Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Anh có thể hôn Iko không?

Điện thoại reo liên tục, Điền Dã không muốn bắt máy, nhưng đối phương có vẻ sẽ không dừng lại nếu cậu không trả lời.

Là anh Minh Khải, ầm ĩ như vậy đến tai anh cũng là chuyện bình thường, Điền Dã trả lời "Em có việc" rồi dứt khoát tắt máy.

Kim Hyukkyu cúi đầu nhìn đôi dép bông dưới chân mình. Sự cố phát sóng nửa giờ trước gây nên một trận náo loạn không nhỏ, điện thoại bị anh vứt ở góc nào không rõ, nhưng chắc cũng trong tình trạng bị oanh tạc dữ dội. Nhất định là sốt hỏng đầu, nếu không sao anh lại bất cẩn không tắt mic chứ? Giờ thì hay rồi, mọi người đều biết anh là tên mít ướt không chịu nổi cảnh bị em trai nhỏ bỏ rơi, Kim Hyukkyu có cảm giác không thiết sống nữa.

Điền Dã lướt vài vòng trên diễn đàn, hầu hết mọi người đều đang bàn tán về buổi phát sóng của Kim Hyukkyu. Có người bảo đây mới thật sự là "last dance" của alpaca, anh trực tiếp công bố bộ dạng não yêu đương của mình trước hơn một ngàn người xem.

Kim Hyukkyu lén nâng mắt nhìn trộm người đối diện. Đứa trẻ ngồi trên giường, ánh sáng nhợt nhạt từ màn hình rọi lên đôi má hồng, ngón tay cặm cụi gõ gì đó, thỉnh thoảng em cau mày, môi nhỏ mím lại. Em đang không vui, Kim Hyukkyu biết mình nên làm gì đó để giải thích cho sự tình kì lạ giữa họ những ngày qua, nhưng anh không làm thế. Kim Hyukkyu chìm đắm vào việc tận hưởng khuôn mặt dễ thương lúc giận dỗi của đứa trẻ.

Điền Dã biết người nọ nhìn trộm mình. Cậu vờ như không phát hiện ánh mắt lộ liễu từ người xạ thủ, Điền Dã tiếp tục xem các tin tức trên diễn đàng. Tuy không hoàn toàn hiểu những gì người hâm mộ thảo luận trên đó, nhưng cậu vẫn nắm bắt được một số thông tin hữu ích.

Thứ nhất, vụ việc trở thành chủ đề hot trên diễn đàng, mọi người bày tỏ niềm yêu thích với alpaca khóc nhè, một số tỏ ra thích thú trước ngôn ngữ kì lạ giữa hai người.

Thứ hai, có người đoán cậu là người bạn gái hay đến quán cafe cùng lạc đà, thông tin này nhanh chóng bị phản bác, hai người đã chia tay.

Điền Dã khó hiểu trước tin tức này, độ tin cậy có vẻ không cao lắm. Chia tay? Không phải mới đây còn tốt sao? Bận rộn yêu đương nên không có thời gian trả lời tin nhắn. Bạn gái chịu không nổi Kim Hyukkyu bám người nên quyết định đá alpaca?

"Kim Hyukkyu"
K
Alpaca không trả lời, anh ngơ ngác nhìn đứa trẻ, cậu đã đổi loại kính khác, là loại không quá lớn, vừa vặn ôm lấy khuôn mặt. Iko có vẻ trẻ con hơn những người cùng tuổi, em non nớt và ngây thơ, loại kính gọng sáng làm cho em thêm phần ngốc nghếch, Iko là đồ ngốc.

Điền Dã nhìn người đối diện, cậu kiên nhẫn gọi anh : "Kim Hyukkyu"

"Hả?" Alpaca trúc trắc trả lời như vừa tỉnh ngủ

"Bạn gái anh đâu?"

Câu hỏi từ hỗ trợ nhỏ như một quả bom dội xuống, cú nổ lớn trụ tiếp đem Kim Hyukkyu tỉnh táo trở về. Anh ngơ ngác nhìn vào mắt đứa trẻ, không hiểu cậu có ý gì.

"Your gf, where?"

"Anh... anh không có" Sợ chưa đủ thuyết phục, anh nói tiếp "Hiện tại không có, sau này cũng không"

Kim Hyukkyu không biết nên giải thích thế nào, lần cuối anh gặp cô là vào hai tuần trước. Họ cùng nhau đi dạo, cô kể về người đồng nghiệp đã đính hôn.
Cuối cùng, khi họ dừng lại dưới một gốc cây lớn, cô gái nhìn thẳng vào mắt anh, vẫn dáng vẻ thong dong thường ngày.
"Lúc đầu em nghĩ anh là một tên khốn" Giọng cô nhẹ nhàng nhưng đầy quyết đoán: "Rõ ràng anh đã có người trong lòng nhưng vẫn chấp nhận hẹn hò cùng em"
Kim Hyukkyu nhớ mình muốn nói gì đó, nhưng lại chẳng thốt nên lời. Anh nhận ra mình không thể phản bác lời nói của cô.

Tâm trạng lên xuống thất thường, những lần vô tình chạm tay nhau, những lần chia sẻ một ánh nhìn lặng lẽ, cơn sóng ấm áp tràn ngập trong anh. Là tình yêu đầy khao khát, không phải sự che chở của một người anh trai.

"Em biết anh đang nghĩ tới ai" Cô nhìn vào mắt anh, không hờn giận, chỉ là sự thật cô không thể phớt lờ : "Anh là một người tốt, anh dịu dàng và chu đáo. Anh chỉ không có tình cảm với em. Có lẽ anh không nhận ra nhưng anh yêu người đó nhiều hơn anh vẫn nghĩ, em có chút ghen tị với người đó đấy." Cô cười khúc khích, giọng điệu trở nên nhẹ nhàng hơn: "Em nghĩ mình xứng đáng với một tình yêu mà người đó dành trọn vẹn cho em. Giống cái cách mà anh Hyukkyu yêu tuyển thủ Meiko vậy. Chúng ta đều hiểu điều mình cần không có ở đối phương nên ta hãy dừng lại ở đây nhé."

Điền Dã nghĩ mình phát sốt, có lẽ Kim Hyukkyu lây bệnh cho cậu.

Câu trả lời ẩn ý từ anh, nỗi hoang mang tột cùng trong cậu.

Điền Dã không dám hỏi Kim Hyukkyu có ý gì, cũng không dám bày tỏ cảm xúc của mình. Cậu sợ anh nghe thấy nhịp tim dồn dập bên trong lồng ngực, sợ anh nhìn thấy sự vui sướng đang lan toả trong tâm trí cậu.

Kim Hyukkyu là một người nhút nhát, anh trầm tĩnh và sống nội tâm, anh hiếm khi để lộ tâm trạng của mình với người khác, anh cũng không để bản thân hành xử một cách nóng vội. Nhưng đứng trước người mình yêu, anh cũng chỉ là một đứa trẻ hành động theo bản năng.

Kim Hyukkyu bước tới giường, anh ngồi xuống cạnh đứa nhỏ. Cả không gian như chợt tĩnh lại kể từ giây phút đó, chỉ có tiếng thở nhẹ nhàng hoà vào nhau. Ánh sáng mờ nhạt từ chiếc đèn đầu giường hoạ lên sắc đỏ trên đôi má em, vạch trần tâm trạng căng thẳng của hỗ trợ nhỏ. Kim Hyukkyu trìu mến nhìn em, thoả mãn trước phản ứng đáng yêu của đứa trẻ.

"Đó là một cô gái tốt. Cô ấy giúp anh nhận ra tình cảm thật của mình"

Điền Dã không trả lời, cậu cúi đầu thật thấp, tận lực trốn tránh ánh mắt anh.

"Anh đã cố phớt lờ cảm xúc đó, nhưng anh nhận ra mình không thể. Cái cảm giác ấy quá đỗi lạ lùng và ngọt ngào, nhưng cũng vô cùng đau đớn. Lòng anh ngập tràn hạnh phúc trước niềm vui của em ấy, tim anh thắt lại vì nỗi buồn nơi em, mỗi lời em ấy nói, mỗi việc em ấy làm đều khiến tâm trí anh loạn nhịp. Anh không biết phải làm gì với thứ tình cảm này, phải nói sao cho em ấy hiểu, nhưng anh chắc chắn mình không thể sống với nỗi dằn vặt này, anh phải nói cho em ấy biết." Giọng Kim Hyukkyu nhẹ nhàng như đường tan vào nước.

Điền Dã cảm giác đầu mình sắp bốc cháy. Người nọ dùng chất giọng ngọt ngào tấn công cậu, gây nên trận hỗn loạn trong bộ não cậu. Điền Dã tiếp tục im lặng, vờ như mình không biết người anh nói đến là ai.

"Iko không hỏi anh người đó là ai à?"

Điền Dã lắc đầu, tận lực tỏ vẻ không liên quan đến em.

Kim Hyukkyu bật cười trước sự đáng yêu của em. Iko là đồ con thỏ ngốc nghếch.

"Nhưng anh muốn Iko quan tâm anh. Iko mau hỏi anh khi nào anh bày tỏ với người đó đi" Kim Hyukkyu đặt hai tay lên vai Điền Dã, anh bắt hỗ trợ nhỏ đối diện với mình, nũng nịu đòi cậu quan tâm mình.

Điền Dã chưa bao giờ chiến thắng trước một Kim Hyukkyu như này, cậu cam chịu để làm theo ý anh. "Vậy... khi nào anh nói với người đó..."

Kim Hyukkyu chỉ chờ có vậy, anh nhanh chóng đáp lời : "Ngay bây giờ" Anh không chờ đứa trẻ phản ứng mà tiếp tục nói thêm : "Nhưng trước hết anh cần phải làm một việc quan trọng"

Điền Dã ngẩng đầu nhìn người đối diện, cậu ngơ ngác nhìn anh "Việc gì ạ?"

Kim Hyukkyu đưa tay lên, ngón tay nhẹ nhàng đặt dưới cằm đứa trẻ, từ từ nâng cằm cậu lên, buột cậu phải nhìn thẳng vào mắt anh.

"Anh muốn hôn em ấy"

Kim Hyukkyu tiến lại gần, hơi thở của anh gần như chạm vào làn da Điền Dã, xúc cảm tê dại lan ra khắp người cả hai. Ánh mắt anh khoá chặt vào đôi mắt trong veo sau lớp kính, sự khao khát tràn ra khỏi tâm trí anh như dây thường xuân quấn quýt cậu không rời.

Điền Dã không đáp lời Kim Hyukkyu, cậu phớt lờ ánh mắt nóng bỏng của anh, cậu để mặc anh vuốt ve cằm mình, cậu vờ như không nhận ra không khí ám mụi giữa hai người, nhưng những ngón tay bấu chặt lấy drap giường, cơ thể run rẩy đã bán đứng sự thấp thỏm của cậu.

Kim Hyukkyu khẽ cười, anh tiếp tục đến gần hỗ trợ nhỏ. Khi hai bờ môi chỉ cách nhau một hơi thở, ngón tay anh chạm vào môi đứa nhỏ, đầu ngón tay mân mê cánh môi hồng, anh hài lòng khi cảm nhận hơi thở rối loạn từ Điền Dã.

"Anh có thể hôn Iko không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro