𓏵
Vị cha xứ trẻ tuổi đứng trên bục cao đọc lời tuyên thệ nhậm chức, chiếc Dalaris màu đen đem thân thể mềm mại che lấp hoàn toàn, đột nhiên gió càng thổi càng mạnh, mái tóc đen nhánh bị thổi thành lộn xộn, áo choàng dán chặt thân thể, thoả mãn mong muốn của hàng trăm kẻ dâm đãng dưới khán đài, từng đường nét mềm mại tinh tế phác họa thành những vòng cung gợi tình.
Ác quỷ đứng trên tầng lầu xa xăm, táo bạo và tham lam quan sát cảnh tượng này, tơ máu từ khóe miệng khô nứt chảy ra, đôi mắt đỏ thẫm trợn tròn dưới mí mắt tái nhợt, như thể đã xuyên qua chiếc áo choàng đen chướng mắt, rọi thẳng vào thân thể trẻ trung xinh đẹp của cha xứ trẻ. Hắn đặt những ngón tay trắng nõn thon dài của mình lên lan can đá, khiến nó bị nghiền nát, lặng yên không một tiếng động vỡ vụn. Những mảnh vỡ đâm vào lòng bàn tay rộng lớn, chất lỏng ấm áp chảy ra khỏi thân thể xói mòn, nhưng ác quỷ lại không để ý chút nào, chỉ mỉm cười liếm đi đầu ngón tay ngai ngái.
"Điền Dã có đúng không..."
Vị cha xứ trẻ vẫn còn lắp bắp đọc lời thề, tuyệt nhiên không hay biết đến điều này.
Gần đây thói đời không yên ổn, ngay cả một thị trấn hẻo lánh như nơi này cũng bị ảnh hưởng, vị cha xứ đức cao vọng trọng đã bị những kẻ du đãng tản mạn đến đây giết chết, ngay cả thi thể cũng không còn toàn vẹn. Những người còn lại trong giáo hội hoặc là tu sĩ nửa vời, đối với chức trách của một cha xứ hoàn toàn không biết gì cả, hoặc là sợ bị giết hại mà cáo bệnh chối từ thậm chí trực tiếp từ chức, phóng hết tầm mắt cuối cùng chỉ còn lại Điền Dã vừa mới tốt nghiệp, có thể kham nổi việc kế nhiệm.
Thế là chàng trai trẻ chưa đầy hai mươi tuổi bất đắc dĩ trở thành cha xứ mới của thị trấn.
Thời tiết ngày nhậm chức không tính là tốt, trời u ám.
Điền Dã lắp bắp đọc xong lời thề, đám người dưới khán đài mặc dù trông không giống như buồn ngủ nhưng đều không quan tâm. Đủ loại ánh mắt khiến người ta không thoải mái từ dưới khán đài truyền đến, có thể là thương xót, là trào phúng hoặc là ánh nhìn tục tĩu.
Không ai quan tâm đến Điền Dã với tư cách là một cha xứ, trong một tháng kể từ khi nhậm chức, thậm chí không có ai đến xưng tội với cậu ngoại trừ những buổi lễ bình thường.
Quả nhiên là do mình không đủ tốt...
Điền Dã chán nản nghĩ.
Một tháng nữa trôi qua, phòng xưng tội của nhà thờ đón nhận kẻ sám hối đầu tiên.
Người đàn ông sắc mặt trắng bệch, không còn chút huyết sắc nào, đôi mắt đen nhánh vô thần, thoạt nhìn trông giống như bạo bệnh mới khỏi. Hắn đội một chiếc mũ nhung màu nâu trên đầu, mái tóc đen không an phận thò ra khỏi mũ, xõa xuống vai. Trên người hắn chỉ vỏn vẹn một chiếc áo gió mỏng nhưng trên cổ lại quấn một chiếc khăn quàng màu đỏ dày cộm. Điền Dã cảm thấy kỳ quái, tiết trời hiện thời không còn lạnh nữa, áo gió cũng phù hợp, nhưng sẽ quá nóng nếu quấn một chiếc khăn dày như thế.
Cậu dẫn người đàn ông vào phòng xưng tội.
"My child, what can I do for you?" Cách một tấm vách, Điền Dã hỏi.
Đôi mắt đỏ tươi lộ ra, ác quỷ nheo mắt lại, hàm răng sắc nhọn ghì chặt vào môi dưới. Chỉ cần nghe thanh âm của vị cha xứ trẻ đã khiến máu trong người hắn sôi trào, nhưng nếu quá vội vàng sẽ doạ đến chú thỏ nhỏ thuần khiết.
Ác quỷ từ trước đến nay rất giỏi tuân theo tội lỗi nguyên thủy của mình, nhưng lúc này hắn lựa chọn nhẫn nại.
"Cha, con có tội." Người đàn ông chậm rãi mở miệng nói.
"Con của ta, tất cả mọi người đều có tội. Con đã phạm phải sai lầm gì?"
"Con phạm tội tà dâm."
Điền Dã cứng đờ.
Ừm... Cái này, nên trả lời thế nào nhỉ?
"Con của ta, tình dục không phải là tội lỗi, dục vọng do tình yêu tạo ra có thể được tha thứ." Điền Dã nói.
"Nhưng, em ấy không phải người yêu của con, con thậm chí không dám đến gần em ấy." Giọng người đàn ông nghe thật nặng nề và khổ sở: "Tên của con là Kim Hyukkyu. Cha nên hiểu rằng con không đến từ đất nước này. Từ thuở ấu thơ con đã là một đứa trẻ quái gở, tất cả trẻ con đều được lệnh không được đến gần con, con cũng không được phép đến gần chúng, bởi vì con là một kẻ ngoại tộc. Thế nhưng em ấy giống như chỉ hấp dẫn con, khiến con cam tâm tình nguyện đến gần em ấy, cha biết đấy, thiêu thân xấu xí luôn khao khát ánh sáng ấm áp và rồi con đã phạm tội. Cha ơi, con muốn được gần gũi em ấy biết bao, con khao khát em ấy, con đã nảy sinh những ham muốn sai lầm. Ước gì giọng em ấy chỉ gọi độc tên con, ngón tay em ấy chỉ có thể chạm vào thân thể con, đôi chân em ấy chỉ được phép níu lấy eo con và mỗi ngày em ấy sẽ chỉ nằm trong vòng tay con, để con lắng nghe những tiếng thở hỗn hển tuyệt vời."
"Con ơi, xin hãy dừng những suy nghĩ trong mình lại," giọng chàng trai trẻ trở nên nghiêm túc: "Dừng lại ngay, Chúa có thể tha thứ cho lỗi lầm của con."
Chúa? Ác quỷ nhếch môi, nhưng vẫn không dừng lại.
"Nếu như con có thể đến gần em ấy, con sẽ liếm đến cả xương cụt, lưu lại dấu ấn trên bắp đùi, hôn lên mu bàn chân, lấp đầy dấu hôn khắp xương quai xanh xinh đẹp, vòng eo mềm mại của em ấy sẽ vì con mà uốn lượn, phần lưng của em ấy sẽ phủ đầy tinh dịch con."
"Dừng lại!" Điền Dã hét ầm lên, cậu thế mà lại sinh ra phản ứng bởi lời miêu tả của người đàn ông này.
"Người có biết em ấy là ai không?" Giọng người đàn ông đầy ý cười: "Cha thân mến của con."
"Không, ta không muốn biết." Điền Dã bịt chặt tai lại, hét lớn rồi chạy đi.
Nhưng giọng nói của người đàn ông vẫn lọt vào tai cậu.
"Đó là người."
Ác quỷ lơ lửng như một làn sương đen mở to đôi mắt đỏ tươi đứng trước mặt cậu.
"Con đã phạm tội vì người."
"Người sẽ khoan thứ cho con sao."
Không có chỗ cho sự chống cự khi đối mặt với quyền lực tuyệt đối.
Chẳng hạn như ma quỷ.
Tín đồ đến từ địa ngục để lộ bộ mặt thật của mình, ngoại trừ đôi mắt đỏ tươi và đôi tai nhọn, trông hắn không khác gì một kẻ phàm trần - có lẽ chỉ trông ma quái hơn một chút?
Công bằng mà nói, dung mạo người trước mặt chỉ có thể nói là trên mức trung bình, không phải Điền Dã chưa từng thấy ai xinh đẹp hơn hắn, nhưng rồi cậu vẫn nhìn chằm chằm vào ác quỷ đến thất thần. Cho đến khi cơ thể bất giác run lên vì tiếp xúc với không khí lạnh quá lâu, sức nóng tựa hồ bởi vì phản ứng bên dưới mà dũng mãnh lao tới, cảm giác quái dị từ địa phận khó nói sau lưng, giống như âm ỉ chảy ra một ít chất lỏng ướt át (chắc chắn là ác quỷ trước mặt đang tác quái), và cậu nhận ra rằng tất cả quần áo của mình vừa không cánh mà bay sau một cái búng tay của ác quỷ. Cậu bây giờ giống như vật hiến tế được ghi lại trong những bức tranh tường cổ xưa, người ta hiến dâng tế phẩm cho ma quỷ để ngăn chúng làm loạn.
Hiện giờ cậu thật sự trở thành vật hy sinh sao?
Thân thể trần truồng bị buộc phải nằm trên tấm thảm đỏ thô ráp trải trong giáo đường, những cái gai nhỏ găm vào da khiến cậu không thể cử động. Người đàn ông khuôn mặt tuấn tú đứng giữa hai chân dang rộng từ trên cao nhìn xuống cậu, trong đáy mắt không che giấu dục vọng. Bị ánh mắt trần trụi như vậy nhìn chằm chằm, Điền Dã muốn khép hai chân lại, cậu cứng đờ, thân dưới bởi vì ánh nhìn của ác quỷ hưng phấn ngẩng cao, đây chắc chắn là một điều tuyệt vọng đối với một cha xứ đã thề sẽ cống hiến cuộc đời mình cho Chúa.
Vị cha xứ trẻ vừa đáng thương vừa đáng yêu tức giận trợn tròn mắt, nhưng không những không có tác dụng răn đe ngược lại càng khơi dậy ham muốn tàn bạo của ác quỷ.
Chiếc lưỡi vốn chỉ dùng để chửi rủa thốt ra những lời tưởng chừng như đang khen ngợi: "Em có biết bây giờ em xinh đẹp thế nào không?"
Thân thể thường được che đậy bởi chiếc áo choàng đen cứng nhắc giống như một bức tranh triệu đô, làn da phấn nộm mềm mại đến khó tin, đẹp hơn bất kỳ nhân loại nào mà ác quỷ từng thấy, từ người trẻ đến thiếu nữ so ra đều kém hơn cỗ thân thể trắng nõn hoàn mỹ này. Thế nhưng thân hình này lại quá mức tục tĩu, dường như khắp cơ thể đều có những điểm nhạy cảm, dù tay quỷ có chạm vào đâu thì cái miệng đỏ tươi ngang ngạnh, mím chặt sẽ luôn tràn ra những tiếng rên rỉ quyến rũ (thề có lương tâm của trời đất, hắn chưa hề sử dụng sức mạnh ma thuật nào). Màu sắc nhợt nhạt trông giống như một cây cột hoang sơ run run rẩy rẩy đứng sừng sững, đáng thương phun ra từng dòng tinh dịch, và tệ hơn nữa - ngay cả cái miệng nhỏ nhắn màu hồng bên dưới cũng run rẩy chảy ra chất lỏng trong suốt.
Liệu một người đàn ông bình thường có thể như vậy sao? Kim Hyukkyu nheo mắt lại nghĩ: Đơn giản là em ấy gợi tình hơn bất kỳ kẻ đĩ điếm nào trên thế gian.
Cậu không nên là tín đồ của Chúa, cậu phải là tình nhân của quỷ dữ, xứng đáng bị gai đen giam cầm cơ thể, nhốt vào địa ngục đêm vĩnh cửu, rên rỉ khát khao tinh dịch của hắn và khóc nức nở khi bị tách ra khỏi dương vật, lỗ nhỏ phía sau sẽ bị chịch đến mức không thể khép lại được, nhưng đôi chân thon dài xinh đẹp vẫn sẽ bất mãn xoa eo hắn cầu xin nhiều hơn nữa.
Nghĩ đến cảnh tượng như vậy, Kim Hyukkyu phấn khích đến mức để lộ ra hình dạng chiếc đuôi.
Cái đuôi đen thon dài từ phía sau ác quỷ thò ra, chóp đuôi hình trái tim tò mò chọc vào lỗ thịt mềm mại, cái lỗ xinh đẹp dường như ngứa ngáy, còn muốn chống cự lại mở ra một khe hở nho nhỏ.
Mũi nhọn nhỏ nhưng đầy xảo quyệt chớp lấy cơ hội và đâm xuyên qua.
Khuôn mặt của Điền Dã đã chuyển từ xấu hổ giận dữ sang đỏ bừng vì dục vọng.
Nó kỳ lạ, rất kỳ lạ, bất kể là từ phương diện nào.
Khi còn nhỏ cậu thường trốn sau tượng các vị thần nghe lén mọi người cầu nguyện, đặc biệt là những người không hẹn trước với cha xứ mà vụng trộm tiến vào giáo đường. Trong số đó không thiếu những người đàn ông đáng thương bị cưỡng hiếp bởi "sodomites", họ quỳ xuống trước mặt các vị thần đang mỉm cười, khóc lóc kể hết nỗi tuyệt vọng cùng thống khổ. Cho nên Điền Dã mơ hồ biết được, một người đàn ông bị một người đàn ông lăng nhục là cực kỳ xấu hổ và đau đớn.
Nhưng không phải bây giờ.
Thay vì khiến cậu cảm thấy khó chịu, sự xâm nhập của dị vật lại khiến thân thể sinh ra một loại cảm giác "khát" hoặc "đói", một cơn ngứa ngáy khó chịu bơi qua những bề mặt da chưa bị ác quỷ chạm vào, đồng thời lan ra toàn thân, chiếm lấy quyền khống chế cơ thể. Điền Dã cảm thấy chính mình giờ phút này giống như đang nằm trên mây, tứ chi lơ lửng trên không trung nhưng lại bất lực không thể cử động.
"Em bị vấy bẩn rồi."
Ác quỷ liếm láp những giọt lệ rơi xuống, đầu lưỡi cạy mở răng môi muốn dây dưa.
"Đúng vậy a." Điền Dã vòng tay qua lưng Kim Hyukkyu và đón nhận nụ hôn nhớp nháp của ác quỷ.
Cậu đã bị vấy bẩn rồi.
Bị dục vọng dày vò, bị cơn đói gặm nhấm vào xương tuỷ, kẻ ngoan đạo lúc này đây lại khát cầu từng thứ quà của ác quỷ.
Đôi chân thon dài treo lên vòng eo gầy gò, huyệt đạo màu hồng nuốt trọn dị vật dữ tợn của ác quỷ.
Điền Dã tái mặt vì đau.
"Bảo bối, thả lỏng một chút," Kim Hyukkyu cắn vào tai cha xứ trẻ: "Em chặt quá, anh không động được."
"Không, ngươi, ngươi quá lớn." Điền Dã bắt đầu nghẹn ngào: "Đau... Ngươi, mau ra ngoài!" Nói xong liền đưa tay đẩy Kim Hyukkyu.
Hắn cười khúc khích, chạm vào mặt chàng trai trẻ: "Em đã tiếp nhận ác quỷ rồi, sao còn có thể thay đổi được?"
"Ngoan, một lát sẽ không đau nữa." Ngoài miệng nói lời lừa gạt, cơ thể lại không chút lưu tình chỉ lợi phần mình ra vào.
Điền Dã bị chịch đến mức thanh âm đứt quãng, cánh tay bất lực bám lấy ác quỷ, giống như người chết đuối bám chặt vào một khúc gỗ nổi.
Dương vật của ác quỷ không ngừng thay đổi góc độ, khi nó đi qua một điểm nào đó, Điền Dã cảm thấy thắt lưng mình đột nhiên mềm nhũn, tiếng rên rỉ vốn đang bị kiềm chế cuối cùng cũng không nhịn được phát ra.
Ác quỷ ngừng động tác, ý cười đáng sợ: "Tìm được rồi."
Triệt để chiếm đoạt, đồng hoá.
Vị cha xứ thánh thiện.
Rơi vào địa ngục vĩnh hằng.
Tội nghiệt sâu nặng trên thân thể.
Vĩnh viễn không thể khoan thứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro