Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6: Liên kết bị thiếu

i.

Một tháng trôi qua thật chậm chạp khi cuộc sống của một người đang dần tan vỡ ngay trước mắt họ.

Izuku biết điều này là sự thật. Hắn biết nó như biết rằng trọng lực tồn tại, hay lửa thì nóng, hay là hắn sẽ không bao giờ thắng nổi một cuộc tranh cãi với Kacchan dù hắn có đúng lý lẽ đi chăng nữa. Nó chỉ đơn giản là… sự thật. Một sự thật không thể chối cãi, không thể phủ nhận.

Một tháng chỉ là bốn tuần và vài ngày.

Hai mươi tám đến ba mươi mốt lần bình minh. Một vài ngày thứ Hai. Chỉ là một phần nhỏ trong tổng thể mọi thứ. Thỉnh thoảng, cả tháng trôi qua mà hắn còn không nhận ra, bị nuốt chửng trong vòng xoáy công việc anh hùng, giấy tờ, các cuộc họp báo, những sự kiện công cộng. Những ngày của hắn hòa vào nhau trong một chu kỳ mệt mỏi và có thể đoán trước, và thời gian chỉ… trôi qua.

Bây giờ khi hắn thực sự để ý, hắn phát hiện ra một điều vô cùng đau đớn.

Thời gian trôi qua thật tệ.

Thời gian lê bước từng chút một, chậm rãi và nặng nề, mỗi giây kéo dài đau đớn, đau đớn, đau đớn không thể chịu nổi. Một tháng không chỉ là vài tuần nữa. Nó là vĩnh cửu. Là một khoảng trống vô tận của im lặng và những quyết định sai lầm.

Một tháng trước, hắn còn có bạn gái. Giờ hắn có một người yêu cũ.

Cô ấy chỉ… biến mất.

Còn Kacchan…

Tốt thôi.

Kacchan lúc nào cũng biết cách tỏ ra tàn nhẫn khi cậu muốn.

Izuku đã mất nhiều năm thuyết phục bản thân rằng hắn đã xây dựng được một sức chịu đựng với điều đó, rằng hắn đã làm hòa với việc trở thành ngoại lệ, người duy nhất mà Kacchan sẽ chấp nhận ở trong không gian của mình lâu hơn vài phút.

Nhưng rồi điều này xảy ra. Hay đúng hơn, chẳng có gì xảy ra cả.

Và đó chính là vấn đề, phải không? Chẳng có gì.

Katsuki đã không nói chuyện với hắn trong suốt bốn tuần.

Không gọi điện. Không nhắn tin. Không mắng chửi. Thậm chí không có một cái like vô tình trên một trong những bài đăng ngớ ngẩn của hắn trên mạng xã hội. Katsuki đã cắt đứt hắn hoàn toàn, quá gọn gàng và hiệu quả đến mức nó gần như khiến Izuku cảm giác như hắn đã tưởng tượng ra vài tháng qua. Như thể họ chưa từng cãi nhau, chưa từng chạm vào nhau, chưa từng nhìn vào mắt nhau và thấy một thứ gì đó không nói ra nhưng đáng sợ đang nhìn lại.

Có lẽ hắn đã dễ dàng tin rằng tất cả chỉ là trong đầu hắn, rằng hắn đã hiểu lầm mọi thứ, rằng hắn đã ảo tưởng về đôi tay của Katsuki trên người hắn, về khuôn mặt của Katsuki gần đến mức có thể đếm từng nốt tàn nhang, về giọng nói của Katsuki gọi tên hắn như thể nó có ý nghĩa khi cậu ấy đang quan hệ với Kou.

Nhưng hắn không tưởng tượng ra điều đó.

Hắn biết hắn không tưởng tượng ra điều đó.

Và Katsuki đã đánh hắn chỉ vì hỏi về chuyện đó.

Vậy nên không, hắn không tưởng tượng cái quái gì cả.

Và thế là, hắn lại ở đây, tồn tại trong một thế giới mà Katsuki không nói chuyện với hắn. Một thế giới mà hắn đã làm điều gì đó khiến cậu giận đến mức bị xóa khỏi cuộc đời cậu hoàn toàn. Một thế giới mà Katsuki chọn không nói chuyện với hắn.

Và Izuku, như cái đống đổ nát đáng thương của hắn, đã làm những gì hắn luôn làm.

Hắn đi tìm cậu.

Và thế là hắn lại kết thúc với việc bị từ chối ngay tại chính cái văn phòng của Đại Bộc Sát Thần Dynamight, đứng trước một cô lễ tân trông có vẻ mệt mỏi, nhìn hắn như thể hắn là một fanboy hết thời đang cố lẻn qua bảo vệ.

“Anh ấy đã dặn kỹ là không cho anh vào.”

Izuku đã cười. Cười thật sự.

Bởi vì sao?

Katsuki dặn vậy?

Giống như hắn là một mối đe dọa á?

Giống như hắn cần bị ngăn cản không cho vào?

Hắn đã muốn tạo ra một cảnh.

Hắn đã muốn xô qua cái bàn, ép mình vào văn phòng của Katsuki, bắt cậu nghe, bắt cậu nhìn hắn.

Nhưng hắn không làm thế. Bởi vì làm vậy sẽ thật thảm hại.

Và Izuku thì đã quá thảm hại rồi.

Vậy là hắn ra về. Và rồi hắn không làm gì cả.

Và thời gian cứ thế trôi đi.

Và trôi đi.

Và trôi đi.

Và Izuku, từng chút một, dần dần tan vỡ.

Hắn bắt đầu đi làm muộn, bỏ lỡ các cuộc họp buổi sáng, để hộp thư của mình đầy ắp email chưa đọc. Thực ra thì cũng không sao. Họ sẽ không bao giờ đuổi việc hắn. Không phải hắn đâu. Hắn có thể biến mất cả tuần trời và họ chỉ cần cử ai đó đi tìm hắn ra khỏi cái hố tự hủy hoại mà hắn chui vào.

Không phải là có ai kiểm tra hắn đâu. Họ đã cố gắng lúc đầu. Gửi vài tin nhắn mà Izuku đã phớt lờ vì hắn biết phải nói gì?

Không, thật ra thì hắn nghĩ hắn đang chết dần chết mòn bên trong nhưng cũng chẳng sao, hắn sẽ ngủ một giấc cho qua vậy.

Ngay cả chủ nhà của hắn cũng đã thôi không cố gắng nữa. Mấy lần đầu, ông ta đã đập cửa như thể muốn đấm thủng nó. Hét qua cánh cửa về cái vòi nước trong phòng tắm rỉ nước xuống sàn, nói rằng Izuku cần phải sửa nó, nếu không ông ta sẽ bắt đầu tính phí thêm vì hư hỏng.

Nhưng Izuku chẳng sửa gì cả.

Bởi vì mỗi lần hắn cố gắng, mỗi lần hắn đứng trước cái vòi nước ngu ngốc đó, cầm chìa khóa trong tay, hắn lại... dừng lại.

Nhìn chằm chằm vào dòng nước đang tụ lại trong chậu. Nhìn nó xoáy, chậm rãi và đều đặn, trôi xuống cống.

Tí tách.
Tí tách.
Tí tách.

Giống như nhịp tim.

Giống như một lời nhắc nhở.

Giống như một thứ gì đó hắn không thể nhận ra, không thể xua tan, không thể sửa chữa.

Rồi trước khi hắn nhận ra, hắn lại đang ngồi dưới sàn phòng tắm, hai đầu gối co lại, lưng dựa vào tường, nhìn dòng nước chảy qua những vết nứt của sự thờ ơ của chính mình, lắng nghe âm thanh của thứ gì đó vỡ vụn.

Tí tách.
Tí tách.
Tí tách.

Một tháng.
Bốn tuần.
Một cõi vĩnh hằng.

Và rồi còn có cả Ochako, đúng như lời cô nói, đã chặn hắn.

Thật buồn cười, theo cái kiểu bi kịch và đầy nhục nhã. Ban đầu, hắn thậm chí còn không nhận ra. Cũng chẳng nghĩ đến việc kiểm tra. Hắn không hẳn mong đợi Ochako sẽ chủ động liên lạc, nhưng một phần nhỏ bé, ngu ngốc trong hắn vẫn giữ ý nghĩ rằng, nếu thật sự cần, có lẽ cô ấy vẫn sẽ bắt máy.

Vậy nên, một đêm, khi sự cô đơn đã trở nên không thể chịu nổi và âm thanh duy nhất quanh hắn là tiếng tí tách chết tiệt của cái vòi nước trong phòng tắm, hắn gọi cho cô ấy.

Hoặc... hắn đã cố.

Số điện thoại không kêu. Không có tín hiệu, cũng chẳng có giọng nói máy móc nào thông báo rằng “số máy quý khách đang gọi hiện không liên lạc được.” Chỉ là một khoảng lặng, phẳng lì, chết chóc trước khi cuộc gọi bị cắt đứt hoàn toàn.

Thật đáng thương, khi hắn ngồi đó, nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại của mình quá lâu sau đó. Ngón tay cái lơ lửng trên tên cô, lưỡng lự, tự hỏi liệu có nên thử lại lỡ đâu đó chỉ là một sự nhầm lẫn. Nhưng không phải nhầm lẫn.

Vậy nên, bằng sự thông minh tuyệt đỉnh của mình, hắn mở mạng xã hội. Vì chắc chắn cô ấy sẽ không làm đến mức đó.

Rồi hắn nhìn thấy điều đó.

“Người dùng không tồn tại.”

Đó là lúc nỗi nhục thực sự ập đến.

Vì dĩ nhiên cô ấy đã chặn hắn ở đó nữa. Vì dĩ nhiên Ochako đang thực sự làm điều tốt nhất cho chính mình. Vì dĩ nhiên cô ấy đã đặt ra giới hạn và từ chối để bản thân mắc kẹt trong đống đổ nát của mối quan hệ này. Vì dĩ nhiên tất cả những gì hắn làm là phá hoại nó.

Thế nên hắn làm một việc khác. Và đó là lý do tại sao hắn lại ngồi trên ghế sofa lúc ba giờ sáng, chăn quấn quanh vai, xem cái chương trình ngớ ngẩn ấy.

Cái chương trình mà Kacchan và Kou đã từng nghêu ngao hát theo.

Và... nó hay thật. Phải nói là, rất hay.

Điều đó khiến hắn bực bội.

Vì hắn đang tận hưởng chương trình, nhưng mỗi lần có cảnh gì đó hài hước, mỗi khi đến những pha hành động kịch tính, mỗi lần hắn thực sự bị cuốn vào cốt truyện, hắn lại không thể ngừng nghĩ đến những người khác đã từng xem nó trước hắn.

Katsuki và Kou. Hai người đó. Ngồi cùng nhau. Xem chương trình này.

Có thể là trên ghế sofa, có thể là trên giường.
Có thể dựa vào nhau, có thể chia sẻ một cái chăn, có thể chạm vào nhau—không.

Toàn thân hắn giật mạnh trước ý nghĩ đó, răng nghiến chặt vào môi dưới khi hắn cố gắng lắc đầu để xua nó ra khỏi đầu mình. Hắn không nên nghĩ về điều đó. Không muốn nghĩ về điều đó.

Nhưng đây là hắn, chìm sâu trong vòng xoáy do chính mình tạo ra, xem một chương trình rẻ tiền và biết rằng nếu có ngày nào đó hắn gặp lại Katsuki, hắn sẽ phải giả vờ rằng mình chưa từng xem nó. Giả vờ rằng hắn chưa từng tuyệt vọng đến mức bấu víu vào bất cứ thứ gì, dù là chi tiết nhỏ nhặt và ngớ ngẩn nhất, chỉ để cảm thấy gần gũi với cậu lần nữa.

Và rồi, ở một thời điểm nào đó, hắn bắt đầu khóc.

Thật ra không phải vì chương trình.

Hắn thậm chí còn chẳng biết tại sao mình khóc nữa.

Chuyện chia tay. Công việc. Căn hộ kinh tởm của hắn.

Việc hắn đã hai tuần chưa giặt đồ, và cái giỏ giặt của hắn bốc mùi như có thứ gì chết trong đó. Việc những lần tắm hàng ngày đã biến thành cách ngày, rồi chẳng hiểu sao lại còn ít hơn thế nữa, đến mức một trong những học sinh của hắn lặng lẽ đẩy một thỏi lăn khử mùi về phía hắn sau giờ học.

Đó, không nghi ngờ gì, là khoảnh khắc tệ hại nhất trong đời hắn.

Học sinh của hắn. Đã ngửi thấy mùi hắn. Học sinh của hắn.

Điều tệ nhất là, đứa học trò đó thậm chí chẳng nói gì. Nó chỉ nhẹ nhàng đưa thỏi khử mùi cho hắn, như thể cố gắng không làm tổn thương cảm xúc của hắn, như thể đang cố gắng giúp hắn. Và điều đó, bằng cách nào đó, lại càng khiến mọi thứ tồi tệ hơn.

Hắn đã cố gắng vượt qua phần còn lại của ngày hôm đó mà không để xảy ra chuyện gì, cố gồng lên để thể hiện một phiên bản "ổn" nhất của chính mình. Nhưng ngay khi về đến nhà, hắn đã khóc. Khóc đến mức đầu đau như búa bổ.

Hắn không muốn cử động.
Không muốn nghĩ ngợi.
Không muốn tồn tại.

Nhưng chương trình vẫn tiếp tục phát.
Nước vẫn tiếp tục nhỏ giọt.
Và thế giới vẫn tiếp tục quay, dù có hay không có hắn.

Điều buồn nhất là, tất cả những gì hắn muốn lúc này chỉ là được nói chuyện với Katsuki.

Hắn muốn gặp cậu. Chỉ là gặp thôi. Không cần phải làm gì kịch tính, không cần làm gì khiến cả hai phải né tránh. Hắn thậm chí còn chẳng biết mình sẽ nói gì, chẳng biết liệu có gì để nói nữa không, hay liệu hắn có còn quyền được nói chuyện với cậu không.

Và điều đó khiến hắn cảm thấy tồi tệ.

Vì tại sao chứ? Tại sao hắn lại muốn gặp Katsuki? Tại sao trong ngực hắn lại đau nhói như thế, như thể có một nhu cầu vô lý, dằn vặt đòi phải tìm được cậu, nhìn thấy cậu, chỉ cần được ở gần cậu, dù chỉ một giây?

Katsuki đã đúng về một điều.

Đêm hôm đó, trong phòng ngủ của hắn, đó là cuộc trò chuyện dài nhất giữa họ kể từ cái đêm tám tháng trước.

Tám tháng trời mà họ gần như không nói chuyện với nhau. Tám tháng mà Izuku dần quen với việc không nghe thấy giọng cậu mỗi ngày, không thấy tên cậu hiện lên trên điện thoại, không tự hỏi cậu đang ở đâu, đang làm gì, liệu cậu có ăn đủ, ngủ đủ, chăm sóc bản thân tử tế không.

Tám tháng.

Hắn đã sống sót qua được khoảng thời gian đó.

Vậy tại sao chỉ một tháng này thôi cũng đủ khiến hắn phát điên?

Nó thật vô lý. Nhưng nghĩ lại thì, tám tháng trước, việc xa cách đó là quyết định của hắn. Là điều kiện của hắn. Hắn tự chọn rời xa cậu, tự xây dựng một cuộc sống không có Katsuki vì hắn muốn vậy, vì hắn đang yêu, vì hắn có bạn gái, vì đó là điều đúng đắn cần làm.

Còn bây giờ?

Bây giờ, Katsuki là người lựa chọn. Bây giờ, Katsuki là người chấm dứt tất cả.

Và điều đó khiến hắn không thể chịu nổi.

Izuku đã dành cả cuộc đời để tự ép mình chấp nhận rằng bị bỏ lại phía sau là điều bình thường. Nó gần như đã trở thành phản xạ. Vậy mà, vì lý do chết tiệt nào đó, lần này cơ thể hắn lại phản kháng. Từng dây thần kinh trong hắn như gào thét, bảo hắn phải làm gì đó, phải tìm cách sửa chữa, phải đuổi theo Katsuki, phải xin lỗi, dù cho hắn chẳng biết mình đã làm sai điều gì, chỉ cần làm gì đó trước khi mọi thứ quá muộn.

Và vấn đề chính là ở đó, đúng không?
Quá muộn.

Bởi vì hắn có cảm giác mình sắp hết thời gian. Như thể nếu hắn để chuyện này kéo dài thêm chút nữa, nếu để Katsuki cứ mãi giận hắn, cứ mãi xa cách như thế, thì sẽ chẳng còn gì để cứu vãn. Và Izuku không thể để điều đó xảy ra. Hắn không thể.

Có lẽ vì thế mà khi có tiếng gõ cửa vang lên, hắn đã cho phép mình hy vọng.
Chỉ trong một khoảnh khắc thôi. Đủ lâu để tim hắn giật thót trong lồng ngực. Bởi vì có thể lắm chứ.

Có thể Katsuki cuối cùng cũng chịu từ bỏ cái trò này. Có thể cậu đã đến đây để hét vào mặt hắn, để gọi hắn là đồ ngốc, để đẩy hắn vào tường và hỏi tại sao trông hắn lại thảm hại như thế, bởi vì Izuku biết mình trông rất tệ, biết rằng mình giống như đã sống qua một tháng chỉ với đồ ăn thừa hỏng và cảm giác hối hận.

Có thể cậu đã đến đây để bảo hắn phải tự lo liệu cho cuộc đời mình.

Có thể cậu đã đến đây để bảo hắn sửa chữa tất cả.

Có thể Katsuki đã ghét hắn một tháng trước, có thể cậu đã nói rằng cả hai không nên nói chuyện một thời gian, nhưng Katsuki chưa bao giờ để hắn rơi vào tình trạng tồi tệ đến vậy.

Như những năm trước đây. Dù khi đó Izuku lạc lối, biến mất khỏi cuộc sống của họ, lao vào các con phố như một tên ngốc đi làm anh hùng bóng tối. Chính Katsuki là người đã tìm ra hắn. Katsuki là người kéo hắn về. Katsuki là người nói với hắn rằng, đừng bao giờ tự mình chiến đấu với tất cả những trận chiến đó.

Vậy có lẽ lần này, Katsuki lại đến để tìm hắn.

Có lẽ đây chính là lúc. Có lẽ đây là khoảnh khắc cậu quay trở lại.

Hắn sẽ mở cửa. Cả hai sẽ nói chuyện.

Rồi sao nữa? Hắn sẽ nói gì với cậu?

Không quan trọng.

Không quan trọng.

Hắn sẽ nghĩ sau. Nghĩ khi Katsuki thật sự đứng trước mặt hắn. Khi cậu ở đây. Khi khoảng cách giữa hai người cuối cùng có thể thu hẹp lại, có thể ngừng cắn xé hắn từng chút một.

Vậy nên hắn đứng dậy.

Bước tới cửa, chân trần, trên người chỉ mặc chiếc quần boxers và chiếc áo khoác kimono All Might ngớ ngẩn mà hắn chưa buồn cởi ra trong nhiều ngày. Hắn thậm chí không nghĩ tới việc nhìn qua lỗ nhòm. Không ngập ngừng. Không làm gì khác ngoài việc mở cửa, thật rộng và không chút phòng bị, với một nụ cười ngốc nghếch đã nở sẵn trên mặt.

Nhưng ngay giây phút hắn nhìn thấy người đứng trước cửa, nụ cười đó lập tức tắt lịm.

Bởi vì đó không phải là Kacchan.

Đó là Eijirou Kirishima.

Eijirou đứng ở phía bên kia cánh cửa, tay vẫn còn giơ lên giữa chừng như thể anh chàng sắp gõ thêm lần nữa. Anh chàng chớp mắt một lần, nhìn qua mái tóc bù xù của Izuku, chiếc áo khoác kimono All Might quá khổ buông lỏng trên vai hắn, và tình trạng nhếch nhác nói chung của hắn, rồi mỉm cười, một nụ cười tươi tắn và dễ dàng như mọi khi.

“Thôi nào, đừng có tỏ vẻ thất vọng vì là tớ chứ.”

Izuku cau mày, không nói gì. Hắn chỉ hơi thò đầu ra, liếc trái, liếc phải, quét mắt dọc hành lang, tìm kiếm.

Nhưng chẳng có ai khác cả.

Chỉ có Eijirou đứng đó, mặc chiếc áo ba lỗ khoe cơ bắp và quần jogger, trông tỉnh táo đến lạ đối với một người đến mà không báo trước. Tay anh chàng cầm một túi ni-lông, bên trong đầy những thứ mà cơ thể Izuku lập tức nhận ra – đồ ăn thật sự, nguyên liệu thật sự, rau củ, thịt. Và còn thứ gì đó, to và có hình dáng quen thuộc, đặt ở trên cùng.

Dầu gội.

Hắn nheo mắt lại.

Hắn không hề thích những gì chuyện này đang ngầm ám chỉ.

Izuku vẫn đứng yên ngay ngưỡng cửa, chẳng buồn giả vờ lịch sự.

“Kacchan cử cậu tới đây à?”

Eijirou khẽ nhăn mặt, rất khó nhận ra, nhưng Izuku nhìn thấy. Nụ cười dễ dàng của anh chàng thoáng trượt đi một chút, và những ngón tay hơi điều chỉnh vị trí cầm túi ni-lông.

“Không,” anh chàng nói, giọng như thể thật sự thấy tội lỗi vì câu trả lời đó. “Không phải Bakugou.”

Izuku nhìn chằm chằm. Eijirou thở dài, đưa tay lên gãi gáy.

“Là Uraraka.”

Izuku chớp mắt.

“Cô ấy, ừm...” Eijirou chuyển trọng lượng từ chân này sang chân kia, liếc xuống túi đồ trong tay. “Cô ấy lo lắng. Và, cậu biết đấy, bọn tớ tập cùng phòng gym, nên...”

Có lẽ nét mặt Izuku đã thể hiện rõ ràng mọi thứ hắn đang nghĩ, vì Eijirou bỗng ngừng lại.

Dừng hẳn.

Eijirou huýt sáo, dài và chậm.

“Cậu… không biết gì luôn,” anh chàng lắc đầu nói. “Chà, thế bảo sao hai người chia tay.”

Izuku cau mày, vẫn không nhúc nhích khỏi khung cửa.

Eijirou chỉ thở ra, dài và kiên nhẫn, rồi đưa túi ni-lông về phía hắn.

Hắn không nhận. Eijirou lại thở dài, lần này nặng nề hơn, như thể anh chàng biết rõ chuyện này sẽ phiền phức nhưng đã quyết tâm làm cho xong.

“Nghe này,” anh chàng nói, “tớ xin lỗi vì hai người chia tay. Khó chịu thật đấy. Nhưng rồi mọi chuyện sẽ ổn hơn thôi, đúng không?”

Mặt Izuku chẳng chút thay đổi. “Sao cậu lại ở đây?”

“Vì mấy ngày trước Uraraka nói với tớ là Aizawa đã liên lạc với cô ấy,” Eijirou dịch túi trong tay, như thể nó bỗng trở nên nặng nề hơn. “Bảo là thầy lo cho cậu. Thầy nói cậu đi làm mà trông như xác sống di động.”

Izuku chớp mắt. Ờ thì...

Eijirou nghiêng đầu, nhướn mày. “Và hình như cậu không nói với Aizawa là cậu với Uraraka đã chia tay. Nên bây giờ thầy không hỏi cậu nữa mà chuyển sang hỏi cô ấy.”

Ồ.

Ồ, đúng là… ừm, hoàn toàn là kiểu chuyện hắn sẽ làm mà chẳng nhận ra.

Izuku thở dài, dài và mệt mỏi, rồi cuối cùng, cuối cùng cũng đưa tay ra nhận túi ni-lông. Nó nặng hơn hắn nghĩ. Hắn chỉnh lại tay cầm để quai túi không cứa vào ngón tay, rồi lùi vào trong, liếc về phía căn hộ của mình.

“Cậu muốn vào không?”

Eijirou lắc đầu, lùi lại một bước. "Không, tớ có việc phải đi."

Izuku gật đầu, không bất ngờ. Nhưng rồi hắn do dự. Tay đưa lên gãi gãi gáy, ngón tay mân mê vô thức như đang cố kéo dài thời gian trước khi nói điều hắn thật sự muốn hỏi.

Cuối cùng, hắn lên tiếng:
"Kacchan… thế nào rồi?"

Eijirou trông như rất không muốn ở đây sau câu hỏi đó.

Dáng anh chàng cứng ngắc, vai căng lại, môi mím thành một đường gần như cau có. Ánh mắt anh chàng tránh đi, lướt qua Izuku, như đã bắt đầu nghĩ đến chuyện rời khỏi đây, kết thúc nhanh chóng cuộc đối thoại ngượng ngập này. Và thật lòng mà nói? Izuku cũng không trách được.

Hắn cũng chẳng muốn phải ở cùng chính mình lúc này.

Nhưng hắn cần phải hỏi.

Eijirou thở hắt qua mũi, khoanh tay trước ngực, ánh mắt hướng sang bức tường như thể nó đột nhiên trở nên thú vị nhất thế giới.

"Tớ thật sự không muốn dính vào chuyện này đâu, Midoriya. Bakugou sẽ phát điên nếu biết tớ đến đây. Nhưng Uraraka cũng là bạn tớ."

Izuku nuốt khan, siết chặt túi trong tay.

Eijirou nhìn hắn, như đang chờ hắn nói gì đó. Nhưng khi Izuku im lặng, anh buông một tiếng thở dài đầy bực bội.

"Cậu có định cảm ơn cô ấy không?"

Izuku chớp mắt. "Hả?"

"Vì cái này," Eijirou nói, chỉ vào túi trong tay hắn. "Vì mọi thứ. Cô ấy đã tự mình lo lắng cho cậu, còn bỏ tiền ra mua hết mấy thứ này. Thế mà cái đầu tiên cậu nói ra lại là Bakugou ."

"Ochako biết tớ biết ơn mà."

Eijirou khẽ nhăn mặt. "Cô ấy biết thật chứ?"

"Cậu đang ám chỉ điều gì?"

Eijirou lại thở dài, như thể anh đang hối hận vì từng giây phút đã bỏ ra cho cuộc trò chuyện này.

"Này, tớ nói với tư cách là bạn cậu đây, cậu cần phải tự xử lý bản thân trước khi mọi chuyện trở nên rắc rối hơn nữa."

Nói xong, anh chàng vỗ nhẹ một cái lên vai Izuku, rồi quay người bước đi.

___

ii.

Ngày hôm sau, Izuku cuối cùng cũng đi tắm.

Điều này, thật lòng mà nói, có lẽ đã đánh dấu khởi đầu cho một chút may mắn của hắn, bởi lần đầu tiên sau một khoảng thời gian dài tưởng chừng vô tận, vũ trụ quyết định "nương tay" với hắn. Một chút thôi, nhưng cũng đủ để gọi là may mắn. Sự may mắn nhỏ bé ấy đến dưới hình dạng một tin nhắn từ Shouto.

Tin nhắn ngắn gọn, đi thẳng vào vấn đề:
Shouto: Hôm nay có một vụ. Nhiệm vụ vận chuyển đơn giản. Cần thêm người.

Izuku thậm chí còn chưa kịp phản ứng thì một tin nhắn khác đã đến, như thể Shouto đã đoán trước sự do dự của hắn.
Shouto: Bakugo cũng sẽ tham gia.

Chỉ vậy thôi, và Izuku—một anh hùng chuyên nghiệp trưởng thành với nhiều năm kinh nghiệm trong tay—lại gật đầu đồng ý ngay lập tức, không chút đắn đo. Bởi vì, dù thông minh đến đâu, dù đã từng lập biết bao chiến lược, lãnh đạo và được ca ngợi là một trong những anh hùng xuất sắc nhất thế hệ, thì hắn vẫn có khả năng ra quyết định tệ hại một cách kỳ lạ khi dính dáng đến một người cụ thể.

Thật ra, đây còn chẳng được xem là một sự lựa chọn. Không hẳn. Chỉ cần thấy tên Katsuki trong tin nhắn, mọi phần lý trí trong đầu hắn đều cuộn lại và biến mất. Nhiệm vụ là gì không quan trọng. Đơn giản hay phức tạp, thú vị hay nhàm chán, đều chẳng liên quan. Điều duy nhất quan trọng là: Katsuki sẽ có mặt.

Và nếu Katsuki tham gia, thì Izuku cũng phải có mặt.

Hắn biết đây không phải là điều bình thường. Hắn biết người ta không làm những điều như thế. Không sắp xếp lại toàn bộ lịch trình chỉ vì nghe thấy một cái tên, không vồ lấy cơ hội chỉ để ở gần một người mà cách đây chưa đầy một tháng đã nói thẳng rằng có lẽ hai người nên tạm ngừng gặp nhau.

Có lẽ, hắn cay đắng nghĩ, lẽ ra hắn nên nghe lời.

Nhưng đó chính là vấn đề, phải không? Hắn chưa bao giờ nghe.

Ngày hôm sau, Izuku đến điểm hẹn sớm hơn cả mức cần thiết.

Không phải vì hắn háo hức. Không phải vì hắn cần một nhiệm vụ để phân tâm. Chắc chắn cũng không phải vì hắn hy vọng sẽ gặp được Katsuki trước khi những người khác đến. Điều đó sẽ thật là ngớ ngẩn. Và hoàn toàn không xứng với hắn.

Không, hắn chỉ đang làm đúng trách nhiệm của mình. Chuyên nghiệp. Một anh hùng hàng đầu luôn coi trọng công việc của mình.

Sảnh chờ rộng rãi, sáng sủa, hiện đại theo kiểu “gia đình có tiền.” Một cửa sổ kính lớn kéo dài từ sàn đến trần, để ánh sáng buổi sáng chiếu vào, tạo thành những vệt sáng dài trên sàn nhà. Một vài bàn họp và ghế trông có vẻ đắt tiền nhưng lại không thoải mái. Một màn hình kỹ thuật số lớn ở phía trước hiển thị một số ghi chú nhiệm vụ, nhưng chi tiết không quan trọng lắm.

Shouto nhìn thấy hắn từ xa khi đang ngồi ở bàn họp dài, giơ tay vẫy một cái lười biếng rồi lại tiếp tục đọc hồ sơ. Thực sự, đó là một sự nhẹ nhõm.

Hắn không hề muốn nói chuyện phiếm.

Hắn thở ra, chậm rãi và ổn định, thay đổi trọng lượng từ chân này sang chân kia. Tâm trí hắn đã không còn ở đây, ánh mắt lướt về phía cửa ra vào mỗi vài phút, như thể cơ thể hắn đã biết trước điều gì đó trước cả khi não hắn nhận ra. Rồi, lần lượt, những anh hùng khác bắt đầu xuất hiện. Một vài gương mặt quen thuộc. Một số trợ lý mà hắn nhận ra. Một anh hùng kỳ cựu gật đầu với hắn khi đi ngang qua rồi ngồi xuống ghế gần Shouto.

Và rồi, Kacchan.

Cậu đến đúng một phút trước khi cuộc họp bắt đầu.

Hắn cảm thấy cơ thể mình phản ứng trước khi hắn nhận ra mình đang làm gì. Lồng ngực hắn thắt lại, bụng hắn cuộn lại một cách không hoàn toàn khó chịu, và hắn phải cắn chặt môi để kiềm chế bản năng muốn đi về phía cậu. Thật ngớ ngẩn, chỉ cần nhìn thấy cậu thôi mà đã khiến hắn có phản ứng như vậy.

Hắn bước về phía trước, nụ cười đã bắt đầu xuất hiện ở khóe miệng.

Hắn dừng lại.

Có gì đó không ổn.

Katsuki trông không ổn.

Dưới mắt cậu có những quầng thâm tối, sâu hơn bình thường. Khuôn mặt cậu trông sắc nét theo cách không phải là vẻ nghiêm khắc thường lệ, mà là cái gì đó không khỏe mạnh, cái gì đó đáng lo ngại. Đồng phục của cậu trông hơi rộng hơn ở vòng eo, vai, và hắn biết cơ thể của Katsuki.

Và lúc này?

Lúc này, cậu trông gầy đi.

Dạ dày hắn xoắn lại.

Gì cơ?

Hắn cau mày, đã cảm thấy bực bội, vì sao Katsuki lại trông như vậy?

Bộ não hắn đã bắt đầu chạy những phép tính trước khi hắn có thể dừng lại, nối lại tất cả những gì hắn biết về thói quen, những thói quen ăn uống, lịch trình của Katsuki. Cậu ăn uống đầy đủ. Cậu cho phép bản thân mình ngủ ngon. Cậu không bao giờ, không bao giờ để bản thân rơi vào tình trạng như vậy.

Vậy thì sao?

Có chuyện gì xảy ra sao? Cậu có làm việc quá sức không? Là một vụ án? Một tên ác nhân? Hay là Kou?

Liệu có phải vì chuyện đã xảy ra cách đây một tháng không?

Không. Không, cái đó không… Không thể nào. Đúng không?

Liệu có phải vì cái đó không?

Hắn lắc đầu, cắn chặt hàm, rồi đứng dậy, cơ thể di chuyển theo bản năng, vì dù sao thì cũng không quan trọng bao nhiêu lần họ chiến đấu, bao nhiêu lần họ làm tổn thương nhau. Katsuki đang ở ngay đó, chịu đựng, và hắn không thể chỉ ngồi đây mà làm ngơ.

Hắn chỉ bước được hai bước thì Shouto đã lên tiếng.

"Deku. Ngồi xuống."

Mọi người quay lại nhìn. Một vài người liếc mắt giữa họ, ánh mắt hướng về hắn với vẻ bối rối nhẹ, một số thì tò mò, một số khác không quan tâm. Hắn thậm chí còn không nghĩ đến việc trong phòng có những người khác, thật ra hắn đã quên mất chuyện đó, tất cả những gì trong đầu hắn lúc này là sự thôi thúc mãnh liệt phải đến gần cậu.

Từ bên kia phòng, Katsuki khựng lại.

Nhưng cậu không quay lại nhìn.
Không thèm thừa nhận hắn.

Họng hắn thắt lại, tay siết chặt thành nắm đấm ở hai bên, nhưng hắn cố gắng gật đầu, lùi lại, ngồi xuống ghế dù mỗi tế bào trong cơ thể hắn đều gào lên không, không, không. Shouto không lên tiếng. Không nhìn hắn một cách lạ lùng. Chỉ gật đầu một cái rồi quay lại với tập tài liệu trong tay.

"Như tôi đã nói," Shouto tiếp tục, "Nhiệm vụ này là một công việc vận chuyển đơn giản. Có vài loại hóa chất dễ bay hơi cần được chuyển đến một phòng thí nghiệm nghiên cứu ở bên kia thành phố. Vì giá trị của chúng, có khả năng sẽ có sự can thiệp..."

Izuku lẽ ra phải lắng nghe. Lẽ ra phải tiếp thu các chi tiết, lưu chúng lại cho sau này.

Nhưng hắn không làm vậy.
Vì hắn không thể ngừng nhìn Katsuki.

Hắn không muốn, nhưng hắn cũng muốn nhìn cậu, ghi nhớ từng chi tiết về cậu, quan sát cậu cho đến khi tìm ra điều gì sai. Bộ não hắn cứ quay lại những câu hỏi giống nhau, lặp đi lặp lại như một bản nhạc cũ.

Cậu không ăn uống à? Cậu không ngủ đủ giấc à?

Sao lại như vậy?

Katsuki có lịch trình. Cậu có cấu trúc, có thói quen.

Đây không chỉ là căng thẳng. Đây là một cái gì đó khác.

Và điều tệ nhất? Izuku biết.

Hắn biết rằng nếu hắn chỉ hỏi, Katsuki sẽ không nói.

Và hắn sẽ phải ngồi đó, chịu đựng, vì hắn không còn quyền ép buộc nữa.

Vì đó là cái giá của những gì đã xảy ra cách đây một tháng.

Izuku chỉ kéo mình lại được vào cuộc nói chuyện khi Shouto đề cập đến phân công nhiệm vụ.

"Deku và Dynamight, các cậu sẽ đi theo hướng bắc."

Izuku chớp mắt.

Từ phía bên kia phòng, Katsuki rên lên. To rõ.

Có một tiếng xào xạc nhẹ khi cậu kéo khẩu trang lên, đẩy nó lên trán rồi dùng hai tay dụi mạnh vào mặt. Ngón tay cậu kéo xuống từ từ, ấn mạnh vào làn da như thể đang cố gắng lau đi cái gì đó, có thể là sự mệt mỏi, có thể là Izuku, rồi thở dài một hơi sâu, gầm gừ.

Shouto quay lại, nhướn một chân mày. "Có vấn đề gì à?"

Katsuki chỉ phất tay, không thèm nhìn.

Izuku bật cười khẽ trước khi kịp ngăn lại, một tiếng cười nhỏ và vô thức, cái gì đó gần như là bình thường.

Nhưng rồi hắn chợt nhận ra.

Katsuki đã rên rỉ, đã thở dài, đã phất tay về phía Shouto.

Cậu không cãi lại. Cậu không bật dậy khỏi ghế, không đạp lên người xung quanh, không yêu cầu Shouto thay đối tác, không phàn nàn, không nói không đời nào, ai cũng được, nhưng không phải hắn, thậm chí không liếc nhìn hắn một lần.

Điều đó thật sai.

Đó không phải là cách mọi chuyện thường xảy ra.

Katsuki hét lên. Cậu ném đồ. Cậu xông vào nhiệm vụ của người khác chỉ để tránh phải làm việc chung với hắn.

Nhưng bây giờ, Katsuki chỉ ngồi đó.

Mệt mỏi.

Mệt mỏi đến tận xương, tận linh hồn. Mệt đến mức có thể bùng cháy ra khỏi cơ thể chỉ vì kiệt sức.

Khi Shouto cuối cùng cũng cho phép họ đi, Izuku đã bắt đầu di chuyển.

Hắn đã đi qua những người khác với một mục tiêu rõ ràng, phớt lờ những ánh nhìn lướt qua. Hắn không quan tâm. Hắn không thể quan tâm. Không khi mà Katsuki vẫn ngồi đó, trông như thể chỉ còn vài giây nữa là sẽ tự nổ tung vì kiệt sức.

Chỉ đến khi hắn lại gần đủ để thấy cậu rõ hơn, một điều khác mới thu hút sự chú ý của hắn.

Katsuki đang mặc bộ trang phục mùa đông.

Vải dày, được gia cố, tay áo xắn đến cổ tay, cổ cao, đôi bốt nặng buộc chặt. Giữa mùa hè.

Izuku nhíu mày.

Cậu sợ lộ da sao?

Cậu đang giấu cái gì sao?

Trước khi hắn kịp suy nghĩ quá nhiều, Katsuki cuối cùng cũng nhìn hắn.

Izuku ngập ngừng, cố gắng tìm cách bắt đầu, nói gì đó, làm sao để xử lý cái gì mà họ đang có lúc này. Hắn phải cẩn thận. Katsuki vẫn đang giận hắn. Hắn phải giận. Và sau trận cãi vã đó, sau tất cả những gì đã nói, Izuku không chắc cái gì là chấp nhận được, không biết phải vượt qua ranh giới nào, chỉ đơn giản là không chắc chắn.

Hắn mở miệng, chuẩn bị nói chào hay có thể là điều gì đó ngu ngốc.

Katsuki đã nói trước hắn.

"Mày sẵn sàng đi chưa, Deku?"

Izuku cảm thấy dạ dày hắn như thắt lại.

Cậu gọi hắn là Deku.

Và đúng, đó là tên anh hùng của hắn. Đúng, họ đang làm việc. Đúng, Katsuki trước đây đã từng gọi hắn như vậy trong những tình huống chuyên nghiệp. Nhưng cậu chưa bao giờ gọi như vậy khi họ ở một mình. Không còn nữa. Không kể từ nhiều năm trước, khi họ bằng cách nào đó, im lặng, không thảo luận, đã đi đến một sự hiểu ngầm rằng Deku chỉ là một cái tên, nhưng Izuku mới là sự lựa chọn.

Katsuki luôn cố tình dùng cái tên đó.

Dù chỉ là một lần. Izuku, không phải Deku, là cách cậu nói rằng cậu không còn xem Izuku như vậy nữa.

Bây giờ, như thể tất cả những tiến triển đó đã bị xóa sạch, như thể trận cãi vã đó đã đặt lại mọi thứ, kéo họ trở lại với một khoảng cách xa hơn, một cái gì đó ít đi, cái gì đó đau đớn theo cách mà Izuku không hề chuẩn bị trước.

Hắn mở miệng trước khi có thể ngừng lại, "Cậu vẫn giận tớ à?"

Katsuki thở dài.

Không phải kiểu ngao ngán. Không phải kiểu khó chịu.

Mệt mỏi.

Cậu xoa xoa sống mũi, ngón tay ấn mạnh vào khoảng trống giữa hai lông mày.

"Đừng có bắt đầu."

Izuku không hiểu sao mình lại thế này.

Có thể là vì mệt mỏi. Có thể vì hắn đã không ăn được một bữa tử tế suốt gần hai mươi bốn giờ, dạ dày chỉ còn chạy bằng caffeine và những quyết định tồi tệ. Có thể là vì nhìn Katsuki lúc này, nhợt nhạt và gầy gò, đứng đó trong bộ trang phục mùa đông kia như thể đang giấu giếm cái gì đó, như thể có điều gì đó dưới lớp đồ của cậu mà cậu không muốn Izuku hoặc công chúng nhìn thấy.

Vì trước khi hắn kịp ngừng lại, trước khi hắn kịp nuốt những lời đó xuống, trước khi hắn kịp nghĩ, hắn đã để mắt mình lướt qua Katsuki, từ đầu đến chân, ghi nhớ từng chi tiết với ánh nhìn đánh giá mà hắn biết Katsuki sẽ nhận ra ngay.

"Chắc là đêm qua cậu bận lắm nhỉ," Izuku nói, hơi nghiêng đầu một chút, "Ai giữ cậu thức cả đêm thế, Kacchan?"

Đó không phải là một câu hỏi.

Và Katsuki biết điều đó.

Bởi vì Kou nằm ngay đó, giữa các âm tiết, dưới những lời nói, và không ai trong hai người muốn gọi tên nó.

Izuku không hiểu sao lại nói ra những lời đó.

Không hiểu sao hắn lại nói như vậy.

Không hiểu sao giọng hắn lại nghe chua chát đến vậy.

Sau đó, Katsuki cười khẩy. Tiếng cười không có chút hài hước nào, trống rỗng đến mức khiến Izuku cảm thấy dạ dày mình xoắn lại như một cục tơ tằm, gần như là hối hận, dù hắn không biết tại sao. Katsuki quay người, bước đi, đã tạo ra khoảng cách giữa hai người như thể chẳng có gì dễ dàng hơn.

Cậu không dừng lại. Không ngoái lại. Không cho Izuku cái quyền được thỏa mãn bằng một câu trả lời thật sự.

Chỉ ném một câu qua vai, như thể đó chẳng có gì, như thể Izuku chẳng là gì cả.

"Đừng lo," cậu nói, giọng khô khan, xa cách. "Lần sau thằng mọt sách đẩy tao ra, tao sẽ cố gắng làm đúng góc mà mày thích. Phải giữ cho người xem số một của tao vui lòng chứ."

Izuku không thể nói gì sau đó.

Bởi vì hắn có thể nói cái quái gì nữa? Hắn phải nói cái gì với cái chuyện đó?

Nhưng điều đó cũng không ngăn được não hắn tưởng tượng ra cảnh đó.

Không ngăn được những hình ảnh đập vào đầu hắn, không mời mà đến và không mong muốn.

Kou.
Kou và Katsuki.
Kou đẩy Katsuki ra.

Hắn ngừng lại, cố gắng nghĩ về cái gì khác, vì nếu hắn để cái hình ảnh đó ở trong đầu thêm một giây nào nữa, hắn sẽ đấm vỡ thứ gì đó. Các khớp xương của hắn đau nhức, cần một cú va chạm, cần âm thanh thỏa mãn của xương va vào bê tông, cần thứ gì đó đau, vì sao cái suy nghĩ này lại khiến hắn cảm thấy như thế này?

Nhưng mọi thứ ổn thôi.

Izuku ổn mà.

Hắn tốt bụng, hiền lành và là một anh hùng chuyên nghiệp.

Điều đó có nghĩa là hắn sẽ không nổi giận với cái thứ quái quỷ gì mà Izuku vừa trải qua.

Vậy nên hắn làm những gì mà hắn làm tốt nhất.

Hắn giả vờ.

Giả vờ khi hắn và Katsuki nói lời tạm biệt với Shouto, đi cạnh nhau về phía điểm đến đã được giao. Giả vờ khi họ leo lên thang thoát hiểm của một tòa nhà văn phòng cũ, ngồi xuống mái nhà, chờ chiếc xe van chuyển phát qua. Giả vờ khi hắn đứng ở mép mái nhà, quan sát những con phố dưới kia, cơ thể hắn cứ làm theo thói quen trong khi đầu óc vẫn dính mãi vào cái cuộc trò chuyện quái quỷ đó.

Và suốt thời gian đó, lời nói của Katsuki cứ lặp đi lặp lại trong đầu hắn, không ngừng nghỉ.

Lần sau thằng mọt sách đẩy tao ra, tao sẽ chắc chắn làm đúng góc mày thích.

Hắn nhìn xuống đường phố, cố gắng bắt buộc não mình tập trung, để quên đi, để không quan tâm, vì hắn không quan tâm, vì chuyện đó chẳng liên quan đến hắn, vì Katsuki có thể làm cái quái gì với bất kỳ ai mà cậu ấy muốn, vì Izuku không phải là người được phép quan tâm.

Nhưng mà hắn có quan tâm.
Và điều đó làm hắn phát điên.
Đến mức hắn gần như không chú ý nữa.

Không nhận ra dáng vẻ của Katsuki đã thay đổi. Không nhận ra đôi tay cậu ta đã rũ xuống, đầu hơi cúi xuống một chút. Không nhận ra Katsuki đang ngủ gật. Ngay lúc đó, trên mái nhà chết tiệt.

Izuku giật mình. Tay hắn vươn ra theo phản xạ, nắm lấy cánh tay Katsuki, kéo cậu thẳng dậy trước khi cậu có thể nghiêng người quá xa, trước khi cậu ngã. Katsuki giật mình tỉnh lại, mắt mở to, cơ thể căng cứng dưới tay Izuku. Cơ bắp cậu cứng đờ, hơi thở gấp gáp, và trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, cậu ấy trông-

Không chỉ là mệt mỏi. Không chỉ là kiệt sức.

Mà là choáng váng.

Như thể cậu ấy không biết mình đang ở đâu.

Như thể cậu ấy đã quên mất. Điều đó khiến Izuku hoảng sợ thật sự.

Katsuki đẩy hắn. Mạnh.

"Đừng có đụng vào tao."

Izuku chỉ mới lảo đảo một chút thì Katsuki đã bắt đầu la lối.

"Mày cứ bám chặt vào tao như thể không biết ranh giới là cái quái gì nữa," Katsuki quát, tay căng cứng, vai thẳng đuột. Hơi thở của cậu không đều, mắt loạn lên vì mệt mỏi, "Khi tao nói tao không muốn mày đụng vào tao, thì tao nói thật đấy, Deku!"

Izuku nghiến chặt hàm, nắm tay lại bên người, vì thật sự à?

Hắn đã cứu cậu. Hắn đã ngăn cậu không ngã xuống mái nhà chết tiệt, và đây là phản ứng mà hắn nhận được?

Như thể hắn mới là vấn đề à?

Izuku giơ tay lên trời, giận dữ, "Có khi nếu cậu chịu ngủ đủ giấc tối qua thay vì làm cái quái gì đấy cậu đang làm, thì cậu đã không ngất đi ngay trên công việc này!"

"Tao làm cái quái gì cũng được!" Katsuki gầm lên, bước thêm một bước, chỉ tay vào ngực Izuku. Tay cậu run rẩy và Izuku nhận ra điều đó. "Nếu tao muốn thức khuya làm mấy chuyện linh tinh, thì mày cũng không cần quan tâm!"

Izuku hừ mũi, lắc đầu. Hắn cảm nhận được cơn nóng dâng lên trên mặt, cảm thấy hơi thở của mình trở nên gấp gáp, cảm nhận được cái ranh giới mỏng manh giữa lý trí và cảm xúc đang đứt gãy ngay trước mắt.

"Không có gì lạ khi cậu chỉ đứng hạng mười lăm," Izuku nói, lời tuôn ra khỏi miệng hắn trước khi hắn kịp nhận ra mình đang nói gì. "Cậu chẳng thèm nghiêm túc gì cả."

Ngay khi lời nói vừa thoát ra khỏi miệng, hắn biết.

Hắn biết mình đã chạm vào một vết thương.

Biết mình đã nói một điều không thể tha thứ.

Vì Katsuki đã đứng sững lại.

Izuku biết mình nên im miệng lại, nên nuốt lời đi, nên để chuyện này không liên quan đến mình. Vì hắn không có ý như vậy. Bảng xếp hạng chẳng còn quan trọng nữa. Đối với hắn, ít ra là thế. Chết tiệt, hắn còn không có mặt trong mấy bảng xếp hạng ấy, vậy thì hắn là cái gì mà dám nói? Cái câu đó từ đâu chui ra vậy?

Hắn chỉ là tức giận. Thế thôi. Chỉ tức giận thôi.

Tức giận vì Katsuki đang bỏ mặc bản thân mình. Tức giận vì Katsuki trông như thể đã mấy ngày không ngủ. Tức giận vì Katsuki đứng trước mặt hắn, gầy đi, nhợt nhạt hơn trước, cuốn mình trong bộ đồ mùa đông chết tiệt.

Và nếu Kou thật sự quan tâm đến cậu ấy như thế, tại sao lại không làm gì cả? Nếu Kou thật sự yêu cậu ấy, hay bất cứ cái gì mà Kou gọi là yêu đó, thì đáng lẽ phải bắt cậu ấy ngủ, phải để ý, phải… Phải để ý đến những thứ mà Izuku đang thấy lúc này.

Âm thanh của đôi tay vỗ vào nhau làm hắn giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ.

"Đây rồi," Katsuki nói, "Đấy là cơn giận. Giờ mày cảm thấy khá hơn chưa, Izuku?"

Và thế là hắn nghe thấy. Izuku.

Chứ không phải Deku.

Nhưng dù sao, dù sao đi nữa, hắn vẫn cảm thấy như là Deku.

Izuku lùi lại một bước ngay lập tức, giơ tay lên.

"Chết tiệt." Giọng hắn khàn đi, không đều, "Tớ xin lỗi, tớ… tớ không biết cái gì đã khiến tớ nói vậy, tớ–"

"Kệ mày," Katsuki nói, giọng điềm tĩnh, có chút quá điềm tĩnh. "Cái này là thứ mày giữ trong lòng lâu rồi, đúng không?"

Dạ dày của Izuku quặn lại, "Kacchan-"

"Chỉ là giả vờ tốt bụng đến mức mày không nói ra thành lời. Nhưng giờ thì sao? Giờ mày cuối cùng cũng để lộ ra rồi, hả?"

Izuku lại lùi thêm một bước.
Katsuki lại bước về phía trước.
Izuku lại lùi.
Katsuki tiếp tục theo.
Lại, lại. Lại nữa.

Cho đến khi lưng Izuku chạm vào bức tường trên mái nhà, bê tông rắn chắc ép vào xương vai hắn. Hơi thở của hắn bị nghẹn lại khi Katsuki giơ tay và đặt lòng bàn tay lên ngực Izuku, không mạnh, không đủ để đau, nhưng đủ để nhắc nhở.

Và trong giây lát, nó cảm giác như hồi trung học.

Nhưng họ không còn là học sinh trung học nữa.

Khuôn mặt của Katsuki gần quá. Quá gần. Izuku có thể cảm nhận được hơi thở của cậu trên da mình, có thể thấy rõ từng chi tiết của cậu, sự căng thẳng ở hàm, sự kéo căng của đôi môi, hàng mi dài của cậu, sự mệt mỏi lộ ra qua cơn giận.

"Còn gì nữa, Izuku?" Giọng Katsuki thấp, gần như là cầu xin. "Chỉ cần nói đi."

Ngực Izuku phập phồng, nhịp tim đập thình thịch trong tai.

"Nếu Kou yêu cậu nhiều đến vậy, thì cậu ta chắc chắn đã bắt cậu ngủ đủ." Izuku cắn răng nói, "Cậu ta không phải làm cậu thức suốt đêm đến mức mất ngủ."

Ngón tay Katsuki run rẩy trên ngực hắn. Nhưng nó không cử động. Không làm gì cả.

"Mày biết cái quái gì về tình yêu hả?" Katsuki khinh thường, quay đi, vẻ mặt thất vọng vì một lý do nào đó, "Cô bạn gái của mày lúc nào cũng là người phải chịu đựng những chuyện vớ vẩn của mày."

Izuku nghiến chặt hàm lại.

"Ừ," hắn nói, giọng đều đều. "Chắc là lý do khiến tớ không còn bạn gái nữa, đúng không?"

Katsuki giật mình.

Nhanh thôi, chỉ là một tia sáng lướt qua khuôn mặt cậu, chỉ là sự thay đổi thoáng qua trong biểu cảm của cậu. Đôi mắt của cậu mở to hơn một chút, hơi thở ngừng lại trong lồng ngực, những ngón tay cậu co lại, đôi môi hơi hé ra.

Và, mẹ nó. Hắn cũng giật mình.
Vì, ôi.

Ôi. Đúng rồi.

Hắn chưa thực sự nói với cậu, đúng không? Hắn không công khai chuyện chia tay. Nó không phải là một chuyện ầm ĩ, đáng để công khai. Nhưng mà, Katsuki không biết sao? Điều đó không hợp lý. Hầu hết bạn bè của họ đều biết. Chắc là họ đã bàn tán trong nhóm chat nào đó, vì đó là chuyện mà người ta hay làm.

Có nghĩa là Katsuki không có hỏi thăm về hắn.

Có nghĩa là không ai nói cho cậu biết.

Tại sao lại không nói cho cậu ấy biết?
Tại sao Katsuki không hỏi?
Tại sao hắn lại muốn cậu ấy biết?

Izuku nuốt khan, đột nhiên cảm thấy rõ ràng sự im lặng giữa họ, cảm giác Katsuki không nói gì, không phản ứng gì, không làm gì cả. Khuôn mặt Katsuki không thể đọc được, nhưng ánh mắt của cậu lướt qua Izuku, tính toán, như thể cậu đang cố gắng phân tích những lời nói, cố gắng hiểu điều gì đó.

"Mày thật sự chia tay cô ấy rồi hả?"

Izuku hít một hơi thật sâu, giữ bình tĩnh, giữ vững mọi thứ, rồi gật đầu một cái.

"Ừ."

Một khoảng lặng.

"Tại sao?"

Và đó chính là câu hỏi triệu đô.

Tại sao Izuku lại chia tay Ochako?

Không phải câu trả lời dễ dàng. Nó không phải là một lý do duy nhất. Thậm chí hắn còn không thể giải thích một cách rõ ràng, vì nó không phải vì cô ấy, thực ra là không phải. Mà là về hắn. Về những điều hắn không cảm nhận được. Về những thứ mà hắn lẽ ra phải cảm nhận.

Hắn chia tay cô ấy vì hắn vừa yêu cô ấy, vừa không yêu cô ấy.

Vì hắn yêu cô ấy đủ để biết rằng hắn chỉ mang lại cho cô ấy nỗi đau, chẳng có gì khác. Yêu cô ấy đủ để nhận ra rằng tình yêu của hắn, phiên bản mà hắn có thể cho, không đủ, nó đang kéo cô ấy ra xa, làm cô ấy phải chờ đợi, làm cô ấy hi vọng vào điều gì đó mà hắn không biết làm sao để cho cô ấy. Hắn yêu cô ấy đủ để ngồi với cô ấy trên chiếc ghế sofa, tay đan vào nhau trong lòng, giọng nói nhỏ nhẹ và cẩn thận khi hắn nói với cô sự thật. Để cô ấy đi, để không kéo cô ấy lại với những lời hứa mơ hồ, để không lừa cô ấy với mỗi câu Tớ yêu cậu mà cảm thấy như một nghĩa vụ hơn là một lời tuyên bố. Vì hắn yêu cô ấy đủ để biết rằng họ tốt hơn là bạn bè, rằng họ luôn là bạn bè, và sẽ luôn là bạn bè.

Và vì hắn không yêu cô ấy.

Không yêu cô ấy đủ để biết cô ấy thích gì và không thích gì. Không yêu cô ấy đủ để chọn lựa mọi thứ trong cuộc sống vì cô ấy. Không yêu cô ấy đủ để biết cô ấy dùng phòng gym nào, dù cô ấy đã nói với hắn trước đó, dù cô ấy đã mời hắn một vài lần, dù cô ấy đã dành cả tháng trời để kéo hắn vào nhiều phần cuộc sống của cô ấy, cố gắng nhét hắn vào những khoảng trống mà một người bạn trai phải có. Không đủ để ra quyết định với cô ấy trong tâm trí, không đủ để thay đổi cuộc sống vì cô ấy, không đủ để ngừng lại khi thấy cô ấy ngồi một mình ở nhà hàng, trong khi hắn chạy đi tìm cậu.

Hắn đã không để ý.
Cũng không đủ quan tâm để mà để ý.

Nó là một đống lý do.

Một đống lý do mà hắn có thể đưa ra, có thể liệt kê, có thể ném từng cái một, xếp chúng lên nhau.

Nhưng thay vì tất cả những lý do đó, Izuku chỉ nói, "Tại sao cậu quan tâm?"

Katsuki không phản ứng.

Cậu chỉ nhìn hắn, ánh mắt như muốn đào sâu vào da thịt hắn, cái nhìn quá hiểu, quá nhiều.

Như thể cậu đã chờ đợi điều này. Như thể cậu đã biết trước rằng Izuku sẽ lảng tránh. Như thể cậu đã chờ đợi nó.

Cậu di chuyển.

Túm lấy cổ áo của Izuku, kéo hắn lên mà không tốn chút sức nào, khiến hắn phải đứng bằng mũi chân, buộc phải đối mặt với cậu, buộc phải cảm nhận được khoảng cách gần như không còn giữa họ.

Izuku nghẹn thở.
Vì chết tiệt.

Katsuki đang trừng mắt nhìn hắn, nhưng đó không phải là điều tệ nhất.

Điều tệ nhất là nụ cười mỉa mai đang cong lên trên môi cậu. Không phải kiểu tự mãn, kiêu ngạo như thường lệ. Không phải cái gì đó chơi đùa, không phải cái gì đó có nghĩa là đây là một trò vui. Không. Đây là sự xấu xa.

"Thú vị đấy," Katsuki nói, "Mày có thể hỏi tao tất cả những câu hỏi này, nổi giận khi tao không trả lời, nhưng ngay khi tao hỏi về mày, mày lại không cho tao câu trả lời nào?"

Izuku nuốt nước bọt, cảm thấy ngực thắt lại. Những ngón tay của Katsuki siết chặt hơn, khớp tay cọ vào xương quai xanh của hắn, hơi thở ấm áp phả vào da hắn, và Izuku bỗng dưng cảm nhận rất rõ từng milimet của cậu ấy.

"Đã bao giờ mày nghĩ điều đó là không công bằng chưa, Izuku?" Katsuki thì thầm, nhìn xuống hắn, "Đã bao giờ mày nghĩ rằng mày thật sự không công bằng không?"

Izuku hé môi, một cái gì đó giữa hơi thở hổn hển và tiếng cười thoát ra.

Vì chết tiệt, cậu ấy. Vì có, hắn đang tức giận.
Vì có, điều đó làm hắn khó chịu.

Nhưng môi hắn run rẩy, vì còn có những điều khác nữa.

Vì Katsuki đang ngay trước mặt hắn. Vì Katsuki đang chạm vào hắn.

Vì Katsuki đang giận và hắn đã mất rất, rất lâu mới nhận ra rằng khi Katsuki giận... lại thật sự quá thu hút.

Hắn có quyền nghĩ như vậy không? Hắn có quyền muốn điều này không?

Izuku thở mạnh, đưa tay lên, nắm lấy cổ tay Katsuki, ngón tay phủ lên đó hoàn toàn, nắm chặt. Chặt hơn. Chặt đến nỗi hắn cảm nhận được sự co giật nhẹ, vô thức dưới lòng bàn tay, thấy ánh mắt Katsuki chớp một cái gì đó khi hắn siết chặt đến mức khiến Katsuki phải nhăn mặt.

Sau đó, từ từ, Izuku nghiêng người về phía trước.

"Cậu bảo tớ đừng giả vờ tốt bụng nữa, Kacchan," hắn thì thầm, "Tớ chỉ làm những gì cậu muốn tớ làm thôi."

Một thứ gì đó bùng nổ.

Một tiếng nổ sâu, vang dội xuyên qua không khí, làm rung chuyển cả mái nhà dưới chân họ. Cơn nhiệt bốc lên da Izuku, và trong một khoảnh khắc, vụ nổ vẽ ra một vầng hào quang vàng trên mặt Katsuki, ánh sáng quét qua tóc cậu, làm cậu trông gần như thần thánh.

Rồi, tiếng la hét.

Tiếng bánh xe kêu rít.

Khói cuộn lên, dày đặc và đen ngòm.

Nhưng Katsuki vẫn chưa buông hắn ra.
Và Izuku vẫn chưa buông cậu ra.

Họ vẫn đứng đó, hơi thở nông, mắt không rời nhau, ngón tay siết chặt vào vải và da thịt, nắm chặt như thể tất cả những gì đang xảy ra này chưa từng vuột khỏi tay họ từ nhiều năm trước. Cảm giác của vụ nổ hầu như không đáng chú ý. Tiếng la hét chỉ như âm thanh nền.

Chỉ còn lại điều này. Chỉ còn lại họ.

Izuku lên tiếng trước.

"Vậy sao, Kacchan? Tớ không công bằng à?" Giọng hắn trầm hơn dự định, thô ráp quanh những từ ngữ, tay vẫn nắm chặt cổ tay Katsuki, ngón tay ấn mạnh hơn một chút, như thể hắn không chắc chuyện gì sẽ xảy ra nếu hắn buông tay trước. "Tớ thừa nhận rồi. Đó là tớ không giả vờ tốt bụng."

Cằm Katsuki siết chặt. Môi cậu mở ra, như muốn nói gì đó.

Nhưng rồi, cậu bước lùi lại. Rút tay khỏi hắn.

Và nhảy xuống mái nhà, đáp xuống đường phố bên dưới, lao thẳng về phía chiếc xe tải mà họ lẽ ra phải canh chừng.

Chiếc xe tải giờ đang bốc cháy nhẹ.

Oops? (Nhiệm vụ anh êi)

____

iii.

May mắn thay, chiếc xe tải bốc cháy đúng là phải bốc cháy.

Một mánh lới. Một cái bẫy. Một vụ nổ có kiểm soát, nhằm dụ kẻ tấn công ra ngoài, ép chúng phải hành động quá sớm, khiến chúng nghĩ mình đã thắng ngay cả trước khi có cơ hội thực sự thử sức.

Điều mà Izuku lẽ ra phải biết.
Nếu hắn thực sự đã nghe lời Shouto.

Nhưng không, tất nhiên rồi. Thay vì chú ý, thay vì làm một anh hùng thật sự, giữ sự tập trung vào những thứ cần thiết, Izuku lại bận cãi nhau với Katsuki. Bận nhìn chằm chằm vào cậu, bận bị đẩy vào tường, bận nghĩ về việc họ đã gần gũi đến thế nào, bận suy nghĩ về cách Katsuki nhìn hắn, cách cậu đã lùi lại mà không nói một lời, cách cậu bỏ hắn lại đứng đó.

Vậy nên, khi nhiệm vụ kết thúc, khi mọi thứ diễn ra đúng như kế hoạch, khi Katsuki gần như không liếc mắt nhìn hắn trước khi bước ra khỏi cửa, Izuku, thì…

Izuku buồn bã.

Không phải là chủ động. Không phải hắn cố ngồi dựa lưng vào một chiếc ghế trong sảnh, tay khoanh lại, chân duỗi ra, thở dài đủ lâu để một anh hùng phụ đi ngang qua nhìn hắn với ánh mắt lo lắng trước khi vội vã rời đi. Không phải hắn cố nhìn trân trân vào sàn nhà, replay lại từng khoảnh khắc trong đầu, cố gắng giải mã đống hỗn độn này, cố hiểu tại sao hắn lại để mọi thứ đi xa đến mức này.

Nhưng, ừ,

Đó chính xác là nơi hắn đang ở.

Và đó cũng chính là cách mà Shouto tìm thấy hắn.

Shouto ngồi xuống cạnh hắn, im lặng.

Anh không nói ngay, chỉ ngồi đó, tay đặt gọn gàng trên đùi, trông thật yên bình như thể anh hài lòng với việc chỉ tồn tại trong im lặng.

Sau một khoảng lặng dài, lời đầu tiên từ miệng anh là, "Tớ biết ơn vì ít nhất cậu đã tắm hôm nay."

Izuku rên rỉ. Kéo tay lên mặt, ngồi gục xuống ghế, thở dài thật mạnh qua mũi, vì thật sự? Đó là điểm bắt đầu của họ à? Nhưng mặc dù thế, dù sao thì hắn cũng lẩm bẩm một câu cảm ơn, vì hắn biết Shouto có ý tốt. Biết rằng dù nghe thẳng thắn đến thế nào, đó là lời an ủi duy nhất mà Shouto có thể nói.

"Tại sao cậu trông buồn thế? Tớ nghĩ có thể nói chuyện với Bakugou sẽ làm cậu vui lên."

"Ờ," Izuku nói, giọng khô khốc, "Cậu nghĩ sai rồi. Kacchan vẫn ghét tớ."

"Hm."

"Cậu không nên để chúng tớ làm một đội, Todoroki."

Shouto im lặng một lúc.

Không có gì lạ. Shouto luôn có chút chậm chạp trong việc trả lời, như thể anh phải sắp xếp hết tất cả các cách diễn đạt trong đầu trước khi chọn ra một câu. Nhưng lần này, có gì đó khác biệt. Ánh mắt anh liếc quanh phòng, quan sát không gian với sự tỉ mỉ khiến Izuku phải ngồi thẳng người hơn, như thể hắn đang chờ đợi điều gì đó.

Chỉ khi Shouto chắc chắn rằng họ đang ở một mình, anh mới lên tiếng lần nữa.

"Tớ không nên nói điều này," ann bắt đầu, giọng trầm xuống, nói một cách cân nhắc khiến dạ dày Izuku thắt lại. "Tớ đã nói chuyện với Kirishima và Denki về chuyện này, nhưng họ không nói gì với tớ cả. Nhưng Bakugou đã hành động kỳ lạ suốt tháng qua."

Izuku chớp mắt. Cánh tay hắn siết chặt hơn.

Hắn không nói gì ngay, chỉ im lặng lắng nghe. Không nhắc đến việc hắn đã nhận thấy. Không nhắc đến việc hắn đã thấy Katsuki ngủ gật trên mái nhà, phải vội vàng nắm lấy, phải giữ cậu ấy lại để không bị ngã. Không nhắc đến việc hắn đã dành cả nhiệm vụ để nhìn trộm Katsuki từ khóe mắt, dõi theo từng động tác, từng hơi thở.

Thay vào đó, hắn chỉ hỏi, "Kỳ lạ thế nào?"

Shouto thở dài, hơi dịch người trong ghế.

"Cậu ấy không nhận nhiệm vụ," anh nói. "Hoặc... không nhận nhiều như thường lệ."

"Tớ không biết chuyện đó."

"Ừm, cậu biết đấy," Shouto tiếp tục, "Lý do duy nhất mà cậu ấy nhận nhiệm vụ này là vì cậu nói đồng ý."

Shouto dường như không để ý đến việc Izuku đứng yên, hàm của hắn căng ra.

"Cậu có để ý cậu ấy gầy đi không?"

"Để ý." Izuku trả lời ngay lập tức, trước khi hắn kịp nghĩ về điều đó.

"Có thể chỉ là chuyện nhỏ," Shouto nói, hơi ngả người ra sau. Sau một khoảnh khắc, anh tiếp tục, "Nhưng nếu không phải thì sao?"

Izuku hít một hơi thật sâu, cố gắng ổn định lại suy nghĩ trước khi lên tiếng.

"Cậu nghĩ có chuyện gì đang xảy ra với Kacchan à?"

Shouto không trả lời ngay. Anh nhìn về phía cửa sảnh, quan sát những cánh cửa tự động mở ra đóng lại khi các trợ lý đi qua, dường như đang chìm trong suy nghĩ.

"Tớ cũng không biết chắc," Shouto thừa nhận, giọng đều đều, xa cách. "Bakugou sẽ không bao giờ nói gì với tớ."

Izuku thở ra một hơi mạnh qua mũi, gật đầu. Katsuki không phải là kiểu người dễ ngồi xuống và nói về cảm xúc của mình. Izuku đã biết cậu cả đời, và ngay cả hắn cũng chỉ có thể phá vỡ lớp vỏ bọc ấy đôi khi. Dạo gần đây, cảm giác như có nhiều bức tường hơn bao giờ hết.

Izuku xoa tay lên mặt, cố gắng không suy nghĩ quá nhiều, cố gắng không để đầu óc mình cuốn theo những suy nghĩ, nhưng Shouto chắc hẳn đã nhận ra hắn đang dần mất kiểm soát, bởi ngay khi Izuku bắt đầu ghép nối mọi thứ lại với nhau, Shouto lại lên tiếng.

"Cậu ấy chỉ thay đổi sau khi bị thâm mắt vài tháng trước."

Izuku quay đầu lại nhanh đến nỗi suýt nữa là trẹo cổ, ánh mắt vụt về phía Shouto, trái tim đập thình thịch.

Shouto không giải thích thêm gì.

Chỉ nhún vai. Chỉ để những lời đó treo lửng giữa hai người như một lời mời.

Izuku cảm thấy tâm trí mình như vỡ ra, hàng nghìn khả năng đổ dồn vào hắn cùng lúc, mỗi cái tồi tệ hơn cái trước.

___

iv.

Họ đã biết gì về Kou?

Cậu ta là một sinh viên. Tốt. Còn gì nữa?

Cậu ta vướng vào băng sex với Kacchan. Còn gì nữa?

Đó là nó. Đó là tất cả những gì Izuku biết.

Chỉ là một đứa trẻ không biết từ đâu xuất hiện, gắn bó với Katsuki như thể cậu ta có quyền, như thể cậu ta thuộc về nơi đó, như thể cậu ta đã luôn ở đó, và vì một lý do chết tiệt nào đó, Izuku chưa bao giờ thắc mắc về điều đó. Chưa bao giờ hỏi. Đã để bản thân bị nuốt chửng bởi sự ghen tuông ngu ngốc, không thể giải thích được trước khi xem xét câu hỏi thực sự, câu hỏi đáng lẽ phải đến trước.

Kou là ai vậy?

Cậu ta đến từ đâu? Tại sao cậu ta luôn ở bên cạnh? Tại sao Katsuki lại để cậu ta ở lại?

Tại sao Izuku không thắc mắc?
Tại sao không có ai?
Họ của cậu ta là gì?

Katsuki đã bao giờ nói điều đó chưa?

Và nó dẫn hắn đến nhiều câu hỏi hơn.

Thêm những câu hỏi ngu ngốc, vô nghĩa, nhức nhối.

Katsuki đã nói rằng không phải Kou đã đấm cậu ấy. Kou sẽ không bao giờ làm điều đó.

Cậu ta không phải là người đề xuất quay cái video quái quỷ đó ngay từ đầu.

Hắn đã tin cậu.
Lúc đó, hắn đã tin cậu.

Liệu cậu có nói dối không? Cậu có phải kiểu người sẽ nói dối vì người mình yêu không?

Hắn chớp mắt, hít một hơi thật sâu, ngón tay run rẩy trên đầu gối.

Không. Không phải vậy, đúng không?

Cậu không phải kiểu người sẽ bao che cho ai đó. Cậu không phải kiểu người làm nhẹ sự thật, không phải kiểu người nói dối vì tình yêu. Nếu có gì đó, cậu sẽ làm ngược lại. Cậu sẽ bảo thẳng vào mặt họ rằng họ đang ngu ngốc, rằng họ đang làm sai, rằng họ cần sửa lại, và cậu sẽ giúp họ sửa.

Cậu sẽ không nói dối để bảo vệ ai đó.

Cậu sẽ lôi họ ra khỏi rắc rối, cho dù có phải kéo họ đi, cãi vã cho đến khi họ phải thay đổi.

Đúng không?

Nhưng… liệu cậu có nói dối vì Kou không?

Trước khi kịp dừng lại, hắn đã không thể kiềm chế mà cầm lấy điện thoại, tay nắm chặt đến mức quá căng, hơi thở không đều, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực, mạnh mẽ, bướng bỉnh, như thể âm thanh đó đang chế giễu hắn vì nghĩ rằng đây là một ý tưởng tốt.

Thật ngớ ngẩn.

Hắn biết điều đó. Nhưng hắn thà cảm thấy ngu ngốc ngay bây giờ, sau khi nhận ra mình đã sai, còn hơn là cảm thấy ngu ngốc sau này khi bản năng của hắn hóa ra lại đúng.

Vậy là hắn bấm số.

Tiếng chuông vọng lên trong tai hắn khi hắn bắt đầu đi đi lại lại trên sàn nhà, đôi chân mang vớ kéo lê trên nền gỗ, tay nắm chặt chiếc điện thoại đến mức hơi quá tay.

Một lần.
Hai lần.

"Midoriya!" Giọng Hatsume bật ra từ loa, to và đầy hào hứng, cô ấy đã bắt đầu thao thao trước khi hắn kịp nói xin chào.  "Ôi, timing tuyệt vời! Không phải là tuyệt vời tuyệt vời đâu vì tớ đang làm một dự án khổng lồ, nhưng vẫn, thật tuyệt khi nghe tin từ cậu! Có một hội nghị sắp tới, và tớ cần chuẩn bị–"

Izuku hít vào, ổn định lại bản thân, rồi cắt lời cô ấy, giọng hắn nhanh và cẩn thận. "Hatsume–"

Nhưng cô ấy vẫn chưa dừng lại.

"-vì thế này nhé, họ cuối cùng cho tớ trưng bày những mẫu thiết kế mới nhất, và tớ thề, nếu họ cho tớ một ngân sách lớn hơn vào quý sau, tớ sẽ–"

"Hatsume!"

Hatsume dừng lại, “Hử?”

Izuku thở ra, áp tay lên trán, cố gắng tổ chức lại suy nghĩ mà không để lộ quá nhiều.

"Tớ cần hỏi cậu một chuyện."

"Được thôi!" cô ấy đáp, giọng lập tức vui vẻ trở lại. "Nói đi!"

"Kou," Izuku nói, buộc bản thân giữ giọng điệu nhẹ nhàng, tự nhiên, như thể hắn không sắp phát điên vì chuyện này. "Khi nào thực tập của cậu ta bắt đầu?"

Ngay khi nghe vậy, Hatsume rạng rỡ lên.

"Ôi, Kou!" Có cái gì đó gần như là thương mến trong cách cô ấy nhắc đến tên cậu ta, như thể cô ấy đã chờ đợi Izuku hỏi. "Cậu ấy tuyệt vời lắm! Thật sự đấy, Midoriya, cậu ấy là một bộ óc tuyệt vời. Thật ấn tượng những gì cậu ấy và Bakugou đã lên kế hoạch–"

Dạ dày hắn quặn lại.

Hắn không muốn nghe về việc Kou tuyệt vời thế nào.

Không muốn nghe về việc cậu ta tuyệt vời ra sao, thông minh thế nào, việc cậu ta và Katsuki đã lên kế hoạch chung những gì. Vì vậy, trước khi cô ấy tiếp tục, trước khi cô ấy làm trôi đi toàn bộ cuộc trò chuyện, Izuku cắt lời, buộc bản thân phải giữ phép lịch sự.

"Hatsume. Chỉ... chỉ trả lời câu hỏi giúp tớ, được không?"

Hatsume hừ hừ suy nghĩ qua điện thoại. Có tiếng động xào xạc, như thể cô ấy đang mở cái gì đó. Một tập tài liệu, có lẽ, rồi tiếng lật giấy vang lên.

"Thực tập của cậu ấy sắp bắt đầu trong vài tháng nữa," cuối cùng Hatsume nói, "Nhưng chưa có gì chắc chắn cả. Cậu ấy và Bakugou có việc phải làm trước."

"Việc gì phải làm trước?"

"Ừ!" Hatsume trả lời, vẫn lật qua những gì cô ấy đang tìm. "Gì đó liên quan đến sắp xếp? Tớ quên mất họ đã nói gì rồi."

Izuku nhăn mặt. "Sắp xếp chỗ ở?"

"Cái gì đó kiểu vậy! Ừ!"

Izuku nhăn nhó đến mức hắn chắc chắn là đang làm mặt mình đau đớn.

Kou và Katsuki. Sắp xếp chỗ ở.

Vậy là sao, Kou sẽ sống với cậu ấy mãi sao?

Điều đó thậm chí còn không hợp lý, đúng không?

Katsuki sống một mình. Cậu ấy thích sống một mình. Luôn luôn như vậy. Cậu ấy là kiểu người cần không gian riêng, ghét khi người khác ở quá lâu, và luôn làm rõ rằng căn hộ của cậu là của riêng cậu, ai bước vào cũng chỉ là khách, không phải là phần của nó.

Vậy sao Kou vẫn ở đó?

Katsuki thậm chí còn không thích Izuku ở lại lâu trừ khi có lý do. Và chắc chắn, Kou có thể chỉ ở tạm thôi, nhưng tạm thời là bao lâu? Và sao lại mất cả mấy tháng? Và tại sao Katsuki không nói cho hắn biết về chuyện này?

Đó là một ý tưởng tồi, rõ ràng rồi. Đó là vấn đề. Katsuki không cần thêm người nào trong không gian của mình, trong thói quen của cậu ấy. Cậu ấy cần thời gian để nạp lại năng lượng, thời gian để ở một mình. Có ai đó luôn luôn ở gần sẽ chỉ khiến cậu ấy mệt mỏi và phiền phức, quá sức chịu đựng.

Vậy sao cậu ấy lại để chuyện này xảy ra?

"Dù sao, sao cậu lại hỏi về Kou vậy? Cậu và Bakugou cuối cùng cũng biến chuyện này thành kiểu ba người hay gì đấy?"

Izuku suýt nữa thì nghẹn. "Gì cơ?!"

"Đùa đấy, đùa đấy!" Hatsume cười phá lên. "Nhưng cậu ước đấy chứ–"

"TỚ không ước gì hết–"

"-Nhưng thật sự là, có chuyện gì vậy?"

Izuku vội vàng nghĩ ra một lý do, cái gì đó đầu tiên xuất hiện trong đầu hắn.

"À... thật ra tớ định thăm Kou."

Im lặng. Sau đó, "Hử?"

Izuku ho nhẹ, cố gắng nặn ra một nụ cười trong giọng nói, cố gắng nghe bình thường.

"Ừ! Chỉ là, à... để cảm ơn cậu ta."

"Cảm ơn cái gì?"

"Những thứ... linh tinh."

Hatsume hừ một tiếng. "Cậu nói dối dở tệ đấy, Midoriya."

"Đừng nói cho cậu ta biết nhé. Là một bất ngờ."

Và may mắn thay, Hatsume đã tin.

"Aww, thật là tốt bụng đấy," cô ấy khen. "Không ngờ cậu lại là kiểu người thích tặng quà, nhưng cũng được!"

Izuku thở ra, một cảm giác nhẹ nhõm lan tỏa trong cơ thể hắn, dù chỉ trong một khoảnh khắc.

"Ừ, thì," Hắn cố cười. "Cậu ta học trường nào? Tớ sẽ đến đó, cố gắng bắt kịp cậu ta giữa các tiết học."

Hatsume lại ậm ừ một lần nữa, tiếng lật giấy vang lên.

Sau đó, cô ấy dừng lại.

Cười.

"Ôi, cái này hay đấy."

"Hay cái gì?"

"Chắc là cậu ta quên không điền thông tin," Hatsume nói. "Thông tin trường học ấy mà. Cái mục đó bị để trống."

Izuku ngừng thở. Chuyện này không hợp lý chút nào.

Đó là thứ phải điền vào đầu tiên. Đó là thứ bắt buộc phải có.

"À, khoan..." Hatsume lại lên tiếng, như thể hoàn toàn không nhận ra rằng Izuku đã đứng im phắc trong căn hộ, cơ thể cứng đờ. "Bakugou có nói là cậu ấy học ở đâu đó gần khu này. Cái gì đó ở gần trường đại học này."

Izuku gần như không nghe thấy cô ấy. Trong đầu hắn, mọi thứ đã bắt đầu loạn lên.

Giấy tờ thực tập. Không có trường nào được ghi.

Sắp bắt đầu thực tập mà lại không ghi tên trường mà cậu ta học.

Chuyện này không phải là ngẫu nhiên.
Chuyện này không có lý do gì cả.

Izuku lại bắt đầu đi qua đi lại.

Tim hắn đập thình thịch trong lồng ngực, từng nhịp đập như đè lên xương sườn, dâng lên tận cổ họng. Ngón tay hắn run rẩy bên hông, rồi co lại thành nắm đấm, rồi lại run lên, như thể cả cơ thể hắn không thể quyết định được là muốn chiến đấu hay chạy đi.

Hắn muốn mình sai.
Hắn cần phải sai.

Vì vậy, hắn nuốt nước bọt, liếm môi và cố gắng giữ giọng thật đều khi hỏi.

"Hatsume, cậu có thể kiểm tra cách viết họ của cậu ta không? Tớ cứ hay quên mất."

"Ôi trời, Midoriya, ngốc ghê! Cậu định viết thư tình cho cậu ấy luôn à?"

Izuku phát ra một âm thanh mà hắn cố gắng biến nó thành tiếng cười, nhưng nó lại sai quá. Nghe không đúng chút nào.

Tiếng giấy lại xào xạc.

Một khoảnh khắc dừng lại. Lần này lâu hơn.

Lâu quá.

Hatsume phát ra một tiếng nhỏ, lại lật giấy, giọng nói của cô ấy như mất tập trung, hoang mang.

"Hừm. Lạ thật đấy."

"Lạ gì cơ?"

"Chắc là cậu ấy quên điền cái này luôn rồi."

Izuku ngừng động đậy. Ngừng thở.

Ngón tay hắn tê cứng quanh chiếc điện thoại, đầu óc hắn trống rỗng, như thể mọi thứ đang rút cạn.

Izuku tắt máy.

Không nói lời tạm biệt. Không thèm giải thích.
Hắn quay người, đẩy mạnh cửa căn hộ, rồi chạy.

___

v.

Izuku chạy.

Qua những con phố, qua những vỉa hè đông đúc, trong đôi dép lệch lạc và chiếc áo All Might đã quá phai màu đến mức không thể nhận ra, qua những nơi hắn chẳng có lý do gì để ở vào giờ này, trông như một kẻ điên.

Vì có thể hắn thật sự là một kẻ điên. Có thể hắn đã mất trí rồi.

Nhưng nếu thế giới này không đưa cho hắn câu trả lời, nếu như Katsuki không làm vậy, thì hắn sẽ tự tìm câu trả lời cho mình.

Bảy trường đại học. Bảy nơi Kou có thể đã đăng ký, bảy khuôn viên đầy sinh viên, giảng viên, nhân viên, hàng ngàn người có thể đã gặp cậu ta, có thể biết cậu ta, có thể sẽ cho hắn biết điều gì đó mà hắn lẽ ra đã phải biết từ nhiều tháng trước.

Izuku luôn cảm thấy có điều gì đó sai trong cách hắn cảm nhận mọi thứ.

Quá nhiều, quá nhanh, quá ồn ào, cho đến khi nó không còn nữa. Cho đến khi nó tan biến thành hư vô. Cho đến khi hắn từ cháy rực đến mức nghĩ rằng mình sẽ nổ tung, chuyển thành cảm giác hoàn toàn không cảm nhận được gì, chỉ là một cái vỏ rỗng của da và cơ bắp đi qua những hành động mà một người bình thường nên làm.

Và có thể đó là lỗi của hắn. Có thể đó là điều xảy ra khi hắn dành cả đời để chôn vùi mọi thứ, khóa chặt chúng sau một cánh cửa khóa kín đến mức hắn quên mất chúng đã ở đó. Có thể đó là điều xảy ra khi hắn tự dạy mình cách lờ đi mọi thứ thay vì đối mặt với chúng.

Bởi vì chuyện này không phải là mới đây.

Không phải lần đầu tiên Izuku lờ đi điều gì đó cho đến khi nó trở nên quá lớn để chứa đựng nó nữa.

Hắn đã làm như vậy từ khi còn nhỏ. Chôn vùi mọi thứ, giả vờ như chúng không tồn tại, từ chối gọi tên chúng vì gọi tên chúng khiến chúng trở thành sự thật, mà sự thật thì đau đớn. Thay vào đó, hắn đã chôn chúng đi.

Hắn đã tự thuyết phục bản thân rằng những gì hắn muốn không quan trọng, rằng cảm giác của hắn không đáng để chú ý. Hắn đã tự thuyết phục bản thân rằng cái cảm giác nghẹt thở trong lồng ngực khi nhìn Kacchan không phải là những gì hắn nghĩ. Hắn đã tự thuyết phục bản thân rằng chuyện cậu ấy không gọi hắn là Izuku nữa không phải là chuyện lớn, rằng chuyện cậu ấy nhìn Kou theo cách mà hắn từng hy vọng sẽ nhìn hắn lại không phải là chuyện lớn.

Hắn đã tự thuyết phục bản thân rằng tất cả những thứ đó đều không quan trọng.

Giờ đây, hắn đang phải trả giá. Giờ đây, hắn chạy qua những con phố như một kẻ điên, vì thay vì hỏi những câu hỏi đúng từ mấy tháng trước, hắn đã để mình bị chiếm lĩnh bởi sự ghen tuông và những chuyện vặt vãnh.

Và có lẽ đó là những gì hắn xứng đáng nhận.

Có lẽ đây là hậu quả của việc giấu giếm mọi thứ quá lâu.

Có lẽ đây là điều xảy ra khi hắn bắt đầu lờ đi thứ gì đó cho đến khi nó nuốt chửng hắn.

Trường đại học đầu tiên không cho hắn gì cả.
Trường thứ hai, càng không có gì.
Trường thứ ba, đến lúc hắn tới đó, hắn đã đổ mồ hôi ướt đẫm chiếc áo.

Và tại sao họ lại phải trả lời hắn?
Tại sao họ lại phải đưa cho hắn bất cứ điều gì?

Hắn là một giáo viên ở UA, là anh hùng Deku, nhưng quyền riêng tư vẫn là quyền riêng tư. Đây là những sinh viên, chứ không phải người mất tích, không phải tội phạm có hồ sơ, không phải những kẻ tội phạm có lý lịch cần phải đào xới. Họ không có nghĩa vụ phải nói cho hắn bất cứ điều gì. Và họ không nói.

Lễ tân ở trường đầu tiên mỉm cười quá lịch sự khi nói với hắn rằng họ không thể tiết lộ thông tin sinh viên. Bảo vệ ở trường thứ hai gần như không cho hắn qua bàn lễ tân. Quản trị viên ở trường thứ ba đã liếc nhìn hắn, mắt dừng lại ở chiếc áo của hắn, đôi dép lê, và cách hắn thở hổn hển, rồi bảo rằng họ không cung cấp thông tin sinh viên cho ai cả, ngay cả các anh hùng chuyên nghiệp.

Được thôi. Được thôi.

Nếu họ không chịu cung cấp câu trả lời cho hắn, hắn sẽ lấy chúng.

Bởi vì, dù hắn thông minh đến đâu, dù những suy nghĩ rối rắm và xu hướng suy nghĩ quá mức có làm hắn điên đầu, hắn vẫn là một kẻ ích kỷ khi cần thiết. Hắn có thể trở nên mặt dày khi hắn muốn. Vì vậy, hắn đã kéo các mối quan hệ.

Bắt đầu nhắc đến những cái tên. Bắt đầu đẩy mạnh.

‘All Might huấn luyện tôi. Sir Nighteye tuyển tôi. Tôi đã làm việc cùng Endeavor, cùng Best Jeanist, cùng Hawks. Ủy ban tin tưởng tôi. Tôi có đường dây trực tiếp với các phòng ban tình báo. Tôi đang làm việc với chính phủ về các biện pháp an ninh cho thế hệ anh hùng tiếp theo.’

Hắn kéo ra tất cả những cái tên, tất cả các mối quan hệ, tất cả quyền lực mà hắn không thích sử dụng.

Và nó có hiệu quả.

Bởi vì mọi người nói khi họ nghĩ họ đang nói với một người quan trọng.

Họ do dự, họ liếc nhìn quanh, họ hạ thấp giọng, nhưng họ nói.

Và cuối cùng, họ đã đưa cho hắn những gì hắn muốn.

Họ yêu cầu tên đầy đủ của cậu ta. Izuku không thể cung cấp.

Hắn không có. Hắn thậm chí không có một âm tiết của nó.

Vậy là hắn đứng đó, ngực phập phồng, mồ hôi dính đầy sau cổ, và đưa cho họ những gì hắn có thể.

"Trông hơi giống tôi," hắn nói, cố gắng giữ lại chút kiên nhẫn cuối cùng. "Chỉ cao hơn. To hơn."

Nó không giúp ích gì. Tất nhiên, nó chẳng giúp ích gì cả.

Lễ tân nhăn mặt, không ấn tượng, tay vẫn đặt trên bàn phím.

"Vậy chẳng có gì cụ thể cả."

"Chỉ cần làm hết sức mình. Sử dụng tài nguyên của cô. Tôi không quan tâm cô làm thế nào. Chỉ cần tìm cậu ta."

Cô ấy nhìn xung quanh. Và khi không tìm thấy gì, khi cô ấy nhìn lại lên hắn, đôi môi khép lại trong cái nụ cười lịch sự, tiếc nuối quen thuộc, đã lắc đầu, đã xin lỗi. Izuku đã quay gót, đã bước đi, đã chạy.

Đại học thứ tư. Rồi đến đại học thứ năm.

Rồi đến đại học thứ sáu.

Và mọi thứ đều như nhau. Cái từ chối lịch sự, những lời xin lỗi vô nghĩa, cái không có gì cả.

"Xin lỗi, chúng tôi không có sinh viên nào tên như vậy."

"Xin lỗi, chúng tôi không có ai phù hợp với mô tả đó."

"Anh đã thử đại học khác chưa?"

Có.

Có, hắn đã thử rồi.
Có, hắn vẫn đang thử.
Hắn đã cố gắng. Hắn đã chạy.
Trong sáu giờ qua.
Từ đại học này sang đại học khác, toàn bộ cơ thể hắn la hét muốn hắn dừng lại.

Nhưng hắn không thể dừng lại.

Ngày mai hắn còn phải làm việc. Hắn chưa ngủ. Chưa ăn.
Chân hắn đau, chân hắn mỏi. Nhưng không có gì quan trọng cả.

Bởi vì hắn sẽ có được câu trả lời.

Khi hắn đến đại học thứ bảy, chân hắn run rẩy. Trời gần sáng rồi. Bầu trời đã chuyển từ màu đen sang xanh thẫm, sáng sớm. Nhưng Izuku chẳng còn cảm nhận gì ngoài cái cần tiếp tục, cái cần có câu trả lời, cái cần nghe thấy một điều gì đó khác lần này.

Hắn bước đến quầy lễ tân, hai tay chống lên mặt bàn mát lạnh, khớp tay trắng bệch, và nói đúng từng lời như đã nói trước. Nói với họ rằng hắn đang tìm một sinh viên. Không có họ, không có số sinh viên, chẳng có gì hữu ích ngoài một mô tả mơ hồ.

"Trông giống tôi, chỉ cao hơn, to hơn."

Hắn gần như mong rằng. Đây sẽ là kết thúc của mọi chuyện. Hắn chỉ đang suy nghĩ quá nhiều. Có lẽ hắn chỉ cần ngủ một giấc, ăn chút gì đó, về nhà và ngừng làm trò hề.

Có lẽ Katsuki có thể tự giải quyết được chuyện của mình, có lẽ cái lúc đầu gối cậu ấy khuỵu xuống trên mái nhà đó chỉ là thời điểm xui xẻo, không phải là một lời cầu cứu, và Izuku không cần phải lùng sục cả thành phố này chỉ để chứng minh hắn đúng.

Có lẽ mọi chuyện đều ổn. Có lẽ hắn chỉ là kẻ điên.

Nhân viên lễ tân nhíu mày nhìn vào màn hình, môi mím chặt lại thành một đường căng thẳng.

Izuku đã biết.

Đã cảm thấy câu trả lời nghẹn lại trong cổ họng hắn trước khi cô ấy kịp nói ra.

"Xin lỗi, chúng tôi không có sinh viên nào tên như vậy."

Bảy trường đại học.
Bảy cái trường chết tiệt.

Và không có gì.

Không có hồ sơ.
Không có sự tồn tại.
Không có Kou.

Chỉ là không có gì cả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #dekubaku