
#26
Có một ngày chúng ta chia đôi đường,
Mưa vẫn rơi ướt đẫm giường ngấn lệ.
Có một ngày tỉnh giấc sau cơn mê,
Chợt nhớ về những kỷ niệm thuở trước.
Có một ngày tính toán mất hay được,
Chẳng phải đã mất nhiều hơn hay sao?
Có một ngày cảm thấy lòng nôn nao,
Mắt ứa nước những hư hao ngày cũ.
Có một ngày nhận ra mình chẳng đủ,
Chẳng đủ dịu dàng để níu bước chân ai...
(Duy Duy)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro