Đệ nhất chương ( II )
NhịTiết :Trái tim Ác ma - Ác thể sinh ra trong Tâm
Cảnh 1: Allen ~Vương quốc Lucifenia "Đại Sảnh Trường Âm"~
"Chặt đầu nó cho ta! "
Giọng của Riliane vang lên khắp cả sảnh đường.
Tên tội phạm đáng thương bị còng và đưa xuống bục trảm. Mặc dù là một tên tội phạm, hắn lại không thực hiện giết người, cướp của, trộm cắp, hay một tội nào cả. Hắn chỉ bị kết tội do mâu thuẫn với Công chúa Riliane. Là một chính trị gia, hắn ta có tiếng tăm và là người rất nhân đạo, đó là lý do mà hắn ta không thể bỏ qua sự tàn bạo của nữ hoàng được. Hắn ta chứa trong người vẻ bực dọc.
Riliane và bộ trưởng tổ chức một buổi họp tại sảnh đường. Và công chúa chủ đích nêu lên về việc trừng trị tên tội phạm, là người mà đã gặp với các vị khách ngoại quốc tại buổi tiệc tổ chức tại sảnh đường của những chiếc gương một vài ngày trước đó.
Nếu như "trái ý công chúa Riliane là một tội " được viết trên luật lệ, thì tôi e rằng đầu của Leonhart đã rơi khoảng hàng trăm lần rồi. Lý do duy nhất mà ông ấy còn sống là do sự vinh quang của việc nằm trong Tam Anh Hùng.
Khi phiên xử kết thúc, Riliane và ông Bộ trưởng bắt đầu rời khỏi sảnh đường. Và đó là khi tôi, và một người hầu khác tên Asan bắt đầu vào công việc dọn dẹp.
Đại sảnh Trường Âm thường được dùng để tuyên dương những binh sĩ trung thành đã tham chiến. Như là để tưởng niệm, hàng loạt đồ trang trí, kiếm, súng, và một bộ giáp đều được đặt tại đây.
Tôi cẩn thận lau chùi chúng. Mặc dù việc lau chùi vũ khí rất dễ dàng, có một vài thứ rất giá trị mà những người hầu chúng tôi, không thể đủ khả năng trả trong quãng đời của chúng tôi. Đó là vì sao chúng tôi nên thận trọng không làm hư hại chúng. Đó cũng là lí do mà không nên đưa Chartette làm những công việc này.
Ở phía bên kia căn phòng, Asan, cũng giống như tôi, đang cẩn thận lau chùi. Đa số người hầu ở đây đều là nữ và Asan nằm trong một phần nhóm người hầu nam.
"Minis! Minis, ông đang ở cái chỗ quái nào vậy?! "
Một tiếng la đột nhiên vang lên trong sảnh. Tôi nhìn ra và thấy Riliane, người quay về từ Đại Sảnh với thái độ bực tức và nhìn xung quanh sảnh đường.
Minis trả lời và nhanh chóng chạy tới công chúa. Ngoại hình của ông ta làm tôi nhớ đến một chú cún tên Chubby, mà Germaine đã nuôi lâu lắm rồi.
"Thần đây! Công chúa muốn gì ạ ? "
"Minis, ngươi không nghĩ rằng đồ ăn của ta gần đây đang trở nên tồi tệ phải không ? "
"Ah? Thần..... Thần nghĩ.... Điều đó cũng không ổn cho lắm."
Hỏi ông Bộ trưởng về buổi ăn trưa là một điều vô ích, công việc duy nhất của ông ta là điều hành đất nước. Ngay cả tôi, một đầy tớ, vẫn nghĩ ông ta sẽ chẳng giúp ích gì được cả.
Riliane tiếp tục nguyền rủa:
"Không chỉ về vấn đề đồ ăn, ta cũng bị thiếu một con dao! Ta đã ra lệnh là ta cần phải có 5 CON DAO khi ta ăn! "
"Thần......Thần thành thật xin lỗi, thưa công chúa. Thần sẽ báo cho Mariam về bữa ăn nhanh nhất có thể. "
Nghĩ đến thì, cô ta cũng có thể tìm Mariam thay vì Minis. Nhưng nếu như so sánh với thái độ điềm tĩnh của Mariam thì, la hét một người nhỏ bé run sợ kia cảm thấy dễ chịu hơn.
Hôm nay, có vẻ như Asan là người đem bữa trưa. Tôi mong rằng cô ấy sẽ không chỉ vào cậu ta. Tôi bắt đầu lo lắng cho đầu óc non hẹp của Asan, người mà luôn nhìn về quá khứ của mình.
......Asan có vẻ nhìn rất lạ thường, ánh mắt của cậu ta đột nhiên tập trung vào một điểm. Cậu ta dường như đang cầm một thứ gì đó trong tay.......Ah! Một con dao!
"WAAAAAAAHHHHHHH!!!!!!!!!! "
Asan la lên và tiến về phía Riliane. Đột nhiên, Riliane và Minis bất động. Tôi thấy con dao của Asan chuẩn bị di chuyển xuống vùng bụng của Riliane.
Riliane!
Tôi đánh Asan. Và Riliane thì sao? Oh, cô ấy không sao.
Asan gục dưới sàn, nhưng lập tức đứng dậy, và một lần nữa hướng con dao vào Riliane. Leonhart và binh lính của ông ta ở vị trí rất xa so với tình huống, vì vậy mà điều này sẽ trở thành tai họa. Kế cô ấy, Minis chỉ làm được điều mà ông ta biết thôi : run sợ.
—Có vẻ như chỉ mình tôi... mới có thể bảo vệ được công chúa Riliane thôi.—
Tôi chăm chú xem xét tình hình và nhận ra tôi đang đang lau chùi một cây kiếm. Tôi cầm chặt cán kiếm nhưng sau đó nhận thấy một điềm xấu—thanh kiếm không đủ sắc! Tôi đột ngột cảm thấy lo lắng, nhưng tôi hít một hơi thật sâu và quay về sang phía của Asan. Tôi tự nhũ rằng chuyện này chưa bao giờ xảy ra. Tư thế của Asan, cậu ta dĩ nhiên không quen với việc sử sụng vũ khí. Cậu ta chỉ là một người hầu. Hơn nữa, nó cũng chỉ là một con dao thôi. Không có lí do nào tôi lại thua cậu ta được.
Tôi chạy đến giá trao kiếm ở giữa căn phòng và nhìn thẳng vào Asan. Tôi lặp tức thu hút được sự chú ý của cậu ta và cậu ta choáng váng khi thấy tôi. Vào giây phút đó—
—Clang—
Tôi vung dọc thanh kiếm và làm con dao văng ra khỏi tay Asan. Con dao rớt xuống sàn và Asan trở nên bối rối vì bị tước đi vũ khí. Nhưng cậu ta nhận ra là bức tường phía sau có treo những khẩu súng. Cậu ta quay lưng lại là lấy một khẩu súng làm vũ khí.
—Cho đến khi—
Tôi đâm thanh kiếm vào vùng bụng và khuôn mặt Asan đổi nét do đau đớn. Mặc dù thanh kiếm này chưa đủ sắc để có thể làm cậu ta chết được, tôi đã dồn vào rất nhiều lực nên có thể một vài xương sườn của cậu ta sẽ bị trật đi.
Riliane sợ hãi đến mức không nói nên lời, Nhưng thay vì dại dột xem chúng tôi ở một phía. Khi cô ấy trấn tĩnh lại như trước, giọng nói cao ngạo cất lên:
"Nhanh! Trói hắn lại, Nhanh lên! "
Tôi nghe thấy hỗn loạn từ đám quân lính khi bước vào sảnh đường, và kéo Asan khỏi cung điện.
Sau khi điều tra, thì được biết là Asan là người em của nhà chính trị gia mà bị xử tử trước đó. Có vẻ như cậu ta muốn trả thù .
Ngày hôm sau, Asan được đưa lên máy chém.
Cảnh 2: Allen~Cung điện Lucifenia "Căn bếp"~
Ba ngày đã trôi qua từ vụ việc đó.
Riliane, giận dữ hơn những ngày thường, xông vào khu bếp.
"Mariam! Mariam ở đâu!?!? "
Khu bếp chỉ có một vài đầu bếp, trong khi đó tôi và Ney đang chuẩn bị thức ăn.
"M-Mẹ của thần...Bà...Bà ấy đã ra ngoài cung điện rồi ạ."
Ney rụt rè trả lời.
"Oh? Vậy thôi, Ney. Ta có chuyện muốn nói với ngươi."
"Th-th...Thần ạ? Chuyện gì vậy công chúa? "
"Ta có nghe một tin đồn từ đầu bếp nói rằng gần đây nguyên liệu họ lấy từ trang trại không phải là đồ tự nhiên. Phải vậy không? "
"Vâng......Thần có nghe các đầu bếp nhắc tới việc này."
Khi Ney đang nói chuyện, cô ta nhìn đến một trong những đầu bếp đang cắt cà rốt cho món ăn. Có thể anh ta quá bận bịu với việc cắt cà rốt cho nên không nghe họ. Hoặc là có lẽ anh ta chỉ ra vẻ bận rộn bởi vì không muốn liên lụy đến.
"Có phải người hầu các người lấy lương thực từ cung điện phải không? "
"Lấy? Điều đó thật vô lý ạ, công chúa Riliane! Chúng tôi, những đầy tớ của công chúa, không bao giờ dám lấy lương thực trong cung điện đâu ạ! "
"Tốt đấy, nhưng nếu ta thấy một ai dám lấy lương thực của cung điện, sẽ bị hành hình ngay lập tức! "
"Cung điện của ta ". Riliane có thể lấy tất cả những gì cô ta muốn. Cô ta thường không khoan dung những người táy máy tới đồ đạc của cô ấy.
"Ney, có vẻ như ngươi rất thích việc tán dóc. Có thể nói cho ta biết tại sao ngươi lại biết những điều này không? "
"Uh...C-chuyện này...."
Ney thốt không nên lời. Có lẽ do cảm nhận thấy không khí xung quanh, người đầu bếp dừng công việc lại và tham gia vào cuộc đối thoại.
"Thưa Công chúa Riliane. Thần có lẽ đã thấy một người ăn cắp lương thực trong kho lương thực vào tối hôm qua ạ! "
"Cái gì!?!? Là ai? Ai!?!? "
"Thần không dám chắc ạ, bởi do trời quá tối để thần có thể thấy hắn....Thần không thấy rõ hắn như thế nào...Nhưng xét về cách hành động và ngoại hình, thần chắc chắn là không phải đầy tớ của cung điện. Không một đầy tớ nào cao đến mức đó để là thủ phạm được."
Tất cả mọi người trong khu bếp đều cảm thấy cơn giận dữ dần dần tăng lên của Riliane. Nếu như tiếp diễn nữa thì, tất cả mọi người ở đây sẽ bị mất đầu hết thôi.
"Thưa Công chúa Riliane, thần biết. Thần biết ai là thủ phạm rồi ạ."
Sau khi nghe những lời của Ney, Riliane nhìn cô ấy với vẻ mặt đầy giận dữ.
"Thật à?!?!? Vậy, đó là ai? Nói đi, nhanh lên!!! "
"Vâng...Thưa, là..."
"Nói ra đi! Nếu ngươi không nói trong mười giây nữa thì, ta sẽ chặt cái đầu nhà ngươi!!!! "
Khi Riliane nguyền rủa, Ney sợ hãi đáp trả:
"Lúc...Lúc trước thần có thấy một người bước ra từ trang trại với lương thực để đi phân phát cho người dân đó ạ."
"Đó là lí do ta mới hỏi nhà ngươi, NGƯỜI ĐÓ LÀ AI!?!?! Ta muốn biết hắn là ai!!! "
Ney hít một hơi thật sâu vào và trả lời:
"Người đó là......Leonhart.....Chỉ huy Leonhart."
Cảnh 3: Allen~Cung điện Lucifenia "Căn phòng của Riliane"
Kể từ vụ ám sát không thành của Asan, công chúa Riliane đều cố lẩn tránh tất cả mọi người xung quanh cô ấy. Chỉ có 4 người được ở kế bên cô ấy: Tôi, Chartette, Ney, và Mariam.
Và chỉ có 2 người được ở trong phòng cô ấy: Riliane và tôi. Sau bữa tối, tôi được lệnh là phải gặp cô ấy trong phòng.
"Allen. Làm rất tốt đấy, việc trước kia."
Đó là lời nhận xét đầu tiên của Riliane. Cô ta đang nhắc đến vấn đề của Asan.
"Ngươi.....biết đấu kiếm à? "
Tôi không ngừng lo lắng bởi tôi không biết cách đáp trả. Nhưng cuối cùng thì, tôi quyết định kể cho cô ta sự thật.
"Thần xin lỗi do không thẳng thắn. Thực ra là, cha thần dạy thần cách đấu kiếm từ khi còn nhỏ."
Tôi không nói với Riliane cha tôi là Leonhart, bởi vì ông ta đã nói với tôi rằng không được đề cập tới cô ấy. Nếu như Riliane biết được thì, cô ta chắc chắn sẽ tống cổ tôi ra khỏi cung điện.
Tôi nghĩ rằng lý do của tôi đủ để thuyết phục cô ấy.
"Thật chứ ? .....Ta cũng được đấu kiếm khi còn nhỏ. Những binh lính đã nhiều lần thử đánh bại ta nhưng ta lại chả bao giờ thua cả. Ta mạnh quá, phải không nào? "
Cô ta khoe khoang một cách đầy tự hào. Tuy nhiên, tôi e rằng không một ai trong vương quốc này dám thực sự ra tay với cô ấy.
"Theo ý kiến của ta, có vẻ như thanh kiếm của ngươi rất có hiệu lực. Vì vậy mà ta muốn ngươi làm một việc cho ta."
Tôi có một cảm giác xấu về điều này.
Riliane lấy một mảnh giấy từ trên bàn và dùng một cây bút lông vũ viết thứ gì đó lên trên nó, cô ta bỏ nó vào một cái lọ thủy tinh và đưa nó cho tôi.
".....? "
Khi tôi đang bàng hoàng, Riliane chỉ dẫn tôi:
"Lấy miếng giấy ra và hãy đọc phần trên cùng."
Tôi lấy miếng giấy ra khỏi lọ và bắt đầu đọc phần nội dung ghi ở phía trên. Có một câu được ghi là :
—Hãy ám sát Leonhart.—
Tôi khựng lại trong giây phút. Riliane......Người chị của tôi. Cô ta mất trí rồi sao?
"Ngạc nhiên lắm à? Oh, không có gì phải ngạc nhiên đến vậy đâu. Dù sao đi nữa, đây là điều mà ta tin tưởng ngươi sẽ làm, do những đám lính kia không ai dám động tới ông ta."
Tôi không biết phải trả lời Riliane sao đây nữa. Vì tôi không còn cách nào khác, tôi cố gắng đổi khía cạnh nghi ngờ.
"Tại sao công chúa lại dùng cách này để cho thần biết? Tại sao không nói trực tiếp với thần? "
"Tại sao à? Ý ngươi muốn nói tới cái lọ à? Có một người đã từng kể cho ta rằng những điều ước mà ta mong muốn nhất sẽ trở thành sự thật nếu ta làm theo cách này. Nhưng ta lại quên người đã nói điều này là ai rồi. "
Tôi là người đã cho cô ấy biết cách này. Có vẻ như kí ức của Riliane bị mất nhưng bằng cách nào đó, cô ta có thể nhớ tới điều đó.
".......Tại sao công chúa lại muốn giết Leonhart ạ ?....."
"Chẳng lẽ ta phải giải thích cho ngươi luôn à? Ngươi biết đấy, sự khác biệt của ta và ông ấy như là lửa và băng vậy. Thêm nữa, với vụ việc trong trang trại của cung điện....đã làm quá mức chịu đựng của ta rồi! Tại sao lần nào ông ta cũng luôn luôn phản đối ý kiến của ta vậy hả?....Ah—Ta ghét ông ta, ta thực sự rất ghét ông ta! "
Cơn giận dữ của Riliane đã làm thay đổi giọng điệu của cô ta. Nhưng lập tức cô ấy lại quay trở về như thường và ho một cái để thay đổi không khí.
"Và, ngươi biết đấy? Ông ta chỉ ra dáng quý tộc ở bên ngoài thôi, nhưng ông ta lại là một kẻ lăng nhăng. Ta cũng nghe nói rằng,ông ta đã sát hại nhiều đồng bào và bắt cóc một đứa nhóc từ một nước đồng minh. Ông ta còn có ý định lật đổ triều đình của chúng ta, và vân vân nữa......"
"Những tin đồn đó....Ai đã nói cho công chúa vậy? "
"Ney "
Ney rất thật thà, nhưng cô ấy rất hay nói nhiều và rất thích việc tán dóc về những người khác. Tất cả tin đồn đều quay xung quanh giữa các người hầu, và ngay cả việc mà Riliane vừa ra lệnh, tất cả tin đồn đó đều xuất phát từ miệng của Ney.
"Ngươi từ chối tin tưởng vào câu trả lời của ta à? "
Có lẽ thấy được biểu cảm trên khuôn mặt của tôi, Riliane nhìn chằm chằm vào mặt tôi và nói:
"Ngươi nghĩ những tin đồn này không đúng ư ? Dĩ nhiên, Ney là một người rất nói nhiều, nhưng cô ấy không phải là hạng người nói dối. Thêm nữa.....Như người ta có câu: Không có lửa thì làm sao có khói. "
Riliane nói tiếp
"Thứ mà ta viết trên mảnh giấy đó....Câu đó đã đủ để ta có thể khử ông ta. Nhưng uy tính của ông ta không hề nhỏ.....Ta sẽ bị hiểm lầm bởi công chúng nếu ta xử tử ông ấy. Vì vậy mà ta có một cách! Nếu như ta không giết được ông ấy trước công chúng, ta sẽ giết ông ta trong lặng lẽ! "
Gương mặt ngây thơ của Riliane đang đắm chìm trong lòng kiêu hãnh về kế hoạch này.
(Hmmm, tôi chợt nghĩ ra một ý tưởng! )
Tình cờ, tôi nhớ về những năm tháng khi còn nhỏ.
(Thực ra, em tìm thấy một đường hầm bên trong lò sưởi ấy! Chúng ta có thể rời khỏi cung điện, cùng nhau! )
Kể cả khi cô ấy mất đi trí nhớ, cô ta vẫn là người chị của tôi.....Trên tất cả đi nữa, nhưng.....
"Thần nghĩ.....Thần không thể nào đánh bại Leonhart với khả năng của thần."
Tôi cuối cùng cũng thốt ra câu trả lời.
"Yên tâm đi, ta có cách rồi."
Riliane nói cho tôi biết về mưu đồ của cô ấy
Tôi biết rồi, sử dụng cách này có thể sẽ thành công....Nhưng.....
"Ngươi nhất định không được để một ai biết về chuyện này. Đây là bí mật giữa hai chúng ta thôi."
(Một bí mật của hai chúng tôi! )
Tôi cũng đã từng nói câu này với Riliane.
Và Riliane nói nó giống như tôi cũng đã từng vậy......Ahah, nhưng......
—Kim Đồng hồ chỉ mấy giờ rồi?—
"Mọi chuyện sẽ diễn ra vào tối ngày mai. Cho đến khi đó, tôi đã chuẫn bị sẵn sàng. Nhưng chỉ tối nay thôi, tôi sẽ đánh một giấc."
Cảnh 4: Germaine~Vương quốc Lucifenia "Trang gia Avadonia"~
"Ha~~~~Không chịu được nữa rồi. "
Tại bữa tối, cha tôi biểu hiện một cảm xúc mà theo tôi thì chưa bao giờ thấy và kết thúc nó bằng tiếng thở dài một lần nữa
"Có chuyện gì vậy, Cha? "
Tôi rất hiếm khi thấy cha tôi ủ rũ như thế này, cho nên tôi không thể không tự hỏi điều gì đã xảy ra. Tôi không nghĩ rằng bữa tối hôm nay không giống như một quả cà chua thậm tệ nhất mà ông ta từng thấy.
"Nữ hoàng gọi chúng ta tới cung điện."
Sau khi nghe cha tôi nói, tôi cầm tay của cha tôi lại, cái tay mà ông định dùng để đẩy ổ bánh mì vào miệng.
".......Có phải vụ việc ở kho lương thực đã bị bại lộ rồi phải không? "
"Rất có thể đấy Germaine ạ, Cha có lẽ sắp đến hồi kết thúc rồi. Nếu Cha chết, Cha muốn con là người kế vị cha."
"Cha đừng nói những điều như thế nữa, phải có một cách nào đó chứ. "
Thiếu lương thực dần đang trở thành vấn đề cấp bách và những thi thể của những người chết vì đói rải rác khắp mặt đường. Để có đồ ăn vào miệng, nhiều người đã chuyển sang việc trộm cắp và giết người. Cho dù chúng tôi có được một bữa ăn tối, Chỉ huy của quân đội Hoàng gia vẫn khỗ cực như nhiều người khắp vương quốc vậy.
Tôi được biết rằng cha tôi là người đã lấy lương thực từ kho lương của cung điện để phân phát cho người dân. Nói thật là, tôi cảm thấy hơi xấu hổ về về hành động của ông ta, nhưng ông ta thì lại rất tự hào.
Điều mà tôi hãnh diện về cha tôi là một trong những người nằm trong Tam Anh Hùng, Leonhart Avadonia, và những giai cấp quý tộc khác chỉ biết làm đầy túi tiền của mình, là một người có nhân cách nổi bật trong mắt người dân.
"Dù sao đi nữa, cha sẽ quay về trễ nhất là vào ngày mai. Cho đến khi đó, nhớ phải ăn đấy. "
"Con biết..... Nếu mà còn có cái để ăn."
Sau đó, cha tôi và tôi không nói một câu nào nữa và tiếp tục lặng lẽ ăn.
"Germaine, tại sao bộ đầm của của con lại tơi tả như vậy? Một đứa con gái thì phải ăn mặc sạch sẽ chứ. À mà đó có phải là bộ đầm mà ta tặng làm quà sinh nhật cho con trước đó phải không? "
Cha tôi mua cho tôi một bộ đầm bởi ông ấy nghĩ rằng nó sẽ làm cho tôi nữ tính hơn. Nó có màu đỏ để trùng với màu của bộ giáp của ông ấy. Mặc dù là thường phục hằng ngày, nó lại hơi phô trương cho lắm. Tôi cảm thấy rất vui khi mặc nó hằng ngày do cha tôi ít khi tặng tôi một món quà như vậy.
"Quà sinh nhật à... Oh! "
Cha tôi nhớ ra điều gì đó và đột nhiên chạy thẳng vào nhà kho. Ông ta liền quay lại và đặt một thứ gì đó trên bàn, một chiếc túi xách đã sử dụng rồi, bên trong đựng một thứ gì đó.
"Cha? Cha đang làm gì vậy? "
"Cha gần như đã quên mất về thứ này. Cha sẽ mang nó đi khi đi đến cung điện vào ngày mai."
Ngày hôm sau, ông ấy chào tạm biệt tôi như thường lệ. Cha tôi, với vẻ ngoài luộm thuộm trong bộ giáp màu đỏ ấy, trên đường đến cung điện.
Cảnh 5: Allen~Cung điện Lucifenia "Phòng của người hầu"~
Cho đến khi chiều, tôi vẫn chưa quyết định được.
Liệu tôi muốn giết Leonhart chăng? Giết một người mà đã nuôi nấng tôi? Nhưng ông ta đã cứu tôi khỏi bị cuốn vào cuộc bất đồng chính trị khi tôi còn chưa biết gì cảv. Và họ xem tôi như là một thành viên trong gia đình của họ vậy.
Tôi không tài nào làm thế được, sao tôi lại có thể như thế được?
Có lẽ tôi nên bỏ cuộc. Tôi học cách sử dụng kiếm, nhưng không phải để giết, mà để bảo vệ Riliane – người chị song sinh của tôi. Đó là lí do duy nhất mà tôi nhất quyết học cách đấu kiếm. Kể cả khi tôi bị đưa đi hành xử, tôi cũng sẽ không làm chuyện đó. Ngay cả khi chính gia đình thật của tôi bắt tôi phải làm như vậy, tôi vẫn sẽ không giết người cha nuôi bởi vì tôi là một đã được nuôi dạy kĩ càng.
Có ai đó đang đi vào. Đó chính là Ney.
"Ney, cậu cũng đang nghỉ giải lao à? "
"Đúng vậy, Công chúa Riliane cũng vừa mới ăn xong. Tớ cũng đã làm xong việc quét dọn luôn rồi. "
"Ừ, tớ cũng sắp nghỉ ngơi xong rồi. Cứ tự nhiên."
"Mà này, Allen."
Ney gọi tôi khi tôi chuẩn bị đứng dậy và rời khỏi ghế.
"Chuyện gì vậy? "
"Về chuyện đó.......Về Chỉ huy Leonhart đấy......."
Dường như là về điều xảy tra trong bếp trước đó.
"Đừng lo lắng về điều đó quá, Ney. Có thể điều đó làm cho cậu buồn lòng. Nhưng thậm chí nếu như chúng mình biết cậu là người đã tiết lộ thông tin đó, sẽ không có ai ghét cậu đâu."
"Không phải về cái đó.....tớ có nghe.....vài điều về Chỉ huy Leonhart."
"......"
"Tớ có nghe lỏm cuộc trò chuyện giữa mẹ của tớ và Leonhart. Và Allen à, họ đang nói về cậu đấy."
Mariam và Leonhart nói về tôi ư? Không biết là về chuyện gì nữa?
"Họ nói rằng, cậu là....... con trai nuôi của Leonhart. Và hơn nữa........họ gửi cậu vào cung điện làm người hầu với một lý do."
"Lý do mà tớ biết vì sao Leonhart lại gửi tớ vào cung điện, bởi vì Công chúa Riliane rất ghét quân đội Hoàng gia và sẽ không để một người trong số họ lại gần. Do đó nên ông ấy bảo tớ nên ở bên Công chúa, cho đến một thời điểm nào đó tớ có thể sẽ bảo vệ được cô ấy. "
"Sai rồi.....Không phải là như vậy, Allen. Lý do mà ông ấy bảo cậu ở bên Công chúa Riliane là...... để hạ sát Công chúa đấy."
Khi tôi nghe thấy lời của Ney, đầu óc của tôi khựng lại hẳn đi. Cô ta...... cô ta vừa nói gì?
"Cậu cũng biết là, chỉ huy Leonhart không ưa Công chúa cho lắm. Ông ta dường như......đang âm thầm......để cậu......giết công chúa Riliane. Ông ta nói điều này là để cho người dân. "
Leonhart..... muốn giết Riliane ư?
"Mẹ tớ dường như không hay biết về điều đó, và lập tức trở nên giận dữ sau khi ông ấy nói xong. Tớ cũng chắc chắn rằng mẹ tớ cũng....không thể nào biết trước được rằng Chỉ huy Leonhart...... lại có một âm mưu nham hiểm như vậy."
Tôi.........đã bị lừa dối? Từ đầu.....tôi chỉ là một món đồ của ông ấy thôi sao?....
"Những câu nói đó..... Tớ không thể nói với bất kì ai..... Kể cả mẹ của tớ cũng từ chối tiết lộ chuyện này..... Allen, cậu nói đi, tớ phài làm thế nào để— "
Không để cho Ney nói nốt lời, tôi rời khỏi căn phòng.
Cảnh 6: Allen~Cung điện Lucifenia "Phòng của Riliane"~
Đêm đó.
Tôi đứng ngoài phòng của Riliane.
Tôi cố dửng tai lên và cẩn trọng nghe cuộc trò chuyện trong phòng.
"Ông đến rồi à. Ngồi xuống đi. "
Đó là giọng của Riliane.
"......Công chúa Riliane, bây giờ đã trễ rồi. Một người đàn ông như tôi và một người phụ nữ như công chúa lại ở trong một căn phòng cách li vào buổi tối như thế này...... có vẻ như không đúng mực cho lắm....."
Và đó là giọng phát ra từ Chỉ huy quân đội, Leonhart.
"Đây là một điều mà ta không muốn ai có thể nghe được, cho nên ta mới chọn thời điểm này. Ông vừa nói cái gì ? Ông có ý định nổi hứng lên và tấn công ta ư ? "
"T-...Tại sao thần luôn là người phải nhận lỗi từ ban đầu chứ?! "
"Ta chỉ đùa thôi. Ta biết ông không có hứng thú với một đứa trẻ con như ta. Chỉ huy quân đội Hoàng gia chỉ thích một bộ ngực săn chắc của một người phụ nữ trưởng thành giống như của mẹ ta, đúng không? "
"........! C-Công chúa đang đùa à."
Leonhart và Riliane nói về mẹ của cô ấy, những mối tình của Nữ hoàng Anne. Đây là những điều mà tôi không biết cho đến khi Ney kể lại cho tôi.
"Ta vào thẳng vào vấn đề luôn đi. Theo thực tế, Leonhart, là một quốc gia, ta nghĩ chúng ta nên bắt đầu quan tâm tới dân chúng."
Có vẻ như Leonhart ngạc nhiên bởi lời phát biểu của Riliane, hay có thể là ông ta vẫn chưa bình phục được trước lời đùa của Riliane trước đó, dù sao đi nữa, ông ta trả lời với một giọng run rẩy :
"Công chúa Riliane, ý của công chúa là gì? "
"Ta đang nói về vụ ông lấy lương thực trong trang trại của Cung điện....và còn nhiều cái nữa. Đừng lo, ta không gọi ông đến đây để trừng phạt ông đâu. Thay vì đó, do sự quan tâm của ông đối với dân chúng, ta phải cảm tạ ông mới phải. "
"....."
" Kể từ hôm nay, ông có thể tự do lấy lương thực tùy thích, nhưng với một điều kiện! Ông phải có được sự cho phép của ta. Ta ghét những người làm những việc nhỏ mọn."
Bỗng không khí trở nên im lặng.
".....Cảm ơn......Cảm ơn, Công chúa Riliane !! "
"Oh, những lời nói, những lời nói giữa ta và ông như lửa và băng vậy. Nhưng trong tương lai nữa, ta mong mối quan hệ giữa chúng ta sẽ ngày càng tiến triển hơn."
"Thưa Công chúa Riliane! Thần, Leonhart, không tài nào có thể bày tỏ được lòng biết ơn của thần về việc này được cả! "
Có vẻ như Leonhart rất vui mừng. Tuy nhiên giọng của ông ta vẫn còn run rẫy và cho dù tôi đứng ở ngoài phòng , thì tôi vẫn có thể nghĩ ra rằng có điều gì trong giọng nói đó khác hẳn lần trước.
Căn phòng bỗng vang lên tiếng reo. Nghe có vẻ như là tiếng của vật bằng thủy tinh hay bạc va chạm vào nhau vậy.
"Để ăn mừng cho ngày hôm nay, ta nghe nói ông đang kiêng rượu phải không? Nào, uống một chút gì đi chứ."
Thông thường thì, Leonhart có thể từ chối, và đây cũng là điều mà Germaine lo ngại nhất.
Nhưng.
"Cảm tạ Công chúa! Đó thật là một vinh dự khi có thể tuân theo việc đó ạ."
Ông ta như một con thú sắp bị mắc bẫy.
"Ngôi Mộ Máu à ...... Thứ rượu yêu thích nhất của Ác thực nương Banica Conchita..... Yên tâm đi, không có giọt máu nào cả, chỉ cần một ly đối với thứ rượu tuyệt hảo này thôi. "
Riliane giải thích. Cô ta thực sự lấy ra một thứ quý báu đến vậy.
"Oh! Rượu! Một hương vị êm dịu làm sao! Công chúa Riliane có muốn thử làm một ly không? "
Không được uống rượu lâu lắm rồi và cảm thấy vị tuyệt hảo của thứ rượu này, Leonhart đột nhiên ở trong tâm trạng vui vẻ.
"Ta không uống rượu và ta cũng không hiểu tại sao những thức uống có cồn này lại có gì đặc sắc đến đó cả."
Hai người tiếp tục ăn mừng cho đến khi tối.
Cảnh 7: Allen~ Vườn Địa Đàng vương quốc Lucifenia~
3 giờ sáng.
Say xỉn và giả vờ như bị cuốn đi bởi cơn gió, Leonhart đang hát nhảm khi ông ta đi đến khu vườn vắng bóng người. Thấy vậy, tôi đúng trước mặt ông ấy.
"Có vẻ như ngài xỉn rồi."
Nghe tôi nói, Leonhart trả lời với khuôn mặt đỏ ửng:
"Oh~~~~~Allen à, *hấc*~~~~~~Cha đã cố gắng tỉnh rượu, nhưng hôm nay cha gặp được một vấn đề rất vui mừng~~~~Nên cha vô ý uống quá nhiều."
"Như vậy thì, nếu lỡ một người nào đó tấn công ngài, tôi e rằng ngài sẽ không chịu nỗi một cú chí mạng."
"Có thể vậy~~~~~~~ Nhưng đó là điều không thể nào, Hurrah~~~~ah! Đúng rồi! Cha có thứ này muốn tặng con....."
Tôi rút ra một thanh kiếm--- một thanh kiếm mà Riliane đã gửi cho cho tôi. Khi nhìn thấy điều này, Leonhart bỗng nhiên đứng hình lại.
"..... Chuyện này là thế nào vậy, Allen? "
"Ý của tôi là: Ông phải chết ở đây, Chỉ huy Leonhart ạ "
Trong giây phút đó, tôi phát hiện Leonhart rút ra một thanh kiếm và chuẩn bị tư thế đánh. Tốt, tới lúc ông ta làm như vậy rồi.
"Ai là người ra lệnh cho con làm điều này hả? Đây không thể nào là mục đích chủ ý của con được."
".....Tôi sẽ không nói gì cả "
Leonhart bỗng nhận ra và nói:
"Cha biết người mà đã ra lệnh cho con rồi...... Con trở thành một người như thế này, Ah. Bây giờ cha mới biết được đây là một cái bẫy kể từ khi bắt đầu rồi. "
Tôi chậm rãi thu lại khoảng cách giữa Leonhart và tôi.
"Tôi không phải là đối thủ của ông.....Nhưng bây giờ, liệu ông có thể, với đôi chân khập khểnh kia, né được đường kiếm của tôi ư ? "
"Là một kiếm sĩ, con không tấn công ta từ phía sau. Thực vậy, đó là cách mà những kiếm sĩ thường làm, và cũng là điều rất đáng khen ngợi. Nhưng......! "
Leonhart lập tức hạ thấp người xuống và vung dọc thanh kiếm. Tôi nghĩ rằng có thể lùi về phía sau và né được nhát kiếm ấy...... nhưng đã quá chậm trễ rồi! Tôi chỉ có thể đỡ nhát kiếm ấy bằng kiếm của tôi để tránh việc bị cắt nhỏ theo chiều dọc, và tiếp theo là để cái chân của tôi khỏi bị chém phăng đi--- Đây là cách Vương quốc Lucifenia đấu kiếm. Nhưng Leonhart bỗng điều chỉnh lại tư thế của ông ấy, giống như ông ta lường trước được việc tôi né được cú tấn công công của ông ấy. Đây là kĩ thuật phản ánh lên trình độ giữa chúng tôi.
"Ông nói nhiều quá đấy."
Leonhart mỉm cười, như là để nói với tôi rằng ông ấy rất bình thản.
"Kĩ năng giữa chúng ta cũng không khác mấy cho lắm."
Tôi rút gươm ra và hướng cho nó thẳng. Tôi không nên nhân nhượng nữa.
".....'Thế Kì Lân' à, đòn tuyệt kĩ của con phải không, Allen."
"Nếu như tôi sử dụng chiêu đó thì, chắc chắn rằng ông có thể thấy được nó một cách dễ dàng."
Leonhart vung thanh kiếm lên cao khỏi đầu ông ấy, và nhắm thẳng vào tôi với lưỡi kiếm sắc nhọn.
Thế "Bò mộng" ... chiêu ưa thích của ông ta.
Sau khi khựng lại trong giây lát, tiếp theo là.....!
Đây là thời khắc để tôi tung ra cú tấn công!
.....
.....
.....
Đúng như tôi nghĩ, tôi đã lường trước được kết cục chỉ trong vài phút. Tuy nhiên, khi tôi vung thanh kiếm qua không khí, ông ấy lại chặn được đường kiếm của tôi. Ông ấy quá mạnh, đó cũng là sức mạnh thực thụ của một trong những người trong Tam Anh Hùng! Ngay cả khi chưa tỉnh rượu. Tôi vẫn không thể nào chiến đấu lại với ông ấy được!
Cho đến khi tôi phát hiện điểm yếu của ông ấy. Tôi lùi về vài bước để giữ khoảng cách với ông ta, nhưng một bước lại ở phía sau tôi.
"Có lẽ..... Con đã trở nên mạnh mẽ thêm rồi đấy, Allen à."
Leonhart thở mạnh
"Cha sẽ không giết con, nhưng..... con phải từ chức khỏi chức vụ người hầu của con. Thực tế là,..... với cách này,..... chúng ta đều có thể chung sống cùng với Germaine..... Chỉ có ba người chúng ta thôi..... cùng sống trong hòa thuận."
Trong giây phút đó, Leonhart yếu dần và quì xuống đất.
"Chết tiệt thật..... Ta sắp chết rồi..... Cơ thể ta.... Không cử động được nữa....."
Tôi bước từ bức tường đến chỗ Leonhart.
"Cuối cùng thì, nó cũng có tác dụng...... Hoặc tôi nên nói là: nó đã có tác dụng lâu rồi, nhưng suốt thời điểm đó ông đã luôn chống cự lại nó....."
"Ly rượu..... Con đã cho thuốc độc vào! "
"Chronic Anesthsia. Tôi không tìm thấy chất độc nào mạnh cả......"
" May mắn thay, tôi đã tìm ra thứ này. Sự thật là, tôi cũng sợ rằng tôi sẽ thua trước ông."
Tôi giơ thanh kiếm lên, và chuẩn bị ra đòn kết liễu.
Chân của Leonhart bây giờ không thể chịu được sức nặng của cơ thể ông ấy và làm ông ta nằm gục xuống.
Trong thời điểm đó thì, có thứ gì đó lăn ra từ tay ông ấy.
"......? "
Tôi nhìn kĩ thì thấy một vật nhỏ nhưng được trang trí rất đẹp mắt..... Một chiếc gương bỏ túi à?
"Ah..... Đó là..... quà sinh nhật cho con vài ngày trước đó..... Cha đã quay lại nơi đó và nghĩ rằng con sẽ rất thích món quà này..... Vì con và Công chúa đều có chung ngày sinh nhật,..... Cha ngạc nhiên là cha lại quên bén về việc này, cha xin lỗi. "
Tôi nhìn nó kĩ càng..... Cách chạm khắc này, tôi đã từng thấy nó ở đâu rồi.....
"Nó cũng giống như..... cái của Riliane vậy. Nhưng cha có được nó từ một cuộc trao đổi..... và nó cũng là đồ giả. Con, một người phục vụ trong cung điện,..... phải chú ý tới..... ngoại hình của con chứ. "
"Leonhart.....Tại sao..... Ông lại muốn tôi giết Riliane chứ ? "
Tôi vẫn cầm trên tay thanh kiếm và hỏi ông ấy.
"....? Cha không biết con đang nói gì cả....."
"Ông muốn giả vờ phải không, vậy hãy quên về điều đó đi. "
Tôi đâm thẳng vào lồng ngực của ông ấy.
"......! Ugh! "
"..... Chỉ như vậy thì, sẽ không có ai có thể làm hại cô ấy được."
Tôi rút thanh kiếm ra và máu phun ra khắp xung quanh.
"..... Đau thật đấy. Tồi tệ thật ah. Ta sắp.... chết rồi ư."
"Vĩnh biệt, người anh hùng Leonhart."
"...... Được rồi..... Ngay cả khi phút chót, con vẫn không chịu gọi ta bằng "Cha". Thật là..... Tại sao..... Con lại đi giết ta?....."
Tôi phải bảo vệ cô ấy, bảo vệ người con gái đơn độc ấy.
Tầm nhìn của tôi bị mờ đi. Tại sao? Tại sao lại có máu văng tung tóe ra?
"Con đã trở thành 'Người đầy tớ của Ác ma' rồi. Này, vì không còn cách nào khác cả..... Allen..... Hãy để ta nhắc lại cho con một điều cuối :....... Hãy thận trọng..... và..... đừng khóc nữa."
Sau khi kết thúc câu nói, Leonhart bất động.
Riliane đang rất cô đơn.
Ngay cả khi có hàng triệu người trong cung điện đều ở xung quanh cô ấy, nhưng tất cả đám người đó đều là kẻ thù của cô ấy cả. Nhưng không sao đâu, tôi sẽ bảo vệ cô ấy. Miễn sao cô ấy vẫn mỉm cười ngồi trên ngai vàng thì, tính mạng của cô ấy sẽ không bao giờ gặp nguy hiểm cả.
Là một đầy tớ cho "Con gái của Ác ma "? Điều đó không quan trọng.
Nếu như có thể bảo vệ được cô ấy.
Tôi sẽ vì chị mà trở thành độc ác.
Cảnh 8: Germaine ~Vương quốc Lucifenia "Bờ sông vô danh"~
Đêm hôm qua, tôi không tài nào ngủ được.
Khi tôi nhìn vào gương, tôi cảm thấy sốc trước hình ảnh phản chiếu của chính tôi. Nếu như cha tôi thấy tôi như thế này, ông ấy sẽ nói rằng: "Thiếu ngủ là kẻ thù lớn nhất của làn da đấy."
Tôi rời khỏi nhà và đi đến một bờ sông gần đây. Lúc đầu, tôi rất muốn được rửa mặt bằng nước sông và quên đi những việc đã xảy ra gần đây.
Nhưng, cho đến khi trời đã sáng, cha tôi vẫn chưa về nhà.
Chẳng lẽ ông ấy lại ở bên "Con gái của Ác ma " suốt một buổi tối ư? Thật thảm bại làm sao! Khi ông ấy về nhà, tôi sẽ chuẩn bị một bữa ăn đặc biệt. Có khi, chúng tôi còn có thể uống được rượu cùng nhau. Thỉnh thoảng uống rượu thì cũng không sao cả.
Khi tôi đến bờ sông, tôi thấy một người mà cũng đã lâu rồi không gặp lại.
"Này, Chartette! Lâu ngày không gặp! "
Cô ấy là một người bạn rất vui vẻ của Allen và đang là một người hầu trong cung điện cũng lâu lắm rồi. Tôi không biết dạo này cô ấy có sao không nữa.
"Ah! C-.....Chị cả..... Lâu ngày không gặp....."
Khi chúng tôi còn nhỏ, Allen và tôi, chỉ có hai người, đã cứu cô ấy khỏi bị bọn cướp bắt cóc. Sau vụ việc đó, cô ấy rất kính nể chúng tôi, và kể cả gọi tôi là "Chị cả " nữa chứ. Thật đáng yêu làm sao..... Nhưng có điều là cô ấy lại là người lớn tuổi hơn tôi.
"Em làm gì ở đây vậy? Chị không ngờ em lại tới đây."
"Em đến mua một số đồ mà trong cả cuộc đời là người hầu của em chưa bao giờ có được! Nhưng....."
Có chuyện gì vậy? Cô ấy có vẻ muốn lẩn tránh về một chuyện gì đó.
Tôi nhìn thấy có đám đông đang tụ lại xung quanh bờ.
"Hmmmm? Có chuyện gì xảy ra vậy? "
Khi nghe thấy tôi hỏi về đám đông, sắc thái trên khuôn mặt của Chartette biến đổi hẳn đi.
"AH! Không..... không...... chắc không có gì đâu! Thật đấy, không có chuyện gì xảy ra đâu. Họ chỉ thích tụ tập nói chuyện với nhau thôi mà."
Nếu không có gì cả, thì tại sao người ta lại tụ tập như thế này? Họ tìm thấy báu vật bị chôn hay một cái gì khác à?
"Ah~~~Đừng! Đừng tới đó! "
Không để ý Chartette, tôi đi tới chỗ đám đông.
Tôi thấy thứ gì đó quen thuộc.
Không, KHÔNG. Không thể như thế được, KHÔNG THỂ XẢY RA CHUYỆN NÀY ĐƯỢC. Đó không phải là bộ giáp bây giờ đã méo mó ấy. Đó không phải là thanh kiếm "Sư tử" ấy. KHÔNG ! Tôi không biết người đàn ông đang nằm gục xuống đất là ai cả, ÔNG ẤY KHÔNG THỂ NÀO CHẾT ĐƯỢC, đó không phải là ông ấy, KHÔNG !!
Ông ta không phải là cha của tôi, KHÔNG THỂ NÀO. Ông ta không phải là cha tôi, CHA TÔI ĐÁNG LẼ KHÔNG TỚI ĐÂY. SAI RỒI. SAI RỒI. SAI RỒI. Không thể xảy ra chuyện này được, không thể nào. CHA TÔI KHÔNG THỂ CHẾT ĐƯỢC. SAI. SAI RỒI. Không, không phải là cha tôi. KHÔNG PHẢI CHA CỦA TÔI. SAI RỒI. KHÔNG THỂ NÀO. KHÔNG. KHÔNG. KHÔNG. Ông ta không phải là cha của tôi. KHÔNG KHÔNG KHÔNG KHÔNG KHÔNG KHÔNG KHÔNG KHÔNG KHÔNG KHÔNG KHÔNG KHÔNG KHÔNG KHÔNG KHÔNG CHA ƠI KHÔNG KHÔNG KHÔNG KHÔNG KHÔNG KHÔNG KHÔNG KHÔNG KHÔNG KHÔNG......
"Chị ơi..... Chị có muốn em làm cho chị đỡ buồn không?.....*khóc* "
Tôi đỡ lấy phần thân trên của cha tôi. Sắc mặt của ông ấy rất nhợt nhạt. Không vấn đề gì cả. Miễn sao rượu mà ông ấy uống là màu đỏ là được rồi, Cha thường hay dễ say xỉn lắm mà......*nước mắt chảy*
Đừng.....Cha,ĐỪNG CHẾT MÀ!
"Đừng chết mà! CHA, CHA ƠI!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! "
Khi tôi tỉnh dậy, tôi đã ở trong nhà của Chartette. Tôi rất hay đến đây, kể từ khi cha tôi thường ghé thăm xưởng rèn của họ.
Chartette nói rằng sau khi tôi khóc thét lên, tôi đã ngất đi.
Cha cô ấy mời tôi một chén súp nhưng tôi từ chối. Thức ăn hiện tại thì khan hiếm, giữ lấy chén súp ấy đi để ông ấy có thể có gì để bỏ bụng---Tôi nói với ông ấy. Cha cô ấy đặt tay lên vai tôi và im lặng gật đầu, quay về xưởng của ông ấy.
"Dân chúng xung quanh thấy ông ấy sáng hôm nay. Ông ấy đã bị đâm vào ngực..... Có thể ai đó đã....."
Chartette kể cho tôi từng chi tiết, nhưng tôi chỉ nghe được vài phần.
Ai? Người nào đã giết Cha? Không, giết được cha là một điều bất khả thi, bởi ông ta là người mạnh nhất ở đây. Là một trong những Tam Anh Hùng, và cũng là Chỉ huy của Quân đội Hoàng Gia. Cha không thể nào bị sát hại được. Tuy nhiên, việc ông ấy đã chết rồi. Nhưng ai? Ai là người giết Cha? Cha đã ở đâu vào tối hôm qua? Đến gặp ai?
Là người đó. Cha đã đến gặp người đó. Nhưng là ai? Không ai khác ngoài Công chúa, Đứa con gái của Ác ma. Cô ta ! Cô ta đã giết cha tôi. Đứa con gái Ác ma ấy - Riliane, là người đã sát hại cha tôi. Chính cô ấy. Chính cô ấy đã giết Cha. LÀ CÔ ẤY LÀ CÔ ẤY LÀ CÔ ẤY LÀ CÔ ẤY LÀ CÔ ẤY LÀ CÔ ẤY LÀ CÔ ẤY LÀ CÔ ẤY LÀ CÔ ẤY LÀ CÔ ẤY LÀ CÔ ẤY LÀ CÔ ẤY ĐÃ GIẾT CHA.
Nhưng tôi phải làm gì? Làm thế nào để xử lí cô ta? Làm sao để xử lí người đã giết cha tôi? Giết cô ấy. Bởi cô ấy là người đã giết cha tôi. Tôi sẽ làm điều như vậy với cô ấy. Trả thù. Đúng. Tôi phải báo thù. Tôi phải trả thù con gái của Ác ma, trả thù Riliane. Trả thù.... TÔI MUỐN TRẢ THÙ.
Đám tang cha tôi được tổ chức tại 1 nghĩa trang trên 1 ngọn đồi. Cung điện muốn tổ chức đám tang tại đó, nhưng tôi từ chối.
Dù vậy, vẫn có nhiều người trong Hoàng gia tham dự. Nhiều người là cấp dưới của cha tôi đã khóc, nhiều người khóc trong giận dữ.
Hai người còn lại trong Tam Anh Hùng cũng đến tham dự. Mariam thấy sự im lặng của tôi và ôm tôi vào trong vòng tay. Cô không khóc, nhưng vai cô run. Elluka, với một cô gái có vẻ là học viên của cô, cũng tham dự lễ tang. Tôi gật đầu như một lời chào. Cô đã đi đến ngôi mộ và thầm rủa "ngu ngốc " sau đó rời đi.
Cùng tham dự đám tang, có vẻ như là một vị vua từ một vương quốc khác. Mặc dù tôi không biết anh ta, anh ta chắc là người quen cũ của cha tôi. Đây phải bí mật giữa họ. Người đó có vẻ bằng tuổi tôi, một vị vua thực sự trẻ trung. Sau đám tang, người đàn ông tóc xanh lam lặng lẽ rời đi.
Tôi thề trước ngôi mộ của cha tôi.
[ Cha à, không sao. Con chắc chắn sẽ trả thù, trả thù cho cha. ]
Không. Không chỉ cho cha, mà còn cho tất cả những người dân của đất nước.
Ngay cả khi cả Cung điện Hoàng gia là kẻ thù của con, con cũng sẽ không dừng lại.
Nếu như có thể lật đổ được Công chúa.
[ Tôi sẽ vì cô mà trở thành độc ác. ]
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro