Đánh dấu chủ quyền
L thong thả xắt miếng bánh kem, đôi mắt mở to vẫn chăm chú quan sát Yagami Raito, âm thầm phân tích. Vụ án Kira đã kéo dài được khoảng một năm rồi, nhưng dạo này, anh cảm thấy ánh nhìn của đối tượng tình nghi số một về mình có vẻ gì lạ lùng. Trong đôi đồng tử nâu sẫm ấy cháy lên một tia lửa xoáy vào anh, song không giống sự hận thù thường thấy của những kẻ phạm tội với người truy đuổi hắn. L bất giác cắn ngón tay.
Về phần kẻ tình nghi, hắn đang tập trung đọc tài liệu. Thực tế, đó chỉ là vẻ ngoài mà hắn cố tạo ra. Mỗi khi L nhìn đi chỗ khác, cặp mắt của con người ấy lại lia thật nhanh sang anh, lóe sáng một khao khát, rồi lại quay đi khi anh để ý. Hắn đoán chắc anh đã biết có gì đó khác thường ở hắn, dù theo hắn anh không thể hiểu nó cụ thể là gì. Chỉ có hắn biết thôi, và tuy khó để thừa nhận, hắn cũng đã chấp nhận nó rồi. Đó là một tình cảm mãnh liệt nhưng không rõ ràng, xen giữa sự yêu thương, trân trọng sâu sắc và ham muốn sở hữu đến điên cuồng.
Raito vẫn chẳng rõ vì sao hắn lại có thứ tình cảm này, nhất là với một đối thủ và kẻ thù như L.
- Raito-kun, tôi thấy cậu có gì đó lạ lắm.
L nói với hắn khi cả hai đang ở trong phòng riêng.
- Lạ gì cơ, Ryuzaki? – Hắn mỉm cười nhẹ nhàng, hỏi lại.
Nghe vậy, người tóc đen im lặng cụp mắt xuống. Anh với tay lấy đĩa bánh kem dâu.
- Tôi cứ có cảm giác như kiểu Raito-kun thích tôi ấy. – Anh nói trước khi cúi xuống ăn một miếng.
Gương mặt kẻ tình nghi bỗng chốc tối sầm lại. L cảnh giác nhìn hắn không chớp. Trong đôi mắt nheo lại của hắn thoáng xuất hiện một tia máu.
- Tôi đùa thôi, Raito-kun ghét câu đùa đó đến thế à?
Lời vừa dứt đôi môi anh đã bị chặn lại bởi một nụ hôn bất ngờ từ Yagami Raito. Mở mắt trong xuyên suốt quá trình, anh nhận ra đó chỉ đơn thuần là một cái chạm môi dịu dàng và có phần rụt rè, khiến L hoài nghi vì chẳng ăn nhập với cái nhìn tham lam mà hắn chiếu tới anh. Khi rời ra, trước con mắt bối rối của thám tử, Raito liếm môi.
- Cậu ngọt lắm. Cơ mà khi hôn cậu phải nhắm mắt lại. – Raito nhếch mép, bàn tay vuốt ve khuôn mặt anh. – Đúng là thám tử thiên tài có khác. Nhưng cậu sai rồi. Tôi không thích cậu. Tôi. Yêu. Cậu. – Hắn gằn từng chữ, với chất giọng như muốn khắc chúng lên tim L.
- Phải rồi. – L đáp mà biểu cảm không đổi. – Thực ra tôi cũng thích Raito-kun.
- Nói dối.
Lần này tới lượt L rướn người hôn hắn, đôi mắt nhắm hờ như lời khuyên kia; anh muốn dùng hành động ngọt ngào để khiến hắn cởi bỏ lớp mặt nạ và gạt đi toan tính, để rồi sẽ lộ diện là Kira. Tất nhiên cắt ngang lời vạch trần vừa nãy và chứng minh sự đáng tin của mình cũng cần thiết.
Tuy nhiên Yagami Raito không ngây thơ như anh tưởng.
Khi L định kết thúc, Raito đã nhanh chóng đưa tay ôm đầu anh và ép anh kéo dài nụ hôn. Đột ngột cắn mạnh vào môi anh, hắn khiến anh bất ngờ mà vô tình hé mở đôi môi. Lập tức, lưỡi hắn luồn vào trong, quấn lấy lưỡi L trong niềm đam mê cuồng nhiệt, thèm thuồng tận hưởng cái hương vị đầy mê muội của người hắn yêu nhất; Raito vui vẻ khám phá mọi ngóc ngách của khoang miệng anh, chủ động cuốn anh vào vũ điệu của tình yêu. Thám tử càng cố gắng thoát ra, bàn tay Raito lại càng giữ chặt anh hơn nữa, và làm nụ hôn thêm sâu. L vỗ nhẹ vào ngực hắn biểu tình, cũng bị phớt lờ. Chỉ cho tới khi anh hết cả dưỡng khí, hắn mới chịu buông tha.
Đôi môi L sưng lên, đỏ mọng. Raito thấy anh sao mà đáng yêu, sao mà làm hắn khao khát đến thế. Hắn vẫn còn đói lắm, đói kinh khủng, hắn muốn hôn anh, cắn anh, muốn chiếm lấy anh, hắn không thể kiềm chế được nữa, bao nhiêu tình yêu của những cô gái khác đều chẳng thể khiến hắn bận tâm, chỉ có L, chỉ có anh mới xứng là của hắn. Hắn muốn anh, muốn cả tình yêu, tâm hồn và thể xác.
L đã nhìn ra vẻ khát khao mất kiểm soát ở hắn. Anh đứng dậy muốn rời đi. Song, trước khi tiến được năm bước, hắn bỗng ôm ngang eo anh và mạnh bạo nhấc anh lên. Nhận ra hắn sắp làm gì, L gắt lên.
- Không, Raito-kun, thả tôi ra.
Raito bế anh với một nụ cười đắc thắng đáng sợ trên môi. Mặc cho anh có phản đối, hắn hoàn toàn chẳng có ý định để anh đi. Cuối cùng, hắn thả anh xuống giường và khóa anh dưới hắn, hai tay ghim chặt cổ tay anh xuống tấm nệm.
- Anh yêu em. Anh yêu em nhiều lắm.
- 90% là Kira không biết yêu.
- Anh không phải Kira! – Hắn nói dối. Tuy muốn phản bác nhận định của L, hắn đã mau chóng nhận ra đây là một cái bẫy. - Anh không nói dối em, Ryuzaki, mà anh nói dối em về việc này để làm cái gì?
L quay mặt đi, né tránh cái nhìn thiêu đốt của kẻ tình nghi. Anh muốn cắn ngón tay, nhưng nhận ra tay mình đã bị ấn xuống giường. Biết L không muốn thấy mặt mình, hắn liền tóm lấy cả hai tay của anh, ghim lên đầu anh bằng một tay. Tay còn lại hắn nắm chặt cằm anh, buộc anh phải nhìn vào mắt mình.
- Em có yêu anh không, L?
Hắn gọi "L". Tương đối ngạc nhiên vì câu hỏi, L lại chìm trong suy tư. Có thể nào Kira muốn dùng tình yêu để thuyết phục anh khỏi nghi ngờ hắn, hay hắn định điều tra thêm về anh, hay thậm chí là làm cho anh đứng về phía hắn? Anh cũng không chắc nên trả lời thế nào cho đúng. Anh cảm thấy gì chứ? Liệu anh có yêu hắn?
- Raito-kun...
- Sao, L?
Anh nuốt nước bọt. Đôi mắt hắn đang khóa chặt vào anh với một mong muốn độc chiếm dữ dội. Điều gì sắp xảy ra? Anh chẳng muốn nó xảy ra chút nào.
Nhưng...
- Tôi yêu cậu. - Anh có thể đã yêu Yagami Raito.
Nói ra những từ đó một cách khó nhọc, L thầm cầu nguyện Thượng đế. Lần đầu tiên trước kẻ nguy hiểm này, thám tử thú nhận cảm xúc thực sự trong lòng, dù cho chính anh luôn nỗ lực phủ nhận. Phải, anh đã lỡ yêu Yagami Raito, và anh ghét thứ cảm xúc này vô cùng.
Nhận được câu trả lời mình chờ đợi, Raito chỉ mỉm cười. Hắn cúi xuống hôn vầng trán anh, thì thầm đầy khiêu gợi.
- Anh sẽ biến em thành của anh ngay đêm nay, L.
+
Cơ thể gầy gò của L quằn quại trước từng cú thúc mạnh mẽ từ Raito. Hắn di chuyển một cách thô bạo, chôn sâu dương vật của mình bên trong anh rồi lại rút ra theo nhịp độ tăng dần. Sự va chạm xác thịt tạo nên những âm thanh ướt át, xen lẫn tiếng thở và rên rỉ nặng nhọc, lấp đầy căn phòng đang nóng lên, nhấn chìm họ trong đam mê tình ái đầy điên cuồng.
- Khít quá, Ryuzaki. Lần đầu à?
L không đáp. Mặt anh đỏ bừng. Đây quả là lần đầu của anh, song nó giống một cuộc vật lộn đầy đau đớn hơn, bởi không những Raito quá hung bạo, hắn còn chẳng dùng thuốc bôi trơn. L thậm chí không thể thở.
Cơ mà cũng chẳng hoàn toàn tệ. Dù cho không quen thuộc với việc này, L vẫn nhận thấy khoái lạc đang dâng lên trong anh. Một cảm giác lạ lùng.
Raito thô lỗ tiến vào sâu hơn, chạm hẳn tới tuyến tiền liệt. Toàn thân thám tử tê dại, ngón chân vô thức gập vào, miệng buột một tiếng rên rỉ. Nhìn lên, Raito đang nhếch mép cười độc ác. Hắn có vẻ lấy làm vui thú vì phản ứng của anh.
Người nằm trên đẩy nhanh tốc độ, vào và ra, khiến mắt L mờ đi trong dục vọng. Đối tượng tình nghi số một vùi mặt vào cổ anh, mút nhẹ chỗ thịt và cắn mạnh đến chảy máu. Hắn lại liếm vết thương, đoạn chuyển sang dày vò phần da trắng sứ không tì vết chưa được đụng tới mà để lại những dấu vết sở hữu đỏ rực.
- Em thuộc về anh, L. Anh sẽ không để bất cứ thứ gì cướp em khỏi tay anh.
Hắn khẳng định chắc nịch. Chẳng để L kịp suy nghĩ về lời nói đó, Raito thúc một cú mạnh mẽ vào sâu cùng trong anh, tặng cho thám tử cơn sướng cuối cùng. Cực khoái tích tụ bấy lâu giờ đây bùng nổ, dung dịch trắng đục nhớp nháp giải phóng từ dương vật người nằm dưới, vương lên bụng anh.
- Anh bắn đấy. – Raito thông báo.
L mở to mắt. Anh yếu ớt van nài.
- Xin đừng bắn vào trong, Raito-kun...
Tuy nhiên, Raito không để ý gì tới lời nói ấy. Đang sướng đến điên người, hắn không còn đầu óc gì để rút ra nữa, mà cũng chẳng muốn, hắn phải gieo hạt trong anh để đánh dấu chủ quyền. Thế rồi, hắn bắn toàn bộ vào trong anh, nhiều đến mức tinh dịch chảy ra từ lỗ hậu đáng thương, rỉ xuống nệm giường. L run rẩy dưới cơ thể hắn khi kẻ tình nghi rút ra.
- Làm tình tốt đấy, Raito-kun. – L khiêu khích hắn trong tiếng thở dốc. – Nhưng Matsuda hôn giỏi hơn.
Raito cau mày, nhưng hắn chẳng làm gì ngoài mỉm cười trìu mến. Không nói không rằng, hắn bế phốc L lên, đưa vào phòng tắm vệ sinh cho anh. Dù vậy, trong quá trình ấy, hắn không kiềm chế được mà lại làm thêm một lần nữa...
Sau cuộc ân ái thứ hai, L kiệt sức ngủ thiếp đi trong vòng tay hắn. Nhìn thám tử thật mỏng manh và đẹp đẽ trong lòng mình, Raito không khỏi suy tư. Hắn muốn bảo vệ anh biết bao...
Ngày hôm sau, Raito và thám tử vẫn làm việc như thường lệ. Tuy nhiên khi Matsuda tiến đến L và đưa anh miếng bánh, Raito đã chẳng buồn che giấu ánh lườm sắc lẹm về phía người cảnh sát, khiến Matsuda nổi da gà. Vừa hay Aizawa đi tới, anh nhanh chóng để ý những vết đỏ ửng trên làn da L.
- Cái gì thế kia, Ryuzaki?
- Muỗi đốt. – L và Raito cùng đồng thanh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro