Chương 3: Tình huống phòng ngủ
i.
Katsuki không nói lời nào khi thô bạo kéo Izuku ra khỏi vai của Kou và gần như quăng hắn xuống ghế sofa.
Đệm ghế phát ra tiếng rên rỉ khi Izuku rơi phịch xuống, nằm nghiêng một cách lộn xộn, trông chẳng khác gì một con búp bê rách bị vứt bỏ. Đầu hắn quay cuồng, cảm giác chóng mặt do rượu và mệt mỏi dội lên ở đáy hộp sọ. Hắn chớp mắt nhìn lên trần nhà, nheo mắt vì ánh sáng chói từ bóng đèn phía trên, rồi từ từ quay về phía Katsuki, mong đợi… điều gì đó.
Không hẳn là sự an ủi – hắn từ lâu đã không còn trông chờ điều đó từ bất kỳ ai – nhưng có lẽ chỉ cần một tiếng càu nhàu thừa nhận, một lời phàn nàn, hay gì đó chứng tỏ hắn không chỉ là một cái xác phiền phức mà Katsuki phải gánh.
Thay vào đó, Katsuki chỉ liếc hắn một cái, rồi đùng đùng đi thẳng về phía bếp.
Căn hộ của Katsuki có kiểu bố trí mở, không có chỗ nào để trốn tránh. Mọi góc đều tối giản, gọn gàng và được sắp xếp theo cách vô cùng hiệu quả. Mặt bàn bếp tối màu, sạch sẽ và nhẵn bóng, chỉ có vài vết tròn mờ nhạt ở chỗ các nồi có lẽ đã để quá lâu. Quầy bar ngăn giữa bếp và phòng khách, bề mặt trống trơn ngoại trừ một chiếc bát sứ duy nhất, tất nhiên là rỗng, bởi Katsuki không phải kiểu người để đồ đạc lung tung. Trên bàn cà phê, một chồng tạp chí được xếp ngay ngắn, cùng với các đường viền rèm thẳng tắp treo trước cửa kính lớn.
Izuku từ từ ngồi dậy, đầu hắn nghiêng sang một bên, ánh mắt dõi theo khi Katsuki mở tủ lạnh bằng một cú vung tay thành thạo. Trước khi hắn kịp xử lý thêm điều gì, Kou đã bước theo Katsuki.
Cảnh tượng ấy không nên khiến ngực hắn thắt lại như thế.
Không phải Kou đã làm gì sai, nhưng Izuku vẫn không thể ngăn cảm giác khó chịu len lỏi trong người, nhầy nhụa và khó ưa. Katsuki thậm chí không có chút phản ứng nào khi Kou bước vào không gian bếp chật hẹp, động tác của họ trơn tru và thành thạo, như thể điều này là chuyện thường lệ.
Kou với tay mở một ngăn tủ đúng lúc Katsuki cúi xuống lục lọi trong tủ lạnh, hai cơ thể họ lướt qua nhau. Katsuki đứng thẳng dậy, tay cầm một chai nước, rồi cúi đầu nhẹ nhàng tránh khi Kou mở cánh tủ ngay trên đầu cậu. Không có chút lúng túng nào, không một bước đi vụng về hay do dự, chỉ là hai người rõ ràng quá quen thuộc với nhịp điệu và sự hiện diện của nhau.
Izuku siết chặt tay vào đệm ghế.
“Uống cái này mau, không thì ngất luôn đi, đồ ngốc.”
Izuku giật mình khi chai nước bay thẳng vào lòng hắn, đáp một cách chính xác.
Cảm giác lạnh từ chai nước áp vào đùi hắn, lớp nước đọng trên vỏ nhựa thấm nhẹ qua quần. Hắn nhìn xuống chai nước trong thoáng chốc, đầu ngón tay lướt qua nhãn mác, rồi ngẩng đầu lên. Katsuki đã quay đi từ lúc nào, chú ý đến thứ Kou đang đưa cho cậu – có lẽ là một chiếc hộp nhỏ, gia vị, hoặc trà.
Izuku ép mình nhìn xuống chai nước trong lòng, vặn nắp với đôi tay hơi run, dù không rõ là do kiệt sức hay vì điều gì khác. Ngụm đầu tiên chạm vào đầu lưỡi, xua tan cơn khô khốc nơi cổ họng, nhưng không giúp được gì với hơi nóng đang lan dần lên cổ hắn.
Hắn ngả đầu ra sau, tựa vào ghế sofa, để ánh mắt lơ đãng nhìn lên trần nhà, giả vờ như nhịp đập đều đặn trong lồng ngực không đáng bận tâm.
Hắn áp chai nước lạnh lên trán, để hơi lạnh chích vào da. Nhưng chẳng ích gì.
Izuku thậm chí không nhận ra Kou đang ở gần, cho đến khi mùi nước dùng nóng hổi lan vào mũi. Ánh mắt hắn lập tức hạ xuống, và trước mặt là những cốc mì ăn liền đặt trên bàn cà phê thấp, hơi nước bị giữ lại bên dưới những chiếc đĩa nhỏ không đồng bộ đặt lên trên. Kou đã đặt chúng ở đó mà không nói lời nào, bước chân khẽ khàng và cử chỉ cẩn thận của cậu ta khiến Izuku hoàn toàn không nhận ra.
Ba cốc. Một bữa ăn cho cả ba người. Izuku ghét điều đó.
Không phải do mì, thật ra là vậy. Mà là ký ức mà chúng gợi lên, cái cảm giác quen thuộc trở nên méo mó và cay đắng đến khó chịu. Ở ký túc xá U.A., những đêm khuya cắm cúi vào sách vở hoặc lịch tuần tra thường khiến hắn đói cồn cào. Hắn lê bước vào bếp, mắt lờ đờ, vớ lấy một thanh năng lượng hoặc bất cứ thứ gì gần nhất, miễn nhanh gọn để làm dịu cơn đói trong bụng.
Katsuki luôn bắt gặp hắn, chính xác như một chiếc đồng hồ. Cậu sẽ nói: “Đồ mọt sách, cái thứ đó không tốt cho sức khỏe. Ngồi xuống. Tao nấu mì cho mày.”
Izuku tất nhiên sẽ cãi lại. Cái đó cũng không tốt cho sức khỏe, hắn sẽ bảo. Không nên ăn carb muộn như vậy, nhất là khi cả hai chẳng có thời gian để tập luyện tiêu hao. Katsuki luôn đáp lại y hệt.
“Không quan trọng. Mai tụi mình sẽ đốt sạch nó trong buổi tập.”
Cuối cùng, Izuku nhận ra đó chỉ là một cái cớ.
Katsuki thích mì, đơn giản vậy thôi.
Đó là thói quen của cả hai. Katsuki luôn nấu hai bát, đẩy một bát về phía hắn mà chẳng cần nói gì, mùi miso và dầu ớt cay nồng lấp đầy không gian giữa hai người. Họ không nói nhiều trong những khoảnh khắc đó. Cũng không cần thiết.
Nhưng giờ, mì không còn chỉ thuộc về hai người.
Dạ dày Izuku nhộn nhạo khi thấy Katsuki xuất hiện ở góc tầm nhìn, bước về phía sofa với ba đôi đũa trên tay. Hai đôi bằng kim loại sáng bóng, đôi thứ ba là loại gỗ đơn giản, dùng một lần, loại người ta thường nhận được khi mua đồ ăn mang về.
Katsuki dừng lại trước bàn, đưa một đôi đũa kim loại cho Kou trước. Đôi kim loại còn lại đặt vào cốc mì của chính mình, vẫn để trên quầy. Rồi, không thèm liếc nhìn Izuku, cậu thả đôi đũa gỗ xuống bàn trước mặt hắn.
Izuku nhìn chằm chằm vào đôi đũa.
Đôi đũa dùng một lần nằm đó như một sự sỉ nhục, dù lý trí hắn biết rõ rằng không phải vậy.
Nhưng lý trí chẳng có ý nghĩa gì trong lúc này. Cảm giác ấy thật cố ý. Như thể cậu đang muốn nhắc nhở rằng hắn không thuộc về "nơi này", không giống như Kou, và chắc chắn không còn như trước nữa. Ngực hắn thắt lại thêm chút nữa khi ánh mắt chợt hướng lên, bắt gặp hình ảnh Kou loay hoay một chút với đôi đũa kim loại trước khi cầm đúng cách.
Katsuki nhìn theo, ánh mắt dừng lại vài giây, đánh giá, rồi gật nhẹ một cái, trông như thể hoàn toàn hài lòng.
Tay Izuku siết chặt hơn trên đầu gối. Có lẽ, những thanh năng lượng kia chẳng đến nỗi tệ như hắn từng nghĩ.
Katsuki và Kou bắt đầu ăn mì sau vài phút. Trong khi đó, tất cả những gì Izuku làm chỉ là tựa lưng vào sofa, tay đặt trên đầu gối, nhìn chằm chằm vào khoảng không trước mặt. Hắn không đói, thật sự là vậy, hoặc ít nhất đó là điều hắn tự nhủ. Mỗi lần nghĩ đến việc cầm đôi đũa gỗ và bắt đầu ăn, ngực hắn lại quặn thắt khó chịu, như thể ý tưởng ngồi đây, ăn cùng họ, là điều không thể nào chấp nhận nổi.
“Mày không ăn à?”
Ánh mắt Izuku giật lên, bắt gặp Katsuki đang nhìn mình. Giữa hàng lông mày cậu thoáng hiện một vết nhăn nhẹ. Đôi đũa trong tay Katsuki khựng lại, sợi mì lơ lửng giữa không trung như thể câu hỏi vừa rồi đã chiếm hết sự chú ý của cậu. Kou cũng hơi nghiêng đầu, động tác của cậu ta chậm lại theo.
Izuku không biết phải nói gì. Hắn chớp mắt, miệng hơi mở ra nhưng rồi lại ngậm lại ngay, vai chùng xuống. Ngực hắn như bị bóp nghẹt, cảm giác thất vọng và xấu hổ quấn chặt lại thành một nút thắt không thể gỡ. Cuối cùng, sau một khoảng lặng kéo dài quá lâu, hắn khẽ lẩm bẩm:
“Tớ… không muốn ăn.”
Katsuki lập tức hừ một tiếng. Cậu nhét sợi mì vào miệng, nhai nhanh gọn mà không hề rời mắt khỏi hắn.
“Lạ nhỉ,” Katsuki lẩm bẩm, nuốt xuống. “Đặc biệt là khi đây là loại mày thích. Loại mày mê nhất ấy.”
Izuku cứng người lại, dạ dày hắn thắt lại đau đớn hơn nữa.
Ánh mắt hắn liếc nhanh về phía cốc mì trên bàn, dõi theo logo quen thuộc, màu sắc của bao bì, rồi mùi hương miso thoang thoảng, không lẫn vào đâu được, len lỏi vào mũi.
Katsuki không bao giờ mua đồ ăn một cách tùy hứng. Mọi thứ trong tủ lạnh của cậu đều có mục đích, có kế hoạch. Việc này chắc chắn không phải ngẫu nhiên. Dù chuyến ghé thăm của hắn hoàn toàn không được dự tính trước, Katsuki vẫn có sẵn thứ mà hắn thích. Nút thắt trong lồng ngực hắn khẽ giãn ra, thay bằng một cảm giác ấm áp kỳ lạ, vừa ngọt ngào vừa cay đắng, khiến dạ dày hắn nhộn nhạo.
Chưa kịp suy nghĩ thấu đáo, hắn đã vươn tay cầm lấy cốc mì, lột chiếc đĩa đậy phía trên ra. Tiếng xì nhỏ vang lên khi hơi nước nóng thoát ra.
“Tớ đổi ý rồi,” hắn nói khẽ, giọng điệu ổn định hơn cả những gì hắn mong đợi. “Tớ muốn ăn.”
Katsuki liếc sang nhìn hắn thoáng qua nhưng không nói gì, ánh mắt nhanh chóng quay về với cốc mì của mình.
Kou cúi đầu thấp hơn, đôi đũa trên tay di chuyển nhanh, như thể cậu ta đang cố gắng tránh xa bất cứ điều gì đang diễn ra giữa hắn và Katsuki. Hắn chẳng để tâm. Nếu có, hắn còn cảm thấy biết ơn.
Hắn nhặt đôi đũa gỗ lên, xoay nhẹ chúng giữa các ngón tay rồi cắm xuống cốc mì, khuấy nhẹ nhàng khi hơi nóng bốc lên.
Miếng đầu tiên thật hoàn hảo. Nước súp đậm đà và ấm áp, trôi qua đầu lưỡi rồi lan tỏa trong lồng ngực. Trong một thoáng, hắn cho phép mình chìm vào sự quen thuộc, cảm giác thoải mái khi biết chính xác hương vị của món ăn trước cả khi nó chạm vào môi.
Hương vị ấy khiến hắn nhớ về những đêm khuya trong căn bếp ký túc xá. Và nhớ về Katsuki.
Căn hộ chìm trong im lặng, chỉ có tiếng ăn uống nhẹ nhàng vang lên, phá vỡ bầu không khí. Kou cúi đầu thấp, động tác cẩn thận, thậm chí có phần dè dặt quá mức.
Hắn không thể buộc mình nhìn Kou lâu hơn một giây. Vì lý do nào đó, chỉ cần thấy khuôn mặt cậu bé thôi cũng đủ khiến hắn cảm thấy khó chịu. Một sự bực bội âm ỉ trào lên, không có lời giải thích hợp lý nào. Hắn biết điều đó không công bằng. Kou chẳng làm gì sai, chẳng nói lời nào đáng khiến hắn tức giận. Vậy mà, cứ mỗi lần ánh mắt hắn lướt qua Kou, một nút thắt khó chịu lại xiết chặt trong lồng ngực hắn.
Nhưng biết thì cũng chẳng khiến cảm giác ấy biến mất.
Sau khi ăn xong, Katsuki và Kou lập tức đứng dậy dọn dẹp. Tiếng nước chảy vang lên trong căn hộ khi Kou kì cọ đôi đũa kim loại. Katsuki đứng ngay bên cạnh, động tác nhanh nhẹn và chính xác khi cậu lau khô những gì Kou đưa, tiếng lách cách nhỏ vang lên khi cậu đặt dụng cụ lên giá.
Nghe thật ngớ ngẩn, nhưng hắn không ngăn được tâm trí mình lang thang.
Khi còn ở U.A., hắn và Katsuki thường chia nhau việc dọn dẹp, thỉnh thoảng còn đụng hông hoặc khuỷu tay nhau trong căn bếp chật chội. Katsuki lúc nào cũng càu nhàu về sự vụng về của hắn, còn hắn thì đáp lại bằng cách hất nước xà phòng về phía cậu, cười toe toét khi nước văng trúng áo Katsuki. Hai người thậm chí còn có một “cuộc thi ngầm”, ai có chiếc áo ướt hơn sẽ phải chạy 10 vòng quanh ký túc xá vào sáng hôm sau.
Những khoảnh khắc ấy thật tự nhiên, nhẹ nhàng.
Bây giờ, khi nhìn Katsuki và Kou phối hợp ăn ý, sự im lặng giữa họ lại thoải mái theo cách lạ kỳ, gần như riêng tư, hắn cảm nhận rõ ràng khoảng cách giữa mình và cậu. Nó giống như một bức tường vô hình đang chèn ép lồng ngực hắn. Hắn không thuộc về nơi này, không phải trong cuộc sống hiện tại của Katsuki, nơi mà Kou dễ dàng lấp đầy một chỗ mà hắn từng nghĩ là của mình.
Điện thoại trong túi hắn rung lên, nhưng hắn phớt lờ, chỉ đưa tay xoa gáy một cách vô thức trước khi nhìn đi chỗ khác. Cảm giác bứt rứt, muốn làm gì đó, dâng lên trong hắn.
Hắn đứng dậy đột ngột, chiếc ghế sofa kêu lên khe khẽ vì chuyển động, rồi hắn hắng giọng.
Katsuki quay lại khi nghe tiếng động, ánh mắt dò xét khi dừng lại trên người hắn.
“Tớ… tớ đi tắm,” hắn lẩm bẩm, “À, cậu cho tớ mượn bộ đồ được không?”
Đó là một yêu cầu đơn giản. Dù gì họ cũng là bạn từ nhỏ. Katsuki đã cho hắn mượn quần áo không biết bao nhiêu lần trong suốt những năm qua, và việc này chưa bao giờ là vấn đề lớn. Nhưng có điều gì đó trong ánh mắt Katsuki khiến hắn khựng lại. Đôi mắt cậu mở lớn, chỉ một chút thôi, như thể phản ứng bản năng, rồi nhanh chóng trở lại bình thường.
Nhưng hắn đã nhìn thấy.
Khoảnh khắc ngạc nhiên thoáng qua, như thể hắn vừa nói gì đó lạ lùng, thứ đáng lẽ không nên thốt ra.
Katsuki quay đi ngay lập tức, động tác cứng nhắc khi cậu ném chiếc khăn đang cầm lên quầy bếp.
“Ừ, làm gì thì làm,” cậu lầm bầm, giọng khàn. “Lấy đại cái gì trong tủ quần áo trong phòng tao. Đừng có làm bừa.”
“Cảm ơn,” hắn đáp, gật đầu mà chẳng mấy để tâm.
Hắn không lập tức nhấc chân, vẫn đứng yên như bị dính chặt xuống sàn, ánh mắt theo dõi Katsuki tiếp tục công việc dang dở, sự chú ý của cậu giờ hoàn toàn hướng về Kou, không thèm liếc hắn thêm lần nào.
Chiếc điện thoại trong túi hắn lại rung lên, lần này rung mạnh hơn, như thể đang đòi hỏi sự chú ý. Nhưng hắn không buồn lấy ra xem. Có lẽ đó là Aizawa, cần hắn làm gì đó vào phút chót, một việc mà đáng lẽ không phải trách nhiệm của hắn. Nhưng lúc này, hắn không có tâm trạng để quan tâm.
Hắn quay người, bước thẳng về phía phòng Katsuki, âm thanh nhỏ từ giọng nói trầm thấp của Kou văng vẳng khi hắn rời đi.
Phòng của Katsuki trông vẫn y hệt như hắn nhớ, như thể chẳng có chút thời gian nào trôi qua kể từ lần cuối hắn ghé thăm.
Đồ nội thất tối màu bao quanh căn phòng, những đường nét sắc sảo của bàn làm việc và giường nổi bật trên nền xám nhạt của tường. Một mùi hương quen thuộc từ nước hoa của Katsuki vẫn còn vương lại, ấm áp và hơi nồng vị tiêu.
Ánh mắt hắn dừng lại trên chiếc đồng hồ đặt ở bàn cạnh giường, thiết kế đậm chất All Might là điểm nhấn rực rỡ duy nhất giữa một căn phòng toàn tông màu trung tính.
Hắn không kìm được mà khẽ mỉm cười khi nhìn thấy nó. Chiếc đồng hồ này là quà tân gia hắn tặng Katsuki, một nửa đã nghĩ rằng cậu sẽ ném nó vào ngăn kéo hay trả lại kèm theo vài lời chế giễu về việc nó trẻ con đến mức nào. Nhưng Katsuki đã giữ nó, không chỉ giữ mà còn sử dụng. Và đến giờ vẫn dùng.
Trượt cánh cửa tủ ra, hắn bắt đầu lục lọi đống quần áo được xếp gọn gàng, ngón tay lướt qua lớp vải cotton mềm mại và polyester thẳng thớm. Hắn rút ra một chiếc quần short đen và một chiếc áo thun có hình đầu lâu trắng chính giữa. Phong cách của Katsuki đúng là chẳng thay đổi mấy.
Hắn ngập ngừng một chút rồi quyết định không lấy quần lót. Hắn không muốn lặp lại sai lầm đó lần nữa. Ký ức về cú đấm của Katsuki giáng thẳng vào hàm vẫn còn quá mới mẻ khiến hắn rùng mình mỗi khi nghĩ đến, dù bây giờ nhớ lại thì tình huống đó cũng chẳng khác gì trò cười. Katsuki đã vạch ra một ranh giới mà hắn vẫn chưa hoàn toàn hiểu được.
Nếu cậu cần quần lót, tớ sẵn sàng cho cậu mượn của mình, hắn đã nghĩ vậy không chỉ một lần, nhưng rõ ràng chuyện đó không hoạt động theo chiều ngược lại.
Hắn khẽ bật cười, lắc đầu khi ký ức ấy kéo theo một nụ cười thoáng qua trên môi. Hắn vừa định đóng tủ lại thì nhận ra một ngăn kéo bên trong hơi hé mở. Theo bản năng, hắn với tay định đẩy nó vào, nhưng một ánh sáng lấp lánh lọt qua khe hở khiến hắn khựng lại.
Sự tò mò trỗi dậy.
Hắn ngập ngừng chỉ trong chốc lát trước khi kéo ngăn kéo ra hẳn.
Bên trong là một vật nhỏ, bề mặt phản chiếu ánh sáng mờ nhạt trong căn phòng.
Ban đầu, trong đầu hắn xuất hiện một lời giải thích đơn giản, và hắn gần như bật cười thành tiếng.
Gói gia vị mì? Chắc phải là thế rồi. Katsuki đôi khi bất cẩn theo những cách kỳ quặc nhất, và việc để một gói gia vị lạc trong ngăn kéo cũng không phải là điều gì quá xa lạ.
Cậu sẽ bị kiến bò cho xem, hắn nghĩ, tiếng cười khẽ thoảng qua cổ họng. Hay côn trùng. Chắc chắn cậu sẽ-
Nhưng càng nhìn lâu, hắn càng nhận ra mình đã sai.
Vật đó không phải là gói gia vị mì.
Thậm chí nó còn không liên quan chút nào.
Chiếc vỏ bọc bằng giấy bạc nằm đó, các góc vuông vắn và mép không hề bị xước. Hàng chữ mờ in trên bề mặt rõ ràng đến mức không thể nhầm lẫn.
Một chiếc bao cao su.
Hắn chết sững.
Không khí như bị rút cạn khỏi căn phòng, mỏng manh đến mức hắn cảm thấy khó thở. Tiếng ù ù vang lên trong tai, cao và chói, át hết mọi âm thanh khác khi tầm nhìn của hắn mờ đi. Lồng ngực thắt lại đau đớn, một cảm giác nghẹt cứng khiến hắn không thể hít thở, như thể có thứ gì đó mắc kẹt ngay dưới xương sườn. Họng hắn nghẹn cứng, nhịp tim loạn nhịp, và tiếng cười nhẹ vừa mới bật ra vài giây trước đã tan biến, để lại một khoảng trống đau nhói.
Dạ dày hắn quặn thắt dữ dội, một cảm giác buồn nôn như muốn khuỵu ngã ngay tại chỗ. Đôi tay hắn, bình thường vẫn vững vàng, giờ đây run rẩy, lạnh ngắt và lấm tấm mồ hôi, khi các ngón tay hắn lơ lửng gần mép ngăn kéo. Hắn không thể cử động. Không thể rời mắt khỏi vật đó.
Đầu óc hắn như bị kẹt lại, choáng ngợp bởi dòng cảm xúc không tên, nhưng từng thứ vẫn cứ đâm thẳng vào hắn. Hình ảnh trước mắt mờ đi, cơ thể hắn như không thể quyết định liệu nên tập trung hay hoàn toàn tê liệt. Có gì đó nóng rực và kinh khủng dâng lên nơi cuống họng, và tất cả những gì hắn nghĩ được chỉ là không, không, không.
Sao nó lại ở đó? Nó dành cho ai?
Là… cho Kou sao?
Hắn đột nhiên thấy mình như một đứa trẻ, vừa tình cờ nhìn thấy thứ mà lẽ ra hắn không nên thấy, một thứ khiến mọi nhận thức về thế giới xung quanh hắn bị đảo lộn hoàn toàn.
Hắn đóng sập ngăn kéo lại với lực mạnh hơn mức cần thiết, tiếng động lớn đến mức không thể nào Katsuki hay Kou không nghe thấy. Hắn thở dốc, từng nhịp ngắn và lộn xộn, đứng đó trân trân nhìn cánh cửa tủ đã đóng kín.
Hắn gần như lê lết được vào phòng tắm trong phòng của Katsuki.
Chân hắn loạng choạng, như thể có thể gục xuống bất cứ lúc nào, trong khi đầu óc ù đặc, một lớp tĩnh mờ không chịu tan đi. Cánh cửa đóng sập lại sau lưng hắn, các ngón tay run rẩy mò mẫm khóa cửa, xoay mạnh để vặn chặt nó lại. Hắn không buồn bật đèn. Ánh sáng yếu ớt từ phòng ngủ hắt qua khe cửa là đủ.
Hắn khuỵu xuống sàn, tay bám chặt lấy thành bồn cầu, đôi tay run rẩy không ngừng.
Dạ dày hắn co thắt dữ dội. Cơn buồn nôn đã dày vò hắn từ lúc mở ngăn kéo giờ bùng lên mạnh mẽ, không thể kiểm soát, khiến hắn gập người, nôn thốc nôn tháo cho đến khi không còn gì ngoài dịch mật và nước bọt. Cả cơ thể hắn run lên, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán, thấm vào cổ áo khi hắn lại tiếp tục nôn khan, khô rốc. Âm thanh vang vọng trong không gian chật hẹp, như đang trêu ngươi hắn.
Khi mọi thứ kết thúc, hắn đổ người xuống bồn cầu, lồng ngực phập phồng vì những hơi thở ngắn và không đều. Lớp sứ lạnh áp vào trán, mang lại chút cảm giác thực tế, nhưng điều đó chỉ khiến hắn cảm thấy tệ hơn. Hắn nhắm chặt mắt, cố gắng chặn mọi thứ lại.
Không thành công.
Đầu óc hắn không chịu dừng lại. Thật ngớ ngẩn, thật vô lý, hắn biết điều đó.
Katsuki và Kou đang ngủ với nhau, đúng không? Cả thế giới đều biết chuyện đó. Video sex của họ đã tràn lan trên mạng, bị người ta soi mói, bàn tán như một thứ trò giải trí. Chính hắn cũng đã từng xem đoạn video đó.
Vậy tại sao… tại sao cảm giác này lại kinh khủng đến thế?
Tại sao cảm giác như có ai đó thò tay vào ngực hắn, xé toạc tất cả những gì mềm yếu và mong manh, để lại chỉ toàn những dây thần kinh trần trụi, đau nhức? Tại sao hắn muốn co người lại trên sàn gạch lạnh lẽo này và không bao giờ đứng dậy nữa? Như thể ai đó vừa đánh hắn đến tàn tạ, rồi bỏ mặc hắn ở đó, đau đớn và tan vỡ, như một cách giày vò cuối cùng.
Cơ thể hắn cảm giác không đúng, vừa nặng nề vừa tê liệt ở vài nơi, lại quá nhạy cảm ở những chỗ khác. Nhịp tim hắn đập dồn dập trong tai, quá lớn, quá nhanh, như một nhịp trống không ngừng vang lên, ngăn cản hắn suy nghĩ, ngăn cản hắn thở.
Có tiếng gõ cửa.
Nhẹ nhàng, do dự, nhưng đủ khiến hắn giật bắn, đầu ngẩng lên như một con thú bị dồn vào đường cùng.
"Izuku?"
Là giọng của Kacchan.
"Mày ổn chứ? Tao nghe thấy tiếng gì đó."
Cổ họng hắn thắt lại. Hắn không muốn trả lời. Không muốn giải thích tại sao mình lại ngồi bệt trên sàn phòng tắm của Katsuki, người run rẩy, mồ hôi ướt đẫm quần áo. Hắn cũng không muốn nghĩ đến việc Katsuki đang đứng ngay bên ngoài cánh cửa, chờ một lời hồi đáp.
"Tớ ổn," Izuku cố gắng nói, nhưng giọng hắn mỏng manh và chẳng chút thuyết phục. Hắn nuốt khan, vị đắng của dịch mật vẫn còn vương trên đầu lưỡi. "Chỉ… tớ định tắm nhanh một chút. Sẽ ra ngay thôi."
Một khoảng lặng kéo dài, đủ để khiến Izuku lo rằng Katsuki có thể sẽ ép hắn phải giải thích. Ý nghĩ đó làm bụng hắn quặn lên, nhưng rồi hắn nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng rời đi, theo sau là tiếng cửa phòng ngủ kẽo kẹt mở ra và đóng lại.
Izuku tựa người trở lại vào tường, cơ thể dần chìm vào mặt sàn gạch lạnh lẽo.
___
ii.
Nước nóng chảy tràn qua đầu Izuku, đủ nóng để rát da nhưng chẳng thể xua đi cảm giác thắt nghẹn trong lồng ngực. Hắn cúi người, hai tay chống lên bức tường gạch men, hơi thở nông và ngắt quãng. Trán hắn tựa vào mặt tường lạnh ngắt trong khi vòi hoa sen trên đầu vẫn không ngừng tuôn nước.
Hắn không hiểu vì sao, nhưng những suy nghĩ của mình lại lang thang về một ký ức mà hắn đã không đụng đến suốt nhiều năm.
Có lẽ vì cảm giác nặng nề trong ngực, cơn đau âm ỉ mà hắn chẳng thể gọi tên. Hoặc có lẽ là do dư âm nhức nhối của cơn buồn nôn theo chân hắn vào phòng tắm. Dù lý do là gì, quá khứ vẫn chầm chậm bò ra khỏi bóng tối, vây lấy hắn.
Đó là ngày Katsuki bị bắt đi.
Liên Minh Tội Phạm đã tóm lấy cậu ngay trước mắt tất cả bọn họ, ngay trước mắt hắn. Ký ức về ngày đó là một mớ hỗn độn, rời rạc và hỗn loạn. Hắn vẫn còn nhớ tiếng máu dồn dập trong tai, nhịp tim đập mạnh đến điên cuồng, cơ thể gào thét bắt hắn phải tiếp tục chạy, dù đôi tay hắn đã rũ xuống vô lực, gãy nát và đầm đìa máu. Sức nặng của những cảm xúc ấy đã mờ dần theo thời gian, bị che lấp bởi hàng loạt trận chiến và những vết sẹo chồng chất.
Nhưng đêm nay, vì một lý do nào đó, có một khoảnh khắc lại hiện lên rõ ràng hơn bao giờ hết.
Răng Izuku nghiến chặt khi hình ảnh ấy đột ngột cháy sáng trong tâm trí hắn, sắc nét và không tài nào thoát ra được. Compress khi đó đứng trên một cành cây cao, bàn tay gã xoay xoay một viên bi bóng loáng như thể đó chỉ là một món đồ chơi. Izuku nhớ ánh trăng phản chiếu trên bề mặt viên bi, nhớ cả cảm giác máu mình lạnh ngắt ngay khoảnh khắc nhận ra bên trong nó là gì.
Katsuki. Kacchan.
Hắn vẫn còn nghe rõ giọng mình vang lên trong đầu, khàn đặc và vỡ vụn khi xé rách cổ họng.
"Trả cậu ấy lại đây!"
Đó không phải là lời cầu xin. Cũng không phải một mệnh lệnh.
Đó là một yêu cầu, mạnh mẽ và vang dội đến mức chính hắn cũng giật mình trước sự dữ dội trong giọng nói của mình.
Izuku nhớ rõ cách khuôn mặt đeo mặt nạ của Compress nghiêng nhẹ, một sự tò mò mỉa mai ẩn trong động tác ấy, như thể gã đang giải trí với cơn bùng nổ của Izuku. Cơn giận bùng cháy dữ dội hơn trong ngực hắn, lấn át mọi nỗi sợ hay chút lý trí còn sót lại. Hắn đã muốn lao thẳng vào Compress, muốn cắn nát viên bi từ tay gã nếu cần. Dù cả hai cánh tay vô dụng, dù cơn đau nhói xuyên qua từng dây thần kinh, hắn vẫn nghĩ, hắn tin, rằng mình có thể làm được. Rằng không gì trên thế giới này có thể ngăn hắn đưa Katsuki trở lại.
Và rồi Compress đã lên tiếng.
"Trả cậu ta lại? Thật là một điều kỳ lạ."
Ngay lúc này, Izuku vẫn có thể nghe rõ giọng nói trơn tru, đầy vẻ giễu cợt ấy, vang lên như thể mọi thứ đang tái diễn trước mắt hắn.
"Katsuki không thuộc về ai cả," Compress đã nói, những ngón tay đeo găng xoay viên bi một cách nhẹ nhàng đến mức đáng ghét. "Cậu ta là người tự do. Thật ngạo mạn khi nghĩ như thế."
Lúc đó, Izuku không hiểu Compress muốn nói gì. Tất cả những gì hắn biết chỉ là sự tuyệt vọng, nhu cầu mãnh liệt phải đưa Katsuki trở lại. Phải bảo vệ cậu, phải giữ cậu an toàn, phải kéo cậu ra khỏi tay bọn ác nhân.
Nhưng bây giờ, sau bao năm trôi qua, những lời đó lại mang một ý nghĩa khác.
Phải chăng hắn đã ngạo mạn? Có phải hắn đã sai lầm khi nghĩ rằng Katsuki là người cần được cứu, là người cần đến hắn?
Izuku nhắm mắt, dòng nước nóng bỏng xối vào mặt hắn khi hắn ngửa đầu lên.
Katsuki luôn tự tin, luôn kiên định đứng trên đôi chân của mình. Ngay cả bây giờ, cậu rõ ràng là đã xây dựng được một cuộc sống riêng, một thế giới mà Izuku không còn là một phần như trước kia.
Một cuộc sống mà, có lẽ, không cần đến hắn nữa.
Compress đã sai, tất nhiên là sai.
Katsuki không phải chỉ là một ai đó đối với Izuku. Cậu là Kacchan. Là tuổi thơ của hắn. Là đối thủ. Là bạn. Là…
Cái suy nghĩ đứt đoạn, chưa kịp hoàn thành, khi Izuku đẩy mình ra khỏi tường và để dòng nước xối qua khuôn mặt. Hắn dụi tay vào tóc ướt, lồng ngực phập phồng theo từng nhịp thở không đều. Hắn ghét cảm giác mà ký ức ấy mang lại, ghét cảm giác nó vẫn ám ảnh hắn cho đến tận bây giờ, dù đã qua bao nhiêu thời gian. Hắn ghét việc mình vẫn có thể nghe thấy giọng Compress, vẫn cảm nhận được sự chói gắt của những lời đó, dù chúng chẳng có ý nghĩa gì.
Và hơn hết, hắn ghét rằng, sâu trong lòng, một phần của hắn lại tự hỏi liệu chúng có thật sự vô nghĩa.
___
iii
Chiếc điện thoại nặng trĩu trong tay Izuku khi hắn ngồi trên ghế sofa, màn hình mờ mờ phát sáng.
Hắn nhìn chằm chằm vào nó, ngón cái lơ lửng trên tin nhắn mới nhất.
Ocha <3: Tớ đã đợi cậu, Izuku. Cậu có thể nói với tớ là cậu không còn ở đó. Nếu biết vậy thì tớ đã không đi nữa.
Những tin nhắn của Ochako mờ dần trong đầu hắn, một chuỗi dài những từ ngữ mà hắn không thể trả lời.
Những tin nhắn trước còn nhẹ nhàng hơn, sự hào hứng của cô ấy thể hiện rõ qua mỗi dấu chấm than. Cô ấy đã nói rằng mình đã kết thúc ca làm sớm, rằng cô ấy sẽ đến quán bar và sẽ gặp hắn ở đó. Rồi sau đó là những tin nhắn khác, ngày càng dày đặc, mỗi tin nhắn chứa đựng sự bối rối và lo lắng tăng dần. Những cuộc gọi nhỡ. Tin nhắn cuối cùng vẫn chưa được đọc cho đến bây giờ.
Lương tâm hắn nặng trĩu, xoắn lại không thoải mái khi hắn lướt qua những lời nhắn của cô ấy.
Cô ấy không xứng đáng với điều này. Cô ấy không xứng đáng với bất kỳ điều gì trong số đó.
Nhưng hắn có thể nói gì đây? Xin lỗi cảm thấy vô nghĩa, chỉ là một chỗ trống cho một lời giải thích mà hắn chưa sẵn sàng để nói ra.
Hắn xoa tay lên mặt, kéo bàn tay xuống dưới cằm và thở ra một hơi dài. Chiếc điện thoại trượt xuống đùi hắn, mặt kính lạnh lẽo áp nhẹ vào chân hắn khi hắn ngả đầu ra sau, dùng gót tay ép vào mắt.
Một giọng nói cắt ngang sự tĩnh lặng, kéo hắn ra khỏi suy nghĩ.
“Thở dài lớn thế. Có chuyện gì vậy?”
Izuku mở mắt, tay hắn rời khỏi mặt khi hắn quay về phía âm thanh.
Katsuki đứng gần đó, tóc ướt và rối bù, một chiếc khăn tắm buông lỏng trên vai. Những giọt nước còn đọng lại trên đôi mi của cậu, lấp lánh dưới ánh sáng như những mảnh thủy tinh nhỏ. Izuku nuốt nước bọt, cổ họng khô khốc. Hắn chưa bao giờ để ý điều này trước đây, rằng mi mắt của Katsuki dài thế nào, và chúng hơi cong lên ở đầu. Đó là chi tiết mà dường như chẳng ai nghĩ đến khi nhìn một người như Katsuki. Nhưng giờ thì Izuku để ý thấy, và trong một khoảnh khắc, hắn cảm thấy thật khó để rời mắt đi.
“Tao hỏi mày một câu,” Katsuki nâng một lông mày, nét mặt chuyển sang khó chịu. “Sao vậy? Mày quên cách nói chuyện rồi hả?”
Izuku lắc đầu nhanh chóng, vội vàng tránh ánh mắt của cậu.
Hắn với tay lấy điện thoại, ngón tay chạm vào mép điện thoại khi hắn cầm lên và liếc mắt nhìn màn hình lần nữa.
“Ochako đến nhà hàng,” hắn nói, giọng nhỏ hơn hắn định nói. “Cô ấy đã tìm tớ.”
“Hả?” Miệng Katsuki mím lại thành một đường thẳng, “Rồi sao? Mày có nói với cô ấy mày đang ở đâu không?”
Cái im lặng theo sau như một bản án. Izuku nhìn xuống điện thoại trong lòng, ngón cái vô thức lướt qua mép màn hình. Hắn không trả lời, vì có gì để nói đâu?
“Mày không nói đúng không? Thật là ngu ngốc, Izuku.” Cậu lắc đầu, xoa tay qua tóc ướt. “Chắc Mặt Mâm đang tức điên lên rồi. Và cô ấy xứng đáng được làm thế.”
“Tớ biết.” Những lời này như một thì thầm, Izuku nắm chặt điện thoại, các khớp tay trắng bệch khi hắn nhìn xuống màn hình, cảm giác tội lỗi cắn xé. “Tớ biết.”
“Mày sẽ sửa nó đúng không?” Katsuki hỏi, “Mày không chỉ ngồi đó như thằng ngu nữa chứ?”
“Ừ. Tớ sẽ sửa.”
Katsuki ngả người ra phía xa trên ghế sofa, tóc vẫn còn ướt sau khi tắm. Izuku nhìn cậu, những giọt nước nhỏ xuống cổ rồi biến mất vào cổ áo.
“Mày nên nói chuyện với cô ấy vào sáng mai,” Katsuki nói. “Nó chắc đã chạy từ cơ quan đến quán bar, mà đâu phải gần đâu. Mặt Mâm mạnh mẽ đấy, nhưng không có nghĩa là mày nên làm nó lo lắng như vậy.”
Izuku áp điện thoại vào đùi, hắn thật sự không muốn nghĩ về chuyện đó, không muốn đối mặt với cảm giác tội lỗi cứ đeo bám trong đầu. Hắn nhìn quanh căn hộ thay vì trả lời, tìm kiếm một thứ gì đó để kéo hắn ra khỏi cuộc trò chuyện này.
Cái sự vắng mặt của Kou bỗng khiến hắn cảm thấy lạ lẫm. Thằng nhóc lúc nãy luôn ở đây, như thể nó thuộc về không gian này vậy.
“Kou đâu rồi?”
Katsuki nhún vai, tựa lưng vào đệm ghế. “Trong phòng ngủ. Học bài hay gì đó, rồi ngủ luôn.”
Ngực Izuku siết lại. “Phòng của cậu à?”
Katsuki nâng một lông mày, nét mặt chuyển sang chút khó chịu.
“Ừ? Mày đang ở trên ghế mà.”
Izuku chớp mắt, cái cổ họng hắn thắt lại. Giọng hắn nhỏ hơn khi hắn lên tiếng lần nữa.
“Vậy Kou thường ngủ trên ghế này à?”
Katsuki gật đầu một cái, như thể điều đó quá hiển nhiên. “Ừ. Nhưng mày ở đây, nên tối nay là của mày.”
Ít nhất thì bọn họ không chung giường, hắn nghĩ, một chút nhẹ nhõm thoáng qua cơn tức giận. Nhưng cảm giác đó chỉ thoáng qua rồi nhường chỗ cho sự khó chịu sắc bén dâng lên, không kìm được. Hắn khẽ hừ một tiếng, lắc đầu, hàm răng siết chặt đến mức đau nhức.
Katsuki lập tức nhận ra, ánh mắt cậu hẹp lại khi cậu quay hẳn người về phía Izuku.
“Có chuyện gì vậy? Mày đang tức cái gì nữa?”
Izuku thở hắt ra qua mũi, hai tay nắm chặt thành nắm đấm bên hông. Hắn không nhìn vào Katsuki khi nói.
“Sao Kou không ngủ trên ghế?” hắn hỏi, những từ ngữ tuôn ra nhanh hơn hắn nghĩ. “Tại sao phải là tớ? Tớ là bạn thân của cậu mà, đúng không? Tớ đã từng ngủ trên giường cậu rồi mà. Chết tiệt, chúng ta đã từng có những đêm ngủ cùng nhau suốt mà. Vậy tại sao thằng nhóc đó lại được ngủ trên giường?”
Biểu cảm của Katsuki thay đổi, một ánh nhìn khó đoán lướt qua mắt cậu trước khi cậu hơi nghiêng người về phía trước, khuỷu tay chống lên đầu gối.
“Mày nói thật đấy à?” cậu hỏi, “Mày tức vì Kou ngủ trên giường tao à?”
Izuku cuối cùng cũng nhìn thẳng vào cậu, gương mặt hắn tràn đầy sự bực bội mà có cảm giác như không thể chịu đựng được nữa.
“Ừ, tớ tức đấy,” hắn thừa nhận, lời nói đắng chát trên đầu lưỡi. “Tớ không hiểu. Nó chỉ là thằng nhóc cậu mới biết, còn tớ thì…”
Giọng Izuku chợt ngừng lại, ngực hắn siết lại đau đớn khi tìm kiếm từ ngữ.
“Tớ phải là… bạn thân của cậu chứ.”
Katsuki chặt môi lại, thở mạnh qua mũi. Cậu ngồi về phía trước, khuỷu tay tựa lên đầu gối, nhìn sang Izuku với vẻ mặt pha trộn giữa bực bội và một chút miễn cưỡng.
“Mày vẫn là bạn thân của tao, thằng ngu à,” cậu lẩm bẩm, lời nói nhanh và cộc lốc, như thể cậu xấu hổ khi nói ra. “Nhưng mày không nghĩ là nó sẽ kỳ lạ à? Mày và tao, giờ mà chung giường á?”
“Chúng ta đã từng làm thế rồi mà,” Izuku lý luận, giọng nói pha chút bướng bỉnh. Hắn chỉ tay mơ hồ về phía phòng ngủ. “Chúng ta thường xuyên có những buổi ngủ cùng nhau mà.”
Katsuki liếc mắt nhìn hắn, mặt không cảm xúc.
“Lúc đó mới 5 tuổi thôi,” cậu nói, lời nói khô khốc và đanh lại. “Giờ thì khác rồi.”
“Sao lại phải khác-”
“Nghe này, tao đã từng ngủ với Kou rồi. Nó sẽ không kỳ lạ nếu chỉ có hai đứa chúng tao.”
Izuku đứng hình, tâm trí hắn vấp phải hàm ý trong câu nói đó. Một tiếng cười khô khan bật ra trước khi hắn kịp ngừng lại, sắc bén và không có chút hài hước nào, hắn ngả lưng ra ghế.
“Thôi, kệ đi, không quan trọng đâu,” hắn lẩm bẩm, vung tay ra như xua đi. “Tớ chỉ muốn ngủ thôi. Quên đi.”
"Không quan trọng á?” Katsuki phản ứng, cúi người về phía hắn. “Tại vì mày rõ ràng là đang tức điên lên, và tao không muốn thấy mày ngồi đó ủ rũ cả đêm đâu.”
“Tớ không-”
Katsuki đã đứng dậy, đi thẳng về phía phòng ngủ của cậu.
“Để đó đi, Kacchan!”
Katsuki hoàn toàn không thèm để ý đến hắn. Cửa phòng ngủ mở ra, ánh sáng hắt ra yếu ớt khi Katsuki gần như bước vào như một người lính. Izuku có thể nghe thấy tiếng nói của Kou mơ hồ, đầy hoang mang và không chắc chắn, trước khi Katsuki bước ra lần nữa, một tay nắm chặt cánh tay của Kou.
Kou nhìn qua lại giữa họ, mắt mở to và đầy hoảng loạn, mặt tái nhợt như thể chỉ cần một bước sai là sẽ rơi vào thảm họa. Cậu ta hơi loạng choạng khi Katsuki kéo cậu ta về phía trước, tay còn lại nắm chặt quai ba lô.
“Kacchan, dừng lại đi!” Izuku bật dậy khỏi ghế. Hắn cảm thấy mình như đứa trẻ đang ăn vạ và điều đó chỉ khiến cái nghẹn trong cổ họng hắn càng lúc càng nặng thêm. “Tớ nói rồi, để đó đi! Tớ ổn trên cái ghế này mà!”
“Quá muộn rồi,” Katsuki rít qua kẽ răng, “Tao đã lôi nó ra rồi, nên im miệng đi và vào phòng ngủ của tao mau.”
“Cậu đang nói thật đấy à?” Cánh tay Izuku nắm chặt lại, “Tớ đã bảo tớ ổn rồi. Tớ không cần-”
“Ừ, mày cần đấy,” Katsuki cắt lời hắn, giọng nói cao lên, “Mày ngồi đây cứ như bị dẫm lên dưa, hành xử như tao vừa phạm tội chiến tranh gì đó. Cứ vào phòng đi trước khi tao thật sự phát điên với mày.”
“Tớ hành xử như thế à?” Izuku cười nhạt, giọng điệu hoài nghi. “Cậu mới là người đang kéo người ta ra khỏi giường như chuyện chẳng có gì! Cậu bị làm sao vậy?”
“Cái gì không đúng với tao?” Katsuki giơ tay lên trời, khăn tắm trên vai cậu tuột xuống và rơi lả tả xuống sàn. “Mày mới là người khơi mào cái đống rắc rối này vì cái quái gì đấy! Kou đâu có quan tâm ngủ ở đâu, thế nên cứ-”
Kou đột ngột hắng cổ họng, âm thanh nhỏ xíu.
Cả Izuku và Katsuki đều quay lại nhìn cậu ta cùng lúc, lời nói của họ đan xen nhau khi đồng thanh hét lên.
“Im miệng đi!” “Câm mồm lại đi!”
Kou rụt vai lại, cơ thể co lại một chút khi ánh mắt cậu ta liên tục lướt qua lại giữa Izuku và Katsuki.
“Em… em chỉ muốn nói là,” Kou lắp bắp, “Em… ổn trên ghế sofa. Thật mà, không có gì đâu.”
Katsuki thở dài, rồi quay sang Kou với ánh mắt dịu lại chút ít.
“Tao sẽ lấy chăn và gối cho mày,” cậu nói, “Tao không để mày ngủ mà không có ít nhất cái đó đâu.”
Kou nhanh chóng lắc đầu, giơ tay lên như thể muốn đẩy sự chú ý của Katsuki đi.
“Không cần đâu, Bakugou-sama. Thật mà,” cậu ta nói, mắt nhìn qua lại giữa Katsuki và Izuku. “Em có thể… tự lấy sau. Em chỉ định, ừm, học bài một lúc thôi.”
Izuku nhìn theo khi Kou ngồi xuống sàn gần bàn cà phê.
Cậu ta với tay lấy ba lô, lấy ra một chiếc laptop và một chồng sách cũ sờn, các góc bìa bị cong và xước. Cậu ta ngồi xuống mà không có lời than vãn nào, ánh sáng mờ từ màn hình chiếu sáng khuôn mặt khi cậu ta gõ gì đó nhanh chóng. Cảnh tượng đó khiến Izuku cảm thấy bụng mình thắt lại, cơn tội lỗi cuộn lên trong cổ họng hắn như một thứ gì đó sống động.
Katsuki quay lại phòng mình, tay nắm lấy khung cửa như một cái chốt giữ bước chân lại. Ánh mắt cậu lướt qua Izuku một cách thoáng qua, rồi cậu mới lên tiếng.
“Mày có thể ngủ trong phòng tao khi mày thôi hành động như một thằng khốn.”
Izuku đứng nhìn vào cửa phòng trống, ngực hắn nghẹn lại. Hắn biết mình nên di chuyển, nên nói gì đó, nhưng cơ thể hắn như bị đóng chặt tại chỗ. Cuối cùng, hắn quay lại nhìn Kou, người vừa ngước lên từ laptop, một nụ cười mờ nhạt khẽ kéo trên môi.
“Không sao đâu, Sir Deku,” Kou nhẹ nhàng nói, giọng điệu ấm áp như thể cậu ta đang cố trấn an hắn. Tay cậu ta lơ lửng một chút trên bàn phím rồi lại đặt xuống. “Em… đã quen ngủ trên sofa rồi. Thật sự không sao đâu.”
___
iv.
Căn phòng im lặng đến lạ.
Nó im lặng đến mức mỗi tiếng động nhỏ đều trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. Izuku nằm thẳng trên giường, cơ thể dính chặt vào đệm, hai tay hắn đặt yên lặng bên cạnh như thể ai đó đã đặt hắn ở đó. Mùi xà phòng của Katsuki phảng phất trong không khí, khiến không gian giữa họ có cảm giác như thu hẹp lại một cách khó hiểu.
Katsuki nằm ở bên kia giường, chôn mình dưới chăn, lưng quay về phía Izuku. Cậu không nói nhiều sau khi lôi Kou ra khỏi phòng trước đó, chỉ lầm bầm một câu ngắn gọn, "Ngủ đi," rồi lăn người sang một bên.
Nhưng Izuku không thể làm theo lời cậu. Cái giường này là giường đôi, quá nhỏ đối với hai người đàn ông trưởng thành, mặc dù Katsuki chắc chắn sẽ không bao giờ thừa nhận điều đó, và mỗi lần Izuku cựa quậy, những chuyển động đó lại làm giật rung cái đệm và cũng khiến Katsuki bị ảnh hưởng theo.
“Đừng có cựa quậy nữa,” Katsuki quát, giọng cậu bị át đi bởi chiếc gối. “Cái khuỷu tay xương xẩu của mày đang làm tao đau cả sống lưng đấy.”
“Xin lỗi.”
Dù vậy, hắn vẫn nằm bất động hết mức có thể, cơ thể căng cứng và không chịu nhúc nhích khi mắt hắn cứ chăm chăm nhìn lên trần nhà.
“Mày biết tao có thể nghe được mày đang suy nghĩ gì không, đồ mọt sách?”
Những lời đó khiến Izuku bật cười, dù hắn chưa kịp ngăn lại. Hắn hơi quay đầu, má chạm nhẹ vào gối khi liếc nhìn lưng của Katsuki.
“À, lại là mọt sách à?”
Katsuki hơi cứng người lại, nhưng không đáp lại.
Trần nhà mờ đi khi Izuku nhìn lên đó, hơi thở hắn đều đặn nhưng đầu óc lại không yên, xoay quanh những suy nghĩ mà hắn không biết phải diễn tả thế nào. Hắn khẽ co những ngón tay lên vải chăn, cảm nhận được sự mát lạnh của chất liệu dưới lòng bàn tay. Rồi, những lời này nhẹ nhàng thoát ra, như thể còn ngập ngừng.
“Dạo này tớ thấy... kỳ kỳ.”
Cái im lặng kéo dài khiến không khí thêm nặng nề, nhưng không đến mức ngột ngạt.
Katsuki không phản ứng ngay lập tức, nhưng Izuku có thể cảm nhận được sự thay đổi trên giường, sự thay đổi nhỏ trong cách nằm của Katsuki chứng tỏ cậu đang lắng nghe. Cậu luôn thế, dù có giả vờ không để ý.
“Tớ đã nghĩ về ngày cậu bị bắt cóc,” Izuku thú nhận. “Cách đây chỉ vài giờ thôi.”
Điều đó khiến Katsuki chú ý.
Cậu nhanh chóng chuyển động, lăn người sang một bên và chống một khuỷu tay lên giường. Khuôn mặt cậu căng thẳng, mắt ánh lên một sự lo lắng gần như hoảng sợ.
“Mày nghĩ về nó bao lâu rồi? Mày nói là sẽ đi gặp bác sĩ tâm lý mà, Izuku. Mày hứa mà-”
Lời cậu không mang theo sự giận dữ, chỉ là sự lo lắng.
Izuku hơi xoay người, quay đầu để nhìn vào mắt Katsuki.
“Tớ đang gặp họ rồi,” Izuku nói nhẹ nhàng, khóe miệng hắn nhếch lên một nụ cười nhẹ, an ủi. “Thư giãn đi, Kacchan. Tớ đã đi, đúng như cậu bảo. Và họ nói rằng đôi khi nghĩ về những chuyện như vậy là chuyện bình thường. Cấm nén những cảm xúc trong lòng, nhớ không?”
Katsuki nhìn hắn thật lâu, không thể đọc được gì từ khuôn mặt cậu. Rồi cậu thở ra một hơi thật chậm, sự căng thẳng trên vai giảm đi phần nào khi cậu để mình ngã lưng xuống giường. Cậu quay lại, lần này đối diện với Izuku thay vì quay lưng, gối đầu lên cánh tay đã gập lại.
“Ừ, thế thì đừng có làm quá lên,” cậu nói, mắt liếc nhìn Izuku, ánh mắt dừng lại lâu hơn thường lệ rồi lại nhìn đi chỗ khác. “Chuyện đó không tốt cho đầu óc mày đâu.”
Izuku lại mỉm cười, trái tim hắn ấm lên khi nhận ra sự lo lắng ẩn sâu sau lời nói của Katsuki. “Tớ sẽ nhớ điều đó.”
Ánh mắt của Katsuki vẫn không rời khỏi Izuku.
“Làm sao mày lại bắt đầu nghĩ về chuyện đó?”
Izuku thở dài, tay đưa lên dụi qua mặt như thể hành động đó sẽ giúp hắn trả lời dễ dàng hơn. Các ngón tay của hắn lướt qua thái dương, như thể muốn xoa dịu một cảm giác mơ hồ trong đầu.
“Tớ cũng không biết,” hắn thừa nhận, dù những lời nói đó nghe có vẻ trống rỗng. “Tớ không nhớ rõ nhiều về đêm đó. Chỉ là... những mảng ký ức lướt qua. Tớ rất tức giận, rất bực bội. Cậu ở ngay đó, nhưng tớ không cứu được cậu kịp thời.”
Katsuki hơi dịch người, sự chuyển động đó khiến Izuku lại chú ý đến cậu. Khuôn mặt cậu có chút dịu lại, nếu chỉ là một chút, khi cậu lên tiếng. “Lúc đó bọn mình còn là trẻ con, Izuku. Chỉ có thể làm được đến thế thôi.”
Izuku không trả lời ngay lập tức.
Một phần trong hắn cảm thấy những lời đó có lý, nhưng phần kiên quyết trong hắn lại từ chối chấp nhận chúng hoàn toàn. Tuy vậy, hắn biết cách Katsuki sẽ phản ứng, cậu sẽ nhanh chóng phủ nhận điều đó. Thay vì thế, Izuku hít một hơi thật chậm và nói điều khác, một điều gì đó đã đeo bám hắn kể từ khi ký ức đó trỗi dậy.
“Compress đã nói gì đó vào hôm đó,” hắn nói nhỏ, “Một điều mà lúc đó tớ không thật sự suy nghĩ nhiều.”
Katsuki không nhúc nhích, chú ý lắng nghe. Cái bóng mờ của mi mắt cậu làm cho đôi mắt cậu trông có vẻ dịu dàng hơn, một vẻ trái ngược hoàn toàn với những nét mặt sắc nét của cậu. Cậu không thúc giục Izuku nói tiếp, không ngắt lời, chỉ lặng lẽ chờ đợi.
“Tớ bảo gã trả cậu lại,” Izuku cuối cùng cũng lên tiếng, “Và gã gọi tớ là kiêu ngạo. Gã nói cậu là người của chính mình. Rằng cậu không thuộc về ai cả.”
Khuôn mặt Katsuki biến sắc, đôi lông mày của cậu nhíu lại, rõ ràng là cậu chưa từng nghe phần này của câu chuyện trước đó. Môi cậu hơi hé, như thể sắp nói gì đó, nhưng cuối cùng lại im lặng.
Izuku lại thở dài, tay hắn rơi xuống cạnh người khi hắn nhìn lên trần nhà.
“Tớ không biết tại sao chuyện này lại làm tớ khó chịu lúc bây giờ,” hắn tiếp tục, “Nhưng… có lẽ Compress đúng. Có thể tớ đã kiêu ngạo. Tớ chỉ là… luôn quen với việc có cậu ở đó. Luôn đuổi theo cậu, luôn biết cậu chỉ cách một cuộc gọi thôi. Và bây giờ…”
Hắn ngừng lại, mắt khép lại một lúc khi cố gắng hiểu được cơn đau trong lồng ngực.
“Bây giờ bọn mình sống những cuộc đời riêng biệt. Và tớ không biết… cảm giác thật ích kỷ. Cảm giác sai lầm.” Hắn mở mắt ra, nghiêng đầu một chút để nhìn rõ biểu cảm của Katsuki. “Cậu có nghĩ tớ kiêu ngạo không, Kacchan?”
Katsuki im lặng một lúc, khuôn mặt cậu không thể đoán được.
“Tại sao mày chỉ cảm thấy vậy bây giờ?”
Izuku chớp mắt, bất ngờ trước câu hỏi. “Cái gì?”
“Tao đang nói,” cậu tiếp tục, giọng có chút sắc sảo, “Mày có nhận ra đây là cuộc nói chuyện dài nhất bọn mình có với nhau không? Từ lúc tao cho mày đi nhờ tám tháng trước?”
Izuku nhíu mày, môi mím lại một chút khi cố nhớ lại Katsuki đang nói về cái gì.
Tám tháng trước. Một chuyến đi? Hắn cố gắng nắm bắt ký ức, nhưng giống như mò mẫm trong sương mù.
“Ngày tao mời mày vào làm ở agency của tao,” Katsuki giải thích, khuôn mặt cậu trở nên cứng lại. “Ngày mày từ chối tao.”
Điều đó khơi dậy một cái gì đó mơ hồ trong ký ức của Izuku, nhưng nó mờ nhạt, mờ ảo. Hắn không nhớ nhiều về ngày hôm đó, chỉ có những ấn tượng mơ hồ về những lời nói căng thẳng và bàn tay Katsuki nắm chặt vô lăng. Hắn mở miệng, nhưng không có câu trả lời, vì sự thật là, hắn không biết phải nói gì.
Katsuki nhận thấy điều đó. Cậu luôn nhận thấy. Môi cậu mím lại thành một đường thẳng.
“Thấy chưa?” cậu lẩm bẩm, “Mày hỏi tao mấy câu như vậy khi mày đã biết câu trả lời rồi. Mày chỉ không muốn thừa nhận nó với chính mình thôi.”
Cơn tức giận xâm chiếm lồng ngực Izuku. Hắn siết chặt tay vào chăn khi quay đầu đối diện với Katsuki.
“Tại sao cậu không thể trả lời thẳng thắn một lần chứ?” hắn chất vấn, “Tại sao lúc nào cũng phải làm mọi chuyện rối tung lên thế?”
“Tao không muốn,” Katsuki ngắt lời, “Nhất là khi lý do duy nhất khiến bọn mình có cuộc nói chuyện này là vì Kou.”
Phản ứng của Izuku là ngay lập tức, mạnh mẽ. Lưỡi hắn cọ vào răng, rồi hắn ngồi bật dậy.
“Cậu có thể không nhắc đến cậu ta trong một cuộc trò chuyện không?”
Ánh mắt Katsuki không hề dao động. Nếu có, nó chỉ càng sắc bén hơn, quai hàm cậu thít chặt khi cậu cũng ngồi dậy, đối diện với Izuku.
“Tại sao tao không được nhắc đến nó?” cậu đáp lại, “Đó là sự thật, phải không? Mày là người mà-”
“Đó không phải là vấn đề!” Izuku cắt lời, giọng hắn hơi vỡ ra khi hắn chạy tay qua mái tóc, ngón tay kéo căng những sợi tóc đầy bực bội. “Cậu như thể không thể ngừng nhắc đến cậu ta. Tại sao lúc nào cũng phải là Kou thế?”
Im lặng. Hơi thở của Izuku hơi dồn dập khi ánh mắt của Katsuki vẫn không rời khỏi hắn.
“Không phải về nó,” Katsuki cuối cùng lên tiếng, “Là về mày. Về tao. Và về việc mày không thể chịu đựng được khi thấy ai đó ở vị trí mà mày nghĩ mày đáng lẽ ra phải ở đó.”
Izuku nhìn chằm chằm, hơi thở hắn nghẹn lại giữa ngực và cổ. Hắn không thể đáp lại, không thể nghĩ ra lời nào.
Katsuki vẫn chưa dừng lại.
“Mày có nghe mày nói không?” cậu hỏi, giọng đầy hoài nghi. “Mày lờ đi cuộc gọi của bạn gái, đối xử tệ với Kou mà chẳng có lý do gì, tức giận vì mọi thứ nhỏ nhặt. Mày bị làm sao thế?”
Cơn tức nóng bừng lên trong ngực Izuku, đột ngột, cay đắng khi nó cuộn xoáy trong hắn.
"Ồ, xin lỗi," hắn gắt lên, "Xin lỗi vì lo lắng cho cậu. Xin lỗi vì luôn quan tâm đến cậu. Xin lỗi vì tớ ‘đối xử với Kou như cức’, trời ơi, làm như tớ không lo lắng vì cái video sex chết tiệt của cậu bị phát tán ra toàn thế giới vậy!"
Katsuki đông cứng, cơ thể cứng đờ. Nhưng cậu không nói gì. Không một lời nào. Cậu chỉ nhìn, biểu cảm chẳng thể đoán được, sự im lặng kéo dài.
Hắn ghét điều này. Hắn ghét sự im lặng hơn bất cứ thứ gì.
"Tớ thấy rồi, à. Trong ngăn kéo."
Katsuki chớp mắt, một chút hoang mang lướt qua khuôn mặt cậu rồi mới hiểu ra.
"Gì?"
"Bao cao su," hắn nói, răng nghiến chặt đến mức hàm đau nhức. Hắn chỉ tay về phía tủ, động tác thô ráp và căng thẳng. "Cậu thậm chí còn chẳng thèm giấu đi."
Biểu cảm của Katsuki không thay đổi, giọng nói vẫn bình thản, vững vàng như mọi khi.
"Tại sao tao phải giấu? Chúng tao là người lớn. Nó là chuyện bình thường."
Sự thản nhiên trong giọng cậu chỉ càng làm hắn tức giận hơn. Hắn cảm nhận được sức nóng dâng lên trên mặt, tay hắn run nhẹ khi nhìn vào mắt Katsuki, vào sự điềm tĩnh đáng ghét của cậu. Hắn ghét cái cách cậu nói chuyện, ghét sự bình thản đến khó chịu đó.
"Cậu đang nghiêm túc đấy à?"
"Ừ."
"Kacchan, tớ thấy chúng rồi mà-"
"Mày ghen à?"
Một khoảnh khắc, căn phòng như ngừng lại hoàn toàn.
"Giỏi lắm," Katsuki nghiêng đầu nhẹ, ánh mắt không hề lay chuyển.
"Mày nghe thấy rồi đấy," cậu nói, "Mày ghen à, Izuku?"
__
v.
Hắn đang bước ra khỏi cửa thì một động thái từ bếp khiến hắn dừng lại.
Kou thò đầu lên từ phía sau quầy, nụ cười mờ nhạt quen thuộc vẫn hiện trên môi khi cậu ta đứng thẳng người. Trong tay cậu ta là một tô mì ăn liền, hơi nước bốc lên từ nắp hở. Cảnh tượng cậu ta đứng đó, tựa như quá thoải mái, khiến một cảm giác nóng hổi và khó chịu xoắn chặt trong lồng ngực hắn.
Hắn muốn đấm một cái gì đó. Có thể là Kou. Hoặc có thể là cái tô mì chết tiệt.
Nhưng hắn không làm vậy.
Thay vào đó, hắn cố gắng giữ giọng mình ổn định, phẳng lặng, khi nói, “Tôi về nhà đây.”
Nụ cười của Kou hơi lạc đi một chút, đôi lông mày nhíu lại trong sự thất vọng im lặng.
“Ồ,” cậu ta nói khẽ, từ đó chỉ như một hơi thở nhẹ. Ánh mắt cậu ta liếc về phía cửa phòng ngủ đóng kín của Katsuki, nếp nhăn mờ xuất hiện giữa trán cậu ta. “Em biết… Mặc dù không liên quan đến em, nhưng… Anh và Bakugou-sama lại cãi nhau nữa à?”
Hắn không trả lời. Hắn không tin mình có thể trả lời.
Đôi mắt hắn rơi xuống chiếc tô trong tay Kou, nhìn hơi nước cuộn lên và mùi miso thoang thoảng trong không khí. Mùi đó giống như một ký ức nào đó.
Sau một lúc, những lời nói ra khỏi miệng hắn, không thể kiềm chế và rất nhỏ.
“Tôi nghĩ là tôi không thích miso.”
Kou chớp mắt, vẻ mặt cậu ta nghiêng sang chút bối rối.
Hắn nhún vai, “Ý tôi là, tôi không thích đâu. Không thật sự. Tôi chỉ… bắt đầu thích vì Kacchan hay nấu cho tôi hồi ở U.A.”
Kou nghiêng đầu một chút, nụ cười nhẹ lại quay về trên môi cậu ta khi tay cậu ta dịch chuyển để nâng chiếc tô ấm.
“Em ước gì có thể gặp Bakugou-sama hồi đó,” cậu ta nói, giọng trầm ngâm, như thể đang tưởng tượng một bức tranh mà chỉ mình hắn từng nhìn thấy. “Nghe bảo anh ấy tuyệt vời lắm.”
Hắn nhìn cậu ta, đôi mắt mở to, bị bất ngờ bởi sự chân thành trong giọng nói của cậu nhóc
“Cậu có thích mì không, Kou?” hắn hỏi, “Cậu chẳng giống kiểu người thích miso đâu. Tôi cá là cậu sẽ thích mì cay mà Kacchan ăn lúc nãy hơn.”
Kou nhún vai, nụ cười của cậu ta có chút ngượng ngùng khi khuấy mì bằng đũa.
“Em thích miso,” cậu nhóc nói đơn giản. “Đó là món yêu thích của em.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro