặt baby lấm tấm tàn nhang... Đó là Deku, tên tội nghiệp bị cậu bắt nạt cũng là bạn thời thơ ấu của cậu. Vô năng và yếu đuối khiến hắn bị loại khỏi UA, sau đó hắn đã được nhận vào một ngôi trường cấp ba bình thường ở thành phố khác, mẹ hắn vì muốn thuận tiện cho hắn học tập nên đã chuyển nhà đi nơi khác. Từ đó gia đình hắn cũng không liên lạc gì với nhà cậu, vậy mà chỉ trải qua vỏn vẹn chưa đầy hai học kì , hắn đã thay đổi chóng mặt và còn đang bắt cóc cậu? Thật đáng khinh bỉ.

"Để anh đút em ăn" Hắn ra vẻ ân cần cởi dụng cụ bịt mõm ra cho cậu, tay cầm bát mì ramen nóng hổi, nghi ngút khói đưa lên miệng thổi phù phù vài cái để phần thức ăn được nguội bớt. Tất cả hành động của hắn khiến cậu điên tiết và vô cùng căm phẫn, cậu thẳng thắn khướt từ, trực tiếp sĩ vả hắn bằng cách nhổ nước bọt ra tay hắn.

"Chết đi!" Cậu không hét to hay làm bộ mặt cau có như thường ngày, tất cả những gì cậu làm là hận thù hắn bằng cả lý trí, gằn giọng và đầu hơi cúi xuống, ánh mắt cậu tối lại với một vệt sáng lướt trên con ngươi đỏ láy, như thể con dao nhọn đang bị vùi trong vũng máu tanh tưởi. Báo hiệu cho tháng ngày ngập trong tội ác tanh hôi của hắn mà cậu sắp phải trải qua.

"Chậc, thế là hư nhá Kacchan! Anh sẽ phạt em" Hiện tại đây là sân chơi của hắn và... Chết tiệt!

"Aghhhh!!!"

Hắn thẳng tay ném bát mì nóng hổi lên cơ thể không một mảnh vải của cậu, sức nóng khiến cậu bị bỏng nặng nhưng chưa hết kinh hoàng, hắn lôi con quái vật ở thân dưới ra. Nó căng cứng lên, gân guốc và to, đúng rất to, phải gọi là to bằng bắp tay cậu hiện tại.

"Nếu em đã không thích ăn mì thì anh đút em ăn xúc xích..." Hắn bóp chặt miệng cậu hòng giữ nó há to, thô bạo thúc cự vật to lớn vào trong, môi cậu hơi rách và cảm giác chèn ép cứ ngày một lớn dần, mỗi cú thúc như thể muốn thúc văng não cậu ra ngoài, hắn thật sự điên rồi. Một ý nghĩ thoáng qua, cậu muốn cắn đứt thứ kinh tởm này một lần và mãi mãi...

"Em cứ cắn nếu muốn chết~" Hắn nói rồi đâm sâu lần cuối trước khi xuất ra toàn bộ đống tinh dịch nhiều và đặc quánh, hắn đã trữ rất lâu mới được nhiều như vậy...

"Khặc!!!" Cậu sặc sụa, khó khăn đưa tất cả số tinh trùng trên mũi xuống, khó thở, đau rát là những gì cậu cảm nhận được. Chưa kịp để cậu làm gì, một nỗi đau truyền đến từ má cậu.

"Không nhả, uống thuốc này vào" Hắn ép cậu uống viên thuốc nào đó... bằng tinh dịch của hắn? Thật nhục nhã... Mắt cậu nhoè đi và không còn chút sức lực nào cậu vẫn không làm theo lời hắn, cậu lập tức nhả hết đống nhày nhụa tanh tưởi đó.

"Cởi trói cho tao, tao đếch chơi trò tình nhân với mày" Dù có chết cậu cũng sẽ không bao giờ để hắn thoả mãn, nhất là những thứ kinh tởm này.

Đột nhiên không khí trong phòng trở nên ngộp ngạt, hắn không điên lên cũng không nói gì sau lời nói của cậu, hắn chỉ đứng đó giây lát và rồi cởi trói cho cậu. Tiếng xích bằng kim loại va đập vào nhau cứ âm âm trong phòng, từng nhịp thở của hắn cứ đều đặn như thể hắn vẫn đang bình tĩnh. Nhưng có lẽ cậu bên cạnh hắn quá lâu để có thể tin hắn, từ nhỏ hắn đã là người khó đoán, cậu thật sự không thể lường trước được những gì hắn sẽ làm tiếp theo.

"Đi, trước anh đổi ý" Hắn lùi lại giữ khoảng cách với cậu, có thể hắn muốn để cậu đi thật... Cậu đứng dậy chạy đi thật nhanh và rồi hối hận vì quyết định ấy của mình.

"Aghhhhh!!! Thằng- chó Deku!" Cậu ngã xuống nền đất lạnh lẽo, hoá ra hắn vốn không có ý định để cậu rời đi... Hắn đã dùng đôi tay trần bẻ gãy chân cậu, tuy không đến mức sẽ què suốt đời nhưng là đủ để hắn giữ cậu bên cạnh hắn thời gian tới.

"Được rồi, đi tắm thôi" Tiếng kim loại cứ văng vẳng trong căn phòng và rồi giải thoát nó là một cái tầng hầm dài liên miên, một dãy các căn phòng hệt như phòng cậu nhưng không có ai bên trong. Hắn nắm đầu cậu lôi đi xồng xộc, cậu rùng mình phát hiện. Thì ra hắn dù không bẻ gãy chân cậu cũng vẫn còn sợi xích trói buộc cậu ở cổ. Chết tiệt! Cậu muốn thoát khỏi đây nhưng lại không thể làm gì hắn. Khi nãy cậu cũng không thể sử dụng quirk, hắn vốn đã khiến cậu mất quirk bằng thuốc nào đó rồi, không có lý nào mà thiết bị kia đã bị thoát xuống còn cậu thì không sử dụng quirk được nữa.

Hắn đưa cậu vào trong một phòng tắm, nó thậm chí to bằng nhà tắm công cộng nhưng khác một chỗ là ở đâu cũng có móc để trói cậu...

"Tao là chó của mày chắc..." Giọng cậu nhỏ đến mức khó nghe.

/Cách/ Tiếng kim loại từ sợi xích được nối với cái móc ở sàn tạo ra to và vang vọng không thôi.

"Muốn tự tắm hay để anh tắm" Hắn vẫn tỏ ra giống như việc vừa nãy chưa từng xảy ra mà còn giả bộ thân thiết với cậu...

"Chết m-" Hắn cắt lời cậu bằng một trận đòn thừa sống thiếu chết, bàn tay hắn thô bạo tắm và gội đầu cho cậu. Vừa bị bỏng nặng xong mà còn phải tắm khác gì giết người chứ. Cái lạnh buốt từ vòi nước chảy trên da cậu hệt ngàn con dao nhọn đâm lên rồi kéo dài trên da cậu.

"Mày làm ướt hết đồ tao rồi" Hắn trực tiếp ném cậu xuống bồn tắm bự hệt hồ bơi, nhà hắn vốn dĩ đâu có giàu như này chứ. Hắn ở trên không nhanh không chậm xé toạc y phục để lộ cơ thể rắn chắc và phần hạ bộ thì trời ạ! Khác gì cái gậy bóng chày không chứ!?

"Chờ dưới đấy, rảnh quá thì chuẩn bị trước đi... Lát rách đừng có đạp anh" Hắn lại quay quắt thái độ rồi thản nhiên tắm rửa như chưa từng xảy ra chuyện gì...

"Mày bắt tao về đây làm gì!?"

"Em cũng hiểu rồi mà?" Lời nói hắn khiến cậu nhớ lại cảnh tượng kinh tởm lúc nãy, khi mà hắn ép cậu phục vụ hắn.

"Thằng khốn nạn biến thái kinh tởm"

"Em quá khen, vợ yêu à" Hắn lao xuống bồn, cánh tay to lớn chắc khoẻ ghì chặt cơ thể cậu lên thành bồn, tay còn lại từ từ mở rộng bên dưới cậu. Làn nước lạnh được đà thâm nhập vào bên trong.

"Bỏ tay mày ra khỏi người tao!!!" Cậu vùng vẫy, cố gắng thoát ra sức mạnh khủng khiếp ấy, dần dần một ngón thành hai ngón, rồi lại ba ngón, đến khi bên trong trướng đến không thể chứa nổi nữa.

"Anh đã bảo em chuẩn bị trước rồi mà nhỉ? Em làm tốn thời gian của chúng ta đấy!" Hắn đưa cự vật đến cửa động, chà xát lên nhưng chưa vội thâm nhập, trêu ghẹo chiếc miệng nhỏ bên dưới rồi nói tiếp.

"Nếu em ngoan ngoãn sinh con xong anh sẽ thả em về" Bất ngờ hắn thúc mạnh vào bên trong cậu, nỗi đau truyền tới đột ngột khiến cậu văng tục. Sau cú đó hắn vẫn cứ ra vào mãnh liệt như thế, từng nhịp đều lút cán rồi mới rút ra, lại còn thêm sức nóng ấy thì thôi rồi kiếp này xem như bỏ.

"Thằng chó điên này! Mau thả tao ra! Chết tiệt!" Vùng vẫy cách mấy chỉ khiến cậu thêm mệt, cậu ngất giữa cuộc chơi hoang dại mà hắn thì trâu bò thế chứ, đã bảy lần rồi đâu phải ít.

Lúc tỉnh dậy cậu đã thấy mình nằm trên một chiếc giường, chân tay bị trói lại. Vẫn khoả thân nhưng lần này bên dưới cậu bị thứ gì đó chèn ép, cảm giác ghê tởm hệt lúc bị hắn cưỡng h**p vậy...

Ra là hắn đã dùng dương vật giả để chèn vào bên trong cậu. Cảm giác bên trong vẫn còn lượng lớn tinh dịch khiến cậu nhăn mặt.

"Thằng l*n"

"Kacchan? Dậy rồi thì uống thuốc đi" Hắn đột nhiên xuất hiện với một hũ thuốc kì lạ nhưng vô cùng quen mắt. Dù rằng cậu không thể nhớ ra đã nhìn thấy nó ở đâu nhưng trực giác mách bảo cậu không nên uống thứ thuốc đó.

"Đéo! Thả tao ra"

"Chưa gì em đã muốn vui vẻ tiếp à?"

"Mày-"

"Ngoan ngoãn uống đi, nếu không đừng trách anh..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro