
#33
Một ngày gió lạnh ùa về đây.
Mặt trời e thẹn trốn sau mây.
Hè qua rồi, thu chưa tới kịp.
Cảnh buồn càng khiến người thêm say.
Và mưa lại rơi nặng trĩu lòng.
Xoá nhoà thương nhớ, xoá niềm mong.
Còn gì mà đợi, mà vương vấn?!
Khúc nhạc ve đàn mãi chẳng xong...
(Duy Duy)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro