30
Thái Hanh vào phòng ngủ, đi đến bên giường yên lặng nhìn Chính Quốc
Trong phòng chỉ mở đèn tường, lại tận lực chỉnh mức thấp nhất, Chính Quốc nghiêng người ngủ, nửa mặt khuất trong bóng đêm, ngũ quan có chút không chân thực.
Vì sao không giải thích?
Vì sao lại tình nguyện thừa nhận trào phúng của hắn cũng không giải thích một lời?
Nếu không phải hắn lúc ấy tỉnh rượu phát hiện có việc gì đó không đúng, đi tìm Chính Quốc lại tra ra được Trần Huycũng đang ở đấy mới chạy tới. Nếu hắn tới không kịp, sẽ xảy ra hậu quả gì?
Cậu sẽ chết trong căn nhà đã từng ngây người ba năm?
Hay là sẽ khổ sở tuyệt vọng nan kham trong ngôi nhà đó?
Thái Hanh nắm chặt nắm tay lại.
Chuyện này hắn không trách Trần Huy. Trần Huy vốn là người thủ đoạn âm độc, nhưng y là vì hắn, còn hắn mới là người cấp cho Chính Quốc một cái tội danh. Hơn nữa trước kia nếu không phải hắn phóng túng mặc kệ Trần Huy, y làm sao có gan lớn như vậy dám giữa ban ngày trói người đem đi?
Nói đến nói đi, mọi nguyên do đều là tại hắn.
Nghĩ đến dây Thái Hanh cười nhạo một tiếng.
Giải thích ư?
May mắn Chính Quốc đã không giải thích, nếu lúc ấy cậu thật sự nói, có lẽ hắn cũng chỉ coi cậu đang ác ý nói xấu Trần Huy đi, còn động thủ đánh người không biết chừng.
Thái Hanh vươn tay, ngón tay chạm nhẹ lên khóe mắt Chính Quốc lướt trên khuôn mặt vì bệnh mà tái nhợt, vuốt ve cánh môi khô nứt, rốt cuộc vẫn không nhịn được, cúi người đặt lên đó một nụ hôn.
Chính Quốc bị hắn làm tỉnh, ngơ ngác mở mắt, không nói lời nào cũng không động.
Thái Hanh dừng lại động tác, bình ổn hô hấp rồi mới đem cậu nâng dậy. Trên người Chính Quốc còn mặc đồ ở nhà rộng thùng thình, Liêu Phi không dám thay quần áo cho cậu mà chỉ cắt một bên tay áo để xử lí vết thương, thoạt nhìn vừa đáng thương lại buồn cười.
Thái Hanh lấy bộ đồ ngủ mới trong tủ quần áo, cởi bỏ từng nút thắt thay quần áo cho cậu. Tầm mắt thấp dần xuống, nhìn đến vết sẹo vẫn còn rõ ràng trên bụng Chính Quốc. Thái Hanh ngây cả người, chậm rãi vươn tay qua, sắp chạm tới vết sẹo liền dừng khựng lại, cuối cùng thu hồi tay, dời tầm mắt đi chỗ khác.
Hắn cùng Chính Quốc ở bên nhau ba năm, chưa từng có một lần đối đãi tốt với cậu. Vô luận Chính Quốc nói gì làm gì hắn đều dùng ác ý phỏng đoán, chưa bao giờ có nửa điểm tín nhiệm.
Kì thật Thái Hanh cũng không phải để ý ai mưu đồ tiền của hắn, nói trắng ra, trừ bỏ những người bạn theo hắn từ bé lớn lên, còn đâu những kẻ tiếp cận hắn liệu có ai không mang theo mục đích? Ai mà không từ trên người hắn đòi đồ vật nào đó? Mà bản thân hắn cũng không cảm thấy mình có mị lực lớn đến mức sẽ có người yêu hắn đến chết đi sống lại.
Nhưng Chính Quốc lại không giống như vậy.
Cậu ngẫu nhiên xuất hiện trong đời hắn, đối với hắn cẩn thận và trân trọng, cuối cùng ngay cả hắn cũng phải dao động. Cho nên dù không kiên nhẫn, hắn cũng sẽ lãnh mặt nhấm nháp hết chút đồ ăn cậu làm, hắn cũng nguyện ý sinh bệnh không gọi đầu bếp mà uống cháo cậu nấu, thậm chí xuất ngoại còn tùy tay mang về cho cậu vài món quà nhỏ. Rõ ràng thế giới của hai người chênh lệch lớn như vậy, thế nhưng lại mạc danh kì diệu trở thành bằng hữu.
Nhưng khi Thái Hanh cơ hồ đã chấp nhận Chính Quốc thì cậu lại làm ra loại chuyện hoang đường như vậy. Loại cảm giác bị người mình tín nhiệm bày mưu tính kể, cả đời này Thái Hanh đều không thể quên.
Nếu không phải vì đã có hai năm tình cảm, chính mình nhịn xuống ngoan tâm không động tay, có lẽ Chính Quốc đã sớm không còn trên thế giới này.
Thái Hanh nhất thời chìm trong kí ức, chờ đến khi hồi phục lại tinh thần, tay Chính Quốc đã hướng tới vết máu đông trên mu bàn tay hắn, ngón tay cử động cực kì nhẹ, như muốn chạm vào miệng vết thương.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi bị bệnh, Chính Quốc tự mình có hành động nào đó.
Thái Hanh ngẩn người nhìn ngón tay Chính Quốc hơi rung động, một lúc lâu mới kịp hồi phục. Hắn ngẩng đầu nhìn, thanh âm mang theo run rẩy không thể tin trầm thấp gọi tên cậu.
Nhưng Chính Quốc vẫn không có bất luận phản ứng gì, ánh mắt rũ xuống, tầm mắt dừng trên mu bàn tay Thái Hanh. Hắn nâng cằm cậu dậy, đồng tử Chính Quốc vẫn như cũ dại ra, bên trong cũng không có bất kì cảm xúc dao động nào.
Thái Hanh chậm rãi buông lỏng tay.
Hắn cầm chặt tay cậu, lẳng lặng nhìn người trong lòng mình, hồi lâu sau mở miệng lại vẫn hỏi câu kia, "Cậu thích tôi vì cái gì?"
Vì cái gì, mà lại thích đến mức dù đã muốn thờ ơ với toàn bộ thế giới, nhưng tâm vẫn bị thương tích của hắn tác động?
Trước sau như một không có người trả lời.
Thái Hanh cũng không thất vọng, hắn có rất nhiều thời gian để chờ đợi đáp án.
Tầm ba giờ sáng, điện thoại Thái Hanh đột nhiên vang lên.
Thái Hanh nhìn lướt qua thấy Hạ Húc Đông gọi mới tiếp điện thoại, hạ giọng hỏi, "Chuyện gì?"
"Trần Huy cắt cổ tay, tôi vừa mới đưa người đi bệnh viện." Hạ Húc Đông không giống dĩ vãng cà lơ cà phất, thậm chí còn có chút nghiêm túc.
"Xảy ra chuyện gì?" Thái Hanh nhăn chặt mày.
Hạ Húc Đông đem mọi chuyện kể lại một lần.
Thái Hanh lẳng lặng mà nghe, trên mặt vẫn không có biểu tình gì, chờ Hạ Húc Đông nói xong, hắn mới nhàn nhạt nói lại một câu "Tự cậu theo cậu ta nháo" liền cúp điện thoại, ngay cả câu vết thương có nghiêm trọng không cũng lười hỏi.
Hạ Húc Đông nhìn cuộc gọi bị ngắt, có phần không tin nổiThái Hanh sẽ phản ứng lạnh nhạt như vậy. Y phiền toái xoa bóp trán, chỉ sợ Thái Hanh lần này là thật sự tức giận.
Y cất di động đẩy cửa phòng bệnh đi vào,Trần Huy mặt không đổi sắc ngồi trên giường bệnh, thấy y tiến vào cũng không để ý. Hạ Húc Đông không nhịn được tức giận, đi qua mắng, "Con mẹ nó đầu óc cậu hỏng rồi phải không? Ban ngày ban mặt dám cầm súng đi giết người? Xem phim truyền hình nhiều quá mẹ nó, cậu bị ảo phim à?"
Trần Huy để yên nghe y mắng, nhắm mắt lại như không nghe thấy, Hạ Húc Đông giận đến mức quả thực muốn đánh người, "Còn học người ta cắt cổ tay, fuck, cậu nghĩ mình bao nhiêu tuổi?"
Buổi tối khi Trần Huy gọi điện cho y nói muốn giết chết Chính Quốc cần y hỗ trợ, Hạ Húc Đông còn cùng cậu nói giỡn, với thái độ hiện giờ của Thái Hanh phỏng chừng bọn họ chỉ chạm vào một sợi tóc của Chính Quốc thôi cũng bị phanh thây banh xác.
Sau đó Trần đại thiếu gia liền không chút để tâm nói cho y một cái tin tức còn kinh khủng hơn, nguyên lai người nọ đã thử qua, đáng tiếc không thành công. Hạ Húc Đông thiếu chút nữa bị dọa nhảy dựng lên, không vui đùa nổi nữa suốt đêm đi tìm người. Chờ tới khi tìm được không ngờ Trần Huy lại ở trong phòng cắt cổ tay, y cùng quản lý bar sợ tới mức chân mềm nhũn suýt không đứng nổi.
"Chính Quốc có thể, vì sao tôi lại không thể? Không phải đều là giả đáng thương sao, Thái Hanh không phải thích bộ dáng này?" Trần Huy đột nhiên mở mắt nhìn Hạ Húc Đông, cười nhạo nói.
Hạ Húc Đông tức lộn ruột, gằn giọng nói, "Trần Huy đờ mờ tôi nói cho cậu biết, Thái Hanh sẽ không và cũng không có khả năng thích cậu. Nếu cậu muốn hủy đi tình cảm anh em nhiều năm như vậy thì cứ việc tiếp tục nháo."
Sắc mặt Trần Huy trắng nhợt, biểu tình giống như đầu bị người ta hung hăng cho một gậy. Cậu ngơ ngác há miệng thở dốc, cuối cùng cái gì cũng không nói. Hạ Húc Đông nhìn cậu như vậy cũng không đành lòng nói tiếp, hạ giọng khuyên nhủ, "Về sau đừng động vào Chính Quốc nữa. Mặc kệ Thái Hanh đối với cậu ta như thế nào thì đây cũng là chuyện của hắn."
Trần Huy quay dầu nhìn y, một lúc lâu đột nhiên lên tiếng hỏi, "Hạ Húc Đông, anh thành thật nói cho tôi biết, Thái Hanh với Chính Quốc hiện tại rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
Hạ Húc Đông dời tầm mắt, lấy một điếu thuốc ngậm vào miệng, ra vẻ thoải mái nói, "Còn thế nào nữa, chính là cậu ta bệnh điên rồi nên Thái Hanh không đành lòng muốn chữa khỏi." Hạ Húc Đông tuy không thể xác định tâm tư Thái Hanh, nhưng y biết thái độ của Thái Hanh hiện tại tuyệt đối không có khả năng đơn giản như vậy. Nhưng hắn nào dám nói sự thật cho Trần Huy, người này nghe xong không nổi điên mới là lạ.
Trần Huy như là thở ra một hơi, lẩm bẩm tự nói, "Tôi đã nói mà, Thái Hanh làm sao có thể đối với nó... Chỉ là nhìn nó đáng thương mà thôi..."
Hạ Húc Đông nhíu mày, "Nếu không phải lúc trước cậu bắt cóc cậu ta, làm hại nữ nhân câm kia bị đâm chết, cậu ta có thể biến thành bây giờ sao?" Dạo gần đây Hạ Húc Đông thường xuyên phải nghe Từ Nhiễm kể chuyện trước kia của Chính Quốc, hơn nữa còn nhìn em ấy vì cậu vội vàng bên này bên nọ, trong lòng cũng không còn phản cảm như trước.
Đương nhiên quan trọng nhất vẫn là chuyển biến của Thái Hanh, Hạ Húc Đông hiện tại cũng ẩn ẩn nhận ra, một đám người bọn họ đều đã đánh giá quá thấp vị trí của Chính Quốc trong lòng Thái Hanh rồi.
Trần Huy cười lạnh, ánh mắt xẹt qua tia hận ý, mặt không đổi sắc phun ra một câu, "Nó đáng bị như thế."
Hạ Húc Đông nhìn cậu như vậy, lắc đầu không muốn nhiều lời, xem như hiểu được, phần hận ý của Trần Huy với Chính Quốc, chỉ sợ thánh thần cũng không xoay chuyển được.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro