Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Đế Hoàng Thư - Chương 2

    Sau khi phê duyệt xong xấp tấu chương đã tích lũy trong nhiều ngày, Gia Ninh đế mới ngước mắt nhìn Thái tử Hàn Diệp đang đứng yên đợi lệnh.

   Thái tử đã sớm trưởng thành thông thấu cơ trí, nội liễm ôn hoà. Không nghi ngờ, đã trở thành niềm tự hào của Gia Ninh đế. Tuy nhiên, cũng giống như các vị Đế vương trong lịch sử, Hoàng quyền nắm giữ trong tay, Hắn không muốn bị chia đi, cho dù người kia là Hoàng nhi ưu tú nhất của Hắn cũng không trở thành ngoại lệ.

    Hàn Diệp sinh ra không giống Gia Ninh đế, nhưng người xung quanh tuyệt nhiên lại không dám cùng Hắn nửa câu nhàn thoại, bởi vì Hắn lớn lên quá giống Thái Tổ Hoàng, cơ hồ như tạc ra từ một khuôn. Gia Ninh đế đối với gương mặt tựa Tiên đế này có lúc sẽ không tự chủ hoàng thần, tựa như lúc này.

     " Phụ hoàng?" Dường như đã quen thuộc với hành động này của Gia Ninh đế,  Thái tử Hàn Diệp kính cẩn khẽ gọi.

     Gia Ninh đế định thần lại, ho nhẹ một tiếng:"Hoàng nhi, Nhậm An Lạc bất quá cũng chỉ là một cô gái lỗ mãng, liều lĩnh và thiếu hiểu biết. Đợi khi nàng vào Kinh, ngươi lượng mà làm, đừng làm quá mà đánh mất độ khí."
       Hôm nay những lời nói trong hàng thư trên buổi thượng triều một khi bị truyền ra, Nhậm An Lạc trực tiếp sẽ trở thành cái gai trong mắt Đông Cung, trở thành trò cười cho các thế gia ở Kinh đô. Sau khi chấp nhận ba vạn thủy quân, Hoàng đế Gia Ninh cho rằng cần thích đáng khuyên giải lúc này.

     " Phụ Hoàng yên tâm, nhi thần chắc chắn sẽ cảnh cáo các thuộc hạ." Hàn Diệp nhíu mày đáp.

     Biết Hoàng nhi này luôn nói lời giữ lời, Gia Ninh đế gật đầu, đột nhiên thoại phong dịch chuyển nhàn nhạt nói: "Thái tử ngươi cũng không còn nhỏ nữa, Đông cung vẫn luôn thiếu vắng một vị chủ nhân, như vậy cũng không được tốt, Ta hỏi ngươi, tâm tư của ngươi cho đến nay ... vẫn là không thay đổi?"

    Nói lời này trong nháy mắt, Gia Ninh đế quét qua vừa rồi còn hiền lành nay cả người toát ra một tia sát khí, nhìn Thái tử với một tia phẫn nộ, tay gõ nhẹ trên ghế rồng, tiếng gõ bất nhịp nhưng lại mang theo thập phần uy hiếp.

     Hàn Diệp mi tâm khẽ nhúc nhích, đây mới là vị Hoàng đế đã đi theo Tiên đế Nam chinh Bắc chiến ,tiêu diệt Đế gia, một tay cai trị Đại Tĩnh. Những năm này an nhàn đã lâu, cơ hồ khiến Hắn quên mất vị Phụ hoàng này từng là nhân vật kiêu hùng , lạnh lùng như thế nào.

     " Khiến Phụ hoàng bận tâm là Nhi thần bất hiếu" Hàn Diệp nhướng mắt cẩn trọng nhìn Hoàng đế Gia Ninh: " Chỉ là hôn sự này là di nguyện cuối cùng của Tổ phụ, Lão nhân gia lúc tại thế thương yêu nhất là Nhi thần, Nhi thần chỉ xin nguyện có thể giúp Lão hoàn thành đi nguyện cuối cùng này, con mong Phụ hoàng có thể thành toàn"

       Thanh âm của Hàn Diệp quá mức kiên trì, cũng không khác gì so với mười năm trước, Gia Ninh đế nhắm mắt, xua tay: " Được rồi, chuyện này chúng ta bàn sau, ngươi lui ra ngoài"

      Hàn Diệp đáp lại xưng vâng, hành lễ lui ra.

      Nam tử bước ra ngoài vẻ mặt bình tĩnh, tựa hồ không quan tâm đến sự tức giận của Phụ thân, cửa thư phòng được che nhẹ, Hoàng đế Gia Ninh thở ra một trận hậm khí, vẻ mặt u ám không rõ.

         "Bệ hạ, uống trà làm dịu. Đây là Tứ công chúa đích thân hái ở ngự hoa viên mấy ngày trước."

         Nhẹ nhàng đặt lên bàn Hoàng thượng một chén trà nhàn nhạt thơm phức, Triệu Phúc thì thào nói. Ông đã phục vụ Hoàng đế Gia Ninh trong nhiều thập kỉ, biết rõ sở thích của vị Hoàng đế này. Ông cũng biết rằng bất cứ khi nào vấn đề đó được đề cập đến, hậu cung nhất định sẽ phải chịu trận lôi đình trong hơn nửa tháng. Điều quan trọng là phải tìm cách khôi phục tâm trạng của Hoàng đế Gia Ninh.

         Quả nhiên, vẻ mặt Hoàng đế hoà hoãn lại:" Thiều Hoa thật hiểu chuyện." Ông nhấp một ngụm trà, đột nhiên nói:" Triệu Phúc, ngươi nói xem, năm đó có phải Ta đã sai khi lưu lại nàng ta hay không?  Thái tử nay bưng di nguyện của Thái tổ làm cớ, đem nàng ngạnh sinh bảo vệ, khiến ta thật nan giải"

         Nếu ngài thật sự muốn trừ bỏ người kia, thiên hạ có ai có thể ngăn cản, chẳng qua là đem Thái tử làm cái cớ mà thôi. Nhưng Triệu Phúc không dám đem lời nói này nói ra, chỉ là rủ mắt cung kính nói: "Hoàng uy bệ hạ rung trời, Đế gia chẳng qua năm đó phong quang, hiện nay vỏn vẹn chỉ còn một con kiến ai dám cùng hoàng thất Đại Tĩnh ta tranh phong?"

    "Đó không phải con kiến." Gia Ninh Đế quát khẽ, khoé mắt có tia hài lòng.

     "Lão nô lỡ lời, bệ hạ trách tội." Triệu phúc vội vàng quỳ xuống nhận tội, mặt lộ sợ hãi, Gia Ninh Đế khoát tay thôi hắn mới từ từ lui ra.

      "Con kiến? Sư tôn, nếu ngươi biết có một ngày Đế gia một tộc thị bị một tên hoạn quan gọi là con kiến tầm thường, năm đó ngươi ... sẽ còn đem giang sơn thiên hạ này chắp tay nhường cho?"

      Hoàng đế Gia Ninh nhìn thanh kiếm sắt màu lục sẫm đặt trên bàn bên trái thư phòng giọng nói trầm thấp khó giải thích nhàn nhạt phát ra, giữa thanh thiên bạch nhật lại khiến người ta cảm thấy lạnh sống lưng.

     Trời đổ hoàng hôn, Lễ bộ hậu sảnh.

     Cung thượng thư bận suốt một ngày đem những việc ở An Lạc trại sắp xếp lại, mãi đến tối mới có thể soạn ra thánh chỉ của Hoàng đế ban ra, đang định đặt bút viết thì một tiếng gọi mang theo chút vội vàng đột nhiên vang lên bên ngoài đại sảnh. Ngòi bút dừng lại, một giọt mực nhỏ nhỏ trên cuộn giấy màu vàng tươi.

     "Cung lão huynh, hôm nay thiên đạo không tệ, ngày mai lại là hưu mộc,(*) cùng Ta đi sở quán(**) xem xem, núp ở hậu sảnh cả ngày đang bận việc gì?", một người bước vào, thân khoác triều phục có phần không chỉnh tề, tuổi ngoài ba mươi, tướng mạo bình thường, ánh mắt hoạt bát, thoạt nhìn lại mang mấy phần phàm dân tục khí.

      Cung Lý Phúc tuổi ngoài năm mươi, là nguyên lão của hai triều đại, tính cách ngay thẳng quật cường, hiếm ai có thể làm khó được lão, người trước mặt trời sinh một bộ mặt tử khí, sau nhiều năm lĩnh giáo, hắn đã tập quen.

      " Hồ nháo, Bản Thượng thư hơn ngươi mấy chục năm tuổi, ngươi kính cẩn một chút, đừng mỗi lần thấy lại tuỳ tiện gọi như thế.! Một nơi như Sở quán làm sao có thể nói nhắc là nhắc tới!" Cung thượng thư phất tay áo, đau đầu nhìn vết mực bẩn trên thánh chỉ, tay vội dừng bút, thổi râu trợn mắt nói:" Lại nói An lạc trại mang trại chiêu hàng, Hộ bộ liệt kê phân thưởng không ít, ngươi há lại nhàn tâm đi dạo?" 

         Vị khách đến thăm là Hộ bộ thị lang Tiền Quảng Tiến, Cung Lý Phúc nhất độ cảm thấy, Phụ Mẫu của Tiền Quảng Tiến thật thực tế, đặt một cái tên thật tốt. Là một trong những thương gia giàu có nhất Đại Tĩnh, vỏn vẻn trong năm năm, giỏ tiền này đã mở ra con đường rộng lớn cho chính mình trên quan trường.
         Không có lý do nào khác, Đại Tĩnh trong những năm đầu lập quốc, không tích lũy được một đồng nào, Hoàng đế Gia Ninh là một vị hoàng đế hiếu chiến, hằng năm hầu như Ông đều hào tốn hơn phân nửa quốc khố, suýt nữa đã phải dựa vào việc tăng thuế để giúp đỡ việc duy trì binh sĩ trên chiến trường.

      Tuy nhiên, việc tăng thu thuế má lúc bấy giờ vô cùng huyên náo, sắc lệnh của Gia Ninh đế còn chưa kịp hạ ban, vô số lão cận thần trong triều đã lao ra khóc lóc rằng việc này không thể nhọc dân, khi Gia Ninh đế đang vô cùng đau đầu ,người kế nhiệm mới của cự phú gia tộc Tiền thị đã đem chín phần gia sản quyên dâng quốc khố, xưng được anh minh Quốc chủ bảo hộ mới có được gia sản này, thủ từ dân dụng cho dân mới là chính đạo.

      Thiên tử được tâng bốc, hơn nữa vàng bạc mà Tiền gia cống hiến thực sự giúp Quốc gia giải vây, Gia Ninh đế một giây cao hứng, không ngờ lại tuyển Tiền Quảng Tiến vào hộ bộ, cho hắn một phần vị quan trong Triều, nhưng Hắn cũng không hề tự cao tự đại, trong năm năm nhậm chức, làm đầy quốc khố, kiêm giỏi luồn cúi, rất được lòng Đế Vương, một đường thăng tiến, nay đã là Hộ bộ thị lang, phụ trách trông coi tiền bạc và lương thực tại Giang Nam.
         Cho dù Cung Lý Phúc là một người cổ bản quật cường, Ông cũng không thể không thừa nhận Tiền Quảng Tiến mặc dù là một con buôn thô bỉ nhưng Hắn ta đúng là một quốc phú kì tài trong việc kiếm tiền.

        " Cung lão huynh, thủ lễ cẩn trọng thì có lợi ích gì? Huynh đã ngoan cố cả đời, cái gì du thủy đều chưa tìm đến, còn không bằng hạ quan đây một Hộ bộ thị lang." Tiền Quảng Tiến là một kẻ gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, bình thường trơn tru vô cùng, lại không biết tại sao lại đặc biệt thích cùng cổ bản trì lễ Cung thượng thư tranh luận, đây cũng là một điều khiến các quan trong triều cảm thấy vô cùng thú vị.

        Cung thượng thư cau mày thành hình chữ bát( 八),nhanh chóng hoàn thành thánh chỉ, đem cuộn giấy quấn lại, ngẩng đầu mất kiên nhẫn nói: " Ngươi có chuyện gì, nói đi, lão phu không có thời gian rảnh cùng ngươi nói nhảm."

        " Hắc Hắc, Cung thượng thư quả là gỗ nhanh bắt lửa."
         Tiền Quảng Tiến chỉnh chỉnh trang phục, một dạng cẩn cẩn thận thận, Cung Thượng thư xem có chút hiếm lạ, thế nhưng không nghĩ rằng khi hắn mở miệng lại khiến Ông một phen kinh động. 

        "Lão thượng thư, hạ quan hôm nay trên buổi thượng triều nhìn thấy sau khi Triệu phó tướng nhắc đến kia vị Thái tử phi không khí liền trở nên kì quái, Thái tử điện hạ cho đến bây giờ vẫn chưa có chính phi, chẳng lẽ vị trí Thái tử phi thực sự là để lại cho vị Đế gia cô nữ kia?"

       "Hồ đồ, nhắc đến việc này làm chi!" Cung thượng thư trán lộ gân xanh, thô thanh nói:"Ngươi chỉ cần quản thật tốt chuyện ban thưởng là được!"

      " Lão Thượng thư, ngài cũng biết trong Triều hầu hết các đại thần đều là dòng dõi quý tộc, giống như ta lấy thương( kinh doanh) vào Triều là việc chưa từng có, tất nhiên không thể so sánh với các người, hạ quan đối với việc năm đó tuy có nghe qua, nhưng lại không đủ rõ ràng, nếu là kinh chạm vảy rồng khi quân phạm thượng, ta cũng xin Lão thượng thư chiếu cố một hai, nhắc nhở hạ quan." Tiền Quảng Tiến không để ý đến thái độ của Cung thượng thư, vội vàng cẩn trọng, bộ dáng có chút chân thành.

      Cung thượng thư biết rằng hắn nói không sai, chuyện năm đó tuy thiên hạ đều biết, nhưng truyền tới truyền lui sự thật còn giữ lại được mấy phần, Tiền Quảng Tiến dựa vào thánh ân mới có được chỗ đứng trong Triều, nếu vì sự việc này mà làm Phật lòng Hoàng đế thì đúng là gặp đại họa. Niệm tình hắn ta cũng xem như là một nhân tài, năm đó khi Cung lão phu nhân bạo bệnh, hắn đã tìm đến cho một đại phu để chữa trị, Cung lão thượng thư tính tình ngay thẳng, do dự một lúc, Ông trầm giọng căn dặn một câu:

   " Việc chọn lựa Thái tử phi này là điều cấm kị trong Hoàng thất, sau này đừng nhắc chuyện này trước mặt người khác, chuyện Đế gia cô nữ càng phải cẩn trọng hơn."

       Cung thượng thư chỉ nói một câu. Tiền Quảng Tiến gật đầu liên tục, thế nhưng trong lòng vẫn có chút tò mò.

     " Lão thượng thư, Thái tử tuổi cũng không nhỏ nữa, vị trí Thái tử phi này cũng không thể bỏ trống lâu như vậy chứ?"

     " Vậy thì phải xem giữa Thái tử và Hoàng thượng ai có thể kiên trì lâu hơn, dù sao thì hôn sự này cũng  là đi Thái Tổ đề ra, vị Đế gia cô nữ kia sớm hay muộn một ngày cũng sẽ vào Kinh đô. Nếu không phải như vậy, ngươi nghĩ rằng vì lý do gì mà các Kinh đô thế gia dù công lao vạn trượng cũng không dám mơ tưởng đến vị trí Thái tử phi kia." Để Bệ hạ có thể khai thông, có thể không quá một hai năm.

        Lời này do Cung Lý Phúc suy đoán, nhưng lại không nói ra, Ông hướng Tiền Quảng Tiến phất tay áo: " Đi thôi đi thôi, trở về Hộ bộ của nhà ngươi đi, nhớ kĩ những lời vừa nói đừng nên nhắc lại."

         Cung Lý Phúc là nguyên lão của hai Triều đại, sẽ không nói những lời vô đích, thấy Ông bắt đầu đuổi người, Tiền Quảng Tiến liền lẩm bẩm:" Cảm ơn lão Thượng thư đã nhắc nhở" sau đó liền lui ra ngoài.

        Hậu sảnh nhanh chóng trở lại yên tĩnh, Cung thượng thư lấy ra chiếu chỉ mình vừa soạn thảo, nhìn vào cuộn giấy màu vàng tươi, có chút chói mắt.

       Mười năm trước, Ông cũng đã từng soạn một bản chiếu thư cho Hoàng đế, chẳng qua không phải  ban thưởng mà là một cơn bạo thịnh nộ từ Đế vương.

        Đế thị Tĩnh An, phụ sự sủng ái của Tiên đế, tự ý trộm binh quyền, khởi binh tạo phản, Trẫm thay thiên đạo trách phạt, ban Đế gia cả nhà tử tội. Niệm tình Đế gia ấu nữ được Tiên đế xem trọng, khai ân giữ lại một mạng, ban lệnh cấm phải sống trong Thái Sơn quốc tự, không có thánh chỉ không được hồi Kinh.

         Vỏn vẹn vài câu, một đạo thánh chỉ, khiến cho Đại Tĩnh công thần lập quốc Đế gia, lật đổ từ đây.

          Có lẽ, vốn không nên có danh xưng Đế gia công thần mới đúng.

          Cung lão thượng thư nhắm lại đôi mắt có chút vẩn đục, một hơi thở dài.

          Bốn mươi năm trước Trung Nguyên hỗn chiến, các thế gia phân chia thiên hạ, kiêu hùng phía Nam Đế gia và phía Bắc Hàn gia có thực lực lớn mạnh hơn hết, Đế gia gia chủ Đế Thịnh Thiên tuy là nữ tử lại quảng nạp vô số trí sĩ trong thiên hạ. Thời gian mười năm đem thế lực Đế gia phía Nam ngày càng lớn mạnh, cùng thời điểm gia chủ Phía Bắc Hàn gia Gia Tử An đem lãnh thổ rộng lớn phía Bắc nắm trong tay. Thiên hạ bá tánh lúc bấy giờ nghĩ rằng giữa hai gia tộc sẽ sảy ra một cuộc ác chiến, nào ngờ Gia chủ hai nhà cùng lúc hạ chiêu cáo Họ vốn đã quen biết từ lâu, tương tương thân thuộc, nguyện không xuất quân thống nhất Nam Bắc.
        Nghe được tin này, người trong thiên hạ chắp tay cùng nhau ăn mừng, tôn khoảng khắc ấy thành giai thoại.

         Nửa năm sau, Đế Thịnh Thiên thoái lui, đem binh quyền cai trị phía Nam giao cho gia chủ Hàn gia Hàn Tử An.

       Một năm sau, Hàn Tử An xây dựng Đại Tĩnh vương triều, cảm niệm ơn nghĩa Đế thị gia chủ nhường ngôi, lại vì Đế Thịnh Thiên nhàn nhã ngao du thiên hạ, Ông liền phong trạch tử Đế Vĩnh Ninh làm Tĩnh An Hầu, chủ quản Tấn Nam mười vạn binh mã, cùng truyền xuống sắc lệnh Tĩnh An hầu cùng đương triều Thái tử cùng chung ngôi vị Hoàng đế kế thừa chi quyền.

       Sắc lệnh vừa ban xuống, thiên hạ chấn động, Đế thị gia tộc danh hoa, phú quý vượt ngoài Hoàng tộc, được tôn làm trụ cột Đại Tĩnh quốc.

      Vài năm sau, Tĩnh An hầu có được nhất nữ, như nâng ngọc trong tay, Thái tổ nghe tin vô cùng vui sướng, đích thân ban cho danh Tử Nguyên, ban chỉ Đế gia ấu nữ cùng trung Vương trưởng tử kết thành hôn sự.

      Năm đó trung Vương Hàn Trọng Viễn, chính là Gia Ninh đế ngày nay.

    Trong những năm tiếp theo, Tĩnh Vương hầu nhiều lần dâng thư mong được thoái vị nắm hoàng quyền, nhưng Thái tổ trước sau đều không phê chuẩn, hoàng triều năm thứ tư, do bệnh cũ thời niên thiếu tái phát, Thái tổ băng hà tại Chiêu Nhân điện, để lại di chỉ lập trung Vương làm Đế, thế tử Hàn Diệp tôn Thái tử, mà kia câu cuối cùng trong di chỉ chính là - Đế gia ấu nữ, thượng thừa vu thiên, gánh trách nhiệm quan trọng phong làm Thái tử phi.

     Khi Thái tổ băng hà, Thái tử Hàn Diệp sáu tuổi, Đế gia Đế Tử Nguyên mới hơn hai tuổi.

     Tại sao lại có thể thượng thừa vu thiên, bất quá kia chỉ là ân sủng lớn nhất của Đế gia mà Thái tổ lưu lại mà thôi.

      Đế Gia nắm giữ Tấn Nam mười vạn binh mã, năm đó cam tâm tình nguyện buông bỏ hoàng vị nay được thiên hạ kính trọng, hai năm đầu sau khi Thái tổ băng hà, Vương triều bất ổn, Tĩnh An hầu dốc sức phò trợ Gia Ninh đế mới khiến cho Đại Tĩnh vượt qua biến động.

      Gia Ninh đế để bày tỏ thiện ta của Hoàng tộc đới với Đế gia, thậm chí hạ chỉ đem Đế gia ấu nưc Đế Tử Nguyên vào Kinh đô tĩnh dưỡng, phụng làm khách quý của Hoàng thất.

     Vào thời điểm đó, bá tánh thiên hạ khắp nơi còn cho rằng khi Thái tử trưởng thành, Đế gia cao quý của Đại Tĩnh cùng Hàn gia Vương tộc kết nên hỷ sự liền có thế viết tiếp lên hảo giai thoại của Thái tổ và Đế Thịnh Thiên.

     Chỉ tiếc, Gia Ninh năm thứ 6, Tĩnh An hầu tự ý điều bát vạn đại quân rời Tấn Nam, tiến thẳng đến biên giới phía Bắc, mưu đồ cấu kết Đông Khiên quốc phát động chiến loạn. Khi biết tin, cả nước chấn động, Hoàng đế Gia Ninh nhanh chóng sửa lại quốc thư, cùng Bắc Tần giảng hòa và điều một đại quân đến biên giới, đồng thời để thừa tướng Khương Du đến Tấn Nam với sắc lệnh ban tội.

      Làm người ta khó hiểu là, Tĩnh An hầu không nhận tội, thậm chí ở ngay trước mặt tổ Tông Đế gia dưới sự chứng kiến của Kinh thành bách tính cắt cổ tự vẫn chứng minh mình trong sạch. Việc Tĩnh An hầu cắt cổ tự vẫn đã khiến cả thiên hạ chú ý, thành thật mà nói, ngay cả khi binh mã Tấn Nam tiến vào biên giới phía Bắc, thì bá tánh cũng không tin rằng Tĩnh An hầu có dã tâm bất tuân. Cùng với cái chết của Tĩnh An hầu, vương triều Đại Tĩnh trở nên vô cùng hỗn loạn, chư vương chớp thấy thời cơ, đều có động tĩnh khác thường.

     Đúng lúc này, Tả tướng Khương Du ở Tĩnh An hầu phủ lục soát được bức thư chứa mưu đồ cấu kết tạo phản của Tĩnh An hầu cùng Đông Khiên vương. Sau khi chiêu cáo toàn thành, lấy thế thịnh nộ lôi đình chém giết dòng tộc Đế thị ba mươi tộc nhân, cùng hàng trăm tộc nhân nhánh, trong một đêm Đế Bắc thành máu chảy thành sông, ngay lúc lòng người hoảng loạn, hai vạn quân phòng thủ Đế Bắc thành do tướng Quý Xuyên dẫn binh hướng Gia Ninh đế đầu hàng, Khương Tả tướng nhanh chóng khống chế Đế Bắc thành.

     Lúc tin tức về Đế Bắc thành được truyền đến Thiên hạ thì đã là quá muộn, Đế thị tộc diệt vong là điều không thể tránh khỏi, huống chi, vào cùng ngày, bát vạn quân của Đế gia tiến về phía Bắc đụng độ thiết kỵ binh đoàn của Bắc Tần, bị bẫy giết dưới chân Nam Sơn, lúc này cả Vương triều đều chìm trong im lặng.

      Sự diệt vong của bát vạn quân này có ý nghĩa...  Từ nay về sau, Vương triều Đại Tĩnh tôn quý nhất chỉ có Hoàng tộc.

      Sách sử ghi chép, kẻ thắng làm vua, kẻ thua làm giặc, dám chạm vào cơn thịnh nộ của hoàng đế đều có kết cục bi thảm.

     Trong vài năm sau đó, tất cả các quan viên đã giao hữu với Đế gia đều bị lưu đày hoặc bị giết. Trong cuộc nổi loạn này, người trong thiên hạ cũng xác định rằng, vị tộc trưởng Thịnh Thiên từng chiếm được phương Bắc trong triều đại Đại Tĩnh không kém gì Thái tổ, đã qua đời từ lâu, nếu không, với tính tình của nàng, nàng sẽ không bao giờ khoanh tay đứng nhìn. Gia tộc Đế gia kể từ đó đoạn tuyệt.

     Đế gia ấu cô nữ Đế Tử Nguyên, người từng được Thái tổ chiêu cáo thiên hạ phong Thái tử phi, kể từ đó trở thành điều cấm kỵ của hoàng thất. Bị ban lệnh cấm túc nơi Thái Sơn tự, toàn bộ Đế gia trừ bỏ kia hư vị Thái tử phi này liền không còn lưu lại gì.

     Cứ thế, thoáng cái đã mười năm.

    Cung lão thượng thư mở mắt ra, cảm giác được phù văn của đế quốc nhàn nhạt thiêu đốt trong lòng bàn tay.

      Tử Nguyên, hai chữ trước sau đều cùng một ý vị

     Thượng thừa vu nguyên, tư trọng trách

     Cũng chỉ có cực ít lão thần có thể lờ mờ đoán ra ý nghĩa thật sự còn xót lại trong sắc lệnh năm đó, Thái tổ không phải chọn Thái tử phi cho Thái tử, mà là Đế gia ấu nữ mới là người quyết định đế vương kế nhiệm.

      Điều đó có nghĩa là chỉ cần Đế Tử Nguyên vẫn còn đó, nàng sẽ là chủ nhân trung cung duy nhất cho đế vương tiếp theo của Đại Tĩnh.

      Thái tổ từ đầu đã coi trọng vị Đế gia cô nữ này đến thế nào, mới ban cho cái tên này, lại lưu lại trên người nàng di ngôn uy nghiêm trịnh trọng kia. Để cho việc xa xút vương triều khi Thái tổ băng hà hay ngay cả việc Đế gia mười mấy năm đồi bại cũng không mảy may có thể làm lung lay vị trí Thái tử phi hư danh này.

       Quên đi, gia tộc của Đế gia suy vong rồi, dù có bao nhiêu tình cảm thì cũng vô ích, Đế Tử Nguyên bây giờ ở trong lòng Bệ hạ còn không quan trọng bằng một nữ tặc ở Trại An Lạc kia.
      Cung thượng thư liếc nhìn sắc trời, cất thánh chỉ vàng bào vào trong hộp, vội vàng nhập hoàng thành trình lên hoàng đế Gia Ninh.
  ——————

  Hết chương 2.
    (*) Hưu mộc (休沐):nghĩa gốc là nghỉ ngơi tắm gội, ở đây ý chỉ nghỉ phép.
  (**) Sở quán (秦楼楚馆): chỉ nơi ca hát và nhảy múa, nhà chứa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #cổđại