Chương 3
Editor: Sakura Trang
Một bậc, hai bậc, ba bậc… mười hai, mười ba…
Trước mắt của Vân Khanh tối đen, gần như xuống. Dạ Dĩ Thần vội vàng tới đỡ lấy y, hai người sóng vai bước lên bậc thang.
Đi hết nấc thang, Dạ Dĩ Thần đỡ Vân Khanh quỳ xuống trước miếu, quan lễ nghi đứng ở trước mặt, trong tay cầm cuốn sách thật dày.
Bụng Vân Khanh đau dữ dội, huyệt khẩu kéo căng. Y hạ thấp giọng, dùng thanh âm chỉ mình và Dạ Dĩ Thần mới có thể nghe được nhẹ nhàng rên rỉ một tiếng. Hài tử đã đến háng, y ngồi không yên.
Quan nghi lễ nhìn sắc mặt hoàng đế tái nhợt, ngẩng đầu nhìn Dạ Dĩ Thần. Dạ Dĩ Thần vươn tay sờ tay của Vân Khanh, thấy tay của y đã lạnh như băng. Liền mở miệng nói: “Thân thể hoàng thượng khó chịu. Hôm nay liền để cho bổn cung tới chủ trì đi.” Ngay sau đó cho Lý công công bên cạnh một ánh mắt, Lý công công vội vàng gọi mấy tên thái giám đỡ Vân Khanh đi xuống.
“Ách. . . A. . .”Vân Khanh bị mấy tên thái giám đặt lên giường, một tay vuốt bụng lớn không ngừng rung động, chất lỏng ấm áp chảy ra giữa chân y.
“Hoàng thượng dùng sức a, hoàng thượng.” Đỗ Nhiên Bên cạnh kiểm tra hạ thân của Vân Khanh, “Đầu của Tam hoàng tử đã đi ra rồi.”
“A!… Trẫm, trẫm không làm được…” Hai chân Vân Khanh dang rộng, tay nắm thật chặc chăn nệm, cắn chặc hàm răng: "A . . Trẫm. . . Dạ… A.”
Vân Khanh ngồi dậy, lại kêu thảm thiết ngã xuống giường.
“Hoàng thượng! Dùng sức! Lại dùng lực, bả vai của Tam hoàng tử lộ ra rồi! Hoàng thượng!” Đỗ Nhiên ở bên cạnh lau mồ hôi. Nửa người trên của thai nhi đã lộ ra toàn bộ. Đỗ Nhiên kéo một cái, Vân Khanh cảm giác một lực lượng từ trong thân thể mình lao ra, không còn sức lực ngã xuống giường.
Tiếng khóc thanh thúy của trẻ sơ sinh vang lên, nói cho phụ hoàng mình rất khỏe mạnh.
Đem hành trình tế tổ lại giảm bớt thêm nữa, cử hành xong, trấn an Vân Triết và Vân Kiều, Dạ Dĩ Thần vội vàng chạy tới hậu viện. Mới vừa muốn bước vào phòng liền nghe được tiếng hài tử khóc.
“Ly nhi!” Dạ Dĩ Thần xông tới, chạy đến bên cạnh Vân Khanh đang nằm.
Vân Khanh thở hổn hển ngã xuống giường, tay đặt ở trên bụng vẫn cao ngất như cũ.
“Quân nghi điện hạ.” Đỗ Nhiên ôm Tam hoàng tử đã được cung nữ rửa sạch sẽ đi đến, đưa cho Dạ Dĩ Thần.
“Ừ.” Dạ Dĩ Thần nhận lấy ôm một cái. Hài tử mới sinh ra còn nhăn nhúm, được thị nữ trấn an đang ngủ.
“Dạ…” Vân Khanh mở mắt ra, thanh âm yếu ớt truyền tới, “Hài tử này cùng họ Dạ với ngươi có được hay không… A…”
Dứt lời lại vuốt bụng, rên rỉ.
“Quân nghi điện hạ, xin tránh ra, để cho thần kiểm tra một chút.” Đỗ Nhiên vội vàng nói. Dạ Dĩ Thần ôm hài tử đứng lên, để cho Đỗ Nhiên kiểm tra.
“Vâng… Là Tứ hoàng tử muốn ra đời.” Đỗ Nhiên lau mồ hôi.
“Ách. . . A. . .” Giường nhỏ đã không biết bị mồ hôi hay là nước ối làm ướt, một cái tay Vân Khanh nắm thật chặt chăn nệm, một cái tay theo vị trí bào thai, để cho hài tử từ từ trượt xuống.
“Quân nghi. . . Quân nghi, Đại hoàng tử một mực nháo muốn tìm Hoàng thượng.” Một gã sai vặt thở hổn hển vù vù chạy vào.
“Ly nhi, ta đi trước xem một chút Triết nhi.” Dạ Dĩ Thần ôn nhu nói với Vân Khanh. Vân Khanh gật đầu một cái, Dạ Dĩ Thần xoay người đi ra ngoài phòng.
“A cáp. . .” Vân Khanh cắn chặt môi. Bởi vì sinh đứa bé kế tiếp bụng trở nên lỏng hơn, Vân Khanh vốn tưởng rằng còn có một cái hài tử cũng sẽ rất nhanh ra đây, không nghĩ tới nó cứng rắn nhịn không chịu xuất thế.
Đỗ Nhiên thấy hài tử chậm chạp không chịu đi ra, cầm mấy cái gối đệm ở dưới người Vân Khanh, sợ là Vân Khanh sẽ để cho nước ối chảy hết.
“Đỗ thái y. . . Này. . . Tứ hoàng tử không chịu đi ra, có cần đẩy bụng hay không?”
“… Không cần, trong bụng bệ hạ còn có hài tử khác không xuất thế.” Đỗ Nhiên nói, “Bệ hạ, lại dùng lực chút nữa, nếu không chỉ có thể đẩy bụng.”
“Trẫm. . . Trẫm cảm giác sức lực của trẫm đều dùng hết.”
“Triết nhi, con nhìn, phụ hoàng đang sinh tiểu đệ đệ, con không thể làm ầm ĩ phụ hoàng biết không?” Dạ Dĩ Thần ôm Vân Triết đi tới, “Con mới vừa thấy tiểu đệ đệ nữa có phải hay không? Con đi ngủ một giấc với nhị đệ đệ, tỉnh lại tỉnh lại là có thể thấy tứ đệ đệ có được hay không?”
“Phụ hoàng. . . Ôm. . .” Vân Triết vừa tiến đến đã ngửi thấy mùi tanh gay mũi, nhìn Vân Khanh tê liệt ngã xuống giường không ngừng thở hổn hển, đưa tay ra.
“Ách. . . Triết nhi ngoan, nghe lời phụ hoàng. . . A!... đau . .”
Vân Triết làm ồn muốn leo lên giường, Vân Khanh nghiêng người muốn ôm Vân Triết, nhưng không ngờ người quá nặng, nghiêng người sang bên, để cho bụng lớn đụng phải giường nhỏ.
“A!…”
“Hoàng thượng! Dùng sức! ! Thấy đầu của Tứ hoàng tử rồi!!” Đỗ Nhiên không nghĩ tới bụng của Vân Khanh không cẩn thận đụng vào giường nhỏ có thể để cho hài tử xuống một chút.
“Ách. . . Ừm. . .” Vân Khanh dang rộng hai chân, Dạ Dĩ Thần giao Vân Triết cho bà vú, Đỗ Nhiên quay đầu nói với Dạ Dĩ Thần, “Quân nghi điện hạ, đầu của Tứ hoàng tử đi ra, kế tiếp là bả vai. Chờ một chút sau khi bả vai ra ngoài, ngài phải nâng bả vai của Tứ hoàng tử, kéo Tứ hoàng tử ra ngoài.”
“Ta biết.” Dạ Dĩ Thần gật đầu.
“A!. . .”
“Hoàng thượng! Lại dùng lực một lần, bả vai đi ra!”
Vân Khanh dùng lực đẩy xuống, cả bờ vai hài tử lộ ra, Dạ Dĩ Thần dùng sức một cái, kéo hài tử ra ngoài.
Vân Khanh cảm giác có vật to lớn từ trong thân thể mình thoát ra, sau đó nghe được tiếng khóc thanh thúy của hài tử, liền hai mắt tối sầm hôn mê bất tỉnh.
Tiếng hài tử khóc lớn nói cho hai vị cha mình rất khỏe mạnh.
Dạ Dĩ Thần ôm hài tử, hai tay dính máu tươi. Nhìn bụng của Vân Khanh nhỏ đi chút, dừng lại run rẩy kịch liệt, bụng lên xuống theo hô hấp đều đều của Vân Khanh. Cúi đầu tại trên môi Vân Khanh khẽ hôn nhẹ một cái.
Hơn nửa tháng sau.
Hoa viên hoàng gia.
Hai người tựa vào nhau ngồi ở trên cỏ. Vân Khanh nhìn Vân Triết đi theo cung nữ ở cách đó không xa thả pháo bông, bà vú ôm Vân Kiều đang học đi bộ, trên mỗi tay Dạ Dĩ Thần ôm một hài tử mới vừa sinh ra.
“Ngươi nhìn, hài tử này, lỗ mũi lông mày giống như ngươi nhiều hơn.” Dạ Dĩ Thần vừa nhìn hài tử trong ngực một bên nhìn Vân Khanh. Nhưng nhìn thấy Vân Khanh nhíu lông mày.
“Làm sao?” Dạ Dĩ Thần kêu tới cung nữ ôm đi hài tử, một cái tay ôm Vân Khanh hỏi.
“Không, chẳng qua là —— nhi tử thứ năm của ngươi muốn ra đời…” Một cái tay Vân Khanh khẽ vuốt ve bụng.
“A?”
__Hoàn__
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro