Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Đế Hoàng Thư - Chương 1

     Ánh ban mai nhẹ lướt qua, lười nhác dừng lại bên ngoài hành lang, cung điện hùng vĩ mở ra buổi thượng triều ba ngày một lần như thường lệ.

     Trong nhiều thập kỉ qua từ khi thành lập Đại Tĩnh,  Hoàng đế Gia Ninh tích lũy trong tay nhiều quyền lực, song ông luôn lắng nghe lời khuyên của các cận thần. Triều Thần thường tranh luận không ngớt. Nhưng tình hình hôm nay có chút đặc biệt. Các quan đại thần nhướng mày nhìn bụi đất ở trung tâm điện, nơi vị phó tướng ngậm miệng yên tĩnh không khác gì một pho tượng Phật bằng đất sét.

      " Triệu ái khanh, ngươi đem những gì vừa tấu lặp lại lần nữa!"
     Hoàng đế trên ngai vàng vẻ mặt uy nghiêm, tay đặt trên đầu rồng, dáng vẻ nghiêm nghị có chút khó tin.

      Phó tướng Triệu Cẩn Thạch nửa quỳ trên triều một thân khôi giáp vừa bôn ba ngàn dặm trở về, ba ba nhìn vào góc bên trái của điện, gió thổi lửa thiêu đi qua trăm nghìn cuộc chiến Hán tử uy vũ nay lại hơi ngẩn người, từng chút ách thanh, nhỏ tiếng bẩm báo.
      " Hồi Bệ Hạ"

      " Triệu Khanh hảo hảo trả lời" Gia Ninh đế nuốt xuống ngụm rượu, mắt long hơi trừng.

      " Bệ hạ, An Lạc trại đưa đến tin hàng, nguyện hướng triều đình chiêu an, quy thuận Đại Tĩnh ta, trại chủ An Lạc trại nghe thái tử Đại Tĩnh ta dung quan Trung Nguyên, nói trên dưới trại An Lạc không cần Đại Tĩnh bù đắp, chỉ cần Đông cung một phi vị liền có thể đổi nàng ba vạn thủy quân sống chết nguyện trung thành."
      Bị Gia Ninh đế vừa quát, Triệu Cẩn Thạch rùng mình, giọng nói trầm ấm vang vọng thành từng vòng trong điện.

      Một tiếng này vừa ra, tất cả quan viên đều nghiêng đầu nhìn về bên trái với vẻ mặt kì lạ, tự cường nhịn xuống quái ý.
       Triệu phó tướng là người thành thật, câu "Thái tử Đại Tĩnh dung quan Trung Nguyên" kia chắc là Nhậm An Lạc nói, nói như vậy, trong lòng hiểu là được, há có thể ở trên Triều thuận miệng mà nói ra.

      Thanh niên bên tay trái rủ mắt xuống, giáng đỏ Triều phục khoác trên người, duy trì tư thế thanh nhuận yên lặng không ngăn được các quan viên tò mò.

     Yên tĩnh sùng an trong điện, vị Hoàng đế chỉ ở trên ngai vàng gõ nhẹ vào ghế rồng, nhìn hướng giọng bẩm tấu cải Phó tướng vẻ mặt có chút thay đổi sau đó nhanh chóng trở lại bình thường.

      "Nga? Ba vạn thủy quân thề chết nguyện trung thành? Kia Nhậm An Lạc nói những lời này là thật?"
      Hoàng đế Gia Ninh trong giọng không phải không có chút ngạc nhiên , một câu thói ra lại làm chấn động, để cho các đại thần không quan tâm thứ khác, ngưng thần suy xét lời nói của Hoàng đế.

    " Hồi Bệ hạ, trong hàng thư đưa tới đúng là viết như vậy, Quý tướng quân để cho vi thần nhanh chóng phi ngựa trở về Kinh thành dâng Bệ hạ, nói là cơ hội khó mà có được, mong Bệ hạ... cùng Điện hạ cẩn thận cân nhắc."

      Triệu Cẩn Thạch hành quân đã nhiều năm,nhân gia lỗ mãng, lời nói ra không luân không loại chỉ như lời chứng thực bình thường, chắc có lẽ cũng chỉ là thuật lại những lời nói của Quý lão tướng quân.
     Nếu không phải trại chủ trại An Lạc kia đưa ra những điều kiện hoang đường, lần này trở về Kinh thông báo tin tốt cũng không đến phiên hắn, chúng đại thần lắc lắc đầu, khoé mắt đã rõ.

     Đại Tĩnh binh mạnh ngựa tráng, lãnh thổ rộng lớn, Bắc Tần và Đông Kiến nằm ở phía bắc hoang vắng, không có sức đe dọa, chỉ có bọn cướp từ Nam hải ngoại hoành hành và xâm chiếm bờ biển. Tuy nhiên, Hải quân Đại Tĩnh mong manh yếu ớt, trong nhiều thập kỉ qua vẫn chưa tìm ra cách giải quyết.

    An Lạc trại là một sự tồn tại kì lạ và độc đáo đối với Đại Tĩnh . Ba mươi năm trước, vùng đồng bằng Trung Nguyên đại loạn, các gia tộc chư hầu hỗn chiến, gia tộc họ Hàn ở phương Bắc thống nhất thiên hạ. An Lạc trại vốn là một góc nhỏ ven biển Đông Nam, lúc đấy chưa lọt vào mắt thái tổ, liền bị phớt lờ mà lưu giữ lại. Lại chưa nghĩ rằng trải qua hàng chục năm lớn mạnh, năm đó chiếm núi xưng vương mấy trăm thổ phỉ nhỏ cho tới bây giờ đã có ba vạn uy thế của thủy quân, cũng ở mười mấy năm trước tự xưng trại An Lạc, an phận ở một góc.

     Triều đình mấy lần bao vây đàn áp, đều bởi vì không địch lại thủy quân sát vũ mà về, như vậy liền thành tâm bệnh của triều đình, may mà trại An Lạc tuy không quy thuộc triều đình, lại chưa quấy nhiễu bách tính, chỉ chiếm núi xưng vương, làm thổ hoàng đế của mình.

     Tuy nhiên Gia Ninh đế không phải là một vị Hoàng đế hữu danh vô thực, làm sao có thể để người khác chiếm giường của mình mà ngáy ngủ, Trại An Lạc mấy năm gần đây bị bao vây đàn áp số lần không ít, đều không công mà về, lần này nếu có thể quy hàng, vừa được mở rộng hoàng uy, lại có thể lợi dụng ba vạn thủy quân kìm chế thủy tặc Nam Hải, gọi là nhất tiễn lưỡng chuyện.
      Chư Thần một hồi nghiên cứu, chợt nhận thấy chuyện An Lạc trại quy hàng mười phần mười là thành , đem mắt xoát xoát hướng Thái tử ôn nhuận một thân im lặng như tùng mà nhìn, một phen đồng tình rơi lệ.

    An Lạc trại hơn mười năm trước không có tên như bây giờ, chỉ gọi đơn giản là thổ phỉ ổ, khi lão chủ trại có được một cô con gái, lão rất vui mừng, đổi tên trại thành An Lạc, mấy năm trước lão chủ trại mất, con gái ông ta tiếp quản chức chủ trại. Nàng ta bây giờ hơn mười tám, được cho là vô cùng thô lỗ, bạo lực và kiêu ngạo, không hơn không kém chính là một nữ cường đạo.

    Ba vạn thủy quân đổi một phi vị, xem xem xét xét,  Triều đình chỉ có duy nhất một vị Thái tử dịu dàng, non nớt đây, Chư Thần nghiên cứu mãi không ra là Triều đình ta chiếm tiện nghi hay chính nữ thổ phỉ thanh danh xấu xa kia được lợi.

   "Triệu Khanh, chuyện này rất nghiêm trọng. Vì An Lạc trại đã có ý định đầu hàng, ta thấy nàng ta cũng khá thành ý, nhưng là chuyện lớn, chuyện này vẫn cần Thái tử gật đầu, Hoàng nhi ngươi cảm thấy..?"
   Đế Gia Ninh cụp mắt xuống, cúi đầu nhìn, trên mặt mang theo ý cười, nhưng ánh mắt lại có phần thâm thúy.

    Các chư thần đều thở dài trong lòng, thưa Bệ hạ, nếu muốn ba vạn thủy quân dũng cảm chiến đấu thì cứ việc nói đi,lại còn đường hoàng làm cho Thái tử gái gật đầu , nếu không muốn bị người trong thiên hạ chê trách vô quân vô phụ. Đông cung của Thái tử, một hồi việc vui như thế này sợ là điều không thể tránh khỏi.

    Ngoài một nhóm các quan đại thần có tâm tư khác, một số hoàng tử cũng bắt đầu nổi lên ý chế giễu, bị nữ thổ phỉ lấy dung mạo đẹp làm lý do hướng văn võ bá quan cầu hôn, mặt mũi của Thái tử lần này xem như ném đi.

    "Phụ hoàng, nếu lòng trung thành trại An Lạc quy thuận Đại Tĩnh ta, ba vạn thủy quân nguyện biên vào trại tổng binh tướng doanh, An Lạc trại này tự giải tán, nhi thần nguyện ở Đông cung liệt một phần vị phi nghênh đón Nhậm An Lạc vào kinh."
     Hàn Diệp thái tử bước ra một bước, đối với Gia Ninh Đế chấp lễ mà đáp, phong thái thong thả.

     Một số lão đại thần liếc nhìn Hoàng đế Đại Tĩnh, khuôn mặt lập tức dịu đi và thầm khen ngợi. Thái tử nói điều này thật tuyệt vời. Không chỉ nêu ra những điều kiện An Lạc trại phải trung thành trước khi kết hôn, Hoàng tử còn sáp nhập ba vạn hải quân tiến vào quân đội. Để Bệ hạ kiểm soát được ải Nam quốc, cho thấy hắn không hề có chút tham lam thủy quân của An Lạc trại, như vậy, vị Hoàng tử cam tâm tình nguyện hạ thấp thân phận để kết hôn với nữ thổ phỉ sẽ thu phục được trái tim của hoàng đế và thần dân.
    Vài vị hoàng tử cũng nghĩ đã đến mức này, trên mặt ậm ừ một tiếng, trên mặt có chút khinh thường.

     "Hoàng nhi nhân hậu yêu dân, thật được lòng trẫm" Quả nhiên, Gia Ninh Đế vỗ tay cười to, mi gian tàn khốc hóa hư không, nhìn lễ bộ thượng thư:       

   "Cung ái khanh, ngươi xem cho vị trại chủ An Lạc trại kia cái vị phần nào tốt, nàng ngàn dặm xa phó, cũng đừng bạc đãi"
    Trên Triều đình Đại Tĩnh đây là lần đầu nghị Triều vỏn vẹn chỉ một chuyện phi vị Đông Cung kia, bị điểm danh lễ bộ lão thượng thư công đức chí tôn vội vàng bước ra, vẻ mặt có chút đắc ý nói: "Bệ hạ, thần xem nhất nhũ nhân vị cũng đủ rồi."

     Mặc dù Nhậm An Lạc mang theo ba vạn binh lính thủy quân đến chiêu an, nhưng dù sao cô ấy cũng là một trại chủ của thổ phỉ, vị Hoàng tử kết hôn vẫn là hoàng tử đương nhiệm, sẽ trở thành Hoàng đế tương lai, với thân phận của cô ấy, đã gọi là xem trọng nàng. Nếu không phải xem tâm trạng Hoàng đế khá tốt, Cung lễ bộ cũng sẽ không mở cái miệng này, quả nhiên,  một số quan viên chú ý tới thân phận gia tộc đã cau mày chuẩn bị ngăn cản.      

    "Bệ hạ ..." Triệu phó quan vốn đã lơ đễnh hồi lâu, cảm giác không đúng, đột nhiên nhớ tới còn điều quên báo cáo, vội bước tới chặn lời khuyên ngăn của bá quan, Hoàng đế bị hắn đột nhiên kinh ngạc tỏ ra không vui: "Triệu khanh sao vậy?"
    "Bệ hạ, Nhậm An Lạc nói trong hàng thư rằng vị trí mà nàng muốn..." Phó tướng Triệu nhướng mày nhìn về phía Hoàng tử tuấn tú, sau đó cắn da đầu đáp: "Vị trí Thái Tử phi"
     Yên tĩnh, thập phần yên tĩnh, hơi thở hổn hển cũng không thể làm phiền sự yên tĩnh này.

    Trong toàn bộ đại điện sùng an, thần kỳ bởi vì ba chữ "Thái tử phi", ngay cả kẻ khiêu khích trước nay vẫn luôn thích tranh giành cổ họng đỏ bừng ngậm chặt miệng, trong mắt cũng có chút hoảng sợ.
     Lố bịch, nực cười, đúng là ... nực cười, một quan viên suy nghĩ một lúc, vẫn không biết có thể dùng từ nào khác để mô tả nữ thổ phỉ dũng cảm ở An Lạc trại.
    Thái tử là Thái tử của một quốc gia. Nàng ta cầu Thái tử phi vị Không phải nàng ta muốn làm quốc mẫu của Vương triều Đại Tĩnh sao? Trong kinh đô của Hoàng đế Đại Tĩnh, có vô số tiểu thư xuất thân từ gia đình quý tộc, không một tiểu thư quyền quý nào dám thẳng thừng  muốn vào Đông cung, muốn có Thái tử phi vị!

     Thái tử lùi lại một bước, cụp mắt xuống, vẻ mặt bình thản nhưng trong đáy mắt lại có một tia sóng nhàn nhạt.
    Thật thú vị khi vị chủ trại của An Lạc Trại đã dám đưa ra điều kiện này.

    Quả nhiên, Gia Ninh hoàng đế trên ngai vàng cũng thu giọng, vẻ mặt tối sầm lại.
    "Hảo cho một Nhậm An Lạc, nàng ta coi Vương triều Đại Tĩnh của Trẫm là cái gì ......"

    "Bệ hạ, Nhậm An Lạc có nói. Nếu Bệ hạ không muốn phong cho nàng làm thái tử phi, nàng có thể không vào Đông cung. Chỉ mong bệ hạ có thể chuẩn bị cho nàng một vị trong quân đội, nàng ấy có thể sử dụng quân vị của mình ... để đổi lấy việc tiến vào Đông cung trong tương lai. "
   Mặc dù Hoàng đế trên ngôi cảm thấy kinh hãi, cùng ánh mắt thản nhiên của thái tử cũng có chút châm mắt, nhưng Phó tướng Triệu vẫn lấy hết tinh thần như đi trên trên chiến trường, hít một hơi dài, hoàn thành báo cáo.

      Nói trắng ra, đây mới là ý tứ thật sự của Nhậm An Lạc, bây giờ ngươi không thể cho ta vị trí Thái tử phi, nhưng phải tỏ ra chân thành để đánh đổi lòng trung thành cùng ba vạn thủy quân của ta. Nàng làm gì có thể yên ổn, nữ nhân cầm kì thư họa, thư pháp vô luận gì gì đó, chỉ có thể lấy đại đao thay bút lông, vào quân là con đường trực tiếp nhất.

       Chính là như vậy cùng minh thưởng có gì khác nhau đâu? Quả nhiên là trại chủ trại thổ phỉ, ngay cả việc gả chồng cũng như ăn cướp.
      Địa vị của phụ nữ Đại Tĩnh khá cao, dẫn quân trong các triều đại trước tuy ít nhưng cũng không hiếm, các quan đại thần khinh thường trại chủ An Lạc trại kiêu căng ngạo mạn, nhưng nghĩ vị kia dũng cảm rong ruổi ba vạn binh lính thủy quân, bọn họ lúc này cũng không dám vọng ngôn, sợ phất thượng ý.

        "Ồ? Không có Thái tử phi vị sẽ không bao giờ tiến vào Đông cung? Nàng có khẩu khí thật lớn !. Công khanh, lập chỉ dụ cho ta, bố cáo thiên hạ."
    Gia Ninh đế thần thái khác thường, không những không mở lời trách phạt Nhậm An Lạc dám đưa ra một yêu cầu đại nghịch bất đạo như vậy, trái lại Hoàng đế còn vỗ tay cười to.

     " An Lạc trại chủ mạnh mẽ, kiên cường, nguyện dẫn ba vạn thủy quân phục vụ cho Đại Tĩnh, phong cho nàng ta làm phó tướng ở phía Nam. Tất cả An Lạc trại nhân chờ theo ưu mà đãi. Trẫm cảm niệm trước cô nữ, đặc biệt cho phép nàng vài Kinh nhậm chức."
     Lễ bộ thượng thư nhận chỉ lui sang một bên, đáy lòng khẽ nhúc nhích. Nhậm An Lạc bị cho truyền vào Đế Đô, sớm muộn kia ba vạn thủy quân bị mất xương sống sớm muộn sẽ bị Quý lão tướng quân thuần hoá, không ngoài mấy năm, trại An Lạc ảnh hưởng của ven biển Đông Nam liền sẽ biến mất. Lúc đó, Nhậm An Lạc, một thân nữ tử, mặc cho triều đình nắm thóp.

    Ngay khi Hoàng đế nói ra những lời này, không một ai dám nhắc đến chuyện Nhậm An Lạc đề nghị kết hôn với Thái tử nữa, xem như  Hoàng đế Đại Tĩnh cam nguyện dùng một tam phẩm hư chức để đổi lấy ba vạn thủy quân.

    Hoàng đế xua tay, tiểu thái giám bên cạnh liền hô to: " Bãi triều".  khi các đại thần rút lui khỏi đại sảnh, mới phát hiện Thái tử đã được thái giám tổng quản Triệu Phúc dẫn đến thư phòng.

    "Phụ hoàng thật coi trọng Tam ca, vừa bãi triều đã vội vàng cho người dẫn hắn đi rồi." Lời nói này là của Cửu hoàng tử Hàn Chiêu, mày rậm mắt to,một thân võ khí. Mẫu thân của hắn là con nhà tả hữu, lại thích chiến trường, ít có xung đột với Thái tử, vị Hoàng tử trẻ mười lăm tuổi đã bộc phát tính tình bất cần như vậy.

     "Cửu đệ, Tam đệ là Thái tử, Phụ Hoàng ưu tiên chí phải." Hàn Duệ trưởng không nặng không nhẹ, vẻ mặt nghiêm nghị nói ra một câu.

     Hàn Chiêu hừ một tiếng, hơi nhướng mày, tỏ vẻ không để lời này vào tai.
     Hàn Duệ là trưởng tử, không phải con của chính thất, gia thế mẫu phi cũng không cao, vốn không được Gia Ninh đế xem trọng, thân phận trong các vị Hòang tử cực kì lúng túng, may mà những năm này hắn đối với Gia Ninh Đế trung hiếu đủ đầy , đối với Hàn Diệp thái tử cực giữ thần lễ, sau nhiều năm làm việc trong Triều, công lao to lớn, vào ba năm trước còn được Gia Ninh đế phong Mộc Vương.

      Ngũ Hoàng tử Hàn Việt thấy hai người giương cung bạt kiếm, liền vội vàng khuyên ngăn: " Cửu đệ,  Đại hoành huynh nói đúng, Tam ca là thái tử tất nhiên sẽ không giống chúng ta, bất quá việc gọi Tam ca đi sợ là liên quan đến việc của An Lạc trại kia."
     Ngũ hoàng tử là người kỳ lạ nhất trong các vị Hoàng tử, sinh ra trong Hoàng tộc nhưng lại thích ăn chay niệm Phật, năm mười tuổi liền bái đại sư nương cửa Phật, Gia Ninh đế cả đời có hơn mười người con trai,  cho đến bây giờ lại chỉ còn bốn vị này, sợ hắn nhất thời nghĩ quẩn cạo trọc đầu, liền cưỡng ép đem hắn gọi về Triều. Bất quá bởi vì vị Ngũ hoàng tử này sùng bái Bồ tát từ nhỏ, tính tình thanh bạch, trong sáng, không bao giờ nói dối, nói những điều mình nghĩ, không bao giờ hút khuất chính mình.

     "Ngoài An lạc trại ra thì còn có thể là chuyện gì?" Hàn Chiêu thấy sắc mặt Hoàng huynh sắc mặt không tốt, liền ngoan ngoãn leo xuống chiếc thang của Ngũ hoàng tử.

     Hàn Duệ chuyển động mi tâm, theo hướng Thượng thư phòng mà nhìn.

    Chính là một cái An Lạc trại, cho dù Nhậm An Lạc  có đưa ba vạn thủy quân đến quy hàng, đối với Đại Tĩnh cũng không phải việc gì lớn, việc Gia Ninh đế coi trọng, chẳng qua là nhân cơ hội này khiến An Lạc trại giải tán, đem thời đại thái tổ triệt để chấm dứt.

      An Lạc trại được xây dựng vào hơn ba mươi năm về trước, cơ hồ thời gian thành lập cùng với Đại Tĩnh có chút ngang bằng, địa phận chôn sâu nơi ranh giới phía Đông nam của Đại Tĩnh, đây là chuyện mà Gia Ninh đế không thể nhẫn nhịn.

     " Tam ca năm nay đã hai mươi hai rồi." Nhìn thấy Hàn Duệ và Hàn Chiêu đồng loạt nhìn lại, Hàn Việt nhàn nhạt nói tiếp:" Nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa có đích tử."
        Không có Thái tử phi, nào có được chính tử

     Hai người nghe xong muốn phản bác lại, lại đồng thời run sợ, Hàn Duệ quát khẽ:" Ngũ đệ, đừng vội vọng ngôn". Nói xong câu này liền phất tay áo, xoay người rời đi.

     " Hừ, suốt ngày bày ra vẻ mặt trung thành ngay thẳng, không có một chút cốt khí nào." Hàn Chiêu bỉu môi, ý tứ không rõ ràng :" Ngũ ca, ta có hẹn xuất cung dạo chơi, nếu phụ Hoàng có hỏi ta, người  liền nói ta đi Tây Giao đại doanh, giúp ta một tay che đi."

      Hắn vừa nói vừa hướng bậc đá chạy đi, nhanh chóng biến mất như một làn khói.

      Hàn Việt khẽ cười, không hổ sinh ra trong hoàng tộc, mặc dù Cửu đệ tính cách phóng khoáng như thế cũng biết rằng có một số câu cấm kị không thể nói ra.
      Có rất nhiều cấm kị trong Hoàng tộc, nhưng đối với Đại Tĩnh đế lại duy nhất chỉ có một chiếc vảy ngược.

     Thái tử phi? Tất nhiên không phải, điều cấm kị không nên nhắc trước Gia Ninh đế chính là thị tộc mà Thái tử phi đại diện.

    Tấn Nam Đế gia. Đại Tĩnh tôn kính Hàn gia, có thể nói là quý trọng nhưng vẫn không thể nào bằng Hoàng tộc chính tông.

     Chẳng qua tất thảy vinh nhục của dòng tộc này, ở mười năm trước tan theo mây khói, đến cuối những gì xót lại trên nhân thế chẳng qua cũng chỉ là một cái hư danh Thái tử phi cô nữ mà thôi.

      Trên đỉnh đầu, mặt trời thiêu rọi có chút chói mắt, Hàn Việt cười thầm một câu bản thân nhiều chuyện, quay người hướng phủ đệ trở về nhà.
——————-
Hết chương 1.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #cổđại