
Chap 2: Nhớ
"Đây là đâu vậy?" Pyosik lẩm bẩm. Ánh mắt cậu dừng lại ở chiếc giường đối diện, nơi một cậu nhóc nằm cuộn tròn trong chăn, ngủ say sưa. Đó là PerfecT – đồng đội cũ của cậu ở KT. PerfecT trông trẻ hơn nhiều, không giống với hình ảnh cậu quen thuộc từ những năm sau này.
"Chắc mình mơ rồi..." Pyosik tự nhủ, kéo chăn lên, quyết định nằm xuống ngủ tiếp. Nhưng nằm một lúc, cảm giác bứt rứt vẫn không buông tha. Cậu vươn tay tự nhéo mạnh vào cánh tay mình một cái.
"Á! Đau thật!"
Pyosik sững sờ, ánh mắt đầy hoảng loạn. Cậu lại nhìn PerfecT, cố giữ im lặng để không làm cậu ta tỉnh giấc, rồi nhẹ nhàng bước xuống giường. Mở cửa ra, Pyosik lẻn ra ngoài, bước tới phòng khách của gaming house KT.
Không gian vắng lặng. Có vẻ như sáng chủ nhật mọi người chưa dậy. Pyosik ngồi xuống sofa, đôi mắt lơ đãng nhìn xung quanh. Chiếc đồng hồ treo tường đang chỉ 7 giờ sáng, mọi thứ vẫn còn yên bình. Nhưng Pyosik thì không !!!
Cậu rút điện thoại ra, cậu muốn xác nhận lần nữa... Đúng thật – cậu đang ở tháng 12 năm 2023, đây là thời điểm KT24 mới lập đội, mọi người mới chuyển về KT và làm quen với nhau.
"Làm sao lại thế này..." Pyosik thì thầm, lòng rối như tơ vò. Nếu mình ở đây, vậy thì ở tương lai, mình đã biến mất rồi sao?
Cậu nghĩ đến Deft – hay đúng hơn, HuykKyu-hyung của cậu. Nếu cậu biến mất, anh ấy sẽ ra sao? Những gì cậu đang làm, những trách nhiệm cậu đang gánh vác... Chúng có còn ý nghĩa gì không?
Tự nhiên, mọi chuyện ở tương lai – công việc, áp lực kinh doanh, trách nhiệm – bỗng chốc trở nên nhỏ bé. Pyosik thở dài, hai tay ôm đầu, ngả người ra ghế sofa. "Hyung, em biến mất như thế, anh sẽ thế nào đây..."
___
Khi Pyosik còn đang đắm chìm trong mớ suy nghĩ hỗn loạn, tiếng bước chân chậm rãi từ hành lang khiến cậu giật mình. Bdd xuất hiện, đầu tóc rối bù, mắt vẫn còn ngái ngủ.
Cậu ta nhìn Pyosik một lúc, ngáp dài rồi buông một câu:
"ChangHyoen à, sao hôm nay dậy sớm thế, mặt trời mọc phía tây à?"
Pyosik nhìn cậu ta, chỉ có thể gượng cười một cách yếu ớt.
Bdd lắc đầu, quay vào bếp. Nụ cười kia nhanh chóng tan biến, thay bằng một tiếng thở dài nặng nề. Cậu chống cằm, ánh mắt xa xăm.
"Mấy chuyện xuyên không trong phim toàn chết rồi mới xuyên? Sao đến lượt mình lại thế này... Không lẽ mình chết thật rồi?"
Ý nghĩ đó khiến Pyosik lạnh sống lưng. Cậu không dám nghĩ tiếp. "Thôi, tới đâu thì hay tới đó vậy."
___
May mắn là hôm nay là ngày nghỉ, Pyosik không cần tham gia luyện tập. Suốt cả ngày, cậu nằm lì trong phòng, chỉ ra ngoài khi cần ăn uống hoặc đi vệ sinh. Cậu cố tránh gặp Deft trẻ tuổi. Làm sao mình có thể nhìn hyung ấy một cách bình thường đây, khi mình đã sống cùng anh ấy suốt mấy năm ở tương lai?
Nhưng dù tránh, Pyosik vẫn không thể ngăn ký ức ùa về. Cậu nhớ đến những năm tháng Deft đã ở bên cậu, không chỉ là một người đồng đội mà còn là một người bạn đời. Nhớ lại cuộc cãi nhau tối qua, Pyosik thở dài, lòng dâng lên cảm giác trống trải.
Khi màn đêm buông xuống, Pyosik nằm trên giường, cảm thấy bồn chồn, tim đập càng ngày càng nhanh. "Sao vậy ta?", cậu đột nhiên nhận ra: Cả ngày hôm nay, mình chưa hề hút một điếu thuốc nào.
"Trước kia mình nghiện thuốc nặng thế mà..." Pyosik nghĩ, rồi lại nhớ đến giai đoạn cai thuốc cùng Deft. Hồi đó, Deft đã rất nghiêm khắc. Anh bắt cậu bỏ thuốc lá, không phải bằng sự ép buộc, mà bằng sự quan tâm thầm lặng và kiên nhẫn.
Nhưng hiện tại, Pyosik không thể chịu được nữa. Cậu với tay lấy hộp thuốc lá trong túi, bước ra ban công. Đứng dưới bầu trời đêm, Pyosik châm điếu thuốc, rít một hơi dài.
"Xin lỗi hyung..." Pyosik lẩm bẩm, làn khói thuốc phả ra trong không khí lạnh. "Mới xa anh một ngày, em đã hút thuốc lại rồi..."
Pyosik vừa hút vừa lấm lét đưa mắt nhìn xung quanh, sợ ai đó bắt gặp. Nhưng rồi, cậu tự cười bản thân: "Mình đâu cần lén lút như thế này. Hồi này, chắc chẳng ai quan tâm mình làm gì."
___
Những ngày tiếp theo, Pyosik bắt đầu hòa mình vào nhịp sống của gaming house KT. Cuộc sống vừa bận rộn, vừa áp lực, nhưng cũng có những giây phút vui vẻ và đáng nhớ.
Một buổi tối sau trận đấu tập, cả đội ngồi lại để nghe feedback từ HLV Hirai. Trong căn phòng nhỏ, ánh đèn trắng sáng lên trên bàn họp, không khí có phần nghiêm túc. Hirai ngồi ở đầu bàn, tay cầm cuốn sổ nhỏ, nhìn từng người trong đội bằng ánh mắt lạnh lùng: "Hôm nay cả đội đánh kiểu gì vậy? Đường dưới thì mất lợi thế ngay từ cấp ba. Đường giữa thì farm thua lính support. Pyosik, tôi không hiểu tại sao cậu đi rừng mà cứ như đi lạc vậy? Ping đỏ đầy bản đồ mà vẫn lao vào chết!".
Pyosik ngồi im, cúi đầu, nhưng trước khi kịp nói gì, BeryL đã chen vào: "Đúng đấy ..." sau đó sấy bổ sung một tràng dài.
Nhưng Hirai không bỏ qua cũng không bỏ qua BeryL: "GeonHee, đừng tưởng tôi quên lane của cậu. Ở phút thứ năm, cậu đứng ở bụi cỏ gần rồng làm gì? Chờ rừng tới cứu hả? Cả hai không khác gì đôi bạn cùng chết."
Sau đó BeryL và Pyosik lâm vào trận chiến đổ lỗi cho nhau. Những người còn lại ngậm mỏ lắng nghe, thỉnh thoảng nhìn về phía Hirai đang kiềm chế lửa giận. Cuối cùng, Hirai thở dài, đập cuốn sổ xuống bàn: "Cả hai im lặng cho tôi. Nếu đánh tiếp thế này, đừng mơ vào Playoffs. Cả đội giải tán, về tự soi replay đi."
Pyosik cũng không ngờ có ngày mình lại "vui vẻ" tận hưởng những trận cãi nhau với GeonHee, hay những tràng feedback đầy những từ ngữ cần tắt tiếng của Hirai như vậy. Cậu cũng nhớ cái mỏ cà khịa không chừa một ai của Bdd.
Có một buổi luyện tập, LeeSin của Pyosik feed banh xác. Bdd liền không bỏ lỡ cơ hội: "chú mày đang nuôi tham vọng tạo highlight càng nhiều càng tốt à"
SeungMin nhớ tới LeeSin 0:10 liền khó hiểu: "là sao hả hyung?"
Bdd: "Highlight của team địch đó".
Dù KT không đạt được thành tích tốt, Pyosik nhận ra bầu không khí trong đội thật sự ấm áp – một gia đình thứ hai mà cậu đã quên mất ở tương lai. Cậu cũng nhận ra cuộc sống ở quá khứ cũng không hề dễ thở như cậu nghĩ, chỉ là mọi chuyện qua lâu rồi nên cậu không còn nhớ rõ thôi.
___
Đối với Deft, Pyosik luôn cảm thấy khó xử. Thời gian đầu, cậu không thể nhìn Deft trẻ tuổi mà không nhớ đến Deft của tương lai – người đã bên cạnh cậu suốt bao năm qua. Pyosik biết rằng Deft đã bắt đầu nghi ngờ. Thỉnh thoảng, cậu bắt gặp ánh mắt nghiền ngẫm của Deft, nhưng anh không bao giờ hỏi thẳng.
Deft chỉ im lặng, quan sát, và chờ đợi Pyosik lên tiếng trước.
Có lần đi qua phòng của "hội người già", cửa phòng không đóng nên Pyosik ngó vào, nhìn thấy Deft quấn chăn, ngồi trên giường, chăm chú lắng nghe Bdd than thở, chỉ thỉnh thoảng gật đầu, không bao giờ ngắt lời. Bdd gọi anh là "chú sâu gật đầu" quả không sai! Cảnh tượng ấy khiến Pyosik nhớ lại năm 2020, khi cậu mới bước chân vào sự nghiệp progamer.
Hồi đó, Deft đã dành rất nhiều thời gian feedback riêng cho Pyosik, luôn lắng nghe cậu phàn nàn, than thở mà không hề phán xét. Pyosik vẫn luôn biết ơn điều đó.
Cậu nhớ rằng, ở tương lai, đã lâu rồi hai người không còn những cuộc trò chuyện như vậy nữa. Cảm giác trống vắng lại len lỏi trong lòng Pyosik.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro