Tề Thiên Các
Hạ Vũ bắt đầu chìm vào tu luyện, Hỗn Độn Chuyển Luân Công sau trận chiến vừa rồi đã có chút đột phá, từ Nhất chuyển sơ kỳ lên Nhất chuyển trung kỳ, tốc độ hấp thu huyền khí của hắn lại tăng thêm vài phần, hỏa huyền khí cũng càng trở nên tinh thuần, biến hóa từ màu đỏ trở thành màu vàng. Hạ Vũ khẽ vận chuyển Hỗn Độn Liên Hoa, sau lưng hắn hình thành một pháp luân xoay tròn chậm rãi, xung quanh là liệt hỏa hừng hực, ở giữa không khí bị nung đến vặn vẹo, làm cho Hạ Vũ nhìn như một vị thần. Cảnh tượng như vậy thật sự quá bắt mắt, cả một đám đều trợn mắt há mồm, không biết tên này tu luyện công pháp gì, thanh thế lớn như vậy.
Hạ Vũ gãi đầu xấu hổ nhìn Lục Minh, tản đi pháp luân. Hắn hiện tại cũng chưa biết pháp luân này có tác dụng gì, thời gian hắn duy trì pháp luân cũng không dài, Hạ Vũ có thể cảm nhận mỗi một lần pháp luân xoay một chút cũng rút đi cực nhiều huyền khí, cảm giác như hắn là một con ngựa, kéo một chiếc xe nặng vạn cân, ra sức kéo bánh xe mới chuyển động.
Hạ Vũ tiếp tục vừa tu luyện vừa nghiên cứu vũ kỹ, Tịch Diệt Thần Quyền thức thứ nhất Lạc Nhật Phần Thiên hắn mới chỉ tu luyện đến da lông nhưng uy lực đã bất phàm, có điều chiêu này rút đến bảy thành huyền khí, vẫn là không nên tùy tiện dùng. Về phần Chưởng pháp, Ấn pháp Hạ Vũ vẫn đang nghiên cứu, Ấn pháp quá mức huyền ảo, Hạ Vũ quyết định không lãng phí thời gian, hắn tập trung vào Bộ pháp và Chưởng pháp.
Hạ Vũ xem qua Chưởng Pháp, thức thứ nhất trong Thập Diệm Diêm La Chưởng tên gọi Phần Thiên Chưởng, phức tạp hơn Lạc Nhật Quyền một chút, đường đi huyền khi chạy qua năm mươi ba huyệt vị, đòi hỏi trình độ khống chế huyền khí tinh xảo, nếu không vạn nhất đảo lộn lộ tuyến có thể gặp phải phản phệ. Nếu ăn một chưởng ngay trong cơ thể cho dù thân thể Hạ Vũ có cường hãn hơn cũng chỉ có nước bạo thể mà chết.
Hắn đọc những chỉ dẫn của Long Đế về tu luyện, minh ngộ ra nhiều điều. Thức Chưởng pháp này mang theo khí thế vương giả tại vị, xông phá trời cao, tu luyện có thể khiến khí chất lột xác. Hạ Vũ làm theo cách lúc trước tu luyện Lạc Nhật Quyền, bước đầu dẫn huyền khí theo lộ tuyến thần kỹ, làm quen với lộ tuyến xong, vận hành trơn tru mới bắt đầu minh tưởng.
Hạ Vũ cứ thế vừa tu luyện vừa ngồi xe ngựa, hắn cảm giác vận hành huyền khí dọc theo huyệt vi đã ngày càng nhanh, đến khi mở mắt ra trời đã gần sáng, phía xa xa có thể thấy một tòa thành trì sừng sững đứng giữa hoang mạc. Cổng thành cao chừng mười lăm mét, trên tường thành trang bị quân khí đầy đủ, lính gác canh phòng cẩn mật, so với Giang Long thành thì uy thế lớn hơn nhiều.
_ Đã đến Vũ Hoa Thành, chúng ta vào trong nghỉ ngơi, chữa thương. Hai giờ chiều lên đường.
Lục Minh quay đầu lại cao giọng nói, nhìn sang Hạ Vũ, ném cho hắn một cái bọc vải.
_ Hạ thiếu hiệp, ta nhìn ngươi tu luyện cả đêm đều không có dùng linh thạch, chắc ngươi thiếu tiền, chỗ này của ta không nhiều, chỉ có mười bốn viên, đều là hạ phẩm.
Hạ Vũ nhìn nhìn túi vải, mở ra thì bên trong có mười bốn viên đá, tựa như đá vôi nhưng có hào quang ẩn hiện, hắn có thể cảm nhận được huyền khí nồng đậm chứa trong những viên linh thạch này.
Hạ Vũ bỗng nhớ lại tối hôm qua đám người Lục Minh có nói một lần hộ tống như vậy chỉ được có vài chục linh thạch, giờ hắn cầm một lúc mười mấy viên có chút ngại.
Lục Minh nhìn hắn tâm tư, cười cười vỗ vai :
_ Hạ huynh đệ không cần suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ là vật ngoài thân, nếu không có huynh đệ tương trợ bọn ta đã phơi thây tại rừng, cái này chỉ là chút lòng thành, sau này nếu Hạ huynh đệ có gì khó khăn, báo Lục Minh ta một tiếng, nếu trong khả năng nhất định nghĩa bất dung từ.
Hạ Vũ thấy Lục Minh nhiệt tình cũng không khách sáo, thu linh thạch lại. Tuy nói trả ơn, nhưng bọn họ kiếm tiền đều bằng xương máu, Hạ Vũ cũng không nghĩ rằng việc bọn Lục Minh trả linh thạch là hiển nhiên, sau này có cơ hội sẽ trả lại vậy.
Hạ Vũ theo bọn người Lục Minh vào thành, nơi này phồn hoa hơn Giang Long Thành không biết bao nhiêu lần. Hai bên đường kinh doanh các loại dịch vụ, từ Dược điếm, tửu điếm, binh khí phường, giám bảo các, thanh lâu, sòng bài... Cái gì cần đều có đủ, chỉ cần đủ tiền đều có thể vào sắm sửa một phen.
Hạ Vũ nhìn từ đầu đến chân không khỏi bùi ngùi, một cái thôn dân nghèo rớt mùng tơi. Lục Minh dẫn theo mọi người đến một khách điếm bình dân phía nam thành, thuê mỗi người một phòng để nghỉ ngơi. Lão bản nhìn thấy đám người quần áo tơi tả, máu khô be bét cũng không lộ ra biểu cảm gì, có lẽ đã nhìn quen.
Giá phòng ở đây mười lượng bạc một đêm, bao ăn ba bữa, đối với võ giả mà nói thì không tính vào đâu. Một hạ phẩm linh thạch có thể đổi một ngàn lượng bạc, đủ thấy giá trị linh thạch cao cỡ nào. Hạ Vũ nhìn nhìn túi linh thạch, chỗ này mười bốn viên, là mười bốn ngàn lạng. Hắn bỗng chốc cảm thấy mình rất có tiền, tự tin tăng hẳn, lúc đi ngực cũng ưỡn vài phần.
Hạ Vũ về phòng thay quần áo một chút rồi dự định xuống phố nhìn ngắm một phen, đây là lần đầu tiên hắn được lên thành thị, không khỏi có chút hiếu kỳ.
Hạ Vũ dọc theo phố chính đi quan sát một hồi, giờ mới là buổi sáng, khắp nơi đều nhộn nhịp người qua tiếng lại. Có dược điếm bận rộn mở hàng, có tiếng người ăn kẻ uống tại tửu quán bên đường, các cô nương tầng hai thanh lâu không ngừng vẫy khách.. Hạ Vũ chỉ nhìn lướt qua liền đỏ mặt đi nhanh.
Cuối cùng hắn đi đến một tòa khách điếm xa hoa ở trung tâm thành, khách điếm này có tổng cộng ba tầng, mái vòm, gỗ đỏ, cao sừng sững, trước cửa treo biển lớn dát vàng :
Tề Thiên Lâu!
Hạ Vũ càng nhìn càng thấy ba chữ này khí phách, quyết định vào nhìn ngó một phen. Tiếp khách nơi này là một thị nữ dáng người nóng bỏng, váy dài xẻ đùi lộ ra cặp chân dài trắng nõn làm Hạ Vũ cũng không khỏi thầm hô yêu nghiệt.
_ Vị thiếu gia này, muốn dùng bữa hay thuê phòng.
Hạ Vũ dời đi con mắt mỉm cười nói :
_ Cho ta một bàn rượu.
Thị nữ kia cười một cái câu hồn nhìn Hạ Vũ đáp lễ :
_ Kính công tử qua bàn kia, thức ăn và rượu sẽ được mang lên ngay.
Yêu nghiệt kia dẫn Hạ Vũ qua bàn của hắn, vừa đi vừa lắc lắc bộ mông tròn trịa làm Hạ Vũ thiếu chút xịt cả máu mũi.
Hắn ngồi xuống, mặt sầm lại lẩm bẩm trong đầu :
_ Hừ, ta đã được Chân Long tiền bối truyền kinh ngộ đạo, sớm xem thường khói bụi nhân gian, như thế nào định lực lại không qua nổi một thị nữ khách điếm.
Hạ Vũ bình ổn lại sóng cuộn trong lòng, cuối cùng một lúc sau không nhịn được lại liếc qua mấy phần lồi lõm của cô thị nữ.
_ Ừm.. Rất đẹp, rất tròn...
Một lát liền có nguyên một đám thị nữ bưng đồ ăn, rượu thịt đủ các loại lên, thơm phức, toàn những thứ đối với Hạ Vũ mới toanh. Hắn không khỏi trào nước miếng một phen, nhưng nhìn chung quanh nhiều cô nương như vậy cuối cùng vẫn thành thật ngồi đó bất sở vi động, nhàn nhạt liếc bàn ăn một hồi, thần tình tự nhiên, tựa như đã ăn quen.
Thị nữ nóng bóng kia lại lả lướt đến, giới thiệu một phen, nói đi nói lại chứ nàng vẫn là người đẹp nhất chỗ này, phong thái kiều mỹ ướt át mê hoặc nhân tâm kia không ai ở đây có nổi.
_ Tiểu nữ tên Hương Uyển, công tử cứ gọi một tiếng Uyển Nhi là được. Giới thiệu với công tử một ít đặc sản chỗ chúng ta, tin rằng sẽ làm công tử hài lòng.
Hương Uyển vừa giới thiệu, vừa liếc mắt đưa tình cho Hạ Vũ, làm hắn không khỏi nổi hết gân trán.
_ Đây là Hồng Ngư Trục Nguyệt, làm từ Hồng Ngư bắt tại Đông Hải, kết hợp với Huyết Linh Chi, Lam Tiên Thảo, Quang Diễm Nhân Sâm, cùng bốn mươi mốt phụ gia, tạo nên hương vị mà chỉ Tề Thiên Các mới làm ra được.
_ Đây là Thiên Dực Hành Không, làm từ Lâm Băng Điểu ,có thể gia tăng tu vi, làm thân thể sảng khoái nhanh nhẹn.
_ Đây là Đấu Ngưu Liệp Hổ, làm từ Xích Giác Ngưu, bên trong còn có tinh hoa song giác, có tác dụng cường kiện tráng dương, công tử dùng vào có thể đại chiến Thanh Lâu khắp Dương Thành vô địch thủ.
_ Đây là Kim Cang Tọa Hạ, làm từ tay của Vũ Viên Hầu...
Hạ Vũ càng nghe càng kinh hồn bạt vía. Những món ăn này hắn chưa từng nghe qua nhưng nguyên liệu kia hắn đều đã đọc tới. Hồng Ngư Đông Hải là loài cá sống dưới đáy biển sâu ngàn thước, muốn bắt được chúng ở độ sâu đó là vô cùng khó khăn. Lâm Băng Điểu sống ở vùng núi cao phía Bắc, làm tổ ở băng sơn ngàn mét, Xích Giác Ngưu, Vũ Viên Hầu là Yêu thú cấp ba, xếp vào hàng hung thú, cực kỳ nguy hiểm. Mấy cái này nói thôi cũng để hù chết người, nói chi ăn.
" Thế nào một cái Vũ Hoa Thành lại có thể có nhiều sơn hào hải vị quý như vậy. Cái này không phải muốn bẫy chết ta sao. "
Hạ Vũ đã đổ mồ hôi lạnh, sống lưng ướt sũng nhưng vẫn cố tỏ vẻ thần tình lạnh nhạt, tránh để đối phương bắt thóp.
Sau khi giới thiệu xong một lượt, Hương Uyển kia lại lườm Hạ Vũ tình tứ một phen mới lả lướt quay đi.
Hạ Vũ nhìn nhìn bàn thức ăn, lại nhìn túi linh thạch, trong lòng xoắn xuýt.
Hắn nhà quê nhưng cũng không ngu, chỗ linh thạch này dùng trong thế tục thì nhiều, đem vào giới tu luyện giả lại ít đến không đáng xem.
Mùi thơm xộc lên mũi làm cái bụng Hạ Vũ sôi ùng ục, hắn đành phải hạ quyết tâm :
_ Gọi cũng gọi rồi, không ăn cũng tính tiền, vậy ta liền ăn không chừa cọng xương.
Hắn dứt khoát bế Tiểu Bảo lên, một người một chó xử lý bàn tiệc một cách thần tốc.
Tiểu Bảo lúc đầu còn do dự, về sau cũng lao vào ăn như hổ đói, thi thoảng còn lườm lườm Hạ Vũ như đối thủ sống còn.
Chỉ một lúc sau, bàn ăn đã sạch sẽ, đến bát đĩa cũng trắng đến không cần rửa, xương cũng không thấy đâu, quả thật như một bàn trống chờ dọn thức ăn.
Hương Uyển thấy vậy cũng không tỏ vẻ gì mà đi tới, tươi cười nói :
_ Công tử đã dùng xong rồi?
Hạ Vũ mỉm cười chân thành, mặt không đỏ tim không nhanh nói :
_ Tỷ tỷ, quý các có thiếu người làm không?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro