Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 2: Tình cờ...

Đã hơn 3 giờ sáng, ở một ngôi biệt thự lớn theo phong cách Châu Âu, Uông Tư Trạch dừng xe Audi trước cổng, chiếc cổng dần tự động mở ra, một người trẻ tuổi, vội chạy đến bên anh, kính cẩn:" Thiếu gia, anh về rồi". Anh vừa vào nhà, thì một người phụ nữ lớn tuổi bước ra, cũng với giọng điệu kính cẩn:" Thiếu gia, cậu về rồi đã ăn gì chưa?". Uông Tư Trạch nhìn bà, tỏ ra trách móc:" Dì Hồng, con đã nói với dì bao nhiêu lần rồi, không cần chờ con về, cứ ngủ trước đi". Dì Hồng là người chăm sóc Uông Tư Trạch từ nhỏ, bà năm nay đã 60 tuổi, dáng người mập mập, khuôn mặt phúc hậu. Nói đúng thì dì Hồng là người hầu trong nhà họ Cao( họ của mẹ anh). Nhưng chưa bao giờ Uông Tư Trạch xem bà là người hầu, anh luôn tôn trọng xem bà như người mẹ thứ hai của mình. Dì Hồng đến bên anh, nắm lấy tay anh, có vẻ muốn khóc:" Thiếu gia đi lâu như vậy, sao tôi có thể yên tâm. Tôi nhớ thiếu gia lắm". Người trẻ tuổi lúc nãy cũng bước vào, lên tiếng cất lời:" Thiếu gia, anh đi lâu như vậy, mẹ thực sự rất lo". Uông Tư Trạch quay đầu, lườm cậu ta một cái:" Tiểu Minh tôi đã dặn cậu thế nào? Sao không lo bảo dì ngủ đi". Tiểu Minh là con trai của dì Hồng, cậu ta năm nay 20 tuổi, dáng người cao cao, hơi gầy, khuôn mặt dễ nhìn, từ nhỏ đã sống ở nhà họ Cao với mẹ. Tiểu Minh vội thanh minh:" Thiếu gia, tôi đã nói rồi, nhưng anh cũng biết tính mẹ tôi mà, bà không yên tâm thì sẽ không chịu ngủ đâu". Uông Tư Trạch lúc này quay sang nhìn dì Hồng:" Con hứa, sau này có đi đâu sẽ nói với dì, có được không?" Dì Hồng lúc này mới gật đầu, mắt rươm rướm nước. Uông Tư Trạch mới dỗ dành:" Thôi, thôi, con sai, con sai rồi mà. Dì cũng đi ngủ đi, con đi ngủ đây". Nói xong, anh lên phòng tắm rửa, rồi ngả người xuống giường, đánh một giấc tới sáng. Hơn 7 giờ sáng, điện thoại anh trên kệ reo chói tai, Uông Tư Trạch giơ tay tắt điện thoại, rồi ngủ tiếp. Một lát sau, có tiếng gõ cửa, rồi cửa mở ra, Hoàng Dương bước vào, lớn tiếng gọi:" Uông Tư Trạch, cậu có chịu dậy chưa hả?" Uông Tư Trạch vẫn nằm trên giường không buồn động đậy. Hoàng Dương tiến lại sát giường, một lần nữa lớn tiếng:" Cậu còn không mau dậy, lẽ nào muốn tôi ra tay". Uông Tư Trạch lúc này liền nghiêng người tránh mặt Hoàng Dương:" Họ Hoàng kia, mới sáng sớm, cậu đến nhà tôi làm loạn, thực ra là muốn gì chứ?". Hoàng Dương thở dài một tiếng:" Uông tổng của tôi ơi, chẳng phải tối qua tôi đã nói với cậu rồi sao, sáng họp hồi đồng thường kì". Uông Tư Trạch vẫn nằm lì, không trả lời. Hoàng Dương hét lên:" Cậu có đang nghe tôi nói gì không vậy hả?". Uông Tư Trạch lúc này mới lười biếng trả lời:" Tôi không đi". Hoàng Dương mạnh tay lôi tấm chăn trên người Uông Tư Trạch ra, hét lớn:" Không được". Uông Tư Trạch lườ biếng bị Hoàng Dương kéo dậy đẩy vào phòng tắm, anh nói thêm:" Nhanh lên, tôi chờ cậu dưới nhà". Nói xong Hoàng Dương xuống dưới nhà, ngồi vào bàn ăn, cầm tờ báo đọc. Dì Hồng pha một ly cà phê đặt trước mặt Hoàng Dương tươi cười nói:" Hoàng thiếu gia, tối qua thiếu gia nhà chúng tôi về muộn, có chuyện gì gấp lắm sao mà mới sáng sớm đã sang tìm thiếu gia vậy". Hoàng Dương đón lấy ly cà phê cười cười đáp:" Cũng chỉ là chuyện của công ty thôi, dì đừng lo". Uông Tư Trạch mặc bộ vest màu đỏ đô, bên trong áo sơ mi trắng, không mang cà vạt. Chân anh mang đôi dày da tông xuỵt tông với bộ vest. Anh bước xuống nhà ngồi ngay vào vào bàn. Anh không chào Hoàng Dương lặng lẽ giật tờ báo trên tay Hoàng Dương bình thản cầm đọc. Hoàng Dương tròn mắt nhìn Uông Tư Trạch:" Cậu làm cái gì vậy chứ?" Uông Tư Trạch vẫn bình thản đọc báo:" Cậu không thấy hay sao còn hỏi". Dì Hồng đem thức ăn dọn lên bàn:" Thiếu gia ăn sáng". Uông Tư Trạch bỏ tờ báo xuống, cười nói:" Cảm ơn dì". Hoàng Dương bỏ lên bàn một tập tài liệu:" Đây là nội dung cuộc họp sáng nay". Uông Tư Trạch vẫn ăn không quan tâm tới Hoàng Dương. Thấy người kia vẫn bình thản không ngó ngàng gì, Hoàng Dương bực bội:" Nè cậu có đang nghe tôi nói gì không đó". Uông Tư Trạch lười biếng trả lời:" Tôi không có hứng thú". Hoàng Dương thở dài một tiếng:" Uông tổng của tôi ơi, cậu làm ơn nghĩ đến chuyện công ty một chút được không?" Uông Tư Trạch đã ăn xong, anh lấy khăn giấy lau miệng, rồi đứng dậy cất giọng:" Đi thôi". Hoàng Dương còn chưa ăn xong, đứng dậy cầm tập tài đi theo Uông Tư Trạch. Vừa đến công ty, khi cả hai vào thang máy thì điện thoại của Hoàng Dương rung lên, anh áp điện thoại vào tai:" A lô, anh nghe đây". Uông Tư Trạch nghe vậy cười cười. Hoàng Dương quay đầu nhìn Uông Tư Trạch rồi nói điện thoại:" Em yên tâm đi, cậu ấy đi cùng anh đây. Thôi được rồi có gì anh lên rồi nói". Hai người lên thẳng phòng họp, Uông Tư Trạch ngồi vào ghế của tổng giám đốc, thoải mái dựa lấy điện thoại ra ngồi xem lung tung. Vài phút sau đó, hội đồng quản trị đã đến đầy đủ. Uông Tư Trạch vẫn mải mê xem điện thoại không thèm để ý đến bọn người hội đồng kia. Uông Tư Lệ là người cuối cùng bước vào. Quả không hổ danh Uông Tư Lệ thuộc top các nữ cường nhân xinh đẹp nhất thời đại. Cũng phải thôi, ngoại hình của cô là không cần có phải bàn cãi nữa, hôm nay cô diện chiếc váy màu kem tay sát, để lộ nước da trắng nhu tuyết của cô. Dáng cô thon thả, trông cực kì quý phái. Uông Tư Lệ bước nhanh vào ghế của cô đối diện với Uông Tư Trạch. Thấy em trai mình vẫn đang xem gì đó trong điện thoại, Uông Tư Lệ liền gõ gõ lên bàn ra hiệu cho Uông Tư Trạch. Nghe tiếng gõ bàn, anh ngẩng đầu nhìn chị mình, hỏi:" Chuyện gì?" Uông Tư Lệ nghiến răng:" Uông tổng có thể họp được chưa?". Uông Tư Trạch cười cười, ngẩng đầu nhìn mọi  người:" Ừ, cứ tự nhiên đi". Bắt đầu là các giám đốc phòng ban và bộ phận phát biểu về những hoạt động trong 1 tháng qua. Hoàng Dương khẽ ra hiệu cho Uông Tư Trạch chú ý vào cuộc họp. Sau khi nói xong một vị giám đốc lên tiếng hỏi Uông Tư Trạch:" Uông tổng, không biết anh có thể cho chúng tôi xin ý kiến về kế hoạch này được không?". Uông Tư Trạch không ngẩng đầu tự nhiên trả lời:" Không, cứ tiếp tục đi". Cuộc họp trôi qua khá bình lặng, tuy là có nhiều cổ đông không đồng ý với thái độ làm việc của anh, nhưng cũng không thể phàn nàn vì trong tay anh đang giữ một số tài sản khổng lồ. Sau khi thống nhất ý kiến mọi việc thì tan họp. Uông Tư Trạch vẫn ung dung vừa lướt điện thoại vừa đứng dậy rời khỏi. Uông Tư Lệ lúc này thấy hội đồng quản trị đã đi hết thì lớn tiếng với Uông Tư Trạch:" 1 tháng nay em đã đi đâu hả?" Uông Tư Trạch lúc này mới quay mặt lại nhìn chị mình:" Chị biết rõ rồi còn hỏi em làm gì chứ?" Uông Tư Lệ quay nhìn Hoàng Dương đang đứng bên cạnh:" Biết rõ?" Hoàng Dương đang định lên tiếng thì phòng thư kí chủ tịch gọi đến gọi cả ba người họ đến phòng chủ tịch. Cánh cửa gỗ lớn dần mở ra, một người đàn ông đứng tuổi đang ngồi bên bàn làm việc xem tài liệu. Ông ta là Uông Gia Tín chủ tịch Uông Thị, Ông ta có khuôn mặt tuấn tú, tóc ông ta đã điểm bạc. Nghe thấy tiếng ba người, ông ngẩng đầu nghiêm nghị nhìn ba người đang đứng trước mặt, khuôn mặt ông quả thật rất anh tuấn. Ông nhẹ nhàng cất giọng:" Sao có gì muốn nói không?". Uông Tư Lệ tươi cười với ông:" Ba mới về." Ông nở nụ cười với cô, rồi nhìn Uông Tư Trạch đang chăm chú nhìn vào điện thoại, vẫn với giọng điệu đó:" Uông tổng, cậu có thể báo cáo sơ tình hình công ty một tháng qua không?". Uông Tư Trạch ngướng mặt cười cười:" Chủ tịch ngài rõ biết mà còn hỏi tôi". Ông ta vẫn giọng điệu này:" Uông tổng, bởi vì tôi không rõ nên mới hỏi rõ cậu". Uông Tư Trạch thở dài một tiếng:" Thật nhàm chán". Lúc này, Uông Gia Tín đứng dậy đập mạnh xuống bàn, lớn tiếng:" Uông Tư Trạch, con còn dám nói, con là tổng tài của Uông Thị mà suốt ngày không chịu lo cho Uông Thị, chỉ biết ăn chơi, ba thực sự không hiểu, con chơi nhiều như vậy mà không thấy chán hay sao?". Uông Tư Lệ và Hoàng Dương chỉ biết đứng hình sự tức giận của Uông Gia Tín đang trút bỏ. Uông Tư Trạch cười nhẹ nhàng:" Không đủ". Nói xong, Uông Tư Trạch bước đi, Uông Gia Tín càng tức giận hơn, ông đập mạnh xuống bàn, giọng ông mạnh bạo:" Được, nếu đã vậy, từ giờ cậu không cần đến công ty nữa". Uông Tư Trạch không quay mặt, cười lạnh:" Vậy xin cáo từ". 

Ánh sáng trong quán bar mờ ảo, tiếng nhạc chói tai, Uông Tư Trạch ngồi ở quầy bar uống rượu, anh không hiểu sao cứ mỗi lần đối diện với ba anh lại như vậy, lẽ nào vì người đàn bà bên cạnh ba anh sao? Đang suy nghĩ thì bị tiếng cụng ly phá vỡ,  Uông Tư Trạch quay mặt phát hiện người phụ nữ xinh đẹp hôm qua đang nhìn anh cười tươi:" Anh sao vậy?". Anh cười tươi, thì thầm:" Nếu tôi nói tôi đang nhớ em, liệu em có tin không?". Người phụ nữ sát lại gần anh, thì thầm:" Người đẹp trai như anh nói làm sao tôi không tin  được". Uông Tư Trạch hít một hơi, bỏ ly rượu xuống bàn:" Liệu cô gái xinh đẹp này, em có thích tham gia một chuyến đi cùng tôi không?". Cô gái bỏ ly rượu lên bàn cười cười:" Chắc chắn là rất thú vị đây".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: