
Trừng phạt.
Dạo này Changhyeon rất kỳ lạ, càng ngày càng giống một chú cáo......
Từ lúc ở Mỹ về Changhyeon giống như thành một người khác. Thỉnh thoảng Hyuk Kyu sẽ bắt gặp Changhyeon ở một mình suy tư trầm tĩnh đến lạ.
Lúc trước Changhyeon rất nghịch, bởi vì ở một mình sẽ rất buồn nên nó luôn nghĩ ra mấy việc ấu trĩ để làm. Chạy xung quanh trêu chọc anh em, ăn nhiều, uống nhiều, làm tất cả những gì nó thấy ồn ào nhất.
Hiện tại tuy rằng lúc ở cạnh mọi người thì vẫn là Changhyeon vui vẻ hoạt bát đầy năng lượng, nhưng khi một mình lại giống như một con cáo nhỏ. Thích ngồi cạnh cửa sổ, thích tắm nắng.... thích cả im lặng.
Ăn uống cũng ít đi, khẩu vị cũng không tốt, không phải cái gì cũng có thể ăn, có lần Huyk Kyu còn nhìn thấy nó chỉ ăn cơm chan với nước lọc, thuốc thì ngày một bao, chẳng biết nó hút bao giờ mà cứ đều đặn mỗi ngày một bao mới nằm trên bàn.
Cũng đều đưa đi khám tổng quát hết rồi, ngoài bị dạ dày cần phải chú ý thì sức khoẻ bình thường.
Hôm nay cũng vậy, cả đội scrim đến 5,6 giờ sáng. Ai cũng mệt mỏi, cảm giác như trèo lên giường là sẽ ngủ được luôn. Chỉ có Changhyeon một mình lén lút ở lại phòng tập để xem lại các trận đấu hôm nay.
Cũng không phải lần đầu, chỉ là hôm nay bị Hyuk Kyu bắt gặp.
"Ô, mất điện rồi.....".
Changhyeon đang xem dở trận đấu thì máy tính tắt ngóm, vốn là xem chui nên không có dám bật đèn. Máy vừa tắt một cái cả phòng liền tối om, Changhyeon thở dài mò mẫm một hồi trong bóng tối, muốn tìm tới cửa ra để về phòng ngủ, bỗng đâm phải thứ gì đó.... mềm mềm, lại còn ấm...... có mùi quen thuộc....
"Hyuk Kyu???"
"Đoán tốt đấy..."
"Anh rút dây điện hả?"
"Về ngủ hay anh báo thầy?!".
........ "về ngủ".
Changhyeon tiu nghỉu lách qua Hyuk Kyu đi về phòng. Dù sao thì cũng không nài nỉ cho xem tiếp được nên dứt khoát về thì hơn. Tuyển thủ như bọn họ vốn có giờ giấc rất rõ ràng, nếu thầy biết lần sau sẽ không được xem chui nữa.
"Sang ngủ với anh, Seungmin ngủ rồi, em động tỉnh thằng bé".
Còn chưa qua cửa đã bị Hyuk Kyu tóm lấy mũ áo lôi về hướng ngược lại.
Changhyeon cũng không phản kháng. Mặc kệ cho anh kéo đi. Giống như đã quá quen, về đến phòng nó nhanh tay lột áo khoác rồi nhảy lên chui tọt vào một góc giường, còn không quên đeo airpods lên mở lại trận đấu lúc nãy chăm chú xem. Hyuk Kyu không muốn lớn tiếng làm mọi người tỉnh cũng chỉ cởi áo khoác rồi lên nằm bên còn lại, không quên đưa chăn đắp lên người Changhyeon, rén các góc cẩn thận.
"Em không buồn ngủ à".
Hyuk Kyu khẽ thì thầm khi nhìn thấy trận đấu nó đang xem mới được 10 phút, còn lâu mới xem xong.
"Em xem nốt vài đoạn quan trọng rồi sẽ ngủ thôi"
Changhyeon vừa xem vừa out ra note gì đó rồi lại quay lại, hết tua đi rồi tua lại đến chóng cả mặt.
Hyuk Kyu không nói gì chậm chậm gác cằm lên vai Changhyeon, tay ôm ngang người nó kéo nhích lại gần một chút.
Nhớ lại hồi anh sang Mỹ đưa nó về.
Thằng nhỏ này...... lúc đón được nó về hình như đã không phải Hong Changhyeon lúc trước nữa....
Giống như một chú cáo, cẩn thận dè dặt....
"Changhyeon....."
"Dạ?!..."
"Dạo này anh thấy em có đuôi...."
"....."
Changhyeon đang viết gì đó khựng lại một cái, đánh rơi cả điện thoại, tay nhanh chóng tóm lấy cái tay không an phận của Hyuk Kyu.
"Hyukkyu hyung?!...."
Tay Hyuk Kyu mát lạnh luồn vào quần trong của Changhyeon, ở chỗ xương cụt nhéo mạnh một cái.
Changhyeon đau tái mặt cố gắng đè tay Hyuk Kyu xuống, muốn hỏi anh rốt cuộc muốn làm gì nhưng không có âm thanh hồi đáp, xung quanh chỉ là tiếng ngáy đều đều của Boseong và Geonhee.
Tay còn lại của Hyuk Kyu luồn vào áo vuốt ve tấm lưng nhỏ bé. Hai thân thể đã bao lần gần gũi hơn thế tưởng như chẳng hề xa lạ, nhưng Changhyeon giống như không muốn như vậy, nó biết, đây là Sự trừng phạt của Hyuk Kyu.
"Changhyeon..."
Hyuk Kyu lại khẽ thì thầm, lần này hơi thở cùng âm thanh đã tới gần tai Changhyeon rồi.
"Hyuk Kyu, em sẽ đi ngủ, em sẽ nghe lời, đừng làm như vậy ở đây!".
Giọng Changhyeon van nài nhỏ tới nỗi nếu không phải nằm ngay cạnh thì sẽ không thể nghe thấy gì.
Hyuk Kyu không trả lời, hai tay chuyển lên bóp lấy mạng sườn rồi chuyển tới ngực Changhyeon, ngón cái mới khẽ lướt nhẹ qua nhũ hoa đã khiến Changhyeon thở dốc.
HyukKyu luôn như vậy, mỗi lần anh muốn hành hạ người khác đều như vậy, âm thầm đáng sợ.
Changhyeon sợ làm mọi người tỉnh nên từ đầu vẫn không dám phát ra động tĩnh, đành mặc kệ Huyk Kyu làm gì anh muốn.
Changhyeon cảm nhận rõ từng cơn nhói nơi cổ mình, nó ngửa mặt lên tránh đi những cái hôn đang dần tiến tới. Cơ thể cũng căng cứng lên mỗi khi tay anh lướt qua. Hyuk Kyu rất thích hông của Changhyeon, thích đùa nghịch hông của Changhyeon, vì Changhyeon có một cái hông rất nhạy cảm. Chỉ cần chạm nhẹ thằng bé sẽ......
"Ưm... Changhyeon......"
Dấu thâm tím trải dài từ cổ xuống đến vai trái, chiếc áo phông xộc xệch bị Hyuk Kyu vò nhàu nhĩ chẳng ra hình dạng gì.
Dù đã cố né tránh nhưng khi Hyuk Kyu đã muốn thì làm sao có thể tránh được. Mùi hương hoa đào phả vào má, đôi môi bỏng rát khẽ chạm vào môi nó. Changhyeon biết.....
Changhyeon biết anh muốn gì...
Nó mở miệng ra cho anh tuỳ ý môi lưỡi triền miên, thỉnh thoảng Hyuk Kyu còn cố tình nút mạnh môi dưới của Changhyeon nghe rõ "bóc" một cái.
Mặt Changhyeon bây giờ đỏ như quả gấc, Hyuk Kyu lại di chuyển xuống, vén chiếc áo rộng của Changhyeon, ở trước nhũ hoa màu đậm đưa lưỡi liếm nhẹ một cái, Changhyeon rùng mình bám chặt lấy vai anh, đôi mắt cáo long lanh đầy nước. Tay Hyuk Kyu giữ chặt lấy mạn sườn không cho Changhyeon lùi ra, cái miệng hư hỏng thì không ngừng cắn nút.
Changhyeon đau tới mức kéo gối bên cạnh đè chặt lên mặt mình để không phát ra tiếng.
Hyuk Kyu sau khi đã khiến hai bên nhũ hoa sưng cả lên nhìn qua thấy Changhyeon cam chịu như vậy cảm thấy không thoả mãn. Ánh mắt xuất hiện một sự nguy hiểm đáng sợ, những nụ hôn rời khỏi khuôn ngực chạy xuống bụng....... trước khi Changhyeon cảm thấy sự nguy hiểm ập tới thì cái tay hư hỏng lại một lần nữa vói vào trong quần Changhyeon.
"Hyuk kyuuu, em sai rồi, sau em sẽ không thế nữa..... xin anh.....".
Changhyeon nắm chặt cổ tay Hyuk Kyu, nó cuống đến phát khóc.
"Nằm úp xuống đi."
Hyuk Kyu không nói nhiều, chỉ rút tay ra kéo phăng quần Changhyeon xuống. Changhyeon biết, đây cũng không phải lần đầu, nhưng nếu để Hyuk Kyu chỉnh tới cỡ này thì hẳn đã gây lỗi rất lớn. Nó không dám cãi, chỉ nhìn anh một chút rồi với lấy cái ví trong túi áo khoác, lấy ra một cái condom đưa cho Hyuk Kyu rồi tự mình nằm úp xuống.
Hyuk Kyu nhìn condom trên tay mặt càng ngày càng trầm. Tiện tay liền ném ra sau đầu, Changhyeon úp mặt vào gối chuẩn bị sẵn tinh thần. Lần trước làm đau tới mức hôm sau nó không đứng dậy nổi. Không phải vì làm nhiều mà vì mỗi lần trừng phạt Hyuk Kyu sẽ rất thô bạo, tới mức nó phải gào lên khóc xin tha vì không thể chịu nổi. Sau đó hình như Changhyeon không bao giờ phạm phải lỗi đó bất kì một lần nào nữa.
Hyuk Kyu kéo áo Changhyeon lên cắn mạnh vào lưng, liên tục vài chỗ đều bị cắn đỏ cả lên, anh kéo đùi nó sang hai bên rồi kê một cái gối dưới bụng nó. Một tay vòng lên ôm lấy bả vai nó, một tay thì chỉnh cho cái đó ở giữa hậu huyệt rồi nhẹ nhàng đâm vào.....
Changhyeon hít một ngụm lớn rồi nín lại. Trên trán bắt đầu đổ mồ hôi, cơn đau như xé nát phía dưới truyền tới.
Khi vào được một nửa thì tay còn lại vòng lên cùng tay kia ôm chặt lấy người Changhyeon, thân dưới rướn lên đem toàn bộ dương vật đâm vào một cái liền thấy Changhyeon giãy mạnh.
"Đau.... Đau quá.......".
"Đau không?" Hyuk Kyu hỏi lại.
"Dạ đau..."
Changhyeon ngoan ngoãn gật đầu lia lịa.
"Ừ, thế bây giờ nghe lý do được chưa?"
"Dạ..."
"Changhyeon.....lúc anh đưa em về từ Mỹ, không phải để em bán mạng. Anh muốn thi đấu cùng em... chỉ bởi vì anh nhớ em....."
Hyukkyu cẩn thận nhắc lại từng câu, anh muốn nó ghi nhớ.
"Cho nên anh không muốn nhìn thấy em như hôm nay. Được chứ...".
"Vâng...."
Changhyeon run rẩy gật đầu, trước khi làm Hyuk Kyu sẽ nói rõ nó đã phạm phải lỗi gì, chỉ cần đợi Changhyeon xác nhận thì hình phạt sẽ bắt đầu.
Bởi vì bụng đã được kê sẵn gối nên việc ra vào sẽ thuận tiện hơn, nhưng cơn đau thì vẫn không dứt, nó không biết làm gì ngoài việc cố gắng nâng hông lên mở rộng chân ra, kinh nghiệm lần trước là nếu cứ chống cự sẽ càng khổ nên những lần sau nó sẽ ngoan ngoãn phối hợp.
Hyuk Kyu thuận thế uốn hông liên tục thúc vào, thành vách mềm mỏng bao chặt lấy tạo nên những âm thanh không thể ám muội hơn. Cơ thể Changhyeon bị Hyuk Kyu giữ chặt lấy, mỗi lần thúc vào nó rõ ràng cảm giác ngoại vật làm loạn bên trong mình, tiếng thở dốc bắt đầu gấp hơn. Nó túm lấy gối như muốn cào xé cho thỏa cơn đau nhưng lại không thể, Đầu óc càng lúc càng mờ mịt, Hyukkyu đưa tay xuống nắm lấy cậu nhỏ của nó, lần này Changhyeon không cản được được nữa, bàn tay thon dài nắm lấy dương vật nhỏ tuốt nhẹ một cái đã rỉ nước, mặc kệ nó cố gắng kìm nén không phát ra âm thanh thì Hyuk Kyu chẳng kiêng nể gì, tay luật động càng ngày càng nhanh, Changhyeon nắm chặt lấy ga giường rùng mình một cái muốn bắn ra nhưng lại bị Hyuk Kyu chặn lại.
"Anh chưa ra mà..đưa tay của em đây"
Changhyeon đưa tay xuống tự cầm lấy cậu nhỏ của mình bịt lại, Hyuk Kyu thích cảm giác mỗi lần xuất ra hậu huyệt của Changhyeon sẽ co lại nút thật chặt vào dương vật của mình, tiếp tục nhấp vào sẽ đem lại khoái cảm khiến đại não cũng muốn tê dại. Changhyeon khổ sở quỳ xuống, một tay run rẩy chống đỡ một tay giữ bên dưới. Đằng sau Hyuk Kyu nắm lấy cái hông nhạy cảm của Changhyeon điên cuồng thúc vào, âm thanh lớn tới nỗi Changhyeon cảm giác mọi người sẽ nghe thấy hết.
Quả nhiên giường cách vách bên cạnh có tiếng ai đó trở mình. Changhyeon giật mình cả người cứng lại, Hyuk Kyu không kịp dừng lại bị hậu huyệt nó bóp mạnh một cái liền xuất ra cùng tiếng thở hắt.......
Hyukkyu bật cười nhìn Changhyeon rồi với tay lấy khăn giấy trên đầu giường bọc lấy tay nó.
'Xong rồi, bắn ra đi".
Changhyeon chỉ chờ có thế buông tay mình mặc cho tinh dịch xuất ra ướt hết cả khăn giấy. nó nằm thụp xuống giường thở hổn hển.
"Cho em nợ được không. nếu tiếp tục làm mọi người sẽ tỉnh mất".
Thật ra là quá đau không thể chịu được nhưng sợ hét lên mọi người sẽ nhìn thấy chuyện xấu hổ mà hai người đang làm.
Bên ngoài cửa sổ mặt trời cũng đang lên rồi, Hyuk Kyu không sợ mọi người sẽ biết chuyện xấu anh làm, chỉ sợ trời sáng bọn họ sẽ không đủ thời gian nghỉ để chiều bắt đầu luyện tập.
Nhìn Changhyeon dưới thân đôi mắt long lanh hướng mình cầu xin, anh lại cúi xuống hôn thằng nhỏ rồi khẽ thì thầm.
"Con cáo nhỏ..... trưởng thành thật rồi...."
"..................Hả? trưởng thành thì anh sẽ không thích nữa à?."
Changhyeon vừa trả lời vừa mơ màng chìm vào giấc ngủ, không còn nghe rõ âm thanh xung quanh nữa......
Hyuk Kyu nhẹ nhàng vuốt ngược mái tóc thẫm đầy mồ hôi của Changhyeon.
"Trưởng thành sẽ rất mệt mỏi,.... Ước gì em không phải trưởng thành....."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro