Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Để tôi chỉ cho bạn hiểu thế nào là cô đơn

Đơn giản chỉ là một chút bốc đồng cùng sự khó chịu khi người khác nói rằng: “Cô đơn? Vậy bố mẹ đâu? Bạn bè đâu? Anh chị em đâu? Lúc nào cũng yêu đương nam nữ sao? Trên đời này vốn dĩ có vô vàn thứ yêu đương khác ngoài cái tình yêu nam nữ.”

Vậy có lẽ bạn nhầm hoặc giả bạn chưa từng hiểu được chân thật nhất cái gì gọi là cô đơn.

Bạn bè ư? Bạn có hay không từng đi qua cảm giác nhấc điện thoại, lục tung cả chuỗi danh bạ dài mà chẳng tìm được ai để chia sẻ nỗi buồn, căn bản không phải sợ người ta không hiểu thấu, càng không phải sợ rằng người ta không xứng đáng để nghe câu chuyện của mình, mà e sợ rằng người ta còn vô vàn nỗi buồn, có những nỗi buồn lớn hơn nỗi buồn của mình hàng chục, hàng vạn lần, vậy hà cớ gì mà lại làm phiền người khác như vậy? Phải chăng người ta làm được thì mình cũng làm được, người ta đi qua được cô đơn thì bản thân mình cũng vậy?

Bạn hỏi lúc đó bố mẹ đâu? Tôi sẽ trả lời cho bạn rõ, bố mẹ vẫn ở đó, bên cạnh bạn nhưng liệu có bố mẹ nào muốn con cái mình mặt mũi suốt ngày ủ ê rồi đau buồn không? Có lẽ câu trả lời là không. Bố mẹ làm việc đã vất cả cả ngày, khi về nhà thật sự chỉ mong muốn được nghỉ ngơi, được thấy cả gia đình đều thật vui vẻ. Có thể tôi bị ảnh hưởng khá nhiều từ những luồng tư tưởng của bố mẹ, vì mẹ tôi đã từng nói với tôi thế này: “Con lớn rồi, suy nghĩ hay những phiền muộn của con ở chỗ nào mẹ không cần biết, nhưng khi về nhà, thứ mẹ muốn nhìn thấy là con luôn vui vẻ.” Lúc đầu khi chưa hiểu chuyện, tôi khá buồn vì nghe được những lời này của mẹ, nhưng dần dà tôi nhận ra, tôi cần như vậy bởi căn bản, có mấy khi bạn được thấy bố mẹ mình rơi nước mắt? Có mấy khi bạn nắm được khoảnh khắc đăm chiêu lo toan bữa ăn, lo toan tiền nong hay lo toan công việc của mẹ cha?

Bạn phải hiểu một điều, đó là ai cũng là con người, ai cũng có cho riêng mình những góc tối. Khi ông nội tôi mất, bản thân tôi biết, tôi đau một thì bố tôi chắc chắn sẽ đau mười, nhưng để vỡ ra lẽ ấy có lẽ phải là một năm sau những tháng ngày vật vã và ám ảnh bởi sự ra đi ấy, vào giỗ đầu của ông, vô tình bắt gặp ánh mắt đờ đẫn của bố, tôi mới hiểu ra rằng, nỗi đau của tôi so với nỗi đau của bố tôi chắc chỉ như so sánh con kiến với con voi, và tôi cũng vỡ lẽ rằng bản thân ai cũng có cho mình những góc tối, thậm chí góc ấy càng tối thì chủ sở hữu của nó càng sáng lạng.

Ai cũng cần đi qua cái tuổi biết buồn, tuổi biết cô đơn. Như Phạm Lữ Ân từng ví von những nỗi buồn, cô đơn hay trống trải ở tuổi của chúng ta chẳng khác gì những lỗ trỗng trong củ sen, nó không phải thứ gì đó có thể lấp đầy, bởi căn bản nó là không cách nào lấp đầy được, nó là những khoảng trống, được đắp lên, được xây lên theo cùng năm tháng cũng giống như củ sen càng lớn thì những lỗ trống ấy càng to ra.

Ai cũng vậy, ai cũng cô đơn. Giống như ai cũng vậy, ai cũng biết buồn (tất nhiên là trừ người điên đi). Đối mặt với nỗi cô đơn mà bạn không đứng lên được, không vượt qua được nó, thì tôi nghĩ, bạn nên xem lại khả năng của chính bạn thân mình.

Hãy thử nghĩ xem, có ai không cô đơn? Có mấy ai cả đời này không lần nào không có cảm giác cô đơn. Nhưng ở cái độ tuổi đôi mươi ẩm ương, nỗi cô đơn ấy thật khủng khiếp. Có lẽ chúng ta chưa đủ trải nghiệm để đi qua nó, nhưng cũng không còn đủ trẻ trâu để phớt lờ nó. Chúng ta dặn bản thân mình đừng sợ, hãy đối mặt với cô đơn, hãy tìm cách lấp đầy nó, nhưng chúng ta lại chưa bao giờ nhận ra cô đơn giống như một giếng sâu, nơi đó cất giữ những nỗi buồn, những nỗi niềm chẳng ai thấu tỏ, và phần đen sì của tâm hồn mình có lẽ cũng được cất ở đó.

Và thật ra chúng ta cần nó, cần nỗi cô đơn như thể chúng ta cần yêu thương vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: