2. Ngày hôm nay của cậu có ổn không..?
Có tình yêu vượt qua mùa đông?
Không có mùa đông nào là không lạnh, chỉ một lúc nào đó, chỉ khi ấy, đông sang mới có thể có xảm giác ấm lên, nhưng gió ngược chiều sẽ vẫn mãi thổi vào cuộc sống của chúng ta, vĩnh viễn không biến mất, vậy đến khi nào, dead-win mới bay ra biển đông rồi...........???????
Postcard của "Vì sao thế nhỉ?"
________________________________________________________________________________
*cách* *rè..rè*
[ Ngày hôm nay của cậu có ổn không? Cậu có đang sống vội vã mà quên đi đứa trẻ cô đơn bên trong cậu? Cậu có đang mải miết chạy khỏi bóng tối dần bao trùm lấy cậu?....]
*tách.* *tách..* *tách...*
{I love you...,.,.,,.,.,. Three thousand,,,,,,,,,,,,,,,,baby, take........ a chance, 'cause..}
*hộc...hộc*
Trong màn đêm tĩnh mịch, một bóng hình lung lay, nằm cuộn tròn dưới đất, thở khó nhọc mỗi khi bóng tối lại bao trùm lên nó. Bóng hình ấy mệt rồi, nó muốn nghỉ ngơi, chỉ ngủ một chút thôi, một chút cũng được mà, mong ngủ yên bình lắm lắm, chắc thế (...)
Cậu từng nghĩ, cứ sống thoải mái, vô tư thì những giọt lệ đắng chát sẽ không rơi xuống nhưng bây giờ cậu hiểu "Nếu bạn đang sống trong khoảng thời gian hạnh phúc nhất, thì hãy nhớ, nó là khởi đầu cho những giây phút, tháng ngày ảm đạm, tăm tối". Mất hy vọng, không thể tin tưởng, dựa dẫm vào ai, đầu óc trống rỗng, tâm trạng rối bời, thật là một cảm giác địa ngục, thế giới vẫn tiếp diễn nhưng mọi người không ai thấy cậu. Vậy cậu sinh ra có nghĩa lý gì chứ, chỉ là một sản phẩm thất bại, phải loại bỏ, thế thì cố chấp sống làm gì?
Nếu ai đó hỏi bạn "Cậu đã muốn chết chưa?" vào thời điểm bạn cảm thấy không còn lý do gì để sống, bạn sẽ trả lời câu hỏi đó như thế nào? Bạn gật đầu? Hay nói rằng bạn vẫn phải tiếp tực cố gắng? Hay chọn cách im lặng?
Không, cậu sẽ chẳng chọn cách nào hết, không gật đầu, cũng không im lặng và cũng không nói sẽ tiếp tục cố gắng, cậu sẽ nghe một postcard, một bản nhạc buồn, viết một bài thơ..
"Có một loài hoa
Hoa nở không thấy lá
Có một loài hoa
Mang nặng kiếp bi ai
Có một loài hoa
Nở bên bờ Minh Giới
Hoa nhuộm máu đỏ
Vạn kiếp vẫn oán than
Loài hoa ấy mang tên Bỉ Ngạn
Ôm trong mình một nỗi đau thương
Dẫu cạnh nhau nhưng nghìn năm
Chẳng thể gặp...
Buông lòng chìm dưới đáy sông xanh"
Dù tháng năm đẹp đẽ ngày xưa có níu kéo cậu, cậu cũng không thể quay đầu nữa, những tháng năm ấy chỉ là ngày xưa, đâu phải hiện tại, đâu thể cứu vớt được gì, đâu thể an ủi trái tim cậu. Đừng khóc nữa, tim nát rồi, đừng khóc nữa, không còn gì để mất đâu, đừng khóc nữa, cậu biết mình từ lâu đã không thuộc về thế giới này.
[Nhiều lúc tỏ ra vô tình.. rồi nhận ra mình đang khóc. Nhiều lúc tỏ ra thật nhẫn tâm... để rồi nhận ra mình đang đâu. Nhiều lúc tỏ ra thật cứng cỏi.. Để rồi nhận ra mình thật yếu đuối]
[Có những người khóc bằng nước mắt, có những người khóc bằng sự im lặng, có những người khóc bằng sự gào thét... Còn như ai đó, khóc..bằng nụ cười]
( Ai cũng nói, cậu là người mạnh mẽ... Mạnh mẽ ư? Cũng có lúc nước mắt phải rơi, cũng có lúc muốn rời khỏi thế gian này, cũng có lúc đau khổ tới tột cùng, cũng có lúc là kẻ yếu đuối trong đêm...)
Rồi vào một đêm đông không lạnh, sẽ có một người, chỉ một người thôi, không biết có thể trụ lại đây đến bao giờ.......?
.
.
.
Cậu lặng lẽ ngồi, khoé môi khẽ nhếch lên, cậu đang mỉm cười, rồi rút con dao trong ngăn tủ. Con dao bạc nhỏ, nhưng vẫn len lỏi cái vẻ ma mị, tàn nhẫn của trăng, màu bạc của nó ánh lên qua tia sáng dưới kẹt cửa. Cậu nhìn con dao, bàn tay nhẹ nhàng miết mũi dao, đưa nó kề sát cổ tay đã chồng chất các vết rạch, tuy vết rạch nhiều nhưng không sâu dù có chảy máu. Khác với lần trước, lần này, cậu hướng mũi dao nhọn hoắt ấy thẳng vào cổ tay và...
đâm xuống
/
/
/
/
/
/
{ Hi, vậy là chta đã sang chương 2, mn hy vọng mng có thể góp ý cho mn nhiều hơn, để mn có thể hoàn thiện tác phẩm này nhé, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!! <333333333}
Xin lỗi mng vì mn đăng lâu, tại học lớp chọn nên hơi có nhiều áp lực, mong mng vẫn ủng hộ và theo dõi, yêu mng nhiều lắm nìiiiiiiiii, sắp Tết ùi, nhớ giữ gìn sức khoẻ nhé:3
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro