Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 99: Tần Hàm Du

Edit: Rùa

Beta: Alice

Tin đồn về thân phận của Uyển Cầm được lan truyền trong kinh thành nửa tháng, đến người qua đường cũng biết, đã như thế này thì căn bản không thể là giả nữa. Tiểu thư và công tử trong các thế gia đều muốn nhìn thấy nha đầu của phủ Tĩnh An Hầu này, nhưng sau khi vụ án của Tần phủ được mở ra, nàng không hề bước ra ngoài, khiến cho trong lòng bọn họ vô cùng ngứa ngáy, mà cửa phủ Tĩnh An Hầu lại quá cao, vì thế không ai dám trực tiếp gửi thiệp mời Uyển Cầm ra ngoài để mọi người quan sát.

Mặc dù bên ngoài nổi lên sóng to gió lớn vì vụ án của Tần phủ, mỗi ngày Uyển Cầm chỉ ở nhà sau của hầu phủ, tưới hoa nhổ cỏ, thỉnh thoảng vẽ vài bức tranh, vô cùng nhàn nhã. Hôm nay nàng cầm một ấm trà đã pha xong tới thư phòng, nửa đường lại nhìn thấy một thiếu niên vẫn luôn chần chừ không đi trong viện, đáy mắt thoáng qua ý cười nhàn nhạt.

"Sao huynh lại đến đây? Muốn gặp tiểu thư?"

Ôn Sóc nghe thấy giọng nói của nàng thì giật mình, quay người gãi đầu: "Không phải, hôm nay ta tới đưa cho muội chút đồ."

Uyển Cầm thoáng thấy cơn buồn ngủ trong đáy mắt cậu, đặt ấm trà lên bàn đá ở bên cạnh, không nhịn được nói: "Nghỉ ngơi uống chút trà đi, nhìn huynh giống như đã mấy ngày chưa được ngủ ấy. Nói đi, huynh muốn đưa cái gì cho ta?"

Đáy mắt Ôn Sóc hơi có ý cười, gật đầu, đi theo nàng đến bàn đá bên cạnh, lấy từ tay áo ra một cuộn tranh: "Ta đã nhờ sư phụ của lầu Kim Ngọc đóng khung xong rồi, Uyển Cầm, đây là quà sinh thần của muội."

Uyển Cầm ngẩn ra, nhìn chằm chằm cuộn tranh trong tay cậu, rũ mắt: "Ôn Sóc, ban đầu tiểu thư đưa bức tranh này cho điện hạ để..."

"Ta biết." Ôn Sóc nhẹ giọng ngắt lời Uyển Cầm, cười nói: "Người thông minh như tỷ tỷ sẽ không làm chuyện vô ích, tỷ ấy chắc chắn đã sớm nghĩ tới chuyện lật lại án cho nhà muội, vì thế mới bảo muội vẽ bức tranh này trước mặt Triệu thế tử, sau đó tặng cho điện hạ. Ta vừa đoán ra thân phận của muội là đã nghĩ ra rồi."

"Vậy sao huynh còn giúp ta như vậy, ta biết là huynh nhờ Hoàng đại nhân điều tra lại vụ án của Tần gia. Ôn Sóc, ta lợi dụng huynh, huynh không cần đối xử với ta như trước kia." Bàn tay cầm chén trà của Uyển Cầm siết chặt, nhìn thẳng vào mắt Ôn Sóc, trong sự dịu dàng có chút kiên định quyết đoán.

Quả nhiên là lớn lên cùng tỷ tỷ, nhìn thì ôn nhu, nhưng tính cách ngược lại rất kiên cường. Ôn Sóc khẽ cười, vỗ vào tay nàng: "Uyển Cầm, đây không phải là lợi dụng. Bất luận là ta tự phát hiện hay là muội nói với ta, ta đều sẽ không để mặc chuyện của Tần gia. Ta là triều thần Đại Tĩnh, Tần lão đại nhân bị oan, ta góp chút sức cũng là nên làm. Ta biết phủ Tĩnh An Hầu vừa lấy lại chỗ đứng trong kinh thành, phạm vi liên quan của vụ án tiền vàng lại quá rộng, nếu Đế gia tự lôi chuyện này ra, nói không chừng sẽ khiến cho bệ hạ và triều thần nảy sinh khúc mắc. Ta là người không thân không thích, rất thích hợp để làm chuyện này."

Vẻ ngoài của cậu nhìn rất xanh xao, nhưng đáy mắt lại lộ rõ sự gian xảo, nói tiếp: "Huống hồ bây giờ nghĩ lại, chuyện này chắc chắn không phải đều là công sức của ta. Những nhân chứng của vụ án tiền vàng mà ta tìm được mấy ngày trước, có lẽ là do tỷ tỷ tìm rồi giữ lại đúng không?"

Uyển Cầm có chút kinh ngạc, nàng không ngờ Ôn Sóc lại thông minh như vậy, đã đoán ra được phần lớn chân tướng, gật đầu: "Ta vốn tưởng rằng đã giấu được huynh, lúc huynh biết được sự thật chắc chắn sẽ rất tức giận."

"Sao có thể chứ. Nếu không phải tin tưởng ta, các muội cũng sẽ không để mặc ta nhúng tay vào chuyện này." Ôn Sóc lắc đầu: "Có thể giúp Tần lão đại nhân làm chút chuyện, ta thấy rất vui. Uyển..." Cậu dừng một chút, lấy dũng khí nói: "Hàm Du."

Uyển Cầm đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thẳng về phía Ôn Sóc. Nàng vốn là một thiếu nữ yên tĩnh, nhưng vào lúc này, đáy mắt đột nhiên sinh ra sức sống vừa huy hoàng vừa mãnh liệt.

Đây là tên của nàng, Tần Hàm Du. Đây là cái tên mà tổ phụ đã đặt cho khi nàng ra đời, nhưng sau khi nhà tan của nát chín năm trước, không còn ai gọi nàng bằng cái tên này nữa.

"Ta nhìn thấy trong lúc kiểm tra hồ sơ vụ án của Tần gia, Hàm Du." Ôn Sóc lại gọi lần nữa, ánh mắt vừa nghiêm túc vừa kiên định: "Ta nhất định sẽ giúp muội tìm ra người hãm hại Tần gia, trả lại chân tướng cho Tần gia."

Uyển Cầm nhìn cậu hồi lâu, nâng tay rót một chén trà nóng hổi đưa tới trước mặt Ôn Sóc, mỉm cười, chậm rãi nhớ lại.

"Ôn Sóc, người huynh quen biết vẫn luôn là Uyển Cầm, ta kể cho huynh nghe về Tần Hàm Du. Năm ta sáu tuổi, tổ phụ thấy ta yêu thích vẽ tranh, vì thế ông ấy hơn sáu mươi tuổi rồi mà vẫn tự mình dẫn ta tới Thương Châu, bái môn hạ của sư phụ. Một năm sau, trong kinh truyền tin, tổ phụ tham ô mười vạn lượng vàng, bằng chứng vô cùng xác thực, phụ thân và tổ phụ đều bị xử trảm, ta và mẫu thân cùng người của Tần phủ bị đày tới biên cương phía Nam."

Giọng nói của Uyển Cầm vẫn trầm ổn như cũ, nhưng sự đau buồn trong ánh mắt lại không thể che giấu được. Ôn Sóc nhìn nàng, mím môi, thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi hiếm có bộ dạng kiên định như vậy.

"Trên đường, mẫu thân vì ta mà quá lao lực rồi sinh bệnh, nhưng bà rất kiên cường, một mực nói rằng không sao, nói ta đã không còn phụ thân rồi, bà không thể để ta cô đơn một mình ở trên đời, nói tổ phụ không tham ô vàng mà là bị người khác đổ oan, nói sau này ta trưởng thành nhất định phải quay lại kinh thành cáo trạng. Mẫu thân nói rất nhiều, ta cứ nghe, sau đó ghi nhớ trong lòng, ta nghĩ chỉ cần bà ấy khoẻ mạnh thì ta không cần gì cả. Thế nhưng, khi ngang qua ngọn núi lớn ở bên ngoài Đế Bắc thành, chúng ta gặp phải một đám cướp, những người đó cứ gặp người là giết. Trong lúc hoảng loạn, mẫu thân giấu ta vào một đống tuyết, ta muốn đi cùng bà, gào khóc muốn chạy ra, nhưng mẫu thân nói với ta..."

Nàng chậm rãi ngẩng đầu, đồng tử màu hổ phách tràn đầy sự bi thương: "Nếu ngay cả ta cũng chết, Tần gia sẽ không còn cái gì nữa. Ta trốn sau đống tuyết, cắn mạnh đầu ngón tay, tận mắt nhìn mẫu thân ta liều chết cầu xin, tận mắt nhìn người của Tần gia bị giết sạch sẽ."

"Sau đó, những người kia rời đi, ta chạy ra từ sau đống tuyết, khóc lóc bò tới bên cạnh mẫu thân. Đám cướp kia chưa đi xa, mẫu thân sợ bọn họ phát hiện ra ta còn sống, vì thế nói với ta một câu cuối cùng —— Chạy mau, sống tiếp. Mẫu thân tắt thở, nhưng bà không chịu nhắm mắt, ta biết người không yên tâm về ta. Vì thế ta bắt đầu chạy thục mạng, chạy sâu vào trong núi lớn, chạy cả một ngày, đến khi không còn sức thì hôn mê ngã trên mặt đất. Khi ta cho rằng bản thân chết chắc, ta gặp được tiểu thư."

"Sau đó, ta tiếp tục sống. Từ đó, trên đời này không còn Tần Hàm Du nữa, chỉ còn nha đầu Uyển Cầm của An Lạc trại chủ."

Ôn Sóc nhìn chằm chằm Uyển Cầm, gần như không nói nên lời. Một đứa bé bảy tám tuổi, mang theo hận thù bước từng bước đến bây giờ. Muội ấy đã khổ sở thế nào, thật may... muội ấy gặp được tỷ tỷ.

Bây giờ nghĩ lại, thực ra cảnh ngộ của Uyển Cầm và Đế Tử Nguyên rất giống nhau, tính tình của Uyển Cầm nhìn thì có vẻ dịu dàng, nhưng nàng lại kiên cường hơn bất cứ ai.

"Uyển Cầm..." Ôn Sóc nhẹ giọng nói: "Nếu mẫu thân muội nhìn thấy muội của bây giờ, bà ấy nhất định sẽ rất vui."

"Là vì ta giúp Tần gia lật lại án sao?" Uyển Cầm cười khổ.

"Không phải, là vì đã muội yên bình trưởng thành, sống tiếp." Ôn Sóc cười nói.

Uyển Cầm ngẩn ra, sau đó mạnh mẽ gật đầu: "Huynh nói đúng, mẫu thân sẽ rất vui."

Hai người đã quen cãi lộn đột nhiên nói chuyện rất cởi mở, mặc dù nhẹ nhõm nhưng cũng rất xa lạ. Uyển Cầm thường ngày rất tao nhã yên tĩnh, nhưng bây giờ đối diện với Ôn Sóc thì có chút không được tự nhiên. Nàng tránh ánh mắt cậu, đột nhiên nhớ đến điều gì đó, chậm rãi mở miệng: "Ôn Sóc, vừa rồi có chuyện ta còn chưa nói."

Thấy Ôn Sóc nhìn mình, Uyển Cầm nói: "Mấy năm trước ta bí mật dùng thế lực của Đế gia để điều tra, năm đó toàn bộ Tấn Nam đều chịu sự uy hiếp của An Lạc trại, không hề có đạo tặc cướp bóc bách tính ở gần Đế Bắc thành. Những người đuổi giết gia quyến của Tần gia không phải là cướp bình thường, ta tốn ba ngày mới tra ra lai lịch của những người này."

Ôn Sóc nghiêm mặt: "Là ai phái bọn họ tới?" Không phải đạo tặc mà lại đuổi cùng giết tận Tần gia, vậy thì chắc chắn là sát thủ, hơn nữa những người này rõ ràng có liên quan đến vụ án tiền vàng năm đó.

"Quản gia của phủ Tả tướng, Khương Hạo. Ta tra ra người này đã từng tiếp xúc với đám sát thủ, đáng tiếc, đám sát thủ này đã chết hết từ mấy năm trước, không còn người nào sống sót."

Tả tướng? Ôn Sóc nhíu mày, trong mấy ngày tìm kiếm chứng cứ, cậu sớm đã nghi ngờ Tả tướng, dù sao ngoại trừ Tần đại nhân đã chết và Thôi thị lang, người năm đó có khả năng làm chuyện này nhất chỉ có Tả tướng. Nhưng dù tra ra tướng phủ có liên quan thì bây giờ cũng không có chứng cứ xác thực chứng minh Tả tướng từng nhúng tay vào chuyện đó, nếu người được phái tới Giang Nam tìm thấy Thôi tướng quân từng áp tải số vàng năm đó thì còn có một tia hy vọng.

"Uyển Cầm, muội yên tâm đi, ông trời có mắt. Nếu Tả tướng là người đã tham ô số vàng năm đó, ông ta nhất định sẽ chạy không thoát." Cậu đứng dậy: "Ta đến Đại lý tự hỏi xem có tiến triển gì mới không, muội cứ chờ là được, không cần lo lắng quá."

Ôn Sóc nói xong, đi được hai bước thì lại xoay người, uống cạn chén trà trên bàn đá rồi cười toe toét, nói một câu "Rất ngon", sau đó chạy về phía con đường mòn, trong chốc lát đã không thấy bóng dáng.

Uyển Cầm ngẩn người, vẻ mặt trầm tĩnh đột nhiên lộ ra ý cười.

"Vừa rồi ta còn cảm thấy tiểu tử này đáng tin cậy, nào ngờ vẫn bị lộ tẩy, không thú vị gì cả." Phía sau hòn non bộ, một giọng nói trêu chọc vang lên. Đế Tử Nguyên mặc một bộ trang phục gọn nhẹ, trên eo đeo một thanh đoản kiếm, trán lấm tấm mồ hôi, vừa nhìn liền biết là mới luyện võ về.

"Tiểu thư, người dùng được kiếm rồi?" Uyển Cầm rất vui mừng, không quan tâm đến việc Đế Tử Nguyên khinh thường Ôn Sóc, vội nói.

Đế Tử Nguyên gật đầu, xoay xoay cổ tay: "Thuốc của cô tổ mẫu đúng là rất hữu dụng, bây giờ nội lực đã quay về được một nửa, dùng kiếm cũng không vấn đề gì."

Mấy tháng trước khi mất hết công lực, Đế Tử Nguyên đã biết đời này sẽ không thể khôi phục lại công lực nữa, nhưng có thể khôi phục được một nửa nhanh như vậy đã không dễ dàng rồi.

Nàng liếc nhìn hướng Ôn Sóc biến mất: "Ta vừa nghe Minh Tây nói, tiểu tử này phái người đến Giang Nam tìm Thôi Vĩnh Sơn, lần này e là phải khiến hắn thất vọng rồi. Mấy năm trước Thôi Vĩnh Sơn đã chết bất đắc kỳ tử."

Lúc này Uyển Cầm mới biết Ôn Sóc đã điều tra đến Thôi gia, cũng rất kinh ngạc. Ban đầu nàng điều tra nửa năm mới tra ra manh mối này, không ngờ Ôn Sóc lại thông minh như vậy, vì thế không khỏi thở dài: "Tả tướng gian xảo, tất cả manh mối về vụ án tiền vàng năm đó đều đã bị ông ta phi tang sạch sẽ, trừ phi chúng ta tìm thấy số vàng mất tích, nhưng em đã điều tra mấy năm, hoàn toàn không có tin tức về số vàng kia. Vốn cho rằng lật lại vụ án của tổ phụ sẽ khiến ông ta chột dạ, đi xác nhận lại tung tích của số vàng, chúng ta cũng có thể có manh mối, nhưng không ngờ ông ta lại không hề có động tĩnh gì."

Đáy mắt Đế Tử Nguyên hơi trầm xuống, ngón tay gõ lên thanh đoản kiếm ở bên eo: "Tả tướng có lẽ đã đoán ra năm đó không còn chút sơ hở nào, vì thế dứt khoát ngồi yên còn hơn hành động. Bây giờ chúng ta không động được đến ông ta, nhưng cũng không phải là không có cách. Mấy năm này chúng ta đã điều tra, mười vạn lượng vàng kia căn bản không có dấu hiệu bị chuyển đi, vậy thì số vàng đó rõ ràng vẫn còn ở trong kinh thành hoặc vùng ngoại thành."

Uyển Cầm lắc đầu: "Với thế lực của Tả tướng ở kinh thành, ông ta có thể giấu ở bất kỳ nơi nào, chúng ta cũng không thể lật cả kinh thành lên được."

"Uyển Cầm, nếu như em là Tả tướng, em sẽ giấu đồ vật quan trọng như vậy ở nơi nào?"

Uyển Cầm suy nghĩ một lúc, trả lời: "Nếu như là em, em nhất định sẽ giấu ở nơi mà bản thân có thể nhìn thấy bất cứ lúc nào, hoặc là nơi mà người người đều biết nhưng không có ai nghi ngờ."

Đế Tử Nguyên gật đầu: "Tả tướng là người thông minh, những gì ông ta nghĩ chắc hẳn cũng không khác em. Mấy năm nay em bí mật điều tra sản nghiệp của Khương gia, em nghĩ kỹ xem, kinh thành có nơi nào phù hợp với điều kiện này?"

"Có ba nơi." Uyển Cầm được chỉ điểm, lấy lại tinh thần: "Một là phủ Tả tướng, hai là từ đường của Khương gia ở kinh thành, còn lại là biệt trang được xây riêng ở ngoại thành để Khương phu nhân dưỡng bệnh. Nhưng mà tiểu thư, em đã phái người cẩn thận thăm dò cả ba nơi này, vẫn không phát hiện ra tung tích của số vàng."

"Nếu như có thể tuỳ tiện phát hiện, Tả tướng sẽ không vững như Thái sơn." Đế Tử Nguyên khoát tay, khẽ nhíu mày: "Bây giờ vụ án của Tần gia được vén màn, Tả tướng nhất định sẽ tăng cường hộ vệ cho các khu nhà của Khương gia, một là để qua mắt, khiến chúng ta không thể tìm được tung tích của số vàng, hai là để đề phòng chúng ta lẻn vào thăm dò. Sáng nay bệ hạ đã triệu Hoàng Phổ vào cung lĩnh chỉ, bảo hắn kết án trong vòng mười ngày. Nếu như không tìm ra được người đã hãm hại Tần lão đại nhân, vụ án này sẽ kết thúc."

"Nhanh như vậy?" Uyển Cầm đột nhiên đứng dậy, sau khi kinh ngạc thì lập tức hiểu rõ: "Tiểu thư, e rằng bệ hạ đã đoán được phủ Tĩnh An Hầu nhất định sẽ nhúng tay vào chuyện này vì em. Hiện nay người đáng nghi nhất là Tả tướng, ông ta sợ tiểu thư tìm ra chứng cứ, chặt đứt cánh tay của ông ta, vì thế muốn mau chóng giải quyết vụ án của Tần gia."

Đế Tử Nguyên gật đầu: "Thời gian của chúng ta không nhiều, nếu như không thể chắc chắn, vội vàng đi lục soát những nơi này, Tả tướng sẽ chỉ cắn ngược lại thôi. Ta đã bảo Quy Tây đi thăm dò một lần, hy vọng sẽ có manh mối."

Uyển Cầm gật đầu: "Như vậy cũng tốt." Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm nghị của Đế Tử Nguyên, nàng mỉm cười, thoải mái nói: "Tiểu thư, không cần lo lắng, xe đến trước núi ắt sẽ có đường, ông trời có mắt, cho dù cuối cùng không tìm được số vàng này, không thể định tội Tả tướng, ông ta sớm muộn cũng sẽ có ngày gặp báo ứng thôi."

Tiểu thư của nàng đã làm rất nhiều điều cho nàng rồi, cho dù là kết cục tồi tệ nhất thì đi được đến bước đường này, nàng đã không còn hối tiếc nữa.

"Xem ra em tiếp thu rất nhanh lời nói vừa rồi của Ôn Sóc đấy." Đế Tử Nguyên mỉm cười, xách ấm trà đã pha xong của Uyển Cầm lên, lắc lư đi vào trong viện.

"Hàm Du..." Nàng đưa lưng về phía Uyển Cầm, xua tay, lẩm bẩm: "Cái tên nghe rất hay, nhưng ta vẫn thích Uyển Cầm hơn. Ài, đáng tiếc, ban đầu ta còn giúp em nghĩ tên, tốn không ít thời gian đó."

Đến khi chuyện của Tần gia kết thúc, Uyển Cầm tất nhiên cũng phải lấy lại tên huý tiểu thư Tần gia của nàng.

"Tiểu thư!" Giọng nói của Uyển Cầm ở phía sau vang lên, Đế Tử Nguyên quay đầu lại.

"Em tên là Uyển Cầm, chín năm trước như vậy, sau này cũng như vậy. Tần Hàm Du là thiên kim tiểu thư của Tần gia, học nữ công, yêu thích vẽ, đọc văn thơ, nhân từ yếu đuối. Nhưng mà, bây giờ em là Uyển Cầm, hiểu được sự đời, hiểu được ấm áp và lạnh lẽo của lòng người, hiểu được bất bình trong thiên hạ. Tiểu thư, con đường sau này người đi sẽ ngày càng xa, ngày càng cô độc, nhưng em sẽ luôn ở bên cạnh người, cùng người bước tiếp."

Nhìn thấy ý cười trên mặt Uyển Cầm, hốc mắt Đế Tử Nguyên hơi nóng lên, hơi thở trong lồng ngực bị nghẹn lại, rưng rưng.

"Tiểu thư, còn có ta!" Một bóng người không biết đã bò lên ngọn cây cao chót vót ở bên cạnh từ lúc nào. Uyển Thư ló đầu ra khỏi tán cây, cười toe toét: "Tiểu thư yên tâm, ta sẽ dọn hết con đường phía trước cho người, để người đi cho thoải mái, bước đi hay lăn đi cũng được!"

Bất kể lời nói có ý nghĩa như thế nào, nếu được thốt ra từ miệng cô nương này thì đều trở nên vô nghĩa. Đế Tử Nguyên giật giật thái dương, nhìn nha đầu mà mình nuôi lớn, thực sự quá mất thể diện. Nàng lập tức quay đầu đi vào trong viện, giọng nói hậm hực từ xa truyền tới.

"Được, ngươi lăn đi cho ta xem, làm được thì sau này ngươi chính là tiểu thư! Không làm được thì tới thư phòng đọc nhiều sách hơn cho ta!"

Trên đường mòn nhất thời yên tĩnh lại, Uyển Thư ngẫm nghĩ hồi lâu mới phát hiện ra "lăn" và "đi" không thể nào làm cùng lúc được. Cô đỏ bừng mặt, nhớ đến mệnh lệnh của Đế Tử Nguyên, lập tức khóc lóc lăn lộn trên cây.

Đáy mắt Uyển Cầm mang theo ý cười, cuối cùng cũng không nhịn được mà bật cười lớn.

Cùng lúc đó, thư phòng của Đông cung. Ôn Sóc bị Hàn Diệp gọi đến, nghe thị vệ được phái đi Giang Nam bẩm báo, cậu gục đầu ủ rũ làm ổ trên ghế, vẻ mặt khổ sở.

"Dù sao chuyện này cũng đã trôi qua chín năm, Tả tướng có đủ thời gian để tiêu huỷ chứng cứ, mấy ngày nay ở trên triều ta thấy ông ta không hề lo lắng, ta đã đoán được Thôi Vĩnh Sơn không còn trên đời nữa. Ôn Sóc, sáng nay phụ hoàng hạ chỉ, bảo Hoàng Phổ phải tìm ra chứng cứ trong vòng mười ngày, nếu không sẽ kết thúc vụ án." Hàn Diệp day thái dương, nói.

Ôn Sóc nghe vậy thì chợt bật dậy: "Chỉ có mười ngày! Điện hạ, vụ án của Tần gia lớn như vậy, sao có thể chưa tra ra kết quả mà đã vội vàng kết án?"

"Bởi vì phạm vi liên quan của vụ án này quá rộng." Vẻ mặt của Hàn Diệp cũng trầm xuống: Bây giờ còn liên luỵ đến Đế gia, phụ hoàng vì sự bất ổn của triều đình mà bảo Hoàng Phổ mau chóng kết án, các lão đại thần trong triều cũng không dám xen vào. Chuyện này khó hơn chúng ta tưởng tượng rất nhiều."

Ôn Sóc nhíu mày, nói lại lời của Uyển Cầm: "Điện hạ, năm đó có thể chắc chắn là Tả tướng mưu hại Tần lão đại nhân, tham ô số vàng, nếu không ông ta cũng sẽ không sai người đuổi cùng giết tận người của Tần gia."

Nghe chuyện Tả tướng không chỉ hãm hại Tần gia, mà ngay cả già trẻ gái trai cũng đều không tha, bàn tay đang lật tấu chương của Hàn Diệp dừng lại, sắc mặt khó coi: "Gian tướng hại nước hại dân như vậy, quả là ghê tởm. Ôn Sóc, mật thám của Đông cũng tra ra mười vạn lượng vàng năm đó không bị chở ra ngoài thành, nhưng không thể xác định là giấu ở đâu."

Ôn Sóc đi đi lại lại, suy nghĩ một chút rồi nói: "Mấy ngày nay ta đã cân nhắc rất kỹ, có vài nơi có khả năng nhất, nhưng nếu tuỳ tiện hành động thì sẽ đánh rắn động cỏ."

Đúng lúc này, bên ngoài phòng vang lên tiếng động. Hai người nhíu mày, nhìn về phía cửa.

Đế Thừa Ân bưng khay trà lúng túng đứng ở ngoài cửa, thấy hai người nhìn, vẻ mặt nàng ta có chút tái nhợt, vội vàng giải thích: "Điện hạ, ta pha một tách trà sâm, muốn giúp điện hạ đỡ mệt..."

Hàn Diệp xua tay, giọng nói thờ ơ lạnh nhạt: "Không cần, lui xuống đi."

Đế Thừa Ân cắn môi, hành lễ rồi lui xuống, đáy mắt lại xẹt qua một tia sáng.

Ôn Sóc nhìn theo bóng lưng của Đế Thừa Ân hồi lâu, quay đầu nhìn Hàn Diệp: "Điện hạ, người cho phép nàng ta tuỳ ý ra vào thư các?" Lời nói của cậu vô cùng bất bình.

Hàn Diệp khẽ cong môi: "Nàng ta là do phụ hoàng phái tới, ta ngăn cản nàng ta là ngăn cản phụ hoàng. Ngươi điều tra lại mấy căn nhà của Tả tướng đi, xem có thể xác định được nơi giấu vàng không."

Thời gian gấp rút, Ôn Sóc gật đầu, ra khỏi thư phòng.

Ngày hôm sau, sau khi kết thúc buổi triều sớm, nghị sự xong ở nội các, Hàn Diệp gặp được Mạc Sương đang khập khiễng chống nạng trên con đường trong ngự hoa viên, thị vệ Tiêu Hằng mặt gỗ theo sau nàng ta.

"Điện hạ!" Mạc Sương vẫy tay, nhảy lò cò về phía trước.

Hàn Diệp nhướng mày: "Tại sao công chúa không ở lại biệt viện nghỉ dưỡng thêm mấy ngày? Chờ cho cơ thể khỏi hẳn rồi hãy ra ngoài."

"Mấy ngày nữa sứ giả của Đông Khiên sẽ tới, vừa rồi ta đã vào cung yết kiến bệ hạ. Dù sao thì ta cũng đã đến hơn nửa tháng, ở lâu trong biệt viện hơi thất lễ, chỉ là vết thương nhẹ thôi, sao có thể đánh mất đi danh tiếng dũng mãnh của đại công chúa Bắc Tần."

Gò má trái của Mạc Sương có một vết sẹo mờ do lần trước bị tấn công trong rừng, lần này nàng ta lại không hề né tránh mà xuất hiện trước mặt Hàn Diệp, còn rất vui vẻ, ngay cả Hàn Diệp cũng không thể không bội phục bản tính cởi mở của nàng ta.

"Ồ? Công chúa tới gặp phụ hoàng, không biết là nói chuyện gì?" Hàn Diệp khẽ nhíu mày, hỏi.

Mạc Sương liếc hắn một cái: "Còn có thể có chuyện gì? Không phải là vì giao hảo sau này của hai nước Tần Tấn chúng ta sao, ta đang rất cố gắng đó!"

"Công chúa." Hàn Diệp ngẩn ra, ánh mắt thâm trầm.

Mạc Sương thấy hắn như vậy thì bật cười: "Điện hạ không cần hoảng sợ, ta nói đùa thôi. Huynh trưởng bảo ta dâng chút lễ vật lên cho bệ hạ, còn về hôn sự định trong quốc thư, ta đợi sứ giả của Đông Khiên đến rồi lại nói chuyện cùng bệ hạ."

Lông mày Hàn Diệp giãn ra, Tiêu Hằng ở bên cạnh Mạc Sương hơi tức giận, nhưng vì kiêng dè thân phận của Hàn Diệp nên chỉ lạnh lùng nói: "Thái tử điện hạ, ngài có ý gì, lẽ nào công chúa của ta không xứng với người!"

Mạc Sương thấy thị vệ lỗ mãng này lại đang tức giận, vội vàng dùng nạng đẩy đẩy: "Tiêu Hằng, ta chỉ là nói đùa vài câu với điện hạ..."

Tiêu Hằng mình đồng da sắt, cánh tay liền chặn lại theo quán tính, khiến cho chiếc nạng bay ra xa. Mạc Sương bị thương ở chân, vốn đang đứng trên một chân, lần này thì hay rồi, "răng rắc" một tiếng, nàng ta loạng choạng ngã xuống mặt đất.

Đương nhiên, Hàn Diệp đang đứng thẳng tắp ở đây cũng không phải người ăn chay, trước khi Mạc Sương ngã xuống, hắn đã nhanh chóng giữ lấy cánh tay nàng ta, đỡ lấy nàng ta.

Không phải là một cảnh tượng lãng mạn, Mạc Sương chỉ vịn vào tay Hàn Diệp để đứng dậy, nhưng chuyện này cũng đủ để cung nữ và thị vệ trong ngoài ngự hoa viên kinh ngạc. Thái tử gia của bọn họ rất lạnh lùng ngạo mạn, nhiều năm như vậy cũng chỉ quan tâm Tĩnh An Hầu Quân, chưa từng coi trọng nữ tử khác như vậy, xem ra vị công chúa Bắc Tần này cũng có chút đặc biệt.

Tiêu Hằng đứng sững tại chỗ, liếc nhìn Mạc Sương, lúng túng không dám tiến lên: "Điện hạ..."

Mạc Sương mỉm cười, lau mồ hôi lạnh trên trán: "Không sao không sao, chỉ là lại trật khớp rồi, đắp chút thuốc cao là được."

Hàn Diệp khoát tay với tiểu thái giám đằng sau: "Đi mời Thái y vào cung, công chúa, nơi này gần Hoa Lai các, không bằng đến đó nghỉ ngơi trước, chờ Thái y vào cung chẩn đoán rồi lại trở về biệt viện?"

Mạc Sương thấy bản thân đang dần mất đi dáng vẻ dũng mãnh uy vũ, đành đau khổ gật đầu.

Trong mắt Hàn Diệp mờ hồ có ý cười, cẩn thận đỡ nàng ta đến Hoa Lai các.

Tiêu Hằng do dự bước theo bọn họ cách đó không xa.

Trên đường mòn, hai cung nữ vốn theo sau Mạc Sương nhìn thấy bọn họ đã đi xa, bắt đầu bàn luận.

"Thuý Hinh, chúng ta có cần đi theo hầu không?"

"Ngươi bị ngốc à, điện hạ quan tâm đến vị công chúa Bắc Tần này rồi, nếu không thì sao có thể đích thân đưa nàng ta tới Hoa Lai các. Chúng ta đương nhiên không thể đi theo, ngươi nhìn tên hán tử Bắc Tần kia xem, đúng là không biết ý gì, sớm muộn cũng sẽ bị công chúa của bọn họ dạy dỗ!"

"Ồ, cũng đúng nhỉ. Ngươi nói xem, Đại Tĩnh của chúng ta có nhiều tiểu thư tài đức vẹn toàn như vậy, tại sao điện hạ lại coi trọng vị công chúa Bắc Tần thô bạo đó chứ?"

"Ai bảo người ta là công chúa cơ! Ài, trước kia Đại Tĩnh chúng ta còn có tiểu thư Đế gia, nhưng bây giờ Đế tiểu thư đã là Tĩnh An Hầu Quân, e rằng không thể trở thành Thái tử phi..."

Hai người nói rồi xoay người, đi ra bên ngoài đường mòn, nhưng chợt nhìn thấy bóng người cách đó không xa, bọn họ bị doạ đến mức tái mặt, hoảng hốt quỳ rạp xuống đất.

"Nô tì tham kiến hầu quân."

"Nô tì tham kiến hầu quân."

Đế Tử Nguyên mặc trang phục đỏ rực, không biết đã đứng đằng sau cây đào bên ngoài đường mòn từ khi nào, vẻ mặt nhàn nhạt, ánh mắt thâm trầm. Uyển Thư đứng ở sau nàng, ánh mắt lướt qua cung nữ trên đất, nhíu mày, lo lắng nhìn ánh mắt của Đế Tử Nguyên.

"Đứng lên đi." Đế Tử Nguyên nhàn nhạt nói một câu, nâng bước dọc theo đường mòn ra khỏi cung, Uyển Thư vội vàng đi theo.

Cung nữ quỳ trên mặt đất đợi nàng đi rồi mới thấp thỏm đứng lên, cúi đầu vội vàng ra khỏi ngự hoa viên.

Tĩnh An Hầu Quân không rõ vui giận như vậy, thực sự quá đáng sợ rồi.

Trên Nguyên Thuỷ các cách đó không xa, Đế Thừa Ân đứng trước cửa sổ lầu hai nhìn cảnh tượng này, khoé miệng hơi cong lên.

Nàng ta đã đoán được Đế Tử Nguyên và Thái tử sẽ đi đến bước đường này, hoàng gia gánh trên lưng mối huyết thù của Đế gia, Đế Tử Nguyên và Thái tử sao có thể hoà thuận như lúc đầu. Bị vua Gia Ninh kiêng dè, bị Thái tử xa lánh, nàng ta đang muốn đợi xem, sau khi Đế Tử Nguyên hại nàng ta đến mức này, bản thân có thể có kết quả gì!

Nàng ta đóng cửa sổ lại, vui vẻ sửa soạn y phục, đi về phía thượng thư các. Hiện nay cứ mười ngày nàng ta lại vào cung bẩm báo động tĩnh của Đông cung một lần, để có được sự bảo vệ của vua Gia Ninh, việc này không thể thiếu.

Chập tối, Triệu Phúc tiễn Đế Thừa Ân đi, sau đó quay lại thượng thư các. Thấy vẻ mặt ôn hoà của vua Gia Ninh, ông ta hơi kinh ngạc, nhưng vừa suy nghĩ thì đã rõ, xem ra bệ hạ cũng biết tin tức ở ngự hoa viên rồi.

Cũng phải, bây giờ chỉ cần Thái tử điện hạ không để ý tới khuê nữ Đế gia nữa, cho dù nhìn trúng nữ tử dân thường nào, bệ hạ chắc hẳn đều sẽ rất vui.

"Bệ hạ, xem ra công chúa Mạc Sương của Bắc Tần rất được lòng điện hạ."

Vua Gia Ninh gật đầu, hơi cảm khái: "Không ngờ một nước cờ ban đầu của mẫu hậu lại có hiệu quả như vậy."

Thái hậu? Triệu Phúc ngẩn ra: "Ý của bệ hạ là quốc thư của Bắc Tần..."

"Khi đó trẫm định ban vị trí Thái tử phi cho Đế Thừa Ân, Thái hậu đã bí mật sai người đến Bắc Tần, quyết định hôn sự của Mạc Sương cùng Thái tử với hoàng đế Bắc Tần. Khi trẫm biết được chuyện này là lúc thân phận của Đế Tử Nguyên bị bại lộ nên không ngăn cản, để mặc chuyện này tiếp tục tiến hành theo kế hoạch của Thái hậu."

"Thái hậu nương nương nhìn xa trông rộng, tiếp tục thế này, cho dù Tĩnh An Hầu Quân là người trong lòng của Thái tử điện hạ, e rằng điện hạ cũng không thể chống lại quốc thư của Bắc Tần, đẩy hai nước vào tình thế nguy hiểm. Huống hồ tính cách của công chúa Mạc Sương đó rất phóng khoáng, xuất thân cao quý, hiện nay cũng được điện hạ coi trọng, lão nô chúc mừng bệ hạ."

Vẻ mặt của vua Gia Ninh đột nhiên lạnh đi: "Cho dù là cưới công chúa Bắc Tần cũng tốt hơn nó tâm tâm niệm niệm Đế Tử Nguyên." Ông ta dừng lại: "Hôm nay trong Đại lý tự có tiến triển gì không?"

Triệu Phúc cung kính đáp: "Bệ hạ yên tâm, vụ án của Tần gia đã trôi qua nhiều năm như vậy rồi, với thủ đoạn của tướng gia, chắn hẳn đã xử lý rất sạch sẽ."

Vua Gia Ninh hừ lạnh một tiếng: "Nếu không phải Đế gia ở Tấn Nam nhìn chằm chằm, chuyện này còn có sự can thiệp của Đế gia, trẫm không muốn Đế Tử Nguyên được như ý, nếu không trẫm nhất định sẽ không giữ lại khối u là hắn, làm hại triều đình Đại Tĩnh của trẫm!"

Triệu Phúc thấy vẻ mặt lạnh lẽo của vua Gia Ninh, trong lòng phát run, bất chợt nghĩ đến chuyện khác, không nhịn được hỏi: "Bệ hạ, mấy ngày nữa sứ giả của Đông Khiên sẽ đến, người định quyết định hôn sự của Thái tử điện hạ và An Ninh công chúa cùng lúc?"

Với tài năng của An Ninh công chúa, nếu phải gả đến Đông Khiên thì thực sự quá đáng tiếc.

Vua Gia Ninh dừng lại, im lặng một lúc, lắc đầu: "Trẫm sẽ không gả An Ninh tới Đông Khiên, An Ninh là trưởng nữ của trẫm, binh pháp mưu lược không thua kém bất kỳ nam nhi nào. Chỉ một hoàng tử nhỏ bé mà cũng dám mơ mộng hão huyền!"

"Ý của bệ hạ là..."

"Công chúa đến tuổi kết hôn của Đại Tĩnh không chỉ có An Ninh, đợi quyết định xong hôn sự của Thái tử và Mạc Sương, Đại Tĩnh và Bắc Tần trở thành đồng minh, trẫm sẽ hứa hôn Đông Khiên với vị công chúa khác. Nếu như bọn họ không muốn, lẽ nào còn dám khai chiến cùng hai nước sao!"

Vẻ mặt của vua Gia Ninh ngạo mạn, Triệu Phúc liên tục đáp "Vâng", sau đó thở phào một hơi, lui sang bên cạnh không nhắc tới nữa.

Chưa đến nửa ngày, tin tức Thái tử gặp công chúa Bắc Tần trong ngự hoa viên, còn đích thân đỡ nàng ta tới Hoa Lai các nghỉ ngơi được truyền khắp nơi, bách tính vừa cảm thán vị công chúa Bắc Tần này may mắn vì được lòng của trữ quân, vừa cảm thán duyên phận giữa Tĩnh An Hầu Quân của bọn họ và Thái tử e rằng đã phai nhạt rồi.

Khi còn nhỏ được Thái tổ ban hôn, giai thoại truyền khắp thiên hạ, đến nay lại thành kết cục một quân một thần, khiến cho người khác thổn thức không thôi.

Lại trôi qua vài ngày nữa, vụ án của Tần gia vẫn không có tiến triển, chỉ còn bốn ngày là đến thời hạn mà vua Gia Ninh ban xuống.

Mỗi ngày Ôn Sóc đều chạy đi chạy lại giữa kho sách và Đại lý tự, thiếu niên ngày càng trầm mặc, gấp đến mức sắp bạc đầu, Hàn Diệp thấy vậy nhưng cũng không thể nghĩ ra cách nào tốt hơn. Chuyện này đã trôi qua gần mười năm, tất cả chứng cứ đều bị chôn vùi. Huống hồ hắn là trữ quân, Khương Du là Thừa tướng trong triều, cho dù nghi ngờ ông ta, hắn cũng không thể dẫn thị vệ tới đào phủ của Khương gia, tìm tung tích mười vạn lượng vàng đó.

• Hết chương 99 •

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro