Đạo Tâm.
Hạ Vũ nhiệt huyết sôi trào, hôm nay hắn đã là Cực Phàm Cảnh đệ nhất trọng, Hỗn Độn Long Thể đã tiểu thành, đang ở sơ kỳ, cộng thêm Tịch Diệt Thần Quyền đã luyện thành quyền thứ nhất, hắn không khỏi tự tin mãnh liệt.
Mục tiêu của hắn chính là tên Cực Phàm thập trọng đang đứng trên cây phía xa, thân mang cực phẩm linh căn, huyết mạch Hỗn Độn Chân Long chảy xuôi trong người làm hắn có một loại cảm giác muốn hét dài, xông phá trời cao. Long, nằm chính là tọa trấn một phương, động chính là chấn động thương khung, Hạ Vũ mang theo khí thế ngất trời đâm thẳng về phía chiếc cây phía xa, tốc độ nhanh đến kinh người.
Hắc bào nhân phía xa khi nhìn thấy Hạ Vũ thì Hạ Vũ đã cách hắn chỉ có hơn trăm mét, hắn kinh sợ không thôi , như thế nào tên này có thể nhìn ra chỗ ẩn náu của hắn, giết người trong bóng tối là nghề của bọn hắn, lấy ẩn thân kích sát làm thương hiệu, không ngờ lại bị người phát hiện.
Hắn rút trường kiếm bên hông, sắc mặt trầm trọng, biết gặp phải cao thủ không dám lơ là.
_ Kim Xà Bát Biến!
Hắn lao ra khỏi cây, tay múa kiếm, kim hệ huyền khí trào ra, xoay quanh trường kiếm, như giao như xà, đâm về phía Hạ Vũ.
Hạ Vũ chân trái đạp đất, tung người trên không đá ra một cước :
_ Thần Long Bãi Vỹ !
Một cước chạm một kiếm, trường kiếm rung lên một hồi, hắc y nhân loạng choạng rơi xuống đất, lùi về phía sau ba bước mới ổn định thân hình, không thể tin nổi nhìn Hạ Vũ :
_ Cực Phàm nhất trọng? Không biết thiếu hiệp là thiếu niên tài tuấn tông môn nào, tại hạ là người Trảm Thiên Lâu, phụng mệnh hành sự, mong thiếu hiệp bán chút mặt mũi.
Hắc y nhân chắp tay khách khí nói, hắn cũng nhìn ra Hạ Vũ không phải người của dong binh đoàn, nếu có thể cho hắn biết khó mà lui càng tốt. Những người như bọn hắn cừu nhân đã đủ nhiều, không muốn rước thêm phiền toái mà không có lợi nhuận.
Hạ Vũ nhíu mày, Trảm Thiên Lâu là cái gì, hắn chưa từng đọc qua, hắn cũng lười quan tâm, giờ trong đầu hắn chỉ sùng sục một chữ : Chiến.
Hạ Vũ tiếp tục lao đến, hắc y nhân thấy vậy cũng vung trường kiếm đánh tới, không thuyết phục được, vậy giết.
Phía sau cũng là đao quang kiếm ảnh ngợp rừng, tựa như những mảnh gương trong đêm, lóe lên rồi biến mất. Một hồi đại chiến kịch liệt diễn ra, bên phía dong binh đoàn càng ngày càng chật vật, một phần vì đối thủ đông hơn, một phần vì bọn hắn không quen chiến đấu trong bóng tối.
Hạ Vũ đang triền đấu cùng hắc y nhân, trên người đã nhiều thêm bốn năm vết kiếm nhưng chỉ ngoài da, không sâu, quần áo tả tơi. Hắn âm thầm cao hứng, Hỗn Độn Long Thể quả thật mạnh mẽ, mới tới sơ kỳ đã có thể ngạnh kháng công kích của Cực Phàm thập trọng cao thủ, thậm chí là một người Kim hệ huyền khí, trường kiếm mang theo Kim khí kia như vô kiên bất tồi lại không thể làm gì Hạ Vũ.
Hắc y nhân cũng không khá bao nhiêu, trúng một cước của Hạ Vũ nhưng làm hắn nội thương không nhẹ. Hắn kinh hãi trong lòng, tên này tu vi hùng hậu vượt cảnh giới, nhất trọng mà như thập trọng. Nếu chỉ có vậy thì cũng thôi, ngang lực đánh cận chiến trong đêm, hắn sẽ mài chết đối phương, nhưng tên này quả thật giống quái vật hình người. Kinh nghiệm chiến đấu không ra gì nhưng tốc độ, thân thể mạnh đến kinh dị. Hắn dùng Kim hệ huyền khí, đừng nói Cực Phàm, cho dù Hóa Thần cảnh đứng trước mặt hắn, không lấy huyền khí hộ thể hắn cũng có thể một kiếm chém chết. Vậy mà chém tên này lại không si nhê, đã dùng đến thất biến trong Kim Xà Bát Biến cũng không làm gì được, lúc nãy vô ý ăn một cước của Hạ Vũ làm hắn đến giờ vẫn còn cảm giác ngũ tạng lệch ra ngoài, yết hầu ngòn ngọt.
Hạ Vũ càng đánh càng hăn, đang muốn triền đấu để tôi luyện kỹ năng chiến đấu thì phát hiện ra dong binh đoàn phía sau đã cực kỳ nguy hiểm, Lục Minh lấy tu vi Cực Phàm thập trọng một mình chiến ba, nguy cơ tứ phía, nhưng những người khác đều đã thương tích đầy mình.
Hắn không chần chừ, tâm nhập đan điền, một cỗ huyền khí tinh thuần từ Hỗn Độn Linh Căn trào ra, chạy qua bốn mươi chín huyệt vị, tập trung tại tay phải của hắn. Một cỗ khí thế bễ nghễ thiên hạ dâng lên, từng viên đá xung quanh Hạ Vũ lơ lửng, lá cây rung lên từng đợt. Hắc y nhân con mắt co rút, thân thể không thể di động , hắn cũng không biết vì sao, hắn chỉ bị như vậy khi gặp cấp trên tu vi cao hơn hắn, nhưng cảm giác này không giống. Không phải bị chèn ép tu vi, mà là bị khí thế đè ép, khóa khí cơ.
Hắn cũng là người sát phạt, nhanh chóng gầm lên một tiếng, đột phá khí thế của Hạ Vũ, tuy không thể di chuyển những có thể đánh trả. Hắn đứng tại chỗ, Kim huyền khí mãnh liệt trào ra, đâm ra một kiếm, rực rỡ chói mắt, sáng một mảnh rừng.
_ Kim Xà Bát Biến , Kiếm Định Thiên Sơn !
Hạ Vũ bình tĩnh mở mắt, mỉm cười nhìn một kiếm kia của hắc y nhân, tay phải vung quyền hữu lực, mạnh mẽ đánh ra :
_ Thức thứ nhất, Lạc Nhật Quyền.
Hữu quyền tràn đầy hỏa huyền khí, như bị nung đỏ, một quyền đánh ra như mạt nhật hàng lâm, một mặc trời hừng hực lao về phía hắc y nhân, khí tức hủy diệt tràn đến làm hắn bất động trong sợ hãi, Kiếm Định Thiên Sơn của hắn lao vào trong mặt trời kia bị nuốt gọn, nhấc không nổi một gợn sóng, hắn trơ mắt nhìn vầng mặt trời kia lao đến. Một âm thanh đinh tai nhức óc vang lên, lúc sau chỉ để lại một cái hố to chừng hai mươi mét, hắc y nhân nằm trong đó đã hóa thành một người than, chết đến không thể sống lại.
Hạ Vũ đổ mồ hôi, hắn đang thoát lực, Lạc Nhật Quyền rút đi của hắn quá nhiều huyền khí nhưng công pháp thượng thừa Hỗn Độn Chuyển Luân Công đang không ngừng giúp hắn khôi phục. Hắn nhìn chằm chằm vào tay phải còn đang bốc khói, hắn mừng vì sức mạnh của Tịch Diệt , nhưng hắn đang hoang mang, lần đầu tiên hắn giết người.
Hạ Vũ cố gắng áp chế cảm xúc, hắn nghĩ lại những người ở Vân Ẩn thôn, tình cảm làm hắn không những mềm yếu mà càng mạnh mẽ. Hắn nhớ về thôn trưởng, Ngô đại thẩm, Hứa đại thúc, đám bạn thanh niên, nội tâm Hạ Vũ dần dần thanh minh.
" Phàm là người nên giết, ta sẽ giết. Không cần giết, ta sẽ không lạm sát làm vui. Thế nào nên giết, không nên giết, tâm ta định đoạt, đây là Đạo Tâm của ta. "
Hạ Vũ mở mắt, ánh mắt trong suốt, hắn đi về phía bìa rừng, tay phải bừng lên từng dòng hỏa khí, lao vào vòng chiến. Với sự góp sức của Hạ Vũ, rất nhanh đại cục nghiêng về phía Hộ Giang dong binh đoàn, dưới Cực Phàm thập trọng, cơ bản không có người tiếp được nhục quyền của hắn, chỉ đơn thuần lực lượng thân thể và tốc độ Hạ Vũ đã như hổ lạc bầy dê, đơn phương hạ sát.
Đó là một đêm khó quên với Hạ Vũ.
Hắn giết tổng cộng mười bốn hắc y nhân, phía bên Hộ Giang dong binh đoàn cũng tử thương thêm bốn người, còn lại đều bị thương không nhiều thì ít, cộng thêm hai người canh gác lúc trước tổng cộng chết sáu, chỉ còn lại mười lăm người. Bọn hắn thân mang thương tích nhưng cũng không đần độn mà ở tại chỗ này, toàn bộ trong đêm lên đường, men theo đường nhỏ mà đi.
Lục Minh ngồi trên xe ngựa, sắc mặt bình tĩnh, tình cảnh này hắn có lẽ gặp không ít lần. Trên người hắn có ba đạo vết thương, sâu đến phát sợ, hắn đã bôi thuốc cầm máu, tạm thời không nguy hại nhưng vẫn phải cầm cự đến sáng vào thành trị thương.
_ Lần này đa tạ Hạ thiếu hiệp xuất thủ tương trợ, nếu không hai mươi ba mạng người Hộ Giang dong binh đoàn ta đều chôn thây tại nơi này.
Lục Minh trầm trọng ôm quyền xá Hạ Vũ một cái thật sâu, trong lòng cảm kích.
Hạ Vũ ngồi sau xe hàng vội khoát tay :
_ Lục tiền bối chớ khách khí, ta đã đi nhờ xe mọi người, trong lúc nguy nan xuất lực là điều phải làm.
Lục Minh thấy vậy cũng không làm quá, tiếp tục đánh xe, vừa đi vừa trò chuyện.
_ Lần này bọn ta bị tập kích không giống bình thường, tiền lệ cường đạo chặn đường cướp bóc vẫn có, nhưng hôm nay người đến thật sự quá nhiều, ta chưa từng nghe quanh đây có nhóm cường đạo nào mạnh như vậy, thậm chí có một cao thủ Cực Phàm thập trọng, quả thật kỳ lạ.
Hạ Vũ trầm ngâm, vuốt vuốt Tiểu Bảo đang nằm trong lòng. Từ khi ra khỏi Giang Long Quận đến giờ, Tiểu Bảo tựa như là một con chó nhỏ bình thường nhất, chỉ ăn và ngủ, thậm chí còn quẫy đuôi và sủa. Hạ Vũ trong lòng lo lắng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, không biết Tiểu Bảo có vấn đề gì hay không.
Hắn bỗng nhiên nhớ ra điều gì, hướng Lục Minh nói :
_ Ta nghe tên đầu lĩnh nói bọn hắn là người của Trảm Thiên Lâu, không biết Lục tiền bối có nghe qua?
Lục Minh đang đánh xe ngựa bỗng nhiên sững người, quay đầu nhìn Hạ Vũ, ánh mắt khó tin :
_ Trảm Thiên Lâu?
Người có định lực tốt như Lục Minh lại thất thố như thế, hẳn Trảm Thiên Lâu này không hề đơn giản.
Lục Minh nhíu mày nói :
_ Ở Đế Quốc này ta từng nghe qua một tổ chức rất đặc biệt, gọi Trảm Thiên Lâu. Nghe đồn đây là một tổ chức sát thủ thần bí, chỉ cần có tiền, người nào cũng có thể lấy đầu, kể cả Hoàng Đế.
Nói đến chữ Hoàng Đế, Lục Minh giọng nhỏ lại, xem ra Hoàng quyền tại thế giới võ giả cũng là vô cùng ảnh hưởng.
_ Ta từng nghe qua, Trảm Thiên Lâu đã từng giết qua không ít nhân vật sừng sỏ, bá chủ một phương, nhưng bọn hắn hành sự cẩn mật, không phải người thường có thể mời, bọn ta mấy cái dong binh này như nào lại đắc tội một người có thể mời Trảm Thiên Lâu xuất thủ?
Lục Minh càng nghĩ càng rối đầu, Trảm Thiên Lâu này uy vọng trong thế giới ngầm cao đến cực điểm, không nhận thì thôi, đã nhận thì đuổi tận giết tuyệt, nếu quả thật bọn chúng là người Trảm Thiên Lâu vậy thì sau này dong binh đoàn bọn hắn đừng mong có ngày yên bình.
Hạ Vũ suy tư, chẳng nhẽ mình bại lộ thân phận, nhưng quả thật vô lý, Tiểu Bảo nói rõ người hạ thủ đến từ triều đình, tu vi cao thâm, một ngón tay cũng đủ diệt vài cái dong binh đoàn, như thế nào rảnh rỗi đi tìm Trảm Thiên Lâu?
Càng nghĩ càng thấy mình ngu, Hạ Vũ quyết định không nghĩ nữa, hắn nhắm mắt lại xếp bằng tu luyện, hiện giờ tăng lên thực lực là điều mấu chốt, kẻo không còn chưa đến Đế Đô đã chết thì quả thật là thiên đại trò hề.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro