
#45
Tháng mười về mang gió lạnh cùng mưa
Bỗng thấy mình trở nên thừa đến lạ
Chẳng muốn bận tâm bất cứ điều gì cả
Nước mắt nụ cười, sao giống hệt như nhau
Có ai yêu mà không nếm trải thương đau
Sợ mất nhau nên vội lắc đầu từ chối
Thương một người đâu phải là cái tội
Tội của mình là để cách xa nhau thêm
Nỗi cô đơn nơi khóe mắt hoen mèm
Anh gì ơi, hãy ôm lấy cô ấy
Cô ấy hay buồn và luôn che đậy
Xin đừng để cô ấy bị cô đơn
Bao cay đắng, khổ đau hay giận hờn
Niềm xót xa hãy để tôi nhận hết
Những ký ức ngọt ngào đầy nuối tiếc
Nơi đồng cỏ xanh biếc đốm vàng hoa
Xin tháng mười mang quá khứ đi xa
Mưa ào ạt cho trôi sạch thương nhớ
Gió lật đời sang thêm một trang vở
Để lại được thấy hoa vàng trên cỏ xanh
(Duy Duy)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro