Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

phải làm gì nếu gặp lại bạn trai cũ ở thế giới hậu tận thế (extra)

␥ Tên gốc: 末世生存遇上前男友怎么办 (金赫奎视角)
␥ Source: jingluoxue86084 via lofter
␥ Góc nhìn của Kim Hyukkyu

-

Rít... đau quá, dùng tay ôm lấy vết thương trên trán, Kim Hyukkyu nghĩ thầm, Meiko... liệu em ấy còn để ý đến mình không?

Vừa xuống máy bay, Kim Hyukkyu đã thấy chuyện chẳng lành, chưa kịp nghỉ ngơi anh đã phải bỏ chạy ngay. Đám đông xung quanh tán loạn, có người liên tục hét lớn: "Chạy mau chạy mau! Có người đang ăn thịt người!" Chỉ trong chốc lát, toàn bộ sảnh chờ trở nên hỗn loạn, người người chen chút bịt kín lối ra.

Kim Hyukkyu cũng vội vàng chạy, anh kéo vali hành lý của mình, may mắn được dòng người xô đẩy đến lối thoát. Cảnh tượng này... khiến anh liên tưởng đến bộ phim "Train to Busan" ở quê nhà. Hiện tại ở đây hỗn loạn thế này, vậy còn ở Hàn Quốc, mẹ anh... còn có Meiko, liệu họ có biến thành thứ đó không?

Kim Hyukkyu không dám nghĩ tiếp, anh lấy điện thoại gọi cho mẹ, không ai bắt máy, anh trai cũng không nghe, Điền Dã cũng chỉ thấy báo bận.

Sân bay đã hoàn toàn hỗn loạn, bên ngoài cũng không ngoại lệ, tiếng la hét tiếng cầu xin vang lên khắp nơi, mùi máu tanh nồng nặc khiến người ta buồn nôn đến phát ngấy.

....

Cách lây lan:
1. Bị cắn.
2. Vết thương dính máu zombie.

Kim Hyukkyu trong mấy ngày khó khăn sinh tồn đã tổng kết ra quy luật lây nhiễm của virus và truyền bá lại cho những người đồng đội cùng lập đội với anh.

Đội trưởng là một người đàn ông cơ bắp cao 1m8, ánh mắt người đàn ông thoáng dao động, có phần né tránh, hắn châm một điếu thuốc, vỗ mạnh vào vai Kim Hyukkyu rồi nói: "Làm tốt lắm, nhanh như vậy đã tổng kết được."

Kim Hyukkyu cảm thấy đau, sống trong mấy ngày tận thế này đã gây ra cú sốc lớn cho thế giới quan của anh, cái gì mà ánh sáng nhân tính, thứ đó từ lâu đã không còn nữa khi những người trong đội muốn ném anh ra ngoài hiến tế cho lũ zombie.

Kim Hyukkyu hiện tại rất yếu, thực sự rất yếu. Chả trách bọn họ muốn để anh chết đi để đổi lấy thời gian sinh tồn, dù sao Kim Hyukkyu thật sự quá yếu không phải sao... Chỉ là sẽ cố gắng nói hết lời để trốn thoát được.

Kim Hyukkyu nhặt con dao găm trong tay, âm thầm nắm chặt, trong mắt lóe lên sát ý, nhưng nhìn gần lại trở thành một dòng suối mùa xuân, bình lặng không gợn sóng.

Đồng đội hẳn sẽ không tin anh, Kim Hyukkyu biết, ai mà tin được một người suýt chút nữa đã bị đồng đội hại chết lại không hề có dã tâm báo thù, một lòng trung thành với đội được chứ.

Nhưng anh không chờ được nữa, anh không thể trở về Hàn Quốc nữa, trước mắt động vật đã phát sinh biến dị, đoán chừng tương lai không xa thực vật cũng sẽ thế, chỉ có thể đi tìm Meiko thôi.

Điều này cũng là hy vọng mong manh, anh không rõ liệu người yêu mình vẫn là con người hay đã biến thành zombie hoặc có lẽ đã bỏ mạng từ lâu, nhưng dù khó như mò kim đáy biển anh cũng phải tìm được cậu.

Anh phải trở thành zombie mới được. Kim Hyukkyu, người đã tốt nghiệp ngành Toán học, cẩn thận phân tích lợi và hại. Thay vì làm một con người yếu đuối bị người khác hãm hại, thà anh trở thành một zombie không có ý thức.

Nếu Điền Dã cũng là zombie thì tốt. Như vậy anh sẽ không phải băn khoăn nữa, rằng rốt cuộc nên giết cậu hay kìm nén ham muốn ăn thịt cậu để sống cùng nhau. Kim Hyukkyu ôm bức ảnh chụp chung của anh cùng gia đình và người yêu, miễn cưỡng chìm vào giấc ngủ.

Cơ hội tới rồi, Kim Hyukkyu nghĩ. Gần đây cả đội đang rơi vào trạng thái cuồng nhiệt, bọn họ điên cuồng giết zombie, thậm chí không màn đến tính mạng của mình. Nghe nói người của các đội khác đã thức tỉnh dị năng.

Đội trưởng của bọn họ chắc sẽ không cam chịu dưới trướng người khác đâu nhỉ? Những ngón tay thon dài xoay khẩu súng đoạt được từ đội khác, Kim Hyukkyu hờ hững nghĩ, dù sao anh cũng đã dùng mạng sống của mình để đổi lại lòng tin đúng không?

Về phần có muốn trở thành người có dị năng hay không, Kim Hyukkyu cảm thấy tỉ lệ 50% thức tỉnh dị năng so với tỉ lệ 50% trở thành zombie đối với anh mà nói, vừa về Trung Quốc đã gặp phải chuyện như thế này, anh không dám đặt cược vào sự may mắn của chính mình.

Vẫn là trở thành zombie thực tế hơn. Dù gì có chết cũng không biết ai giết mình, không có hận thù cũng không có tình yêu. Kim Hyukkyu liếm đôi môi khô khốc, hy vọng đồng đội biết điều một chút nhỉ, nếu không anh sẽ không nhịn được mà bóp một cái.

Hành lý của Kim Hyukkyu càng ngày càng đơn giản, trước kia mang theo một chiếc vali, giờ đây anh chỉ mang theo một cái balo, bên trong còn chứa một khẩu súng có ống giảm thanh và máu zombie mà anh đã vất vả thu thập được.

"Tiểu Kim, ở đây có tinh hạch* của zombie, cậu có muốn thử không?" Đội trưởng hỏi anh, tay cầm cái tinh hạch phát ra mùi máu tanh và ánh sáng yếu ớt.

(*) tinh hạch trong ngữ cảnh này chỉ một phần quan trọng trong cơ thể zombie, có thể chứa năng lượng hoặc có tính chất đặc biệt giúp thức tỉnh dị năng.

Độ tinh khiết quá thấp rồi, Kim Hyukkyu đánh giá. Tuy nhiên cũng là lỗi của anh khi đội chỉ có thể lấy được loại tinh hạch này, dù sao giết người cũng cần một lý do chính đáng, vậy thì cứ lấy lý do anh không thành công trong việc thức tỉnh dị năng và biến thành zombie đi.

"Không cần đâu đội trưởng, người như tôi có lẽ sẽ không thể thức tỉnh dị năng và trở thành zombie." Kim Hyukkyu lắc đầu và ra hiệu không.

"Nếu không cần thì thôi, hôm nay chúng tôi sẽ thức tỉnh siêu năng lực, cậu hãy để mắt đến chúng tôi, nếu phát hiện ai đó biến thành zombie thì hãy giết ngay, đừng quan tâm đến tình đồng đội."

"Được, đội trưởng yên tâm, tôi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ." Anh nói, thanh âm như dòng suối chảy vỗ vào đá, trong trẻo dễ nghe, khiến người ta không tự chủ được sinh lòng tin tưởng.

Người đàn ông được gọi là đội trưởng cảm thấy không yên tâm, dù Kim Hyukkyu đã dùng mạng sống để cứu cả đội nhưng hắn vẫn lo sợ. Liệu có ai sẽ thật sự trung thành với đội sau khi bị bỏ rơi và suýt chết? Huống chi người đó còn là người mà hắn đã nói nên vứt bỏ.

Nhớ lại đêm mưa chàng thanh niên ấy quay lại, đêm đó hắn đã không ngủ được. Khi đó mái tóc Kim Hyukkyu ướt đẫm, toàn thân đẫm máu, không thể phân biệt được đó là của zombie hay của anh. Khi anh ngẩng đầu lên nhìn hắn, ánh mắt tàn nhẫn và sát khí trong đó khiến hắn không thể nào quên được, dù ngay lập tức trở nên yếu ớt và mềm mại, nhưng hắn vẫn nhớ đến tận bây giờ.

Vì vậy, người được gọi là đội trưởng đã ra lệnh cho một người khác để mắt đến Kim Hyukkyu, nếu anh có dấu hiệu bất thường thì phải giết ngay lập tức.

Kim Hyukkyu trong lòng hiểu rõ, đội trưởng vẫn không thật sự tin tưởng anh, nhưng tên đàn ông mà hắn ta ra lệnh cũng chẳng phải người tốt lành gì, đã muốn mưu quyền soán vị từ lâu rồi. Đến lúc đó súng của ai sẽ nhanh hơn đây? Điều này thì không biết được.

Đêm đến.

Trong kho vang lên tiếng xào xạc, mọi người tụ tập lại với nhau, đội trưởng lên tiếng: "Mọi người gần đây cũng đã biết, sự xuất hiện của những người có dị năng mang đến tia sáng kết thúc tận thế. Đội chúng ta cuối cùng cũng đã lấy được tinh hạch. Hôm nay chúng ta sẽ sớm thức tỉnh năng lực, đóng góp một phần cho loài người."

Những người khác đều gật đầu, tất cả mọi người đều đang mong chờ siêu năng lực mình sẽ thức tỉnh là gì: liệu sẽ là hệ sét mạnh nhất hay hệ không gian được coi như một bug? Nhưng những điều đó chẳng liên quan gì đến Kim Hyukkyu, anh chỉ biết rằng tất cả mọi người trong đội này, bao gồm cả anh, đều đáng lẽ phải chết rồi.

Đội trưởng như thường lệ yêu cầu Kim Hyukkyu và một người đàn ông khác giúp trông chừng. Kim Hyukkyu ngồi xếp bằng trên mặt đất, giống như một cây thông cao vút. Người kia đi vòng quanh, thấy Kim Hyukkyu không có phản ứng gì, cuối cùng cũng thốt ra: "Cậu không muốn giết hắn?" Nói xong, hắn mím môi ra hiệu cho anh giết đội trưởng.

Kim Hyukkyu lấy súng ra từ trong balo, dứt khoát và nhanh chóng bắn về phía người đàn ông, một phát đạn chết ngay lập tức. Người đàn ông dường như rất ngạc nhiên cho đến khi chết, hắn ta không bao giờ nghĩ rằng cậu thanh niên trông có vẻ yếu ớt mỏng manh lại có thể đột ngột giết người, cũng không nghĩ rằng Kim Hyukkyu sẽ vi phạm nội quy của đội trưởng mà lén lút giấu súng.

Tiếp theo, Kim Hyukkyu nhìn các đồng đội đang nằm đó, mọi người đều rất đau đớn, có người trên mặt đã xuất hiện sắc xanh. Kim Hyukkyu không trực tiếp sử dụng súng của mình mà lấy vài khẩu súng từ chỗ súng giấu mà anh tìm thấy, giết chết từng người một.

Đoàng.

Đoàng.

Đoàng.

Một số người thậm chí vừa mới thức tỉnh siêu năng lực nhưng chưa kịp sử dụng thì đã chết dưới tay của anh, chết không nhắm mắt.

Về phần đội trưởng, mặt hắn ta tái xanh và sưng tấy, có vẻ như sắp biến thành zombie. Kim Hyukkyu cố tình để hắn ta sống để giết cuối cùng. Khi thấy hắn ta sắp mở mắt, anh bắn liên tiếp vài phát, tiễn hắn ta xuống địa ngục để gặp những cô gái đã chết thảm dưới tay hắn ta, bị dùng xong rồi vứt bỏ.

Sau khi làm xong những việc này, trong kho đã tràn ngập mùi máu tươi. Kim Hyukkyu không chút sợ hãi, anh nhẹ nhàng vuốt mắt cho những người đồng đội đã chết không nhắm mắt, rồi lấy máu zombie mà anh giấu trong túi ra.

Kim Hyukkyu xé bỏ miếng băng trên trán, vì một lý do nào đó mà vết thương trên trán anh vẫn không lành, bất quá anh cũng không quan tâm. Kim Hyukkyu dùng dao găm tạo ra những vết cắt sâu trên đó, máu không ngừng trào ra, tạo thành một dòng máu từ từ chảy xuống, chảy qua đôi mắt hẹp dài rồi chảy xuống cằm, thấm ướt cả áo anh.

Anh mở chai máu đó ra, mạnh mẽ đổ vào vết thương mà mình tạo ra. Kim Hyukkyu không quan tâm sống chết, anh đã giết bao nhiêu người rồi, bản thân cũng là kẻ đáng phải xuống địa ngục, chỉ tiếc là, chưa kịp từ biệt gia đình và người yêu.

Một tiếng nổ, anh ngã xuống.

Khát quá, thật sự khát quá - anh có thể sẽ chết, cổ họng như bị mặt trời thiêu đốt không thương tiếc, anh không thể nói được một lời, càng không thể ngừng nghĩ, phải nhớ kỹ, phải nhớ kỹ, phải nhớ kỹ.

Meiko, Điền Dã, ​​​​người yêu của mày, phải nhớ, có thẻ cả đời này mày sẽ không bao giờ trở về Hàn Quốc được nữa, em ấy chính là người thân duy nhất, người yêu duy nhất của mày.

Vào khoảnh khắc trước khi mất đi ý thức, Kim Hyukkyu lấy bức ảnh chụp chung ra và hôn từng người trên đó, coi như lời từ biệt quá khứ của mình.

....

Khi anh tỉnh dậy thì trời đã sáng, xác chết bên cạnh bắt đầu bốc mùi thối rữa, Kim Hyukkyu cũng không có gì bất ngờ....

Đợi đã, đôi mắt anh trợn to trong chốc lát, anh... làm sao mà vẫn còn ý thức của mình?

Nhưng Kim Hyukkyu còn chưa kịp suy nghĩ, anh đói, thật sự rất đói, xác chết bên cạnh quá hấp dẫn. Tuy nhiên Kim Hyukkyu - người vẫn còn ý thức thật sự không muốn ăn, dù như thế nào anh cũng không thể ăn đồng loại của mình.

Nhưng nếu không ăn thì sẽ chết, anh khó khăn cắt một miếng thịt từ cánh tay của người đồng đội gần nhất với mình, để bản thân miễn cưỡng no bụng.

Zombie đang đến, tiếng gào thét và tiếng bước chân vang lên liên tục. Kim Hyukkyu muốn chạy, nhưng anh lại nghĩ, đã thành zombie thì chạy làm gì, bọn chúng cũng đâu ăn anh.

Quả đúng như vậy, lũ zombie lao vào nhà kho nhỏ hẹp này, Kim Hyukkyu không chút hoang mang, anh cắt thịt những xác chết xung quanh mình, muốn thử xem rốt cuộc lũ zombie sẽ chết sau bao lâu nếu không ăn thịt.

Kim Hyukkyu làm những gì anh phải làm, anh ngẩng đầu nhìn đám zombie đông đúc trước mặt và im lặng. Những thứ này sao không động đậy? Lũ zombie từng con một chảy nước dãi, có con thậm chí còn chảy dãi trên mặt đất, nhưng không một con nào dám nhúc nhích.

??? Kim Hyukkyu vẫy tay một tay, tất cả zombie đều cử động, bắt đầu chia nhau những xác chết trên mặt đất.

Xem ra anh đã trở thành cái gọi là zombie cấp cao. Như vậy cũng tốt, thuận tiện cho anh tìm người, dù sao lũ zombie cũng là tai mắt của anh rồi, còn lo gì việc Meiko đang ở đâu nữa?

....

Chỉ biết rằng cậu sẽ trốn ở vùng ngoại ô, Kim Hyukkyu sai lũ zombie đi đến khu vực Điền Dã sinh sống gây rối, nhưng lại không cho phép chúng giết người. Sau đó anh đi vào cửa hàng tiện lợi gần với nơi cậu ở nhất, phá huỷ hết đèn và đèn pin.

Vào ngày Điền Dã hành động, Kim Hyukkyu lại giết một người, đây là lần đầu tiên anh giết người kể từ khi trở thành zombie. Đôi mắt lạnh lùng của Kim Hyukkyu dán chặt vào người đàn ông trước mặt, một phát bắn chết rồi ném vào cửa hàng tiện lợi trước đó.

[Thực ra zombie đoàn kết và nghe lời hơn là bị thu hút bởi ánh sáng.]

So với những đêm không có ánh sáng, chúng sợ bị lạc đàn hơn, Kim Hyukkyu kết luận. Vậy nên anh yên tâm để lũ zombie ra tay, mục tiêu là giết tất cả mọi người trừ Meiko.

Về phần Điền Dã, cứ để anh lo.

Khi thấy đầu của Điền Dã ló ra, Kim Hyukkyu cảm thấy trái tim đã chết của anh sắp đập trở lại. Anh gần như không suy nghĩ mà chạy về phía cậu, nhưng Điền Dã lại không hề do dự bắn một phát.

Kim Hyukkyu cảm thấy có chút đau lòng, rốt cuộc mình đã trở thành zombie thật rồi sao? Kiềm chế dục vọng muốn đem cậu ăn hết từ trên xuống dưới, Kim Hyukkyu yên lặng đứng trước mặt Điền Dã, không nói một lời, đương nhiên cũng là vì anh không thể nói.

"Con mẹ nó anh làm sao mà..."

Không được! Đồng tử Kim Hyukkyu thít chặt, Điền Dã đây là tự hại mình, anh đưa tay che miệng cậu lại. Khi thấy đối phương nhíu mày mới buông ra, từ từ ngăn cách mình với cậu.

Điền Dã xấu hổ đến nỗi cả mang tai cũng đỏ bừng. Tại sao chứ? Kim Hyukkyu lúc này mới quan sát Điền Dã, phát hiện cả tai cậu đều đỏ, không khỏi thấy kỳ quái, là do anh sao?

"Có nói chuyện được không?"

[Không thể.]

Kim Hyukkyu lắc đầu.

Điền Dã đang muốn rời đi, tại sao? Bên ngoài thực sự rất nguy hiểm mà. Kim Hyukkyu vội vươn tay ra ngăn cản, sau đó lại nghĩ nếu làm cậu bị thương thì không ổn nên liền nhanh chóng thu hồi bộ móng sắc nhọn của mình, chỉ nắm nhẹ cổ tay đối phương.

Kim Hyukkyu ra sức lắc đầu.

[Bên ngoài rất nguy hiểm, anh sẽ bảo vệ em.]

"Kim Hyukkyu, anh vẫn hiểu những gì em nói đúng không? Bây giờ em đã có đồng đội rồi, bọn họ đã tách khỏi em, em phải đi tìm bọn họ, cảm ơn lần này anh đã không giết em, sau này chúng ta coi như không quen biết nhau nhé?" Điền Dã khẽ nói.

Kim Hyukkyu không muốn, anh rất lo lắng, anh dùng sức nắm chặt cổ tay Điền Dã và ép cậu vào tường. Kim Hyukkyu muốn hôn cậu nhưng anh lại rất sợ, sợ rằng vì mình mà cả Điền Dã cũng sẽ biến thành zombie. Cảm xúc trong lòng hỗn loạn, anh đặt đôi tay lạnh lẽo, xanh xao của mình áp lên môi cậu, môi của Điền Dã thật ấm áp.

Kim Hyukkyu hôn Điền Dã qua bàn tay mình, anh đột nhiên cảm thấy hối hận, hối hận vì sao mình lại trở thành một zombie? Đến cả việc hôn người mình yêu cũng phải cẩn thận như đi trên một lớp băng mỏng.

Anh vẫn giữ được lý trí, Kim Hyukkyu buông tay ra khỏi môi Điền Dã và chờ đợi câu trả lời từ cậu.

"Kim Hyukkyu, em thực sự phải đi rồi. Trời sắp sáng, nếu đợi thêm nữa, em sẽ chết ở đây khi zombie xuất hiện." Điền Dã thúc giục.

Kim Hyukkyu đứng bất động, anh muốn đi theo Điền Dã, nếu lần này không đi theo, thì liệu còn có lần sau không? Anh không dám đặt cược vận may của mình.

"Em hiểu rồi, anh muốn đi cùng em phải không?"

Kim Hyukkyu chậm chạp phản ứng lại, Điền Dã đang hỏi anh có muốn đi cùng hay không, anh gật đầu mạnh mẽ.

Điền Dã khẽ thở dài, cậu nắm chặt tay anh, mười ngón tay đan vào nhau: "Đi thôi, zombie nhỏ, đừng để bị phát hiện."

!!! Đồng ý rồi! Kim Hyukkyu đột nhiên phấn khích, anh cảm thấy khoảng cách đến ngày mình trở lại làm người cũng không còn xa nữa.

....

"Kim Hyukkyu, Kim Hyukkyu..."

Điền Dã lại gọi anh, Kim Hyukkyu ​​lặng lẽ đan mười ngón tay của mình vào tay cậu, làm vậy sẽ khiến anh cảm thấy an tâm hơn một chút.

Đã là một năm kể từ khi họ cùng nhau sinh tồn trong ngày tận thế. Trong suốt hành trình này anh đã giúp đỡ không ít, Điền Dã chắc chắn sẽ khen anh. Chỉ có điều Kim Hyukkyu cũng rất phiền não, anh không thể nói được, mà Điền Dã vẫn cứ dạy anh, dạy đi dạy lại cách nói "anh yêu em", "anh thích em".

Kim Hyukkyu biết điều đó, nhưng anh không thể nói được, anh đã dốc hết sức lực của mình nhưng chỉ có thể im lặng một cách nực cười.

Anh lại nhìn thấy sắc mặt Điền Dã đỏ lên, sau đó cậu liền không muốn để ý tới anh nữa. Kim Hyukkyu rất muốn hỏi tại sao nhưng lại không thể biểu đạt được, anh nhẹ nhàng quay đầu lại.

[Why?]

Có phải là vì anh nên em mới không vui không? Kim Hyukkyu im lặng một lúc lâu, suy nghĩ kỹ về những việc đã làm trong thời gian qua nhưng cũng không tìm ra lý do.

[Anh sai rồi.]

Kim Hyukkyu ôm chặt Điền Dã đang nằm trên thảm, hành động này của anh khiến cậu phản kháng: "A! Đừng, anh không thể ôm em!!! Mùi thối trên người anh vẫn chưa hết, a hiong hiong!!"

Kim Hyukkyu không nghe, anh ôm chặt Điền Dã, vùi đầu vào cổ cậu, khoé mắt mang theo chút ẩm ướt.

Anh nhất định phải biết nói, nhất định phải trở lại làm người!

Khi nghe Điền Dã nói sắp có huyết thanh, Kim Hyukkyu cảm thấy trái tim đã chết của mình sắp bắt đầu đập trở lại, lần đầu tiên là vì Điền Dã, lần thứ hai là vì bản thân sắp trở lại làm người.

Điền Dã hỏi anh có muốn đi không, Kim Hyukkyu đương nhiên gật đầu, anh rất muốn, thật sự rất muốn trở lại làm người.

Không ngờ Điền Dã lại nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt anh, cậu nói với anh: "Dù anh là con người hay zombie, bởi vì anh là Kim Hyukkyu, em vẫn thích anh."

Nhưng mà Điền Dã, anh muốn trở lại làm người là vì muốn đường hoàng ở bên cạnh em, công khai nói rằng anh là người yêu của em.

Kim Hyukkyu không trả lời. Anh càng muốn học nói hơn nữa.

Đêm trước khi đến thành phố C.

Kim Hyukkyu vỗ vỗ Điền Dã để đánh thức cậu, Điền Dã vẫn còn mơ ngủ thì bị anh đè lên.

Kim Hyukkyu nhẹ nhàng hôn cậu.

Anh cảm thấy cơ thể lạnh lẽo của mình đang chảy một dòng máu nóng bỏng, những phần đã mất đi sự sống đang dần tái sinh. Anh nhớ lại đêm đó khi cả hai ở bên nhau, bầu trời đêm rực rỡ pháo hoa, nhưng không thể sánh được với đôi mắt của Điền Dã lúc này.

Kim Hyukkyu mở miệng, mỗi một từ nói ra đều phải dùng hết sức lực, cơ bắp căng cứng, sợ rằng Điền Dã sẽ nhận ra điều gì đó.

"Thích, thích em."

"Kim Hyukkyu, anh-thích-em."

Pháo hoa lại nở trong trái tim anh.

....

"Điền Dã, thích em, iko, thích em." Kim Hyukkyu lại ôm chặt Điền Dã để bày tỏ tình yêu của mình.

"Sao mỗi ngày anh đều nói thích em vậy, trước đây khi ở bên nhau sao không thấy anh nói? Hiong?" Thỏ nhỏ tức giận vỗ mạnh vào tay Kim Hyukkyu.

"Không phải vì iko đã nói đi nói lại khi anh là zombie sao? Anh phải bù đắp lại mới được."

Anh sẽ bù đắp lại tất cả những phần thiếu vắng em trong cuộc đời anh.

Kim Hyukkyu nghĩ.

-

Permission đã đính kèm ở phần trước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro