Kim Hyukkyu khóc nhè
🐷: [Đâu rồi?]
🐷: [Không phải em bảo muốn ra ngoài ăn sao?]
🐷: [?]
🐰: [tq] (đm)
🐰: [Không ăn nữa]
🐷: [?]
🐷: [Ai chọc giận em?]
🐰: [Không]
🐰: [Khi khác nói]
🐷: [?]
Điền Dã tắt điện thoại, phớt lờ tin nhắn dồn dập của Minh Khải.
Điền Dã cúi đầu, từ góc nhìn của cậu chỉ có thể nhìn thấy mái đầu của Kim Hyukkyu, những sợi tóc mềm mại nhô ra, cọ vào đùi cậu có chút ngứa ngáy.
"Đứng dậy." Điền Dã hít một hơi thật sâu, đẩy nhẹ người phía trên, tỏ ý muốn ra ngoài.
Kim Hyukkyu không hề nhúc nhích, mặt chôn trong trong bụng Điền Dã, hai tay ôm chặt eo cậu, giả vờ không nghe thấy.
Điền Dã có chút tức giận, người này còn chưa uống thuốc. Có lẽ anh không nghe thấy tiếng chuông của người giao hàng, thuốc và cháo đặt trước cửa nhà sớm thành đồ đông lạnh.
Kim Hyukkyu trông có vẻ gầy, nhưng dù gì cũng là một người đàn ông trưởng thành cao 1m8. Việc đưa một người bệnh bất tỉnh về giường của anh ta ở tầng hai tốn không ít sức lực của Điền Dã, gần như là nửa cái mạng của loài thỏ chỉ hoạt động trong nhà như cậu. Không những thế, người này còn không ngoan tí nào, cậu ở trong bếp bận rộn vì anh ta, còn anh ta vừa tỉnh dậy thì gọi loạn cả lên, còn khóc lóc hệt như bị cậu bắt nạt vậy.
"Kim Hyukkyu" Điền Dã lại đẩy người phía trên một cái.
Cảm nhận người trong tay mình muốn rời đi, Kim Hyukkyu cảm thấy hoảng sợ, anh ôm lấy cậu, hai cánh tay khoá chặt ngăn cậu đứng dậy.
Anh nhỏ giọng cầu xin: "Không... Iko đừng đi... Ở đây... Ngủ..."
Điền Dã thở dài: "Chân em tê rần rồi. Không ngủ được."
Người kia không trả lời, tận lực giả vờ không nghe thấy.
Nhìn cái đầu đầy lông đang ra sức dụi dụi vào bụng mình, sự tức giận của Điền Dã bay đi mất. Thôi vậy, không nên so đo với con lạc đà bệnh này. Cậu chạm nhẹ vào má anh, người kia lập tức áp mặt vào tay cậu, Điền Dã không khỏi nhớ đến Raccoon ở nhà, mỗi khi đòi ăn đều dụi vào lòng bàn tay cậu nịnh nọt. Một Kim Hyukkyu thế này, trực tiếp làm cho tim cậu mềm nhũn.
"Kim Hyukkyu anh bị sốt rồi. Thuốc ở bên ngoài. Em đi lấy cho anh được không?"
Lạc đà phía trên quyết tâm giả chết. Anh không trả lời, đầu vẫn vùi vào người cậu.
"Chúng ta uống thuốc trước rồi trở về ngủ có được không?"
Điền Dã nhẹ nhàng dỗ dành người nọ, Kim Hyukkyu có vẻ đang cân nhắc, anh không trả lời mà đưa tay vuốt ve eo cậu.
"Em đi lấy thuốc. Sau đó trở về ngủ cùng anh có được không?" Điền Dã nhẹ giọng nói, cậu vuốt ve những sợi tóc mềm mại, miệng không ngừng khẳng định mình chỉ đi lấy thuốc một lát sẽ sớm trở về ngủ cùng anh.
Người kia có vẻ không hài lòng lắm nhưng vẫn chịu để cậu đi sau khi Điền Dã cam đoan lần thứ ba với anh rằng mình chỉ đi một lát, tuyệt đối không lừa anh.
Điền Dã thận trọng bước xuống giường. Cậu nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng, mọi hành động hết sức cẩn trọng, sợ rằng mình vô ý sẽ làm tổ tông trên giường đổi ý.
May mà đã giải quyết bữa tối trên máy bay trước khi đến đây, nếu không với tính khí con ma bệnh kia có mà khóc ngập cả phòng không cho cậu đi.
Kim "bé ngoan" Hyukkyu sau khi ăn cháo uống thuốc thì tự giác leo lên giường chờ Điền Dã. Vốn muốn hỏi anh chỗ để miếng dán hạ sốt nhưng nhìn hốc mắt đỏ ửng của người trên giường lúc cậu mở cửa phòng Điền Dã quyết định từ bỏ.
Thôi vậy, dù sao cũng uống thuốc rồi, nghĩ vậy cậu xoay người vào phòng, leo lên giường nằm bên cạnh trước ánh mắt hài lòng của Kim Hyukkyu.
Có thể là do Kim Hyukkyu đã đổi một chiếc giường mới, cũng có thể là do lâu rồi không gặp anh, tóm lại Điền Dã loay hoay một lúc nhưng vẫn không ngủ được.
Điền Dã muốn mở điện thoại xem, nhưng người kế bên gần như vô hiệu hoá cậu. Cằm anh đặt trên mái tóc của cậu, hai tay ôm cả người cậu vào lòng, chân anh gác lên người cậu, hệt như ôm thỏ bông. Đúng thật là xem cậu thành thỏ bông mà ôm, vị trí của Điền Dã vốn là chỗ của con thỏ bông to gần bằng nửa người cậu, nhưng bạn thỏ sớm đã bị Kim Hyukkyu trục xuất xuống dưới sàn nhường chỗ cho hỗ trợ nhỏ.
Lớn như vậy còn ôm thỏ bông, trẻ con thật đấy, Điền Dã cười nhạo anh trong lòng. Người này vừa trẻ con vừa bám người. Mỗi khi đổ bệnh là quấn quít cậu không rời, vừa ngang ngược vừa khóc lóc không cho cậu đi, nào có giống lạc đà, rõ ràng là mèo tinh dính người. Tính tình thế này không biết bạn gái anh có chiều nổi không? Người này cũng hay thật, có bệnh không tìm bạn gái chăm sóc lại đi làm khổ cậu tới tận đây trông coi anh. Đúng là thứ đàn ông tệ bạc, càng nghĩ càng tức.
Nhìn con lạc đà say ngủ, Điền Dã có chút ấm ức. Kim Hyukkyu thì hay rồi, một bên có bạn gái, một bên bắt cậu chăm anh ta. Tuy không hẳn Kim Hyukkyu bắt cậu, là cậu tự nguyện tới chịu khổ, nhưng chung quy vẫn là tại tên đàn ông đẹp trai tồi tệ này.
Điền Dã quyết định trừng trị tên này, trả thù cho bản thân. Cậu véo mũi Kim Hyukkyu, âm mưu làm cho anh ta tắt thở.
Người kia nhăn mày khó chịu, Điền Dã vội vàng thả tay ra, đương nhiên là đùa thôi cậu cũng chưa bệnh tới mức đó.
Kim Hyukkyu dụi mặt vào mái tóc bông xù của Điều Dã, anh tham lam hít vào mùi hương dễ chịu trên tóc cậu, là loại dầu gội quen thuộc Điền Dã vẫn dùng, ngọt ngào, dinh dính như bản thân cậu. Hai tay anh xoa nhẹ lưng cậu, miệng lẩm bẩm gọi đứa nhỏ.
"Iko..."
"Bé ngoan..."
"Đừng nghịch"
Vệt hồng lan từ mũi cho đến hai bên má của cậu. Điền Dã yếu ớt phản bác "Em không phải... Anh có bệnh..."
Người kia không trả lời, anh vỗ nhẹ lưng đứa trẻ như dỗ ngủ.
Không biết là do trong phòng ấm áp, hay là do cậu không còn lạ giường nữa, mí mắt Điền Dã dần nặng trĩu, cả khuôn mặt cậu chôn trong ngực Kim Hyukkyu.
Trước khi hoàn toàn chìm vào giấc ngủ, Điền Dã nhận ra trong phòng Kim Hyukkyu mang hương chanh thanh mát, hệt như lần đầu tiên cậu đến đây.
Hơi thở đều đều từ đứa nhỏ quanh quẩn trên cổ anh. Cảm giác tê dại xuyên qua làn da theo mạch máu chảy về tim, gây nên cơn bão hạnh phúc trong lòng Kim Hyukkyu. Anh ôm hỗ trợ nhỏ trong lòng, mãn nguyện nhận ra đứa trẻ vùi sâu vào lồng ngực anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro