Chương 10
Trời tối hẳn, gió đêm dần dần nổi lên giữa tiếng ve kêu râm ran, trong khu dân cư cũ, hơi thở mùa hè ấm áp và dễ chịu vô cùng.
Bánh xe vali lăn liên tục trên sàn gỗ, Hàng Viễn đi dép lê rồi ngồi xuống sofa hết sức tự giác. Hắn không giống đến ở nhờ tạm thời mà hệt như thanh niên mang theo vẻ mệt mỏi trở về nhà sau chuyến công tác ngắn ngày, tất thảy đều biến thành biếng nhác và thư thái trước nội thất quá đỗi quen thuộc trong nhà.
So với lần trước hắn đến thì hoa hồng trên bàn trà đã héo đi kha khá, Hàng Viễn không muốn tiếp tục suy nghĩ sâu xa về nguồn gốc của bó hoa này nên ngồi một chốc rồi đứng dậy vào phòng bếp.
Đồng Lạc Tâm đang chuẩn bị bữa tối, “Anh không biết em tới nên chỉ mua một ít đồ chay, hình như trong nhà cũng không còn đồ trữ nữa,” Cậu mặc tạp dề, thắt nơ lỏng lẻo sau lưng, quay đầu nhìn Hàng Viễn nói với giọng điệu không quá chắc chắn, “em… muốn ăn cùng anh không?”
Hàng Viễn đáp một câu: “Vâng, anh làm gì em cũng ăn.”
Cũng có nghĩa là ‘Em rất dễ nuôi’. Hàng Viễn nói xong liền ngồi xuống bàn ăn, uể oải gập cái chân dài lại, nghịch một quả đào, hoàn toàn coi nơi đây chính là nhà của mình.
Bữa tối là mì lạnh, Đồng Lạc Tâm chuẩn bị hai món ăn kèm là trứng sốt cà chua và cà tím thịt băm thiên cay đặc biệt làm riêng cho Hàng Viễn, thêm ớt và tương đậu cay Tứ Xuyên, ngoài ra còn làm thêm dưa chuột thái sợi muối chua.
Kết quả Hàng Viễn lại xúc một thìa trứng cà chua, Đồng Lạc Tâm không nhịn được hỏi: “Không phải em thích ăn cay sao?”
Đũa của Hàng Viễn khựng lại một chút, “Ở nước ngoài ít ăn cay, thụt lùi rồi, bây giờ cũng không thể nào ăn được nữa.”
Tất nhiên hắn không dám nói rằng chính hắn đã tự phá hỏng dạ dày của mình.
Khoảng thời gian đi du học Hàng Viễn đã quá bạt mạng, phải giành học bổng và chạy song song thêm vài công việc bán thời gian, trong tình cảnh như vậy vẫn dành thời gian may váy, hơn nữa có vẻ như càng bận thì hắn càng được nữ thần Muse ưu ái. Hàng Viễn định nghĩa đây là thời kì hoạt động của thần giao cách cảm, trong cái chớp mắt, một số chiếc váy đã bắt đầu hình thành trong tâm trí hắn.
Dần dà vì công việc và thời gian nghỉ ngơi không đều đặn, cộng thêm những bữa ăn kiểu Tây rất khó bồi bổ dạ dày, Hàng Viễn bị viêm dạ dày cấp tính nhiều lần và phải bỏ ăn cay theo lời khuyên của bác sĩ.
Sau bữa tối, Hàng Viễn mở vali lấy quần áo ở nhà và đồ dùng cần thiết hàng ngày ra, tất cả váy hắn mang được cất trong túi chống bụi tối màu, thoạt nhìn chỉ là quần áo bình thường, tạm thời hắn vẫn chưa dự định để Đồng Lạc Tâm phát hiện.
Phía bên kia, Đồng Lạc Tâm vừa kết thúc cuộc điện thoại với phụ huynh học sinh. Mặc dù các đồng nghiệp trong trường đều rất bao dung và khẳng định năng lực làm việc của cậu, song cậu vẫn bị phụ huynh chất vấn vì không đủ bằng cấp, không chỉ mới một hai lần.
Cúp điện thoại, Đồng Lạc Tâm thở phào nhẹ nhõm, xốc lại tinh thần rồi quay trở lại phòng khách. Thấy Hàng Viễn đang ngồi xổm dưới đất thu dọn quần áo, cậu bước tới hỏi: “A Viễn, cần anh sắp xếp đồ đạc lại giúp em không?”
Hàng Viễn không có chút tính tình thiếu gia nào nhưng cũng thực sự ngậm thìa vàng mà lớn, điều này cũng phải trách dì Lộ chăm sóc hắn quá chu đáo, khi còn học cấp ba, thậm chí quần áo rất hiếm khi tự mình gấp chứ đừng nói tới những việc nhà khác.
Lúc này Đồng Lạc Tâm vẫn chưa ý thức được những kí ức có thể trở thành manh mối sai lệch sau khi mọi thứ đã thay đổi theo dòng thời gian. Trong mắt cậu, Hàng Viễn vẫn là cậu em trai bất cẩn, là người yêu bé nhỏ ngày nào cũng pha nước chanh cho cậu, là cậu bé mười bảy tuổi chưa từng đụng tay tới chuyện khâu vá, vụng về đối xử thật tốt với cậu nhưng lại hết sức tận tâm.
Đồng Lạc Tâm muốn chăm sóc cuộc sống hàng ngày của Hàng Viễn theo thói quen, giống như khi sống cùng nhau trong căn hộ từng thuê vào năm lớp mười hai.
Nhưng Hàng Viễn lại nói: “Không cần đâu anh, em tự làm được rồi.”
Hắn trực tiếp cởi áo sơ mi ngay trước mặt Đồng Lạc Tâm rồi mặc quần áo ở nhà mang tới. Cậu không ngờ rằng hắn chẳng nói lời nào đã cởi quần áo, vội vàng nhìn sang chỗ khác khi nhìn thấy cơ bụng săn chắc của Hàng Viễn.
Ngay khoảnh khắc ấy, Đồng Lạc Tâm cảm thấy có chút hụt hẫng nhưng nghĩ kĩ lại thì thực ra vậy mới đúng, Hàng Viễn đã sống một mình ở nước ngoài nhiều năm như vậy, cũng phải quen với việc tự lo cho cuộc sống của mình. Bây giờ A Viễn của cậu đã trưởng thành hơn rất nhiều, cậu không thể ích kỉ hi vọng sẽ giữ được chút cảm giác thành tựu khi chăm sóc em trai.
“Vậy em có muốn đi tắm trước không? Anh dọn giường cho em.”
Hàng Viễn gật đầu rồi đi vào phòng tắm với bộ đồ ngủ và đồ vệ sinh cá nhân.
Lý do mà Hàng Viễn thề thốt đề xuất Đồng Lạc Tâm ‘thu nhận’ mình là vì sofa trong nhà cậu không lớn, chỉ lớn hơn chiếc hai chỗ ngồi một chút, vậy nên khi vừa bước từ phòng tắm ra nhìn thấy Đồng Lạc Tâm đang kéo chiếc sofa vải hết sức bình thường kia thành sofa giường, hắn lập tức cảm thấy kế hoạch của mình đã tan tành.
Hàng Viễn đứng đực tại chỗ, suýt chút nữa không thể kiểm soát được biểu cảm của mình, tóc vẫn đang nhỏ nước thành giọt.
Mà Đồng Lạc Tâm cũng không hoàn toàn thấy dễ chịu, cậu lo lắng rằng cuộc sống của mình quá đơn giản và sơ sài, sợ Hàng Viễn sẽ không quen, thậm chí cậu còn lấy một bộ chăn ga gối đệm mới, trải ga giường thật phẳng không một nếp nhăn. Sau khi xác nhận đã hoàn hảo, Đồng Lạc Tâm đứng dậy bỗng phát hiện Hàng Viễn đang ở bên cạnh nhìn mình, cậu vô thức đưa hai tay ra sau lưng, không hiểu sao lại có cảm giác bị xét nét quen thuộc.
“Lát nữa anh phải chữa bài tập, em… có muốn xem tivi một lúc không?”
Hàng Viễn xoa đầu loạn xa, ngầm chán nản chuyện sofa giường, “Không sao, anh không cần để ý đến em đâu.”
Căn nhà Đồng Lạc Tâm thuê có hai phòng ngủ một phòng khách, một phòng là phòng ngủ, phòng còn lại nhỏ hơn được cậu sửa lại thành phòng làm việc, thường ngày cậu sẽ soạn bài và sửa bài ở đây. Đồng Lạc Tâm dạy tiếng môn Trung lớp hai, nội dung dạy rất đơn giản nhưng chữa thì khá phức tạp, cậu phải chỉ ra những nét bút còn chưa nắn nót và phiên âm sai chính tả của các bạn nhỏ.
Tuy nhiên hôm nay, khi nghĩ đến mình và Hàng Viễn chỉ cách nhau một cánh cửa, Đồng Lạc Tâm rất khó tập trung. Cậu đã chữa mấy quyển vở bài tập nhưng vẫn hơi cảm thấy không có tâm trạng, mở quyển vở tiếp theo chợt một tờ giấy kẹp bên trong rơi ra, còn có một trái tim được gấp bằng giấy.
Trên tờ giấy có một dòng chữ xiêu vẹo viết bằng bút chì: Thầy Đồng ơi, thầy đẹp trai lắm ạ, lớn lên em có thể kết hun với thầy không ạ?
Đồng Lạc Tâm bị chọc cười, bỗng cảm thấy thả lỏng hơn rất nhiều, cậu lật lại trang bìa nhìn tên, quả nhiên là cô bé thông minh và đáng yêu nhất trong lớp.
Sau khi chữa bài tập xong, Đồng Lạc Tâm đi ra khỏi phòng làm việc thấy Hàng Viễn đang cong lưng gõ bàn phím laptop, khoanh đôi chân dài dưới bàn trà. Khi còn học cấp ba Hàng Viễn đã cao tới một mét tám mươi hai, những năm xa nhau lại cao thêm một chút, tư thế này thoạt nhìn có vẻ hơi đáng thương, hình như cậu đang ngược đãi em trai mình.
“A Viễn, nếu em đang làm việc thì vào làm cùng anh đi, bàn trà thấp quá.”
Hàng Viễn đang tập trung phân tích thị trường. Hắn không đeo kính, vô thức tiến lại màn hình càng lúc càng gần, nghe thấy giọng nói của Đồng Lạc Tâm tức thì ngẩng đầu lên, lộ vẻ mặt chiều quá hóa hư, “Vâng, vâng ạ.”
Hàng Viễn đi theo Đồng Lạc Tâm vào phòng làm việc. Bàn làm việc được chủ nhà chuẩn bị cho con gái mình nên không quá lớn, ở góc bàn có một chiếc đèn bàn bảo vệ mắt, vì bàn làm việc được đặt cạnh tường nên hắn và Đồng Lạc Tâm chỉ có thể ngồi cạnh nhau.
Cảnh tượng này chẳng khác năm lớp mười một là bao, khi ấy Đồng Lạc Tâm vừa chuyển đến nhà họ Hàng, Hàng Viễn vẫn đang ở trong giai đoạn tò mò đến cùng cực, nóng lòng muốn thân thiết với cậu. Hắn thường xuyên cầm bài tập gõ cửa phòng bên cạnh, Đồng Lạc Tâm nhỏ giọng hỏi hắn có chuyện gì, Hàng Viễn bèn ngượng ngùng gãi đầu, “À gì ấy nhỉ… Anh, bọn mình làm bài tập cùng nhau đi, nếu có câu nào thắc mắc anh có thể hỏi em ạ.”
Nhưng lúc ấy Đồng Lạc Tâm căn bản sẽ không chủ động nói chuyện với hắn, chỉ có hắn đang hồi hộp mong chờ, cứ viết được vài chữ là lại lén liếc nhìn một cái.
Giờ phút này bọn họ đang làm việc của riêng mỗi người, Hàng Viễn cư xử nghiêm túc ngoài sức tưởng tượng, tập trung cao độ vào công việc của mình, ngược lại, Đồng Lạc Tâm soạn xong giáo án cho tiết tiếng Trung tiếp theo liền lén liếc nhìn màn hình máy tính của Hàng Viễn. Đó là giao diện phần mềm mà cậu không hiểu được, toàn là tiếng Anh, khi còn cắp sách tới trường học từ mới là khó nhằn nhất, bây giờ vẫn chống cự theo phản xạ có điều kiện như trước.
Đồng Lạc Tâm sắp xếp lại chồng vở bài tập rồi ngáp một cái, “Muộn lắm rồi, anh đi ngủ đây, em cũng nghỉ ngơi sớm chút đi.”
“Em cũng thế,” Hàng Viễn đóng laptop lại, nắm cổ tay Đồng Lạc Tâm rồi ôm cậu vào lòng mình, không suồng sã quá mức mà chỉ nhẹ nhàng ôm lấy cậu, đặt chóp mũi lên cổ áo cậu như thể hoàn thành nghi thức hồi tưởng mùi hương, hít hà thật sâu, “anh, ngủ ngon nhé.”
Cái ôm không vượt quá giới hạn nhưng hơi thở lạ phả vào cổ thật sự quá đỗi mờ ám, Đồng Lạc Tâm rụt vai lại, cánh tay cứng nhắc dán sát bên hông.
Nhưng nhất thời cậu cũng không biết phải đẩy ra như thế nào, phải dùng động tác và lực như thế nào mới khiến Hàng Viễn không biểu lộ nét mặt giống như chú chó nhỏ bị thương, Đồng Lạc Tâm biết rõ mười mươi rằng bản thân mình không thể chống đỡ nổi Hàng Viễn như vậy, kết quả nhất định là thua một cách thảm hại.
Cậu đành phải tạm thời ngầm đồng ý, đợi đến khi Hàng Viễn buông mình ra mới nói: “A Viễn, lần sau không được như vậy nữa.”
“Vâng.” Hàng Viễn nói.
Tâm Tâm thơm quá, lần sau phải ôm lâu hơn mới được, Hàng Viễn nghĩ thầm.
[…]
Hàng Viễn đã lâu không chìm vào giấc ngủ một cách thuận lợi tới vậy, tuy rằng sofa không thoải mái lắm nhưng bầu không khí ngập tràn mùi của Đồng Lạc Tâm hiệu quả hơn bất kì sự can thiệp của thuốc nào. Mùi hương phảng phất mà chỉ có Hàng Viễn mới có thể nắm bắt được, đối với hắn, dù bao nhiêu năm trôi qua đi nữa cũng quen thuộc và yên ổn biết bao.
Hắn mơ một giấc mộng.
Hàng Viễn mơ thấy mình và Đồng Lạc Tâm đang hôn nhau trong phòng học, mặc đồng phục cấp ba, bài thi rơi tán loạn dưới chân, chữ viết chì lơ lửng trong không trung xếp thành dòng không theo bất cứ quy tắc nào. Tất cả các chữ cái và con số đều mất đi ý nghĩa ban đầu trong công thức như thể chỉ để làm nổi bật tuổi mười bảy của bọn họ, tiếp đó hắn nắm tay Đồng Lạc Tâm kéo cậu cùng chạy ra khỏi phòng học.
Bọn họ chạy mải mê dưới ánh nắng chói chang, bỏ lại tất thảy nguyên tắc và định kiến trong cuộc sống, những tháng ngày chẳng thể đuổi kịp hai người, vậy là bọn họ không cần trưởng thành cũng có thể ôm lấy tự do.
Đây là cảnh tượng trong mơ Hàng Viễn cầu mà không được suốt sáu năm qua.
Không phải hắn chưa từng mơ về Đồng Lạc Tâm nhưng chưa một lần nào lại sáng ngời tới vậy.
Đã rất nhiều lần Hàng Viễn mơ thấy Đồng Lạc Tâm mặc váy, nốt ruồi son trên đùi ẩn hiện dưới đuôi váy mà hắn chỉ có thể đứng sau lớp kính mờ khiêu gợi, mặc cho bao nhớ nhung sâu thẳm và dục vọng nôn nóng chồng chéo lẫn với xé toang cũng không tài nào đến gần Đồng Lạc Tâm dù chỉ là một bước.
Khi bị đánh thức bởi tiếng sấm, Hàng Viễn ngỡ rằng mình vẫn đang mơ.
Trong vài giây tia chớp đánh bóng láng bầu trời đêm, hắn nhìn thấy Đồng Lạc Tâm mặc áo phông quần đùi đứng trước cửa sổ, để lộ đôi chân gầy guộc trắng như tuyết.
Ban ngày Đồng Lạc Tâm lên lớp dạy học, bắt buộc phải ăn mặc chững chạc hơn nhưng khi nhìn như thế này, cậu vẫn gầy gò nhỏ nhắn hệt như trước đây, không hề thay đổi chút nào, so với vóc dáng ngày càng khỏe mạnh cường tráng của Hàng Viễn thì thực sự là quá gầy yếu và càng thêm phần trẻ con.
Khái niệm anh trai và em trai luôn bị nhầm lẫn, đây chính là nguồn gốc tội lỗi dẫn tới căn bệnh khao khát bảo vệ xen lẫn với ham muốn phá hủy theo bản năng của Hàng Viễn.
Bọn họ chính xác là cặp song sinh cùng trứng, tuy nhiên sự mất cân bằng dinh dưỡng trầm trọng trong giai đoạn phôi thai và sự lựa chọn bất bình đẳng của hai bên trong cuộc hôn nhân đàng điếm đã tạo nên hai cuộc đời hoàn toàn khác nhau, mặc dù đặc điểm khuôn mặt rất giống nhau nhưng ngoại hình chênh lệch khá lớn và khí chất cũng khác một trời một vực.
Đáng sợ hơn chính là thời gian đã phóng đại sự khác biệt đến vô hạn, khiến những điểm tương đồng ngày càng trở nên mờ nhạt, điều này đã đi ngược lại với kết luận thống kê của tất cả các nghiên cứu di truyền.
Hàng Viễn ngồi dậy, âm thầm chờ đợi tia chớp tiếp theo để hắn có thể thấy rõ ràng người bước ra từ trong mộng.
“Tâm Tâm,” Hàng Viễn nên gọi ‘anh’, như vậy mới là em trai ngoan ngoãn nhưng hắn vẫn đang nghĩ về giấc mơ vừa rồi, gọi như vậy mới hợp lý, “lại mưa nữa à?”
Đồng Lạc Tâm đóng cửa sổ cẩn thận, chừa lại một khe nhỏ thông gió, đáp: “Ừm, mùa hè năm nay mưa nhiều ghê.”
“Nhưng chắc một lát rồi tạnh, mau ngủ đi.”
Nếu muốn về phòng ngủ thì cậu nhất định phải đi về phía Hàng Viễn. Mưa rào rào như trút nước, sấm sét đì đùng, bầu trời đêm bị ép để lại những vệt sáng, rốt cuộc Hàng Viễn cũng thấy khuôn mặt của người trong mộng.
Có lẽ Đồng Lạc Tâm cũng bị đánh thức bởi tiếng sấm, toàn thân toát lên vẻ ấm áp mềm mại không hề phòng bị, tóc xòa trước trán, chiếc áo phông oversize được coi như áo ngủ chính là chiếc áo lần trước Hàng Viễn mặc sau khi tỉnh lại khỏi cơn say, chỉ là chiếc áo ấy trên người Hàng Viễn vừa chật vừa nhỏ còn Đồng Lạc Tâm mặc lại rộng thùng thình, cổ áo trễ sang một bên.
Nơi nào của cậu cũng mềm mại, nơi nào cũng ngoan ngoãn nhưng trong đầu Hàng Viễn lại có quá nhiều ý nghĩ xấu xa.
Hàng Viễn vừa muốn làm người bảo vệ vừa muốn làm kẻ phá hoại, vừa muốn đích thân khoác chiếc váy do chính mình làm cho công chúa rồi ngay sau đó vấy bẩn làn váy trắng tinh bằng tinh dịch. Ham muốn tình dục đã ngủ yên nhiều năm của hắn chỉ thức tỉnh vì Đồng Lạc Tâm, chỉ khi làm tình không kiềm chế với cậu, hắn mới có thể xác nhận quyền sở hữu Đồng Lạc Tâm thuộc về mình.
Lòng tham của hắn vô cùng tận tới vậy, làm sao có thể bằng lòng dừng lại bằng một giấc mơ.
Trước đây, cái Hàng Viễn gọi là thần giao cách cảm đều dựa vào mơ tưởng của riêng mình, hắn trông gà hóa cuốc, cho dù bị cảm cúm khi thời tiết giao mùa cũng phải ngờ vực trong lòng liệu Đồng Lạc Tâm có bị bệnh tương tự giày vò hay không. Giờ đây hắn thực sự ở gần Đồng Lạc Tâm như thế, được ngăn cách bởi một cánh cửa có thể đẩy ra bất cứ lúc nào, suy cho cùng có muốn đẩy ra hay không hoàn toàn phụ thuộc vào việc hắn có muốn tiếp tục giả vờ ngoan nữa hay không, lực kéo ấy đã trở nên quá đỗi chân thật và ngay cả cảnh tượng trong mơ cũng không còn mơ hồ nữa.
Ngày tháng còn dài, đây rõ ràng là một sự ám chỉ lạc quan, Hàng Viễn chắc chắn.
Nhưng đêm nay Hàng Viễn muốn bản thân mình nếm chút ngọt ngào trước.
Nếu người trong mộng bước về phía hắn thì hắn nhất định phải bắt lấy người ấy.
Khi Đồng Lạc Tâm đi ngang qua đột nhiên hắn nắm chặt tay cậu, ngồi trên sofa giường ngẩng đầu nhìn cậu hệt như một chú chó to bự vẫy đuôi xin rủ lòng thương, “Tâm Tâm… anh không nói chúc ngủ ngon với em, em không ngủ được…”
“Bây giờ anh bù được không?”
Đồng Lạc Tâm đành phải dừng lại, ngồi xuống bên sofa giường xoa đầu Hàng Viễn, giọng nói ân ẩn bất lực nhưng lại hết sức nghiêm túc: “A Viễn ngủ ngon nhé.”
“Không được, bây giờ nói đã quá muộn rồi, phải thu lãi,” Hàng Viễn tiếp tục ăn vạ, thủ đoạn ngây ngô của hắn đã chiến thắng liên tiếp tại nơi của Đồng Lạc Tâm, nguyên nhân đơn giản là anh trai mềm lòng cưng chiều hắn. Hàng Viễn nắm chắc điều này, thừa thắng xông lên dụi dụi cổ Đồng Lạc Tâm, nói mà không biết xấu hổ: “Tâm Tâm xinh đẹp ơi, em muốn Tâm Tâm ngủ cùng em.”
Hàng Viễn cực kì khó tính, luôn cảm thấy không có gì xứng với Tâm Tâm của hắn nhưng giữa hàng trăm hàng triệu tính từ, hắn chỉ có thể tìm ra từ ‘xinh’, ‘đẹp’ chẳng khác nào học sinh tiểu học mới bắt đầu học tiếng Trung, tầm thường không có gì nổi bật, không hề mới mẻ một chút nào.
Hàng Viễn thực sự coi việc giả vờ ngoan ngoãn là chiến thuật và mánh khóe nhưng cũng không chỉ là giả vờ, bởi yếu tố bản năng vẫn còn đó, bởi tình yêu có thể khiến hắn trở thành một kẻ điên nhẫn nhịn, cũng có thể biến hắn trở thành đứa trẻ ấu trĩ bất cứ lúc nào.
Những ngày này nóng nực lên tới đỉnh điểm, khí nóng dường như bị nhốt trong lồng kính giữa không trung của thành phố, giãn nở và lên men không ngừng, cuối cùng bị cơn mưa tầm tã đúng thời hạn tưới ướt đẫm.
Tiếng mưa rơi đi vào giấc mộng là chất phụ gia hỗ trợ giấc ngủ đêm hè.
Hàng Viễn muốn ôm trọn vào lòng thứ mà hắn cho là đẹp nhất cuộc đời mình mới có thể xứng với giấc ngủ ngon đêm nay.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro