
35
Tư Hạ nhận được điện thoại thông báo của Trác Thành, toàn thân bà rụng rời ngồi bệt xuống ghế sofa. Khiết An thấy bà như vậy liền gặng hỏi
"Hạ Hạ, có chuyện gì xảy ra vậy?"
"Chị... Điềm Điềm của em, đứa con trai tội nghiệp của em, phải làm sao bây giờ?"
Nhất Bác đang ở trong phòng phẫu thuật. Bên ngoài có ba mẹ Tiêu, Tiêu Chiến và Hải Khoan, còn có cả Tử Nghĩa. Vì Bánh Bao còn nhỏ nên ba mẹ Tiêu không muốn để cậu bé vào trong bệnh viện, đành để Trác Thành trông Bánh Bao ở quán café gần đó. Y cũng gọi điện thoại cho mẹ Uông, nói bà đưa Thỏ béo với Tiểu Lam tới chỗ của mình.
"Cô còn ở đây làm gì hả? Cô muốn thử sức kiên nhẫn của tôi phải không? Mau cút đi"
Tiêu Chiến chạy tới tát thẳng vào mặt của Tử Nghĩa. Anh nắm lấy hai bả vai của cô ta đẩy mạnh về phía sau khiến cô ta ngã sõng soài trên nền đất. Ba Tiêu thấy anh bị kích động liền đi đến bên cạnh khuyên nhủ
"Chiến, con bình tĩnh lại đi. Đây là bệnh viện, hãy chú ý cách cư xử"
"Ba, chính cô ta đã đẩy ngã em ấy. Cô ta đã giết chết đứa bé trong bụng của em ấy, giết chết con của con. Ba nói con phải bình tĩnh thế nào đây?"
Trác Thành đã nói cho Tiêu Chiến nghe về đứa trẻ trong bụng của Nhất Bác. Y nói sau đêm hôm đó có đưa thuốc tránh thai nhưng cậu không uống mà vứt nó đi. Nhất Bác muốn tự mình sinh ra đứa bé, tự mình nuôi nó khôn lớn mà không để cho Tiêu Chiến biết. Khi biết mình mang trong bụng đứa con của anh thì cậu đã hạnh phúc tới chừng nào. Trác Thành nói Nhất Bác thực sự yêu đứa bé trong bụng, hàng ngày cậu vẫn luôn trò chuyện, mong ngóng ngày đứa bé chào đời. Thật không ngờ việc tồi tệ này lại xảy ra.
Tiêu Chiến như người mất hồn sau khi nghe xong những chuyện đó, cũng không ngờ Nhất Bác lại yêu anh nhiều như vậy. Vì anh mà cậu sẵn sàng một mình chịu đựng tất cả, còn anh lại chẳng làm được gì, chỉ biết ở đó suy nghĩ vẩn vơ, nghĩ xấu cho cậu.
"Chiến ca, em thực sự không cố ý. Không phải em đẩy cậu ấy mà chính cậu ấy tự ngã. Xin anh hãy tin em. Bác trai, bác gái, xin hai người hãy tin con. Lúc đó con thật sự không biết tại sao cậu ấy lại ngã"
Tử Nghĩa hoảng sợ đứng trước mặt ba mẹ Tiêu thanh minh. Đúng là cô ta lúc đó thực sự tức giận, rất muốn đứa bé trong bụng của Nhất Bác biến mất. Nhưng mọi chuyện dù sao cũng đã thành ra như thế, cô ta chỉ muốn doạ cho cậu sợ để bản thân cảm thấy thoả mãn chút ít. Khi thấy Nhất Bác chuẩn bị ngã, Tử Nghĩa theo phản xạ cũng vươn tay ra để cậu nắm lấy. Cuối cùng thì chuyện không hay đó vẫn xảy ra.
Mẹ Tiêu quay mặt đi không nhìn Tử Nghĩa. Ánh mắt mang theo nỗi xót xa hướng về cánh cửa phòng phẫu thuật. Bà lạnh nhạt nói với cô ta
"Tử Nghĩa, cô về khách sạn trước đi. Giờ chúng tôi không muốn phải nhìn thấy cô. Nếu cô còn ở đây sẽ chỉ khiến Chiến nhà tôi thêm tức giận"
Mẹ Vương vẫn chết lặng ngồi ở hàng ghế chờ. Đứa con nhỏ ngốc nghếch của bà lại lén giấu bà chuyện mang thai chỉ vì không muốn bà phải lo lắng. Mẹ Vương tự trách mình vô tâm, tại sao lại không nhận ra được những biểu hiện bất thường của cậu? Rõ ràng bà là một người mẹ vậy mà lại không hiểu được đứa con của mình.
Cánh cửa phòng phẫu thuật bật mở. Mẹ Vương đứng dậy chạy đến bên cạnh chiếc băng ca đang được chuyển ra. Nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch không huyết sắc, nước mắt kìm nén cứ thế đua nhau chảy xuống.
Tiêu Chiến đứng trước mặt bác sĩ, lo lắng hỏi, "Bác sĩ, em ấy thế nào rồi ạ?"
Ông bác sĩ nói tình trạng của Nhất Bác lúc này đã khá ổn định. Cuộc phẫu thuật cũng đã thành công, chỉ có điều đứa bé không giữ lại được. Và còn... Thấy bác sĩ ngập ngừng, Tiêu Chiến lại nóng lòng thúc giục
"Còn gì nữa? Em ấy bị làm sao? Ông mau nói nhanh đi"
Ông bác sĩ nhìn qua người nhà của bệnh nhân một lượt, thở hắt ra một hơi rồi nói.
"Mặc dù cuộc phẫu thuật thành công nhưng khả năng mang thai của cậu ấy không còn nữa. Cơ thể cũng sẽ yếu hơn so với lúc trước. Nếu gia đình không chăm sóc, bồi bổ kỹ lưỡng sẽ dễ dẫn đến tình trạng bị suy nhược"
Nghe bác sĩ nói khả năng mang thai của Nhất Bác đã mất, trong lòng Tư Hạ lại cảm thấy may mắn. Bây giờ bà chỉ mong cậu nhanh chóng khoẻ lại, nhất định sẽ đốc thúc cậu tẩm bổ thật nhiều. Đứa nhỏ của bà đã vất vả quá nhiều rồi, bà không muốn thấy Nhất Bác phải chịu thêm bất cứ tổn hại nào nữa.
Ổn định phòng hồi sức xong xuôi. Hải Khoan đưa ba mẹ Tiêu cùng với hai mẹ đến chỗ của Trác Thành. Tiêu Chiến muốn một mình ở lại bệnh viện, anh muốn tự mình chăm sóc cho Nhất Bác.
Thỏ béo, Tiểu Lam và Bánh Bao đang ngồi chơi xếp lego ở một chiếc bàn. Nhìn thấy Tư Hạ, Tiểu Lam bỏ đồ chơi xuống rồi chạy tới bên cạnh bà
"Bà ngoại ơi, baba đâu rồi? Sao con không thấy?"
Tư Hạ cười buồn, đưa tay vuốt đầu đứa cháu nhỏ, "Tiểu Lam ngoan, baba đang không được khoẻ. Đợi lúc nào baba khoẻ sẽ về với Tiểu Lam nhé. Chịu không?"
Từ lúc nhìn thấy Tiểu Lam, ba mẹ Tiêu dường như chết lặng. Cả hai đều nhìn chăm chú vào cô bé mà không hề chớp mắt. So với Bánh Bao thì Tiểu Lam lại có nét giống Tiêu Chiến nhiều hơn.
Tiểu Lam không sợ người lạ như Bánh Bao. Thấy người lớn đang nhìn mình, bé con ngoan ngoãn đi tới trước mặt rồi cúi đầu lên tiếng
"Con chào ông bà. Con là Tiểu Lam"
Mẹ Tiêu nhìn mẹ Vương lên tiếng hỏi, "Đứa trẻ này?"
"Đứa nhỏ là con của Nhất Bác, là do chính thằng bé sinh ra"
Tiêu Thần ngồi xuống đối diện với Tiểu Lam. Ông vuốt đầu cô bé, ôn nhủ hỏi, "Chào con, con có biết ta là ai không?"
Tiểu Lam ngoan ngoãn trả lời, "Dạ, không ạ"
"Anh bị làm sao thế? Làm sao con bé biết chúng ta là ai được"
Tố Như huých nhẹ vào người chồng mình. Bà cũng ngồi xuống cho bằng Tiểu Lam, mỉm cười nói với cô bé
"Chào con, ta là bà nội của con"
Tiểu Lam vẫn mở to đôi mắt nhìn hai người lớn lạ mặt, cô bé lặp lại hai từ "Bà Nội", sau đó chạy về bên cạnh mẹ Vương.
Bánh Bao cũng vứt đồ chơi lại, chạy tới sà vào lòng của ba Tiêu. Cậu bé hí hứng giới thiệu với Tiểu Lam
"Đây là ông bà nội của Bánh Bao đấy"
Tiểu Lam mỉm cười, giới thiệu với Bánh Bao, "Ừm, còn đây là bà ngoại của chị"
Ba mẹ Tiêu thấy Nhất Bác một mình nuôi lớn Tiểu Lam, còn dạy dỗ cô bé trở nên ngoan ngoãn thì cảm thấy hài lòng. Cả hai ngồi đối diện với Tư Hạ và Khiết An, họ xin lỗi vì đã không biết chuyện này sớm hơn nên mới để cho Nhất Bác và Tiểu Lam chịu khổ.
Mẹ Vương lắc đầu, nói người cần phải cảm ơn chính là mẹ con bà mới đúng. Trong lúc khó khăn Tiêu Chiến đã đứng ra giúp đỡ. Nhờ có khoản tiền tạm ứng của anh mà mẹ con bà mới có được ngày hôm nay.
Bốn vị phụ huynh nói chuyện với nhau vô cùng ăn ý, điều này cũng khiến Trác Thành an tâm hơn. Dựa đầu vào vai Hải Khoan, Y khẽ nói.
"Quãng đời còn lại chỉ mong Điềm Điềm có một cuộc sống hạnh phúc"
Nhất Bác hôn mê tới hôm sau mới tỉnh. Vừa tỉnh lại cậu đã mang tay ôm lấy bụng của mình. Cảm thấy bụng trống rỗng còn xẹp hẳn đi, nước mắt lại chảy xuống ướt đẫm hai bên gối. Tiêu Chiến từ bên ngoài đi vào, thấy Nhất Bác đang khóc nấc lên liền hoảng sợ chạy tới gần cậu.
"Nhất Bác, em tỉnh lại rồi. Sao em lại khóc? Em đau ở đâu?"
"Con...con của em. Đứa trẻ của em..."
Nhất Bác nức nở, đôi mắt đau buồn nhìn xoáy vào Tiêu Chiến. Thấy cậu cứ khóc mãi không ngừng, anh lên tiếng trấn an
"Nhất Bác, em bình tĩnh lại đã. Bác sĩ đã dặn em không nên kích động"
Vậy nhưng Nhất Bác chỉ một mực lắc đầu, miệng không ngừng hỏi đứa bé của cậu đâu mất rồi? Đang trong lúc không biết làm sao để gọi bác sĩ thì mẹ Vương với Trác Thành đi vào. Nhìn thấy tình trạng của Nhất Bác như vậy, hai người cũng không giữ nổi bình tĩnh. Mẹ Vương chạy vội đi gọi bác sĩ, còn Trác Thành ở lại giúp Tiêu Chiến động viên Nhất Bác.
Phải đến khi bác sĩ tiêm thuốc an thần Nhất Bác mới có chút ổn định rồi chìm vào giấc ngủ. Mẹ Vương ngồi ở bên cạnh, cầm lấy bàn tay gầy gò của cậu thì không tránh được sự xót xa. Tiêu Chiến đứng bên cạnh cúi thấp đầu, nói với Tư Hạ.
"Dì Vương, con xin lỗi. Mọi chuyện đi tới nước này đều là lỗi của con"
Mẹ Vương lắc đầu, bà quay sang nhìn anh rồi nói mọi việc không phải tại anh. Chỉ tại số của Nhất Bác khổ nên mới có một người mẹ như bà. Nếu bà không mắc bệnh thì đứa con trai nhỏ của bà đâu cần đi tới bước đường đẻ mướn cho người ta để kiếm tiền...
"Dì, nếu có trách thì cũng nên trách con. Nếu con không nói cho Điềm Điềm biết về cơ thể đặc biệt của chúng con, thì..."
Không để Trác Thành nói hết, mẹ Vương đã nắm lấy tay của Y, ôn nhu nói
"Tiểu Thành, con đừng nói như vậy. Nếu năm đó không nhờ con giúp đỡ, có lẽ lúc này ta đã không thể ngồi ở đây. Bây giờ chẳng thể trách hay đổi lỗi cho ai, số phận đều do ông trời định đoạt. Ta chỉ mong sau này Điềm Điềm sẽ luôn khoẻ mạnh, sống hạnh phúc là đủ rồi"
Nhất Bác tỉnh dậy lần nữa cũng đã là chiều tối. Cậu cứ mở mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà, không nói chuyện cũng không ăn uống gì cả. Tiêu Chiến ngồi ở bên cạnh luôn miệng gọi tên nhưng cậu cũng không đáp lại anh tiếng nào. Cho đến khi nhắc đến Tiểu Lam với Bánh Bao, Nhất Bác mới có phản ứng lại một chút.
"Nhất Bác, em đừng như vậy nữa. Em cố gắng ngồi dậy ăn một chút gì đi có được không?"
"Anh đi đi. Em muốn ở đây một mình"
Nhất Bác xoay người, đưa lưng đối diện với Tiêu Chiến giống như không muốn nhìn thấy anh. Vì không muốn cậu bị kích động anh đành phải lầm lũi bước ra bên ngoài. Nhất Bác bật khóc, cậu ôm lấy lồng ngực đang quặn thắt của mình. Luôn nghĩ đứa bé trong bụng là mối liên kết giữa mình với Tiêu Chiến, là nguồn động lực lớn thúc đẩy cậu đến với anh. Thế nhưng lúc này đứa bé đã bỏ cậu mà đi, cũng giống như cậu với Tiêu Chiến đã không còn cơ hội nào nữa. Tự trách chính bản thân mình. Nhất Bác nghĩ vì bản thân quá bất cẩn nên mới không bảo vệ tốt cho đứa bé của Tiêu Chiến. Và cũng vì điều này cậu mới không còn mặt mũi nào để đối diện với anh.
Nhìn bóng lưng gầy nhỏ run lên theo từng tiếng nức nở, Tiêu Chiến cũng không kìm nén được cảm xúc mà khóc theo. Anh thật muốn chạy vào bên trong ôm lấy tấm lưng đó vào lòng để an ủi, vỗ về.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro