Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 20

Lúc Chu Manh vừa từ phòng tắm bước ra liền phát hiện trên giường của mình nhô lên một cái ổ nhỏ, cậu xốc chăn lên nhìn, Vương Đại Minh nằm bò trên giường, mặt vùi vào gối, vểnh mông lên.

Chu Manh dừng giây lát, hỏi một câu: " Sao thế? Ngồi dậy."

Vương Đại Minh ảo não nói: " Không dậy, không còn mặt mũi nhìn người khác nữa rồi..."

Chu Manh hơi nhướn mày: " Mông vểnh cao như vậy, là đang ám chỉ với em à?"

Vương Đại Minh lập tức ôm mông xoay người lại, mặt cảnh giác nhìn Chu Manh.

Chu Manh chân dài sải một bước lên giường, sau khi nằm xuống liền thuận tay ôm hắn vào lòng.

Mới đầu Vương Đại Minh còn có chút cảnh giác, nhưng đợi hồi lâu mà Chu Manh vẫn chẳng làm gì.

Hắn im lặng đếm lông mi của Chu Manh một lúc, dần dần cảm thấy buồn ngủ, mi mắt càng lúc càng nặng trĩu rồi thiếp đi.

Giấc ngủ này của Vương Đại Minh không được yên ổn cho lắm, đầu tiên hắn mơ thấy mình bị một con bạch tuộc quấn lấy, sau đó lại bị một con sư tử vồ ngã vừa cắn vừa liếm, lúc bị một con cá Thái Dương đại dương đè lên, hắn cuối cùng cũng bừng tỉnh.

Hắn mơ màng một lát rồi nhanh chóng tỉnh táo lại, Chu Manh đang nằm trên người hắn, thấy hắn đã tỉnh giấc liền nhướn mày: " Em gọi anh cả buổi mà anh vẫn không tỉnh, đang định hôn một cái đánh thức anh đấy.", ngữ khí dường như có chút thất vọng.

Vương Đại Minh lần mò điện thoại trên gối đầu xem giờ, nhận ra đã là mười hai giờ trưa, hắn vội vàng ngồi dậy, nhưng vừa nâng người lên, hắn đã cảm thấy một trận đau nhức khủng khiếp từ eo đến tận gốc đùi, lập tức kiệt sức ngã về giường.

Đệch? Chuyện gì vậy! Lẽ nào tối qua hắn bị máy cày ủi à?

Vương Đại Minh còn đang hoang mang thì Chu Manh đã lại gần, xoa eo hắn mấy cái, nhẹ nhàng nói: " Hôm qua em nhất thời không kiểm chế được, hơi sỗ sàng một chút, lần sau em sẽ không thế nữa."

Lúc này bộ não chậm chạp của Vương Đại Minh mới hiểu ra, đây chính là triệu chứng sau chuyện ấy... Dừng! Loại chuyện này hắn không muốn hiểu tẹo nào!

" Hôm nay anh đừng ra ngoài," Chu Manh vừa xoa bóp eo cho Vương Đại Minh vừa nói, " Em ở trong phòng với anh."

Mới đầu Vương Đại Minh còn cảm thấy phiền muộn, nhưng kĩ thuật mát xa của Chu Manh rất tốt, chẳng bao lâu sau hắn đã thoải mái đến mức rên rỉ, còn chủ động nghiêng người sang một bên, nhân tiện sai bảo: " Lên trên một chút, ừm ừm, nhích sang trái một chút..."

Vương Đại Minh ở trong khách sạn một ngày, Chu Manh cũng chăm sóc hắn cả một ngày, ngày hôm sau rốt cuộc Đại Minh cũng có thể xuống giường, nhưng hắn không có thời gian dạo triển lãm truyện tranh, bởi vì hắn nhận được cuộc gọi khẩn từ người nhà, nói rằng có người họ hàng xa dưới quê vừa qua đời, bảo hắn về quê một chuyến.

Tuy không thể nhớ ra nổi người họ hàng xa ấy là ai, Vương Đại Minh vẫn phải rời đi sớm.

Lúc nói tạm biệt với Chu Manh, trong lòng Vương Đại Minh hơi thấp thỏm, nhưng ngoài dự đoán của hắn, Chu Manh lại gật đầu rất bình thản. Vương Đại Minh ngạc nhiên, không ngờ Chu Manh lại dễ dàng đồng ý như vậy.

Chu Manh điềm tĩnh nói: " Người chết quan trọng nhất, những chuyện khác có thể để sang một bên, anh mau đi đi."

Vương Đại Minh chớp chớp mắt, hỏi dò: " Em không sợ anh chạy luôn sao?"

Nét mặt của Chu Manh vẫn bình thản như cũ: " Anh cứ thử xem."

Vương Đại Minh vô thức nuốt nước bọt, lắc đầu lia lịa.

Lúc Vương Đại Minh đi, Chu Manh không đến tiễn hắn.

Hắn nhận ra trong lòng mình có chút thất vọng.

Sau khi tham dự xong đám tang của người họ hàng xa, hắn lại bị bà ngoại ở quê kéo về nhà, Vương Đại Minh nhiều năm rồi chưa về quê, nhìn bà mình tuổi tác đã lớn, hắn do dự một chút, sau đó quyết định ở lại.

Quê hắn ở một vùng núi rất hẻo lánh, tín hiệu cực kì kém, trong làng không có Internet, ngay cả nấu cơm cũng phải lên núi kiếm củi nhóm lửa, mới đầu hắn sống rất chật vật, nhưng rồi hắn cũng nhanh chóng chấp nhận thích nghi một cách vui vẻ, coi như nhớ đắng nghĩ ngọt.

Duy chỉ có hai điều không vui cho lắm, đó là tín hiệu kém và không có mạng.

Mấy ngày đầu Vương Đại Minh còn cố gắng gọi điện cho Chu Manh, nhưng vì tín hiệu quá kém, cuối cùng hắn vẫn không liên lạc được, gọi thêm hai ba lần rồi bỏ cuộc, nghĩ đợi đến lúc về sẽ giải thích với Chu Manh sau.

Trải qua hơn mười ngày ở quê, Vương Đại Minh càng ngày càng nhớ nhung mạng Internet, hắn muốn lên mạng, hắn muốn đọc tiểu thuyết, hắn muốn chơi game... hắn nhớ cả Chu Manh nữa.

Vương Đại Minh cảm giác hắn suy rồi.

Nhớ Chu Manh chết đi được.

Nhìn Vương Đại Minh cả ngày cứ như oán phụ, bà ngoại cuối cùng cũng xua tay, thả Vương Đại Minh đi.

Vương Đại Minh lập tức hớt hải quay trở về.

Vừa đến nơi có tín hiệu, hắn lập tức gọi điện cho Chu Manh, điện thoại vừa kết nối, hắn còn chưa kịp mở miệng thì đầu bên kia đã cúp máy.

Vương Đại Minh bối rối, gọi lại lần nữa.

Cuộc gọi lại được kết nối, nhưng hắn mới nói được một chữ, đầu dây bên kia lại cúp cái rụp.

Vương Đại Minh ngơ ngác gọi lại lần nữa, lần này đối phương không thèm bắt máy mà thẳng thừng cúp luôn.

Vương Đại Minh đơ người, rốt cuộc cũng nhận ra.

Chu Manh cố ý không nhận cuộc gọi của hắn.

Vương Đại Minh rất phiền muộn, Vương Đại Minh rất đau lòng, Vương Đại Minh rất tủi thân, Vương Đại Minh lại gọi cho Chu Manh mấy cuộc nữa.

Sau đó lại bị cúp máy thẳng thừng.

Vương Đại Minh sốt ruột, lại gửi cho Chu Manh vài tin nhắn, nhưng vẫn bặt vô âm tín.

Hắn chết lặng, sau đó kiểm tra lại lịch sử tin nhắn và cuộc gọi mười ngày qua, kết quả phát hiện toàn bộ tin nhắn và cuộc gọi của Chu Manh, tổng cộng cũng phải hơn một trăm tin, còn khủng khiếp hơn mấy cuộc gọi liên hoàn như thể đòi mạng của người bán sau khi bị khách đánh giá kém trên Taobao.

Vương Đại Minh trầm ngâm hồi lâu, đúng lúc này, hắn chợt nhớ ra khoảng thời gian khi hắn vẫn còn nói chuyện với Chu Manh trên QQ, hai người có trao đổi vài món quà nhỏ, hắn nhanh chóng tìm ra địa chỉ của Chu Manh, chuẩn bị đến nhà Chu Manh tự mình giải thích.

Hắn định ra ngoài lại sực nhớ mình vừa mới từ dưới quê lên, cả người dơ hầy, nhìn hơi mất hình tượng, lần đầu tiên đến nhà Chu Manh, đương nhiên phải ăn mặc sạch sẽ chỉnh tề một chút, bèn quay người vào phòng tắm.

Vương Đại Minh đang tắm giữa chừng, bỗng nghe thấy tiếng chuông cửa từ ngoài phòng khách vang lên.

Tiếng chuông càng lúc càng dồn dập, cứ như thể đang giục riết vậy.

Hắn bèn quấn khăn tắm quanh hông, ra ngoài phòng khách mở cửa.

Mới đầu Vương Đại Minh còn tưởng là nhân viên bán hàng, nên vừa mở cửa vừa nói oang oang: " Không cần bảo hiểm không cần mua báo không cần mỹ phẩm không cần thực phẩm chức năng..."

Cửa vừa mở được một nửa, hắn lập tức đơ toàn tập.

Không ngờ người đứng ngoài cửa lại chính là Chu Manh đã hơn mười ngày không gặp.

Chu Manh mặt không chút cảm xúc nhìn Vương Đại Minh, lúc nhìn thấy chiếc khăn tắm quấn quanh hông hắn, trong mắt cậu xẹt qua một tia lạnh lùng.

Vương Đại Minh ngơ ngác, Chu Manh nhà hắn mặc đồ nam cũng đẹp trai như vậy, ngầu tới nỗi hắn không khép nổi hai chân. Vương Đại Minh còn chưa bật mode mê trai được bao lâu đã bị Chu Manh kéo ra, sau đó đè lên tường ngoài hành lang cưỡng hôn.

Nụ hôn của Chu Manh dường như có chút ý tứ trút giận, vừa cắn vừa gặm, Vương Đại Minh bị hôn đến nỗi miệng đau nhói, nhưng được nhìn thấy người mình đã nhớ nhung lâu như vậy, hắn cũng dần dần chìm đắm trong nụ hôn.

Cho đến khi hắn nghe thấy tiếng bước chân từ dưới lầu truyền đến, hình như có người đang đi lên cầu thang.

Vương Đại Minh vội vàng đẩy Chu Manh: " Mau vào đi, có người đến kìa."

Chu Manh bị đẩy ra, lại tiếp tục sấn tới hôn hắn, như thể không sợ bị người khác nhìn thấy.

Nghe thấy tiếng bước chân càng lúc càng gần, Vương Đại Minh lập tức cảm thấy không ổn, hắn không muốn bị chụp ảnh đăng lên weibo đâu!

Hai tên đàn ông ôm hôn nhau ở nơi công cộng, đã vậy một trong hai còn bán khỏa thân... Kiểu gì cũng bị đưa lên tiêu đề weibo cho xem!

Hắn không muốn phải comeout trước mặt bàn dân thiên hạ đâu!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro