Chương 2-Trốn chạy
Kei tỉnh dậy trong một căn phòng trắng toát, ánh sáng từ bóng đèn huỳnh quang trên trần chiếu xuống khiến cậu nhíu mày. Cánh tay trái của cậu đau nhức, và khi nhìn xuống, cậu thấy một dây truyền nước gắn vào tĩnh mạch mình.
Ký ức mờ nhạt về những gì xảy ra trước đó ùa về: Reyn, căn phòng đầy mùi pheromone, và cơn đau ngột ngạt đến mức cậu không thể thở nổi. Kei cảm thấy cơ thể mình vừa yếu ớt vừa bị xâm phạm.
Không một chút do dự, cậu giật phăng dây truyền nước, mặc kệ máu bắt đầu rỉ ra từ vết kim tiêm. Tiếng máy theo dõi sinh hiệu réo lên từng hồi, nhưng Kei không quan tâm. Cậu rời khỏi giường, cơn chóng mặt ập đến nhưng cậu gắng gượng, mở cửa và bước ra khỏi phòng bệnh.
Hành lang bệnh viện vắng lặng, chỉ lác đác vài bác sĩ và y tá qua lại. Kei kéo chiếc mũ áo khoác trùm đầu và bước nhanh ra cửa sau, không muốn ai nhận ra mình. Cậu không thể ở đây, không thể đối mặt với Reyn. Cảm giác nhục nhã và đau đớn như đè nặng trong từng bước chân.
Ra khỏi bệnh viện, Kei bước đi vô định trên con đường vắng. Gió lạnh thổi qua, cơ thể cậu run lên vì kiệt sức. Những vết thương từ lần chạm trán với Reyn vẫn chưa lành, và giờ đây, cơ thể cậu như muốn phản bội chính mình.
Chỉ vài phút sau, đôi chân cậu khuỵu xuống. Thị giác của Kei mờ đi, và cậu ngã quỵ giữa đường, bất tỉnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro