Giới thiệu 3
Một đại sảnh dài. Người đàn ông lưng khòm, chống gậy, người mặc vải tốt, chân đi giày da lướt nhanh qua những bức vẽ treo trên tường. ông có đôi mắt xanh, làn da trắng khỏe, mái tóc ngắn đen óng và vết sẹo dài trên trán. Trong không gian vắng lặng ấy, những tiếng hừ hừ theo làn điệu dân gian phát ra từ đôi môi nhẹ nhếch lên của ông vang vọng đến cuối đại sảnh.
Dần hiện ra trong tầm mắt là một thiếu niên cao khỏe. Mình khoác áo choàng, hông mang kiếm. Cậu có khuôn mặt điển trai, nụ cười tỏa nắng, mái tóc vàng dày như bờm sư tử cùng đôi mắt xanh thẳm. Thấy cậu, người đàn ông bước nhanh đến, hạ gậy, quỳ một chân, hôn lên tay cậu và nói:
"Chúc vương triều mãi trường tồn"
Thiếu niên niềm nở đỡ ông dậy, khoác vai ông đi vào trong căn phòng tràn đầy ánh nến và đồ ăn.
Họ ngồi sát nhau, cậu ngồi đầu bàn. Họ cùng cầu nguyện, nếm rượu và tạ ơn thượng đế. Thế là kết thúc nghi lễ.
Thức ăn mau chóng được dọn đi, thay thế chúng là những ngọn núi giả được nặn bằng đất sét, những hình nhân và những thành trì được chạm khắc tinh tế bằng gỗ quý...
Từng chút từng chút một, cả một nửa đại lục được dựng nên với sự chính xác đáng kinh ngạc.
Cậu mân mê ly rượu trong tay mà mắt không rời khỏi chiếc bàn, cả hai đều như vậy.
"Hôm qua ta đã nhận được tin của ông rồi, Bá Tước. Liệu ông có thể giải thích kĩ hơn cho ta được không."
Người đàn ông nốc hết ly rượi trong tay, đứng dậy, nhấc cây gậy lên và nói:
"Thưa bệ hạ, ngày hôm qua tình báo đã thu thập được tin trễ 1 ngày rằng kinh thành Vĩnh Xuân đã ra lệnh giới nghiêm vô thời hạn"
"Ồ, vậy nguyên nhân?"
"Vua băng hà"
Tay cậu run rẩy trong phút chốc, cậu trừng mắt nhìn người đàn ông như thể đang tìm kiếm bất cứ biểu hiện nào của sự dối trá.
Người đàn ông, nhếch nhẹ môi, di chuyển đến gần cuối bàn, cầm gậy chỉ vào một tòa thành mà nói:
"Thông tin đã được xác thực thưa bệ hạ, chúng ta đã mất 2 con Griffin để đưa tin ra được cái thành chết tiệt đó, lũ cấm vệ quân đúng là không lơ lỏng tí nào cả."
"Vậy ông còn giờ gì nữa, tập hợp quân đội, lương thực, dân binh. Chúng ta..."
Người đàn ông lắc đầu, di chuyển ngược về phía đầu bàn.
"Chúng ta sẽ đánh Drift, bệ hạ."
Cậu cúi đầu, nhìn vào từng thành trì gỗ trước mặt, nhíu mày thật chặt. Một hồi lâu, cậu lên tiếng:
"Quân lực không đủ, khí hậu khó khăn hay ..."
"Chúng ta không đủ tiền để chinh phục cả một dân tộc thưa bệ hạ"
Tiếng thở dài chán chường từ đôi môi hồng, cậu trượt dài trên chiếc ghế da, phất phất tay.
"Vậy cứ làm những gì có thể đi Bá Tước"
Người đàn ông lắc nhẹ đầu, quay trở lại ghế, nhấp nhẹ ly rượu đã lại được rót đầy.
"Bệ hạ không nên chán chường như vậy, Tây tiến là tiền đề để ta có thể Nam chinh thành công, ngài biết mà."
"Bao lâu đây, Bá tước? Cha ta đã chờ cả một đời, ta không muốn phải chờ tới khi bạc tóc!"
"Không lâu đâu, thưa Bệ hạ. Mùa đông năm nay đến sớm lắm."
Vị Hoàng đế trẻ bật dậy, nghi hoặc hỏi:
"Thì sao?"
Từng lời từng lời lọt vào tai ngài sau đó như những cơn gió thép cứa vào linh hồn. Từng giọt mồ hôi lăn đều trên má, ngài có thể cảm nhận được nhịp tim của mình đang tăng nhanh theo từng câu chữ thêu dệt lên những khả năng mở ra một trang sử mới cho triều đại của gia tộc.
Trong tòa lâu đài nguy nga, tráng lệ mà cũng đầy vắng lặng ấy. Vào một buổi tối trăng cao, vị Bá tước được hậu nhân gọi là rắn độc, cùng với vị vua trẻ căng tràn sức sống và tham vọng, đã viết lên những dòng đầu tiên cho cuộc chiến thảm khốc bậc nhất lịch sử lục địa, trong một bữa tối như bao bữa tối khác của lâu đài.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro