Chương 95: Lo lắng
Edit: Rùa
Beta: Alice
Đông cung lập tức trở nên hỗn loạn, buổi trưa Thái tử gia cùng Ngũ hoàng tử tới bãi săn luyện tên ôn chuyện, chập tối trở về lại máu me đầy người, ngay cả đại công chúa Bắc Tần mới vào kinh cũng bị thương toàn thân.
Nghe nói là gặp phải một con gấu mù trong rừng rậm, tin tức vừa được truyền tới Đông cung, ngự y đã chuẩn bị sẵn. Vẫn may chỉ là chút thương tích nhỏ, Thái tử gia chỉ bị thương ở cánh tay và bả vai, nhưng vết thương trên chân của đại công chúa Bắc Tần lại không nhẹ, e rằng phải điều dưỡng mấy tháng mới có thể xuống đất.
Hai người đều bị thương, Ngũ hoàng tử hộ tống bọn họ trở về gấp đến mức mồ hôi nhễ nhại, không quản lễ nghi đã trực tiếp khiêng hai người vào trong nội điện của Đông cung. Trái một người, phải một người, giống như bổ sung cho nhau.
Đến khi ngự y cẩn thận giúp Hàn Diệp kiểm tra miệng vết thương, sau khi chắc chắn không có vấn đề gì lớn, Hàn Việt mới thở phào nhẹ nhõm. Mạc Sương nằm ở bên cạnh nhìn chằm chằm Hàn Diệp, nghe vậy cũng nở nụ cười, nhất thời quên mất vết thương đang được bôi thuốc, đau đến mức kêu oa oa.
Lúc này Hàn Việt mới nhớ đến còn nàng ta, lập tức cảm thấy đau đầu. Đại công chúa của Bắc Tần ở biệt viện của hoàng gia, vốn dĩ ngày mai phải yết kiến phụ hoàng, bây giờ thì hay rồi, không những bị thương ở đùi mà còn bị hắn đưa về Đông cung. Nàng ta bị thương như vậy, cũng không thể trực tiếp đuổi đi được.
Hàn Việt đang định nháy mắt với Hàn Diệp, bên ngoài nội điện lại vang lên tiếng bước chân dồn dập. Hắn ngẩng lên nhìn, một nữ tử mặc trang phục hoàng cung màu xanh nhạt bước vào, Hàn Việt nhíu mày, có chút ngạc nhiên.
Khi Đế Thừa Ân lấy thân phận của Đế Tử Nguyên xuất hiện trên yến hội của hoàng gia, hắn từng gặp qua nàng ta, tất nhiên vừa nhìn đã biết thân phận của người tới. Sau buổi thọ yến ở điện Nhân Đức, vì kiêng kỵ cái chết của Thái hậu, phần lớn triều thần đều lựa chọn không nhắc đến chuyện của Đế gia, hơn nữa Đế Tử Nguyên chân chính xuất hiện đã thu hút toàn bộ ánh mắt đổ dồn về phủ Tĩnh An Hầu, không còn ai nhớ đến vị đã từng là Đế tiểu thư này nữa. Mấy ngày trước nghe nói phụ hoàng phong nàng ta làm Nhụ nhân của hoàng huynh, không ngờ nàng ta không chỉ nhận thân phận này, mà dáng vẻ còn rất thản nhiên bình tĩnh.
Đế Thừa Ân vội vàng đi tới, hành lễ với Ngũ hoàng tử, sau đó dẫn thị nữ tới trước mặt Hàn Diệp, vẻ mặt dịu dàng, ánh mắt quan tâm: "Điện hạ, cung nhân nói người gặp phải thú dữ ở bãi săn, bị thương có nghiêm trọng không?"
Thấy nàng ta xuất hiện, vẻ mặt Hàn Diệp không đổi, nhàn nhạt nói: "Không sao, vừa rồi ngự y đã kiểm tra, chỉ là vết thương ngoài da thôi."
Đế Thừa Ân không hề không vui vì vẻ mặt lạnh nhạt của Hàn Diệp, chỉ dặn dò cung nhân bưng thuốc bổ đã đun lên.
Mạc Sương chống cằm ra vẻ thú vị, đảo mắt nói lớn: "Vị nương nương này, ta cũng bị thương, làm phiền nương nương giúp ta đun thêm một chén đi, nghe nói tuyết liên rất bổ, nhớ bỏ nhiều một chút."
Mạc Sương nheo mắt cười, bộ dạng y hệt một cô nương thôn dã mới vào thành. Hàn Việt đứng ở bên cạnh cảm thấy buồn cười, thiếu chút nữa thì cười thành tiếng.
Sắc mặt Đế Thừa Ân hơi thay đổi, tin tức đại công chúa Bắc Tần và Thái tử cùng bị thương đã truyền tới từ lâu. Nữ tử này trông phóng khoáng, Đế Thừa Ân sớm đã đoán ra thân phận của nàng ta, nhưng lại giả bộ không biết.
"Công chúa nghĩ nhiều rồi, Thừa Ân cũng đã chuẩn bị cho công chúa." Nàng ta xoay người, nhàn nhạt hành lễ.
"Thừa Ân?" Mạc Sương dựa vào sập mềm: "Thì ra ngươi chính là Đế Thừa Ân." Tựa như không nhìn thấy sắc mặt đột nhiên thay đổi của Đế Thừa Ân, nàng ta cười rất sâu xa: "Nghe nói bệ hạ phong ngươi làm Nhụ nhân ở Đông cung của Thái tử, dù sao thì ngươi cũng vào sớm hơn bổn công chúa. Sau này bổn công chúa vào cung, vẫn cần ngươi chỉ giáo nhiều."
Vẻ mặt của Đế Thừa Ân lạnh đi, lại rủ mắt xuống, không nặng không nhẹ trả lời: "Công chúa nặng lời, Thừa Ân không dám."
Mạc Sương thấy nàng ta rất bình tĩnh, không hề nổi giận, nhướng mày. Nghe nói nữ tử này rất kiêu ngạo, tại sao lại trở thành bộ dạng như hiện tại, thật là vô vị.
Hàn Việt đứng trong nội điện xem hai người ngươi một câu ta một câu, thầm than: Cục diện hỗn loạn như vậy, cũng thiệt cho hoàng huynh hắn đang vững như Thái Sơn ở bên cạnh. Hắn đang định mở miệng để làm dịu bầu không khí, bên ngoài nội điện lại có giọng nói vang lên.
"Thái tử đâu?" Câu hỏi này vừa uy nghi vừa bình tĩnh, nữ nhân toàn kinh thành dám hỏi một câu như vậy trong Đông cung chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Hàn Việt nhìn về phía hoàng huynh hắn, thấy lông mày của Hàn Diệp khẽ động, vì thế im lặng lui sang một bên.
"Bẩm Hầu quân, điện hạ đang nghỉ ngơi trong điện."
Cung nữ còn chưa nói xong, một bóng người đã tự nhiên đi vào nội điện. Người tới khoác áo choàng đen, đôi ủng hoa văn vàng màu xanh thẫm, đi thẳng về phía sập bên trái của Hàn Diệp.
Hàng lông mày thâm trầm của Đế Tử Nguyên bất giác nhíu chặt, đến khi tới gần Hàn Diệp, thấy hắn vẫn tràn đầy sức sống thì mới bình tĩnh lại. Lúc ánh mắt nàng dịu đi, Hàn Việt thậm chí còn cảm nhận được toàn bộ người hầu trong điện cũng thở phào nhẹ nhõm.
Hắn nhướng mày, mới mấy tháng không gặp, khí thế của Tĩnh An Hầu Quân này còn tốt hơn trước.
"Trong rừng rậm của bãi săn có thú dữ, sao không đưa theo thị vệ mà đã chạy vào trong rừng rồi?" Đế Tử Nguyên cởi áo choàng, lộ ra y phục đỏ thẫm bên trong, rõ ràng đi rất gấp gáp. Mái tóc dài được quấn trâm gỗ, dáng vẻ vô cùng tuỳ ý.
Cung nữ cẩn thận tới gần, nhận lấy áo choàng trên tay nàng, sau đó lại lui sang một bên.
Nghe vậy, vẻ mặt Mạc Sương có chút không thoải mái, lúng túng ngoảnh đầu đi. Bởi vì nàng ta nhất thời tuỳ ý, thiếu chút nữa thì khiến mình và Hàn Diệp chết trong tay một con gấu đen, quả thực quá mất mặt rồi.
"Bị lạc trong rừng, nhất thời không để ý đã đi xa." Hàn Diệp cười đáp.
"Thái y nói thế nào?"
"Đừng lo, Thái y nói nghỉ ngơi nửa tháng là được." Khác hoàn toàn với vẻ lạnh nhạt lúc Đế Thừa Ân hỏi, Hàn Diệp trả lời rất thành thật, không hề giấu giếm.
Chỉ cần là người tinh ý thì đều có thể nhìn ra, Thái tử đối xử với Đế Tử Nguyên rất đặc biệt và nhẫn nại.
Mạc Sương thu lại ý cười trên mặt, có chút cảm khái. Nàng ta vô tình nhìn thấy bàn tay đang nắm chặt của Đế Thừa Ân, hơi hiểu ra. Xem ra oán hận của Đế Thừa Ân với Tĩnh An Hầu Quân này không đơn giản nha.
Cũng đúng, nếu nàng ta là Đế Thừa Ân, e rằng đã nổi điên lên từ lâu rồi.
Đế Tử Nguyên vén áo ngoài của Hàn Diệp ra, nhìn vết thương trên vai hắn, nhíu mày: "Ta mang chút thuốc trị thương tới đây, là thuốc Trường Thanh lấy từ chỗ lão đầu Tịnh Huyền ở Thái sơn, hiệu quả không tệ."
Một vén như vậy, nửa vai của Hàn Diệp đều lộ ra trước mắt mọi người. Đế Tử Nguyên rất thản nhiên, không hề ngại ngùng, nói với Trường Thanh đang đứng ngoài cửa: "Đem thuốc trị thương vào đi."
Thái giám và cung nữ trong nội điện đều cúi gằm xuống, Mạc Sương mở to mắt, Đế Thừa Ân lúng túng đứng ở bên cạnh, Hàn Việt nhìn trời, giả bộ như không nhìn thấy.
Hàn Diệp ho khan một tiếng, có chút không được tự nhiên, vành tai hiếm khi đỏ lên.
Trường Thanh cầm bình thuốc sứ vào, Đế Tử Nguyên nhận lấy, liếc nhìn trong điện một cái, mở miệng: "Thái tử bị thương, không chịu được gió, không cần nhiều người hầu hạ như vậy."
Sắc mặt của Đế Thừa Ân tái nhợt, xoay người: "Điện hạ, Thừa Ân cáo lui." Nói rồi liền dẫn thị nữ lui xuống, không dám đối mặt với Đế Tử Nguyên.
Đế Tử Nguyên lười nâng mắt, liếc nhìn Mạc Sương: "Công chúa còn chưa chính thức nghị thân cùng điện hạ, ở lại Đông cung cũng không thích hợp. Ta đã chuẩn bị thuốc trị thương cho công chúa, chọn ra mấy thị nữ lanh lợi để chăm sóc công chúa một tháng trong biệt uyển. Sắc trời đã muộn, chi bằng công chúa nhân lúc còn sớm quay về biệt uyển nghỉ ngơi, tránh làm lỡ giờ."
Đế Tử Nguyên nói rất lưu loát, mọi người không thể tìm ra chút ngượng ngùng nào trên mặt nàng. Hàn Việt âm thầm tặc lưỡi, cuối cùng cũng hiểu vì sao mười năm nay Thái tử luôn mong nhớ nữ tử Đế gia. Tĩnh An Hầu Quân với kinh nghiệm sa trường và triều đình đầy mình chẳng khác nào một tướng thủ không thể công phá, khí thế này hoàn toàn không làm mất đi phong thái của Đế gia. Rõ ràng công chúa Bắc Tần mới là đối tượng nghị thân của hoàng huynh, vậy mà so với Thái tử phi của Đông cung, nàng lại càng giống Thái tử phi hơn!
Đế Thừa Ân kia căn bản không cùng cấp bậc với nàng, chỉ có công chúa Bắc Tần này có thể chống đỡ được chút ít, nhưng rõ ràng vẫn có phần non nớt.
Mạc Sương bị ánh mắt của Đế Tử Nguyên làm cho sững sờ, nhướng mày gật đầu: "Hầu quân suy nghĩ chu đáo, Mạc Sương đa tạ trước. Ta có hộ vệ thân cận, không cần Hầu quân đặc biệt sai người hộ tống."
"Như vậy cũng tốt." Đế Tử Nguyên gật đầu, vẻ mặt nhàn nhạt.
"Thái tử điện hạ, Mạc Sương cáo lui."
Mạc Sương vừa nói dứt lời liền vỗ vỗ tay, hộ vệ Bắc Tần đứng ở ngoài điện bước vào. Sau khi cẩn thận đỡ nàng ta lên ghế mềm, bọn họ định nhấc nàng ta ra ngoài, nhưng Mạc Sương lại ra hiệu dừng lại.
Nàng ta quay đầu, nhìn Đế Tử Nguyên, cười nói: "Hôm nay là ta mời điện hạ cùng vào rừng săn bắn, vì cứu ta nên điện hạ mới bị thương. Hầu quân rộng lượng, đừng trách nhầm điện hạ."
Bên trong nội điện lập tức yên tĩnh. Đế Tử Nguyên ngước mắt nhìn Mạc Sương, đột nhiên mở miệng: "Mạc Sương công chúa, khi còn ở Tấn Nam ta có nghe qua danh tiếng của công chúa."
Mạc Sương nhướng mày: "Ồ? Hầu quân từng nghe nói về ta?"
Đôi mắt của Đế Tử Nguyên đen láy trong veo, chậm rãi nói: "Nghe nói võ nghệ của công chúa cao cường, tính cách thoải mái phóng khoáng, nam tử Bắc Tần đều rất ái mộ. Ta vốn cho rằng công chúa không giống mấy phu nhân cao quý thích chuyện ghen tuông kia. Hai lần gặp được công chúa, quả thực... gặp mặt không bằng nghe danh."
Mạc Sương ngẩn ra, mọi người trong điện đều cúi thấp đầu, không dám thở mạnh. Ngay cả Hàn Diệp cũng ngẩng đầu nhìn Đế Tử Nguyên, thấy vẻ mặt hơi nghiêm nghị của nàng, đáy mắt hắn thoáng qua ý cười.
Với tính cách của Đế Tử Nguyên, lời này đã là rất nặng, nhưng khi được nói ra từ miệng nàng lại có cảm giác rất thản nhiên.
"Tĩnh An Hầu Quân!" Thống lĩnh thị vệ Tiêu Hằng bên cạnh Mạc Sương thay đổi vẻ mặt, đang định phản bác, nhưng hắn lại bị Mạc Sương ngăn lại. Nàng ta nhìn chằm chằm Đế Tử Nguyên, hồi lâu sau mới lắc đầu, bật cười: "Hầu quân quả nhiên không phải người thường, là Mạc Sương nhỏ nhen rồi. Tiêu Hằng, quay về biệt viện."
Nói rồi vung tay, để thị vệ Bắc Tần khiêng nàng ta ra khỏi nội điện.
Ở bên ngoài điện, Tiêu Hằng rất tức giận, lớn tiếng nói: "Điện hạ, Đế Tử Nguyên kia quá ức hiếp người..."
Không ngờ Mạc Sương lại xua tay nói: "Ngươi cho rằng nàng ta thực sự tức giận vì lời nói của ta sao? Nàng ta tức giận là vì ta khiến cho Thái tử bị thương. Ta vốn cho rằng Tĩnh An Hầu Quân đó là người lòng dạ sắt đá, không hề để ý tới Thái tử Đại Tĩnh, vì thế mới khích nàng ta, không ngờ... hai người này quả thực rất thú vị."
"Điện hạ, người thực sự không định gả cho Thái tử Đại Tĩnh sao, thuộc hạ thấy vị Thái tử này không giống trong lời đồn lắm, hôm nay hắn còn cứu công chúa, ở Bắc Tần cũng ít người có võ công và tính cách như hắn."
Mạc Sương xua tay, chống cằm: "Để ta nghĩ xem, nam nhân tốt như vậy mà ta lại gặp muộn hơn Đế Tử Nguyên kia mười mấy năm, quả là đáng tiếc." Nàng ta bày ra dáng vẻ không phục, nhìn thị vệ trưởng đã cùng nàng ta vào Đại Tĩnh, phiền muộn nói: "Hay là, ta hạ mình, đi tranh đấu?"
Tiêu Hằng nhìn công chúa nhà mình tự lẩm bẩm, sắc mặt đen đi, im lặng hồi lâu.
Trong điện, Ngũ hoàng tử ngoan ngoãn dẫn đám người hầu lui ra, chỉ để lại Hàn Diệp quần áo xộc xệch và Đế Tử Nguyên vẻ mặt nghiêm túc.
Hàn Diệp thấy người trong điện đã lui ra hết, thu lại vẻ mặt ửng đỏ, lấy lại dáng vẻ bình tĩnh.
Đế Tử Nguyên nhìn hắn, xuỳ một tiếng: "Trong núi Hoá Duyên đã bị ta nhìn thấy hết sạch rồi, còn giả bộ cái gì. Muốn để Mạc Sương biết khó mà lui rất đơn giản, người trực tiếp từ chối là được, với tính cách đó, nàng ta nhất định sẽ không dây dưa nữa."
Lúc Đế Tử Nguyên nói những lời này, nàng hơi nhướng mày, mang theo một tia ghét bỏ.
Hàn Diệp nhìn nàng hồi lâu, hiếm khi không thấy khó chịu, đáy mắt mang theo ý cười, chỉ vào vai mình: "Không phải nàng tới thay thuốc sao? Nếu còn không làm, ta đành gọi cung nữ vào vậy."
Đế Tử Nguyên dừng lại, vẻ mặt không tình nguyện, nhưng nàng vẫn đi đến bên cạnh Hàn Diệp, cúi xuống, cẩn thận rắc thuốc bột trong bình sứ lên vai hắn, vẻ mặt bình tĩnh trở lại.
Hai người cách nhau rất gần, Hàn Diệp vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy lông mày nàng hơi nhướng lên, trong mắt hiện vẻ lo lắng mơ hồ. Đáy lòng hắn chợt lắng xuống, cho dù những năm qua hắn và Đế Tử Nguyên đã trải qua những gì, hay bị những gì ngăn cách, thì đời này của bọn họ sớm đã quấn lấy nhau, không thể tách rời.
Hàn Diệp ngước mắt, mở miệng: "Tử Nguyên, tính cách của Mạc Sương phóng khoáng giống An Ninh, tại sao nàng lại không thích nàng ta?"
Liếc thấy vẻ mặt tái nhợt của Hàn Diệp, Đế Tử Nguyên nhíu mày: "Huynh muội các người đúng là thích hỏi giống nhau, lẽ nào ta phải thích tất cả cô nương có tính cách giống An Ninh trên thiên hạ này sao? Đây là đạo lý gì vậy? Ta thích An Ninh, chỉ là vì nàng ấy là An Ninh."
Hàn Diệp "Ồ" một tiếng, còn chưa mở miệng, giọng nói của Đế Tử Nguyên đã nhàn nhạt truyền tới: "Người hỏi tại sao ta không thích Mạc Sương? Ban đầu ở dưới vực núi Hoá Duyên, ta tốn ba ngày ba đêm mới giữ được tính mạng của người, vậy mà nàng ta thiếu chút nữa huỷ hết tất cả chỉ trong một tối. Chà đạp công lực của ta như vậy, tại sao ta phải thích nàng ta?"
Hàn Diệp nhìn vẻ mặt không vui của Đế Tử Nguyên, cười khổ: "Nàng... nàng rất thẳng thắn."
Thay thuốc xong, Hàn Diệp đang định mặc áo choàng vào, nhưng cổ tay hắn đột nhiên bị Đế Tử Nguyên giữ lấy. Thấy nàng nhìn mình chằm chằm, Hàn Diệp ho khan một tiếng, không còn bình tĩnh nữa, nghi hoặc gọi: "Tử Nguyên?"
Đế Tử Nguyên không đáp lại, chỉ khẽ nheo mắt, đột nhiên kéo áo choàng xuống. Nửa thân trên của Hàn Diệp phút chốc lộ ra, khí thế này quá mạnh mẽ, Hàn Diệp lập tức sững sờ.
Lúc này, vừa hay có hai cung nữ bưng thuốc bổ vào trong điện. Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của điện hạ nhà mình và dáng vẻ mạnh mẽ của Tĩnh An Hầu Quân, bọn họ kinh hô một tiếng. Thấy Đế Tử Nguyên và Hàn Diệp đồng thời ngẩng đầu lên nhìn, sắc mặt hai người trắng bệch, quỳ rạp xuống đất.
"Điện hạ thứ tội, Hầu quân thứ tội."
Xông vào lúc này quả thực quá không đúng lúc, e rằng điện hạ nhà mình đã chờ ngày này hơn mười năm rồi.
Hàn Diệp im lặng nghiêm mặt. Đế Tử Nguyên nheo mắt lại, hất cằm với hai cung nữ ở xa: "Ra ngoài, không có phân phó thì không được vào."
Hai người như được đại xá, gật đầu như giã tỏi, cúi đầu cẩn thận đặt chén thuốc xuống, lui ra ngoài như bay, khi bước ra còn tận tình đóng chặt cửa lại.
Sắc mặt Hàn Diệp đen đi, đang định mở miệng, nào ngờ một cảm giác ấm áp đột nhiên xuất hiện trước ngực. Hắn cúi đầu, nhìn thấy bàn tay đang sờ lung tung của Đế Tử Nguyên, ánh mắt trầm xuống, giọng nói nặng nề: "Tử Nguyên!"
Đế Tử Nguyên cúi đầu, chỉ tay vào ngực hắn, vô cùng nghiêm túc: "Hàn Diệp, lần trước ở núi Hoá Duyên ta đã muốn hỏi người, chỗ này của người bị thương từ khi nào?"
Mấy năm trước Hàn Diệp ở Tây Bắc, trên người không ít vết thương. Hắn nhìn theo tay của Đế Tử Nguyên, thấy vết thương thì ngượng ngùng vì suy nghĩ linh tinh vừa rồi. Vẻ mặt của hắn khẽ đổi, thờ ơ kéo áo choàng lên: "Ở Tây Bắc mấy năm, sao có thể không bị thương."
Đế Tử Nguyên nhíu mày: "Người chỉ tới Tây Bắc được hai ba năm nay, vết thương này ít nhất cũng phải bảy tám năm trước, khi đó người còn đang ở kinh thành, sao có thể bị thương nặng như vậy?"
Ở ngực Hàn Diệp có một vết đao rất sâu, với nhãn lực của Đế Tử Nguyên, vừa nhìn liền biết vết đao này là đâm xuyên ngực, ít nhất cũng phải tĩnh dưỡng mấy tháng mới ổn.
Thấy Hàn Diệp nhíu mày im lặng, nàng nghĩ một chút, hơi hiểu ra: "Khi ở Tấn Nam ta nghe nói lúc nhỏ người từng bị gián điệp bắt cóc ra khỏi cung, mấy ngày sau Cấm vệ quân mới tìm thấy người ở một cái miếu rách ngoài thành, là vết thương của lần đó?"
Hàn Diệp gật đầu, Đế Tử Nguyên có chút cảm khái: "Người và Ôn Sóc cũng được coi là có duyên phận, Uyển Cầm nói là Ôn Sóc tình cờ cứu được người đang bị thương, vì thế mới được người đưa về Đông cung. Nếu ban đầu không xảy ra chuyện này, e rằng cả đời này hắn cũng chỉ là một kẻ ăn xin, khó mà được như hiện nay."
"Tử Nguyên, Ôn Sóc là..." Hàn Diệp đột nhiên mở miệng, ánh mắt thâm trầm, nói: "Đúng vậy, Ôn Sóc và ta cũng coi như là có duyên."
Hắn nhìn Đế Tử Nguyên, lời đến bên miệng lại nhịn xuống. Không được nói ra thân phận của Tẫn Ngôn, phụ hoàng có thể chịu được chuyện Đế gia còn Đế Tử Nguyên, nhưng nhất định sẽ không chịu được chuyện Tẫn Ngôn còn sống. Nếu phụ hoàng biết chân tướng, phủ Tĩnh An Hầu và tỷ đệ bọn họ sẽ rơi vào tình cảnh thảm khốc.
Đế Tử Nguyên kéo áo choàng của Hàn Diệp lên, khi lướt qua các loại vết thương do đao kiếm trên người hắn, ánh mắt nàng hơi khựng lại, nhưng trên mặt vẫn bình thản như mọi khi.
"Sau này phải biết quý trọng tính mạng, trên đời này thứ gì cũng có thể cứu vãn, chỉ có thứ này không thể."
Khi nàng nói những lời này, đáy mắt có sự buồn bã mơ hồ.
Người có thể nói ra những lời này trên đời không nhiều, nhưng Hàn Diệp biết, Đế Tử Nguyên là một trong số đó. Năm đó Đế gia bị diệt sạch trong một đêm, bất kỳ ai cũng không thể hiểu rõ cảm giác người chết rồi thực sự không còn gì bằng nàng.
Hàn Diệp bắt gặp ánh mắt của nàng, gật đầu đồng ý: "Yên tâm, mạng của ta rất dai, e rằng trừ nàng thì không ai lấy nổi."
Đế Tử Nguyên lười nhiều lời với hắn, đưa bát yến huyết trên bàn cho hắn. Hàn Diệp đón lấy, nhớ đến một chuyện, nói: "Mấy ngày trước nàng và An Ninh đánh nhau?"
Đế Tử Nguyên nhướng mày: "Sao nào? Người muốn nói đỡ cho nàng ấy? Nói cho người biết, ta không lưu tình đâu, vết thương trên mặt nàng ấy có lẽ đến bây giờ vẫn còn chưa khỏi."
Hàn Diệp thở dài: "Trong lòng có thoải mái không?"
Đế Tử Nguyên gật đầu: "Thoải mái." Nàng dừng một chút: "E là An Ninh không thoải mái."
Hàn Diệp trầm xuống, An Ninh giấu chân tướng của Đế gia mười năm, Tử Nguyên ép cô làm chứng chỉ tội người thân trước điện Nhân Đức, chuyện này An Ninh sẽ không trách Tử Nguyên, nhưng sẽ không tha thứ cho bản thân. Hoàng muội của hắn tính tình rộng lượng, nhưng đặt nặng tình bạn và tình thân nhất, e rằng trong lòng khó mà buông bỏ.
"Sau này còn rất nhiều thời gian, sẽ có một ngày An Ninh buông bỏ được thôi." Hàn Diệp chậm rãi nói.
Đế Tử Nguyên thở dài: "Hy vọng là vậy. Nếu người đã không sao, ta về hầu phủ trước." Nàng nói rồi xoay người đi ra ngoài, đi được mấy bước, đột nhiên dừng lại xoay người. Nàng nhìn Hàn Diệp, có chút do dự: "Hàn Diệp, đêm mồng một Tết, người ở đâu?"
Hàn Diệp hơi ngẩn ra, đáy mắt vừa thâm trầm vừa lạ lùng: "Hôm đó sau khi ta cho Ôn Sóc tới phủ Tĩnh An Hầu thì vào cung đón giao thừa." Hắn nhìn thẳng vào mắt Đế Tử Nguyên: "Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?"
Đế Tử Nguyên nhìn hắn hồi lâu, lắc đầu: "Không có chuyện gì, chỉ là đột nhiên nghĩ ra nên thử hỏi thôi." Nói rồi nàng mở cửa phòng, bước ra khỏi điện.
Tiếng bước chân ở ngoài cửa dần biến mất, Hàn Diệp dựa vào sập, rủ mắt, khẽ cong khoé miệng.
"Điện hạ, tỷ tỷ của ta tốt như vậy sao?" Một lúc lâu sau, ở ngoài cửa đột nhiên truyền tới một giọng nói trêu chọc.
Ôn Sóc dựa vào cạnh cửa, híp mắt cười. Cậu quan sát bộ dạng không chỉnh tề của Hàn Diệp, vẻ mặt không hề trong sách.
"Vừa rồi ta vào cung, cung nữ đều nói Thái tử gia không dễ dàng mới được như ý nguyện, vì thế cản không cho ta vào nè! Đến khi thấy tỷ tỷ của ta xuất cung mới chịu để ta vào. Trong kinh thành đang lan truyền chóng mặt, nói là người vừa bị thương hồi kinh, tỷ tỷ ta đã dẫn thị vệ một phủ phi qua ba con phố, doạ bách tính toàn kinh thành, trực tiếp xông vào Đông cung! Nói đi nói đi, điện hạ, khi nãy đã xảy ra chuyện gì rồi?"
Nhìn thấy bộ dạng gợi đòn của tiểu tử này, Hàn Diệp chỉnh lại áo choàng, lười để ý tới cậu: "Giờ này ngươi còn tới Đông cung là để thay người bên ngoài nghe ngóng tin tức?"
Ôn Sóc thấy Hàn Diệp nghiêm mặt lại, lập tức rụt đầu cười ngượng: "Sao có thể, không phải là ta vừa nghe tin người bị thương nên chạy một mạch tới đây sao. Khi nãy ta đã hỏi qua Thái y, ông ta nói người chỉ bị thương ngoài da không nghiêm trọng, nhưng công chúa Bắc Tần kia lại bị thương không nhẹ, phải nghỉ dưỡng một tháng mới khỏi." Ôn Sóc chắp tay: "Điện hạ, chúc mừng người được yên tĩnh một tháng."
"Vậy ngươi còn không quay về?" Nghe Ôn Sóc nói hết xong, Hàn Diệp chán nản xua tay.
"He he, hôm nay ta tới là có chút chuyện..." Ôn Sóc bước vào trong điện, đi đến trước mặt Hàn Diệp, có chút ngại ngùng: "Ta muốn mượn một thứ của điện hạ."
Hàn Diệp nhướng mày: "Ngươi lại nhìn trúng cái gì? Tự tới nhà kho chọn đi."
Ôn Sóc xoa tay, nhìn trái nhìn phải: "Thứ này chắc chắn không có trong nhà kho, có thể điện hạ còn không muốn cho mượn."
Hàn Diệp nhức đầu: "Ngươi rốt cuộc muốn cái gì?"
"Khi vừa vào kinh, tỷ tỷ ta đã bắn một mũi tên trúng ba con chim trên bãi săn, còn tặng cho người một bức tranh, điện hạ..."
Đáy mắt Hàn Diệp tỏ vẻ đã hiểu: "Ngươi muốn bức tranh đó?" Mặc dù bức tranh kia là Tử Nguyên tặng, nhưng lại do Uyển Cầm vẽ. Uyển Cầm lớn lên cùng Tử Nguyên, thông minh cơ trí, trong kinh thành không nhiều tiểu thư có thể sánh được, mắt nhìn của Ôn Sóc cũng không tệ.
"Đúng, ta muốn nhờ lão sư phụ của lầu Kim Ngọc đóng khung bức tranh lại, tránh bị bám bụi. Ta cũng nghe ngóng từ Uyển Thư rồi, một tháng nữa chính là sinh thần của Uyển Cầm, ta muốn lúc đó sẽ tặng cho nàng."
Thấy Ôn Sóc chớp chớp mắt nhìn mình, Hàn Diệp cười nói: "Ngươi đang mượn đấy à? Ở lâu với tỷ tỷ ngươi, rõ ràng đã học được cách cướp đoạt. Trên giá sách ở thư các, tự lấy đi."
Ôn Sóc vui mừng hò reo, xua tay với Hàn Diệp, chạy ra bên ngoài điện: "Điện hạ, chờ tới sinh thần năm nay của người, ta sẽ vẽ một bức tranh giang sơn Đại Tĩnh cho người, so với phong cảnh núi Bồi Lăng của Uyển Cầm vẫn có khí phách. Đến lúc đó công hầu các phủ trong kinh thành sẽ ngưỡng mộ chết, để bọn họ biết nuôi con trai không có tác dụng, nuôi được một Ôn tiểu gia mới có thể lấy một địch trăm!"
Giọng nói hưng phấn của thanh niên rất nhanh đã biến mất theo tiếng bước chân, Hàn Diệp bật cười, liên tục lắc đầu, đáy mắt mơ hồ có sự ấm áp.
Cặp tỷ đệ này, một người lạnh lùng điềm tĩnh, một người cởi mở nhiệt tình, tính cách hoàn toàn trái ngược, thật là kỳ quái.
Ôn Sóc vào thư các, tìm thấy bức tranh "Phong cảnh núi Bồi Lăng" mà Uyển Cầm vẽ ở bãi săn một năm trước, hừng hực khí thế lao về phía lầu Kim Ngọc.
Cậu bước vào lầu Kim Ngọc, trùng hợp Thế tử Triệu Minh của phủ Quảng Dương Hầu cũng ở đó. Thấy Ôn tiểu công tử cầm một cuộn tranh bước vào với vẻ mặt tươi cười hiếm thấy, Triệu Minh cười hỏi: "Ôn Sóc, điện hạ lại cho ngươi bảo bối gì thế? Cho ta xem thử xem."
Ôn Sóc không hề giấu giếm, mở cuộn tranh trong tay ra: "Thế tử, đây là tranh do thê tử chưa qua cửa của ta vẽ."
Triệu Minh "Ồ" lên một tiếng, vội vàng bước đến: "Thật sao? Điện hả muốn làm mai cho ngươi rồi à, là tiểu thư trong phủ nào thế?" Nói rồi, hắn nhìn cuộn tranh trong tay Ôn Sóc, bỗng nhiên bừng tỉnh: "Đây không phải là bức tranh do Uyển Cầm cô nương bên cạnh Tĩnh An Hầu Quân vẽ trong bãi săn sao? Hoá ra là nhìn trúng Uyển Cầm cô nương, ánh mắt của tiểu tử ngươi cũng không tệ. Nét vẽ của cô nương này rất đẹp, không luyện tập mấy năm thì khó mà được như hiện nay, chắc hẳn phải rất kiên trì."
Ôn Sóc đắc ý nói: "Đương nhiên rồi."
Ban đầu trên bãi săn có rất nhiều người xem, Triệu Minh cũng chỉ liếc qua một cái, một năm sau xem lại bức tranh này, nói: "Quả thực là không đơn giản, tuổi còn trẻ mà đã có được tinh hoa của Lỗ phái ta. Nếu để sư phụ nhìn thấy, ông ấy nhất định sẽ rất vui vì có người thích nét vẽ của ông ấy đến vậy."
Triệu Minh kế nghiệp Lỗ Tích đại sư ở Thương Châu, tài năng vẽ tranh là bậc nhất kinh thành, hắn có thể nói ra câu này đã là vô cùng tán thưởng rồi.
Ôn Sóc cười toe toét, đột nhiên nghe thấy giọng nói có chút cảm khái của hắn: "Đáng tiếc, ban đầu ta cũng có một tiểu sư muội rất tài giỏi, trong số đệ tử cùng trang lứa cũng chỉ có muội ấy có thể so tài với Uyển Cầm cô nương..."
Ôn Sóc nghe được một nửa thì cắt ngang, bĩu môi: "Thế tử, sao ta chưa từng nghe nói ngươi còn có một tiểu sư muội, đừng có gạt ta đấy nhé?"
Vẻ mặt Triệu Minh ủ rũ: "Nói ra cũng là duyên phận, ngươi chưa từng nghe cũng là bình thường, đây là chuyện xảy ra vào năm ngươi được điện hạ đưa về Đông cung. Lúc đó đại học sĩ nội các Tần Trung Đạo có một cháu gái mới bảy tuổi, tài năng bậc nhất kinh thành. Lão đại nhân đích thân đưa nàng tới Thương Châu, nhận lão sư ta làm thầy. Nghe nói lão sư yêu thích kỳ tài, dạy dỗ nàng rất tận tâm, thu nhận nàng làm đệ tử nhập môn. Nào ngờ một năm sau, Đại Tĩnh và Bắc Tần giao chiến, Tần lão đại nhân phụ trách lương thực quân nhu, trong kinh thành có người loan tin ông ấy ăn chặn quân lương để làm của riêng. Bệ hạ tức giận, chém đầu hai cha con Tần đại nhân, đày cả nhà Tần gia tới biên cương. Lúc đó tiểu sư muội mới bảy tám tuổi của ta phải phiêu dạt khắp nơi, sau đó đã chết trên đường tới biên cương. Đáng tiếc, năm đó ta ở kinh thành chăm nom tổ phụ bị bệnh, chưa quay về Thương Châu được, vì thế ngay cả dáng vẻ của tiểu sư muội cũng chưa nhìn thấy."
"Mấy năm nay lão sư không thu nhận thêm đệ tử nữa, thường xuyên ngồi trong phòng tranh, ủ rũ nhìn những bức tranh tiểu sư muội vẽ khi còn nhỏ, nếu muội ấy vẫn còn sống thì tốt rồi."
Ôn Sóc nghe vậy thấy rất thổn thức, cảm thấy bản thân đã nhắc lại một chuyện đau lòng của Triệu thế tử, có chút áy náy, gãi gãi đầu định khuyên nhủ vài câu. Nào ngờ Triệu Minh lại nhìn bức tranh trong tay cậu rồi nói: "Không chỉ nét vẽ của Uyển Cầm cô nương giống Lỗ phái ta, ngay cả thói quen dùng bút cũng giống tiểu sư muội đó của ta. Nếu có thể đưa nàng tới Thương Châu một chuyến, gặp lão sư ta, nói không chừng có thể an ủi ông ấy phần nào."
Ôn Sóc kinh ngạc: "Thế tử, ngươi nói thật sao?"
"Tất nhiên, lão sư thường xuyên xem tranh của tiểu sư muội, sao ta có thể nhớ nhầm."
Ôn Sóc dừng một chút, đáy mắt xẹt qua một tia sáng, đột nhiên hỏi: "Thế tử, năm đó người của Tần gia bị bệ hạ cho lưu đày đến nơi nào?"
"Biên cương phía Nam, ài, bỏ đi, đều là chuyện cũ rồi." Triệu thế tử vừa cảm khái, vừa xua tay với Ôn Sóc: "Ôn Sóc, ta về hầu phủ trước đây."
Trong sảnh đường lầu Kim Ngọc yên tĩnh trở lại, Ôn Sóc đứng ôm cuộn tranh hồi lâu, mãi cho đến khi lão chưởng quầy liên tục thúc giục, cậu mới bừng tỉnh, vẻ mặt trịnh trọng hiếm thấy, vội vàng ra khỏi cửa tiệm, chạy về phía Đông cung.
• Hết chương 95 •
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro