Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1 (tiếp)

Chương 1 (tiếp)

Đêm trở về khuya, Hoàng Thiên mãi suy nghĩ về kế hoạch mà vẫn chưa ngủ. Anh luôn muốn một mối tình đầu này sẽ mãi mãi trong sáng. Không muốn bất kì điều gì cản trở, hay nó sẽ là một tình huống xấu nhất trong đời. Anh luôn nghĩ cho Vĩnh Phong, vì ngay từ đầu anh đã là người như thế. Nhất là cuối năm học lớp 8, anh đã nghe danh qua loa từ thằng bạn thân rằng. "Có một nhóc học lớp 7 học rất giỏi, lại còn thi quốc gia nữa. Mẹ nó, thấy ghét dễ sợ luôn ấy." Hay lại nghe đến thứ phải muốn nghe cho bằng được, "Có tin hot, có tin hot. Thằng nhóc đó ở nhà chưởi tục ghê lắm, bố mẹ nó còn không tha cho nó nữa kìa". Thứ mà anh ấn tượng nhất lại là thứ "chưởi tục". Tuy nghe qua chẳng có gì hay, cũng không có gì lạ lắm. Còn một điều nữa là, ai cũng chười thề ít nhất một lần. Làm gì có những ai luôn là "con ngoan trò giỏi" hay "cháu ngoan bác hồ", và đại loại như "học sinh gương mẫu"?. Thậm chí bây giờ anh vẫn còn thích cậu "chưởi thề", vì gặp ở trường nghe Vĩnh Phong "chưởi", ngay lúc ấy. Anh mới biết trong lòng mình yêu Vĩnh Phong mất rồi, tuy chỉ nói là yêu thôi. Nhưng có lẽ vẫn chưa đủ lắm, vì con tim của Hoàng Thiên nó không bao giờ lên tiếng xác nhận về điều đó.

-Vĩnh Phong, em có biết là em ngốc lắm không? Sao không làm anh yêu em hơn nữa đi?

Hoàng Thiên tự kỷ một mình, trông như một thằng điên mới vừa chập chững biết yêu. Anh nhắm mắt mê man, tưởng tượng cảnh ngày mai anh và cậu đi chơi đầy lãng mạng. Rồi chìm sâu vào giấc ngủ lúc nào không hay.

"Bố ơi, đừng làm thế với mẹ con mà. Đừng đánh mẹ con nữa..."
"Thằng mất dạy này... tao đánh chết mày nè con..."

-Đừng mà...

Vĩnh Phong ngồi bật dậy, choàng tỉnh trong đêm khuya yên tĩnh. Khuôn mặt đầm đìa mồ hôi, lại còn tái mét hoảng sợ sệt. Cậu nhẹ nhàng lấy giấy vệ sinh, lau đi những giọt mồ hôi còn đọng trên vầng thái dương. Vĩnh Phong thở dài, lại là giấc mơ khủng khiếp ngày hôm đó. Tuy cậu biết, bây giờ bố cậu đã thay đổi hình tượng chút ít. Nhung Vĩnh Phong không bao giờ yên tâm. Lại càng không bao giờ tin tưởng điều gì nữa, chỉ biết rằng cậu ngay từ nhỏ đã không đầy đủ yêu thương ngần ấy năm rồi. Biết là ở tuổi dậy thì rất nhanh dóng dễ thay đổi bản thân, luôn hướng về tương lai mà sống tốt đẹp. Nhưng mỗi khi nghĩ về nó, cậu lại thấy sợ hơn. Cánh cửa phòng của Vĩnh Phong mở ra, nối theo sau là mẹ của cậu. Bà nhẹ nhàng đi đến giường của cậu, rồi ngồi xuống nắm lấy đôi vai cậu.

-Vĩnh Phong, con lại ngủ không được vì ác mộng đó nữa hả?
-Dạ, mẹ biết mà....
-Mẹ xin lỗi con, tuy giờ bố mẹ ngủ phòng riêng rồi, con đừng có lo lắng nữa được không?
-Mẹ nghĩ sao vậy, mẹ có điên không? Bực mình rồi đó, quãng thời gian khốn kiếp chó má tha cục tức ấy chả khi nào sống nổi nữa... _ Vĩnh Phong quay sang trách mẹ của mình không lí do.
-Bình tĩnh đi con, thôi mẹ ra ngoài vậy. Để cho con không gian riêng tư nè.

Mẹ Vĩnh Phong sầu đau buồn bã mở cửa phòng ra ngoài, song khi đóng cánh cửa lại. Bà đã nhẹ nhàng dựa lưng vào cánh cửa khóc thầm. Bên trong ấy, Vĩnh Phong nghe rõ từng tiếng nấc, cậu lên tiếng trong khô khan...

-Con nghe thấy mẹ khóc đó nha, làm ơn đừng có khóc ở đó. Đi chỗ khác đi...
-Vĩnh Phong, con ơi là con... mẹ biết phải làm sao với con đây...

Bà nói xong nhẹ nhàng rời khỏi phòng của cậu, để lại Vĩnh Phong một mình ôm mặt vò đầu bức tóc. Vĩnh Phong chộp lấy đồng hồ báo thức để gần đầu giường ấy, ném mạnh vào vách tường. Khiến đồng hồ vỡ toang, những mảnh kính li ti thi nhau rơi xuống.

-Bà mẹ nó, khốn kiếp... Xx xxx xxx

Vĩnh Phong chỉ biết ngồi đợi đến khi trời sáng, muốn gặp Hoàng Thiên để xoa đi bớt chút lòng muộn phiền này. Khi mặt trời bắt đầu lấp ló gần sáng, Vĩnh Phong mặc đồ thể dục chạy bộ để cho tâm trạng khá lên một chút.

Khi mặt trời hoàn toàn đứng bóng, Vĩnh Phong ăn mặc chỉnh tề trang phục học sinh rồi mang cặp đến trường một mạch. Bỏ luôn bữa ăn sáng mà mẹ cậu cất công chuẩn bị, đến tới cổng trường thì chạm mặt Hoàng Thiên. Nở nụ cười tươi trên môi, Vĩnh Phong nhẹ nhàng bước đến thì bất chợt Hoàng Thiên nắm lấy cổ tay cậu chạy dọc trên con đường vỉa hè.

-Gì vậy? Đưa em đi đâu vậy? Đang trong giờ học mà, khùng hả? _ Vĩnh Phong nhăn mặt khi thấy cổ tay hơi đau do Hoàng Thiên nắm quá chặt.
-Trốn học nguyên ngày hôm nay đi, anh muốn cho em xem cái này _ Hoàng Thiên nhìn cậu cười tươi hí hửng.

Vĩnh Phong đành miễn cưỡng nghe lời, đi theo Hoàng Thiên. Ra đến lòng đường thành phố, thì anh bắt chuyến xe buýt xúi giục cậu lên xe. Tìm chỗ ghế cuối cùng ngồi, cả hai ngồi sát cạnh nhau. Bất giác Hoàng Thiên dựa vào vai cậu, điều đó đã làm cho Vĩnh Phong cảm giác ấm áp, bỏ đi khoảng cách ngại giữa cả hai. Hoàng Thiên lấy máy nghe nhạc của dòng Sony, gắn tai nghe cho nhau rồi nghe một bản nhạc du dương thật đầm ấm, tựa như hạnh phúc này là mãi mãi cho nhau thật lãng mạn.

-Tới rạp chiếu phim ở phía trước kia là xuống xe nha _ Hoàng Thiên lạnh lùng chỉ đạo cậu phải bắt buộc nghe lời vậy.
-Chi vậy? _ Vĩnh Phong nhận ra vẻ mặt của anh không được bình thường. Cho nên chỉ biết nghe theo mà thôi _ Ừ, em biết rồi...

Đến rạp chiếu phim, cả hai cùng nhau xuống xe. Rồi mua vé xem phim cùng nhau, đó là phim duy nhất mà ai cũng biết, nó rất nổi tiếng một thời. Đó là bộ phim lẻ "Titanic" xuất bản năm 1997 =))

-Phim gì vậy? sến bà cố... _ Vĩnh Phong nhăn mặt không thích cho lắm bộ phim này.
-Coi xong phim này, là đạp xe đôi đi chơi dạo công viên.

Hoàng Thiên trừng mắt khi biết cậu ý kiến về bộ phim. Đến khi coi xong hết bộ phim, Vĩnh Phong chỉ biết rưng rưng cảm động, khi thấy bộ phim này thật sự quá hay. Trước giờ cậu chưa từng coi bao giờ?! Bộ phim kết thúc, cả hai ra khỏi rạp phim đi thuê xe đạp đôi. Rồi cùng nhau đạp dạo ở công viên, gió lướt qua mái tóc của Hoàng Thiên. Vô tình đã làm Vĩnh Phong thấy, mái tóc phấp phới theo làn gió. Nó trông khá quyến rũ lạ thường?! (thời đó được cho là vậy đấy, vấn đề tý nhắc những năm 2008 cơ =)). Bất chợt ánh hoàng hôn đỏ chiều rực rỡ lên mái tóc của Hoàng Thiên. Nó đã làm cậu biết "yêu" anh khi đó, biết "rộn ràng" vì anh ấy, "trái tim" này biết thổn thức vì anh ấy mất rồi.

"Em yêu anh, Hoàng Thiên. Em ước mối tình đầu này mãi mãi là đẹp nhất thế gian"

Buổi dạo kết thúc, trời trở về tối tăm. Hoàng Thiên và Vĩnh Phong chia đôi con đường ai về nhà nấy. Trong lòng cả hai mang một cảm giác như một giấc mơ đẹp thoáng qua vậy.

Ngày hôm sau, và hôm sau nữa, tính đến hai, ba, bốn, năm, sáu vẫn là như cũ. Vấn là chuyến xe buýt, đi xem phim Titanic, đi dạo công viên. Đến ngày cuối cùng thì nó lại khác những ngày còn lại, đó là đợi đến buổi tối hẹn cậu ra bãi đất trống sau trường học. Hoàng Thiên bất giác nắm lấy ngón tay trỏ của cậu. Rồi đeo nhẫn mà anh mua sẵn dành riêng cho cậu.

-Anh nghĩ là tặng nó cho em, để em nghĩ nhiều về anh. Hẹn gặp em cuối thi học kì 2.
-Hoàng Thiên, anh...dám bỏ rơi em... _Vĩnh Phong mắt bắt đầu ngấn nước.
-Vậy nha, anh đi đây...

Hoàng Thiên bỏ chạy đi một mạch, bỏ lại sau lưng Vĩnh Phong âm thầm khóc. Vừa tiếc nuối mà lại còn chút giận hờn trong hạnh phúc.

"Giữ anh lại và nói em yêu anh đi, Vĩnh Phong" Hoàng Thiên chậm rãi bước đi, lẩm nhẩm những suy nghĩ ấy để cậu biết rằng tâm hồn này của anh đã chọn cậu là người mà Hoàng Thiên thích nhất. Hay sẽ là người anh muốn yêu nhất chính là Vĩnh Phong.

Kết quả ấy nó không nằm trong dự đoán của anh, Vĩnh Phong lặng lẽ mân mê chiếc nhẫn mà quay về nhà. Hoàng Thiên thất vọng về cậu, chỉ vì không hiểu những điều anh muốn. Thế thôi thì, anh lạnh lùng bỏ đôi tay vào túi quần bước đi. Anh tự hứa rằng, nếu học kì 2 kết thúc, anh sẽ lạnh lùng, xem Vĩnh Phong sẽ làm thế nào đây?!

Cuối học kì 2 đã đến, Vĩnh Phong được xếp trong danh sách học sinh giỏi. Còn Hoàng Thiên thì tốt nghiệp trung học cơ sở. Anh sẽ phải qua trường mới, lớp mới để học... Vĩnh Phong nghe tin anh tốt nghiệp, trong lòng vừa mừng mà cũng lo lắng sợ sẽ không gặp được anh nữa. Nên cậu đã vội vội vàng vàng, chạy thật nhanh chỉ mong gặp được Hoàng Thiên lần cuối...

Đến khi gặp được, Thiên Hoàng lạnh lùng nhìn cậu hấp tấp đổ mồ hôi. Vĩnh Phong ôm chầm lấy anh, rồi sau đó hôn lên má một cái rõ kiêu...

-Em thích anh được không? _ Vĩnh Phong nói trong ngượng ngùng
-Được _ Hoàng Thiên vừa trả lời vừa lạnh nhạt.
-Thế em yêu anh được không? _ Khuôn mặt lúc này dưởng như đỏ lên trông thấy
-Không.

Trả lời thẳng thừng, Hoàng Thiên đẩy cậu ra rồi quay mặt đi. Trong lòng anh không được vừa ý, khi mà cậu lại hỏi như thế. Vĩnh Phong ngơ ngác, sợ sệt nghĩ rằng anh sẽ bỏ rơi cậu mãi mãi không bao giờ gặp lại.

-Khốn kiếp, gì mà không được chứ? Anh thử đi bước nữa coi... Em không yêu anh cho mà biết... bà mẹ nó, xx xxx ....

Vĩnh Phong hét to chưởi ngon lành, Hoàng Thiên hài lòng với câu nói ấy. Nhưng anh vẫn cứ vô tư bước đi phía trước. Để lại sau lưng một lần nữa, Vĩnh Phong cô đơn với những một năm còn lại ở nơi này không có Hoàng Thiên. Một mình chống chọi lại cơn ác mộng, đang chực chờ cậu sẵn mỗi đêm...

Đến với khung thời gian hiện thực, Vĩnh Phong choàng tỉnh dậy khi thấy điếu thuốc làm bỏng tay. Vĩnh Phong ngồi ngay ngắn lại trên ghế, cậu dụi đi điếu thuốc đã tàn hết. Vĩnh Phong lại cầm bút rồi nhẹ lướt lên trang giấy trắng mỏng manh...

"Năm ấy, anh ta dám bỏ rơi mình nữa chớ. Sau này gặp lại, vẫn là cảm giác như cũ thêm một lần nữa. Thôi thì mình hị vọng thứ viển vông này vào trang giấy trắng cho rồi" =))

"Giờ đây 20 tuổi rồi, ra trường luôn rồi. Cảm giác đó đâu còn nữa đâu? Anh ấy đã mời mình thiệp cưới... Hic... hic... ôi trời ạ, phải làm sao với cái thiệp này đây hả mình ơi mình?"

Buông cây bút, cầm tấm thiệp mời trên tay. Vĩnh Phong chú ý đến ngày rồi quay sang tờ lịch xé. Chỉ còn ít bữa nữa mà thôi... vò đầu cho tóc rối tung. Vĩnh Phong lại dòm tiếp thiệp cưới, chú ý nhất là tên rõ ràng "Trương Hoàng Thiên – trưởng nam x Cao Thị Mỹ Duyên – trưởng nữ"

-Khốn kiếp, bà mẹ nó...

Vĩnh Phong giày vò tấm thiệp, vo tròn rồi vứt ngay vào soạt rác. Song sau đó, cậu kéo hộc bàn lục bức thư mà Hoàng Thiên viết dành cho cậu. Đọc nét chữ ngay ngắn, Vĩnh Phong thấy trong lòng nhói đau...

"Vĩnh Phong, đầu dòng anh viết là anh yêu em. Anh sắp lấy vợ rồi, nếu em thắc mắc chuyện gì thì em cứ gặp anh chỗ cũ nhé... Chúc em khỏe mạnh"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro