Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3: Thế loạn, pháp loạn



Sao nữ có thể làm vua!

Bỗng nhiên Trạm Trường Phong thấy không đáng cho hoàng cô, không đáng cho chính mình, cái giang sơn vốn đã lụi tàn, nay trong mắt nàng nó càng trở nên vặn vẹo.

Thiên hạ như vậy, muốn để làm gì?

Lần đầu tiên trong đời, Trạm Trường Phong có một ý nghĩ không phù hợp với thân phận thái tử của nàng.

"Sau khi triệu hoàng cô trở về thì làm gì ạ?" Nàng lại hỏi.

Lão hoàng đế khôn khéo, cơ trí nói, "Nàng hai mươi chưa gả đã là không hợp lễ. Cho nên, cô sẽ vì nàng mà chọn trong đám thế gia đệ tử một người đủ phẩm chất. Sau khi gả, có phu trông coi, hài tử quấn, tự nhiên nàng sẽ chẳng còn tinh lực đi hành quân đánh trận."

Nói xong, lão hoàng đế lại trầm ngâm một chút, "Có điều dạo gần đây trên núi Khúc có một đạo trộm cướp hoành hành, người tạo phản cực đông đảo, có thể để nàng trước đi chỉnh đốn chỗ đó."

"Tôn nhi đã hiểu." Trạm Trường Phong cúi đầu thở dài, che giấu thần sắc.

"Cái con cần học còn nhiều lắm", lão hoàng đế cảm khái lần nữa, "Về sau thiên hạ của Dịch gia chính là của con, huyết mạch của Dịch gia cũng phải nhờ con kéo dài."

Trạm Trường Phong không hỏi con của Dịch Thường có thể kế vị hay không, đáp án đã quá rõ ràng, không.

Con cái của nữ nhi nhà Dịch, không phải là của Dịch gia, dù cho có là trai hay là gái, dù cho trong người chảy một nửa huyết thống của Dịch gia.

Đúng vậy, những đứa bé ấy, dù trai hay gái, đều là bát nước tát ra ngoài.

Đầu năm Thừa Minh thứ bốn mười sáu, lão hoàng đế hạ tám đạo chiếu lệnh để đế cơ kiêm tướng quân Chinh Nam Dịch Thường hồi đô. Đáng tiếc cả tám vị sứ giả đều không một người có thể thuận lợi đi đến thành Tức Phong, chiếu lệnh vẫn luôn không có cách đến tay Dịch Thường.

Tận đến nửa năm sau, Lăng Hoài Chi trở thành vị sứ giả thứ chín.

Hắn giương mắt nhìn thành trì phía xa, vốn lịch sự tao nhã, nay nhìn toàn thân lại hiện lên vẻ gian nan vất vả.

Thành Tức Phong nằm ở biên cảnh phía nam, gần bộ lạc Di Địch.

Nội loạn tam châu phương nam vừa lắng, họa ngoại xâm lại lên. May thay, Dịch Thường đã dự kiến được, mấy năm về trước sớm đã xây thành trì ở ngay giao giới giữa hai tộc, tạo thành một đầu tuyến phòng ngự.

Thành Tức Phong ngụ ý đình chiến, trên thực tế lại đốt khói báo động nhiều lần, ngay cả tường thành cũng bị ám màu khói đen kịt, như kiểu lấy máu trát lên vậy.

Trước thành là một hàng gậy dài, mỗi cái treo thõng hoặc một cái đầu trơ xương, hoặc khô quắt hoặc là mới có, giống như một dãy đèn lồng đen. Lăng Hoài Chi không dám nhìn thêm, đành chăm chăm quan sát cửa thành đóng chặt kia.

Đằng sau lan can, hàng binh lính đứng thẳng như tùng, ánh mắt sắc bén nhìn y, nhưng lại không một ai nói tiếng nào.

Lăng Hoài Chi là quý công tử ở hoàng thành, cũng gọi là có danh tiếng, xong chưa bao giờ gặp cảnh tượng như này, thở dài giận dữ, chỉ là bụi bặm khiến cho mọi người không thể nhìn thấy khuôn mặt đã đỏ ửng tức giận của hắn.

Một binh gác ở trên mở miệng, giọng nói to lớn vang dội sát khí tiến thẳng vào tai, " Ngươi chần chờ làm gì, là ai, lén lén lút lút, mau báo danh họ, nếu không đừng trách ta vô tình mà giết chết ngươi!"

Tiếng nói vừa dứt đã thấy mấy chục cung mũi tên nhắm thẳng vào y.

Hắn còn có thể làm gì được nữa đây, đành phải vứt đi dáng vẻ cẩn trọng của một công tử thế gia, kéo họng hô to, "Ta là sứ thần của hoàng đế Lăng Hoài Chi! Mau mở cửa thành, ta phải gặp tướng quân!"

Đáng thương cho vị quý công tử này, ba tháng trèo đèo lội suối, đi qua rừng thiêng nước độc, bị cướp, vứt ngựa lại để trốn thì người hầu bỏ chạy, thị vệ lại chết. Giờ đây y buộc túm tóc, miệng nứt ra như diễn viên hí khúc, họng đang bị thương lại còn hô hào thì có trời mới biết hắn đang kêu gào cái gì.

Tướng thủ thành không kiên nhẫn phất phất tay, "Tránh ra, trại cho dân tị nạn cách đây ba dặm, tự đi đi!"

Lăng Hoài Chi trừng mắt, đang định tranh luận với tên kia, kết quả mới bước lên nửa bước thì một mũi tên đã cắm ngay phía trước hăn, sát khí tứ phương!

"Cút!"

"Ngươi, ngươi!" Lăng Hoài Chi tức quá phất tay áo bỏ đi, vừa đi được mấy bước mà đã ngã ra đất vì đói.

...Ơ, chuyện này là sao!

Nhiều ngày tra tấn sớm làm hắn chết lặng, thôi coi như là y có thể thành công đến nơi mà không phải đầu, mình một nơi như mấy vị trước, đã là may mắn lắm rồi. Nghĩ vậy, hắn chỉ có thể thở dài miễn cưỡng, đứng lên, đi tìm nguồn nước, rửa mặt, chải chải tóc, lại lần nữa đứng trước cửa thành.

"Ta là sứ thần của hoàng thượng!" Y vung thánh chỉ màu vàng sáng lên, sau đó lại hô hào.

Tướng thủ thành và người bên cạnh dường như đang bàn luận với nhau điều gì đó, sau một lúc, cửa thành mở hé, một tên lính đi ra nói, "Đưa thánh chỉ cho ta, để tướng quân xác nhận xem có đúng không."

Tình thế bây giờ bên họ mạnh ta lại yếu, Lăng Hoài Chi không thể không cúi đầu, giao thánh chỉ, định theo tên lính đó vào thành thì bị ngăn lại.

"Ngươi chưa thể vào, chờ ở đây đi!"

"Các ngươi khinh người quá rồi đấy!" Rốt cục Lăng Hoài Chi cũng nổi giận quát mắng.

Tên binh lính kia nhìn hắn như nhìn một đứa ngốc, không thèm tranh luận với y, lập tức đóng cửa thành. Hừ, gian tế nhiều như mây, ai biết ngươi có phải hay không, coi thành Tức Phong là cái chợ ai thích thì vào chắc.

Lăng Hoài Chi đầu choáng mắt hoa, dựa mình vào tường thành nghỉ ngơi, nhưng không chịu được mấy thứ mùi thối hoắc quái dị ấy, sờ sờ tường, ẩm ướt lạnh lẽo, xem xét tay thấy là máu loãng.

Y giật mình, rời tường xa chút, sau đó lại mơ mơ màng màng mà đứng ba, bốn canh giờ nữa, rồi ngất ra đất.

Chờ đến khi hắn tỉnh lại, thấy rèm che, chợt có cảm giác run sợ chạy thẳng vào tim.

Đúng lúc ấy, có tiếng gõ cửa, "Lăng sứ giả, tướng quân muốn gặp ngài."

Giờ y mới để ý, cả người y đã được tẩy rửa sạch sẽ, chỉ cần mặc quần áo, chỉnh trang bề ngoài là xong. Nhưng, hắn vừa ra khỏi cửa, chân lại trùng, nói cho cùng là vẫn hơi sợ chút.

Hắn không ngốc đến mức tin rằng đế cơ sẽ an phận hồi đô với y.

"Tại hạ Lăng Hoài Chi, tham kiến điện hạ." Hắn thở dài chắp tay, mắt nhìn xuống chân.

"Ở đây không có ai là điện hạ, chỉ có tướng quân."

Nữ tử song thập, mặc áo bào đỏ giáp đen, đứng thẳng, nhìn thoáng qua, dũng mãnh lạnh lùng. Lăng Hoài Chi suýt thì tưởng mình nhận nhầm người.

"...Tướng quân." Y bình tâm, mặc dù Dịch Thường đã nhận được thánh chỉ, nhưng hắn vẫn phải thực hiện sứ mạng của mình, " Tiểu thần phụng mệnh mà đến, thỉnh tưởng quân kết giao sự vụ của thành Tức Phong, theo tiểu thần về hoàng thành phục mệnh."

"Được." Dịch Thường trả lời như thể đồng ý một chuyện râu ria không đáng để ý.

"Bệ hạ rất nhớ ngài, thêm vào đó chỗ núi Khúc cũng cần ngài..." Bỗng Lăng Hoài Chi dừng lại, không thể tin được, nàng đồng ý, nàng cứ vậy mà đã đồng ý không chút để tâm ?!

Lăng Hoài Chỉ sợ cuống quýt cáo lui, sự việc thuận lợi đến mức hắn không thấy tự nhiên chút nào.

Dịch Thường khẽ cười, cầm một mảnh vải lau sạch trường giáo, đầu giáo sáng loáng là dùng máu tươi hàng ngàn người tưới mà có, lúc đông đến ánh sáng phản chiếu lạnh lẽo như băng.

Đây là đầm sâu, chất chứa yêu hận tình thù, đây là vực sâu, tất cả mọi chuyện từ lớn nhỏ, quan trọng hay không quan trọng, đứng đằng trước nó trở nên nhỏ bé không đáng kể.

Đây là kết thúc.

Một đóa mai trắng bay xuống đậu lên đầu cành, gió nhẹ đung đưa, quân tử thanh cao.

Mai Nhất Trì thấy nàng cười, xong lông mày lại hơi nhăn, lại mời, "Về núi với ta đi, con đường bằng phẳng."

Nụ cười của nàng, là trải qua thế sự mà có, là nhìn thấu hồng trần mà không để ý và buồn thương lạnh lẽo.

Nhưng Mai Nhất Trì không hiểu. Hắn sinh ra trong mùa xuân đầy tuyết, lớn lên ở núi Hồ Hạo, ngâm tẩm trong âm đạo, luật giới, thế gian đối với hắn mà nói như là nhìn trăng trong nước. Thế cho nên, hắn không thể hiểu được thế nhân vì sao lại vì tình yêu mà rầu rĩ, không hiểu củi gạo dầu muối, không hiểu tại sao phàm nhân lại theo đuổi tiền tài danh vọng.

Đương nhiên, hắn vốn cũng chẳng muốn đi tìm hiểu làm gì, chỉ là hắn lại gặp phải Dịch Thường, một nữ tử tâm có đạo chủng nhưng vẫn tình nguyện ở lại thế gian chìm nổi.

Viên đạo tâm bị nhốt ở thế tục khiến hắn như nhìn thấy ngọc trai bị ném vào đống rác rưởi vậy. Viên ngọc đẹp như vậy lại để đó không dùng, tiếc hận khó chịu, nhịn không được mà "bình loạn phản chính", giúp nàng đi đến nơi thích hợp hơn.

Nhưng nàng, chỉ nhận mình là một tướng quân.

"Ngươi sẽ chết." Mai Nhất Trì thấy được tương lai của nàng.

"Đương nhiên là ta sẽ chết rồi."

"Vậy theo ta đi đi."

Dịch Thường mím môi, "Ta không biết cái gọi là đạo mà ngươi luôn mồm nói là gì, ta cũng không tìm thấy lý do để rời đi với ngươi. Ta chỉ biết là, sở dĩ hiện tại ta là ta, đó là do ta chọn lựa và ta giữ vững lựa chọn đó."

"Phàm thế đáng lưu luyến đến vậy ư?" Mai Nhấ Trì rất nghi hoặc

"Lưu luyến?" Dịch Thường cảm thấy buồn cười, "Không, ngược lại, ta căm hận phải sống trong nó."

"Ta căm hận chiến tranh, chán ghét bách tính ngu xuẩn hèn yếu, chán ghét triều đình tính toán, thậm chí muốn vứt bỏ cái sinh hoạt lặp lại tuần hoàn không kết thúc này, nhưng, ta chưa bao giờ lùi bước."

Dịch Thường lại nói tiếp, "Chiến tranh là vì quốc gia, bách tính dù ngu xuẩn, hèn yếu cũng sẽ nỗ lực để tồn tại, trên triều đình vẫn còn có trung thần, cuộc sống như vậy chưa hẳn là sẽ không có ngày kết thúc. Nhưng, bọn họ không làm ta tuyệt vọng, ta lại sao dám để bọn họ thất vọng đây."

Mai Nhất Trì im lặng. Hắn muốn nói nàng chấp mê bất ngộ, nhưng lời nói không sao ra khỏi miệng.

Việc nhân giân, phức tạp hơn đạo nghĩa kinh thư nhiều.

Lăng Hoài Chi biết là không đơn giản như vậy mà. Ngày nào hắn cũng đi hỏi khi nào xuất phát, luôn nhận được câu trả lời là sụ vụ bề bộn, còn chưa kết giao xong.

Trừ lần đó ra, hắn chưa nhìn thấy bóng Dịch Thường lần nữa.

Hắn nhớ lại yến hội trong cung dịp tết Trung Nguyên năm ấy, khi đó triều Ân vẫn còn tính là an tường, nàng là đế cơ ung dung cao quý trên đài cao, tư thái đoan chính, làm cho người khác hâm mộ không thôi.

Chẳng lẽ làm đế cơ ở trong cung cho người phục vụ lại không tốt bằng công việc sinh tử vô thường như này?

Nàng cũng chẳng phải là nam.

Lăng Hoài Chi ở trong phủ tướng quân phòng vệ nghiêm ngặt ấy hơn một tháng thì không chịu được nữa, y ngồi xổm ở cửa chính đợi gặp Dịch Thường.

Đến tận khi, mũ lẫn áo giáp nàng dính máu, một sợi tóc bên thái dương phất qua khuôn mặt lạnh lùng ấy, mang theo mùi máu tươi.

Lăng Hoài Chi nhịn không được, bước lên một bước nói, "Điện hạ, ta thích ngài!"

Cho nên...yết hầu của hắn di động lên xuống, những lời chưa nói bị cặp mắt trong trẻo hờ hững của nàng nuốt hết.

Cho nên có thể về đô với ta không, ta cho ngươi một mái nhà vững chắc.

Dịch Thường đẩy hắn ra, bước nhanh vào thư phòng, tướng lĩnh đi theo ở phía sau.

Các vị tướng lĩnh vẻ mặt khó hiểu mà nhìn tên "mặt trắng", lắc đầu, không để ý nữa.

Dịch Thường và các tướng lĩnh vây quanh bản đồ địa hình, bài binh bố trận lần nữa. Mới canh giờ trước, quân bên bộ lạc Di Địch cướp mất lương thảo bên ta, sau còn gặp phải tập kích trên đường nhỏ Đông Nam.

Gàn đây bộ lạc Di Địch có nhiều động tác nhỏ, chỉ sợ sẽ xảy ra chiến sự.

Thảo luận xong, một tên tướng lĩnh trêu nói, "Vị trong hoàng thành kia vì để cho ngài trở về, đến cả mỹ nhân kế cũng dùng, đúng là thú vị ha ha ha"

"Ha ha,tên mặt trắng ấy sao xứng với tướng quân nhà chúng ta."

Có kẻ lại sờ sờ bộ râu nói, " Cử án tề mi. Con cháu đầy sảnh, ngược lại khiến lão phu thật hâm mộ."

Bầu không khí vì câu nói ấy mà trở nên yên tĩnh.

Dịch Thường bất động như núi, "Quốc nạn sắp tới, những việc khác không quan trọng."

"Tướng quân nói phải."

Các tướng lĩnh an tâm, nhao nhao cáo lui.

"Ta đã nói với các ngươi rồi, sao tướng quân có thể bỏ chúng ta chứ."

"Sao mà ta có thể không lo lắng được. Nữ ấy, luôn luôn muốn ổn định, an bình ngày ba bữa. Nếu tướng quân tự dưng cảm thấy mệt mỏi muốn trở về lấy chồng, biên cương bên này phải làm như nào đây?"

Thế cho nên đám người lại càng không cho Lăng Hoài Chi- kẻ đang quanh quẩn bên cổng Nguyệt Nha sắc mặt tốt. Là một nam nhân, lại chỉ biết nhi nữ tình trường, thi từ ca phú, giống hệt lão thỏ.

Mai Nhất Trì vẫn luôn ẩn thân đi theo Dịch Thường, lúc này như có như không mà cảm thán, "Hắn đúng là thật lòng thích ngươi, không nỡ để ngươi chịu khổ."

Lúc ấy Dịch Thường còn chưa kịp phản ứng tới người mà hắn nói, chờ đến lúc nhớ ra, lại càng không có cảm giác gì, "Ta sớm đã nghe nói con trai Hữu Thừa là người có tài có đức, sự thật chứng minh lời đồn nhân gian luôn luôn không chính xác."

Nếu nói trước đó, ấn tượng của nàng về Lăng Hoài Chi chỉ dừng lại ở việc hắn là con trai của Hữu Thừa, thế nhưng bây giờ lại thêm mấy phần coi nhẹ.

Một đường từ hoàng thành đến thành Tức Phong, cả người chật vật, có lẽ hắn đã trải nghiệm được cái tàn nhẫn của thời đại này. Nhưng, trong vòng hơn một tháng nay, hắn không hề hỏi đến bách tính lưu lạc ra sao, không hỏi tranh chấp giữa ta với bên Di Địch, chỉ một lòng muốn mang nàng hồi đô. Thậm chí, hắn còn vào phòng bếp làm đồ ăn để lấy lòng nàng, đúng là không biết nên nói hắn có tấm lòng rộng lớn, hay là coi thường thế sự.

"Chẵng lẽ ngươi không nên cảm động?" Mai Nhất Trì cảm thấy đúng là nhân loại rất phức tạp.

"Ta phải cảm động vì điều gì?" Không thể hiểu nổi.

Mai Nhất Trì trịnh trọng móc ra từ trong ngực một quyển thoại bản, "Ta đọc những chuyện xưa trong này, mỗi khi có người nói mấy câu như "hứa với nàng một đời an ổn", "không để nàng chịu khổ", lập tức tim mấy nhân vật nữ ấy sẽ đập thình thịch, sau đó là kết thân, ta vẫn cho là đây là vấn đề mấu chốt trong tình cảm nam nữ."

Dịch Thường hơi hơi hạ khóe miệng, nhìn hắn một dáng vẻ như thể đó là chuyện đương nhiên, hơi bất đắc dĩ mà thở dài. Vốn là một bông hoa đẹp đẽ, sao lại nở rộ lệch lạc như thế đây.

Nàng ném thoại bản đi, trầm giọng, sâu xa nói, "Chuyện xưa trong thoại bản đều lừa người hết, không nên tin tưởng dễ dàng."

"Ngươi muốn trải nghiệm thế tục?"

Mai Nhất Trì gật gật đầu.

Hắn không thể mang Dịch Thường về núi Hồ Hạo, cảm thấy rất thất bại. Cho nên, lại càng thêm hiếu kì về thế tục, muốn hiểu rõ thêm vài phần."

Dịch Thường như có điều suy nghĩ nói, "Nhìn đương nhiên không bằng tự mình trải nghiệm một lần."

Nàng nói, "Ta cho ngươi mượn thân phận này, được không?"

"Là?"

"Không phải ngươi nói Lăng Hoài Chi là thật lòng với ta hay sao. Hay là ngươi đóng vai thành ta, hồi đô với hắn, lĩnh hội một chút sự chân tình của hắn. Dù sao thì, ta không biết hắn, mà ngươi, cũng không biết hắn."

Chủ ý này đương nhiên là rất vô lý, nhưng Mai Nhất Trì lại không phải phàm nhân, đương nhiên là ý nghĩ sẽ khác so người thường, thật sự nghiêm túc suy xét vấn đề này.

"Việc này làm được, nhưng..." Mai Nhất Trì tinh thông vấn đề này, nói, "Vậy thì ngươi sẽ nợ ta một ân tình."

"Nợ thì nợ thôi, chừng nào ngươi muốn thì đến lấy là được." Dịch Thường cười to.

Mai Nhất Trì cảm thấy hơi phiền muộn, "Ngươi còn nguyện vọng gì không, đã nợ ta, thì nợ luôn thêm mấy cái nữa đi."

Dịch Thường nghĩ nghĩ, "Mong muốn của ta, chính ta có thể hoàn thành. Nếu mà ta không làm được, vậy thì ngươi cũng chẳng giúp được gì cả."

Nàng nhấn nhấn ấn đường, chợt giọng nói trở nên trầm trọng, châm chước nói, "Nếu có một ngày triều Ân sụp, mà người cũng có mặt ở đó, thì giúp ta mang đứa cháu đi đi, lưu lại cho họ Dịch một tia huyết mạch."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro