Hộn Độn Chân Long
Hạ Vũ trong đầu ong ong, mãng nhĩ đau rát một hồi, toàn thân khó chịu, có cảm giác muốn nôn mửa.
_ Tiền bối chắc hẳn là Long Đế.
Hạ Vũ gian nan hỏi.
Long Đế gật đầu :
_ Là một tàn hồn mà thôi. Ba vạn năm trước, ta biết đại nạn sắp đến, phần tàn hồn này là di thư của ta, dành cho truyền nhân. Thời gian quá dài, tàn hồn này mang theo một thành tu vi của ta lúc còn sống, giờ đã suy nhược quá nhiều. Nhưng vì ngươi còn chưa có tu luyện, thân thể bạc nhược nên mới không chịu nổi như vậy. Huyết mạch của ta và ngươi tương liên, dần dần ngươi sẽ bớt khó chịu.
Hạ Vũ gật đầu, hắn trầm mặc, mọi chuyện xảy đến quá nhanh, hắn từ một người phàm bỗng chốc biến thành truyền nhân Long Đế, gánh trên vai những gánh nặng mà hiện tại hắn còn chưa có quyền biết.
_ Tiền bối, rốt cục thời đại của ngài xảy ra chuyện gì? Tại sao tồn tại cường đại như ngài cũng không tránh thoát khỏi đại nạn.
Long Đế mỉm cười:
_ Nói cho ngươi biết bây giờ chỉ làm dao động đạo tâm, có hại mà không lợi. Tựa như đọc một cuốn sách, ngươi lật xuống trang cuối, dù biết kết quả nhưng cũng không cách nào hiểu nguyên nhân, càng không có biện pháp khắc phục.
Long Đế hơi ngẩng đầu, từng đạo đạo hào quang nhu hòa vờn quanh người hắn, như một thần minh.
_ Ta cũng không thể bởi vì ngươi mang huyết mạch của ta mà ép ngươi gánh vác những thứ mà ta mong muốn. Ngươi có thể lựa chọn làm một người bình thường, sống hết quãng đời còn lại. Nếu ngươi chọn đi theo con đường của ta, thành thì nhất phi trùng thiên, một tiếng hót vang vọng cửu thiên. Bại, thi cốt vô tồn.
Hạ Vũ chỉ cười cười :
_ Ta đã sớm biết đạo lý không cường giả nào không dẫm lên thi sơn hải cốt.
Long Đế khẽ gật đầu
_ Người phải có tâm cường giả, mới có thể trở thành cường giả, dù có chết rồi, trăm vạn năm sau vẫn là cường giả.
_ Ngươi đã quyết định đi con đường này, vậy để ta tặng ngươi một bọc hành trang, sau này tự cố gắng.
Long Đế duỗi ngón tay trỏ, điểm một chỉ về phía Hạ Vũ. Từng luồng ánh sáng vàng bay múa như vô số sợi tơ kết thành trực chỉ hướng mi tâm Hạ Vũ chui vào. Một luồng tin tức khổng lồ đánh vào trong đầu làm hắn đau đớn kịch liệt, phải mất một lúc lâu mới miễn cưỡng ổn định tâm trí.
_ Đây là Hỗn Độn Chuyển Luân Công, có cả sở ngộ trong năm trăm năm tu luyện của ta. Ta đoạt được bộ công pháp này không tu đến đại thành thì đã gặp nạn, hy vọng ngươi có thể luyện đến tận cùng. Tiếp theo là bộ thần kỹ của ta, chia làm năm loại, Quyền, Cước, Chưởng, Ấn , Âm.
_ Tịch Diệt Thần Quyền bá đạo tuyệt luân, mang theo khí phách vô địch, một quyền tịch diệt, không gì không thể phá.
_ Long Đằng Vạn Lý, vừa có bộ pháp vừa có cước pháp. Khi di chuyển thì mềm mại khoan thai, khi động thì như thần long bãi vĩ, một cước vừa ra quét ngang sơn hà.
_ Thập Diệm Diêm La Chưởng bễ nghễ thiên hạ, nhất chưởng định giang sơn, nhất chưởng chấn càn khôn.
_ Thiên La Ấn thuộc về phong ấn ấn pháp. Tuy bá đạo nhưng lại thâm sâu huyền ảo, liên quan đến nhiều ý cảnh, pháp tắc , đại đạo. Nếu ngươi có thể tu luyện hai ấn đến đại thành, cũng đủ để quét ngang đại lục.
_ Long Ngâm Cửu Tiêu là thần kỹ âm ba, kết hợp giữa tu vi và thần hồn. Là thần kỹ mạnh nhất trong bộ, nhưng cũng khó học nhất vì điều kiện phải có một tia huyết mạch của Chân Long. Đó là thần thú trong truyền thuyết, căn bản là học không được.
Hạ Vũ nghe xong Long Đế giới thiệu năm bộ thần kỹ, không khỏi nhiệt huyết sôi trào.
_ Tiền bối, cái này không phải đều là truyền thừa của Hỗn Độn Chân Long sao? Vậy Hỗn Độn Chân Long là gì, tại sao tiền bối lại có bộ thần kỹ này.
Hạ Vũ đoán đây cũng không phải Long Đế sáng tạo. Chân Long ở thế giới này căn bản không tồn tại, chắc hẳn Long Đế đoạt được truyền thừa từ một con Long, nhưng có phải Chân Long không thì không rõ. Thế giới này vẫn có không ít Giao Long, chúng tuy thưa thớt nhưng là yêu thú mạnh nhất mảnh thiên địa này.
Long Đế mỉm cười :
_ Nói ra sẽ hù chết ngươi.
Hạ Vũ đánh cái ha ha nhìn Long Đế:
_ Ta có định lực kém vậy sao?
_ Hỗn Độn Chân Long là Thủy Tổ Chân Long, là con rồng đầu tiên trong vũ trụ, cũng là thần thú đầu tiên trong vũ trụ.
_....
_ Ngươi cứ từ từ há mồm, lúc nào bình tĩnh lại nói chuyện.
Một giờ sau.
Hạ Vũ bình ổn tâm thần. Hắn ẩn ẩn đoán được vì sao Long Đế gặp đại nạn, tuy hắn không biết bên ngoài đại lục có gì, cổng thôn hắn cũng chưa đi qua, nhưng hắn biết chuyện Long Đế vừa nói kinh thế hãi tục đến như nào.
_ Tiền bối, vậy ngươi là làm cách nào lấy được Hỗn Độn Chuyển Luân Công cùng bộ thần kỹ, có cả Hỗn Độn Liên Hoa.
_ Đào được.
Hạ Vũ ngẩn ngơ.
_ Đào được?
Long Đế gật đầu.
_ Chuyện nói ra rất dài, bộ công pháp, thần kỹ đó đều ở trong Hỗn Độn Liên Hoa, sau khi kích hoạt, Liên Hoa liền tiến nhập cơ thể ta , nuốt linh căn của ta biến thành Hỗn Độn Linh Căn.
_ Thời gian của ta không nhiều, tàn hồn này sắp biến mất. Lẽ ra có thể nói với ngươi nhiều chuyện, chia sẻ một số kinh nghiệm sinh tử, tâm đắc tu luyện, ừm còn có cả sóng gió tình trường. Nhưng lúc nãy ngươi ngẩn ngơ mất hơn một giờ, vậy thôi.
Hạ Vũ đen mặt lại, Long Đế cũng không có nhắc hắn sớm .
_ Ba vạn năm đã qua, triều đại của ta đã đi vào lịch sử, giờ bố cục thiên hạ thay đổi, thứ ta giúp ngươi đã không còn, ngươi tự cố gắng. Ta giao Âm Dương Khuyển cho ngươi, nhớ chăm sóc nó cho tốt.
Dứt lời hư ảnh Long Đế từ từ mờ ảo, tức dải ánh sáng vàng rực rỡ tuôn khắp bốn phương tám hướng, đâu đó vẫn còn đọng lại hình ảnh nụ cười thản nhiên của vị Thiên Đế ba vạn năm trước. Thiên tài khoảng cổ tuyệt kim, nhất thế kiêu hùng một thời đại, hình ảnh to lớn cao ngạo của hắn khắc sâu vào trong lòng Hạ Vũ.
Có lẽ hắn là người cuối cùng thấy được bóng dáng của Long Đế.
Hạ Vũ mở mắt, trong lòng vẫn còn chút xúc động.
_ Tiểu Bảo, ta đi tu luyện.
Dứt lời hắn liền tiến vào trong sơn mạch, tìm một nơi yên tĩnh bắt đầu tĩnh tâm tu luyện.
Hắn tỉ mỉ đọc qua khẩu quyết Hộn Độn Chuyển Luân Công, rồi bắt đầu học thuộc.
Hai giờ sau, Hạ Vũ đã bắt đầu tu luyện. Từng dòng huyền khí trong thiên địa bị hắn hấp thu, tiến nhập cơ thể, như từng dòng suối uốn lượn chảy vào đan điền, tựa như trăm sông về biển lớn. Sau đó huyền khí lại không ngừng hội tụ tại chính giữa đan điền, chỗ đó có một đóa liên hoa phủ đầy khói xám khói xám, toát ra một khí tức cổ xưa, thần bí.
Đây là Hỗn Độn linh căn của hắn, mang theo hình dáng một đóa liên hoa.
Đóa liên hoa này hư vô phiêu miễu, nhìn không ra có gì đắc biệt, tựa như nó không hề tồn tại vậy.
Hạ Vũ cứ ngồi tu luyện như vậy, quên cả thời gian, càng tu luyện càng thấy đầu óc thanh tỉnh sảng khoái, không hề thấy mệt mỏi vì ngồi một chỗ cả ngày. Hắn đắm chìm vào trong việc vận chuyển huyền khí, cứ một chu thiên lại một chu thiên. Đến gần tối khi hắn đang chuẩn bị kết thúc tu luyện thì bỗng Liên Hoa có một tia biến hóa. Chính giữa nhụy của liên hoa, một dòng nhiệt lưu nóng bỏng bốc lên, dần dần lan ra cả đóa liên hoa, rồi cả đan điền Hạ Vũ.
Hạ Vũ trong lòng nhảy cẫng lên :
_ Sơ nhập rồi ! Tầng một Hỗn Độn Chuyển Luân Công, Hỏa Liên.
Hỗn Độn Chân Long Quyết có mười tầng, tu luyện mỗi tầng đều có thể tu ra một loại thuộc tính khác nhau. Tu đến tận cùng chính là ra một đóa Hỗn Độn liên hoa thực sự.
Hạ Vũ đứng dạy, ra khỏi sơn cốc, trong lòng vô cùng vui vẻ..
Hắn trở lại thôn, ăn tối cùng gia đình Ngô Đại Thẩm. Mọi người thấy Hạ Vũ hôm nay tươi tắn hơn mọi ngày, đều chậc chậc lấy làm kỳ lạ. Không phải vì sắp đến kỳ thi nên hắn suốt ngày lo lắng mặt mũi nặng như cái búa sao?
Hạ Vũ ăn xong liền trở về phòng lại bắt đầu tu luyện. Mỗi một giờ qua đi hắn đều cảm giác tu vi tinh tiến không nhỏ, hắn đã bắt đầu điều khiển hỏa huyền khí đi một vòng trong cơ thể, chuẩn bị thử một chút điều động huyền khí đến nắm tay, đấm ra một quyền xem uy lực đến đâu.
Bỗng nhiên Hạ Vũ con ngươi co rút lại, vội vàng thu lại huyền khí. Từng dòng hỏa huyền khí bị đảo ngược lộ trình bỗng trở nên cuồng bạo, nung đốt cánh tay phải của hắn.
Hạ Vũ mặt đỏ bừng, phun ra một ngụm máu, cánh tay phải như thể sắp cháy, tay áo cũng bị nung đến khô cong hết lại. Nhất thời một cỗ lực lượng ôn hòa đánh vào cơ thể hắn, áp chế Hỏa huyền khí cuồng bạo, Hạ Vũ thấy vậy liền vận chuyển Hỗn Độn Chuyển Luân Công dẫn dắt huyền khí về lại đan điền.
Hắn thở hắt ra một hơi, trán đã đầy mồ hôi, trong lòng vẫn còn hãi hùng :
_ Quá nguy hiểm, thiếu chút là đi tong một cánh tay.
Hạ Vũ nhìn qua Tiểu Bảo gãi gãi đầu cười thẹn :
_ Đa tạ ngươi, vừa rồi ta sơ xuất.
Tiểu Bảo đang nằm co đuôi trên giường, đắp chăn ngủ, ngáp dài một cái lười biếng nói :
_ Quên không nói với ngươi, huyết mạch của ngươi tuy là thức tỉnh một chút nhưng cũng là một chút, chỉ là thiên phú tu luyện tăng lên mà thôi, thân thể cũng không tăng bao nhiêu.
Hỗn Độn Chuyển Luân Công này nghe nói huyền khí luyện ra quá mạnh, phàm thể tu luyện không nổi, sẽ bị nuốt sạch. Phải là Thần thể mới có thể.
Hạ Vũ ngẩn ra.
_ Vậy làm thế nào?
_ Tự hỏi ngươi đi, tu luyện cũng phải dùng não, không phải cứ cắm đầu tu luyện là thành cường giả.
Dứt lời nó lại rúc vào chăn tiếp tục ngủ, ngáy khò khò.
Hạ Vũ nghĩ nghĩ, liền lục lại trong đầu đống tin tức mà Long Đế truyền lại. Ngoài Hỗn Độn Chuyển Luân Công, Hỗn Độn Chân Long Quyền, Ấn các loại còn có một bộ pháp môn luyện thể tên Hỗn Độn Long Thể.
_ Thì ra muốn tu luyện Hỗn Độn Chuyển Luân Công phải tu một môn luyện thể mới có thể gánh chịu huyền khí cuồng bạo. Nhưng tại sao lúc trước Long Đế không nói?
Hạ Vũ tò mò mở ra phương pháp tu luyện Hỗn Độn Long Thể.
_ Long, là vạn thú chí tôn, vương giả của vương vương giả. Là nhất thế đại đạo diễn sinh, Hỗn Độn Chân Long là thủy tổ Chân Long, thân thể cường đại vô địch...
Hạ Vũ không ngừng đọc say sưa, chìm đắm trong suy tưởng. Đại khái chừng hơn một giờ sau thì hắn mở mắt, ánh mắt vô thần, mặt ngẩn ngơ thì thào:
_ Con mẹ nó thể này luyện làm sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro