
Chương 15
Từ lúc bọn Nobita tốt nghiệp đến nay được nửa năm rồi. Vì có chuyện gấp nên Satoru phải quay trở về tương lai để xử lí, nên đành tạm biệt vớ với gia đình mà về tương lai.
Ai có ngờ đâu lần nữa hắn trở lại là đã hai năm sau rồi. Cơ mà đó là chuyện của hai năm sau, còn bây giờ hắn chưa có về a.
Hiện tại Doraemon cùng nhóm người Nobita đã học đại học năm hai rồi nha, vẫn rất là nổi tiếng y như hồi học cấp 3. Nổi tiếng quá cũng khổ mà, mỗi ngày đều nhận được thư tình, quà cáp, bánh kẹo..v.v nói cung là rất nhiều thứ. Đến Valentine thì còn nhiều gấp đôi gấp ba nữa cơ.
Hôm nay vẫn là một ngày bình thường đó là với tất cả mọi người nhưng với Doraemon thì không, vì hôm nay Satoru đã dùng thiết bị liên lạc của hắn gọi về cho cậu nói rằng hắn sắp về rồi, chỉ 1 tháng nữa thôi, hắn sẽ về với cậu.
Cậu rất vui nha, cậu sắp được gặp lại hắn rồi nhá, cậu sẽ không phải ăn cơm chõ của mấy người kia nữa haha vui ghê.
Cậu rất mong chờ. Cậu nghĩ một tháng sau hắn mới về ai ngờ đâu hắn lại về sớm hơn dự tính tới nửa tháng.
Và hôm nay chính là ngày hắn về, lúc hắn về thì bọn họ đã đi học rồi chỉ còn ba mẹ Nobi ở nhà thôi. Hắn chào hỏi rồi ra ngoài đi chợ mua đồ cho bữa tối thay mẹ Nobi luôn.
Buổi chiều hôm đó hắn đi đến trường đại học nơi bọn Doraemon đang học để đón vệ đi học về a.
Nhóm Nobita đi gần đến cổng thì thấy một đám nữ sinh đang vây quanh một ai đó nên Dekisugi – Hội trưởng Hội học sinh đương nhiệm phải lớn tiếng dẹp loạn. Tuy vậy nhưng đám nữ sinh chỉ tránh sang một bên thôi, bọn họ còn chưa kịp nhìn rõ mặt người con trai kia thì đã nghe thấy tiếng "Satoru!!!" vang lên rồi thấy Dooraemon phóng lên một phát đã nằm gọn rong lòng người kia rồi.
Satoru: Chào vợ a. Em chào anh hai, chào mọi người nha.
Dekisugi: Về sao không nói cho tụi này một tiếng.
Satoru: Em xin lỗi a, em mới về lúc trưa thôi. Sẵn tiện cho mọi người một bất ngờ luôn ạ.
Nobita: Ừ, được rồi. Về thôi cũng muộn rồi.
Sau đó họ đi về nhà, trên đường về Doraemon nắm tay Satoru mà nói chuyện, luyên thuyên không ngừng quên luôn cả một đám người đang đi đằng sau lưng hai người. (daoremon: haha đáng đời a, hai năm nay mấy người rải cơm chó cho tôi hơi nhiều rồi, nên bây giờ nhận lại của tôi đi...U^U*)
Trải qua một chuyện có tính chất như bảo mật quốc gia thì đương nhiên là bị học sinh trong trường đưa lên diễn đàn trường rồi, với cái tiêu đề: " SHỐC!! Tiểu thụ của khoa khoa học – kĩ thuật đã có chồng rồi! ", thì đã sớm lên top 1 hot search ngay sau khi đăng tải 1 giờ! (ad: uầy, ghê dữ bây)
Sáng hôm sau mọi người đến trường thì bị một đám học sinh vậy lấy hỏi chuyện chiều ngày hôm qua, phải đến tận lúc vô học mới được buông tha để về lớp học.
Sau đó đến tiết khoa học – kĩ thuật thì giáo sư dạy môn đó lại không thấy đâu mà lại thấy ông hiệu trưởng đi xuống phòng học đứng trỏng á.(ad: ông này rảnh quá rồi)
Hiểu trưởng: A, chào mấy đứa.
Tất cả học sinh: Tụi em chào thầy!
Hiểu trưởng: Thầy rất tiếc phải thông báo rằng giáo sư dạy môn này đã xin nghỉ dạy và về quê rồi...
Học sinh A: Ơ thầy, giáo sư về quê rồi thì ai dạy tụi em ạ?
Học sinh B: Đúng ạ. Giáo sư là người dạy dễ hiểu nhất rồi...Tụi em chết mất, trượt môn này mất thôi...
Hiểu trưởng: Nào có. Thầy đâu có nói là không có người dạy cho các em đâu chớ?
Học sinh C: Ủa vậy là vẫn có người dạy thay ạ? Giáo sư mới dạy có dễ hiểu không thầy?
Hiểu trưởng: Tất nhiên là có! Thầy ấy đang ở ngoài cửa luôn rồi kìa. Thầy Satoru vào lớp đi nào.
Cả lớp im lặng nhìn về phía cánh cửa lớp học rồi bỗng cánh cửa bật ra và hắn tiêu sái bước vào lớp học. Ta nói là đẹp trai có thừa nha, nhưng mà người ta đã có vợ rồi a, mấy người không có cửa đâu, à không đến cửa sổ còn không có ý chứ.
Mấy bạn nữ trong lớp: Oa....Giáo sư mới đẹp trai dữ...
Cả lớp xồn xồn lên bỗng nhiên có một giọng nữ bất chợt hét lên từ phía cuối lớp học.
Yamada: Thầy Satoru?!!!
Satoru: A, là em sao trò Yamada?
Yamada: Vâng!
Satoru: Cũng lâu rồi không gặp lại em, dạo này có nhiều thay đổi nhỉ? Có người yêu chưa đấy?
Yamada: Dạ...rồi ạ...
Satoru: Ai mà may mắn dữ vậy ta?
Yamada: Thầy!!! Thầy lo mà về với Doraemon đi. Vợ thầy sắp bị người ta cướp đi rồi kìa!
Satoru: Cảm ơn em đã nhắc nhở.
Hiểu trưởng: Rồi! Ổn định lại nào. Thầy Satoru giới thiệu đi chứ?
Satoru: Được a. Chào mấy đưa. Thầy là Satoru, giáo sư dạy môn khoa học – kĩ thuật mới của các em...
Mấy đứa con gái: Hết...hết rồi ạ?
Satoru: A! Còn nữa, tôi là chồng của Doraemon...ừm....Hết rồi!
Nói xong hắn còn không quên tặng cho mọi người một nụ cười tỏa sáng theo nghĩa đen luôn, chói mù mắt chó mấy đứa cẩu FA.
Đùng!!!
Cả lớp bùng nổ. Vậy là cái tin trên diễn đàn kia không phải là giả? Sự thật là tiểu thụ khoa khoa học – kĩ thuật đã có chồng rồi?!!!
Đù! Không thể tin được, tất cả những người đã và đang thích Doraemon đều thất tình rồi. Haha...
Thật trớ trêu.
Thì là cơ sự mà, đâu ai lường trước được đâu. Chuyện này cũng chẳng thể trách được ai cả.
Một ngày sau thì cả trường ai ai cũng biết tin này ngay cả các giáo sư, đến cả bác lao công trong trường còn biết nữa là.
Cơ mà vẫn có người mặt dày đi tỏ tình và tán tỉnh Doraemon. Ngay lúc đó Satoru xuất hiện và nhìn người kia bằng một ánh mắt không thể nào mà "bình thường" hơn nữa, nếu người kia còn mặt dày thì hắn sẽ trực tiếp đánh luôn, đánh rất là "nhẹ nhàng" luôn. Nhẹ nhất thì vô bệnh viện 1 tháng, còn nặng chắc là đi đầu thai luôn quá.(ad: thấy coan tau ghê chưa)
Nên là bây giờ cũng chẳng có ai dám tán tỉnh tiểu Dora nhà ta nữa. Sợ rồi, người ta vẫn còn muốn giữ lại cái mạng của mình a, không muốn chết sớm đâu.
Sau cái vụ nói chuyện mà khịa nhau kia của Satoru với Yamada thì cô cũng chính thức nổi tiếng toàn trường, cô cũng đẹp mà chỉ là cô không ăn diện hay trang điểm thôi. Mỗi ngày sau đó mỗi sáng cô đến trường đều bị các bạn nữ vậy quanh hỏi chuyện, may mà có anh bạn trai là hội phó của câu lác bộ võ thuật đưa nắm đấm ra dọa nếu không thì chắc là không biết khi nào mới xong đâu.
Khoảng một tháng sau, bạn trai cô rảnh nên cô dẫn người ta đi ra mắt thầy chủ nhiệm cấp hai (ad: hahaha)
Cả nhóm hẹn nhau tại biệt thự riêng của Nobita với Suneo lúc 2 giờ chiều chủ nhật nên đợi đến thứ bảy rảnh rỗi một chút thì cô tranh thủ đi mua sắm một chút, cũng không quên mua cho anh bạn trai một bộ và hai người mặc đồ đôi nha.(ad: Yamada đã từng tới rồi nhe mọi người, lúc tốt nghiệp cấp 3 í)
Đến ngày hẹn cô ra gọi bạn trai đến nhà cô rồi hai người ngồi xa taxi đi đến chỗ của bọn Nobita.
Đến nơi thì anh bạn trai của cô kinh ngạc tới mức miệng không khép lại được, trong lòng cảm thán rằng thật giàu!
Mải suy nghĩ nên khi cô gọi anh thì đã tới nơi lúc nào không hay, nơi họ hẹn gặp chính là ở vườn hoa ở trong biệt thự. Vường hoa được trồng bằng rất nhiều loiaj hoa khác nhau, trông nó không có bị lố mà rất hài hòa, đẹp mắt, đường đi được trải sỏi trắng và ở giữa nó có một căn nhà nhỏ màu trắng hướng ra lối đi, xung quanh được khắc hoa hồng và có một số dây leo bám vào trụ cột của nó. trong đó có một bộ bàn ghế lớn bày sẵn trà,bánh cùng một số thứ khác. Bọn Nobita ngồi ở trong đó.
Suneo vẫy vẫy tay với cô, cô đáp lại một câu: "Biết rồi, tới liền đây", rồi cô đi đến đó, dắt theo anh bạn trai cùng đi.
Satoru rất quý cô học trò này, một phần là do cô học giỏi môn của hắn, một phần cũng là do để lại ấn tượng tốt trong hắn. Nên chuyện ra mắt này đối hắn cũng qua trọng không kém chuyện vợ và chuyện của gia đình hắn đâu.
Yamada: Chào mọi người, em có đến trễ lắm không?
Satoru: Đến rồi sao. Không muộn, bọn thầy cũng mới đến đây thôi.
Yamada: Vâng!
Satoru: Ngồi xuống và vào vấn đề chính luôn đi.
Yamda: Vâ...vâng!!
------tua tua tua và tua!!!------
Satoru: Là quen nhau như vậy sao? hmmm...Cũng tạm được...
Yamda: Ơ thầy...
Daichi: Thưa thầy! Em biết là em còn nhiều thiếu sót nhưng mà em hứa, em hứa sẽ mang lại hạnh phúc cho Yamada ạ!
Satoru: Ồ? Vậy sao?
Daichi không nói gì chỉ đứng đó, nhìn hắn với ánh mắt đầy sự quyết tâm và tin tưởng.
Đột nhiên hắn cười phá lên vẻ mặt kiểu nín cười đến nội thương luôn rồi, hắn bất lực tựa vào người Doraemon cười đến run cả bả vai, ná thở luôn rồi mà vẫn không dừng lại được. phải đến 15 phút sau hắn mới bình tĩnh mà nói chuyện tiếp với hai người họ.
Mọi người:....
Satoru: Hihi. Tui chỉ đùa hoi mà? Sao căng zị?
Doraemon: Anh đù không hay chút nào đâu!
Nói xong hắn liền được Doraemon tặng một cú đấm lên đầu.(ad: há há, coconut!)
Nói tóm lại là chuyện đã giải quyết xong. Hắn đã xem như là chấp nhận Daichi rồi đó.
Sau đó cả nhóm đi ăn với nhau rồi ai về nhà nấy.
---------
Hello mọi ngừi, lại là ad đây. Lâu quá rồi không up chương mới cho mọi người rồi. Tại thời gian gần đây ad phải ôn thi học kì nên bận quá không có thời gian viết chương mới cho mọi người được, sorry hehe.
Nên là tui đăng chương này để tạ lỗi với mọi người nè, mong mọi người sẽ tiếp tục ủng hộ tui, tui cũng sắp được 1k người đọc rùi. Cầu xin_pgf
Chương này hơi ngắn rồi hẹn chương sau sẽ dài hơn.
love ya! >3
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro