Đế Hoàng Thư - Chương 5
Đế Hoàng Thư. Chương 5
Biệt phủ mà Gia Ninh Đế ban tặng nằm trên phố Thanh Vân, xung quanh đều là các gia đình quan viên, quý tộc cao quý. Khác với bá tánh thiên hạ luôn vui vẻ bàn tán các tin đồn bát quái, những người sinh sống xung quanh biệt phủ mà nhóm người An Lạc chuyển đến vô cùng yên tĩnh, không một gia đình nào chủ động đến chào hỏi, ngay cả Phạm Văn Hướng lễ bộ thị lang người đã đưa họ đến đây cũng không phải ngoại lệ.
Uyển Cầm thay áo choàng cho Nhậm An Lạc để vào cung, khi quay đầu lại thấy Uyển Thư đang thu mình trong góc, bẻ ngón tay, nàng thở dài:" Uyển Thư, xe ngựa chuẩn bị xong chưa?"
Uyển Thư vẻ mặt buồn bực, hiển nhiên không đặt tâm tư vào việc vào cung đại sự, chỉ tâm tâm niệm niệm nghĩ đến mười rương vàng bạc đưa ra ngày hôm qua, trên mặt lộ ra vẻ đau khổ: "Uyển Cầm, mấy vị Đại thần kia đã thu bạc của ta rồi, dựa theo quy củ trong giới chúng ta, này xem như là tiền mại lộ, kết quả là ngay cả cửa lớn họ cũng không cho ta bước vào, đây đúng là một vụ làm ăn đại thua thiệt."
Uyển Cầm ở trên đầu Uyển Thư búng một cái, mặt đầy ghét bỏ: "Khó trách tiểu thư nói ngươi không có tiền đồ, những thứ này là Hoàng đế ban thưởng, chúng ta chẳng qua mượn hoa dâng phật, chúng ta mới vào kinh thành, bọn họ chịu thu đồ vật đã là không tệ. Hoàng đế đối với tiểu thư nhà ta thái độ không rõ, lúc này bọn họ là sẽ không cùng chúng ta kết giao."
Uyển Thư chớp mắt, đem dáng vẻ đau thấu ruột gan, vừa đi đến cửa vừa lẩm bẩm:" Cái tên to tướng này phải an bài thế nào đây, Tiểu thư vốn để hắn ở lại Tấn Nam muốn hắn canh giữ thôn trại kia."
Thanh niên da ngăm đen canh cửa cao chừng một trượng, mặc áo vải, khuôn mặt giản dị, đôi mắt sáng ngời, sau lưng mang theo một cây gậy sắt, thấy Uyển Thư đang nhìn mình, hắn ta liền cười lộ ra hàm răng trắng.
Uyển Cầm khoát tay: "Chung thúc đã không yên tâm, để hắn canh giữ ở nơi này đi, kinh thành nước sâu, có Trường Thanh ở đây cũng tốt."
Trò chuyện được một nửa, Nhậm An Lạc đã từ bức bình phong đi ra, một thân mặc áo choàng dài màu xanh đen, mái tóc dài xoắn lên, gọn gàng và hiên ngang.
Tỏ ý đã nghe thấy cuộc đối thoại giữa hai người từ bên trong, Nhậm An Lạc phất tay áo đem bộ dạng rầu rĩ ảm đạm của Uyển Thư mà chế giễu, "Uyển Thư, Ta phụ trách An Lạc trại mấy năm rồi, Ngươi đã từng thấy qua Ta chịu thiệt chưa?"
Uyển Thư lắc đầu, cho dù là cướp địa bàn hay là cướp xe ngựa, Gia chủ nhà nàng đều đứng hàng đầu, kia tư thế hận không được lột ba lớp da của đối phương.
" Hiện tại, bọn họ quan sát tâm tư của Hoàng đế không để chúng ta vào cửa, ngày sau đừng muốn vào Nhậm phủ của Ta đừng mong chỉ dùng mấy rương bạc để giải quyết. Đến giờ rồi, nhập cung, Trường Thanh canh cửa."
Nhậm An Lạc nói xong, bước một bước dài, hướng ra khỏi Nhậm phủ mà đi.
Uyển Thư vừa rồi nhận được sự đảm bảo của An Lạc, vui vẻ cùng Uyển Cầm chạy theo An Lạc.
Xe ngựa băng qua phố Thanh Vân yên tĩnh, lắc lư chầm chậm về phía Hoàng cung.
Sắp vào chính Ngọ, Thượng thư phòng.
Hoàng đế Gia Ninh ngồi thẳng lưng, nhìn hai vị tả hữu tể tướng đối mặt với nhau, quả thực khá đau đầu.
Hữu tướng Nguỵ Gián, là nguyên lão của hai Triều đại, đại nho gia vang danh Đại Tĩnh, Thanh Lưu nhất phái hầu hết đều là con cháu của lão, trải rộng khắp thiên hạ, Tiên đế lâm thời đối với lão cực nể trọng, còn hiện tại lão là vi sư của Thái tử.
Tả tướng Khương Du, hơn mười năm trước chỉ là phụ tá Trung cung, sau khi Hoàng đế Gia Ninh lên ngôi đã từng bước từng bước vươn lên nhất vị của Triều đình Đại Tĩnh. Mười năm trước, sau sự sụp đổ của Đế gia gia tộc, ông đã giành được lòng tin của hoàng đế.
Hiện nay, hai vị ở Đại Tĩnh triều đình kính vị phân biệt rõ ràng, chế ngự lẫn nhau, đây cũng là cục diện khiến Gia Ninh đế vui vẻ, chỉ là việc Nhậm An Lạc vào Kinh mấy ngày nay đã khiến cho hai phái chăm chăm mình đúng. Từ một cuộc tranh luận nhỏ dần trở thành một trong những cuộc tranh chấp giữa cánh tả và cánh hữu. Gia Ninh đế bị náo đến nhức đầu, hôm nay tiếp kiến Nhậm An Lạc liền đem hai vị được tôn đại phật này mang theo.
"Ngụy Tướng, Nhậm An Lạc một nữ tử, lại đến từ phương xa, thô man lỗ mãng, há lại có thế cùng ta một hạng chung đường vào triều. Hơn nữa, tuy chức vụ phó tướng không cao nhưng vẫn có thể điều khiển hàng vạn binh mã. Tương lai nếu nàng ta lấy danh ghi công, liền muốn dẫn tân binh mã về biên cương. An Lạc trại xưa nay tiếng xấu loang lỗ, nếu sau này đạt được lòng quân, tất thành mối tâm họa của Đại Tĩnh, không bằng ban cho nàng một hư chức, hưởng bổng lộc Triều đình, ở kinh thành an nhàn sống qua ngày đi."
Khương Du tả tướng giọng nói nhịp nhàng vang vọng chỉ là nếu không phải chức vị phó tướng ban tặng cho Nhậm An Lạc kia vốn dĩ là để ban cho tộc nhân Khương thị hắn, lời này sẽ có độ uy tín hơn vài phần.
"Khương Tướng lời này thật tệ, Nhậm An Lạc nay đã chiêu hàng, tất sẽ trung thành với Đại Tĩnh, Bệ hạ ban đầu đã ban thưởng xuống quan vị, nếu hiện tại nuốt lời, không để cho nàng vào triều, uy tín Thiên tử ở nơi nào? Huống chi Nhậm An Lạc là một danh tướng, việc trở thành trụ cột của Đại Tĩnh trong tương lai chưa hẳn là không thể xảy ra!"
Râu xám của Hữu tướng Nguỵ Gián khẽ rung như chuông, lời này nói ra, quả nhiên là minh chứng của đắc thọ.
"Hữu Tướng nặng lời rồi, vỏn vẹn nữ tử, nói nào là trụ cột "
"Đã là vỏn vẻn nữ tử, hà tất Tả Tướng phải tâm sinh phòng bị mà cảnh báo."
"Nàng là một kẻ phản bội, gốc rễ khó đứt, bĩ tính khó thuần! "
"Giao cho Đại Tĩnh ta ba vạn thủy quân, thế nào lại xưng nàng thành kẻ phản bộ."
Thanh âm vang trong thượng thư phòng thực sự không nhỏ, Nhậm An Lạc, vừa được người hầu dẫn vào hành lang, nhướng mày, khóe miệng hiện lên một nụ cười khó hiểu.
"Được rồi!" Hoàng đế Gia Ninh ho khan một tiếng, cúi đầu nhìn: "Hai vị Tướng chức cao vọng trọng, nay lại vì một tin hàng tranh luận không ngớt, còn ra thể thống gì!"
Hai Người nhìn nhau một cái, dừng lại tranh cãi, sắc mặt của Hoàng đế cao hơn trời, bọn họ dù bạo gan đến đâu cũng không dám làm ảnh hưởng đến.
Ngụy Gián bưng tách trà, thấy Khương Du ngồi đối diện ném ánh mắt nhàng uyển chuyển lướt qua đây, sau mấy chục năm bất mãn, hắn đến cùng không so được với thủ đoạn và quyền lực của Khương Du, những năm này đã chịu thua thiệt không ít.
Tròng mắt Nguỵ lão tướng di chuyển, hướng lên cung kính nói: "Bệ hạ."
Khương Du thầm hừ một tiếng, cái lão ngoan cố này còn đang vọng tưởng, lão lẽ nào có thể đem Nhậm An Lạc thổi thành đóa hoa sao?
Ách, ngược lại chính là tả Tướng đã quên, cô nương tuổi mười tám như một cành hoa, bỏ qua thân phận cùng các loại tin đồn sang một bên, Bản thân Nhậm An Lạc rất phù hợp với tiêu chuẩn này.
" Hữu Tướng có lời gì muốn nói?"
"Ban đầu Nhậm An Lạc chiêu hàng thư cầu chính là Thái tử phi Đông cung vị, hiện nay nếu mặc nhiên sửa đổi chức vị, với tính cách của nàng, nếu trên Triều đình đem chuyện này nhắc lại, như thế nào tốt......"
Tả Tướng nhìn một cái, cúi đầu thầm mắng, cái lão Thạch đầu này, vì đối nghịch với hắn cư nhiên lại dám đem sự việc này nhắc lại trước mắt bệ hạ, đúng là gan to hơn trời.
Quả nhiên không sai, khi nghe thấy điều này, Hoàng đế Gia Ninh mắt nheo lại nhìn về phía bên Hữu Tướng với vẻ mặt không rõ ràng.
"Thái tử phi vị quan hệ trọng đại. Làm sao có thể dễ dàng ngồi vào, Nhậm An Lạc liền sắp đến, tốt nhất là hai Tướng gặp nàng rồi mới bàn bạc thu xếp."
Đúng lúc này, bên ngoài hành lang thật gần truyền đến một tiếng.
"Bệ hạ, Nhậm tướng quân cầu kiến."
Ngay lúc Hoàng đế Gia Ninh chuẩn bị tuyên tiếp kiến, tiếng bước chân lộn xộn vang lên, thị vệ bên ngoài thấy người tới là Trương Phúc, đại tổng quản của Từ An điện, không dám ngăn cản, mặc hắn quỳ bên ngoài.
"Bệ hạ, bệ hạ, không hay rồi!" Giọng nói chói tai vang vọng khắp trong và ngoài Thượng thư phòng.
Nhìn thấy cảnh này, Nhậm An Lạc nhướng mày đứng tại chỗ.
Gia Ninh Đế mày xầm lại, giận dữ quát: "Lăn vào đây cho Trẫm, hảo hảo nói!"
Trương Phúc liền bò vào, vẻ mặt kiêu ngạo thường ngày nay tràn đầy hoảng sợ: "Bệ hạ, Thái hậu ngất xỉu, nô tài xin truyền thái y vào cung..."
"Bùm" một tiếng, sắc mặt của Hoàng đế Gia Ninh đột nhiên thay đổi, chiếc cốc sứ trong tay gõ lên bàn: "Cẩu nô tài, sao không nói sớm một chút!"
Nói xong lời này liền đứng dậy đi ra ngoài, đi được vài bước nhớ đến Nhậm An Lạc còn đợi bên ngoài Thượng thư phòng, vội vàng hướng Tả Hữu Tướng đang đứng hai bên dặn bảo: "Trẫm đi thỉnh an Thái Hậu, Nhậm An Lạc nếu đến, các người liền thay trẫm tiếp kiến, chuyện khác chờ sau lại bàn."
"Vâng, thưa Bệ hạ." Hai người nghiêm giọng đáp lại, cùng nhìn về hướng Hoàng đế đã biến mất, nhìn nhau rồi lại ngồi xuống ghế.
Ngụy Gián thầm thở dài, Thái hậu tuổi đã cao, mấy năm gần đây thường xuyên ngất xỉu, Bệ hạ vô cùng hiếu thuận với Thái hậu, Nhậm An Lạc đến thật đúng lúc, nếu lọt vào mắt Bệ hạ, mưu đồ của Tả tướng sẽ diễn ra không suôn sẻ.
Nhậm An Lạc đứng nơi hành lang uốn khúc bên ngoài Thượng thư phòng, nghe được tiếng bẩm báo đầy sợ hãi cùng chỉ dụ của Gia Ninh Đế, nâng đầu chỉ kịp nhìn thấy một thân ảnh hoàng bào vội vàng di chuyển rồi biến mất.
Dáng vẻ nàng tĩnh mặc.
Người hầu bên cạnh tiến lại mời nàng vào Thượng thư phòng, nàng thở dài, đem hai tay không biết đã nắm chặt từ lúc nào liền buông lỏng, khóe miệng nhếch lên một nụ cười, chậm rãi đi về nơi quyền lực then chốt của vương triều Đại Tĩnh đang tập chung.
Tiếng bước chân bình ổn tiến đến gần, hai vị lão đại nhân đang ngồi trong Thượng thư phòng khẽ nhíu mày, cùng nhau ngẩng đầu lên.
Này nhìn một cái, hợp lại hơn trăm tuổi hai người trong lòng đều là tiếng thầm khen, mặt không biến sắc Tả Tướng trên tay cầm tách trà khẽ run một hồi.
Nên diễn tả thế nào đây, khí chất nử tử này bình sinh cận thấy, tính tình thẳng thắn, nếu không phải giữa hai hàng lông mày giữ một lớp bĩ khí, e rằng thực sự có thể nhận được sự ưu ái của Thái tử Đại Tĩnh.
Thống trị Tấn Nam, An Lạc trại chủ quả nhiên bất phàm, khó trách dám cầu cưới Thái tử Đại Tĩnh, nếu nàng thật sự giúp Thái tử thì địa vị của Đông cung sẽ càng vững chắc.
Hữu Tướng là vi sư của Thái tử, nhìn Nhậm An Lạc với ánh mắt dịu dàng, ngược lại sắc mặt của Tả Tướng hơi ngưng tụ, tách trà trong tay đặt trên bàn, phát ra âm thanh trong trẻo.
"Nhậm An Lạc diện kiến hai vị Tướng gia" Nhậm An Lạc tay ôm quyền hành lễ, hoàn toàn giống với tác phong của một vị Tướng quân.
Hai người ho khan một tiếng, cùng có chút không tự nhiên, Triều đình mấy chục năm nay không có nữ tử vào triều làm quan, lúc này nhận một lễ của Nhậm An Lạc có chút khó chấp nhận, nhưng hai người cũng không phải người thường, rất nhanh liền điều chỉnh trạng thái nhìn về phía Nhậm An Lạc.
"Nhậm tướng quân không cần đa lễ, mời ngồi." Ngụy Gián nhẹ vuốt râu cười: "Lão phu nghe đến Nhậm tướng quân nổi danh khắp Tấn Nam đã lâu, hôm nay mới được tiếp kiến người thực không khác là bao, đúng là nghe danh không bằng gặp mặt, Tướng quân tựa viên trân châu bị phủ bụi a, hiện nay thuộc về Đại Tĩnh ta, Bệ hạ biết dùng người thiện, tất sẽ làm cho uy danh Tướng quân vang xa hơn trước."
Nghe thấy lời tán thưởng khuếch đại của Hữu Tướng, Tả Tướng lông mày khẽ động, hừ một tiếng, hắn dám dùng lương tâm thề với trời đất, trước khi nhìn thấy Nhậm An Lạc, lão già kia thậm chí đến nghĩ còn chưa từng nghĩ qua những điều này.
Chẳng qua, Nhậm An Lạc...... quả thật đáng để để cho người khác kinh ngạc.
"Hữu Tướng quá lời. Nhậm An Lạc là người thô lỗ, không kham nổi lời khen ngợi của lão Thừa tướng. Chỉ là năm tuổi lớn dần, nơi Tấn Nam nhỏ bé khó tìm hôn phu. Nghe nói ở Bắc thổ có người tài tuấn nên ta đến đây tìm kiếm."
Nhậm An Lạc mắt hơi nheo, để lộ nụ cười thoải mái.
Hai vị Thừa tướng đều sửng sốt trước lời nói thẳng thừng của Nhậm An Lạc, trầm mặc một lát, Hữu Tướng liền cười lớn:"Tướng quân tính tình cương trực. Ngày sau, nếu có thời gian hãy đến phủ của lão phu ngồi một chút."
Nụ cười này, khoé mắt rơi mấy phần thưởng thức.
Thấy hai người trò chuyện đến vui vẻ, rất có tâm tình gặp nhau muộn, Tả Tướng liền ho khan một tiếng: "Nhậm tướng quân, lão phu có vài lời, mong Tướng quân lắng nghe."
Hai người bọn họ đều là Tể Phụ đương Triều vốn không cần cùng Nhậm An Lạc nói chuyện như thế này, nhưng Gia Ninh Đế hiển rõ ràng đối với Nhậm An Lạc quá mức để ý, huống chi thu vào ba vạn thủy binh của Nam doanh kia một ngày chưa bị thu phục, một ngày không thể đem Nhậm An Lạc coi thành cận thần bình thường mà đối đãi.
"Nga, Tả Tướng mời nói thẳng." Nhậm An Lạc cười nhạt, một mặt hoà khí hướng Tả tướng nhìn.
"Hiện nay biên cương không có chiến sự, Nhậm phó tướng tướng quân chức thực là chức lớn lại ít dùng tới, kinh thành hầu môn quý gia rất nhiều, đức quý nữ vẹn toàn càng là không ít, Tướng quân đến vào năm hoa tươi đẹp, không bằng tìm một chức vị khác thật thoải mái nhiều thời gian. cùng nữ tử thế gia giao lưu, với sự tài tình của Tướng gia, nghĩ chắc chẳng qua bao lâu liền có thể danh vang Kinh thành, lúc đó lão phu làm mai mối, vì Tướng quân tìm một lang quân tốt, cũng có thể giải quyết được sự tiếc nuối của Tướng quân ".
Không hổ là Đại Tĩnh quan thông thiên hạ Tể Phụ Khương Du, một lời nói ra hợp tình hợp lý, thể hiện được từ "ái" của bậc trưởng bối.
Tả Tướng mai mối, con cháu quý tộc làm trượng phu, bất kỳ nữ tử nào ở Đại Tĩnh cũng sẽ vô cùng biết ơn khi nghe điều này.
Chỉ đáng tiếc...... nàng là Nhậm An Lạc.
"Tả Tướng nói lời này là có ý gì?" Nhậm An Lạc sắc mặt tối sầm lại, ánh mắt có lửa thiêu đốt nhìn Tả tướng, khí thế quân tử xông lên mặt.
Phút chốc mơ hồ hai vị Tể Phụ nắm giữ quyền lực Triều đại Đại Tĩnh nhiều thập kỷ qua ánh mắt không đồng nhất, Hữu Tướng mắt rủ xuống, khoé miệng có ý cười, bưng trà nếm thử một ngụm nhỏ.
Tả Tướng khẽ giật mình, phản ứng của Nhậm An Lạc thật khác xa với những gì lão nghĩ, còn chưa kịp phản ứng, Nhậm An Lạc đã giận giữ nói:
"An Lạc sớm đã nói qua, quy hàng Đại Tĩnh cầu chính là Thái tử phi đông cung vị, cho dù Bệ hạ không đồng ý, An Lạc cũng chưa từng nghĩ tới sẽ gả cho người khác, Tả Tướng muốn vì An Lạc tìm phu tế, là cảm thấy An Lạc là người hay thay đổi, hay cho rằng vương triều Đại Tĩnh khuê nữ thế gia so với Điện hạ thái tử mới thích hợp?"
Đại sảnh một mảnh lặng im, Ngụy Gián rủ đầu, không xem xét ý nghĩa trong câu nói của Nhậm An Lạc, cực nhọc nhằn đem một ngụm trà nuốt xuống bụng, mới có thể kiềm chế ý muốn cười đến ngất trời.
Lão dám khẳng định, ngay cả Hoàng Đế Gia Ninh, người thống trị thiên hạ, cũng chưa từng khiến cho Khương Du phải xấu hổ như vậy!
Bất kể đáp lại như thế nào, Khương Du cũng không thể biện minh cho câu nói của mình, nếu khinh thường phẩm tính của Nhậm An Lạc, lão sẽ mất đi khí độ của một Tể Phụ. Còn về vế thứ hai của Nhậm An Lạc ... suy xét sâu hơn, nó cũng có thể coi là một đòn giết tâm.
Chỉ một lời nói đã khiến hùng hồn thiên biện Khương Tướng gia á khẩu không nói nên lời, khiến lớp mặt nạ nhân từ và chính nghĩa bị xé bỏ không thương tiếc.
Bất kể có ý hay vô ý, Nhậm An Lạc người này, trí dũng vẹn toàn, đại thiện.
Tả Tướng sắc mặt lạnh lùng, hắn đứng ở triều đình mấy chục năm, cũng chưa từng có người dám nói một câu như vậy với hắn.
Hay cho một Nhậm An Lạc!
Hắn ta nhìn kỹ Nhậm An Lạc một lúc lâu, nheo mắt lại rồi trầm giọng nói: "Nhậm tướng quân nặng lời rồi, lão phu chẳng qua có hảo ý muốn giúp một chút, chưa rõ tâm ý Tướng quân mới có hiểu lầm này, thực sự không nên có."
"Nếu là hiểu lầm, cởi bỏ liền tốt, An Lạc hương dã trong người, vừa rồi đắc tội Tướng gia."
Tả Tướng mím miệng, dấu đáo trong nụ cười, Nhậm An Lạc cũng không kém cạnh, đao quang sáng ảnh không hơi thở.
"Chẳng qua Khương Tướng có một lời thật không tệ, hiện nay không có chiến sự, An Lạc chiếm phó tướng chức vị quả thật có chỗ lãng phí ......"
Nghe vậy, sắc mặt u ám của Tả Tướng cuối cùng cũng dịu đi một chút, theo hắn nhận thấy, Nhậm An Lạc đang tìm đường hòa giải cho những gì vừa xảy ra.
Hữu Tướng mày hơi nhíu, không đồng tình nhìn về phía Nhậm An Lạc, Nhậm An Lạc vốn là một vị tài tướng, nếu là ở Kinh đô nhận nhàn chức, sớm muộn sẽ bị làm nhòa ý chí chiến đấu.
"Ý của Nhậm tướng quân là ......"
"An Lạc từ nhỏ ở An Lạc trại trưởng thành, nhuốm một thân phỉ khí, muốn được học Đại Tĩnh triều thần cách xử lý công việc, Đại Lý Tự là nơi quản chuyện của Đế Đô, chi bằng đem An Lạc điều vào Đại Lý Tự một một chức vị, Tả Tướng xem liệu có tốt?" Nhậm An Lạc cười nói, vẻ mặt chân thành.
Tả Tướng quả thực hơi ngạc nhiên. Đại Tĩnh mới lập quốc được vài thập kỷ. Không ít công thần đế gia đã sống ở Kinh thành từ lâu. Hai thế hệ Đế Vương đều dành sự ưu ái lớn cho con cháu của các quý tộc, hoành hành ở Kinh thành là chuyện không lạ. Đại Lý Tự phụ trách các công việc của Kinh đô, mặc dù có một chút quyền hạn, nhưng lại là nơi không vừa mắt nha môn, nếu Đại Lý Tự khanh Bùi Triêm không phải người xử lý sự vụ ổn thỏa, trái phải khôn khéo thì cũng sẽ không được an ổn cho đến nay.
Huống chi thiếu khanh chỉ là Đại Lý Tự khanh phó chức, vị phần chỉ là tứ phẩm, nhìn tính cách của Nhậm An Lạc thế nào đều không giống có thể dưới trướng Bùi Triêm lâu dài.
Bất quá như vậy cũng tốt, Nhậm An Lạc nếu vào Đại Lý Tự thì sớm hay muộn cũng gặp tai hoạ, sau khi nghĩ lại, hắn đã đưa ra quyết định: "Nhậm tướng quân nếu tự nguyện vào Đại Lý Tự , lão phu nhất định sẽ nói thay tướng quân trước mặt Bệ hạ."
Nhậm An Lạc mỉm cười hướng Tả Tướng cảm ơn, thương thảo đã có quyết định, ba người chào hỏi mấy câu liền rời khỏi Thượng thư phòng, Tả tướng đi ở phía trước, nét mặt không rõ sắc thái.
Hữu Tướng cố ý rơi lại phía sau vài bước, nhìn thấy khí chất tự nhiên của Nhậm An Lạc, lão thấp giọng khuyên:"Nhậm tướng quân, Lão phu quan sát thấy tính cách ngươi không phải người ai bảo làm gì là làm nấy, hà tất vì một câu nói mà tự trói buộc bản thân, mai một tài năng nơi Kinh thành."
Lương tướng khi vào sa trường, cho dù da ngựa bọc thây, cũng là định mệnh của bản thân. Nhậm chức Đại Lý Tự, thực đáng tiếc, tính cách Ngụy Gián ngay thẳng cổ bản, nhưng lại thật sự là yêu tài.
Nhậm An Lạc dừng lại, nhìn vị lão Tể tướng đang thở dài, cười cười, ánh mắt sáng quắc, con ngươi đen láy rõ ràng khác biệt.
"Ngụy Tướng, người đã tin tưởng An Lạc có thể ở sa trường triển cánh, vì sao, không tin ta cũng có thể ở Triều Đình bay lượn? Giữa thiên hạ chuyện nam tử có thể làm, nữ tử đồng dạng cũng có thể."
Ngụy Gián sững sờ, nhìn nữ tử trước mặt hồi lâu.
Nhậm An Lạc cười nhạt, hướng Ngụy Gián hành lễ sau đó chậm bước mà đi.
Hình dáng tự do nghịch ánh sáng phản ra một cảm giác quen thuộc. Một tính khí bất cần và niềm kiêu hãnh không ngừng như vậy, kể từ khi Thái tổ băng hà mười sáu năm trước và từ khi Gia chủ của Gia tộc Đế gia diệt bị vong Đế Thịnh Thiên kia mất tích đều chưa từng được thấy lại.
Có lẽ từ lúc bắt đầu thấy được Nhậm An Lạc liền không thể đem nàng coi thành nữ tử bình thường, cũng là bởi vì cái nguyên nhân này đi.
Nhậm An Lạc đi qua ngự hoa viên, thấy Uyển Thư cùng Uyển Cầm canh giữ ở cửa vườn, dẫn các nàng hướng bên ngoài cung mà đi.
Ba người cho dù bận y phục hay khí chất như thế nào đều không giống với nữ tử bình thường, chỉ chốc lát liền khiến mấy vị cung nga bàn tán và lén nhìn.
Bên trong tòa non bộ trong ngự hoa viên, một thiếu nữ mặc váy tràng hoa nghe thấy tiếng động liền cúi đầu nhìn xuống, chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng, cùng xanh đen choàng dài vô cùng tự do thoải mái liền tò mò nói: "Bích Linh, người nào đã vào cung?"
Cung nữ canh giữ bên cạnh dâng trà cho thiếu nữ, nhẹ đáp: "Công chúa, nghe nói là cái nữ biên cương kia Nhậm An Lạc trại chủ vào cung."
Nhàn ngồi thiếu nữ bên trong đình là vị công chúa được cưng chiều nhất hiện tại, cùng cửu hoàng tử chung bào mẫu thân, được Hoàng thượng sủng ái, kiêm Tả Tướng là ngoại tổ phụ, một mực mắt cao hơn đầu.
"Nga? Vậy thì nàng nhất định đã thấy phụ Hoàng, cũng không biết nàng là cái dạng nhân vật lấy tư cách gì, dám nói muốn gả cho Hoàng huynh Thái tử!" Thiếu nữ cười nói, ánh mắt vừa giễu cợt vừa khinh thường.
Bích Linh phụ họa mấy câu, theo lời của Thiều Hoa đùa được nàng vui cười.
Nữ nhi của Hộ Bộ Thượng Thư Đỗ Đình Phương cùng công chúa Thiều Hoa tư giao thân thiết, chuyện ngưỡng mộ Thái tử mọi người đều biết, công chúa tự nhiên sẽ không thích người xằng bậy Nhậm An Lạc dám đòi cưới Thái tử điện hạ.
Tới gần đêm muộn, Thượng thư phòng.
Hoàng đế Gia Ninh trở về từ Từ An cung, hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy Tả Tướng đang đứng đợi sẵn.
"Bệ hạ, Thái hậu vẫn an tốt?" Tả Tướng cung kính hỏi, vẻ mặt lo lắng.
"Không có chuyện gì, Thái Hậu chỉ là trúng nhiệt khí." Gia Ninh Đế khoát tay: "Tả tướng giữ lại đến lúc này, đã cùng Hữu Tướng thương lượng ra Nhậm An Lạc sắp xếp pháp vị?
Tả tướng gật đầu: "Bệ hạ, Nhậm An Lạc tự nguyện nhận vào Nhậm Đại Lý Tự khanh một chức, thần cùng Hữu Tướng đều cảm thấy rất là thoả
đáng."
"Nga? Đại Lý Tự thiếu khanh?" Gia Ninh Đế nhàn nhạt hướng Tả tướng một liếc: "Nếu là nàng tự nguyện, liền y theo nàng tấu."
Tả Tướng thở nhẹ một hơi, hắn đợi đến lúc này chỉ vì muốn sự việc này thành định cục, không cho cơ hội để Nhậm An Lạc hối hận.
"Tả Tướng, vùng đất Tấn Nam đối với truyền ngôn Nhậm An Lạc khá nhiều, hôm nay gặp nàng, ngươi thấy người này Nhậm An Lạc, như thế nào?"Hoàng đế Gia Ninh thản nhiên hỏi, nhưng đôi mắt đen của ông ta lại có chút đùa ý."
Những gì xảy ra ở Thượng thư phòng sớm đã được truyền lại vào tai hắn, Hoàng đế bao giờ nghĩ rằng một nữ tử biên cương tuổi mười tám lại có thể khiến Tể tướng của hắn ta bất lực như thế.
Tả Tướng im lặng một lúc, trong vẻ mặt đầy hứng thú của Hoàng đế Gia Ninh, hắn chợt nhớ tới ánh mắt lăng lệ sát khí của nữ tử kia, hắn chỉ khom người nhẹ nhàng trả lời một câu, rất chắc chắn và nghiêm túc.
"Bệ hạ, Nhậm An Lạc...... không bao giờ có thể trở thành Tướng của Đại Tĩnh."
___________________
Hết chương 5.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro