
chú thỏ phát sáng rốt cuộc đã ước điều gì?
␥ Tên gốc: 闪光兔兔到底许的什么愿望
␥ Source: indispensablelou via lofter
-
Kim Hyukkyu không phải kiểu người quá kiên định với chủ nghĩa duy vật, anh tự cho rằng bản thân khá thoải mái tiếp nhận những hiện tượng siêu nhiên. Tuy nhiên điều này cũng không ngăn được đôi mắt anh mở to vì kinh ngạc khi thức dậy vào buổi sáng và nhìn thấy mọi người xung quanh đều phát sáng.
Anh nhìn thấy mỗi người đều được bao quanh bởi một quầng sáng, có người quầng sáng rất ảm đạm, không sáng hơn đèn ngủ là bao. Có người lại được bao quanh bởi quầng sáng không chỉ đủ loại màu sắc mà còn nhấp nháy đến mức làm anh chóng mặt. Ban đầu, Kim Hyukkyu nghĩ rằng do ngủ không ngon nên bị hoa mắt, nên anh hiếm hoi lười biếng trở về giường ngủ thêm một giấc, kết quả khi tỉnh dậy mọi thứ xung quanh vẫn xanh xanh đỏ đỏ. Anh hỏi hỗ trợ mới trong đội có cảm thấy xung quanh có gì đó khác thường không, rồi nhận lại một ánh mắt nghi hoặc, đối phương dường như đang chơi trò chơi khác, quầng sáng sau lưng phát ra một tia đỏ nhạt.
Kim Hyukkyu không biết phải làm sao, lúc đến gặp bác sĩ của đội cũng nói không có vấn đề gì bất thường, vậy nên anh chỉ có thể chịu đựng sự hiếu kỳ, bật máy tính lên luyện tập, nghĩ rằng khi nào rảnh rỗi sẽ tìm phương pháp giải quyết. Kết quả ba ngày sau cũng không thấy chuyển biến tốt đẹp gì, anh ngược lại đã quen với chuyện đó.
Đoạn thời gian này anh cũng quan sát được một số quy luật liên quan đến quầng sáng, màu sắc và độ sáng dường như có liên quan đến tâm trạng. Tỉ như lúc tâm trạng tốt, ánh sáng là màu ấm và độ sáng cũng sẽ cao hơn, khi gặp những chuyện phấn khích, độ sáng sẽ đột ngột tăng cao. Chẳng hạn như lúc đồng đội mới của anh rút được tấm thẻ nào đó trong trò chơi, quầng sáng bên cạnh sẽ đột ngột sáng lên một chút.
Năng lực tương tự như thuật đọc tâm này thỏa mãn ham muốn hóng hớt của Kim Hyukkyu với tư cách một con người, anh cảm thấy tội lỗi nhưng lại không có cách nào khống chế được nên chỉ có thể tự an ủi bản thân rằng sẽ cố gắng sử dụng khả năng này vào những việc có ích. Tỉ như khi nhìn thấy hậu bối đang có tâm trạng không tốt và bị bao phủ bởi quầng sáng xanh anh sẽ quan tâm hỏi han vài câu, hoàn thành trách nhiệm của một người anh lớn.
Bình thường Kim Hyukkyu kiệm lời ít nói, gần đây lại nhờ vào khả năng này mà nhận được rất nhiều lời cảm ơn, tóm lại tâm tình cũng không tệ.
Khi phòng huấn luyện chỉ còn lại một mình anh, Kim Hyukkyu đã vô thức bấm vào buổi phát sóng trực tiếp của đồng đội cũ. Điền Dã trong thời gian cách ly dường như đã mập lên một chút, trông có phần giống với bạn nhỏ đôi má phúng phính khi anh và cậu mới gặp nhau, đôi tai mèo màu hồng đeo trên đầu khiến cậu trông vừa trẻ con vừa đáng yêu. Kim Hyukkyu nhịn không được liếm môi một cái, nhìn quầng sáng nhàn nhạt sau lưng Điền Dã, trong lòng có chút khó chịu. Tâm tình của cậu giống như không quá tệ, là bởi vì AD trong đội sắp trở lại sao?
Điền Dã bây giờ hoàn toàn giống như một con robot, mọi trò đùa đều bị giới hạn trong một khuôn khổ, khiến cho người ta tìm không ra sai lầm. Trước kia Kim Hyukkyu cảm thấy mình nắm rõ suy nghĩ của cậu trong lòng bàn tay, nhưng giờ đây anh lại hiếm khi thấy được cảm xúc thật sự của Điền Dã.
Nhân cơ hội này vụng trộm nhìn xem Điền Dã nghĩ gì về mình, một lời đề nghị hấp dẫn hiện lên trong đầu anh. Dù sao đây cũng xem như một món quà trời cao ban cho, Kim Hyukkyu vừa lúc tận dụng một chút cũng không phải vấn đề gì. Đây là lần đầu tiên Kim Hyukkyu chủ động dẫn dắt ý muốn nhìn xem tâm tình của người khác kể từ khi có được năng lực này.
Điền Dã không có biểu hiện gì khi khung chat với Kim Hyukkyu sáng lên, ánh sáng phía sau thậm chí còn mờ đi. Iko của anh thực sự đang cố gắng tiến về phía trước, Kim Hyukkyu không thể diễn tả được suy nghĩ của mình, như thể một phần nào đó trong lòng anh cũng theo ánh sáng phía sau lưng Điền Dã tối đi. Cố gắng chịu đựng sự khó chịu, anh nói vài câu chuyện phiếm về ngày thi đấu, sau khi nhìn thấy Điền Dã đóng khung chat lại, anh đột nhiên mất đi sức lực, ngả người ra ghế.
"Kim Hyukkyu đúng là một tên ngốc." Điền Dã ở bên kia thầm mắng trong lòng. Mỗi ngày đều chỉ biết hỏi đi hỏi lại, hỏi cậu đang làm gì, có đói không, trừ mấy câu này ra thì chẳng biết nói gì nữa. Ngày khai mạc của LCK cậu đã xem cách đây 8 kiếp, cố ý hỏi Kim Hyukkyu chỉ là tìm cớ để bắt chuyện, kết quả đối phương có qua có lại hỏi cậu khi nào bắt đầu thi đấu rồi lại không nói gì nữa. Điền Dã tạm thời coi như Kim Hyukkyu biết cậu đang phát sóng trực tiếp nên biết ý kiềm chế lại, nhưng ngọn lửa nhỏ trong lòng vẫn sột soạt bốc lên.
"Nếu anh ngu ngốc không biết tìm em nói chuyện nhiều hơn, có phải anh định để chúng ta cả đời không qua lại với nhau không!" Điền Dã ngoài mặt chán nản ngẩn người chờ xếp trận, nhưng sâu trong lòng đang nghiến răng nghiến lợi không nguôi. Rõ ràng chính cậu muốn che giấu để tránh hiềm nghi, nhưng điều này cũng không ngăn được cậu mắng Kim Hyukkyu.
Kim Hyukkyu ở phía bên kia màn hình kinh ngạc nhìn quầng sáng phía sau Điền Dã thay đổi một cách điên cuồng sau khi đóng khung chat. Đầu tiên là biến thành màu hồng sáng rực bao trùm cả người, tiếp sau lại bắt đầu lấp loé giữa màu xanh lam và xanh lục, sau đó là một màu đỏ chót thật lớn tựa như núi lửa phun trào, cuối cùng lại biến trở về màu hồng nhạt lấp lánh. Phía sau Điền Dã tựa như một quả cầu đèn trong quán bar, hoàn toàn không giống với quầng sáng xanh nhạt khi vừa trả lời tin nhắn.
Kim Hyukkyu không nhịn được cười, bởi vì anh biết ý nghĩa của những ánh sáng này. Trong đội có một nhân viên vừa mới kết hôn, khi vợ người đó đến thăm, sau lưng hai người đều là màu hồng phấn. Mặc dù anh không biết vì sao có ánh sáng đỏ khi tức giận, nhưng nhìn chung anh rất hài lòng với đáp án này. Hiện tại đường trên trong đội Điền Dã đang chơi rất tệ*, Điền Dã ngoài mặt không nói gì, nhưng màu đỏ phía sau đã bùng lên tận trời.
"Iko cứng miệng quen rồi."
Thế nên Điền Dã hiếm hoi nhận được yêu cầu gọi video từ Kim Hyukkyu sau khi kết thúc buổi phát sóng.
Ngay khi kết nối, Kim Hyukkyu đã nhận ngay một câu chửi thề tiếng Hàn, nhưng anh không hề tức giận, bởi vì ánh sáng phía sau Điền Dã vẫn là màu hồng.
"Gọi làm gì?" Điền Dã nghe có vẻ vẫn không có cảm xúc gì.
"Miss iko." Kim Hyukkyu hiếm khi nói thật.
"Anh có bệnh." Điền Dã ngoài mặt tỏ ra ghét bỏ, nhưng màu hồng phía sau đã bao phủ toàn màn hình.
Kim Hyukkyu thấy vậy vui vẻ, tranh thủ hẹn Điền Dã chơi game cùng nhau trong kỳ nghỉ. Điền Dã mặc dù đồng ý nhưng trên mặt thoạt nhìn qua vẫn có chút không tình nguyện. Kim Hyukkyu ngay lập tức bồi thêm một câu: "Like iko."
"Đã biết, anh lăn đi học tiếng Anh thêm hai năm nữa đi." Điền Dã lẩm bẩm, không biết trả lời cái gì, ánh sáng phía sau đỏ rồi lại hồng.
Hai người lại nói nhảm vài câu, mãi đến khi đồng đội Kim Hyukkyu tới mới lưu luyến không rời tắt điện thoại. Kim Hyukkyu rõ ràng đã thấy ánh sáng phía sau Meiko chuyển thành màu xanh lam khi nói hẹn gặp lại.
Kim Hyukkyu tên ngốc này hôm nay bị làm sao vậy? Cúp điện thoại xong, Điền Dã ở trong căn cứ uống nước để hạ nhiệt, vừa rồi chẳng hiểu sao lại cảm thấy nóng quá. Chẳng lẽ Chúa đã nghe thấy cậu đang mắng Kim Hyukkyu nên cho cậu một cơ hội?
Nếu đúng vậy thì cậu lại ước thêm một điều nữa hẳn là cũng có thể đi. Điền Dã lặng lẽ nhìn chung quanh, rõ ràng là đang nói trong lòng, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy chột dạ.
Kim Hyukkyu sau khi thăm dò thành công đã ngủ một giấc ngon lành, ngày hôm sau tỉnh dậy thì ánh sáng đã biến mất. Anh cũng không có cảm giác khó chịu gì, dù sao chuyện muốn biết nhất anh cũng đã biết. Anh lấy điện thoại mở phát sóng trực tiếp của Điền Dã, người trong màn hình đang đeo tai mèo vẫn không có biểu lộ gì.
Thôi thì chờ phát sóng xong lại tìm cậu nói chuyện phiếm vậy, Kim Hyukkyu đem di động cất vào túi, bước về phòng huấn luyện.
Bản thân Kim Hyukkyu không nhìn thấy, thật ra ánh sáng sau lưng anh, vào một vài khoảnh khắc nào đó, cũng là màu hồng.
-
(*) Trong câu gốc tác giả dùng 十分下饭 - Rất xuống cơm: tiếng lóng của cộng đồng game thủ Trung Quốc, "下饭" dùng để chỉ việc chơi rất tệ, khiến người xem cảm thấy buồn cười hoặc chán nản, ví với việc ăn phải một món ăn kém ngon làm mất khẩu vị cả bữa ăn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro